Có, dễ chịu. . . Lang Vương bị nắm bất đắc dĩ, bị cô gái nhỏ nắm cũng không kiềm hãm được phối hợp vãn hồi tâm linh bị thương của cô, nhìn thấy cô gái nhỏ nói chuyện về phía vách tường, liền biết là nói cho người nào nghe.
Lang Vương nhanh chóng, kéo cô gái nhỏ qua, khiến Bạch Tuyết nằm sấp ở trên người anh, đem miệng tiến đến bên tai Bạch Tuyết, nói thật nhỏ: Em không thể để cho anh che giấu lương tâm nói lời bịa đặt đúng không? Em đến lấy ra bản lĩnh thật sự, đến lúc đó anh cam đoan không cần diễn kịch cho em nghe.
Em biết. Bạch Tuyết trầm thấp trả lời anh.
Cảm giác được độ cứng của người đàn ông, biết anh cũng không chịu nổi, dứt khoát hôm nay liền tiện nghi cho anh. Chẳng qua, vừa rồi người đàn ông này châm ngòi thổi gió sao?
Thế là.
Bạch Tuyết tức giận đạp đập hai tay, miệng bên trong hừ hừ phát ra vài tiếng: Dạ, anh thật lợi hại, a a a, Dạ anh thật giỏi, người ta muốn anh. Hai tay Bạch Tuyết đập ba ba, còn vừa len lén cười nghiêng ngã.
Lang Vương trợn tròn mắt, hóa ra là người ta vãn hồi mặt mũi không phải dùng anh vãn hồi mặt mũi, là mình chơi, hơn nữa còn chơi quên cả trời đất!
Bạch Tuyết chiêu này quả nhiên tác dụng, Bạch Lan bên kia rất khó chịu, thật muốn xông tới xem người đàn ông này đến cùng có bao nhiêu lợi hại!
Ai ngờ!
Đông đông đông đông!
Có người gõ cửa, Bạch Tuyết trợn tròn mắt, cuống quít che miệng lại, kéo chăn che Lãnh Dạ lại, đi dép lê vội vàng ra mở cửa.
Vốn cho rằng là mình chơi quá đánh thức ba dậy, ai ngờ!
Mẹ, tiếng gì vậy? Niệm Niệm toàn thân chỉ mặc một chiếc quần nhỏ, nghiêng cái đầu nhỏ hỏi.
A? Là như thế này, mẹ đang đập muỗi, không có việc gì, nhanh đi ngủ đi.
Mẹ, con đói bụng?
Con trai, buổi tối con chưa ăn no sao?
Ăn no rồi, lại đói bụng, muốn ăn hoa quả gì đó?
Trong túi của mẹ ở trong phòng khách, bên trong có một quả táo, qua ăn đi, nhớ kỹ rửa rồi mới ăn. Bạch Tuyết dặn dò.
Bạch Tuyết đi dép chạy về ổ nhỏ của mình.
Lang Vương rất không vui!
Cô gái nhỏ học được tra tấn người, châm lửa lung tung ở trên người anh, sau cùng còn không giúp dập lửa!
Hì hì. . . Bạch Tuyết cười ngây ngô một chút.
Bị con trai nghe được rất vui sao? Lang Vương không vui nói ra.
Bị con trai nghe được là không tốt, nhưng mà, tiếp theo anh sẽ thích nha. Bạch Tuyết nói qua ghé vào trên thân Lãnh Dạ tiếp tục châm lửa, lần này cô đùa thật, nhìn xem nơi đó Lãnh Dạ, lại không cho anh, đoán chừng nửa người dưới của anh thật là chôn vùi ở trên người cô rồi.
Một cái miệng nhỏ nhắn lại ở trên người Lang Vương trâm dầu, sau cùng dừng lại ở nơi mẫn cảm của Lang Vương, chu cái miệng nhỏ, không chút khách khí ngậm lấy, Lang Vương kêu lên một tiếng.
Sau cùng, Bạch Tuyết từ đang xâm lược biến thành bị xâm lược, cô chống đỡ không được, kém chút không có bị người đàn ông này đụng bay ra ngoài, Tuyết Nhi, em không thoải mái sao? Vì cái gì không kêu ra?
Tên hỗn đản anh, em kêu sao được, anh không nhìn thấy vừa rồi con trai đều tới, em kêu nữa, anh không sợ ba đứa đều tới hỏi chúng ta hơn nửa đêm không ngủ mà chơi đùa lung tung gì sao, anh không xấu hổ, em vẫn thấy xấu hổ!
Anh có biện pháp, em thỏa thích kêu to lên. Lang Vương cắn miệng nhỏ nhắn của Bạch Tuyết, dùng sức hút, giống như là Vampire hút lấy Bạch Tuyết không thả.
Bạch Tuyết trực tiếp trợn trắng mắt, làm như thế nào cũng kêu không
Lang Vương nhanh chóng, kéo cô gái nhỏ qua, khiến Bạch Tuyết nằm sấp ở trên người anh, đem miệng tiến đến bên tai Bạch Tuyết, nói thật nhỏ: Em không thể để cho anh che giấu lương tâm nói lời bịa đặt đúng không? Em đến lấy ra bản lĩnh thật sự, đến lúc đó anh cam đoan không cần diễn kịch cho em nghe.
Em biết. Bạch Tuyết trầm thấp trả lời anh.
Cảm giác được độ cứng của người đàn ông, biết anh cũng không chịu nổi, dứt khoát hôm nay liền tiện nghi cho anh. Chẳng qua, vừa rồi người đàn ông này châm ngòi thổi gió sao?
Thế là.
Bạch Tuyết tức giận đạp đập hai tay, miệng bên trong hừ hừ phát ra vài tiếng: Dạ, anh thật lợi hại, a a a, Dạ anh thật giỏi, người ta muốn anh. Hai tay Bạch Tuyết đập ba ba, còn vừa len lén cười nghiêng ngã.
Lang Vương trợn tròn mắt, hóa ra là người ta vãn hồi mặt mũi không phải dùng anh vãn hồi mặt mũi, là mình chơi, hơn nữa còn chơi quên cả trời đất!
Bạch Tuyết chiêu này quả nhiên tác dụng, Bạch Lan bên kia rất khó chịu, thật muốn xông tới xem người đàn ông này đến cùng có bao nhiêu lợi hại!
Ai ngờ!
Đông đông đông đông!
Có người gõ cửa, Bạch Tuyết trợn tròn mắt, cuống quít che miệng lại, kéo chăn che Lãnh Dạ lại, đi dép lê vội vàng ra mở cửa.
Vốn cho rằng là mình chơi quá đánh thức ba dậy, ai ngờ!
Mẹ, tiếng gì vậy? Niệm Niệm toàn thân chỉ mặc một chiếc quần nhỏ, nghiêng cái đầu nhỏ hỏi.
A? Là như thế này, mẹ đang đập muỗi, không có việc gì, nhanh đi ngủ đi.
Mẹ, con đói bụng?
Con trai, buổi tối con chưa ăn no sao?
Ăn no rồi, lại đói bụng, muốn ăn hoa quả gì đó?
Trong túi của mẹ ở trong phòng khách, bên trong có một quả táo, qua ăn đi, nhớ kỹ rửa rồi mới ăn. Bạch Tuyết dặn dò.
Bạch Tuyết đi dép chạy về ổ nhỏ của mình.
Lang Vương rất không vui!
Cô gái nhỏ học được tra tấn người, châm lửa lung tung ở trên người anh, sau cùng còn không giúp dập lửa!
Hì hì. . . Bạch Tuyết cười ngây ngô một chút.
Bị con trai nghe được rất vui sao? Lang Vương không vui nói ra.
Bị con trai nghe được là không tốt, nhưng mà, tiếp theo anh sẽ thích nha. Bạch Tuyết nói qua ghé vào trên thân Lãnh Dạ tiếp tục châm lửa, lần này cô đùa thật, nhìn xem nơi đó Lãnh Dạ, lại không cho anh, đoán chừng nửa người dưới của anh thật là chôn vùi ở trên người cô rồi.
Một cái miệng nhỏ nhắn lại ở trên người Lang Vương trâm dầu, sau cùng dừng lại ở nơi mẫn cảm của Lang Vương, chu cái miệng nhỏ, không chút khách khí ngậm lấy, Lang Vương kêu lên một tiếng.
Sau cùng, Bạch Tuyết từ đang xâm lược biến thành bị xâm lược, cô chống đỡ không được, kém chút không có bị người đàn ông này đụng bay ra ngoài, Tuyết Nhi, em không thoải mái sao? Vì cái gì không kêu ra?
Tên hỗn đản anh, em kêu sao được, anh không nhìn thấy vừa rồi con trai đều tới, em kêu nữa, anh không sợ ba đứa đều tới hỏi chúng ta hơn nửa đêm không ngủ mà chơi đùa lung tung gì sao, anh không xấu hổ, em vẫn thấy xấu hổ!
Anh có biện pháp, em thỏa thích kêu to lên. Lang Vương cắn miệng nhỏ nhắn của Bạch Tuyết, dùng sức hút, giống như là Vampire hút lấy Bạch Tuyết không thả.
Bạch Tuyết trực tiếp trợn trắng mắt, làm như thế nào cũng kêu không
/530
|