Sao vậy cha? Bạch Tuyết hiếu kỳ hỏi, nhìn ra nhất định ba gặp phải chuyện nhức đầu.
Bọn chúng rất đặc biệt , con có biết hay không? Bạch Hàn thăm dò hỏi.
Vâng. Bạch Tuyết đơn giản vâng một tiếng, cô biết nhất định ba phát hiện cái gì rồi? Hoặc là tuổi của bọn chúng, cô đã dặn dò bọn nhỏ, khi người khác hỏi bọn chúng lớn bao nhiêu, đừng bảo tuổi thật, phải nói hơn một tuổi.
Bộ dạng bọn chúng rất là đáng yêu, giống như giống như... Bạch Hàn ấp a ấp úng vẫn không có nói ra lời, kỳ thật, ông muốn nói bộ dạng bọn chúng giống như đứa bé béo mập, cho dù mấy người bọn chúng nhảy nhót tưng bừng, nhưng thân cao cùng bộ dạng không giống đứa trẻ một tuổi, càng giống đứa trẻ mới ra đời.
Ba ba, có phải ba hoài nghi bọn chúng không phải một tuổi? Bạch Tuyết khẽ hỏi.
Tuyết nhi, những gì con nói với ba rất mâu thuẫn, con nói đây là con của con, nhưng bọn nhỏ nói chúng hơn một tuổi! Cái này sao có thể? Một năm trước con còn ở trong nhà, khi đó mỗi ngày con đều đến trường, mỗi ngày về nhà, cái này có phải kỳ lạ hay không! Bạch Hàn vạch trần lời nói dối của Bạch Tuyết, ông biết ý kiến giữa Bạch Tuyết cùng bọn nhỏ, nhất định có bên nói dối!
Cha, bọn nhỏ thật sự là của con, con không biết nên giải thích thế nào? Bời vì ngay cả chính con đều không tiếp thu được, huống chi là cha!
Bạch Hàn giật mình!
Bọn chúng? Nếu như bọn chúng thật làcon của con? Làm sao chúng lớn như vậy?
Kỳ thật, bọn chúng vừa ra đời không có lớn như hiện tại, là mấy ngày gần đây lớn nhanh, lúc sinh bọn chúng, bọn chúng chỉ lớn như vậy. Bạch Tuyết khoa tay miêu tả kích cỡ bọn chúng lúc đó, bọn nhỏ là quả trứng, ba quả trứng không phải rất lớn, Bạch Tuyết khoa tay kích cỡ cũng chỉ được 20 phân!
Cô sẽ không nói cho ba con của cô trứng nở ra!
Đoán chừng ba sẽ lập tức ngất mất, ba sẽ hoài nghi bọn nhỏ là yêu quái!
Bạch Hàn không nói!
Kinh ngạc nhìn Bạch Tuyết, hiển nhiên ông rất khiếp sợ.
Ba? Có phải ba không tin hay không? Ba cảm thấy cái này là không thể nào đúng không?
Không, ba tin tưởng. Vượt ngoài ý muốn chính là, Bạch Hàn tin tưởng, bời vì hôm nay bọn nhỏ chỉnh bà xã ông, hắn liền hoài nghi bọn nhỏ động tay động chân, nếu không bà xã ông sẽ không lăn lộn trên mặt đất, lại còn lăn nửa giờ.
Chuyện này quá quỷ dị!
Cha, cha tin tưởng sao? Bạch Tuyết giật mình hỏi.
Con mới nói bọn chúng cũng chính là mấy ngày nay mới lớn như vậy, chẳng lẽ bọn chúng vẫn là trẻ sơ sinh?
Bạch Tuyết không có trả lời, gật đầu.
Quả nhiên. Bạch Hàn một mực hoang mang vì sao bọn nhỏ đều lớn mập vậy, rõ ràng bộ dạng là của trẻ con, quả nhiên bọn chúng vẫn là trẻ sơ sinh, lại còn vừa ra đời không mấy ngày.
Cậu ta thấy thế nào? Bạch Hàn thâm trầm hỏi, Bạch Tuyết biết ba hỏi là ai?
Lãnh Dạ vui vẻ tiếp nhận, rất ưa thích ba đứa nhỏ. Bạch Tuyết hồi đáp đơn giản.
Ồ? Chẳng lẽ cậu ta không hiếu kỳ? Bạch Hàn khẽ hỏi.
Kỳ thật, sau khi con sinh con, anh ấy biến mất vài ngày, về sau anh ấy xuất hiện, đồng thời gánh vác nấu cơm trong nhà, anh ấy chưa bao giờ hỏi qua vì sao bọn nhỏ lớn vậy? Bạch Tuyết chăm chú trả lời.
Có lẽ, bắt đầu cậu ta cũng không tiếp thụ được, cho nên mới chọn rời đi mấy ngày! Còn tốt là cậu ta trở về, nếu không... Bạch Hàn may mắn nói.
Ba, còn có chuyện con phải nói cho cha, cha phải giữ bí mật. Bạch Tuyết nói thật nhỏ.
Con yên tâm, ba đã thay đổi, trước kia là ba có lỗi với con, về sau ba sẽ không như thế nữa!
Ba, kỳ thật, lần trước lúc con tới nhà, đó là mang thai không lâu, con ở chỗ này ăn đồ còn nôn đúng không?
Ừm. Bạch Hàn chăm chú nghe, Bạch Tuyết nhỏ giọng kể.
Về sau sau khi trở về, bụng của con lớn lên rất nhanh, trong một tháng đố con cũng không có đi đâu. Với lại, bọn nhỏ tại cò khi chưa có ra đã biết nói chuyện, bọn chúng ở trong bụng con nói chuyện với con. Ba , tuy bọn chúng ở trong bụng con, nhưng, chuyện xảy ra bên ngoài bọn chúng biết hết. Bạch Tuyết nhìn ba, nhỏ giọng nói.
Bạch Hàn run rẩy vươn tay vào trong túi, sau đó lấy ra một bình thuốc, Bạch Tuyết cuống quít giúp ông mở ra, đổ một viên cho ông, nhét vào trong miệng ông.
Bạch Hàn tuy có một trái tim của đàn ông kiên cường, nhưng nghe được lời con gái nói, ông vẫn không cách nào bình tĩnh, theo Bạch Tuyết tự thuật, ông bắt đầu hoảng hốt.
Không nghĩ tới trên thế giới còn có loại chuyện này?
Sinh hoạt hơn nửa đời người, thế mà không biết còn có chuyện thần kỳ như vậy?
Ngẩng đầu nhìn Bạch Tuyết chằm chằm.
Tuyết nhi, con lại không có hỏi bọn nhỏ chuyện gì xảy ra hay sao? Bạch Hàn uống thuốc, tim tốt hơn nhiều.
Con hỏi qua, nhưng bọn chúng nói thời cơ vẫn chưa tới, không nói cho con! Bạch Tuyết buông tay, kỳ thật cô đã thành thói quen, đây là con của cô, sẽ không hại cô!
Về phần quá thâm ảo, cô cũng nghĩ không ra!
Giống như Lãnh Dạ nói, trên thế giới có rất nhiều chuyện khoa học không cách nào giải thích!
Mặc kệ như thế nào, ba đứa trẻ là thịt trên người cô, là người có máu có thịt, cái này đã đầy đủ rồi.
Thời cơ? Đến cùng là thời cơ nào? Bạch Hàn bị treo hứng thú.
Bên này, trong phòng ngủ Bạch Tuyết.
Lãnh Dạ cùng Ức Ức trò chuyện.
Con trai, tìm một cơ hội mang theo ba tới Thụ mẹ của co được không? Lang Vương khẽ hỏi.
Cha vì cái gì muốn gặp Thụ mẹ? Thụ mẹ bị chặt đã hơn mấy trăm năm! Ức Ức hiếu kỳ hỏi.
Vì chuộc tội! Lang Vương trả lời.
Cha, bà nội sói là bà nội sói, cha là cha, các ngài là hai người, bà ấy làm chuyện sai lầm không thể trách tội đến trên đầu cha, mà con lại chưa bao giờ trách cha. Ức Ức nói nghiêm túc.
Thế nhưng, Thụ mẹ các con cũng là bời vì mẹ của ta mà chết! Lang Vương tự trách nói.
Cha không nên tự trách, cha đã muốn đi, Ức Ức mang cha đi, con cũng rất nhớ Thụ mẹ... Ức Ức thương tâm giấu gương mặt ở trong ngực Lang Vương thút thít.
Có lỗi với con trai! Lang Vương đau lòng ôn Ức Ức càng chặt hơn.
Ức Ức khổ sở không nói lời nào, nỗ lực lắc đầu, nó không trách cha, nhưng mà nó hận bà nội sói.
Vậy thì tốt, ngày mai chúng ta liền đi, cha mượn cớ, mang theo ba người các con qua , chờ một chút con đi tìm Thiên Tầm cùng
Bọn chúng rất đặc biệt , con có biết hay không? Bạch Hàn thăm dò hỏi.
Vâng. Bạch Tuyết đơn giản vâng một tiếng, cô biết nhất định ba phát hiện cái gì rồi? Hoặc là tuổi của bọn chúng, cô đã dặn dò bọn nhỏ, khi người khác hỏi bọn chúng lớn bao nhiêu, đừng bảo tuổi thật, phải nói hơn một tuổi.
Bộ dạng bọn chúng rất là đáng yêu, giống như giống như... Bạch Hàn ấp a ấp úng vẫn không có nói ra lời, kỳ thật, ông muốn nói bộ dạng bọn chúng giống như đứa bé béo mập, cho dù mấy người bọn chúng nhảy nhót tưng bừng, nhưng thân cao cùng bộ dạng không giống đứa trẻ một tuổi, càng giống đứa trẻ mới ra đời.
Ba ba, có phải ba hoài nghi bọn chúng không phải một tuổi? Bạch Tuyết khẽ hỏi.
Tuyết nhi, những gì con nói với ba rất mâu thuẫn, con nói đây là con của con, nhưng bọn nhỏ nói chúng hơn một tuổi! Cái này sao có thể? Một năm trước con còn ở trong nhà, khi đó mỗi ngày con đều đến trường, mỗi ngày về nhà, cái này có phải kỳ lạ hay không! Bạch Hàn vạch trần lời nói dối của Bạch Tuyết, ông biết ý kiến giữa Bạch Tuyết cùng bọn nhỏ, nhất định có bên nói dối!
Cha, bọn nhỏ thật sự là của con, con không biết nên giải thích thế nào? Bời vì ngay cả chính con đều không tiếp thu được, huống chi là cha!
Bạch Hàn giật mình!
Bọn chúng? Nếu như bọn chúng thật làcon của con? Làm sao chúng lớn như vậy?
Kỳ thật, bọn chúng vừa ra đời không có lớn như hiện tại, là mấy ngày gần đây lớn nhanh, lúc sinh bọn chúng, bọn chúng chỉ lớn như vậy. Bạch Tuyết khoa tay miêu tả kích cỡ bọn chúng lúc đó, bọn nhỏ là quả trứng, ba quả trứng không phải rất lớn, Bạch Tuyết khoa tay kích cỡ cũng chỉ được 20 phân!
Cô sẽ không nói cho ba con của cô trứng nở ra!
Đoán chừng ba sẽ lập tức ngất mất, ba sẽ hoài nghi bọn nhỏ là yêu quái!
Bạch Hàn không nói!
Kinh ngạc nhìn Bạch Tuyết, hiển nhiên ông rất khiếp sợ.
Ba? Có phải ba không tin hay không? Ba cảm thấy cái này là không thể nào đúng không?
Không, ba tin tưởng. Vượt ngoài ý muốn chính là, Bạch Hàn tin tưởng, bời vì hôm nay bọn nhỏ chỉnh bà xã ông, hắn liền hoài nghi bọn nhỏ động tay động chân, nếu không bà xã ông sẽ không lăn lộn trên mặt đất, lại còn lăn nửa giờ.
Chuyện này quá quỷ dị!
Cha, cha tin tưởng sao? Bạch Tuyết giật mình hỏi.
Con mới nói bọn chúng cũng chính là mấy ngày nay mới lớn như vậy, chẳng lẽ bọn chúng vẫn là trẻ sơ sinh?
Bạch Tuyết không có trả lời, gật đầu.
Quả nhiên. Bạch Hàn một mực hoang mang vì sao bọn nhỏ đều lớn mập vậy, rõ ràng bộ dạng là của trẻ con, quả nhiên bọn chúng vẫn là trẻ sơ sinh, lại còn vừa ra đời không mấy ngày.
Cậu ta thấy thế nào? Bạch Hàn thâm trầm hỏi, Bạch Tuyết biết ba hỏi là ai?
Lãnh Dạ vui vẻ tiếp nhận, rất ưa thích ba đứa nhỏ. Bạch Tuyết hồi đáp đơn giản.
Ồ? Chẳng lẽ cậu ta không hiếu kỳ? Bạch Hàn khẽ hỏi.
Kỳ thật, sau khi con sinh con, anh ấy biến mất vài ngày, về sau anh ấy xuất hiện, đồng thời gánh vác nấu cơm trong nhà, anh ấy chưa bao giờ hỏi qua vì sao bọn nhỏ lớn vậy? Bạch Tuyết chăm chú trả lời.
Có lẽ, bắt đầu cậu ta cũng không tiếp thụ được, cho nên mới chọn rời đi mấy ngày! Còn tốt là cậu ta trở về, nếu không... Bạch Hàn may mắn nói.
Ba, còn có chuyện con phải nói cho cha, cha phải giữ bí mật. Bạch Tuyết nói thật nhỏ.
Con yên tâm, ba đã thay đổi, trước kia là ba có lỗi với con, về sau ba sẽ không như thế nữa!
Ba, kỳ thật, lần trước lúc con tới nhà, đó là mang thai không lâu, con ở chỗ này ăn đồ còn nôn đúng không?
Ừm. Bạch Hàn chăm chú nghe, Bạch Tuyết nhỏ giọng kể.
Về sau sau khi trở về, bụng của con lớn lên rất nhanh, trong một tháng đố con cũng không có đi đâu. Với lại, bọn nhỏ tại cò khi chưa có ra đã biết nói chuyện, bọn chúng ở trong bụng con nói chuyện với con. Ba , tuy bọn chúng ở trong bụng con, nhưng, chuyện xảy ra bên ngoài bọn chúng biết hết. Bạch Tuyết nhìn ba, nhỏ giọng nói.
Bạch Hàn run rẩy vươn tay vào trong túi, sau đó lấy ra một bình thuốc, Bạch Tuyết cuống quít giúp ông mở ra, đổ một viên cho ông, nhét vào trong miệng ông.
Bạch Hàn tuy có một trái tim của đàn ông kiên cường, nhưng nghe được lời con gái nói, ông vẫn không cách nào bình tĩnh, theo Bạch Tuyết tự thuật, ông bắt đầu hoảng hốt.
Không nghĩ tới trên thế giới còn có loại chuyện này?
Sinh hoạt hơn nửa đời người, thế mà không biết còn có chuyện thần kỳ như vậy?
Ngẩng đầu nhìn Bạch Tuyết chằm chằm.
Tuyết nhi, con lại không có hỏi bọn nhỏ chuyện gì xảy ra hay sao? Bạch Hàn uống thuốc, tim tốt hơn nhiều.
Con hỏi qua, nhưng bọn chúng nói thời cơ vẫn chưa tới, không nói cho con! Bạch Tuyết buông tay, kỳ thật cô đã thành thói quen, đây là con của cô, sẽ không hại cô!
Về phần quá thâm ảo, cô cũng nghĩ không ra!
Giống như Lãnh Dạ nói, trên thế giới có rất nhiều chuyện khoa học không cách nào giải thích!
Mặc kệ như thế nào, ba đứa trẻ là thịt trên người cô, là người có máu có thịt, cái này đã đầy đủ rồi.
Thời cơ? Đến cùng là thời cơ nào? Bạch Hàn bị treo hứng thú.
Bên này, trong phòng ngủ Bạch Tuyết.
Lãnh Dạ cùng Ức Ức trò chuyện.
Con trai, tìm một cơ hội mang theo ba tới Thụ mẹ của co được không? Lang Vương khẽ hỏi.
Cha vì cái gì muốn gặp Thụ mẹ? Thụ mẹ bị chặt đã hơn mấy trăm năm! Ức Ức hiếu kỳ hỏi.
Vì chuộc tội! Lang Vương trả lời.
Cha, bà nội sói là bà nội sói, cha là cha, các ngài là hai người, bà ấy làm chuyện sai lầm không thể trách tội đến trên đầu cha, mà con lại chưa bao giờ trách cha. Ức Ức nói nghiêm túc.
Thế nhưng, Thụ mẹ các con cũng là bời vì mẹ của ta mà chết! Lang Vương tự trách nói.
Cha không nên tự trách, cha đã muốn đi, Ức Ức mang cha đi, con cũng rất nhớ Thụ mẹ... Ức Ức thương tâm giấu gương mặt ở trong ngực Lang Vương thút thít.
Có lỗi với con trai! Lang Vương đau lòng ôn Ức Ức càng chặt hơn.
Ức Ức khổ sở không nói lời nào, nỗ lực lắc đầu, nó không trách cha, nhưng mà nó hận bà nội sói.
Vậy thì tốt, ngày mai chúng ta liền đi, cha mượn cớ, mang theo ba người các con qua , chờ một chút con đi tìm Thiên Tầm cùng
/530
|