Nhưng mà, hiện tại Lãnh Tịnh không biết người đàn ông kia là ai?
Thở phì phò đi qua.
Tuyết nhi, em đã đến, vì sao không gọi điện thoại cho anh, cần gì? Anh đưa qua cho em. Tuy thở phì phò, nhưng nói ra làm sao cũng không tức nổi!
Lãnh Tịnh, là anh, ai ôi, em quên mất, nơi này là địa bàn của anh, chẳng qua, không phải em mua quần áo, là mua cho bạn. Bạch Tuyết mỉm cười nói.
Bạn? Bạn gì để em vui vẻ như vậy. Nếu như mắt của Lãnh Tịnh không có bị bệnh, thì từ khi anh nhìn thấy Tuyết nhi, Tuyết nhi vẫn luôn tươi cười. Rất vui vẻ.
Là bạn rất thân. Bạch Tuyết mỉm cười nói, đôi tay nhỏ nhắn còn đang chỉnh lý quần áo cho A Hồ.
Lãnh Tịnh thật sự là nhìn không được, tiến lên kéo Bạch Tuyết qua, sau đó đi về một phía.
Tuyết nhi, em làm gì vậy? Em biết tâm ý của anh anh, em đang ở đây làm cái gì? Chẳng lẽ em di tình biệt luyến sao? Cho dù em di tình biệt luyến em cũng không thể chuyển qua người đó! Em dời đến chỗ anh cũng được, chẳng lẽ anh không đẹp trai sao? Đương nhiên, em càng không thể di tình biệt luyến! Em nhất định phải yêu anh anh, mà anh ấy cũng yêu em. Lãnh Tịnh bi ai nói, nghĩ tới nghĩ lui người phụ nữ nhỏ này đều không cho anh một cơ hội nhỏ nhoi nào!
Lãnh Tịnh, anh sao vậy? Có phải phát sốt hay không? Nói chuyện lộn xộn như thế! Bạch Tuyết hỏi lại.
Anh dù phát sốt, nói năng lộn xộn. Cũng là chỉ khi đối mặt với em mới có thể như thế! Lãnh Tịnh thở hổn hển nói, xem xét cũng là Bạch Tuyết làm anh tức giận, Bạch Tuyết cũng rất đau xót, cô làm cái gì? Để hắn tức giận như vậy?
Anh anh? Em làm cái gì? Anh thấy em hình như rất không vui? Bạch Tuyết nghi hoặc nhìn Lãnh Tịnh.
Nói cho anh biết, người đàn ông kia là ai? Lãnh Tịnh lạnh lùng hỏi.
Anh ấy, A Hồ.
Không, anh là nói, người đàn ông kia có quan hệ thế nào với em? Lãnh Tịnh lo lắng hỏi.
Anh ấy là. . . Bạch Tuyết vừa định nói, anh ấy là bà con xa của Lãnh Dạ, nhưng lại bị A Hồ cắt ngang.
Cách xa Bạch Tuyết một chút! A Hồ lạnh lùng nói.
Anh ta đã đáp ứng Lang Vương là không sử dụng pháp lực đối với nhân loại, cho nên chỉ có thể nhắc nhở người đàn ông trước mặt!
Nhắc nhở hai lần vô hiệu, liền trực tiếp ném đi! Đây là nguyên tắc làm người của anh ta ở nhân gian.
Câu nói này hẳn là tôi nói với tên không anh mới đúng, Tuyết nhi không phải là người cho thằng nhóc ngu ngốc anh có thể dây dưa, không ngại nói cho anh, cô ấy là hoa đã có chủ rồi. Lãnh Tịnh cũng một mực tuân thủ phép tắc sinh tồn ở nhân gian, cho nên anh cũng hi vọng thông qua phương thức nhân loại giải quyết người đàn ông này.
Tôi cũng có thể nói cho anh, cô ấy đúng là hoa đã có chủ, nhưng mà, cũng không phải anh, mau rời đi, đừng để tôi không khách khí. . . A Hồ lạnh lùng nói.
Không khách khí? Tôi ngược lại muốn xem anh không khách khí làm sao! Lãnh Tịnh chuẩn bị đi qua.
Bạch Tuyết cuống quít giữ chặt Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh, hôm nay anh làm sao vậy? Đều là người quen, đang định làm gì? Bạch Tuyết suy nghĩ, A Hồ nếu là thân thích Lãnh Dạ, Lãnh Tịnh cũng có thể nhận biết. Thân thích nếu mà đánh nhau thì không tốt!
A Hồ nếu như bị đánh, cô làm sao có thể bàn giao với Lãnh Dạ !
Cái gì mà người quen? Anh làm sao người quen với anh ta! Tuyết nhi, anh ta là người quen của em sao? Sao em lại che chở anh ta vậy!
Lãnh Tịnh anh đang cố tình gây sự, anh còn như vậy em thật sự tức giận! Bạch Tuyết cũng trợn mắt.
Em còn dám tức giận? Em thật sự không biết em làm như thế hậu quả sao à? Nếu như bị anh anh biết, anh ấy sẽ như thế nào? Không cần anh nhắc nhở rm chứ? Sự tình trước kia chẳng lẽ em quên rồi hả? Anh anh là ai, em và anh đều rất rõ ràng, anh ấy quyết không cho phép em có qua lại với đàn ông khác! Lãnh Tịnh tức giận nói ra.
Bạch Tuyết sững sờ, đúng vậy, sự tình trước kia, cô vẫn không có nhớ rõ, xem ra Lãnh Tịnh biết chuyện phát sinh giữa họ.
Chuyện trước kia? Em xác định không nhớ rõ! Bạch Tuyết nói thật nhỏ.
Tuyết nhi, em sao vậy? Chuyện trước kia, làm sao em lại không nhớ rõ? Lãnh Tịnh giật mình nhìn Tuyết nhi mê mang, Lang Vương nói với anh Tuyết nhi quên đi sự tình trước kia, anh còn tưởng rằng là Lang Vương cố ý nói như vậy, để anh chết tâm với Tuyết nhi, chẳng lẽ là thật?
Em cũng không biết! Bạch Tuyết ủy khuất nói.
Như vậy, những chuyện phát sinh ngày đó em đều quên hết sao? Lãnh Tịnh giơ ngón tay lên chỉ về phía hàng áo lót, hôm đó Bạch Tuyết cùng Lang Vương đi shopping, Bạch Tuyết một mình đi mua áo lót, sau đó gặp Bạch Lan, còn phát sinh rất nhiều chuyện không vui ở nơi đó, chẳng lẽ cô đều quên rồi hả?
Bạch Tuyết kinh ngạc nhìnvào cửa hàng quần áo, thời gian giống như đảo ngược, hết thảy trở lại tình hình ngày đó, tất cả từng li từng tí, cô đều nghĩ tới!
Lãnh Dạ yêu cô là thật.
Anh yêu bá đạo với cô như vậy!
Anh không cho phép cô chịu một chút ủy khuất!
Em nhớ ra rồi, em nhớ ra rồi, anh ấy yêu em. Thế nhưng, một đoạn thời gian dài vậy, em cũng không tin anh ấy, nhất định anh ấy rất khó chịu! Bạch Tuyết nhớ kỹ Lãnh Dạ đã từng nói, chờ có một ngày em nhớ tới anh, em sẽ hối hận đối sử lạnh nhạt với anh như bây giờ!
Trước kia Tuyết nhi ngon ngoãn làm sao, yêu anh như vậy.
Em cũng đã nhớ lại chuyện ngày đó rồi, có phải hiện tại rời khỏi cái tên khốn khiếp kia không? Lãnh Tịnh lạnh lùng hỏi Bạch Tuyết.
Em có rời A Hồ hay nhớ lại chuyện ngày đó hay không thì có quan hệ gì? Bạch Tuyết không hiểu hỏi.
Đương nhiên là có quan hệ, quan hệ còn lớn hơn đấy!
Lớn bao nhiêu? A Hồ đi tới, lạnh lùng mà hỏi.
Thì...! Lãnh Tịnh trợn mắt nhìn A Hồ một chút, nhưng chỉ vừa mới nhìn lại, anh đã lập tức nhìn chằm chú vào A Hồ.
Trên mặt từ từ không còn biểu hiện lạnh nữa, giơ tay lên, dùng sức nện cho A Hồ một cái.
Hồ, tại sao là anh? Anh đến đây lúc nào? Mặc thành như vậy, taôi cũng chưa nhận ra được. Lãnh Tịnh đưa tay ôm lấy A Hồ, cười lên ha hả.
Bạch Tuyết nghi hoặc nhìn Lãnh Tịnh, bất đắc dĩ lắc đầu, thì ra bọn họ đúng là nhận biết, mới vừa rồi còn khiến cho giống kẻ địch!
A Hồ khẽ cười, Lãnh Tịnh cũng không cảm thấy kinh ngạc, Bạch Hồ từ nhỏ đã không thích cười, lời nói cũng rất ít. Nhưng mà, tuyệt đối trung tâm.
Chẳng lẽ đây chính là phương thức anh nghênh đón tôi sao? Tôi mới đến, anh đã la hét muốn đánh tôi! A Hồ ủy khuất nói.
Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi là thây đại ca trông coi phụ nữ! Ai kêu chị dâu vừa rồi như thế, tôi nghĩ đám người là. . . Lãnh Tịnh dùng ngón tay chỉ lung tung.
A Hồ cười, kỳ thật về sau anh ta nhìn ra là Lãnh Tịnh, cho nên mới không có thật sự tức giận.
Này? Anh bị sao vậy, muốn đòn đúng không? Ba! Cái gáy Lãnh Tịnh lại bị Bạch Tuyết đập cho một cái.
Không muốn, bị một mình đại ca là đã rồi, lại tới một người thích đánh gáy mình! Thương tổn tự tôn! Lãnh Tịnh ủy khuất oán trách, cái gáy của anh cũng không ít bị Lang Vương đánh, hiện tại đến Lang phu nhân cũng vậy!
Còn muốncho anh ta sống hay không!
Anh ấy là anh ấy, em là em. Bời vì anh coi em kẻ hư, em mới nhẹ nhàng giáo huấn anh! Về sau không
Thở phì phò đi qua.
Tuyết nhi, em đã đến, vì sao không gọi điện thoại cho anh, cần gì? Anh đưa qua cho em. Tuy thở phì phò, nhưng nói ra làm sao cũng không tức nổi!
Lãnh Tịnh, là anh, ai ôi, em quên mất, nơi này là địa bàn của anh, chẳng qua, không phải em mua quần áo, là mua cho bạn. Bạch Tuyết mỉm cười nói.
Bạn? Bạn gì để em vui vẻ như vậy. Nếu như mắt của Lãnh Tịnh không có bị bệnh, thì từ khi anh nhìn thấy Tuyết nhi, Tuyết nhi vẫn luôn tươi cười. Rất vui vẻ.
Là bạn rất thân. Bạch Tuyết mỉm cười nói, đôi tay nhỏ nhắn còn đang chỉnh lý quần áo cho A Hồ.
Lãnh Tịnh thật sự là nhìn không được, tiến lên kéo Bạch Tuyết qua, sau đó đi về một phía.
Tuyết nhi, em làm gì vậy? Em biết tâm ý của anh anh, em đang ở đây làm cái gì? Chẳng lẽ em di tình biệt luyến sao? Cho dù em di tình biệt luyến em cũng không thể chuyển qua người đó! Em dời đến chỗ anh cũng được, chẳng lẽ anh không đẹp trai sao? Đương nhiên, em càng không thể di tình biệt luyến! Em nhất định phải yêu anh anh, mà anh ấy cũng yêu em. Lãnh Tịnh bi ai nói, nghĩ tới nghĩ lui người phụ nữ nhỏ này đều không cho anh một cơ hội nhỏ nhoi nào!
Lãnh Tịnh, anh sao vậy? Có phải phát sốt hay không? Nói chuyện lộn xộn như thế! Bạch Tuyết hỏi lại.
Anh dù phát sốt, nói năng lộn xộn. Cũng là chỉ khi đối mặt với em mới có thể như thế! Lãnh Tịnh thở hổn hển nói, xem xét cũng là Bạch Tuyết làm anh tức giận, Bạch Tuyết cũng rất đau xót, cô làm cái gì? Để hắn tức giận như vậy?
Anh anh? Em làm cái gì? Anh thấy em hình như rất không vui? Bạch Tuyết nghi hoặc nhìn Lãnh Tịnh.
Nói cho anh biết, người đàn ông kia là ai? Lãnh Tịnh lạnh lùng hỏi.
Anh ấy, A Hồ.
Không, anh là nói, người đàn ông kia có quan hệ thế nào với em? Lãnh Tịnh lo lắng hỏi.
Anh ấy là. . . Bạch Tuyết vừa định nói, anh ấy là bà con xa của Lãnh Dạ, nhưng lại bị A Hồ cắt ngang.
Cách xa Bạch Tuyết một chút! A Hồ lạnh lùng nói.
Anh ta đã đáp ứng Lang Vương là không sử dụng pháp lực đối với nhân loại, cho nên chỉ có thể nhắc nhở người đàn ông trước mặt!
Nhắc nhở hai lần vô hiệu, liền trực tiếp ném đi! Đây là nguyên tắc làm người của anh ta ở nhân gian.
Câu nói này hẳn là tôi nói với tên không anh mới đúng, Tuyết nhi không phải là người cho thằng nhóc ngu ngốc anh có thể dây dưa, không ngại nói cho anh, cô ấy là hoa đã có chủ rồi. Lãnh Tịnh cũng một mực tuân thủ phép tắc sinh tồn ở nhân gian, cho nên anh cũng hi vọng thông qua phương thức nhân loại giải quyết người đàn ông này.
Tôi cũng có thể nói cho anh, cô ấy đúng là hoa đã có chủ, nhưng mà, cũng không phải anh, mau rời đi, đừng để tôi không khách khí. . . A Hồ lạnh lùng nói.
Không khách khí? Tôi ngược lại muốn xem anh không khách khí làm sao! Lãnh Tịnh chuẩn bị đi qua.
Bạch Tuyết cuống quít giữ chặt Lãnh Tịnh.
Lãnh Tịnh, hôm nay anh làm sao vậy? Đều là người quen, đang định làm gì? Bạch Tuyết suy nghĩ, A Hồ nếu là thân thích Lãnh Dạ, Lãnh Tịnh cũng có thể nhận biết. Thân thích nếu mà đánh nhau thì không tốt!
A Hồ nếu như bị đánh, cô làm sao có thể bàn giao với Lãnh Dạ !
Cái gì mà người quen? Anh làm sao người quen với anh ta! Tuyết nhi, anh ta là người quen của em sao? Sao em lại che chở anh ta vậy!
Lãnh Tịnh anh đang cố tình gây sự, anh còn như vậy em thật sự tức giận! Bạch Tuyết cũng trợn mắt.
Em còn dám tức giận? Em thật sự không biết em làm như thế hậu quả sao à? Nếu như bị anh anh biết, anh ấy sẽ như thế nào? Không cần anh nhắc nhở rm chứ? Sự tình trước kia chẳng lẽ em quên rồi hả? Anh anh là ai, em và anh đều rất rõ ràng, anh ấy quyết không cho phép em có qua lại với đàn ông khác! Lãnh Tịnh tức giận nói ra.
Bạch Tuyết sững sờ, đúng vậy, sự tình trước kia, cô vẫn không có nhớ rõ, xem ra Lãnh Tịnh biết chuyện phát sinh giữa họ.
Chuyện trước kia? Em xác định không nhớ rõ! Bạch Tuyết nói thật nhỏ.
Tuyết nhi, em sao vậy? Chuyện trước kia, làm sao em lại không nhớ rõ? Lãnh Tịnh giật mình nhìn Tuyết nhi mê mang, Lang Vương nói với anh Tuyết nhi quên đi sự tình trước kia, anh còn tưởng rằng là Lang Vương cố ý nói như vậy, để anh chết tâm với Tuyết nhi, chẳng lẽ là thật?
Em cũng không biết! Bạch Tuyết ủy khuất nói.
Như vậy, những chuyện phát sinh ngày đó em đều quên hết sao? Lãnh Tịnh giơ ngón tay lên chỉ về phía hàng áo lót, hôm đó Bạch Tuyết cùng Lang Vương đi shopping, Bạch Tuyết một mình đi mua áo lót, sau đó gặp Bạch Lan, còn phát sinh rất nhiều chuyện không vui ở nơi đó, chẳng lẽ cô đều quên rồi hả?
Bạch Tuyết kinh ngạc nhìnvào cửa hàng quần áo, thời gian giống như đảo ngược, hết thảy trở lại tình hình ngày đó, tất cả từng li từng tí, cô đều nghĩ tới!
Lãnh Dạ yêu cô là thật.
Anh yêu bá đạo với cô như vậy!
Anh không cho phép cô chịu một chút ủy khuất!
Em nhớ ra rồi, em nhớ ra rồi, anh ấy yêu em. Thế nhưng, một đoạn thời gian dài vậy, em cũng không tin anh ấy, nhất định anh ấy rất khó chịu! Bạch Tuyết nhớ kỹ Lãnh Dạ đã từng nói, chờ có một ngày em nhớ tới anh, em sẽ hối hận đối sử lạnh nhạt với anh như bây giờ!
Trước kia Tuyết nhi ngon ngoãn làm sao, yêu anh như vậy.
Em cũng đã nhớ lại chuyện ngày đó rồi, có phải hiện tại rời khỏi cái tên khốn khiếp kia không? Lãnh Tịnh lạnh lùng hỏi Bạch Tuyết.
Em có rời A Hồ hay nhớ lại chuyện ngày đó hay không thì có quan hệ gì? Bạch Tuyết không hiểu hỏi.
Đương nhiên là có quan hệ, quan hệ còn lớn hơn đấy!
Lớn bao nhiêu? A Hồ đi tới, lạnh lùng mà hỏi.
Thì...! Lãnh Tịnh trợn mắt nhìn A Hồ một chút, nhưng chỉ vừa mới nhìn lại, anh đã lập tức nhìn chằm chú vào A Hồ.
Trên mặt từ từ không còn biểu hiện lạnh nữa, giơ tay lên, dùng sức nện cho A Hồ một cái.
Hồ, tại sao là anh? Anh đến đây lúc nào? Mặc thành như vậy, taôi cũng chưa nhận ra được. Lãnh Tịnh đưa tay ôm lấy A Hồ, cười lên ha hả.
Bạch Tuyết nghi hoặc nhìn Lãnh Tịnh, bất đắc dĩ lắc đầu, thì ra bọn họ đúng là nhận biết, mới vừa rồi còn khiến cho giống kẻ địch!
A Hồ khẽ cười, Lãnh Tịnh cũng không cảm thấy kinh ngạc, Bạch Hồ từ nhỏ đã không thích cười, lời nói cũng rất ít. Nhưng mà, tuyệt đối trung tâm.
Chẳng lẽ đây chính là phương thức anh nghênh đón tôi sao? Tôi mới đến, anh đã la hét muốn đánh tôi! A Hồ ủy khuất nói.
Hiểu lầm, hiểu lầm, tôi là thây đại ca trông coi phụ nữ! Ai kêu chị dâu vừa rồi như thế, tôi nghĩ đám người là. . . Lãnh Tịnh dùng ngón tay chỉ lung tung.
A Hồ cười, kỳ thật về sau anh ta nhìn ra là Lãnh Tịnh, cho nên mới không có thật sự tức giận.
Này? Anh bị sao vậy, muốn đòn đúng không? Ba! Cái gáy Lãnh Tịnh lại bị Bạch Tuyết đập cho một cái.
Không muốn, bị một mình đại ca là đã rồi, lại tới một người thích đánh gáy mình! Thương tổn tự tôn! Lãnh Tịnh ủy khuất oán trách, cái gáy của anh cũng không ít bị Lang Vương đánh, hiện tại đến Lang phu nhân cũng vậy!
Còn muốncho anh ta sống hay không!
Anh ấy là anh ấy, em là em. Bời vì anh coi em kẻ hư, em mới nhẹ nhàng giáo huấn anh! Về sau không
/530
|