Chương 256: Thua!
Chị dâu ra lệnh, Đoan Mộc ngoan ngoãn nghe lệnh, ngu ngốc cũng biết lúc này ngoan ngoãn là sáng suốt, nhìn thấy dáng vẻ đại ca kinh ngạc, liền biết chị dâu không dễ chọc, hôm nay hai người đàn ông bị một cô gái nhỏ khống chế trong lòng bàn tay, thật sự là mất mặt!
Thanh danh cả đời Đoan Mộc xem như thua ở trong tay chị dâu nhỏ!
Bi ai!
Bạch Tuyết nằm ở bên cạnh Giai Giai, hôm nay uống quá nhiều rượu, vô cùng choáng đầu, mới vừa rồi luôn luôn nỗ lực kiên trì, lúc này, không có người, cuối cùng có thể nghỉ ngơi một chút.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hai cô gái đều ngủ thiếp đi, kỳ thật, vì sao Bạch Tuyết yên tâm ngủ thiếp đi, ngửi được mùi rượu trên người Khang Giai, còn thấy cô đang ngáy to là biết cô không có chuyện gì, nên ngủ thiếp đi .
Hai cô giá đều ngủ say sưa.
Nhưng mà, hai người đàn ông sát vách làm sao cũng không yên lặng được!
"Anh, vì sao chị dâu không cho tôi trở về? Anh đã chiếm đoạt quá nhiều thời gian của tôi, chẳng lẽ còn muốn chậm chễ đêm xuân của tôi!" Đoan Mộc ủy khuất nói.
"Cậu thì có đêm xuân gì, những năm này quen biết, ngoại trừ gặp người hoặc tụ họp bạn bè, cậu nào có đêm xuân gì!" Lang Vương khinh thường nói.
"Anh, anh xem nhẹ tôi rồi! Anh không chỉ có đêm xuân, mà con trai cũng có rồi. Đối với đêm xuân của anh, tôi làm anh em mà còn không biết? Sự tình giống nhau, đêm xuân của tôi anh cũng không biết!" Đoan Mộc bình tĩnh nói.
"Vậy cậu có mý đêm xuân? Với lại có mấy đứa con?" Lang Vương lạnh lùng hỏi.
"Tôi, con, đang tạo! Anh không cho tôi trở về đêm xuân, sao tôi có thể có con!"
"Vậy thì tốt, tôi đi qua sát vách nhìn xem chị dâu cậu còn có chuyện gì không? Nếu như không có chuyện gì cậu trở về đi!" Lang Vương đứng dậy chuẩn bị đi qua.
"Được, tôi chờ." Đoan Mộc nằm ở trên ghế sôfa nói.
Lang Vương đi qua sát vách, nhìn cô đã ngủ thiếp đi, mắt lạnh di chuyển, có chút tím rồi.
Chậm rãi đến gần giường lớn, chuẩn bị trực tiếp trộm cô gái nhỏ đi.
Trước tiên lấy túi của cô trước, sau đó duỗi một cánh tay đến bên chân Bạch Tuyết, một cánh tay khác cẩn thận vòng qua của Bạch Tuyết.
Ngay lúc anh khom người, chuẩn bị ôm, bỗng nhiên cô gái nhỏ quay người, lăn vào bên trong, giống như cảm giác được dưới thân không thoải mái, tránh khỏi vuốt sói, trực tiếp dán lấy Khang Giai tiếp tục ngủ say.
Cái miệng nhỏ mê người còn chép chép hai lần.
Nhìn Bạch Tuyết bời vì uống rượu, gương mặt như táo đỏ chín, trong trắng lộ hồng, mười phần mê người.
Khiến anh nóng nảy vò đầu bứt tai.
Một bên khác Đoan Mộc không chờ nổi nữa, anh còn gấp gáp trở về!
Thế nên đứng dậy, cũng tới cửa phòng sát vách, không vội đi vào, lo lắng đại ca đói nên làm luôn, chơi hai người một lúc.
Cẩn thận nghe ngóng, không có tiếng.
Nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy đại ca khom người, chổng mông lên.
"Phì! !" Đoan Mộc bị tư thế của Lãnh Dạ, làm cho khôi hài.
"Xuỵt! Đừng cười, đánh thức bọn họ thì tôi sẽ đánh cậu!" Lang Vương nhẹ giọng nói.
Đoan Mộc cuống quít che miệng lại.
Lang Vương khoát tay, ra hiệu Đoan Mộc tới.
Đoan Mộc ngoan ngoãn đi tới.
"Cậu qua đây, làm gối ôm cho Khang Giai." Lang Vương nói thật nhỏ.
"Vì sao?" Đoan Mộc hiếu kỳ hỏi, thật không hiểu rõ đại ca đang làm cái gì?
"Cậu không thấy cô ấy ôm chị dâu sao, tôi muốn trộm chị dâu cậu đi." Lang Vương thẳng thắn.
"Tôi ngất! Đại ca, anh đây là hy sinh anh em của mình sao?" Đoan Mộc ủy khuất nói.
"Xuỵt, sao cái này như hi sinh được? Đây là ban thưởng. Cậu không thấy được cái kia à!" Lang Vương chỉ chỉ ngực của Khang Giai.
Đoan Mộc hiếu kỳ nhìn theo ngón tay Lãnh Dạ."Mẹ nó! Bom!" Đoan Mộc khiếp sợ mở to mắt.
"Cho nên, ngoan ngoãn làm gối ôm cô cô ta đi, chờ tôi ôm chị dâu cậu đi, cậu cứ nắm xuống, tuyệt đối không được đánh thức cô ấy, nếu không thì xem tôi sẽ thu thập cậu như thế nào!" Lang Vương lạnh lùng uy hiếp.
"Đại ca, khi anh nhờ xử lý chuyện xấu đừng nghiêm túc như vậy có được hay không? Bây giờ anh đang trộm phụ nữ, sao còn có thể trộm với khí thế như vậy!" Đoan Mộc làm bộ đáng thương nói.
"Tôi đúng là đang trộm phụ nữ, nhưng tôi trộm người phụ nữ của tôi." Lang Vương đã bắt đầu hạ thủ.
"Tôi lôi chị dâu cậu ra, mau đưa chân cậu tới, tên nhóc này, mau lên giường đi, nếu không chờ chút cô ta tỉnh lại chúng ta đều xong!" Lang Vương nói thật nhỏ.
"Đại ca, tôi hận anh! Anh có nghĩ tới sau khi cô giá hung hãn này tỉnh lại sẽ giết tôi hay không? Đến lúc đó dù tôi có mở miệng lớn cũng không thể nói rõ ràng! Ngộ nhỡ cô ấy tố cáo tôi làm gì cô ấy thì sao bây giờ?" Đoan Mộc khóc không ra nước mắt nói.
"Không phải trong vũ hội cô ấy nói cậu là bạn trai cô ấy à?" Lang Vương khẽ hỏi.
"Đại ca, đó là cô ấy vu hãm tôi, anh cũng tin tưởng, là tôi oan uổng mà!" Đoan Mộc khổ cực nói.
"Cậu ngốc thật, chờ sau khi cô ấy buông cậu ra, cậu cứ chuồn êm đi! Mau nhanh lên một chút, nhanh." Lang Vương nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Tuyết.
Đoan Mộc khổ cực đưa chân của mình tới, sau đó, lại ngoan ngoãn nằm xuống, làm gối ôm cho Khang Giai
Làm bộ đáng thương nhìn Lãnh Dạ chuẩn bị rời đ i.
"Anh, anh phải vĩnh viễn nhớ kỹ, vui vẻ hôm nay ủa anh là xây dựng trên nổi thống khổ của tôi, tôi hi sinh nhan sắc, đổi lấy hạnh phúc cho anh!" Đoan Mộc chóp mắt, muốn nỗ lực gạt ra mấy giọt nước mắt cho Lang Vương xem, thế nhưng, dù sao anh cũng là đàn ông, sao cũng không ra nước mắt.
"Đã không có nước mắt, thì anh sẽ coi như cậu thích, cậu cứ làm gối ôm tốt đi." Khóe miệng Lang Vương khẽ động một cái, ôm cô gái nhỏ rời đi.
"Ca tôi hận anh!" Đoan Mộc khóc không ra nước mắt.
Lại không biết rõ, sau khi Lang Vương ôm Bạch Tuyết rời đi.
Khang Giai vốn dùng một chân đè ép Đoan Mộc, ai ngờ, một cái chân cũng dùng sức luồn vào trong đùi Đoan Mộc, giống như thật sự coi anh là gối, phía dưới một cái chân, phía trên một cái chân, chỉ thấy cặp chân thon dài của Đoan Mộc như cái nhân bánh, Khang Giai thoải mái ôm anh, hai chân kẹp chặt đôi chân thon dài của anh.
"Đậu xanh rau muống, anh? Anh hoàn toàn rút lui, anh em đây thoát ra an toàn thế nào!" Đoan Mộc bị cô xem như gối ôm mà ôm.
Thì ra, quá phận không chỉ chừng này.
Vừa rồi trước khi Bạch Tuyết ngủ, cô đã cởi áo khoảng của Khang Giai ra, hi vọng cô ngủ dễ chịu một chút.
Hiện tại Khang Giai lại mặc một chiếc sơ mi, thứ kiêu ngạo trước ngực như rất bất mãn, muốn xông ra, cứ thế làm cho hai nút áo mở ra, phía dưới càng ghê gớm, cô chỉ mặc mỗi cái quần con màu đen bên trong áo khoác Hồng Thái Lang. Độ cong toàn thân hiển hiện không sót trong mắt Đoan Mộc.
Cặp đùi thon dài không có đeo tất chân, lại càng thêm thể hiện ra bản chất của phụ nữ, không nghĩ đến cái cô gái này lại có được dáng người như ma quỷ, tối thiểu bây giờ vóc dáng của cô trong mắt Đoan Mộc là ma quỷ, vô cùng dẫn lửa.
D thịt của cô trắng nõn, một đôi mắt phượng đang nhắm, không có trang điểm, thế nhưng vẫn rất cong cong xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắnđóng chặt không có bôi son môi lên, lại vẫn hồng hồng như cũ. Tất cả đều bị Đoan Mộc nhìn tới thật thần, cô không giống như là những cô gái quyến rũ trên xã hội, nhưng cô vẫn hấp dẫn anh thật sâu.
Nhìn một chút Đoan Mộc đã cảm thấy cổ họng bị cái gì đó ngăn chặn, hô hấp bắt đầu không thông, trong lòng dấy lên ngọn lửa hừng hực, anh không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Tin tưởng lúc này là người đàn ông thì đều không thể nhịn được, đương nhiên Đoan Mộc cũng không nhịn được.
"Cô gái, tôi đếm đến 20, cô vẫn bất tỉnh, tôi sẽ tiến vào. Không, vẫn là 10 thì hơn, một, hai, ba, bốn, năm..."
Đếm xong, Khang Giai vẫn không có tỉnh lại.
"Ý trời!" Tay của Đoan Mộc chống đỡ phần hông Khang Giai.
***
"A ——" Khang Giai kêu to một tiếng, mở mắt phượng ra, hoảng sợ nhìn tất cả trước mắt.
"Tỉnh rồi sao?" Đoan Mộc vô tội nhìn Khang Giai hỏi.
"A? Anh? Tôi?" Khang Giai chân tay luống cuống.
"Nhìn thấy chưa? Bất kể nói thế nào cô cũng là phụ nữ đúng không? Ngươi Sao cô có thể như vậy? Cô cũng quá dã mani! Tôi là lần đầu tiên bị phụ nữ dùng loại phương thức này vũ nhục! Về sau tôi sẽ làm người thế nào!" Đoan Mộc khổ sở nói.
"Anh thật khốn khiếp, nhất định là anh khi dễ tôi, tôi làm gì!" Khang Giai hoang mang nói. Hai tay cố gắng chống đỡ lấy thân thể, miễn tiếp xúc da thịt với anh, mặc dù vẫn có chỗ để nguyên.
"Xin cô mở to mắt ra nhìn xem, hiện tại tình gì, cô xem là cô chủ động hay là bị động? Cô xem một chút là cô ở phía trên hay là ở phía dưới? Cô xem kỹ một chút là ai đè ép ai!" Đoan Mộc ra vẻ tức giận nói.
"Không có khả năng!" Khang Giai chuẩn bị rời khỏi người anh.
Đương nhiên Đoan Mộc sẽ không buông tha cô, nên định giải quyết cô.
Sau khi Đoan Mộc ăn xong lau sạch Khang Giai, trong lòng tâm thần bất định, anh không lo lắng quả ớt cay này, anh lo lắng chị dâu trách anh ăn luôn chị em tốt của cô.
Đều nói thỏ không ăn cỏ gần hang, hôm nay anh lại ăn cỏ gần hạng, vậy phải làm sao bây giờ!
"Mỹ nữ, em tên là gì?" Đoan Mộc hỏi.
"Vì sao phải nói cho anh?" Khang Giai tức giận nói, nằm đưa lưng về phía Đoan Mộc.
"Em là người của tôi, tôi phải biết tên em chứ? Nếu không về sau liên hệ với em thế nào?" Đoan Mộc ăn ngay nói thật.
"Hôm nay là ngoài ý muốn, coi như tôi xui xẻo! Về sau chúng ta không cần liên lạc!" Khang Giai cũng không muốn giống như Bạch Tuyết, vì một người đàn ông mà từ bỏ việc học, ba mẹ sẽ giết cô, chuyện này vẫn không nên làm khoa trương, nếu không người chịu dạy dỗ là cô!
"Không được! Sự tình hôm nay sao có thể cho xong vậy! Người như tôi! Rất coi trọng cái tầng quan hệ này!" Đoan Mộc lạnh lùng nói, Khang Giai khẽ giật mình!
Cuống quít quay đầu, nhìn anh, cô còn chưa có nhìn kỹ người đàn ông này, bộ dạng cũng tốt, bề ngoài nhìn như phóng đãng không câu nệ, nhưng trong mắt toát ra tinh quang để cho người ta không dám xem thường. Một đầu tóc đen, một đôi mày kiếm, bên dưới là một đôi mắt đào hoa nhỏ dài, tràn đầy đa tình, để cho người ta không cẩn thận luân hãm vào trong. Cái mùi cao, môi đỏ dày vừa phải, lúc này lại nở nụ cười khiến người hoa mắt. Chỉ thấy bộ dạng anh cao lớn, màu da màu đồng, ngũ quan hình dáng rõ ràng mà thâm thúy, giống như điêu khắc Hy Lạp, con ngươi u ám thâm thúy, lộ ra cuồng dã không câu nệ, tà mị gợi cảm. Lập thể ngũ quan của anh tuấn mỹ như đao khắc.
Vóc người này? Cũng không tệ.
Đoan Mộc bị cô dò xét trần trụi như thế, rất đắc ý, người ta có điều kiện như thế, không sợ không lấy ra được, thỏa thích xem đi, dáng người tốt, chính là để cho người nhìn, nhất là chính mình cảm thấy hứng thú với cô, càng muốn cho cô nhìn.
/530
|