Nhưng vào lúc này, Bạch Tuyết nhận điện thoại của Lang Vương gọi tới, hỏi cô đang ở đâu?
“Em đang ở cùng Khang Giai.” Bạch Tuyết ngọt ngào nói.
“Mau quay về.”
Bạch Tuyết che điện thoại nói với Khang Giai cô phải về.
Khang Giai uy hiếp nói: “Con nhóc này, nếu cậu dám đi, mình liền đoạn tuyệt với cậu!” Khang Giai cũng không muốn ở chỗ này rồi lại bị Đoan Mộc ăn xong lau sạch.
“Đồ phụ nữ độc ác!” Đoan Mộc lẩm bẩm một câu, thực ra, bây giờ anh rất hy vọng chị dâu nhỏ sẽ trở về, dù sao hiện tại oan ức cũng đã được rửa sạch, anh cũng muốn ăn thịt rồi.
“Bên cạnh em có đàn ông?” Lang Vương lạnh lùng hỏi.
“Là Đoan Mộc, ba người chúng em ở cùng một chỗ.” Bạch Tuyết trả lời ngọt ngào.
Lang Vương nghe xong liền cảm thấy kết thúc thật rồi, tên tiểu tử thối cũng ở trên thuyền, vừa rồi cậu ta còn uy hiếp anh, nếu như không giúp đỡ, cậu ta cũng sẽ để anh phải chịu đói với cậu ta, đương nhiên anh biết cậu ta có ý gì!
Không nghĩ rằng lại lật thuyền trong mương (*).
(*) Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.
“Đưa điện thoại cho Đoan Mộc.”
Bạch Tuyết đưa điện thoại cho Đoan Mộc, đây cũng đều trong dự liệu của Đoan Mộc.
“Đại ca.”
“Cậu lập tức để chị dâu cậu quay về ngay.” Lang Vương trực tiếp ra lệnh.
“Em cũng muốn để chị dâu trở về, thế nhưng em đành bó tay thôi, chân cũng ở trên người chị dâu, em không thể kéo chị dâu đi có phải hay không?” Đoan Mộc vô tội nói.
Bạch Tuyết lấy điện thoại về.
“Anh cứ ngủ trước đi, không cần chờ em, hôm nay em ở cùng phòng với Khang Giai.” Bạch Tuyết nhìn Khang Giai nói, đương nhiên Khang Giai rất hài lòng đổ người xuống giường, nhìn thế nào cũng thấy thỏa mãn.
Lang Vương không nghĩ rằng cô gái nhỏ lại nói như vậy!
Anh đói bụng!
Rất đói!
Hạ giọng: “Trở về đi, anh chờ em.” Nói xong liền cúp máy.
“Alo? Alo? ...” Bên kia truyền đến âm thanh tút tút.
Bất đắc dĩ nhìn Khang Giai, vừa rồi dường như giọng nói Lãnh Dạ mang theo sự mê hoặc. Sau khi nghe thấy anh nói hết câu cuối cùng, cô rất muốn trở về, thế nhưng Khang Giai!
“Không cho phép đi.” Khang Giai trực tiếp đập vỡ suy nghĩ của Bạch Tuyết, hai người đều nằm trên giường.
“Người phụ nữ này, hình như em không biết, đây là phòng của tôi.” Đoan Mộc đi tới bên cạnh giường, cúi đầu nhìn Khang Giai.
Khang Giai cười ha hả nhìn anh, bộ dáng ăn vạ.
“Anh đi tìm đại ca của anh mà ngủ đi, anh ta đang cần anh đến chăm sóc đó.” Mấy chữ cuối cùng Khang Giai nói ra đầy ý vị, khiến Bạch Tuyết cười sung sướng.
Đoan Mộc gãi đầu, đi về phía ghế sofa, sau đó nằm xuống.
“Tôi không đi, tôi cũng không muốn lại bị em gọi là đồng tính, tôi ngủ trên ghế sofa!”
Nhưng, Bạch Tuyết bên cạnh đã bắt đầu lâm vào suy nghĩ về Lãnh Dạ.
Ở cùng người đàn ông kia lâu như vậy, cô hiểu rất rõ bản tính của anh, nghe thấy trong giọng nói anh có chút khác thường, cô liền biết anh đang nghĩ gì. Hôm nay cứ ngủ ở chỗ này đi! Ngày mai đền bù cho anh là được rồi.
Trong lòng quyết định, chuẩn bị tước đoạt quyền lợi ăn thịt ngày hôm nay của Lang Vương.
Đoan Mộc tắt đèn trong phòng đi, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ treo trên vách tường, trong phòng có chút tối, rất thích hợp để ngủ, thế nhưng, nằm ở trên giường vẫn không ngủ được.
“Tên kia, vì sao anh phải tắt đèn?” Khang Giai hỏi Đoan Mộc.
“Đi ngủ mà không tắt đèn thì không ngủ được!”
“Tật xấu!”
“Tật xấu của tôi không chỉ có một, tôi còn mộng du nữa, em phải cẩn thận.”
Đoan Mộc nằm trên ghế sofa cười trộm, tuy cái gì cũng không có, nhưng cứ như vậy cũng có cảm giác rất tốt.
“Anh dám đi về phía này, tôi sẽ đạp anh xuống biển.”
“Được, tôi chờ.”
Đoan Mộc uể oải nói, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại...
Tuy Bạch Tuyết nằm ngoan ngoãn, nhưng, trái tim vẫn đang kiềm chế.
Đêm.
Yên lặng như một đầm nước, giống như tất cả các sinh linh đều đã ngủ, tất cả đều lộ vẻ an nhàn. Duy chỉ có trái tim cô là không an tĩnh được, cứ liên tục sục sôi.
Cẩn thận nhìn Khang Giai và Đoan Mộc, sau khi
“Em đang ở cùng Khang Giai.” Bạch Tuyết ngọt ngào nói.
“Mau quay về.”
Bạch Tuyết che điện thoại nói với Khang Giai cô phải về.
Khang Giai uy hiếp nói: “Con nhóc này, nếu cậu dám đi, mình liền đoạn tuyệt với cậu!” Khang Giai cũng không muốn ở chỗ này rồi lại bị Đoan Mộc ăn xong lau sạch.
“Đồ phụ nữ độc ác!” Đoan Mộc lẩm bẩm một câu, thực ra, bây giờ anh rất hy vọng chị dâu nhỏ sẽ trở về, dù sao hiện tại oan ức cũng đã được rửa sạch, anh cũng muốn ăn thịt rồi.
“Bên cạnh em có đàn ông?” Lang Vương lạnh lùng hỏi.
“Là Đoan Mộc, ba người chúng em ở cùng một chỗ.” Bạch Tuyết trả lời ngọt ngào.
Lang Vương nghe xong liền cảm thấy kết thúc thật rồi, tên tiểu tử thối cũng ở trên thuyền, vừa rồi cậu ta còn uy hiếp anh, nếu như không giúp đỡ, cậu ta cũng sẽ để anh phải chịu đói với cậu ta, đương nhiên anh biết cậu ta có ý gì!
Không nghĩ rằng lại lật thuyền trong mương (*).
(*) Lật thuyền trong mương: thành ngữ TQ, thuyền đi trong mương chắc chắn không thể bị lật nhưng thế mà lại lật, hàm nghĩa chuyện không thể xảy ra lại xảy ra, ám chỉ xui xẻo, xúi quẩy.
“Đưa điện thoại cho Đoan Mộc.”
Bạch Tuyết đưa điện thoại cho Đoan Mộc, đây cũng đều trong dự liệu của Đoan Mộc.
“Đại ca.”
“Cậu lập tức để chị dâu cậu quay về ngay.” Lang Vương trực tiếp ra lệnh.
“Em cũng muốn để chị dâu trở về, thế nhưng em đành bó tay thôi, chân cũng ở trên người chị dâu, em không thể kéo chị dâu đi có phải hay không?” Đoan Mộc vô tội nói.
Bạch Tuyết lấy điện thoại về.
“Anh cứ ngủ trước đi, không cần chờ em, hôm nay em ở cùng phòng với Khang Giai.” Bạch Tuyết nhìn Khang Giai nói, đương nhiên Khang Giai rất hài lòng đổ người xuống giường, nhìn thế nào cũng thấy thỏa mãn.
Lang Vương không nghĩ rằng cô gái nhỏ lại nói như vậy!
Anh đói bụng!
Rất đói!
Hạ giọng: “Trở về đi, anh chờ em.” Nói xong liền cúp máy.
“Alo? Alo? ...” Bên kia truyền đến âm thanh tút tút.
Bất đắc dĩ nhìn Khang Giai, vừa rồi dường như giọng nói Lãnh Dạ mang theo sự mê hoặc. Sau khi nghe thấy anh nói hết câu cuối cùng, cô rất muốn trở về, thế nhưng Khang Giai!
“Không cho phép đi.” Khang Giai trực tiếp đập vỡ suy nghĩ của Bạch Tuyết, hai người đều nằm trên giường.
“Người phụ nữ này, hình như em không biết, đây là phòng của tôi.” Đoan Mộc đi tới bên cạnh giường, cúi đầu nhìn Khang Giai.
Khang Giai cười ha hả nhìn anh, bộ dáng ăn vạ.
“Anh đi tìm đại ca của anh mà ngủ đi, anh ta đang cần anh đến chăm sóc đó.” Mấy chữ cuối cùng Khang Giai nói ra đầy ý vị, khiến Bạch Tuyết cười sung sướng.
Đoan Mộc gãi đầu, đi về phía ghế sofa, sau đó nằm xuống.
“Tôi không đi, tôi cũng không muốn lại bị em gọi là đồng tính, tôi ngủ trên ghế sofa!”
Nhưng, Bạch Tuyết bên cạnh đã bắt đầu lâm vào suy nghĩ về Lãnh Dạ.
Ở cùng người đàn ông kia lâu như vậy, cô hiểu rất rõ bản tính của anh, nghe thấy trong giọng nói anh có chút khác thường, cô liền biết anh đang nghĩ gì. Hôm nay cứ ngủ ở chỗ này đi! Ngày mai đền bù cho anh là được rồi.
Trong lòng quyết định, chuẩn bị tước đoạt quyền lợi ăn thịt ngày hôm nay của Lang Vương.
Đoan Mộc tắt đèn trong phòng đi, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ treo trên vách tường, trong phòng có chút tối, rất thích hợp để ngủ, thế nhưng, nằm ở trên giường vẫn không ngủ được.
“Tên kia, vì sao anh phải tắt đèn?” Khang Giai hỏi Đoan Mộc.
“Đi ngủ mà không tắt đèn thì không ngủ được!”
“Tật xấu!”
“Tật xấu của tôi không chỉ có một, tôi còn mộng du nữa, em phải cẩn thận.”
Đoan Mộc nằm trên ghế sofa cười trộm, tuy cái gì cũng không có, nhưng cứ như vậy cũng có cảm giác rất tốt.
“Anh dám đi về phía này, tôi sẽ đạp anh xuống biển.”
“Được, tôi chờ.”
Đoan Mộc uể oải nói, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại...
Tuy Bạch Tuyết nằm ngoan ngoãn, nhưng, trái tim vẫn đang kiềm chế.
Đêm.
Yên lặng như một đầm nước, giống như tất cả các sinh linh đều đã ngủ, tất cả đều lộ vẻ an nhàn. Duy chỉ có trái tim cô là không an tĩnh được, cứ liên tục sục sôi.
Cẩn thận nhìn Khang Giai và Đoan Mộc, sau khi
/530
|