Bạch Lan nghe Bạch Tuyết nói mà ngơ ngẩn, chuyện trước kia, thế mà cô đã điều tra qua, dường như đã biết rõ chân tướng sự việc.
Từ lúc nào Bạch Tuyết lại trở nên tính toán như vậy?
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Cô đã biết tất cả mọi chuyện, lại có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra! Cô chờ cái gì cơ chứ? Đã biết chân tướng sự việc, vì sao không đứng ra chất vấn mẹ cô ta với ba?
Thực ra, vì ba đã lớn tuổi, hơn nữa, bây giờ ba của cô cũng đã thay đổi rồi. Biết sai để thay đổi chính là điều tốt.
Tuy vẫn hận ba chuyện năm đó, nhưng, chuyện đã xảy ra thì không có cách nào để cứu vãn cả!
Còn một nguyên nhân nữa là, bây giờ mẹ sống rất tốt, nhất định sẽ không mong muốn có người nhắc lại chuyện nhục nhã năm đó! Có ai nguyện ý bị người ta rạch bỏ vết sẹo lên!
Cho nên những việc này, Bạch Tuyết nhịn một chút không có nghĩa là cô nhu nhược.
“Bạch Tuyết cô đừng có bào chữa cho mẹ cô, sao ba lại vứt bỏ mẹ cô, rõ ràng là mẹ cô ngoại tình, câu tam đáp tứ(*).”
(*) Câu tam đáp tứ: chỉ người con gái mất nết lăng loàn.
“Bốp” một cái tát rơi trên mặt Bạch Lan.
“Tôi nói rồi, không được phép vũ nhục mẹ tôi - cô đang khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi rồi đấy. Không ngại nói cho cô biết, đừng coi tôi như Bạch Tuyết lúc trước mà đối xử, tôi không phải Bạch Tuyết trước kia mà để cho người khác bắt nạt, về sau ai cũng không được phép bắt nạt tôi, nhất là cô.” Bạch Tuyết nghiêm nghị nói.
Mặt cô đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai, hai mắt nhìn d’đ/l/q'd chằm chằm Bạch Lan, đồng thời đôi mắt trở nên tối sầm, đột nhiên lóe lên một cái, rồi lại trở nên đen kịt, sau đó không thể ngăn nổi lửa giận.
Bạch Lan sợ ngây người, ôm khuôn mặt nóng ran nhìn Bạch Tuyết.
Cô nói không sai, cô không còn là Bạch Tuyết lúc trước, bây giờ Bạch Tuyết rất dũng cảm, tự tin.
“Tôi muốn đi ăn cơm, lời nói vừa nãy cô hãy nhớ kỹ vào, không được phép sỉ nhục mẹ tôi!” Bạch Tuyết nói xong liền rời đi, ánh mắt Bạch Lan lóe lên vẻ độc ác, từ nhỏ đến lớn không có người nào dám đánh cô ta, cô ta không nghĩ rằng sẽ bị Bạch Tuyết - người hồi nhỏ vẫn bị cô ta bắt nạt - tát cho một phát! Không cam lòng.
Giận dữ về lại phòng của mình.
Đẩy cửa ra đi vào, bên trong có một người phụ nữ rất xinh đẹp đang ngồi.
“Cô? Cô là ai?”
“Tôi và cô đều ở trên cùng một chiếc thuyền.” Người phụ nữ xinh đẹp đáp.
“Nói nhảm! Đây là phòng của tôi, cút ra ngoài.” Khuôn mặt nhỏ của Bạch Lan bỏng rát, trong lòng cũng vô cùng bực bội.
“Sao vậy? Cô bị con tiện nhân kia đánh?” Người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi đi tới, nhàn nhạt hỏi, giống như cô ta đã nhìn thấy việc lúc nãy.
“Cô là ai?” Bạch Lan tức giận hỏi.
“Tôi nói rồi, tôi và cô đều trên cùng một chiếc thuyền.”
“Ngừng, cô có bị bệnh không, đương nhiên là trên một chiếc thuyền, chẳng lẽ cô là người từ trên trời rơi xuống?”
“Cứ cho là vậy đi! Chẳng qua kẻ thù của chúng ta đều là Bạch Tuyết.” Người phụ nữ xinh đẹp giận dữ nói.
“Cô là ai?” Bạch Lan hiếu kỳ xoay người hỏi.
“Tôi là người bị Bạch Tuyết cướp mất chồng.”
“Cô là người phụ nữ của Lãnh Dạ.”
“Đúng vậy.” Người phụ nữ xinh đẹp kiên định trả lời.
“Quả nhiên là giống mẹ, chuyên quyến rũ đàn ông, đều là hồ ly tinh hết.”
“Cho nên, chúng ta có thể hợp tác loại bỏ tai họa này.” Người phụ nữ xinh đẹp nói khiến trán Bạch Lan toát ra mồ hôi lạnh, loại bỏ là có ý gì?
Giết?
Tuy cô ta rất đáng ghét, thế nhưng, cô ta cũng là con gái của ba!
Nghĩ đến lúc nãy, nghĩ đến việc cô phải thừa kế công ty Tuyết Hoa. Có Bạch Tuyết ở đây, chuyện sẽ rất phiền phức!
Xoa gương mặt bị Bạch Tuyết đánh, vẫn rất đau. Khẽ cắn môi.
“Cô có ý gì?”
“Ý của tôi chính là ý của cô, khiến cô ta biến mất.” Người phụ nữ xinh đẹp nói.
“Tôi không nghĩ như vậy, đây là ý của cô. Mặc kệ chuyện của tôi!” Bạch Lan chột dạ xoay người tiếp tục dùng khăn xoa lên mặt cho bớt sưng.
“Hừ! Bạch Tuyết chưa được loại bỏ, cuộc sống của cô cũng không dễ chịu, cô mạo danh thay thế Bạch Tuyết, cô có nghĩ tới sau khi bị cô ta biết, cô ta sẽ đối xử như thế nào với cô không? Cô mới chỉ nói xấu mẹ
Từ lúc nào Bạch Tuyết lại trở nên tính toán như vậy?
Thật không thể tưởng tượng nổi!
Cô đã biết tất cả mọi chuyện, lại có thể vờ như chưa có chuyện gì xảy ra! Cô chờ cái gì cơ chứ? Đã biết chân tướng sự việc, vì sao không đứng ra chất vấn mẹ cô ta với ba?
Thực ra, vì ba đã lớn tuổi, hơn nữa, bây giờ ba của cô cũng đã thay đổi rồi. Biết sai để thay đổi chính là điều tốt.
Tuy vẫn hận ba chuyện năm đó, nhưng, chuyện đã xảy ra thì không có cách nào để cứu vãn cả!
Còn một nguyên nhân nữa là, bây giờ mẹ sống rất tốt, nhất định sẽ không mong muốn có người nhắc lại chuyện nhục nhã năm đó! Có ai nguyện ý bị người ta rạch bỏ vết sẹo lên!
Cho nên những việc này, Bạch Tuyết nhịn một chút không có nghĩa là cô nhu nhược.
“Bạch Tuyết cô đừng có bào chữa cho mẹ cô, sao ba lại vứt bỏ mẹ cô, rõ ràng là mẹ cô ngoại tình, câu tam đáp tứ(*).”
(*) Câu tam đáp tứ: chỉ người con gái mất nết lăng loàn.
“Bốp” một cái tát rơi trên mặt Bạch Lan.
“Tôi nói rồi, không được phép vũ nhục mẹ tôi - cô đang khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi rồi đấy. Không ngại nói cho cô biết, đừng coi tôi như Bạch Tuyết lúc trước mà đối xử, tôi không phải Bạch Tuyết trước kia mà để cho người khác bắt nạt, về sau ai cũng không được phép bắt nạt tôi, nhất là cô.” Bạch Tuyết nghiêm nghị nói.
Mặt cô đỏ ửng, đỏ đến tận mang tai, hai mắt nhìn d’đ/l/q'd chằm chằm Bạch Lan, đồng thời đôi mắt trở nên tối sầm, đột nhiên lóe lên một cái, rồi lại trở nên đen kịt, sau đó không thể ngăn nổi lửa giận.
Bạch Lan sợ ngây người, ôm khuôn mặt nóng ran nhìn Bạch Tuyết.
Cô nói không sai, cô không còn là Bạch Tuyết lúc trước, bây giờ Bạch Tuyết rất dũng cảm, tự tin.
“Tôi muốn đi ăn cơm, lời nói vừa nãy cô hãy nhớ kỹ vào, không được phép sỉ nhục mẹ tôi!” Bạch Tuyết nói xong liền rời đi, ánh mắt Bạch Lan lóe lên vẻ độc ác, từ nhỏ đến lớn không có người nào dám đánh cô ta, cô ta không nghĩ rằng sẽ bị Bạch Tuyết - người hồi nhỏ vẫn bị cô ta bắt nạt - tát cho một phát! Không cam lòng.
Giận dữ về lại phòng của mình.
Đẩy cửa ra đi vào, bên trong có một người phụ nữ rất xinh đẹp đang ngồi.
“Cô? Cô là ai?”
“Tôi và cô đều ở trên cùng một chiếc thuyền.” Người phụ nữ xinh đẹp đáp.
“Nói nhảm! Đây là phòng của tôi, cút ra ngoài.” Khuôn mặt nhỏ của Bạch Lan bỏng rát, trong lòng cũng vô cùng bực bội.
“Sao vậy? Cô bị con tiện nhân kia đánh?” Người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi đi tới, nhàn nhạt hỏi, giống như cô ta đã nhìn thấy việc lúc nãy.
“Cô là ai?” Bạch Lan tức giận hỏi.
“Tôi nói rồi, tôi và cô đều trên cùng một chiếc thuyền.”
“Ngừng, cô có bị bệnh không, đương nhiên là trên một chiếc thuyền, chẳng lẽ cô là người từ trên trời rơi xuống?”
“Cứ cho là vậy đi! Chẳng qua kẻ thù của chúng ta đều là Bạch Tuyết.” Người phụ nữ xinh đẹp giận dữ nói.
“Cô là ai?” Bạch Lan hiếu kỳ xoay người hỏi.
“Tôi là người bị Bạch Tuyết cướp mất chồng.”
“Cô là người phụ nữ của Lãnh Dạ.”
“Đúng vậy.” Người phụ nữ xinh đẹp kiên định trả lời.
“Quả nhiên là giống mẹ, chuyên quyến rũ đàn ông, đều là hồ ly tinh hết.”
“Cho nên, chúng ta có thể hợp tác loại bỏ tai họa này.” Người phụ nữ xinh đẹp nói khiến trán Bạch Lan toát ra mồ hôi lạnh, loại bỏ là có ý gì?
Giết?
Tuy cô ta rất đáng ghét, thế nhưng, cô ta cũng là con gái của ba!
Nghĩ đến lúc nãy, nghĩ đến việc cô phải thừa kế công ty Tuyết Hoa. Có Bạch Tuyết ở đây, chuyện sẽ rất phiền phức!
Xoa gương mặt bị Bạch Tuyết đánh, vẫn rất đau. Khẽ cắn môi.
“Cô có ý gì?”
“Ý của tôi chính là ý của cô, khiến cô ta biến mất.” Người phụ nữ xinh đẹp nói.
“Tôi không nghĩ như vậy, đây là ý của cô. Mặc kệ chuyện của tôi!” Bạch Lan chột dạ xoay người tiếp tục dùng khăn xoa lên mặt cho bớt sưng.
“Hừ! Bạch Tuyết chưa được loại bỏ, cuộc sống của cô cũng không dễ chịu, cô mạo danh thay thế Bạch Tuyết, cô có nghĩ tới sau khi bị cô ta biết, cô ta sẽ đối xử như thế nào với cô không? Cô mới chỉ nói xấu mẹ
/530
|