Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 293 - Chương 277

/530


Khang Nghị không chút khách khí chĩa mũi nhọn về phía Lãnh Dạ.

“Cảnh sát Khang, cậu nói không sai, tôi rất không thích cậu tiếp xúc với em gái ngốc của tôi! Cho nên mới muốn em ấy tỉnh ngộ lại.” Lang Vương nói thẳng những điều không vui trong lòng mình.

“Tuyết nhi là người trưởng thành, anh có quyền gì mà can thiệp vào chuyện kết bạn của cô ấy, anh làm như vậy là quá ích kỷ!” Giọng nói của Khang Nghị tràn đầy vẻ bất bình.

“Tôi là anh của em ấy, như thế vẫn chưa đủ sao?” Lang Vương lạnh giọng hỏi.

“Anh đang nói gì thế, trong lòng mỗi người chúng ta đều hiểu rõ! Làm người thì không nên có thái độ quá phách lối như vậy!”

Ý của Khang Nghị là, anh có phải anh trai của Tuyết nhi hay không, ngoại trừ người dì này không biết, còn lại thì trong lòng bọn họ đều hiểu, không thể bởi vì Tuyết nhi theo anh mà liền mất đi quyền lợi kết giao bạn bè!

Bạch Tuyết nhìn một lúc, hai người đàn ông này là đang muốn nổ súng ngang nhiên.

Một tiếng hô “Dừng lại!” vang lên, khiến cho hai người đàn ông đều nhìn về phía cô.

“Các anh đã xong chưa, nói cho các anh biết, cơm nước xong xuôi, ai em cũng không đi theo, em hoạt động tự do.” Bạch Tuyết mở mắt thật to nhìn chung quanh, xem Khang Giai có tới không?

Sao Khang Giai lại không đến được, lúc này đang được Đoan Mộc chậm rãi cho ăn, có vẻ rất tốt.

Khang Nghị mất hứng trừng Lang Vương một cái, Lang Vương thì làm bộ như không có gì, mục đích của anh đã đạt được, chỉ cần Tuyết nhi không ở một mình với người đàn ông này thì anh liền ok.

Tuyết nhi là của anh, đây chính là sự thật không thể thay đổi, trong lòng anh rất đắc ý.

Vừa rồi sở dĩ nói như vậy, chủ yếu là cảnh cáo Khang Nghị, nếu muốn làm bạn với Tuyết nhi, thì tốt nhất hãy hãy giữ cho trái tim trong sạch, nếu không bạn bè cũng không được làm!

Nhưng vào lúc này, Bạch Lan đi vào nhà ăn.

Đột nhiên nhìn thấy Bạch Tuyết và Tuyết Hoa đang ăn sáng cùng nhau, trong lòng nhất thời hoảng hốt, bọn họ có quen nhau?

Dường như có vẻ rất vui vẻ?

Bị lộ rồi sao?

Chột dạ đứng tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải?

Ai ngờ!

Ngay tại lúc cô ta đang do dự không biết có nên ở lại ăn sáng không, thì bỗng nhiên có một giọng nói truyền vào trong tai: “Cứ tới đó ăn cùng bọn họ đi, bà ta vẫn chưa biết Bạch Tuyết là ai? Ở trong mắt Tuyết Hoa, cô chính là con gái của bà ta.”

Bạch Lan hoảng sợ nhìn xung quanh, là ai nói chuyện với cô?

Rõ ràng vừa rồi giọng nói kia là nói với cô, hơn nữa âm thanh còn có chút quen thuộc, giống như giọng của người phụ nữ xinh đẹp kia?

Rõ ràng cô ta không ở đây, sao cô ta có thể nói chuyện với cô?

Sờ soạng khắp túi áo của mình, móc móc lỗ tai, kiểm tra xem có phải trên người có máy trợ thính hay loại đồ vật gì như vậy không?

Cái gì cũng không tìm thấy!

“Chú ý cử chỉ của cô, nhớ kỹ những lời tôi nói với cô, đi đi.” Giọng nói lại truyền đến một lần nữa.

Bạch Lan không quan tâm giọng nói truyền đến từ đâu nữa!

Cầm lấy khay, tùy ý chọn bữa sáng rồi đi tới.

Lúc này, cô ta nào có tâm trạng để ăn điểm tâm!

Cầm khay, giả bộ đi xung quanh bàn ăn của Bạch Tuyết.

Ai ngờ, ngay tại lúc cô ta chuẩn bị ngồi xuống, Tuyết Hoa lại gọi cô ta.

“Bạch Lan?”

Bạch Lan lễ phép gật đầu, buông khay trong tay xuống, giả vờ có chút giật mình.

“Lãnh Dạ, các cậu cứ từ từ ăn, tôi gặp được một người bạn, tới đó ngồi một chút.” Trên mặt Tuyết Hoa khó giấu vẻ vui mừng, bưng khay đi tới.

Bạch Tuyết ngẩn người, sao bọn họ lại quen biết nhau?

Dường như còn rất thân?

Bạch Lan nhìn thấy Tuyết Hoa đi tới, đã đạt được mục đích, trong lòng mừng thầm.

Mặt khác, lòng Bạch Tuyết như bị đâm một cái...

Cô không muốn quay đầu, muốn cố gắng giả vờ cái gì cũng không nhìn thấy, nỗ lực để bản thân không nghĩ tới đó chính là người mẹ mà cô ngày đêm nhung nhớ! Từng có lúc, cô như lọt vào trong sương mù, đứng bơ vơ như một bức tượng, chỉ để có thể tìm thấy người mẹ thất lạc, khóc trong lòng, oan ức trong lòng nhưng lại không biết phải thổ lộ với ai....

Mấy lần muốn trì hoãn, nhưng mấy lần lại cứ suy nghĩ lởn vởn, thương tâm là một loại đau đớn không nói thành lời!

Đối với mẹ, lúc đầu cô đã muốn thử buông tay, không phải gạt bỏ mà cũng không giữ lại, không muốn tiếp tục suy nghĩ, biết mẹ sống tốt là ổn rồi, cô còn có một người đàn ông tốt, còn có những đứa con hiểu chuyện, vốn cô muốn để mọi thứ cứ trôi qua như vậy, để mọi thứ trở lại yên bình như trước, vốn cô không muốn nhắc lại, cho nên cô cố gắng khiến mình bình tĩnh trước mặt mẹ, nhưng, giây phút nhìn mẹ vui vẻ bưng




/530

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status