Ngay khi Lãnh Tịnh vừa cởi băng dính trên miệng cô ta ra thì Lãnh Dạ dẫn theo một người đàn ông mình đầy thương tích đi vào.
“Dạ?” Bạch Tuyết giật mình quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
Người đàn ông bị Lãnh Dạ đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, có khi mẹ anh ta tới cũng không nhận ra anh ta.
“Còn tên khốn kiếp này nữa.” Lời nói lạnh lùng truyền đến.
Người phụ nữ được cởi băng dính kinh hoảng nhìn Bạch Tuyết và Lang Vương.
Lang Vương nói tha cho cô ta, tại sao lại trói cô ta lại?
Chẳng lẽ bởi vì cô ta cho đứa bé kia ăn bánh kem có độc?
“Vương, không phải ngài nói cho em một cơ hội sao?” Yêu nữ khiếp đảm hỏi. Nhìn bộ dạng này là muốn giết cô!
Bạch Tuyết quay người lạnh lùng liếc Lang Vương một cái, người phụ nữ này nói cô nghe rất rõ ràng, chẳng lẽ Lang Vương đã bí mật gặp cô ta?
Cho cô ta một cơ hội!?
“Cho cô cơ hội? Đừng hòng, cô muốn giết con của tôi, còn muốn tôi cho cô một cơ hội? Cô có cho con tôi cơ hội hay không?” Bạch Tuyết giận dữ nói, nghĩ đến việc bọn nhỏ trúng độc, cô lại giơ tay lên hung hăng tát một cái, khóe miệng người phụ nữ rướm máu.
“Đừng tưởng rằng chúng tôi yếu đuối thì liền dễ bắt nạt, tại sao cô phải giết con tôi?” Bạch Tuyết gào lên.
“Vương, chẳng lẽ ngài cứ để người phụ nữ này làm càn như vậy sao? Không phải đứa bé kia chưa chết sao? Ngài nói cho em một cơ hội sửa đổi để làm lại cuộc đời, chẳng lẽ ngài không định giữ lời hứa?” Người phụ nữ oan ức nói nhỏ.
“Bổn vương nói cho cô cơ hội là vụ việc bánh kem có độc lần trước, lần này, cô không có cơ hội, cô muốn chết như thế nào? Tôi sẽ đáp ứng cô.”
Đúng là cô ta đau lòng vì Lang Vương và người phụ nữ anh yêu nhất có con, sao có thể chấm dứt đơn giản như vậy được.
“Các người nói gì tôi không hiểu, lần này? Vương, em chỉ làm sai một lần, chính là cho Ức Ức ăn bánh kem có độc, em đã biết là em sai, cầu xin ngài nể mặt con trai tha cho em!”
“Con trai? Con trai cũng sẽ bị người phụ nữ hung ác như cô làm hỏng mất! Tôi sẽ để cô chết một cách rõ ràng.”
Lang Vương quay đầu, nhìn về phía người đàn ông trên mặt đất.
Một chân đạp trên mặt của anh ta, dùng đôi giày da chà đạp lên đó, khát máu mà cay nghiệt đùa cợt nói: “Nói! Là người nào ra lệnh cho mày làm vậy?”
Người đàn ông cuộn tròn, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía mấy người trước mặt, và cả người phụ nữ bị trói trên ghế.
Hai người đàn ông khát máu đang nhìn anh ta, nhưng, ngay cả mỹ nữ bình thường đứng bên cạnh cũng dùng ánh mắt giết người để nhìn anh ta!
Chỉ sợ hôm nay anh ta không có cách nào còn sống mà đi ra!D.Đ.L.Q.Đ
Lang Vương hừ lạnh một tiếng, nhấc chân, lại đá vào khuôn mặt của anh ta, lúc anh ta đau đớn rên lên một tiếng thì vẫn nghe được nụ cười giễu cợt không có một tia nhiệt độ nào của Lang Vương.
“Nói! Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn, đừng để tao giết mày ngay bây giờ.” Lang Vương lạnh lùng nói, đối với người đàn ông đang nằm trên mặt đất, giọng nói này thật giống như đến từ địa ngục.
“Là... Là cô ta, là người phụ nữ kia bảo tôi làm vậy.” Người đàn ông cắn răng kêu lên.
Người phụ nữ bị trói trên ghế ngẩn người!
Thì ra đây là vu oan hãm hại, thê lương cười một tiếng.
Người kia ở trong tối muốn ném một hòn đá trúng hai con chim, chỉ tiếc cô ta sống không còn lâu nữa! Lang Vương sẽ không để cô ta còn sống mà rời khỏi nơi này, cô ta hiểu rất rõ!
Chỉ là con trai đáng thương của cô ta!
Người phụ nữ này nói không sai, đều có con, lúc này, cô ta mới biết được trong lòng mẹ, người con quan trọng đến dường nào.
Khó trách nhìn người phụ nữ này yếu đuối là thế, vậy mà lại có thể bộc phát lớn như vậy. Tất cả đều bắt nguồn từ tình thương của một người mẹ.
“Tốt lắm, tôi nhận tội, chỉ cầu xin Đại Vương đừng giận chó đánh mèo vào con trai của chúng ta!”
Nghĩ đến kẻ chủ mưu trong bóng tối kia, lần này chắc chắn cô ta sẽ phải chết, cho dù cô ta không thừa nhận hành vi phạm tội, thì những lần tiếp theo vẫn sẽ không ngừng bị hãm hại, đến lúc đó làm không tốt sẽ liên lụy đến con trai duy nhất của cô ta!
“Cô còn có mặt
“Dạ?” Bạch Tuyết giật mình quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên mặt đất.
Người đàn ông bị Lãnh Dạ đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, có khi mẹ anh ta tới cũng không nhận ra anh ta.
“Còn tên khốn kiếp này nữa.” Lời nói lạnh lùng truyền đến.
Người phụ nữ được cởi băng dính kinh hoảng nhìn Bạch Tuyết và Lang Vương.
Lang Vương nói tha cho cô ta, tại sao lại trói cô ta lại?
Chẳng lẽ bởi vì cô ta cho đứa bé kia ăn bánh kem có độc?
“Vương, không phải ngài nói cho em một cơ hội sao?” Yêu nữ khiếp đảm hỏi. Nhìn bộ dạng này là muốn giết cô!
Bạch Tuyết quay người lạnh lùng liếc Lang Vương một cái, người phụ nữ này nói cô nghe rất rõ ràng, chẳng lẽ Lang Vương đã bí mật gặp cô ta?
Cho cô ta một cơ hội!?
“Cho cô cơ hội? Đừng hòng, cô muốn giết con của tôi, còn muốn tôi cho cô một cơ hội? Cô có cho con tôi cơ hội hay không?” Bạch Tuyết giận dữ nói, nghĩ đến việc bọn nhỏ trúng độc, cô lại giơ tay lên hung hăng tát một cái, khóe miệng người phụ nữ rướm máu.
“Đừng tưởng rằng chúng tôi yếu đuối thì liền dễ bắt nạt, tại sao cô phải giết con tôi?” Bạch Tuyết gào lên.
“Vương, chẳng lẽ ngài cứ để người phụ nữ này làm càn như vậy sao? Không phải đứa bé kia chưa chết sao? Ngài nói cho em một cơ hội sửa đổi để làm lại cuộc đời, chẳng lẽ ngài không định giữ lời hứa?” Người phụ nữ oan ức nói nhỏ.
“Bổn vương nói cho cô cơ hội là vụ việc bánh kem có độc lần trước, lần này, cô không có cơ hội, cô muốn chết như thế nào? Tôi sẽ đáp ứng cô.”
Đúng là cô ta đau lòng vì Lang Vương và người phụ nữ anh yêu nhất có con, sao có thể chấm dứt đơn giản như vậy được.
“Các người nói gì tôi không hiểu, lần này? Vương, em chỉ làm sai một lần, chính là cho Ức Ức ăn bánh kem có độc, em đã biết là em sai, cầu xin ngài nể mặt con trai tha cho em!”
“Con trai? Con trai cũng sẽ bị người phụ nữ hung ác như cô làm hỏng mất! Tôi sẽ để cô chết một cách rõ ràng.”
Lang Vương quay đầu, nhìn về phía người đàn ông trên mặt đất.
Một chân đạp trên mặt của anh ta, dùng đôi giày da chà đạp lên đó, khát máu mà cay nghiệt đùa cợt nói: “Nói! Là người nào ra lệnh cho mày làm vậy?”
Người đàn ông cuộn tròn, sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía mấy người trước mặt, và cả người phụ nữ bị trói trên ghế.
Hai người đàn ông khát máu đang nhìn anh ta, nhưng, ngay cả mỹ nữ bình thường đứng bên cạnh cũng dùng ánh mắt giết người để nhìn anh ta!
Chỉ sợ hôm nay anh ta không có cách nào còn sống mà đi ra!D.Đ.L.Q.Đ
Lang Vương hừ lạnh một tiếng, nhấc chân, lại đá vào khuôn mặt của anh ta, lúc anh ta đau đớn rên lên một tiếng thì vẫn nghe được nụ cười giễu cợt không có một tia nhiệt độ nào của Lang Vương.
“Nói! Sự kiên nhẫn của tao có giới hạn, đừng để tao giết mày ngay bây giờ.” Lang Vương lạnh lùng nói, đối với người đàn ông đang nằm trên mặt đất, giọng nói này thật giống như đến từ địa ngục.
“Là... Là cô ta, là người phụ nữ kia bảo tôi làm vậy.” Người đàn ông cắn răng kêu lên.
Người phụ nữ bị trói trên ghế ngẩn người!
Thì ra đây là vu oan hãm hại, thê lương cười một tiếng.
Người kia ở trong tối muốn ném một hòn đá trúng hai con chim, chỉ tiếc cô ta sống không còn lâu nữa! Lang Vương sẽ không để cô ta còn sống mà rời khỏi nơi này, cô ta hiểu rất rõ!
Chỉ là con trai đáng thương của cô ta!
Người phụ nữ này nói không sai, đều có con, lúc này, cô ta mới biết được trong lòng mẹ, người con quan trọng đến dường nào.
Khó trách nhìn người phụ nữ này yếu đuối là thế, vậy mà lại có thể bộc phát lớn như vậy. Tất cả đều bắt nguồn từ tình thương của một người mẹ.
“Tốt lắm, tôi nhận tội, chỉ cầu xin Đại Vương đừng giận chó đánh mèo vào con trai của chúng ta!”
Nghĩ đến kẻ chủ mưu trong bóng tối kia, lần này chắc chắn cô ta sẽ phải chết, cho dù cô ta không thừa nhận hành vi phạm tội, thì những lần tiếp theo vẫn sẽ không ngừng bị hãm hại, đến lúc đó làm không tốt sẽ liên lụy đến con trai duy nhất của cô ta!
“Cô còn có mặt
/530
|