Editor: Nguyễn Yên Thương
Bạch Tuyết nghe được lời Lang Vương nói ở dưới đất, ngồi trên tượng gỗ thần kỳ bị cảm động liền bay xuống dưới.
Dạ. . . . . . Lang Vương giật mình, mặc dù không có quay đầu lại, nhưng mà, anh biết người phụ nữ nhỏ của anh đã trở lại.
Mẹ ——
Mẹ ——
Mẹ —— ba đứa con cũng nhào tới trong ngực Bạch Tuyết, ôm cổ của mẹ.
Con ngoan, mẹ đã trở lại rồi. Chóp mũi cô đỏ lên, nhưng mà cô lại không khóc.
Nơi này thật đúng là náo nhiệt, chỉ là, may mà tôi không có bỏ qua. Bạch Tuyết đứng dậy, một tay nắm tay một đứa bé, một tay dắt hai đứa bé đi về phía Lang Vương, sau đó đứng lại ở bên cạnh anh.
Chúng tôi là người một nhà, vĩnh viễn đều sẽ ở cùng nhau, cho dù thế nào đi nữa cũng đừng nghĩ sẽ ngăn cản được việc tôi gả cho người đàn ông này. Bạch Tuyết lạnh lùng nói.
Nếu như khảo sát là công bằng thì tôi không có lời nào để nói. Nhưng mà, thời điểm tôi rời đi ngày hôm đó tôi nhớ rõ ràng chỉ cần tôi đi ra phiến rừng sâu núi thẳm này an toàn, tôi đã vượt qua sát hạch lần thứ nhất.
Nhưng mà, tại sao lại thế này? Tôi đã vượt qua cửa đầu tiên. Lại có người mượn cơ hội giở trò khi tôi đang trên đường quay trở về phủ Lang Vương!
Thì ra đây chính là giáo huấn của Lang Tộc! Bạch Tuyết tôi không phục ——
Mặt của Lang Vương càng ngày càng đen, sắc mặt cũng lạnh đến dọa người.
Anh tôn trọng những trưởng lão kia, mới có thể yên tâm để cho Bạch Tuyết đi sát hạch, không ngờ lại có người không coi anh ra gì, làm hại Bạch Tuyết.
Nâng lên ánh mắt lạnh lùng, quét về đám người phía trong.
Ánh mắt sắc bén tập trung lên mỗi người.
Chợt con ngươi sắc bén dừng lại một người thấp thỏm trong đám người đàn ông ở đây.
Cánh tay dài của Lang Vương vung lên, người đàn ông lo lắng thấp thỏm bị đá đến phía trước, ngã nhào ở trước mặt Lang Vương.
Nói —— ai cho ngươi lá gan dám hãm hại người phụ nữ của Lang Vương ta. Lang Vương một cước dẫm lên đầu người đàn ông kia, khuôn mặt anh ta dán thật chặt trên mặt đất, khóe miệng bị dồn ép ra máu.
Không ngờ anh ta lại cắn lưỡi tự tử chết rồi.
Bạch Tuyết sững sờ, cười lạnh một tiếng.
Tôi đã vượt qua ngàn năm để yêu anh ấy, sao có thể để cho các người phá hoại. Từ trước tới giờ đều có thiện có ác, nếu Bạch Tuyết tôi đã dám đến ở Yêu Giới, tất nhiên sẽ không sợ những chuyện này.
Nếu tất cả mọi người đã đứng ở chỗ này, tôi cũng không ngại cảnh cáo trước. Bạch Tuyết tôi tuyệt sẽ không hại người, nhưng mà, nếu như có người muốn hại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay. Đừng tưởng rằng tôi là người phàm, không có pháp lực thì có thể dễ dàng kinh thường.
Mời các người nhớ rõ cái thiện vĩnh viễn đều sẽ chiến thắng tà ác.
Tôi sẽ cùng với người nhà của tôi dũng cảm đi xuống.
Đừng tưởng rằng sau lưng các người ngấm ngầm thì sẽ không có người biết, thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được,cũng như giấy vĩnh viễn không bọc nổi lửa. Dù là đối mặt Ma Vương, tôi cũng không hề lùi bước. Khóe miệng Lang Vương nhếch lên, không hỗ là người phụ nữ của anh, càng ngày càng có dáng vẻ của sói mẹ. Nói chuyện đều rất ngoan độc.
Sắc mặt của tất cả Lang yêu biến đổi lớn, không ngờ một người phàm như vậy lại có lòng can đảm, có hiểu biết và dũng khí lớn như vậy, khó trách Lang Vương bị cô mê hoặc.
Tuyết Nhi. Lang Vương thâm tình gọi một tiếng.
Lang Vương, anh cần phải chuẩn bị xong phòng động phòng hoa chúc nha, em cũng đã sinh con cho anh rồi, nhất định phải tổ chức hôn lễ thật tưng bừng đó. Đoán chừng không cần tìm hoa đồng, nhất định tụi nhỏ có thể làm rất tốt.
Bảo bối của mẹ, chỉ sợ các con là những người duy nhất được dùng rượu mừng của ba mẹ đó nha. Bạch Tuyết khom lưng nói với bọn nhỏ.
Nghe được lời nói này của Bạch Tuyết, trong lòng Lang Vương thật ấm áp, hạnh phúc cũng xông lên trên đầu.
Anh sẽ cho em một hôn lễ tốt nhất. Tất cả mọi người giải tán đi thôi. Lang Vương quay đầu nói với mọi người.
Chờ thêm một chút nữa, mọi người sẽ được rượu mừng của chúng tôi. Bạch Tuyết nói xong cười đi tới biệt viện phủ Lang Vương, nói thật là cô đã rất rất mệt, cũng thật sự rất đói.
Lang Vương cùng bọn nhỏ bước nhanh đi vào theo.
Dạ. Sai người mang thức ăn cho em và Nguyên Bảo nhanh một chút, chúng em sắp chết đói rồi, từ hôm qua tới giờ em vẫn dựa vào uống nước cây khô mới có thể kiên trì đến bây giờ.
Bạch Tuyết vừa nói chuyện, vừa lôi kéo Nguyên Bảo ngồi xuống, sau đó bưng một đĩa điểm tâm lại, đưa cho Nguyên Bảo ăn, bản thân cũng ăn từng ngụm từng ngụm.
Lang Vương đau lòng chau mày.
Em chỉ cần chờ làm cô dâu của anh là được rồi, chuyện tiếp theo anh sẽ xử lý. Em không cần phải tiếp nhận bất kỳ khảo sát nào khác.
Lang Vương nhìn người phụ nữ nhỏ ăn điểm tâm như hổ báo, đau lòng cho cô và đứa bé tên Nguyên Bảo đang rót nước uống.
Mặc dù trong lòng rất thắc mắc, tại sao nơi này lại có thể có người phàm?
Nhưng mà, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tuyết đang vội vàng ăn điểm tâm, anh không đành lòng ngăn cản cô.
Ăn từ từ, một lát ăn thêm chút nữa để có dinh dưỡng.
Khụ khụ. . . . . . Bạch Tuyết vừa định nói chuyện, thì đã bị sặc rồi. Lang Vương vội vàng vỗ vỗ sau lưng cô, cẩn thận đút nước cho cô uống.
Các con, tới đây mau mau, gọi anh Nguyên Bảo đi.
Ba đứa con cũng khéo léo đi tới trước mặt Nguyên Bảo con dế.
Nguyên Bảo cười vui vẻ, từ trong lồng ngực lấy ra ba tượng gỗ thần kỳ, lấy cho Thiên Tầm, Ức Ức còn có Niệm Niệm mỗi người một con.
Em trai, em gái, đây không phải là món đồ chơi bình thường, mấy cái tượng gỗ thần kỳ này đều có thể trở nên to lớn, hơn nữa còn có thể bay. Mới vừa rồi thứ mà anh và mẹ các em cưỡi chính là chúng. Nguyên Bảo thành thật nói.
Cám ơn anh.
Cám ơn anh.
Cám ơn anh.
Bảo bối, về sau các con cần phải ngoan ngoãn nghe lời anh Nguyên Bảo nói nha. Anh Nguyên
Bạch Tuyết nghe được lời Lang Vương nói ở dưới đất, ngồi trên tượng gỗ thần kỳ bị cảm động liền bay xuống dưới.
Dạ. . . . . . Lang Vương giật mình, mặc dù không có quay đầu lại, nhưng mà, anh biết người phụ nữ nhỏ của anh đã trở lại.
Mẹ ——
Mẹ ——
Mẹ —— ba đứa con cũng nhào tới trong ngực Bạch Tuyết, ôm cổ của mẹ.
Con ngoan, mẹ đã trở lại rồi. Chóp mũi cô đỏ lên, nhưng mà cô lại không khóc.
Nơi này thật đúng là náo nhiệt, chỉ là, may mà tôi không có bỏ qua. Bạch Tuyết đứng dậy, một tay nắm tay một đứa bé, một tay dắt hai đứa bé đi về phía Lang Vương, sau đó đứng lại ở bên cạnh anh.
Chúng tôi là người một nhà, vĩnh viễn đều sẽ ở cùng nhau, cho dù thế nào đi nữa cũng đừng nghĩ sẽ ngăn cản được việc tôi gả cho người đàn ông này. Bạch Tuyết lạnh lùng nói.
Nếu như khảo sát là công bằng thì tôi không có lời nào để nói. Nhưng mà, thời điểm tôi rời đi ngày hôm đó tôi nhớ rõ ràng chỉ cần tôi đi ra phiến rừng sâu núi thẳm này an toàn, tôi đã vượt qua sát hạch lần thứ nhất.
Nhưng mà, tại sao lại thế này? Tôi đã vượt qua cửa đầu tiên. Lại có người mượn cơ hội giở trò khi tôi đang trên đường quay trở về phủ Lang Vương!
Thì ra đây chính là giáo huấn của Lang Tộc! Bạch Tuyết tôi không phục ——
Mặt của Lang Vương càng ngày càng đen, sắc mặt cũng lạnh đến dọa người.
Anh tôn trọng những trưởng lão kia, mới có thể yên tâm để cho Bạch Tuyết đi sát hạch, không ngờ lại có người không coi anh ra gì, làm hại Bạch Tuyết.
Nâng lên ánh mắt lạnh lùng, quét về đám người phía trong.
Ánh mắt sắc bén tập trung lên mỗi người.
Chợt con ngươi sắc bén dừng lại một người thấp thỏm trong đám người đàn ông ở đây.
Cánh tay dài của Lang Vương vung lên, người đàn ông lo lắng thấp thỏm bị đá đến phía trước, ngã nhào ở trước mặt Lang Vương.
Nói —— ai cho ngươi lá gan dám hãm hại người phụ nữ của Lang Vương ta. Lang Vương một cước dẫm lên đầu người đàn ông kia, khuôn mặt anh ta dán thật chặt trên mặt đất, khóe miệng bị dồn ép ra máu.
Không ngờ anh ta lại cắn lưỡi tự tử chết rồi.
Bạch Tuyết sững sờ, cười lạnh một tiếng.
Tôi đã vượt qua ngàn năm để yêu anh ấy, sao có thể để cho các người phá hoại. Từ trước tới giờ đều có thiện có ác, nếu Bạch Tuyết tôi đã dám đến ở Yêu Giới, tất nhiên sẽ không sợ những chuyện này.
Nếu tất cả mọi người đã đứng ở chỗ này, tôi cũng không ngại cảnh cáo trước. Bạch Tuyết tôi tuyệt sẽ không hại người, nhưng mà, nếu như có người muốn hại tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay. Đừng tưởng rằng tôi là người phàm, không có pháp lực thì có thể dễ dàng kinh thường.
Mời các người nhớ rõ cái thiện vĩnh viễn đều sẽ chiến thắng tà ác.
Tôi sẽ cùng với người nhà của tôi dũng cảm đi xuống.
Đừng tưởng rằng sau lưng các người ngấm ngầm thì sẽ không có người biết, thiên hạ không có tường nào gió không lọt qua được,cũng như giấy vĩnh viễn không bọc nổi lửa. Dù là đối mặt Ma Vương, tôi cũng không hề lùi bước. Khóe miệng Lang Vương nhếch lên, không hỗ là người phụ nữ của anh, càng ngày càng có dáng vẻ của sói mẹ. Nói chuyện đều rất ngoan độc.
Sắc mặt của tất cả Lang yêu biến đổi lớn, không ngờ một người phàm như vậy lại có lòng can đảm, có hiểu biết và dũng khí lớn như vậy, khó trách Lang Vương bị cô mê hoặc.
Tuyết Nhi. Lang Vương thâm tình gọi một tiếng.
Lang Vương, anh cần phải chuẩn bị xong phòng động phòng hoa chúc nha, em cũng đã sinh con cho anh rồi, nhất định phải tổ chức hôn lễ thật tưng bừng đó. Đoán chừng không cần tìm hoa đồng, nhất định tụi nhỏ có thể làm rất tốt.
Bảo bối của mẹ, chỉ sợ các con là những người duy nhất được dùng rượu mừng của ba mẹ đó nha. Bạch Tuyết khom lưng nói với bọn nhỏ.
Nghe được lời nói này của Bạch Tuyết, trong lòng Lang Vương thật ấm áp, hạnh phúc cũng xông lên trên đầu.
Anh sẽ cho em một hôn lễ tốt nhất. Tất cả mọi người giải tán đi thôi. Lang Vương quay đầu nói với mọi người.
Chờ thêm một chút nữa, mọi người sẽ được rượu mừng của chúng tôi. Bạch Tuyết nói xong cười đi tới biệt viện phủ Lang Vương, nói thật là cô đã rất rất mệt, cũng thật sự rất đói.
Lang Vương cùng bọn nhỏ bước nhanh đi vào theo.
Dạ. Sai người mang thức ăn cho em và Nguyên Bảo nhanh một chút, chúng em sắp chết đói rồi, từ hôm qua tới giờ em vẫn dựa vào uống nước cây khô mới có thể kiên trì đến bây giờ.
Bạch Tuyết vừa nói chuyện, vừa lôi kéo Nguyên Bảo ngồi xuống, sau đó bưng một đĩa điểm tâm lại, đưa cho Nguyên Bảo ăn, bản thân cũng ăn từng ngụm từng ngụm.
Lang Vương đau lòng chau mày.
Em chỉ cần chờ làm cô dâu của anh là được rồi, chuyện tiếp theo anh sẽ xử lý. Em không cần phải tiếp nhận bất kỳ khảo sát nào khác.
Lang Vương nhìn người phụ nữ nhỏ ăn điểm tâm như hổ báo, đau lòng cho cô và đứa bé tên Nguyên Bảo đang rót nước uống.
Mặc dù trong lòng rất thắc mắc, tại sao nơi này lại có thể có người phàm?
Nhưng mà, nhìn cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Tuyết đang vội vàng ăn điểm tâm, anh không đành lòng ngăn cản cô.
Ăn từ từ, một lát ăn thêm chút nữa để có dinh dưỡng.
Khụ khụ. . . . . . Bạch Tuyết vừa định nói chuyện, thì đã bị sặc rồi. Lang Vương vội vàng vỗ vỗ sau lưng cô, cẩn thận đút nước cho cô uống.
Các con, tới đây mau mau, gọi anh Nguyên Bảo đi.
Ba đứa con cũng khéo léo đi tới trước mặt Nguyên Bảo con dế.
Nguyên Bảo cười vui vẻ, từ trong lồng ngực lấy ra ba tượng gỗ thần kỳ, lấy cho Thiên Tầm, Ức Ức còn có Niệm Niệm mỗi người một con.
Em trai, em gái, đây không phải là món đồ chơi bình thường, mấy cái tượng gỗ thần kỳ này đều có thể trở nên to lớn, hơn nữa còn có thể bay. Mới vừa rồi thứ mà anh và mẹ các em cưỡi chính là chúng. Nguyên Bảo thành thật nói.
Cám ơn anh.
Cám ơn anh.
Cám ơn anh.
Bảo bối, về sau các con cần phải ngoan ngoãn nghe lời anh Nguyên Bảo nói nha. Anh Nguyên
/530
|