Thời điểm mọi người đang bận rộn.
Bạch Tuyết và Ức Ức cũng không có rãnh rỗi, họ cũng rất vội vàng.
Từ buổi tối hôm qua, sau khi rời khỏi nhà ông ngoại, họ gần như là một đêm không nghỉ ngơi.
Ức Ức và Niệm Niệm cũng biết mẹ đang lo lắng cho ông ngoại, cho nên cũng hết sức cố gắng đi tìm ông ngoại, quả nhiên có công mài sắt, có ngày nên kim.
Họ đi theo yêu khí, cuối cùng khi đến trong vườn thú thì lại biến mất không thấy gì nữa.
Mẹ, Đại Vương Phi là một người phụ nữ giảo hoạt, có thể ẩn thân ở trong vườn thú, nơi này tất cả đều là động vật, cơ hồ không phân biệt được nguồn gốc yêu khí đền từ nơi nào?
Vậy làm sao bây giờ? Các con nói cô ta có thể giấu ông ngoại con đi rồi hay không? Bạch Tuyết tò mò hỏi.
Không biết, trên người ông ngoại không có yêu khí, bà ta sẽ không giấu ông ngoại đi. Niệm Niệm nói.
Ức Ức thâm thúy nhìn vào vườn thú đen thùi lùi trước mặt, trong lòng suy nghĩ: chỉ là, nơi này thật sự là nơi che giấu thân phận tốt nhất.
Con trai, có cách nào tìm được người phụ nữ kia hay không? Nghĩ đến việc ba cô bị Đại Vương Phi bắt cóc, trong lòng Bạch Tuyết lại càng gấp gáp, trong lòng ghê tởm, lại có thể xuống tay với người già, quá hèn hạ.
Hận không thể lập tức tìm được người phụ nữ ghê tởm đó rồi hung hăng dạy dỗ cô ta.
Không có cách. Mẹ, chúng ta chỉ có một mảnh nhỏ một mảng nhỏ tìm. Chỉ cần bà ta không đi, nhất định có thể tìm được chỗ bà ta ẩn thân. Ức Ức rất tự tin nói, mặc dù như vậy sẽ rất chậm, nhưng mà, nhất định có thể tìm ra được.
Được, nghe theo các con. Niệm Niệm, Ức Ức chúng ta đi đến tiệm trước mặt để ăn khuya, sau đó sẽ trở lại tìm người phụ nữ kia. Bạch Tuyết mỗi tay dắt một đứa con trai đi về phía cửa hàng tiện lợi 24h Kim Đắc Lợi.
Sau một tiếng.
Bạch Tuyết, Ức Ức và Niệm Niệm từ bên trong đi ra.
Họ đi tới một góc hẻo lánh, Ức Ức sử dụng pháp thuật đưa mẹ đi vào.
Mặc dù chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, Bạch Tuyết đã đứng ở trong vườn thú rồi, trước đó cô vẫn còn đứng ở bên ngoài vườn thú.
Con trai, nếu như vậy, chúng ta đi nơi nào cũng đều không cần trả tiền rồi. Bạch Tuyết vui đùa nói.
Hì hì. . . . . . Đó là đương nhiên, chỉ là đầu tiên là mẹ muốn đi nơi nào? Bởi vì mới vừa rồi trong đầu mẹ đang suy nghĩ đi đến nơi này. Cho nên Ức Ức mới có thể giúp mẹ đi vào. Nếu như mới vừa rồi trong đầu mẹ nghĩ không phải là đi vào bên trong vườn thú, vậy thì không phải nhất định sẽ là nơi này đâu? Hi hi. . . . . . Ức Ức vì điều chỉnh không khí, cố ý nói như vậy.
Nếu như mẹ cậu nghĩ đến chỗ khác, cậu cũng sẽ không sử dụng pháp thuật.
À? Pháp thuật kia vẫn có thể tiết kiệm thì ddlqd nên tiết kiệm đi, ngộ nhỡ con đưa mẹ vào trong động cọp, mẹ sẽ không ra được! Bạch Tuyết cười ha hả nói.
Cô biết con trai là vì điều chỉnh tâm tình của cô, cố ý đùa giỡn với cô. Cô cũng không thể làm gì khác hơn là cười giỡn nói mấy câu với con trai.
Ba người bọn họ thương lượng rồi quyết định bắt đầu lục soát từ phía đông, bởi vì phía đông có dấu hiệu của yêu khí đậm nhất.
Ba mẹ con họ đi tới phía đông vườn thú đầu tiên, nơi này là vườn bách điểu (vườn chim).
Thế giới chim.
Có vẻ như mặt trăng cũng đang giúp đỡ bọn họ vậy, vốn là bầu trời đêm đen nhánh, không có một chút ánh sáng, bọn họ chỉ có thể mượn ánh sáng yếu ớt trong vườn thú để truy tìm.
Lúc này.
Ánh trăng từng chút từng chút chui ra từ trong mây đen, đầu tiên lộ ra một vầng trăng nhỏ, giống như là miệng đang mỉm cười mà đóng chặt lại. Khóe d:dlequydon miệng của nó nhếch lên, từ từ trở nên to lớn từng chút từng chút một. . . . . .
Ánh trăng bắt đầu trở nên to lớn hơn, tạo thành một hình vòm.
Dù vậy, mặt trăng giống như vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chui ra ngoài, cho đến khi biến thành một nửa hình tròn.
Theo ánh trăng sáng xuất hiện, bên cạnh nó cũng một ngôi sao sáng chầm chậm thức tỉnh, làm cho bóng đêm đen thùi tăng thêm màu sắc tươi đẹp.
Ánh trăng trắng bạc chiếu xuống mặt đất, cũng chiếu sáng chỗ của Bạch Tuyết ở vườn thú. Khắp nơi đều có tiếng kêu của thê lương bi ai dế mèn. Mùi thơm của bóng đem tràn ngập trên không trung, hơi thở đặc thù man rợ của động vật cũng tràn ngập khắp không trung, dệt thành một cái lưới cá mềm mại, gắn toàn bộ cảnh vật và động vật cũng vào bên trong.
Ánh mắt đều thấy được những cái lồng được khoác lên lưới mềm mại, dù là từng cọng cây ngọn cỏ, từng cánh hoa, từng con vật đều không phải là giống như ban ngày, bọn họ đều thấy mơ hồ, màu sắc hư ảo, mỗi một dạng ẩn núp cũng rất tỉ mỉ, cũng bảo vệ bí mật của nó, khiến cho người khác có một loại cảm giác như mộng như ảo.
Chim trong vườn bách điểu rất yên tĩnh.
Trước kia khi cùng bọn nhỏ tới đây vui chơi, nơi này toàn là tiếng chim hót ríu rít, còn có tiếng ca hát thanh thúy của vẹt, rất mỹ diệu (đẹp).
Thì ra là chúng cũng có một mặt yên tĩnh như vậy, tựa như chúng ta vậy, ban ngày bận rộn, buổi tối thì nghỉ ngơi.
Ức Ức cẩn thận khống chế yêu khí, Bạch Tuyết và Niệm Niệm theo sát phía sau, nhìn không chớp mắt xem thử yêu khí phía trên có thay đổi hay không? Bọn họ từng bước từng bước đi đến đám hoa gần chỗ tổ chim trước mặt.
Trên cây cũng có rất nhiều tổ chim, có thể nói nơi này là thế giới của chim, chỗ nào cũng có chim nhỏ.
Mẹ, nơi này không có, chúng ta tiếp tục đi. Ức Ức nhỏ giọng nói, lo lắng sẽ phá vỡ yên lặng của nơi này.
Ừ. Bạch Tuyết đồng ý thật thấp một tiếng, sau đó mang theo con trai đi tới bên cạnh vườn đà điểu lớn.
Nơi này có rất nhiều đà điểu, nếu lqd như là ban ngày bọn chúng sẽ cổ thật dài ra, mông to cong lên, bước chân nhàn nhã bước đi ở trên cỏ xanh.
Vậy mà, lúc này, bọn chúng cũng đều ở yên lặng nghỉ ngơi.
Bạch Tuyết bọn họ lo lắng đánh thức bọn họ, vẫn là thận trọng cầm bắt yêu khí từ chung quanh bọn họ đi qua.
Ra khỏi đà điểu vườn, chỉ số yêu khí lúc này là 400.
Bọn họ lại đi đến khu vui chơi cá heo.
Chỉ số yêu khí từ từ giảm xuống, lúc này còn 380.
Sở dĩ Ức Ức từ từ kiểm tra, chủ yếu vì chỉ số yêu khí cũng không phải là chính xác 100% , chỉ có một phạm vi nhất định.
Giả sử nếu như chỉ số yêu khí ở hơn bốn trăm, thì chỉ biết yêu nữ núp ở trong vườn thú, nhưng mà về phần vị trí cụ thể nào trong vườn thú, cũng không biết.
Cho nên chỉ có kiểm tra từng chút từng chút một, nhất định sẽ tìm được chỗ ẩn thân của Đại Vương Phi.
Sắc trời đã bắt đầu sáng dần lên, Bạch Tuyết chỉ có thể đưa con trai rời đi.
Bọn họ đang định đặt một cái phòng ở khách sạn trước mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt, một đêm cũng không ngủ, cô đau lòng nhìn hai đứa con hiểu chuyện của mình.
Niệm Niệm, Ức Ức, mẹ không tốt, không chăm sóc tốt cho các con! Còn để cho các con đi theo mẹ ra ngoài tìm ông ngoại. . . . . .
Mẹ, sao mẹ lại như vậy. Tụi con thật vui mừng khi cùng mẹ tìm ông ngoại, ông ngoại rất thương tụi con, ông ngoại bị người phụ nữ ghê tởm đó bắt cóc, tụi con cũng rất khổ sở, cho nên chúng ta sẽ cùng cố gắng tìm ông ngoại, nhất định sẽ cứu được ông ngoại ra. Niệm Niệm rất săn sóc nói.
Bạch Tuyết rất vui mừng, ba đứa con đều rất hiểu chuyện, cũng rất ngoan.
Cô cầm điện thoại trong khách sạn lên muốn gọi một ít đồ ăn dinh dưỡng cho tụi nhỏ, bọn họ ăn cơm, chuẩn bị ngủ, bởi vì ban đêm còn phải đi.
Thật tốt khi trước khi ra cửa, cô đã mang theo thẻ vô hạn của chồng, không cần phải lo lắng không có tiền xài.
Nghỉ ngơi một chút, sau đó mỗi người tắm một cái rồi nghỉ ngơi.
Bên kia, Lang Vương và Đoan Mộc còn có Tiểu Trí đều đã tới nơi.
Mẹ Tiểu Trí đã nấu cơm xong.
Mặc dù không là cá lớn hay thịt heo, nhưng mà d;danlequydon ăn cũng rất ngon miệng, đều là món ăn gia đình.
Đặc biệt là Đoan Mộc, anh rất thích ăn, anh thường ăn bữa tiệc lớn, loại món ăn gia đình này có một hương vị khác.
Dì, về sau con sẽ thường tới đây ăn cơm dì làm. Đoan Mộc cười ha hả nói.
Không thành vấn đề, chỉ cần con không ghét bỏ cơm dì làm, đừng ăn không ngon là được. Ha ha. . . . . . Mẹ Tiểu Trí vui vẻ cười nói.
Con rất thích ăn món ăn gia đình dì làm, ăn quá ngon rồi.
Lang Vương ăn cơm không nói, săn sóc gắp thức ăn cho Thiên Tầm, thấy Đóa Đóa ở một bên, trong lòng bỗng một ý nghĩ.
Tiểu Long Nữ đã không còn, người sống sót chính là Đóa Đóa.
Bảo bối, đưa cái này cho Đóa Đóa ăn đi. Lang Vương dùng một chén nhỏ gắp một chút thức ăn đưa cho Thiên Tầm.
Thiên Tầm nhận lấy chén nhỏ đi tới chỗ Đóa Đóa.
Đóa Đóa, ngoan, những thứ này cho cô ăn. Thiên Tầm đưa chén nhỏ thả vào khóe miệng Đóa Đóa.
Đóa Đóa cúi thấp đầu, khe khẽ gật đầu, không có nhìn Thiên Tầm!
Cô rất khổ sở, phát hiện ra chính mình làm thành ra như vậy cũng oán mình.
Ban đầu nếu như không đi trêu chọc Lãnh Dạ, làm sao lại biết anh là Lang Vương!
Ban đầu nếu như không phải là thích Lãnh Dạ, làm sao lại đi bắt cóc Bạch Tuyết!
Ban đầu nếu không bắt cóc Bạch Tuyết, làm sao cô lại biến thành heo!
Lang Vương là đang thương hại cô sao? Hay là đang bố thí thức ăn cho cô?
Bây giờ cô là heo, ngay cả nghĩ đến no bụng cũng đều phải dựa vào người khác!
Một giọt nước mắt rơi xuống, rớt vào trong chén.
Đóa Đóa, ăn đi, rất thơm. Tay Thiên Tầm nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai của Đóa Đóa.
Sau khi ăn xong, Tiểu Trí và mẹ của cậu cũng đứng ở ngoài cửa nhìn Lang Vương và Đoan Mộc lái xe đi, mới lưu luyến không rời trở lại trong nhà.
Mẹ con hai người nhìn thấy phòng ốc lớn như vậy, trong lòng rất cảm kích. Bọn họ đã gặp được người tốt.
Mẹ Tiểu Trí dặn dò Tiểu Trí đi học cho giỏi, lúc không có chuyện gì làm thì đi đến quán bar làm việc.
Tiểu Trí thành kính gật đầu một cái.
Vậy mà, sau khi ăn xong, Đóa Đóa vẫn nằm ở ban công, thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn bầu trời một chút.
Trong lòng yên lặng mong mỏi anh trai nhanh trở lại một chút.
Lúc này, cô chưa bao giờ nghĩ muốn quyền le;quydon thế tiền bạc nữa, cô chỉ muốn trở lại bên cạnh anh trai. Nếu như. . . . . . Có thể, cô muốn cầu xin Lang Vương biến cô trở lại như cũ.
Cái ý nghĩ này, làm đầu cô bồi hồi suốt cả ngày hôm nay ——
Nhưng lại chậm chạp không dám nói ra, đáng thương là hiện tại cô liên tục nói tiếng heo, quyền lợi nói tiếng người cũng không có!
Nếu như nhìn thấy anh trai. . . . . . Muốn gọi một tiếng anh trai. . . . . . Đều là hy vọng xa vời!
Khổ sở vừa muốn khóc, quay đầu lại nhìn mẹ Tiểu Trí một chút, bọn họ đã lên lầu đi dọn dẹp phòng ngủ.
Cô đi đến bên cạnh điện thoại, cật lực nâng thân thể lên, tựa vào bên cạnh bàn điện thoại, đồng thời di chuyển hai chân trước mặt, dùng một ngón chân cẩn thận quay số điện thoại.
Lúc theo Tiểu Trí mẹ tới nay cô vẫn ở trên biển, nơi đó không có điện thoại, có lúc cô thật muốn gọi điện thoại cho anh trai, mặc dù không thể nói chuyện với anh trai, nhưng mà cô cũng có thể nghe giọng nói của anh trai một chút cũng rất tốt rồi.
Cuối cùng cũng bấm được hết số điện thoại, cô gọi.
Điện thoại đối diện vang tiếng chuông kỳ diệu, bài hát đó, anh llequydon trai còn giữ.
Đó là tiếng chuông mà cô chọn cho anh trai.
Nghĩ đến việc sắp nghe được giọng nói của anh, thân thể kích động bắt đầu run rẩy. . . . . .
Vâng —— Điện thoại được nối thông, truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Đóa Đóa kích động muốn khóc, đó là giọng nói của anh.
Anh trai nhận điện thoại.
Cô đã gọi được điện thoại cho anh.
. . . . . . Nhưng mà, cô nên nói gì? Cô có thể nói gì đây? Cô biết nói gì!
Nói chuyện. Đối phương có chút không bình tĩnh hỏi, trong giọng nói lộ ra nồng nặc ý lạnh.
Đóa Đóa sợ anh trai cúp máy, nóng nảy muốn khóc.
Nói chuyện —— Long nhi? Có phải là em hay không? Đối phương tựa hồ cảm giác có gì không đúng, bấm điện thoại, nhưng lại không nói lời nào.
. . . . . . Không trả lời.
Quá khả nghi?
Long nhi. . . . . . Phải . . . . . Em sao? Giọng nói lạnh lùng lúc trước đã trở nên dịu dàng.
. . . . . . Vẫn không có câu trả lời như cũ.
Nói chuyện, tôi đang nghe đây. Chợt, Long Chu cảm giác cú điện thoại này mặc dù không phải là do em gái gọi đến, nhưng nhất định có liên quan đến em gái.
Trực giác.
Anh và em gái tâm linh tương thông, có trực giác rất tốt.
Em gái.
Nhất định là có liên quan đến tin tức của em gái.
Mời nói chuyện, yên tâm, tôi đối với lời ngài nói mỗi một chữ cũng sẽ giữ bí mật. Long Chu biết trước kia em gái có một Long Bang, có phải bởi vì đắc tội với người này hay không, em gái bị người đó giam lỏng rồi sao ?
Không tìm được em gái, trong lòng anh một mực có mấy trăm giả thiết có thể có, cũng có cả việc em gái gặp phải chuyện.
Nhưng mà.
Chỉ là trong mấy trăm giả thuyết đó, anh vẫn không ngờ tới em gái sẽ bị trúng pháp thuật, biến thành một con heo.
. . . . . .
Không muốn anh trai thất vọng, Tiểu Long Nữ quyết định phát ra một chút âm thanh.
Hừ hô. . . . . . Đóa Đóa nỗ lực phát ra âm thanh.
Long Chu khiếp sợ ——
Đây là âm thanh của cái gì?
Là ám hiệu?
Còn là ám ngữ?
Hừ hô? !
Rốt cuộc là ý gì?
Đầu óc nhanh chóng suy tư, vẫn không có nghĩ ra được hừ hô có ý nghĩa gì trong đó.
Xin ngài lặp lại lần nữa được không? Anh không có nói không có nghe rõ, bởi vì anh căn bản cũng không có nghe ra đối phương nói cái gì.
Cái âm thanh kia giống như là ngáy, hoặc giống như tiếng kêu của động vật nào đó.
Đóa Đóa vạn bất đắc dĩ!
Làm sao cô biểu đạt mình là Long nhi đây!
Làm phiền ngài nói lại lần nữa được không? Cảm thấy đối diện yên tĩnh, Long Chu lo lắng đối phương sẽ cúp điện thoại, vì vậy kiên nhẫn lại kính xin đối phương lặp lại lần nữa.
Hừ
Bạch Tuyết và Ức Ức cũng không có rãnh rỗi, họ cũng rất vội vàng.
Từ buổi tối hôm qua, sau khi rời khỏi nhà ông ngoại, họ gần như là một đêm không nghỉ ngơi.
Ức Ức và Niệm Niệm cũng biết mẹ đang lo lắng cho ông ngoại, cho nên cũng hết sức cố gắng đi tìm ông ngoại, quả nhiên có công mài sắt, có ngày nên kim.
Họ đi theo yêu khí, cuối cùng khi đến trong vườn thú thì lại biến mất không thấy gì nữa.
Mẹ, Đại Vương Phi là một người phụ nữ giảo hoạt, có thể ẩn thân ở trong vườn thú, nơi này tất cả đều là động vật, cơ hồ không phân biệt được nguồn gốc yêu khí đền từ nơi nào?
Vậy làm sao bây giờ? Các con nói cô ta có thể giấu ông ngoại con đi rồi hay không? Bạch Tuyết tò mò hỏi.
Không biết, trên người ông ngoại không có yêu khí, bà ta sẽ không giấu ông ngoại đi. Niệm Niệm nói.
Ức Ức thâm thúy nhìn vào vườn thú đen thùi lùi trước mặt, trong lòng suy nghĩ: chỉ là, nơi này thật sự là nơi che giấu thân phận tốt nhất.
Con trai, có cách nào tìm được người phụ nữ kia hay không? Nghĩ đến việc ba cô bị Đại Vương Phi bắt cóc, trong lòng Bạch Tuyết lại càng gấp gáp, trong lòng ghê tởm, lại có thể xuống tay với người già, quá hèn hạ.
Hận không thể lập tức tìm được người phụ nữ ghê tởm đó rồi hung hăng dạy dỗ cô ta.
Không có cách. Mẹ, chúng ta chỉ có một mảnh nhỏ một mảng nhỏ tìm. Chỉ cần bà ta không đi, nhất định có thể tìm được chỗ bà ta ẩn thân. Ức Ức rất tự tin nói, mặc dù như vậy sẽ rất chậm, nhưng mà, nhất định có thể tìm ra được.
Được, nghe theo các con. Niệm Niệm, Ức Ức chúng ta đi đến tiệm trước mặt để ăn khuya, sau đó sẽ trở lại tìm người phụ nữ kia. Bạch Tuyết mỗi tay dắt một đứa con trai đi về phía cửa hàng tiện lợi 24h Kim Đắc Lợi.
Sau một tiếng.
Bạch Tuyết, Ức Ức và Niệm Niệm từ bên trong đi ra.
Họ đi tới một góc hẻo lánh, Ức Ức sử dụng pháp thuật đưa mẹ đi vào.
Mặc dù chỉ trong thời gian một cái nháy mắt, Bạch Tuyết đã đứng ở trong vườn thú rồi, trước đó cô vẫn còn đứng ở bên ngoài vườn thú.
Con trai, nếu như vậy, chúng ta đi nơi nào cũng đều không cần trả tiền rồi. Bạch Tuyết vui đùa nói.
Hì hì. . . . . . Đó là đương nhiên, chỉ là đầu tiên là mẹ muốn đi nơi nào? Bởi vì mới vừa rồi trong đầu mẹ đang suy nghĩ đi đến nơi này. Cho nên Ức Ức mới có thể giúp mẹ đi vào. Nếu như mới vừa rồi trong đầu mẹ nghĩ không phải là đi vào bên trong vườn thú, vậy thì không phải nhất định sẽ là nơi này đâu? Hi hi. . . . . . Ức Ức vì điều chỉnh không khí, cố ý nói như vậy.
Nếu như mẹ cậu nghĩ đến chỗ khác, cậu cũng sẽ không sử dụng pháp thuật.
À? Pháp thuật kia vẫn có thể tiết kiệm thì ddlqd nên tiết kiệm đi, ngộ nhỡ con đưa mẹ vào trong động cọp, mẹ sẽ không ra được! Bạch Tuyết cười ha hả nói.
Cô biết con trai là vì điều chỉnh tâm tình của cô, cố ý đùa giỡn với cô. Cô cũng không thể làm gì khác hơn là cười giỡn nói mấy câu với con trai.
Ba người bọn họ thương lượng rồi quyết định bắt đầu lục soát từ phía đông, bởi vì phía đông có dấu hiệu của yêu khí đậm nhất.
Ba mẹ con họ đi tới phía đông vườn thú đầu tiên, nơi này là vườn bách điểu (vườn chim).
Thế giới chim.
Có vẻ như mặt trăng cũng đang giúp đỡ bọn họ vậy, vốn là bầu trời đêm đen nhánh, không có một chút ánh sáng, bọn họ chỉ có thể mượn ánh sáng yếu ớt trong vườn thú để truy tìm.
Lúc này.
Ánh trăng từng chút từng chút chui ra từ trong mây đen, đầu tiên lộ ra một vầng trăng nhỏ, giống như là miệng đang mỉm cười mà đóng chặt lại. Khóe d:dlequydon miệng của nó nhếch lên, từ từ trở nên to lớn từng chút từng chút một. . . . . .
Ánh trăng bắt đầu trở nên to lớn hơn, tạo thành một hình vòm.
Dù vậy, mặt trăng giống như vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chui ra ngoài, cho đến khi biến thành một nửa hình tròn.
Theo ánh trăng sáng xuất hiện, bên cạnh nó cũng một ngôi sao sáng chầm chậm thức tỉnh, làm cho bóng đêm đen thùi tăng thêm màu sắc tươi đẹp.
Ánh trăng trắng bạc chiếu xuống mặt đất, cũng chiếu sáng chỗ của Bạch Tuyết ở vườn thú. Khắp nơi đều có tiếng kêu của thê lương bi ai dế mèn. Mùi thơm của bóng đem tràn ngập trên không trung, hơi thở đặc thù man rợ của động vật cũng tràn ngập khắp không trung, dệt thành một cái lưới cá mềm mại, gắn toàn bộ cảnh vật và động vật cũng vào bên trong.
Ánh mắt đều thấy được những cái lồng được khoác lên lưới mềm mại, dù là từng cọng cây ngọn cỏ, từng cánh hoa, từng con vật đều không phải là giống như ban ngày, bọn họ đều thấy mơ hồ, màu sắc hư ảo, mỗi một dạng ẩn núp cũng rất tỉ mỉ, cũng bảo vệ bí mật của nó, khiến cho người khác có một loại cảm giác như mộng như ảo.
Chim trong vườn bách điểu rất yên tĩnh.
Trước kia khi cùng bọn nhỏ tới đây vui chơi, nơi này toàn là tiếng chim hót ríu rít, còn có tiếng ca hát thanh thúy của vẹt, rất mỹ diệu (đẹp).
Thì ra là chúng cũng có một mặt yên tĩnh như vậy, tựa như chúng ta vậy, ban ngày bận rộn, buổi tối thì nghỉ ngơi.
Ức Ức cẩn thận khống chế yêu khí, Bạch Tuyết và Niệm Niệm theo sát phía sau, nhìn không chớp mắt xem thử yêu khí phía trên có thay đổi hay không? Bọn họ từng bước từng bước đi đến đám hoa gần chỗ tổ chim trước mặt.
Trên cây cũng có rất nhiều tổ chim, có thể nói nơi này là thế giới của chim, chỗ nào cũng có chim nhỏ.
Mẹ, nơi này không có, chúng ta tiếp tục đi. Ức Ức nhỏ giọng nói, lo lắng sẽ phá vỡ yên lặng của nơi này.
Ừ. Bạch Tuyết đồng ý thật thấp một tiếng, sau đó mang theo con trai đi tới bên cạnh vườn đà điểu lớn.
Nơi này có rất nhiều đà điểu, nếu lqd như là ban ngày bọn chúng sẽ cổ thật dài ra, mông to cong lên, bước chân nhàn nhã bước đi ở trên cỏ xanh.
Vậy mà, lúc này, bọn chúng cũng đều ở yên lặng nghỉ ngơi.
Bạch Tuyết bọn họ lo lắng đánh thức bọn họ, vẫn là thận trọng cầm bắt yêu khí từ chung quanh bọn họ đi qua.
Ra khỏi đà điểu vườn, chỉ số yêu khí lúc này là 400.
Bọn họ lại đi đến khu vui chơi cá heo.
Chỉ số yêu khí từ từ giảm xuống, lúc này còn 380.
Sở dĩ Ức Ức từ từ kiểm tra, chủ yếu vì chỉ số yêu khí cũng không phải là chính xác 100% , chỉ có một phạm vi nhất định.
Giả sử nếu như chỉ số yêu khí ở hơn bốn trăm, thì chỉ biết yêu nữ núp ở trong vườn thú, nhưng mà về phần vị trí cụ thể nào trong vườn thú, cũng không biết.
Cho nên chỉ có kiểm tra từng chút từng chút một, nhất định sẽ tìm được chỗ ẩn thân của Đại Vương Phi.
Sắc trời đã bắt đầu sáng dần lên, Bạch Tuyết chỉ có thể đưa con trai rời đi.
Bọn họ đang định đặt một cái phòng ở khách sạn trước mặt, chuẩn bị nghỉ ngơi thật tốt, một đêm cũng không ngủ, cô đau lòng nhìn hai đứa con hiểu chuyện của mình.
Niệm Niệm, Ức Ức, mẹ không tốt, không chăm sóc tốt cho các con! Còn để cho các con đi theo mẹ ra ngoài tìm ông ngoại. . . . . .
Mẹ, sao mẹ lại như vậy. Tụi con thật vui mừng khi cùng mẹ tìm ông ngoại, ông ngoại rất thương tụi con, ông ngoại bị người phụ nữ ghê tởm đó bắt cóc, tụi con cũng rất khổ sở, cho nên chúng ta sẽ cùng cố gắng tìm ông ngoại, nhất định sẽ cứu được ông ngoại ra. Niệm Niệm rất săn sóc nói.
Bạch Tuyết rất vui mừng, ba đứa con đều rất hiểu chuyện, cũng rất ngoan.
Cô cầm điện thoại trong khách sạn lên muốn gọi một ít đồ ăn dinh dưỡng cho tụi nhỏ, bọn họ ăn cơm, chuẩn bị ngủ, bởi vì ban đêm còn phải đi.
Thật tốt khi trước khi ra cửa, cô đã mang theo thẻ vô hạn của chồng, không cần phải lo lắng không có tiền xài.
Nghỉ ngơi một chút, sau đó mỗi người tắm một cái rồi nghỉ ngơi.
Bên kia, Lang Vương và Đoan Mộc còn có Tiểu Trí đều đã tới nơi.
Mẹ Tiểu Trí đã nấu cơm xong.
Mặc dù không là cá lớn hay thịt heo, nhưng mà d;danlequydon ăn cũng rất ngon miệng, đều là món ăn gia đình.
Đặc biệt là Đoan Mộc, anh rất thích ăn, anh thường ăn bữa tiệc lớn, loại món ăn gia đình này có một hương vị khác.
Dì, về sau con sẽ thường tới đây ăn cơm dì làm. Đoan Mộc cười ha hả nói.
Không thành vấn đề, chỉ cần con không ghét bỏ cơm dì làm, đừng ăn không ngon là được. Ha ha. . . . . . Mẹ Tiểu Trí vui vẻ cười nói.
Con rất thích ăn món ăn gia đình dì làm, ăn quá ngon rồi.
Lang Vương ăn cơm không nói, săn sóc gắp thức ăn cho Thiên Tầm, thấy Đóa Đóa ở một bên, trong lòng bỗng một ý nghĩ.
Tiểu Long Nữ đã không còn, người sống sót chính là Đóa Đóa.
Bảo bối, đưa cái này cho Đóa Đóa ăn đi. Lang Vương dùng một chén nhỏ gắp một chút thức ăn đưa cho Thiên Tầm.
Thiên Tầm nhận lấy chén nhỏ đi tới chỗ Đóa Đóa.
Đóa Đóa, ngoan, những thứ này cho cô ăn. Thiên Tầm đưa chén nhỏ thả vào khóe miệng Đóa Đóa.
Đóa Đóa cúi thấp đầu, khe khẽ gật đầu, không có nhìn Thiên Tầm!
Cô rất khổ sở, phát hiện ra chính mình làm thành ra như vậy cũng oán mình.
Ban đầu nếu như không đi trêu chọc Lãnh Dạ, làm sao lại biết anh là Lang Vương!
Ban đầu nếu như không phải là thích Lãnh Dạ, làm sao lại đi bắt cóc Bạch Tuyết!
Ban đầu nếu không bắt cóc Bạch Tuyết, làm sao cô lại biến thành heo!
Lang Vương là đang thương hại cô sao? Hay là đang bố thí thức ăn cho cô?
Bây giờ cô là heo, ngay cả nghĩ đến no bụng cũng đều phải dựa vào người khác!
Một giọt nước mắt rơi xuống, rớt vào trong chén.
Đóa Đóa, ăn đi, rất thơm. Tay Thiên Tầm nhẹ nhàng vuốt ve đôi tai của Đóa Đóa.
Sau khi ăn xong, Tiểu Trí và mẹ của cậu cũng đứng ở ngoài cửa nhìn Lang Vương và Đoan Mộc lái xe đi, mới lưu luyến không rời trở lại trong nhà.
Mẹ con hai người nhìn thấy phòng ốc lớn như vậy, trong lòng rất cảm kích. Bọn họ đã gặp được người tốt.
Mẹ Tiểu Trí dặn dò Tiểu Trí đi học cho giỏi, lúc không có chuyện gì làm thì đi đến quán bar làm việc.
Tiểu Trí thành kính gật đầu một cái.
Vậy mà, sau khi ăn xong, Đóa Đóa vẫn nằm ở ban công, thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn bầu trời một chút.
Trong lòng yên lặng mong mỏi anh trai nhanh trở lại một chút.
Lúc này, cô chưa bao giờ nghĩ muốn quyền le;quydon thế tiền bạc nữa, cô chỉ muốn trở lại bên cạnh anh trai. Nếu như. . . . . . Có thể, cô muốn cầu xin Lang Vương biến cô trở lại như cũ.
Cái ý nghĩ này, làm đầu cô bồi hồi suốt cả ngày hôm nay ——
Nhưng lại chậm chạp không dám nói ra, đáng thương là hiện tại cô liên tục nói tiếng heo, quyền lợi nói tiếng người cũng không có!
Nếu như nhìn thấy anh trai. . . . . . Muốn gọi một tiếng anh trai. . . . . . Đều là hy vọng xa vời!
Khổ sở vừa muốn khóc, quay đầu lại nhìn mẹ Tiểu Trí một chút, bọn họ đã lên lầu đi dọn dẹp phòng ngủ.
Cô đi đến bên cạnh điện thoại, cật lực nâng thân thể lên, tựa vào bên cạnh bàn điện thoại, đồng thời di chuyển hai chân trước mặt, dùng một ngón chân cẩn thận quay số điện thoại.
Lúc theo Tiểu Trí mẹ tới nay cô vẫn ở trên biển, nơi đó không có điện thoại, có lúc cô thật muốn gọi điện thoại cho anh trai, mặc dù không thể nói chuyện với anh trai, nhưng mà cô cũng có thể nghe giọng nói của anh trai một chút cũng rất tốt rồi.
Cuối cùng cũng bấm được hết số điện thoại, cô gọi.
Điện thoại đối diện vang tiếng chuông kỳ diệu, bài hát đó, anh llequydon trai còn giữ.
Đó là tiếng chuông mà cô chọn cho anh trai.
Nghĩ đến việc sắp nghe được giọng nói của anh, thân thể kích động bắt đầu run rẩy. . . . . .
Vâng —— Điện thoại được nối thông, truyền đến giọng nói của một người đàn ông.
Đóa Đóa kích động muốn khóc, đó là giọng nói của anh.
Anh trai nhận điện thoại.
Cô đã gọi được điện thoại cho anh.
. . . . . . Nhưng mà, cô nên nói gì? Cô có thể nói gì đây? Cô biết nói gì!
Nói chuyện. Đối phương có chút không bình tĩnh hỏi, trong giọng nói lộ ra nồng nặc ý lạnh.
Đóa Đóa sợ anh trai cúp máy, nóng nảy muốn khóc.
Nói chuyện —— Long nhi? Có phải là em hay không? Đối phương tựa hồ cảm giác có gì không đúng, bấm điện thoại, nhưng lại không nói lời nào.
. . . . . . Không trả lời.
Quá khả nghi?
Long nhi. . . . . . Phải . . . . . Em sao? Giọng nói lạnh lùng lúc trước đã trở nên dịu dàng.
. . . . . . Vẫn không có câu trả lời như cũ.
Nói chuyện, tôi đang nghe đây. Chợt, Long Chu cảm giác cú điện thoại này mặc dù không phải là do em gái gọi đến, nhưng nhất định có liên quan đến em gái.
Trực giác.
Anh và em gái tâm linh tương thông, có trực giác rất tốt.
Em gái.
Nhất định là có liên quan đến tin tức của em gái.
Mời nói chuyện, yên tâm, tôi đối với lời ngài nói mỗi một chữ cũng sẽ giữ bí mật. Long Chu biết trước kia em gái có một Long Bang, có phải bởi vì đắc tội với người này hay không, em gái bị người đó giam lỏng rồi sao ?
Không tìm được em gái, trong lòng anh một mực có mấy trăm giả thiết có thể có, cũng có cả việc em gái gặp phải chuyện.
Nhưng mà.
Chỉ là trong mấy trăm giả thuyết đó, anh vẫn không ngờ tới em gái sẽ bị trúng pháp thuật, biến thành một con heo.
. . . . . .
Không muốn anh trai thất vọng, Tiểu Long Nữ quyết định phát ra một chút âm thanh.
Hừ hô. . . . . . Đóa Đóa nỗ lực phát ra âm thanh.
Long Chu khiếp sợ ——
Đây là âm thanh của cái gì?
Là ám hiệu?
Còn là ám ngữ?
Hừ hô? !
Rốt cuộc là ý gì?
Đầu óc nhanh chóng suy tư, vẫn không có nghĩ ra được hừ hô có ý nghĩa gì trong đó.
Xin ngài lặp lại lần nữa được không? Anh không có nói không có nghe rõ, bởi vì anh căn bản cũng không có nghe ra đối phương nói cái gì.
Cái âm thanh kia giống như là ngáy, hoặc giống như tiếng kêu của động vật nào đó.
Đóa Đóa vạn bất đắc dĩ!
Làm sao cô biểu đạt mình là Long nhi đây!
Làm phiền ngài nói lại lần nữa được không? Cảm thấy đối diện yên tĩnh, Long Chu lo lắng đối phương sẽ cúp điện thoại, vì vậy kiên nhẫn lại kính xin đối phương lặp lại lần nữa.
Hừ
/530
|