“Là anh kéo người ngoài vào sao?” Lãnh Dạ không nhanh không chậm, từ từ hỏi Bạch Tuyết.
“Chẳng lẽ không phải?” Bạch Tuyết sắc bén hỏi lại.
Lang Vương kêu rên một tiếng, cô vợ nhỏ có thể học cách tranh luận.
“Bạch Tuyết em đi ra ngoài, để anh và Long tổng nói chuyện.” Lang Vương vẫn từ từ nói như cũ, thân mình lười nhác dựa vào lưng ghế xa hoa, hai chân bắt chéo vào nhau, đôi tay giao nhau, hai cái ngón tay cái đối diện nhau, một đôi mắt lạnh lùng khóa chặt ngũ quan anh tuấn của Long Chu.
Dáng vẻ của người đàn ông này tốt thì có sao chứ, Bạch Tuyết là người phụ nữ của anh, là vợ của anh.
“Các anh…… Muốn nói chuyện gì?” Bạch Tuyết gần như ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm tràn ngập trong không khí, Lãnh Dạ muốn làm gì đây?
Cô trừng mắt liếc nhìn Lang Vương một cái.
Lang Vương thu hết vẻ mặt của Bạch Tuyết vào đáy mắt.
“Yên tâm, anh sẽ không ăn anh ta. Điều đàn ông thời nay chiến tranh chú trọng chính là quang minh lỗi lạc, mà không phải là lén lút, càng sẽ không sử dụng gian kế! Vợ, em cho rằng là chồng em sẽ làm những chuyện không được minh bạch sao, hay là em đang đau lòng cho người đàn ông này?” Lang Vương không vui nói.
Đồng thời cũng ám chỉ với Bạch Tuyết là anh sẽ không sử dụng pháp lực đối phó con người, nhất định anh sẽ làm việc quang minh lỗi lạc.
“Lãnh Dạ —— anh nói bậy gì đó! Các anh nói chuyện đi, em sẽ đi ra ngoài.” Bạch Tuyết đứng dậy thở phì phì rời đi.
Bạch Tuyết rời đi, nháy mắt ánh lửa bắn ra bốn phía trong văn phòng, hỏa chiến không tiếng động bắt đầu rồi.
Lang Vương lạnh băng nhìn Long Chu, Long Chu cũng lạnh như băng đáp lễ lại Lãnh Dạ. Hai người đều là thuộc tầng lớp thượng lưu, giá trị con người chẳng thể phân biệt trên dưới được, địa vị cũng chẳng phân biệt được trên dưới, lạnh nhạt cũng chẳng phân biệt trên dưới, chuyện có tình cảm với Bạch Tuyết cũng chẳng thể phân biệt trên dưới.
Thuyền rồng nhìn thấy Lãnh Dạ lạnh như băng đối với Bạch Tuyết, anh cực kỳ tức giận, cho dù làm kẻ thứ ba chen chân vào anh cũng chịu, vì người phụ nữ mình yêu, cái gì cũng đều đáng giá.
“Muốn làm kẻ thứ ba?” Lãnh Dạ nghiền ngẫm hỏi, thật đúng là xem thường cái tên họ Long này, vừa rồi anh gọi Tuyết Nhi là vợ, mặt họ Long này lại không đổi sắc, rất bình tĩnh, cũng thực tự tin.
“Chuyện này cũng nên xem là đối với ai.” Long Chu bình tĩnh tự nhiên trả lời.
“Anh là đang phí công vô ích đó.” Lang Vương tốt bụng nhắc nhở, nhân duyên giữa anh và Bạch Tuyết đã sớm được trời định, làm sao có thể để gười này chia rẽ được.
“Chưa từng nỗ lực làm sao biết là phí công, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn. Vẫn là anh không có tự tin giữ lấy cô ấy?”
“Tự tin? Cũng không phải dựa vào miệng nói là được, từ trước đến nay tôi chỉ theo đuổi kết quả, mặc kệ quá trình.” Lang Vương nhàn nhạt nói, mang theo mười phần nắm chắc, con ngươi thâm thúy mang theo sự trong sạch, môi mỏng hơi nhếch lên, mang theo một tia cười đùa cợt nhợt nhạt.
Dáng người bình tĩnh đứng lên từ trên ghế, khí phách mười phần đi đến trước mặt Long Chu. Tầm mắt Long Chu đi theo sự di chuyển của Lãnh Dạ.
“Thu lại tự tin của anh đi, lấy bản lĩnh ra cho tôi xem.” Lãnh Dạ khom lưng, đôi tay đặt ở trên sô pha Long Chu ngồi, lãnh mắt nhìn chằm chằm anh, giống như mùi rượu vang đỏ nồng đậm tràn ngập ở không khí.
Lúc này, nếu người ngồi trên sô pha chính là một người phụ nữ, nhất định sẽ bị giọng nói gợi cảm và ngũ quan lạnh lùng của Lang Vương mê hoặc. Nhưng mà người đối mặt với giọng nói này lại chính là Long Chu, anh ta là người duy nhất giống Lang Vương, không dễ dàng động tâm như phụ nữ, một khi động tâm liền rất nghiêm túc.
“Anh quá kiêu ngạo rồi.” Long Chu lạnh giọng nói.
“Kiêu ngạo? Chung quy thì anh chính là người thứ ba. Bất quá, anh muốn làm người thứ ba, tôi chưa chắc cho anh cơ hội này.” Lang Vương đứng dậy, rời khỏi chỗ Long Chu, đi đến trước quầy rượu, lấy ra hai cái ly đế cao.
“Muốn uống rượu gì?”
“Tùy tiện.”
“Nơi này của tôi không có loại “rượu tùy tiện”, giống như phụ nữ vậy, người phụ nữ của tôi cũng không phải tùy tiện là có thể chạm vào. Trừ phi…… Anh muốn tìm…… Kích thích?” Lang Vương đã rót một ly rượu vang đỏ chế giễu, khom lưng đưa cho Long Chu, ánh mắt mang theo nồng đậm mùi cảnh cáo và uy hiếp.
Long Chu rất phong độ nhận lấy cái lý đế cao, nếu anh chuẩn bị cướp Bạch Tuyết đi từ trong tay Lãnh Dạ, tất nhiên là đã có chuẩn bị tâm lí tiếp nhận sự châm chọc mỉa mai của Lang Vương..
Nghĩ đến Bạch Tuyết, tất cả những chuyện này đều đáng giá.
Người thứ ba thì là người thứ ba.
Chỉ cần có thể có được người phụ nữ mình yêu.
Là người thứ ba thì đã sao.
Lớn như vậy, lần đầu tiên anh cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ, làm sao anh lại dễ dàng buông tha Bạch Tuyết như vậy. Vốn dĩ anh không muốn chen chân vào cuộc sống của Bạch Tuyết, chỉ cần cô sống vui vẻ, chỉ cần cô hạnh phúc, yêu thầm người phụ nữ này thì cũng yêu thầm.
Ai ngờ!
Lãnh Dạ lại không quý trọng Bạch Tuyết như vậy, anh không thể làm như mình không nhìn thấy, cũng không thể bình tĩnh đối mặt với tất cả.
Mặc kệ kết quả như thế nào? Anh cũng muốn cố gắng một lần.
“Cảm ơn rượu vang đỏ của anh, vị không tồi, mùi vị rất ngon giống như người phụ nữ của anh vậy.” Long Chu lequydon ngửa đầu uống hết một ly rượu vang đỏ, lạnh lùng nói.
Ánh mắt Lang Vương lạnh lùng khóa trụ Long Chu, lần này là lạnh lùng đấu với lạnh lùng, xem ra người đàn ông thứ ba này là loại đàn ông máu lạnh lớn mật, không giống như những người đàn ông đã biết Bạch Tuyết là người phụ nữ của anh, không dám có suy nghĩ không an phận, mà duy nhất chỉ có anh ta là cái ngoại lệ. Từ địa vị xã hội đến thực lực của bọn họ cũng chẳng phân biệt cao thấp, là đối thủ hiếm có.
Khóe miệng Lang Vương chậm rãi nhếch lên, đã lâu không có tìm được một đối thủ đích thực, không ngại chơi anh ta cho thật tốt.
Hai người nói chuyện không hợp nhau, Long Chu đặt ly rượu xuống, rời khỏi văn phòng Lãnh Dạ.
Sau khi Long Chu rời khỏi đây, Lang Vương bấm số gọi điện thoại cho thư ký: “Lập tức đi tra thông tin về người tên Long Chu này, tư liệu càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt.”
Cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, lúc này đây anh sẽ lấy thân phận một người phàm để thắng người đàn ông này. Lúc này anh không phải Lang Vương, là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường, là một người đàn ông bảo vệ cho chính gia đình của mình, là một sự chuẩn bị diệt trừ người đàn ông cỏ dại bên cạnh vợ mình.
Sau khi Long Chu đi khỏi, Bạch Tuyết cũng không có rời đi, cô ngồi ở cách vách, nhìn Long Chu rời đi, cô lại một lần đi vào văn phòng của Lang Vương. Lang Vương không hề phát hiện được, mới vừa rồi anh đã phong bế toàn bộ pháp lực của mình, muốn cạnh tranh công bằng với Long Chu một lần, vì người phụ nữ mình yêu thích, anh không muốn dùng thủ đoạn, anh tự nhận là có đủ tự tin giữ được cuộc hôn nhân của mình, bảo vệ được tình yêu của mình.
Bạch Tuyết đẩy cửa tiến vào.
“Đi ra ngoài, hôm nay không gặp bất kỳ ai cả.” Lang Vương ngồi ở trên ghế, đưa lưng về phía cửa, nhìn ngoài cửa sổ.
“Ngay cả em cũng không muốn thấy?” Bạch Tuyết thương tâm nói.
Lang Vương ngẩn ra, cô vợ nhỏ vẫn chưa đi, thật là ngoài dự đoán, vốn tưởng rằng cô tức giận nên đã rời đi, không nghĩ tới cô lại quay trở lại.
“Hay là anh đã chán ghét em?” Bạch Tuyết lại hỏi.
Lang Vương hung hăng nhíu mày, một tiếng than nhẹ!
Vợ, anh nên dùng cách gì để giữ em bây giờ?
Gần một ngàn năm, thử thách anh như vậy chẳng lẽ còn không đủ, còn muốn tiếp tục sao! Ông trời rốt cuộc là đang muốn như thế nào?
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
“Tiến vào.” Lang Vương nói, Bạch Tuyết nhắm một mắt, vừa rồi cô tiến vào anh nói ai cũng không muốn gặp, lúc này có người gõ cửa, anh lại nói tiến vào!
Quả thật là thấy cô phiền sao!
Thế sự khó liệu, Lang Vương trăm triệu lần không nghĩ tới, kiếp này cô ta còn xuất hiện!
Nhìn hai người phụ nữ tiến vào, một người là chính là em gái anh—— Lãnh Nguyệt. Một người là……
Lang Vương chấn động, anh gần như quên mất còn có một người phụ nữ như vậy, tức giận nhìn về phía Lãnh Nguyệt, em ấy là cố ý, cố ý đưa này người phụ nữ về đến gặp anh, nha đầu chết tiệt kia muốn làm gì chứ?
Bạch Tuyết tất nhiên nhìn thấy biểu tình biến hóa của Lãnh Dạ, cô biết Lãnh Nguyệt, nhưng người phụ nữ còn lại là ai? Một loại dự cảm không tốt thổi qua toàn thân.
“Anh.”
Lãnh Nguyệt đi qua, ôm lấy cánh tay Lang Vương, thân thiết nói.
“Nha đầu, em đi đâu vậy? Lúc anh và chị dâu em kết hôn cũng không thấy em đến, thật không hiểu chuyện!” Lang Vương nói điểm chính, ám chỉ với cô, hy vọng không cần làm cho sự tình phức tạp, cô vợ nhỏ đang ở nổi nóng, bỗng nhiên lại có một người phụ nữ khác đến, anh sẽ rất bị động!
“Nguyệt nguyệt, vị này chính là?” Bạch Tuyết đi lên trước hỏi, nếu là ngày thường Lãnh Dạ nói như vậy, Bạch Tuyết sẽ thực vui vẻ, rốt cuộc ở bên ngoài Lang Vương đã công khai quan hệ giữa bọn họ, gọi cô là vợ, cô thích Lãnh Dạ gọi cô như vậy.
Nhưng mà, lúc này cô chính là cao hứng không muốn bỏ qua, đột nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ như vậy, nhất định là có vấn đề, từ lúc cô ta đi vào văn phòng đến giờ vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào con sói thối kia, chẳng lẽ lại là nợ phong lưu của trước kia, người ta đã tìm tới cửa.
Chính xác mà nói là Lãnh Nguyệt đưa cô ta tới.
“Thực xin lỗi anh nha, không có uống le;quy;don rượu mừng của hai người, bất quá anh xem em đưa ai đến đi.” Lãnh Nguyệt lôi kéo Lang Vương đi đến trước mặt người phụ nữ kia, vui vẻ nói, một đôi con ngươi giảo hoạt phẫn nộ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Bạch Tuyết một cái.
Thấy Lang Vương nhàn nhạt vẫn luôn nhìn chăm chú vào người phụ nữ của anh, nếu không phải Lãnh Nguyệt đưa người phụ nữ này tới trước mặt anh, thì anh đã quên sự xuất hiện của cô ta, cho dù đi ở trên đường thì anh cũng không nhìn thấy cô ta.
Hiện giờ cô ta đột nhiên xuất hiện, có ý tứ gì?
“Anh……” Người phụ nữ kia nói chuyện, giọng nói ngọt ngào, rất êm tai.
Vốn dĩ Bạch Tuyết rất tức giận, lại nghe thấy một tiếng gọi “anh” như vậy, lửa giận lập tức tiêu tan hết một nữa. Cô ấy gọi Lãnh Dạ là anh, chẳng lẽ đây là em gái Lãnh Dạ?
Chỉ là, ánh mắt bọn họ nhìn đối phương hình như không đúng.
“Ai nha —— Đan Đan sao cô lại gọi như vậy? Trước kia cô gọi anh trai tôi là anh trai tôi còn chưa tính, hiện tại sao vẫn gọi như vậy chứ!” Lãnh Nguyệt sốt ruột nói, ánh mắt đắc ý đánh giá Bạch Tuyết.
Vốn dĩ tức giận của Bạch Tuyết mới vừa tiêu một nửa, lại từ từ nổi lên, hơn nữa càng lớn hơn trước nữa.
“Cô làm sao lại đến đây?”
“Em…… nhớ anh!” Lại là giọng nói ngọt ngào đó.
Lang Vương nhíu mày, sự tình có chút không kiểm soát được!
Vốn tưởng rằng anh và cô ta chỉ là một khúc nhạc đệm chen giữa cuộc sống, qua đi thì sẽ không còn nữa. Lại nói lúc trước anh cũng là bất đắc
“Chẳng lẽ không phải?” Bạch Tuyết sắc bén hỏi lại.
Lang Vương kêu rên một tiếng, cô vợ nhỏ có thể học cách tranh luận.
“Bạch Tuyết em đi ra ngoài, để anh và Long tổng nói chuyện.” Lang Vương vẫn từ từ nói như cũ, thân mình lười nhác dựa vào lưng ghế xa hoa, hai chân bắt chéo vào nhau, đôi tay giao nhau, hai cái ngón tay cái đối diện nhau, một đôi mắt lạnh lùng khóa chặt ngũ quan anh tuấn của Long Chu.
Dáng vẻ của người đàn ông này tốt thì có sao chứ, Bạch Tuyết là người phụ nữ của anh, là vợ của anh.
“Các anh…… Muốn nói chuyện gì?” Bạch Tuyết gần như ngửi được mùi thuốc súng nồng đậm tràn ngập trong không khí, Lãnh Dạ muốn làm gì đây?
Cô trừng mắt liếc nhìn Lang Vương một cái.
Lang Vương thu hết vẻ mặt của Bạch Tuyết vào đáy mắt.
“Yên tâm, anh sẽ không ăn anh ta. Điều đàn ông thời nay chiến tranh chú trọng chính là quang minh lỗi lạc, mà không phải là lén lút, càng sẽ không sử dụng gian kế! Vợ, em cho rằng là chồng em sẽ làm những chuyện không được minh bạch sao, hay là em đang đau lòng cho người đàn ông này?” Lang Vương không vui nói.
Đồng thời cũng ám chỉ với Bạch Tuyết là anh sẽ không sử dụng pháp lực đối phó con người, nhất định anh sẽ làm việc quang minh lỗi lạc.
“Lãnh Dạ —— anh nói bậy gì đó! Các anh nói chuyện đi, em sẽ đi ra ngoài.” Bạch Tuyết đứng dậy thở phì phì rời đi.
Bạch Tuyết rời đi, nháy mắt ánh lửa bắn ra bốn phía trong văn phòng, hỏa chiến không tiếng động bắt đầu rồi.
Lang Vương lạnh băng nhìn Long Chu, Long Chu cũng lạnh như băng đáp lễ lại Lãnh Dạ. Hai người đều là thuộc tầng lớp thượng lưu, giá trị con người chẳng thể phân biệt trên dưới được, địa vị cũng chẳng phân biệt được trên dưới, lạnh nhạt cũng chẳng phân biệt trên dưới, chuyện có tình cảm với Bạch Tuyết cũng chẳng thể phân biệt trên dưới.
Thuyền rồng nhìn thấy Lãnh Dạ lạnh như băng đối với Bạch Tuyết, anh cực kỳ tức giận, cho dù làm kẻ thứ ba chen chân vào anh cũng chịu, vì người phụ nữ mình yêu, cái gì cũng đều đáng giá.
“Muốn làm kẻ thứ ba?” Lãnh Dạ nghiền ngẫm hỏi, thật đúng là xem thường cái tên họ Long này, vừa rồi anh gọi Tuyết Nhi là vợ, mặt họ Long này lại không đổi sắc, rất bình tĩnh, cũng thực tự tin.
“Chuyện này cũng nên xem là đối với ai.” Long Chu bình tĩnh tự nhiên trả lời.
“Anh là đang phí công vô ích đó.” Lang Vương tốt bụng nhắc nhở, nhân duyên giữa anh và Bạch Tuyết đã sớm được trời định, làm sao có thể để gười này chia rẽ được.
“Chưa từng nỗ lực làm sao biết là phí công, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn. Vẫn là anh không có tự tin giữ lấy cô ấy?”
“Tự tin? Cũng không phải dựa vào miệng nói là được, từ trước đến nay tôi chỉ theo đuổi kết quả, mặc kệ quá trình.” Lang Vương nhàn nhạt nói, mang theo mười phần nắm chắc, con ngươi thâm thúy mang theo sự trong sạch, môi mỏng hơi nhếch lên, mang theo một tia cười đùa cợt nhợt nhạt.
Dáng người bình tĩnh đứng lên từ trên ghế, khí phách mười phần đi đến trước mặt Long Chu. Tầm mắt Long Chu đi theo sự di chuyển của Lãnh Dạ.
“Thu lại tự tin của anh đi, lấy bản lĩnh ra cho tôi xem.” Lãnh Dạ khom lưng, đôi tay đặt ở trên sô pha Long Chu ngồi, lãnh mắt nhìn chằm chằm anh, giống như mùi rượu vang đỏ nồng đậm tràn ngập ở không khí.
Lúc này, nếu người ngồi trên sô pha chính là một người phụ nữ, nhất định sẽ bị giọng nói gợi cảm và ngũ quan lạnh lùng của Lang Vương mê hoặc. Nhưng mà người đối mặt với giọng nói này lại chính là Long Chu, anh ta là người duy nhất giống Lang Vương, không dễ dàng động tâm như phụ nữ, một khi động tâm liền rất nghiêm túc.
“Anh quá kiêu ngạo rồi.” Long Chu lạnh giọng nói.
“Kiêu ngạo? Chung quy thì anh chính là người thứ ba. Bất quá, anh muốn làm người thứ ba, tôi chưa chắc cho anh cơ hội này.” Lang Vương đứng dậy, rời khỏi chỗ Long Chu, đi đến trước quầy rượu, lấy ra hai cái ly đế cao.
“Muốn uống rượu gì?”
“Tùy tiện.”
“Nơi này của tôi không có loại “rượu tùy tiện”, giống như phụ nữ vậy, người phụ nữ của tôi cũng không phải tùy tiện là có thể chạm vào. Trừ phi…… Anh muốn tìm…… Kích thích?” Lang Vương đã rót một ly rượu vang đỏ chế giễu, khom lưng đưa cho Long Chu, ánh mắt mang theo nồng đậm mùi cảnh cáo và uy hiếp.
Long Chu rất phong độ nhận lấy cái lý đế cao, nếu anh chuẩn bị cướp Bạch Tuyết đi từ trong tay Lãnh Dạ, tất nhiên là đã có chuẩn bị tâm lí tiếp nhận sự châm chọc mỉa mai của Lang Vương..
Nghĩ đến Bạch Tuyết, tất cả những chuyện này đều đáng giá.
Người thứ ba thì là người thứ ba.
Chỉ cần có thể có được người phụ nữ mình yêu.
Là người thứ ba thì đã sao.
Lớn như vậy, lần đầu tiên anh cảm thấy hứng thú với một người phụ nữ, làm sao anh lại dễ dàng buông tha Bạch Tuyết như vậy. Vốn dĩ anh không muốn chen chân vào cuộc sống của Bạch Tuyết, chỉ cần cô sống vui vẻ, chỉ cần cô hạnh phúc, yêu thầm người phụ nữ này thì cũng yêu thầm.
Ai ngờ!
Lãnh Dạ lại không quý trọng Bạch Tuyết như vậy, anh không thể làm như mình không nhìn thấy, cũng không thể bình tĩnh đối mặt với tất cả.
Mặc kệ kết quả như thế nào? Anh cũng muốn cố gắng một lần.
“Cảm ơn rượu vang đỏ của anh, vị không tồi, mùi vị rất ngon giống như người phụ nữ của anh vậy.” Long Chu lequydon ngửa đầu uống hết một ly rượu vang đỏ, lạnh lùng nói.
Ánh mắt Lang Vương lạnh lùng khóa trụ Long Chu, lần này là lạnh lùng đấu với lạnh lùng, xem ra người đàn ông thứ ba này là loại đàn ông máu lạnh lớn mật, không giống như những người đàn ông đã biết Bạch Tuyết là người phụ nữ của anh, không dám có suy nghĩ không an phận, mà duy nhất chỉ có anh ta là cái ngoại lệ. Từ địa vị xã hội đến thực lực của bọn họ cũng chẳng phân biệt cao thấp, là đối thủ hiếm có.
Khóe miệng Lang Vương chậm rãi nhếch lên, đã lâu không có tìm được một đối thủ đích thực, không ngại chơi anh ta cho thật tốt.
Hai người nói chuyện không hợp nhau, Long Chu đặt ly rượu xuống, rời khỏi văn phòng Lãnh Dạ.
Sau khi Long Chu rời khỏi đây, Lang Vương bấm số gọi điện thoại cho thư ký: “Lập tức đi tra thông tin về người tên Long Chu này, tư liệu càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt.”
Cúp điện thoại, lạnh lùng nhìn ngoài cửa sổ, lúc này đây anh sẽ lấy thân phận một người phàm để thắng người đàn ông này. Lúc này anh không phải Lang Vương, là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường, là một người đàn ông bảo vệ cho chính gia đình của mình, là một sự chuẩn bị diệt trừ người đàn ông cỏ dại bên cạnh vợ mình.
Sau khi Long Chu đi khỏi, Bạch Tuyết cũng không có rời đi, cô ngồi ở cách vách, nhìn Long Chu rời đi, cô lại một lần đi vào văn phòng của Lang Vương. Lang Vương không hề phát hiện được, mới vừa rồi anh đã phong bế toàn bộ pháp lực của mình, muốn cạnh tranh công bằng với Long Chu một lần, vì người phụ nữ mình yêu thích, anh không muốn dùng thủ đoạn, anh tự nhận là có đủ tự tin giữ được cuộc hôn nhân của mình, bảo vệ được tình yêu của mình.
Bạch Tuyết đẩy cửa tiến vào.
“Đi ra ngoài, hôm nay không gặp bất kỳ ai cả.” Lang Vương ngồi ở trên ghế, đưa lưng về phía cửa, nhìn ngoài cửa sổ.
“Ngay cả em cũng không muốn thấy?” Bạch Tuyết thương tâm nói.
Lang Vương ngẩn ra, cô vợ nhỏ vẫn chưa đi, thật là ngoài dự đoán, vốn tưởng rằng cô tức giận nên đã rời đi, không nghĩ tới cô lại quay trở lại.
“Hay là anh đã chán ghét em?” Bạch Tuyết lại hỏi.
Lang Vương hung hăng nhíu mày, một tiếng than nhẹ!
Vợ, anh nên dùng cách gì để giữ em bây giờ?
Gần một ngàn năm, thử thách anh như vậy chẳng lẽ còn không đủ, còn muốn tiếp tục sao! Ông trời rốt cuộc là đang muốn như thế nào?
Nhưng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
“Tiến vào.” Lang Vương nói, Bạch Tuyết nhắm một mắt, vừa rồi cô tiến vào anh nói ai cũng không muốn gặp, lúc này có người gõ cửa, anh lại nói tiến vào!
Quả thật là thấy cô phiền sao!
Thế sự khó liệu, Lang Vương trăm triệu lần không nghĩ tới, kiếp này cô ta còn xuất hiện!
Nhìn hai người phụ nữ tiến vào, một người là chính là em gái anh—— Lãnh Nguyệt. Một người là……
Lang Vương chấn động, anh gần như quên mất còn có một người phụ nữ như vậy, tức giận nhìn về phía Lãnh Nguyệt, em ấy là cố ý, cố ý đưa này người phụ nữ về đến gặp anh, nha đầu chết tiệt kia muốn làm gì chứ?
Bạch Tuyết tất nhiên nhìn thấy biểu tình biến hóa của Lãnh Dạ, cô biết Lãnh Nguyệt, nhưng người phụ nữ còn lại là ai? Một loại dự cảm không tốt thổi qua toàn thân.
“Anh.”
Lãnh Nguyệt đi qua, ôm lấy cánh tay Lang Vương, thân thiết nói.
“Nha đầu, em đi đâu vậy? Lúc anh và chị dâu em kết hôn cũng không thấy em đến, thật không hiểu chuyện!” Lang Vương nói điểm chính, ám chỉ với cô, hy vọng không cần làm cho sự tình phức tạp, cô vợ nhỏ đang ở nổi nóng, bỗng nhiên lại có một người phụ nữ khác đến, anh sẽ rất bị động!
“Nguyệt nguyệt, vị này chính là?” Bạch Tuyết đi lên trước hỏi, nếu là ngày thường Lãnh Dạ nói như vậy, Bạch Tuyết sẽ thực vui vẻ, rốt cuộc ở bên ngoài Lang Vương đã công khai quan hệ giữa bọn họ, gọi cô là vợ, cô thích Lãnh Dạ gọi cô như vậy.
Nhưng mà, lúc này cô chính là cao hứng không muốn bỏ qua, đột nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ như vậy, nhất định là có vấn đề, từ lúc cô ta đi vào văn phòng đến giờ vẫn chỉ nhìn chăm chăm vào con sói thối kia, chẳng lẽ lại là nợ phong lưu của trước kia, người ta đã tìm tới cửa.
Chính xác mà nói là Lãnh Nguyệt đưa cô ta tới.
“Thực xin lỗi anh nha, không có uống le;quy;don rượu mừng của hai người, bất quá anh xem em đưa ai đến đi.” Lãnh Nguyệt lôi kéo Lang Vương đi đến trước mặt người phụ nữ kia, vui vẻ nói, một đôi con ngươi giảo hoạt phẫn nộ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Bạch Tuyết một cái.
Thấy Lang Vương nhàn nhạt vẫn luôn nhìn chăm chú vào người phụ nữ của anh, nếu không phải Lãnh Nguyệt đưa người phụ nữ này tới trước mặt anh, thì anh đã quên sự xuất hiện của cô ta, cho dù đi ở trên đường thì anh cũng không nhìn thấy cô ta.
Hiện giờ cô ta đột nhiên xuất hiện, có ý tứ gì?
“Anh……” Người phụ nữ kia nói chuyện, giọng nói ngọt ngào, rất êm tai.
Vốn dĩ Bạch Tuyết rất tức giận, lại nghe thấy một tiếng gọi “anh” như vậy, lửa giận lập tức tiêu tan hết một nữa. Cô ấy gọi Lãnh Dạ là anh, chẳng lẽ đây là em gái Lãnh Dạ?
Chỉ là, ánh mắt bọn họ nhìn đối phương hình như không đúng.
“Ai nha —— Đan Đan sao cô lại gọi như vậy? Trước kia cô gọi anh trai tôi là anh trai tôi còn chưa tính, hiện tại sao vẫn gọi như vậy chứ!” Lãnh Nguyệt sốt ruột nói, ánh mắt đắc ý đánh giá Bạch Tuyết.
Vốn dĩ tức giận của Bạch Tuyết mới vừa tiêu một nửa, lại từ từ nổi lên, hơn nữa càng lớn hơn trước nữa.
“Cô làm sao lại đến đây?”
“Em…… nhớ anh!” Lại là giọng nói ngọt ngào đó.
Lang Vương nhíu mày, sự tình có chút không kiểm soát được!
Vốn tưởng rằng anh và cô ta chỉ là một khúc nhạc đệm chen giữa cuộc sống, qua đi thì sẽ không còn nữa. Lại nói lúc trước anh cũng là bất đắc
/530
|