Lang Vương hung hăng nhìn Bạch Tuyết: “Em là vợ của anh, nhớ kỹ cho anh.”
“Người đàn ông không nói lý, vậy tại sao anh là chồng của em lại không nhớ rõ?” Bạch Tuyết cũng hung hăng nói.
Lang Vương nhướng mày, anh còn muốn hỏi Bạch Tuyết là có ý gì? Nhưng mà, có đôi khi đàn ông có lúc nên giả ngu thì phải giả ngu. Lúc này không thể chọc giận vợ được, bằng không người ăn không hết còn gói đem đi chính là anh!
Cô vợ nhỏ muốn làm khó anh!
“Vợ, lúc nào anh cũng đều nhớ rõ anh là chồng em.” Lang Vương từ từ nói. Không vạch trần lời nói thâm ý của vợ, mặc dù anh biết rõ thâm ý trong lời nói của cô là có ý tứ gì, nhưng giờ phút này anh không muốn tỏ vẻ thông minh như vậy, hy vọng có thể lừa dối trót lọt.
“Tốt, bây giờ em về nhà với các con, anh xử lý tốt chuyện này rồi trở về nhà sau.” Bạch Tuyết ngọt ngào cười, lại nhìn về hai người phụ nữ bên cạnh vẫn luôn làm người nghe. Một người là em chồng cô, một người là tình địch của cô, hay là người thứ ba.
“Chúng ta cùng nhau đi, mình em trở về anh không yên tâm.” Lang Vương thấp giọng nói, giọng nói thực mềm nhẹ, nhưng lại giống như là lời hèn mọn cầu xin vợ tha thứ. Tuy rằng cái gì đều không hề nói thẳng ra, nhưng mà hàm nghĩa trong đó lại không cần nói cũng biết.
Đây giống như là một sự sắc bén, dù cho vẫn là thái độ muốn rời bỏ, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng, như là kiếm nhọn không có vỏ bọc, thật cẩn thận nhìn Bạch Tuyết, như là cô đang tức giận, làm người khác không khỏi nhìn thấy có chút đau lòng.
Chuyển biến của Lang Vương sau một màn này gần như làm Lãnh Nguyệt và tiểu Mẫu Đan Tiên Tử hoảng sợ.
Đây là Lang Vương máu lạnh, bá đạo, vô tình trong truyền thuyết sao?
Đây là Lang Vương oai phong một cõi, ngồi vững ở Yêu giới sao?
Đây là Lang Vương coi phụ nữ như cặn bã sao? Ai không biết từ trước đến nay Lang Vương đều không vừa mắt phụ nữ, chỉ là…… Lúc này nên giải thích như thế nào đây? Bạch Tuyết này chẳng những là vừa mắt Lang Vương, xem ra còn vào trong trái tim Lang Vương, hơn nữa đã ăn sâu bén rễ trong lòng anh.
Ghen ghét ——
Hâm mộ ——
Nhưng đã là phụ nữ thì đều hy vọng có một người đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu mình. Thật ra chỉ là suy nghĩ đơn giản như vậy nhưng có lúc đó cũng là một loại hy vọng rất xa vời!
Cơ hội không có, có cầu cũng không đến!
Mặc dù là đã gặp gỡ, giống như người đàn ông ưu tú như Lang Vương vậy cũng là chỉ có thể gặp lại không thể cầu.
Lãnh Nguyệt giận trừng mắt nhìn Bạch Tuyết, khi nào thì anh trai Lang Vương của cô lại quá chật vật như vậy, quá hèn mọn như vậy, quá để ý một người như vậy, Bạch Tuyết là người đầu tiên! Là người đầu tiên anh trai để ý như vậy.
Sự cẩn thận che chở kia, một lòng yêu thương bảo vệ đều nhìn thấy trong mắt.
Người phụ nữ đáng chết!
Người phụ nữ đáng chết!
Chiếm lấy trái tim của Lãnh Tĩnh, còn chiếm lấy anh trai Lang Vương của cô.
Lửa giận bừng bừng.
Thật ra, khi nào thì Lang Vương lại có lúc rối rắm như vậy, khi nào thì lại quá chật vật như vậy!
Cũng chỉ có cô…… Bạch Tuyết, làm anh rối rắm như vậy.
Lo lắng cô không vui, lo lắng cô…… Rời đi! Cho nên mới nói anh muốn cùng cô trở về, anh lo lắng sau lưng cô vợ nhỏ sẽ bỏ trốn. Nghĩ đến chuyện này, anh liền sợ, sợ mất đi cô, sợ cô giận anh.
Đúng lúc anh thu hồi lại vẻ chật vật, thâm thúy nhìn Bạch Tuyết.
Nhưng mà, lúc này, Đan Đan vẫn luôn trầm mặc lại nói chuyện.
“Anh…… Em có thể đi, có thể rời khỏi anh, cũng có thể vĩnh viễn sẽ không quấy rầy anh. Nhưng mà, cầu xin anh đưa Đản Nhi đi theo!” Đan Đan bỗng nhiên nói, Lang Vương nhíu mày, Bạch Tuyết nhíu mày.
Đản Nhi?
Đản Nhi là cái gì?
Là trứng (âm từ Đản giống với từ Trứng)?
Hay là……
Mặc kệ là loại nào, đối với Bạch Tuyết mà nói đều không thể nghi ngờ là tuyết thượng thêm sương (đã có tuyết còn có sương, ý là có Bạch Tuyết rồi còn có Đan Đan). Không phải chuyện tốt!
Lãnh Nguyệt đứng ở một bên có chút đắc ý, thầm nghĩ: Cho dù Bạch Tuyết cô có bản lĩnh trời cho có thể bắt lấy trái tim Lang Vương, thì cô cũng không thể cắt đứt cốt nhục tình thân nào đó.
Nhìn thấy Lãnh Nguyệt đắc ý nhìn mình, Bạch Tuyết đã biết Đản Nhi là cái gì?
Cô lạnh lùng nhìn Lang Vương, Bạch Tuyết đều đã nghĩ ra, huống chi là Lang Vương.
Sẽ không như vậy chứ, chẳng lẽ một lần kia, người phụ nữ này lại có con với anh?
Đáng chết ——
Lúc trước sao lại không có nghĩ đến chuyện này chứ!
Đan đan đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra. Lang Vương và Bạch Tuyết đồng thời nhìn theo, chỉ thấy một đứa bé ngồi ở chỗ thư ký.
Trên bàn, trong tay còn cầm một cây kẹo que thỉnh thoảng liếm một chút.
Còn nói: “Dì, khi nào con có thể đi vào gặp ba con?” Đứa bé mang theo giọng điệu địa phương hỏi thư ký.
Thật ra mấy năm nay tiểu Mẫu Đan Tiên Tử vẫn luôn sinh sống ở nhân gian, hơn nữa còn……
Cô và Lang Vương chỉ có một lần kết hợp như vậy, thì đã có đứa nhỏ này. Mẹ con hai người vốn dĩ là tốt, ai ngờ đột nhiên Lãnh Nguyệt tìm được cô, nói vì đứa con cũng nên nỗ lực trở lại bên người Lang Vương.
Cô bị thuyết phục, vì con, vì bảo bối của cô, cho nên cô đã tới.
Đản Nhi là bán tiên bán yêu, nhưng khuôn mặt về bề ngoài của cậu, cùng với cách nói chuyện thì trong mắt người ngoài cậu chính là con người, không có người nào nhìn thấy cậu không đúng chỗ nào? Tất cả đều thực bình thường.
“Người bạn nhỏ, ai là ba của cháu?” Thư ký ở một bên sửa sang lại văn kiện, một bên tùy ý nói chuyện với cậu bé, cô chỉ biết là vừa rồi đi vào có hai người, một người là em gái tổng giám đốc, một người thì không quen biết.
“Chính là Lãnh Dạ tổng giám đốc nha, ông ấy là ba cháu. Hì hì…… Chẳng qua trước giờ cháu chưa từng gặp mặt, lúc cháu còn ở trong bụng mẹ, mẹ đã mang theo cháu rời khỏi ba!” Đản Nhi khổ sở nói.
Tuy rằng chỉ là một đứa bé, nhưng mà nói lên lời nói tới lại mười phần người lớn, hoàn toàn không có một chút ý tứ ấu trĩ.
Vốn dĩ thư ký đang sửa sang lại văn kiện, bỗng nhiên sửng sốt, khiếp sợ đứa bé.
Cậu là con trai của tổng giám đốc?
Trời ạ ——
Đan Đan đi qua đó, ôm đứa bé vào trong ngực.
“Hẹn gặp lại nha dì xinh đẹp, cháu muốn đi gặp ba.” Đản Nhi liếm kẹo que một chút, cười ha hả nói.
Lang Vương khiếp sợ!
Bạch Tuyết khiếp sợ!
Chuyện càng ngày càng phức tạp.
Trăm triệu lần không nghĩ tới cô ta lại có con với Lang Vương?
Chỉ là, vì cái gì đứa bé này lại nhỏ như vậy? Cô ta và Lang Vương quen biết cũng đã 500 năm trước kia rồi, vì cái gì đứa bé này lại nhìn trạc tuổi với Ức Ức như vậy.
Đi vào văn phòng.
Đan Đan đặt Đản Nhi ở trên mặt đất, sau đó đóng cửa lại, đi đến trước mặt Lang Vương một lần nữa.
“Mẹ, người này chính là ba con có đúng hay không?” Đản Nhi hỏi.
Đan Đan ngây thơ nhìn Lang Vương, “Đản Nhi, mẹ không biết con…… Ba con có nhận con hay không!” Đan Đan khóc nức nở nói.
Nhìn thấy mẹ khóc, Đản Nhi sốt ruột, lạnh lùng nhìn Lang Vương, gần như là căm tức nhìn Lang Vương.
“Vì cái gì ông muốn chọc giận mẹ tôi?” Trong giọng nói mang theo nồng đậm sự trách cứ và bất mãn.
Cậu có một mình mẹ là người thân nhất, những người thân khác đều không có, mẹ là người thân duy nhất của cậu, vì cái gì vừa thấy ba, mẹ liền khóc?
Vừa rồi đi vào nơi này, mẹ muốn cậu ở bên ngoài chờ, nói là phải cho ba một sự vui mừng, xem ra sự tình cũng không giống như lời mẹ cậu nói như vậy.
Ba nhìn thấy cậu cũng không có biểu tình vui vẻ, mà còn gắt gao nhíu mày, gần như cậu chính là một cái phiền toái nhỏ. Trước kia mẹ cũng nói như vậy, bất quá cậu biết mẹ là yêu cậu, nói cậu phiền toái nhỏ là cố ý.
“Đản Nhi, không được vô lễ —— anh ấy là ba của con.” Đan Đan thấp giọng nói, bởi vì Lang Vương còn chưa có nhận con, cho nên cô nói chuyện cũng không phải thực đủ sức mạnh.
“Hừ —— ông ấy có là ba con cũng chưa chắc con đã nhận! Vừa thấy mặt liền chọc giận mẹ để mẹ khóc, nhất định không phải là người ba tốt.
Mẹ, mẹ xác định ông ấy thật là ba của con? Vì sao ông ấy nhìn thấy con mình lại không cao hứng, cậu nhìn khuôn mặt kia có nơi nào viết ra chữ thực vui vẻ, mặt trên rõ ràng tràn ngập sự không vui, sự tức giận!” Đản Nhi lạnh giọng nói, trong giọng nói mang theo nồng đậm oán trách. Kỳ thật, cậu biết người đàn ông này chính là ba cậu, nhưng mà nhìn mẹ khóc trong lòng lại tức giận, cho nên mới sẽ nói không biết có nhận Lang Vương là ba hay không!
Lang Vương nhíu mày!
Là đứa bé có cá tính.
Đặc biệt là rất giống anh khi còn nhỏ.
“Đản Nhi —— con lại nói bậy, mẹ sẽ tức giận!” Đan Đan hy vọng Lang Vương nhận hai mẹ con cô, không nghĩ tới con trai lại nói chuyện như vậy, còn không muốn để người này làm ba, cô có thể nào không nóng nảy sao.
Bạch Tuyết nhìn đứa nhỏ này khiếp sợ không thể phục hồi tinh thần lại, người phụ nữ này quyết tâm muốn đi theo Lang Vương vừa thấy là hiểu ngay. Nhưng mà đứa bé này lại là một đứa bé có cốt khí, có cá tính. Làm trong lòng Bạch Tuyết có chút bội phục nho nhỏ. Cậu không giống mẹ cậu đối Lang Vương lì lợm dính người, tuổi còn nhỏ lại có kiêu ngạo và tự tôn.
“Mẹ, con không có nói bậy. Mẹ xem xem lequyodn này
Người đàn ông làm sao sẽ là ba của con? Có người ba nào nhìn thấy con mình lại có loại biểu tình như vậy chứ!” Đản Nhi thực ủy khuất nói, cái miệng nhỏ giận dỗi dẩu lên.
Lang Vương chậm rãi phục hồi tinh thần lại, anh quá ngoài ý muốn, người phụ nữ này lại sinh con cho anh, hơn nữa đứa nhỏ này……
Anh không khỏi muốn ôm ở trong ngực, tuy rằng biểu tình trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng mà tâm cũng đã đứa bé làm cho xúc động.
“Ngươi nói daddy nhìn thấy nhi tử yêu cầu cái gì biểu tình?” Lang Vương lạnh giọng nói.
“Dù sao cũng không phải là loại biểu tình này!” Đản Nhi lại liếm kẹo que một ngụm rồi nói.
Bạch Tuyết biết đứa nhỏ này là đòn sát thủ của người phụ nữ kia, xem ra Lang Vương đối với đứa nhỏ này rất có cảm giác.
Thích……
Rốt cuộc đứa bé vẫn là vô tội!
“Đản Nhi, không được nói bậy ——” Đan Đan dạy dỗ con trai.
“Mẹ…… Lời con nói chính là sự thật nha! Nếu ba nhìn thấy chúng ta thì sẽ cao hứng, làm sao lại là cái dạng này! Rõ ràng chính là không thích chúng ta đó! Mẹ, chúng ta đi, về nhà.” Đản Nhi giận dỗi nói, kỳ thật ở trong lòng cậu vẫn là mong nhớ ba mình, cần ba mình. Chỉ là…… Sau khi nhìn thấy Lang Vương, lòng tự trọng bị đả kích rất lớn. Cậu cũng là có tính tìnhcủa đứa bé bình thường, ở trong lòng cậu không phải là người đàn ông nào cũng có thể là b, điểm này cậu biết rất rõ.
Ngược lại, nếu ba đã không cần bọn họ, không thích bọn họ, cậu cũng không hiếm lạ người ba cái này!
Chỉ cần cậu có mẹ, thì có tất cả rồi.
Cho nên cho dù có chuyện gì xãy ra, chỉ cần có mẹ cậu, cái gì cũng đều là mây bay, bao gồm người ba không để cậu vào trong mắt.
“Đứng lại —— Đản Nhi, con lại tùy hứng như vậy, mẹ sẽ nổi giận.” Đan Đan rống to, Đản Nhi ngoan ngoãn đứng ở bên người cô, rũ đầu, một bộ dáng vẻ làm sai chuyện. Làm người khác nhìn thấy không khỏi có chút đau lòng!
“Đản Nhi, hiện tại mẹ nói cho con biết, mẹ phải về Thiên Đình. Mà con…… Phải ở bên cạnh ba con!” Đan Đan thương tâm nói.
“Không cần, Đản Nhi không muốn tách khỏi mẹ!” Đản Nhi buông kẹo que cầm trong tay, trái tim cũng không ăn đường.
“Đản Nhi, ba không cần mẹ! Cho nên mẹ phải về Ngự Hoa Viên tiếp tục tu luyện, mà con…… Mẹ không thể lại mang theo con, mẹ muốn cn đi theo ba, không phải con vẫn luôn muốn ba sao? Anh ấy chính là ba của con.” Đan Đan chỉ Lang Vương nói.
Lang Vương hung hăng nhíu mày ——
Tuy rằng anh thích đứa bé này, nhưng mà đã 500 năm, Đản Nhi sao có thể nhỏ như vậy chứ!
Cho nên ——
“Đản Nhi làm sao sẽ là con của tôi, chuyện đó đã xãy ra vào 500 năm trước kia, đứa bé…… Lại còn nhỏ như vậy sao!” Ý tứ Lang Vương thực rõ ràng, 500 năm trước anh và người phụ nữ này từng có một lần quan hệ kia. 500 năm, đứa nhỏ này không có khả năng nhỏ như vậy, nghi vấn của Lang Vương cũng là nghi vấn của Bạch Tuyết.
“Mẹ —— chúng ta đi, ông ấy không nhận con càng tốt, con còn không muốn ở cùng ông ấy đâu!” Đản Nhi phồng quai hàm lên nói. Kỳ thật, cậu nào hy vọng có người ba đến yêu cậu như thế nào, nhưng mà cậu lại có lòng tự trọng rất lớn. Vì thế, ông ấy không muốn cậu, cậu cũng không nghĩ muốn ông ấy đâu!
Lang Vương lại một lần bị lời Đản Nhi nói làm chấn động!
Là cái xương cứng, con ngươi rõ ràng hy vọng có ba, lại mạnh miệng nói không muốn anh. Không phải anh không nghĩ muốn đứa nhỏ này, mà là…… Không phải của anh tuyệt đối anh không sẽ nhận.
Gần như, đứa nhỏ này cũng đã hiểu một ít tâm tư của Lang Vương. Cậu bước chân nhỏ, đến gần Lang Vương, đứng lại ở trước mặt anh, ngửa đầu, nhìn chăm chú vào anh.
“Tôi biết, ông là ba của tôi. Bất quá hiện tại tôi không muốn nhận ông, bởi vì…… Ông không phải là người ba tốt, ông không tin tôi, không tin mẹ tôi.” Nghe thấy Lang Vương nói chuyện của 500 năm trước, Đản Nhi biết người đàn ông này trăm phần trăm chính là ba cậu.
Bởi vì cậu chính là sinh ra ở 500 năm trước kia ……
Người lớn đều không nói lời nào, bao gồm Đan Đan cũng không tính toán muốn giải thích đây là cái gì?
Nhưng mà, đứa nhỏ này lại nói chuyện.
“Tôi có thể không nhận ông, nhưng mà ông không thể hoài nghi tôi không phải con của ông! Không ngại nói cho ông biết, mẹ tôi mang thai tôi vào đúng 500 năm trước kia, tôi lười biếng, lớn lên chậm, ở trong bụng mẹ tôi một thời gian chính là 500 năm. Cho nên, 500 năm trước mẹ đã mang thai tôi. 500 năm sau mới sinh ra tôi, liền đơn giản như vậy.”
Lang Vương và Bạch Tuyết bừng tỉnh ngộ.
Đồng thời, Bạch Tuyết cũng hiểu rõ, đứa nhỏ này…… Lang Vương sẽ muốn.
Bởi vì anh thích đứa nhỏ này, bao gồm cô cũng bị cá tính của đứa nhỏ này hấp dẫn.
Hơn nữa tính tình cậu thực mạnh mẽ, cực kỳ giống Lang Vương. Tuy rằng vừa rồi đứa nhỏ này nói chuyện không phải rất cường ngạnh, nhưng mà xem ra là người làm việc quang minh lỗi lạc
Cậu, không phải một người vì ích lợi, đến tự tôn lqdlqd cũng đều không cần, cũng không giống mẹ cậu.
Cho dù người phụ nữ này lại ngụy trang, Bạch Tuyết cũng khẳng định cô ta đây là đang lợi dụng con trai hồn nhiên muốn buộc Lang Vương lại.
Nghĩ đến đây, Bạch Tuyết không khỏi đáng thương cười lạnh một cái, làm người làm tới một bước này chẳng phải là rất thảm. Dùng thủ đoạn để có được tình yêu lâu dài sao? Có thể lâu dài sao?
Côthấp thỏm nhìn về phía Lang Vương.
Người đàn ông này đang rất chật vật, xấu hổ dưới tình huống, cả người vẫn tản ra khí thế vương giả như cũ, cảm giác cao cao tại thượng (xa rời quần chúng) vẫn quay chung quanh anh như cũ.
Đàn ông như vậy làm sao lại không khiến người khác động tâm chứ.
Đáng tiếc đứa bé lại bị mẹ mình lợi dụng như vậy!
Nhìn thấy con trai vì mình mà giải thích, Đan Đan thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên con trai là tấm chắn có lợi nhất của cô.
“Đản Nhi, hiện tại cho con hai lựa chọn. Một là đi theo mẹ mình, một là đi theo tôi về nhà.” Lang Vương nhàn nhạt nói.
Nhìn như giọng điệu nhàn nhạt, kỳ thật trong lòng thực để ý đến quyết định của con.
“Hừ! Ông đây là lời muốn nói với tôi, muốn nhận tôi? Nếu ông có loại thái độ này, tôi cự tuyệt. Tôi sẽ đi cùng với mẹ ——” Đản Nhi giận dữ.
Lang Vương nghe được Đản Nhi nói ánh mắt hiện lên một tia thất vọng.
Đứa nhỏ này……
Thật quật cường!
Đối với quyết định của Lang Vương Bạch Tuyết đã lường trước được, Đan Đan đối với quyết định của con trai lại sốt ruột ở trong lòng, nhưng mà lại không thể biểu lộ, lúc này cô không thể biểu hiện muốn dính lấy Lang Vương không bỏ, như vậy sẽ làm Lang Vương càng thêm ghét cô, cho nên chỉ có thể hy vọng lên trên người con trai.
Cô biết, con trai sẽ không rời bỏ cô. Chỉ cần bắt lấy con trai, cô liền có khả năng có thể ở lại bên cạnh Lang Vương. Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Lang Vương, cô liền có nắm chắc bắt lấy trái tim Lang Vương.
500 năm trước kia, cô quá đơn thuần, cái gì cũng đều không hiểu!
500 năm về sau, chỉ cần lại có một lần cơ hội, cô nhất định làm Lang Vương yêu cô.
Bạch Tuyết đã hiểu được tâm tư Lang Vương, đi tới, lạnh lùng nói: “Chồng, mang theo đứa bé, mang theo người phụ nữ của anh, chúng ta về nhà trước, nơi này không phải là nơi giải quyết được chuyện này.” Bạch Tuyết nói xong liền mở cửa rời đi.
Lang Vương bị giọng điệu ngoan ngoãn của cô vợ nhỏ hung hăng đâm một chút.
Gọi anh là chồng, còn nói dẫn theo con của anh, dẫn theo người phụ nữ của anh!
Hai tầng quan hệ nhiều rối rắm!
Đan Đan đã chờ những lời này của Bạch Tuyết, co xem như đã nhìn ra, chỉ cần Bạch Tuyết không gật đầu, cô thật đúng là không có cách nào để ở lại. Lang Vương quá để ý người phụ nữ này, quá nghe lời người phụ nữ này nói!
Mọi người đều ngồi trên xe Lang Vương, Bạch Tuyết ở ghế phụ, Lang Vương ở ghế điều khiển, Đan Đan và con trai còn có Lãnh Nguyệt ngồi ở phía sau.
“Chồng, em, là em đồng ý để anh mang người về nhà. Bất quá, em cho anh thời gian ba ngày, để anh xử lý chuyện này. Bằng không không phải cô ta đi, chính là em đi.” Thái độ Bạch Tuyết cường ngạnh, trong giọng nói hoàn toàn không mang theo sự thương lượng.
Lang Vương không nói! Khuôn mặt lạnh lùng, nhìn chăm chú vào phía trước.
Anh đương nhiên sẽ xử lý, bằng không làm sao vợ sẽ tha thứ cho anh!
“Các người đi đến biệt thự đi, tôi đi nhà đến ba tôi.” Bạch Tuyết không muốn nhìn thấy người phụ nữ kia, cho nên cô không muốn ở cùng họ, mới có thể nói cho Lang Vương thời gian ba ngày để xử lý chuyện này.
Sau ba ngày, cô sẽ nghiệm thu kết quả, nếu vừa lòng, cô mang theo con về nhà. Chuyện lần này của Lang Vương, cô sẽ một mình tính với anh.
Nhưng mà, nếu kết quả là không hài lòng, chính cô sẽ mang theo bọn nhỏ rời khỏi.
Cô tuyệt đối sẽ không cùng người phụ nữ khác sống chung cùng một người đàn ông.
Nghe được lời cô vợ nhỏ nói như vậy, rốt cuộc Lang Vương không thể bình tĩnh. Anh quyết không thể tách ra khỏi vợ mình, cũng không thể để vợ có suy nghĩ vớ vẩn như vậy, khi cô về nhà mẹ đẻ, cô lại sẽ suy nghĩ miên man, nghĩ anh và Đan Đan sẽ như thế nào!
Cho nên anh không thể để Bạch Tuyết có cơ hội này, lúc này là thời kỳ nhạy cảm, không thể tách khỏi cô vợ nhỏ. Anh muốn để cho cô vợ nhỏ biết anh đối với người phụ nữ kia không có bất kỳ suy nghĩ gì, anh cần phải chứng minh điểm này.
“Không được, em và anh cùng nhau trở về, ba đứa con anh sẽ cho người đón trở về.”
“Muốn để em theo anh trở về cũng được, cầu xin em đi.” Bạch Tuyết đột nhiên lớn tiếng nói, khí thế rất cao ngạo.
Đối với chuyện này, người sai chính là leequuydoon người đàn ông này, anh còn muốn ở chỗ này giả ngu giả ngơ, không có cửa đâu.
“Trừ phi anh cầu em trở về, bằng không, đừng mơ tưởng em đi theo anh đi.”
Giọng nói cuồng ngạo, lạnh
“Người đàn ông không nói lý, vậy tại sao anh là chồng của em lại không nhớ rõ?” Bạch Tuyết cũng hung hăng nói.
Lang Vương nhướng mày, anh còn muốn hỏi Bạch Tuyết là có ý gì? Nhưng mà, có đôi khi đàn ông có lúc nên giả ngu thì phải giả ngu. Lúc này không thể chọc giận vợ được, bằng không người ăn không hết còn gói đem đi chính là anh!
Cô vợ nhỏ muốn làm khó anh!
“Vợ, lúc nào anh cũng đều nhớ rõ anh là chồng em.” Lang Vương từ từ nói. Không vạch trần lời nói thâm ý của vợ, mặc dù anh biết rõ thâm ý trong lời nói của cô là có ý tứ gì, nhưng giờ phút này anh không muốn tỏ vẻ thông minh như vậy, hy vọng có thể lừa dối trót lọt.
“Tốt, bây giờ em về nhà với các con, anh xử lý tốt chuyện này rồi trở về nhà sau.” Bạch Tuyết ngọt ngào cười, lại nhìn về hai người phụ nữ bên cạnh vẫn luôn làm người nghe. Một người là em chồng cô, một người là tình địch của cô, hay là người thứ ba.
“Chúng ta cùng nhau đi, mình em trở về anh không yên tâm.” Lang Vương thấp giọng nói, giọng nói thực mềm nhẹ, nhưng lại giống như là lời hèn mọn cầu xin vợ tha thứ. Tuy rằng cái gì đều không hề nói thẳng ra, nhưng mà hàm nghĩa trong đó lại không cần nói cũng biết.
Đây giống như là một sự sắc bén, dù cho vẫn là thái độ muốn rời bỏ, nhưng giọng nói lại rất lạnh lùng, như là kiếm nhọn không có vỏ bọc, thật cẩn thận nhìn Bạch Tuyết, như là cô đang tức giận, làm người khác không khỏi nhìn thấy có chút đau lòng.
Chuyển biến của Lang Vương sau một màn này gần như làm Lãnh Nguyệt và tiểu Mẫu Đan Tiên Tử hoảng sợ.
Đây là Lang Vương máu lạnh, bá đạo, vô tình trong truyền thuyết sao?
Đây là Lang Vương oai phong một cõi, ngồi vững ở Yêu giới sao?
Đây là Lang Vương coi phụ nữ như cặn bã sao? Ai không biết từ trước đến nay Lang Vương đều không vừa mắt phụ nữ, chỉ là…… Lúc này nên giải thích như thế nào đây? Bạch Tuyết này chẳng những là vừa mắt Lang Vương, xem ra còn vào trong trái tim Lang Vương, hơn nữa đã ăn sâu bén rễ trong lòng anh.
Ghen ghét ——
Hâm mộ ——
Nhưng đã là phụ nữ thì đều hy vọng có một người đàn ông nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu mình. Thật ra chỉ là suy nghĩ đơn giản như vậy nhưng có lúc đó cũng là một loại hy vọng rất xa vời!
Cơ hội không có, có cầu cũng không đến!
Mặc dù là đã gặp gỡ, giống như người đàn ông ưu tú như Lang Vương vậy cũng là chỉ có thể gặp lại không thể cầu.
Lãnh Nguyệt giận trừng mắt nhìn Bạch Tuyết, khi nào thì anh trai Lang Vương của cô lại quá chật vật như vậy, quá hèn mọn như vậy, quá để ý một người như vậy, Bạch Tuyết là người đầu tiên! Là người đầu tiên anh trai để ý như vậy.
Sự cẩn thận che chở kia, một lòng yêu thương bảo vệ đều nhìn thấy trong mắt.
Người phụ nữ đáng chết!
Người phụ nữ đáng chết!
Chiếm lấy trái tim của Lãnh Tĩnh, còn chiếm lấy anh trai Lang Vương của cô.
Lửa giận bừng bừng.
Thật ra, khi nào thì Lang Vương lại có lúc rối rắm như vậy, khi nào thì lại quá chật vật như vậy!
Cũng chỉ có cô…… Bạch Tuyết, làm anh rối rắm như vậy.
Lo lắng cô không vui, lo lắng cô…… Rời đi! Cho nên mới nói anh muốn cùng cô trở về, anh lo lắng sau lưng cô vợ nhỏ sẽ bỏ trốn. Nghĩ đến chuyện này, anh liền sợ, sợ mất đi cô, sợ cô giận anh.
Đúng lúc anh thu hồi lại vẻ chật vật, thâm thúy nhìn Bạch Tuyết.
Nhưng mà, lúc này, Đan Đan vẫn luôn trầm mặc lại nói chuyện.
“Anh…… Em có thể đi, có thể rời khỏi anh, cũng có thể vĩnh viễn sẽ không quấy rầy anh. Nhưng mà, cầu xin anh đưa Đản Nhi đi theo!” Đan Đan bỗng nhiên nói, Lang Vương nhíu mày, Bạch Tuyết nhíu mày.
Đản Nhi?
Đản Nhi là cái gì?
Là trứng (âm từ Đản giống với từ Trứng)?
Hay là……
Mặc kệ là loại nào, đối với Bạch Tuyết mà nói đều không thể nghi ngờ là tuyết thượng thêm sương (đã có tuyết còn có sương, ý là có Bạch Tuyết rồi còn có Đan Đan). Không phải chuyện tốt!
Lãnh Nguyệt đứng ở một bên có chút đắc ý, thầm nghĩ: Cho dù Bạch Tuyết cô có bản lĩnh trời cho có thể bắt lấy trái tim Lang Vương, thì cô cũng không thể cắt đứt cốt nhục tình thân nào đó.
Nhìn thấy Lãnh Nguyệt đắc ý nhìn mình, Bạch Tuyết đã biết Đản Nhi là cái gì?
Cô lạnh lùng nhìn Lang Vương, Bạch Tuyết đều đã nghĩ ra, huống chi là Lang Vương.
Sẽ không như vậy chứ, chẳng lẽ một lần kia, người phụ nữ này lại có con với anh?
Đáng chết ——
Lúc trước sao lại không có nghĩ đến chuyện này chứ!
Đan đan đi tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra. Lang Vương và Bạch Tuyết đồng thời nhìn theo, chỉ thấy một đứa bé ngồi ở chỗ thư ký.
Trên bàn, trong tay còn cầm một cây kẹo que thỉnh thoảng liếm một chút.
Còn nói: “Dì, khi nào con có thể đi vào gặp ba con?” Đứa bé mang theo giọng điệu địa phương hỏi thư ký.
Thật ra mấy năm nay tiểu Mẫu Đan Tiên Tử vẫn luôn sinh sống ở nhân gian, hơn nữa còn……
Cô và Lang Vương chỉ có một lần kết hợp như vậy, thì đã có đứa nhỏ này. Mẹ con hai người vốn dĩ là tốt, ai ngờ đột nhiên Lãnh Nguyệt tìm được cô, nói vì đứa con cũng nên nỗ lực trở lại bên người Lang Vương.
Cô bị thuyết phục, vì con, vì bảo bối của cô, cho nên cô đã tới.
Đản Nhi là bán tiên bán yêu, nhưng khuôn mặt về bề ngoài của cậu, cùng với cách nói chuyện thì trong mắt người ngoài cậu chính là con người, không có người nào nhìn thấy cậu không đúng chỗ nào? Tất cả đều thực bình thường.
“Người bạn nhỏ, ai là ba của cháu?” Thư ký ở một bên sửa sang lại văn kiện, một bên tùy ý nói chuyện với cậu bé, cô chỉ biết là vừa rồi đi vào có hai người, một người là em gái tổng giám đốc, một người thì không quen biết.
“Chính là Lãnh Dạ tổng giám đốc nha, ông ấy là ba cháu. Hì hì…… Chẳng qua trước giờ cháu chưa từng gặp mặt, lúc cháu còn ở trong bụng mẹ, mẹ đã mang theo cháu rời khỏi ba!” Đản Nhi khổ sở nói.
Tuy rằng chỉ là một đứa bé, nhưng mà nói lên lời nói tới lại mười phần người lớn, hoàn toàn không có một chút ý tứ ấu trĩ.
Vốn dĩ thư ký đang sửa sang lại văn kiện, bỗng nhiên sửng sốt, khiếp sợ đứa bé.
Cậu là con trai của tổng giám đốc?
Trời ạ ——
Đan Đan đi qua đó, ôm đứa bé vào trong ngực.
“Hẹn gặp lại nha dì xinh đẹp, cháu muốn đi gặp ba.” Đản Nhi liếm kẹo que một chút, cười ha hả nói.
Lang Vương khiếp sợ!
Bạch Tuyết khiếp sợ!
Chuyện càng ngày càng phức tạp.
Trăm triệu lần không nghĩ tới cô ta lại có con với Lang Vương?
Chỉ là, vì cái gì đứa bé này lại nhỏ như vậy? Cô ta và Lang Vương quen biết cũng đã 500 năm trước kia rồi, vì cái gì đứa bé này lại nhìn trạc tuổi với Ức Ức như vậy.
Đi vào văn phòng.
Đan Đan đặt Đản Nhi ở trên mặt đất, sau đó đóng cửa lại, đi đến trước mặt Lang Vương một lần nữa.
“Mẹ, người này chính là ba con có đúng hay không?” Đản Nhi hỏi.
Đan Đan ngây thơ nhìn Lang Vương, “Đản Nhi, mẹ không biết con…… Ba con có nhận con hay không!” Đan Đan khóc nức nở nói.
Nhìn thấy mẹ khóc, Đản Nhi sốt ruột, lạnh lùng nhìn Lang Vương, gần như là căm tức nhìn Lang Vương.
“Vì cái gì ông muốn chọc giận mẹ tôi?” Trong giọng nói mang theo nồng đậm sự trách cứ và bất mãn.
Cậu có một mình mẹ là người thân nhất, những người thân khác đều không có, mẹ là người thân duy nhất của cậu, vì cái gì vừa thấy ba, mẹ liền khóc?
Vừa rồi đi vào nơi này, mẹ muốn cậu ở bên ngoài chờ, nói là phải cho ba một sự vui mừng, xem ra sự tình cũng không giống như lời mẹ cậu nói như vậy.
Ba nhìn thấy cậu cũng không có biểu tình vui vẻ, mà còn gắt gao nhíu mày, gần như cậu chính là một cái phiền toái nhỏ. Trước kia mẹ cũng nói như vậy, bất quá cậu biết mẹ là yêu cậu, nói cậu phiền toái nhỏ là cố ý.
“Đản Nhi, không được vô lễ —— anh ấy là ba của con.” Đan Đan thấp giọng nói, bởi vì Lang Vương còn chưa có nhận con, cho nên cô nói chuyện cũng không phải thực đủ sức mạnh.
“Hừ —— ông ấy có là ba con cũng chưa chắc con đã nhận! Vừa thấy mặt liền chọc giận mẹ để mẹ khóc, nhất định không phải là người ba tốt.
Mẹ, mẹ xác định ông ấy thật là ba của con? Vì sao ông ấy nhìn thấy con mình lại không cao hứng, cậu nhìn khuôn mặt kia có nơi nào viết ra chữ thực vui vẻ, mặt trên rõ ràng tràn ngập sự không vui, sự tức giận!” Đản Nhi lạnh giọng nói, trong giọng nói mang theo nồng đậm oán trách. Kỳ thật, cậu biết người đàn ông này chính là ba cậu, nhưng mà nhìn mẹ khóc trong lòng lại tức giận, cho nên mới sẽ nói không biết có nhận Lang Vương là ba hay không!
Lang Vương nhíu mày!
Là đứa bé có cá tính.
Đặc biệt là rất giống anh khi còn nhỏ.
“Đản Nhi —— con lại nói bậy, mẹ sẽ tức giận!” Đan Đan hy vọng Lang Vương nhận hai mẹ con cô, không nghĩ tới con trai lại nói chuyện như vậy, còn không muốn để người này làm ba, cô có thể nào không nóng nảy sao.
Bạch Tuyết nhìn đứa nhỏ này khiếp sợ không thể phục hồi tinh thần lại, người phụ nữ này quyết tâm muốn đi theo Lang Vương vừa thấy là hiểu ngay. Nhưng mà đứa bé này lại là một đứa bé có cốt khí, có cá tính. Làm trong lòng Bạch Tuyết có chút bội phục nho nhỏ. Cậu không giống mẹ cậu đối Lang Vương lì lợm dính người, tuổi còn nhỏ lại có kiêu ngạo và tự tôn.
“Mẹ, con không có nói bậy. Mẹ xem xem lequyodn này
Người đàn ông làm sao sẽ là ba của con? Có người ba nào nhìn thấy con mình lại có loại biểu tình như vậy chứ!” Đản Nhi thực ủy khuất nói, cái miệng nhỏ giận dỗi dẩu lên.
Lang Vương chậm rãi phục hồi tinh thần lại, anh quá ngoài ý muốn, người phụ nữ này lại sinh con cho anh, hơn nữa đứa nhỏ này……
Anh không khỏi muốn ôm ở trong ngực, tuy rằng biểu tình trên mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng mà tâm cũng đã đứa bé làm cho xúc động.
“Ngươi nói daddy nhìn thấy nhi tử yêu cầu cái gì biểu tình?” Lang Vương lạnh giọng nói.
“Dù sao cũng không phải là loại biểu tình này!” Đản Nhi lại liếm kẹo que một ngụm rồi nói.
Bạch Tuyết biết đứa nhỏ này là đòn sát thủ của người phụ nữ kia, xem ra Lang Vương đối với đứa nhỏ này rất có cảm giác.
Thích……
Rốt cuộc đứa bé vẫn là vô tội!
“Đản Nhi, không được nói bậy ——” Đan Đan dạy dỗ con trai.
“Mẹ…… Lời con nói chính là sự thật nha! Nếu ba nhìn thấy chúng ta thì sẽ cao hứng, làm sao lại là cái dạng này! Rõ ràng chính là không thích chúng ta đó! Mẹ, chúng ta đi, về nhà.” Đản Nhi giận dỗi nói, kỳ thật ở trong lòng cậu vẫn là mong nhớ ba mình, cần ba mình. Chỉ là…… Sau khi nhìn thấy Lang Vương, lòng tự trọng bị đả kích rất lớn. Cậu cũng là có tính tìnhcủa đứa bé bình thường, ở trong lòng cậu không phải là người đàn ông nào cũng có thể là b, điểm này cậu biết rất rõ.
Ngược lại, nếu ba đã không cần bọn họ, không thích bọn họ, cậu cũng không hiếm lạ người ba cái này!
Chỉ cần cậu có mẹ, thì có tất cả rồi.
Cho nên cho dù có chuyện gì xãy ra, chỉ cần có mẹ cậu, cái gì cũng đều là mây bay, bao gồm người ba không để cậu vào trong mắt.
“Đứng lại —— Đản Nhi, con lại tùy hứng như vậy, mẹ sẽ nổi giận.” Đan Đan rống to, Đản Nhi ngoan ngoãn đứng ở bên người cô, rũ đầu, một bộ dáng vẻ làm sai chuyện. Làm người khác nhìn thấy không khỏi có chút đau lòng!
“Đản Nhi, hiện tại mẹ nói cho con biết, mẹ phải về Thiên Đình. Mà con…… Phải ở bên cạnh ba con!” Đan Đan thương tâm nói.
“Không cần, Đản Nhi không muốn tách khỏi mẹ!” Đản Nhi buông kẹo que cầm trong tay, trái tim cũng không ăn đường.
“Đản Nhi, ba không cần mẹ! Cho nên mẹ phải về Ngự Hoa Viên tiếp tục tu luyện, mà con…… Mẹ không thể lại mang theo con, mẹ muốn cn đi theo ba, không phải con vẫn luôn muốn ba sao? Anh ấy chính là ba của con.” Đan Đan chỉ Lang Vương nói.
Lang Vương hung hăng nhíu mày ——
Tuy rằng anh thích đứa bé này, nhưng mà đã 500 năm, Đản Nhi sao có thể nhỏ như vậy chứ!
Cho nên ——
“Đản Nhi làm sao sẽ là con của tôi, chuyện đó đã xãy ra vào 500 năm trước kia, đứa bé…… Lại còn nhỏ như vậy sao!” Ý tứ Lang Vương thực rõ ràng, 500 năm trước anh và người phụ nữ này từng có một lần quan hệ kia. 500 năm, đứa nhỏ này không có khả năng nhỏ như vậy, nghi vấn của Lang Vương cũng là nghi vấn của Bạch Tuyết.
“Mẹ —— chúng ta đi, ông ấy không nhận con càng tốt, con còn không muốn ở cùng ông ấy đâu!” Đản Nhi phồng quai hàm lên nói. Kỳ thật, cậu nào hy vọng có người ba đến yêu cậu như thế nào, nhưng mà cậu lại có lòng tự trọng rất lớn. Vì thế, ông ấy không muốn cậu, cậu cũng không nghĩ muốn ông ấy đâu!
Lang Vương lại một lần bị lời Đản Nhi nói làm chấn động!
Là cái xương cứng, con ngươi rõ ràng hy vọng có ba, lại mạnh miệng nói không muốn anh. Không phải anh không nghĩ muốn đứa nhỏ này, mà là…… Không phải của anh tuyệt đối anh không sẽ nhận.
Gần như, đứa nhỏ này cũng đã hiểu một ít tâm tư của Lang Vương. Cậu bước chân nhỏ, đến gần Lang Vương, đứng lại ở trước mặt anh, ngửa đầu, nhìn chăm chú vào anh.
“Tôi biết, ông là ba của tôi. Bất quá hiện tại tôi không muốn nhận ông, bởi vì…… Ông không phải là người ba tốt, ông không tin tôi, không tin mẹ tôi.” Nghe thấy Lang Vương nói chuyện của 500 năm trước, Đản Nhi biết người đàn ông này trăm phần trăm chính là ba cậu.
Bởi vì cậu chính là sinh ra ở 500 năm trước kia ……
Người lớn đều không nói lời nào, bao gồm Đan Đan cũng không tính toán muốn giải thích đây là cái gì?
Nhưng mà, đứa nhỏ này lại nói chuyện.
“Tôi có thể không nhận ông, nhưng mà ông không thể hoài nghi tôi không phải con của ông! Không ngại nói cho ông biết, mẹ tôi mang thai tôi vào đúng 500 năm trước kia, tôi lười biếng, lớn lên chậm, ở trong bụng mẹ tôi một thời gian chính là 500 năm. Cho nên, 500 năm trước mẹ đã mang thai tôi. 500 năm sau mới sinh ra tôi, liền đơn giản như vậy.”
Lang Vương và Bạch Tuyết bừng tỉnh ngộ.
Đồng thời, Bạch Tuyết cũng hiểu rõ, đứa nhỏ này…… Lang Vương sẽ muốn.
Bởi vì anh thích đứa nhỏ này, bao gồm cô cũng bị cá tính của đứa nhỏ này hấp dẫn.
Hơn nữa tính tình cậu thực mạnh mẽ, cực kỳ giống Lang Vương. Tuy rằng vừa rồi đứa nhỏ này nói chuyện không phải rất cường ngạnh, nhưng mà xem ra là người làm việc quang minh lỗi lạc
Cậu, không phải một người vì ích lợi, đến tự tôn lqdlqd cũng đều không cần, cũng không giống mẹ cậu.
Cho dù người phụ nữ này lại ngụy trang, Bạch Tuyết cũng khẳng định cô ta đây là đang lợi dụng con trai hồn nhiên muốn buộc Lang Vương lại.
Nghĩ đến đây, Bạch Tuyết không khỏi đáng thương cười lạnh một cái, làm người làm tới một bước này chẳng phải là rất thảm. Dùng thủ đoạn để có được tình yêu lâu dài sao? Có thể lâu dài sao?
Côthấp thỏm nhìn về phía Lang Vương.
Người đàn ông này đang rất chật vật, xấu hổ dưới tình huống, cả người vẫn tản ra khí thế vương giả như cũ, cảm giác cao cao tại thượng (xa rời quần chúng) vẫn quay chung quanh anh như cũ.
Đàn ông như vậy làm sao lại không khiến người khác động tâm chứ.
Đáng tiếc đứa bé lại bị mẹ mình lợi dụng như vậy!
Nhìn thấy con trai vì mình mà giải thích, Đan Đan thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên con trai là tấm chắn có lợi nhất của cô.
“Đản Nhi, hiện tại cho con hai lựa chọn. Một là đi theo mẹ mình, một là đi theo tôi về nhà.” Lang Vương nhàn nhạt nói.
Nhìn như giọng điệu nhàn nhạt, kỳ thật trong lòng thực để ý đến quyết định của con.
“Hừ! Ông đây là lời muốn nói với tôi, muốn nhận tôi? Nếu ông có loại thái độ này, tôi cự tuyệt. Tôi sẽ đi cùng với mẹ ——” Đản Nhi giận dữ.
Lang Vương nghe được Đản Nhi nói ánh mắt hiện lên một tia thất vọng.
Đứa nhỏ này……
Thật quật cường!
Đối với quyết định của Lang Vương Bạch Tuyết đã lường trước được, Đan Đan đối với quyết định của con trai lại sốt ruột ở trong lòng, nhưng mà lại không thể biểu lộ, lúc này cô không thể biểu hiện muốn dính lấy Lang Vương không bỏ, như vậy sẽ làm Lang Vương càng thêm ghét cô, cho nên chỉ có thể hy vọng lên trên người con trai.
Cô biết, con trai sẽ không rời bỏ cô. Chỉ cần bắt lấy con trai, cô liền có khả năng có thể ở lại bên cạnh Lang Vương. Chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Lang Vương, cô liền có nắm chắc bắt lấy trái tim Lang Vương.
500 năm trước kia, cô quá đơn thuần, cái gì cũng đều không hiểu!
500 năm về sau, chỉ cần lại có một lần cơ hội, cô nhất định làm Lang Vương yêu cô.
Bạch Tuyết đã hiểu được tâm tư Lang Vương, đi tới, lạnh lùng nói: “Chồng, mang theo đứa bé, mang theo người phụ nữ của anh, chúng ta về nhà trước, nơi này không phải là nơi giải quyết được chuyện này.” Bạch Tuyết nói xong liền mở cửa rời đi.
Lang Vương bị giọng điệu ngoan ngoãn của cô vợ nhỏ hung hăng đâm một chút.
Gọi anh là chồng, còn nói dẫn theo con của anh, dẫn theo người phụ nữ của anh!
Hai tầng quan hệ nhiều rối rắm!
Đan Đan đã chờ những lời này của Bạch Tuyết, co xem như đã nhìn ra, chỉ cần Bạch Tuyết không gật đầu, cô thật đúng là không có cách nào để ở lại. Lang Vương quá để ý người phụ nữ này, quá nghe lời người phụ nữ này nói!
Mọi người đều ngồi trên xe Lang Vương, Bạch Tuyết ở ghế phụ, Lang Vương ở ghế điều khiển, Đan Đan và con trai còn có Lãnh Nguyệt ngồi ở phía sau.
“Chồng, em, là em đồng ý để anh mang người về nhà. Bất quá, em cho anh thời gian ba ngày, để anh xử lý chuyện này. Bằng không không phải cô ta đi, chính là em đi.” Thái độ Bạch Tuyết cường ngạnh, trong giọng nói hoàn toàn không mang theo sự thương lượng.
Lang Vương không nói! Khuôn mặt lạnh lùng, nhìn chăm chú vào phía trước.
Anh đương nhiên sẽ xử lý, bằng không làm sao vợ sẽ tha thứ cho anh!
“Các người đi đến biệt thự đi, tôi đi nhà đến ba tôi.” Bạch Tuyết không muốn nhìn thấy người phụ nữ kia, cho nên cô không muốn ở cùng họ, mới có thể nói cho Lang Vương thời gian ba ngày để xử lý chuyện này.
Sau ba ngày, cô sẽ nghiệm thu kết quả, nếu vừa lòng, cô mang theo con về nhà. Chuyện lần này của Lang Vương, cô sẽ một mình tính với anh.
Nhưng mà, nếu kết quả là không hài lòng, chính cô sẽ mang theo bọn nhỏ rời khỏi.
Cô tuyệt đối sẽ không cùng người phụ nữ khác sống chung cùng một người đàn ông.
Nghe được lời cô vợ nhỏ nói như vậy, rốt cuộc Lang Vương không thể bình tĩnh. Anh quyết không thể tách ra khỏi vợ mình, cũng không thể để vợ có suy nghĩ vớ vẩn như vậy, khi cô về nhà mẹ đẻ, cô lại sẽ suy nghĩ miên man, nghĩ anh và Đan Đan sẽ như thế nào!
Cho nên anh không thể để Bạch Tuyết có cơ hội này, lúc này là thời kỳ nhạy cảm, không thể tách khỏi cô vợ nhỏ. Anh muốn để cho cô vợ nhỏ biết anh đối với người phụ nữ kia không có bất kỳ suy nghĩ gì, anh cần phải chứng minh điểm này.
“Không được, em và anh cùng nhau trở về, ba đứa con anh sẽ cho người đón trở về.”
“Muốn để em theo anh trở về cũng được, cầu xin em đi.” Bạch Tuyết đột nhiên lớn tiếng nói, khí thế rất cao ngạo.
Đối với chuyện này, người sai chính là leequuydoon người đàn ông này, anh còn muốn ở chỗ này giả ngu giả ngơ, không có cửa đâu.
“Trừ phi anh cầu em trở về, bằng không, đừng mơ tưởng em đi theo anh đi.”
Giọng nói cuồng ngạo, lạnh
/530
|