Mẹ kế Bạch Tuyết chuẩn bị lấy tư liệu Bạch Hàn nghiên cứu đứa bé để bán đi, bà ta tin tưởng nhất định có thể làm cho thế giới chấn động, trên thế giới lại có thể có yêu quái, hơn nữa đó lại là con rể và cháu của mình.
Có loại người bị lợi ích làm choáng váng đầu, không tiếc hy sinh người thân của mình để đổi lấy lợi ích, vợ Bạch Hàn chính là loại người này.
Bà ta bị phát hiện trộm tư liệu, nổi lên sát khí (ý định giết người).
Bạch Tuyết khiếp sợ nhìn mẹ kế, sức lực của bà từ đâu tới, lại có thể trở nên lợi hại như vậy. Chẳng lẽ lại có kẻ âm thầm tác quái?
Bạch Tuyết trừng mắt đẹp, nâng lên tay, cắn đứt ngón tay, viết một cái hàng chữ ở lòng bàn tay, chuẩn bị chụp xuống đỉnh đầu mẹ kế, ngay sau đó là một tiếng xé rách kêu to: “A ——” Bạch Tuyết nhìn một sợi khói trắng chui ra từ đỉnh đầu mẹ kế.
Đám khói trắng kia bay ra ngoài cửa, dưới tình thế cấp bách, Bạch Tuyết hô to: “Ức Ức ngăn cái đồ vật dơ kia lại ——” Ức Ức bay lên một cái xuất hiện ở cửa, đám khói trắng không chỗ có thể trốn, bay tới bay lui ở trong nhà, hai tay Ức Ức vừa thu lại một phát. Đám khói trắng trực tiếp bị cậu khống chế được, Bạch Tuyết chạy đến trước mặt lò vi sóng, mở ra, “Con trai, mang lại đây, để bên trong tiêu diệt sạch.” Bạch Tuyết hô.
Ức Ức đem đám khói trắng kia đưa đến lò vi sóng, Bạch Tuyết nhanh chóng đóng cửa lò vi sóng, sau đó nhấn nút nướng thịt để lò vi sóng chạy.
Chỉ thấy khói trắng ở lò vi sóng đâm loạn khắp nơi, chậm rãi hóa đen, yếu dần, cuối cùng phát ra giọng nói khủng bố: “Bạch Tuyết, tôi thành quỷ cũng sẽ không buông tha cô ——” Ức Ức và Bạch Tuyết đều nghe ra được, đây là giọng nói của Đại Vương Phi, hồn phách cô ta lại có thể cất dấu một hồn ở trong thân thể mẹ Bạch Lan.
Ba hồn bảy phách, trong thân thể Bạch Lan cái cũng là Đại Vương Phi, Đại Vương Phi muốn lợi dụng thân thể Bạch Lan để trùng sinh, lúc này đây ba hồn bảy phách của cô ta hoàn toàn xong hết rồi.
“Đại Vương Phi đi đường cho tốt, hay là chờ lúc cô làm quỷ lại nói loại lời này đi.” Bạch Tuyết lạnh giọng nói.
Quay đầu lại nhìn về phía mẹ kế xụi lơ trên mặt đất, trong tay còn gắt gao nắm một phần tư liệu, Bạch Tuyết đi đến, đoạt lại đây, lạnh giọng nói: “An phận làm người, chăm sóc thật tốt cho ba tôi, tiền bạc tôi cho ba không phải ít, nhưng mà không thể tiêu xài phung phí, bằng không tôi sẽ không tha cho bà. Trước kia bà ở bên ngoài làm một vài chuyện đừng tưởng rằng không có người biết, tôi là không muốn nói ra, đều tuổi này, vẫn là ngoan một chút mới tốt! Bạch Lan cũng đã lớn như vậy, bà lại đi ra ngoài tìm đàn ông có tuổi tác không sai biệt lắm với con gái là có hứng thú sao!” Bạch Tuyết khổ sở nói, cô là vì ba mới không nói ra một chữ, nhưng mà không đề cập tới cũng không đại biểu là cô không biết. Có một số việc nói ra chỉ biết sẽ làm tổn thương người, cho nên cô không muốn nói.
“Cô nói bậy gì đó, tôi không có!” Trên mặt vợ Bạch Hàn không nhịn được, ngụy biện nói.
Ức Ức biết chuyện mẹ và người phụ nữ kia nói đứa trẻ không nên nghe, cho nên liền trở về phòng, thu thập đơn giản một chút, cậu biết trong chốc lát mẹ sẽ cùng cậu chạy về chỗ của ba, mẹ lo lắng cho chú Khang Nghị.
“Tôi kêu bà một tiếng dì Mai đối với bà đã là tận tình tận nghĩa, tôi lo lắng ba sẽ thương tâm, cho nên chuyện của bà tôi đều không có nói với ai, đừng tưởng rằng bà dấu diếm rất tốt, trên đời này không có không tường nào không bị gió lùa, ba cầm tiền của ba tôi đi tìm đàn ông, bà không cảm thấy đáng xấu hổ nhưng tôi lại thấy xấu hổ thay bà. Cầm tiền của người đàn ông của mình đi ra ngoài dưỡng tiểu bạch kiểm, cẩn thận sẽ gặp báo ứng.
Về sau tiền trong nhà này, tôi sẽ tiếp nhận, ủy thác luật sư, không có dấu tay và chữ ký của ba thì bà sẽ không lấy được một xu.
Nếu bà cảm thấy như vậy đối với bà không công bằng, vậy bà hẫy kêu những người đàn ồn bên ngoài đó nuôi dưỡng bà, tôi cho rằng bà đã không có tiền, còn ai sẽ để ý đến bà! Năm đó ba tôi vì bà mà đối đãi với mẹ tôi như thế nào, đối đãi tôi như thế nào, chẳng lẽ bà đều quên mất, bà là người phụ nữ không có lương tâm, ba vì lấy lòng bà, nhẫn tâm đối đãi tôi và mẹ như vậy, hiện giờ bà lại làm ra chuyện mất mặt như vậy ở sau lưng ba, thật không có lương tâm! Cả đời này của bà ăn chơi đều dùng tiền của ba, chẳng lẽ bà chính là đối với ba như vậy, bà có nghĩ tới hiện tại ba thất vọng với bà cỡ nào hay không, bà có nghĩ tới hay không, trước kia ba để ý bà cỡ nào, chuyện gì đều lấy bà là chủ, hiện tại tuổi của ba đã lớn, bà liền ghét bỏ ông, trên thế giới này sẽ có loại người như bà sao!
Còn có…… Tư liệu mà ba nghiên cứu bọn nhỏ bà biết nhiều ít? Vừa rồi tư liệu bà đã nhìn được nhiều ít, có phải bà muốn dùng cái tư liệu đi đổi lấy tiền hay không? Bà như làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, tuy rằng tôi không phải là con gái do bà sinh ra, nhưng mà cũng người sống chung một nhà với bà, ăn cơm chung một nồi nhiều năm như vậy, bà liền nhẫn tâm lấy tư liệu liên quan tới bọn nhỏ này giao cho người khác như vậy sao?
Bà có nghĩ tới hậu quả của việc mình làm hay không.”
Sắc mặt mẹ Bạch Lan càng ngày càng khó coi, những cái tư liệu đó bà có nhìn một ít, Bạch Hàn sửa sang lại kết quả là bọn nhỏ không phải người, là là……
Bà không dám nghĩ, thì ra ba đứa bé ở trong nhà đều không phải người, là lang yêu, thật là đáng sợ. Còn có Lãnh Dạ kia càng đáng sợ, lại có thể là Lang Vương.
Bạch Hàn lại có thể biết nhiều như vậy, ông còn đi gần bọn họ như vậy, chẳng lẽ ông không sợ?
“Nhìn dáng vẻ này, bà đều đã biết!” Bạch Tuyết sắc bén nói.
“Cô muốn làm gì? Đừng giết tôi……” Mẹ Bạch Lan cầu xin, cả người sợ tới mức run run lên, Lãnh Dạ là Lang Vương, ba đứa bé là lang yêu, như vậy Bạch Tuyết là cái gì? Bà còn chưa kịp xem xong, đã bị Bạch Tuyết phát hiện, chẳng lẽ Bạch Tuyết cũng không phải người? Chuyện này không có khả năng a!
Tuy rằng Bạch Tuyết không phải do bà sinh ra, nhưng mà bà lại tận mắt nhìn thấy đến cô là từ trong bụng mẹ cô sinh ra, là con người chân chính, hơn nữa lớn lên từng chút từng chút, không phải mới ba tháng đã sinh ra giống như là ba đứa con của Lang Vương như vậy, hơn nữa sinh ra liền sẽ nói chuyện, ăn uống, còn biết đi.
Bạch Tuyết là người bình thường, cô lớn lên từng chút từng chút, lam sao cô sẽ có vấn đề. Chỉ là tư liệu Bạch Hàn ghi lại một câu như vậy: Không nghĩ tới con gái mình lại có thể là…… Đây là ông vô cùng vinh quang. Vợ Bạch Hàn không biết Bạch Hàn tỉnh lược bớt những chữ đó là có ý tứ gì?
Vì sao lại muốn tỉnh lược hết?
Lại vì sao muốn nói là ông vô cùng vinh quang?
Bạch Tuyết rốt cuộc là cái gì?
Phía sau lưng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, Bạch Tuyết là cái gì? Bà không ngừng hỏi lại, bà nằm mơ cũng không nghĩ tới bên người sẽ lập tức đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Lòng hiếu kỳ của bà suýt nữa hại bà, tôi sẽ không giết bà, nhưng mà bà đã biết quá nhiều chuyện không nên biết, nếu là bạn bè của tôi, có lẽ tôi sẽ thả bà, nhưng mà…… Tôi và bà là hai người qua đường, chúng ta không phải người chung một cuộc chiến, từ nhỏ bà đã không thích tôi, luôn luôn gây khó dễ tôi, hiện giờ tôi không vì chuyện trước kia trả thù bà đó chính là ân huệ đối với bà.” Nghe được lời Bạch Tuyết nói như vậy mẹ kế sợ tới mức liền đái trong quần ngay tại chỗ.
“Cô muốn như thế nào?” Vợ Bạch Hàn run run rẩy rẩy hỏi.
“Chăm sóc ba tôi thật tốt, còn có chính là……” Bạch Tuyết vừ nói thì cũng niệm chú ở trong lòng, hy vọng bà quên những gì ngày hôm nay nhìn thấy nghe thấy được, về sau thật tốt với ba, nếu không bà sẽ biến thành người câm.
“Dì Mai, nhớ kỹ tôi, tôi là Bạch Tuyết, về sau bà phải chăm sóc ba tôi thật tốt, ông sẽ cho tiền để bà tiêu xài, Lãnh Dạ là chồng tôi, Ức Ức và Niệm Niệm, Thiên Tầm là con của tôi. Muốn bà vĩnh viễn nhớ kỹ điều này, không nên đi ra ngoài nói bậy, bằng không bà sẽ biến thành người câm.” Bạch Tuyết thấp giọng nói.
“Cô nói bậy, tôi từ nhỏ đã biết nói chuyện, làm sao sẽ là người câm!” Vợ Bạch Hàn không tin Bạch Tuyết uy hiếp, không cam lòng phản bác một câu.
“Nếu không tin, bà liền thử một lần đi, nói hết nội dung tư liệu ngày hôm nay nhìn thấy cho tôi, nhìn xem thử bà còn có thể nói ra sao.” Bạch Tuyết lạnh giọng nói, mẹ kế không biết hối cải, cô niệm chú với bà ta cũng không quá đáng, loại người này chỉ sợ thiên hạ không loạn, chế giễu người câm. lequydon
Vợ Bạch Hàn không tin, vì thế liền chuẩn bị mở miệng ra nói Lãnh Dạ không phải là người. Kết quả miệng vừa mở ra chính là không có âm thanh, hơn nữa lại dùng lực lớn kêu chính là âm thanh a a a, quả thực là giọng khàn chính cống.
Bạch Hàn nghe được am thanh a a phát ra, phát hiện vợ mình đang khoa tay múa chân lung tung, ông tò mò hỏi: “Hơn nửa đêm rồi ở chỗ này a a a a cái gì! Cũng không sợ hàng xóm mắng bà sao!”
“Ba, đã khuya, con còn phải đi về, Khang Nghị như thế nào, con còn chưa rõ ràng lắm, con phải đi về nhìn xem. Ba đi nghỉ ngơi đi, đúng rồi, dì Mai ăn trúng đồ hỏng, phỏng chừng không quá hai ngày sẽ tốt lại.” Bạch Tuyết nghi ngờ cười cười.
“Mỗi ngày chỉ biết ăn, người câm mới tốt, tôi cũng thanh tĩnh! Tuyết Nhi nếu con có việc, liền trở về nhìn xem đi, ba nơi này con yên tâm thì tốt rồi.” Bạch Hàn đau lòng nhìn Bạch Tuyết nói, con gái ông lại có thể là hậu nhân Mẫu Đan Tiên Tử, đây là vinh quang lớn lao của ông, trước kia ông ngàn vạn lần không nên đối đãi Tuyết Nhi như vậy.
Hiện tại nhớ lại thật hối hận!
“Tư liệu này ba cất giấu không cẩn thận, dì Mai muốn lấy đi ra ngoài bán kiếm tiền, ba biết làm như vậy sẽ gây ra hậu quả gì không? Ba sẽ vĩnh viễn mất đi chúng con, nếu thân phận chúng con bị bại lộ, chúng con vĩnh viễn không thể bước đến lãnh thổ này, chúng con vốn không nên thuộc về nơi này, nếu bọn nhỏ bị những nhà khoa học đó mang đi, bọn họ sẽ giống như chuột bạch bị bọn họ làm nghiên cứu, ba nhẫn tâm sao? Còn có một khi thân phận của lãnh Dạ bị bại lộ, chúng con đành phải mang theo đứa bé về Yêu giới, về sau chỉ sợ không thể lại đến! Ba nếu con không thể trở về, con sẽ nhớ ba. Có khả năng ba cũng sẽ bị bọn họ kéo đi làm điều tra, chỉ sợ ba cũng sẽ không sống yên ổn.”
Bạch Tuyết nói những tính lợi hại của phương diện này một lần, hy vọng ba có thể hiểu
Có loại người bị lợi ích làm choáng váng đầu, không tiếc hy sinh người thân của mình để đổi lấy lợi ích, vợ Bạch Hàn chính là loại người này.
Bà ta bị phát hiện trộm tư liệu, nổi lên sát khí (ý định giết người).
Bạch Tuyết khiếp sợ nhìn mẹ kế, sức lực của bà từ đâu tới, lại có thể trở nên lợi hại như vậy. Chẳng lẽ lại có kẻ âm thầm tác quái?
Bạch Tuyết trừng mắt đẹp, nâng lên tay, cắn đứt ngón tay, viết một cái hàng chữ ở lòng bàn tay, chuẩn bị chụp xuống đỉnh đầu mẹ kế, ngay sau đó là một tiếng xé rách kêu to: “A ——” Bạch Tuyết nhìn một sợi khói trắng chui ra từ đỉnh đầu mẹ kế.
Đám khói trắng kia bay ra ngoài cửa, dưới tình thế cấp bách, Bạch Tuyết hô to: “Ức Ức ngăn cái đồ vật dơ kia lại ——” Ức Ức bay lên một cái xuất hiện ở cửa, đám khói trắng không chỗ có thể trốn, bay tới bay lui ở trong nhà, hai tay Ức Ức vừa thu lại một phát. Đám khói trắng trực tiếp bị cậu khống chế được, Bạch Tuyết chạy đến trước mặt lò vi sóng, mở ra, “Con trai, mang lại đây, để bên trong tiêu diệt sạch.” Bạch Tuyết hô.
Ức Ức đem đám khói trắng kia đưa đến lò vi sóng, Bạch Tuyết nhanh chóng đóng cửa lò vi sóng, sau đó nhấn nút nướng thịt để lò vi sóng chạy.
Chỉ thấy khói trắng ở lò vi sóng đâm loạn khắp nơi, chậm rãi hóa đen, yếu dần, cuối cùng phát ra giọng nói khủng bố: “Bạch Tuyết, tôi thành quỷ cũng sẽ không buông tha cô ——” Ức Ức và Bạch Tuyết đều nghe ra được, đây là giọng nói của Đại Vương Phi, hồn phách cô ta lại có thể cất dấu một hồn ở trong thân thể mẹ Bạch Lan.
Ba hồn bảy phách, trong thân thể Bạch Lan cái cũng là Đại Vương Phi, Đại Vương Phi muốn lợi dụng thân thể Bạch Lan để trùng sinh, lúc này đây ba hồn bảy phách của cô ta hoàn toàn xong hết rồi.
“Đại Vương Phi đi đường cho tốt, hay là chờ lúc cô làm quỷ lại nói loại lời này đi.” Bạch Tuyết lạnh giọng nói.
Quay đầu lại nhìn về phía mẹ kế xụi lơ trên mặt đất, trong tay còn gắt gao nắm một phần tư liệu, Bạch Tuyết đi đến, đoạt lại đây, lạnh giọng nói: “An phận làm người, chăm sóc thật tốt cho ba tôi, tiền bạc tôi cho ba không phải ít, nhưng mà không thể tiêu xài phung phí, bằng không tôi sẽ không tha cho bà. Trước kia bà ở bên ngoài làm một vài chuyện đừng tưởng rằng không có người biết, tôi là không muốn nói ra, đều tuổi này, vẫn là ngoan một chút mới tốt! Bạch Lan cũng đã lớn như vậy, bà lại đi ra ngoài tìm đàn ông có tuổi tác không sai biệt lắm với con gái là có hứng thú sao!” Bạch Tuyết khổ sở nói, cô là vì ba mới không nói ra một chữ, nhưng mà không đề cập tới cũng không đại biểu là cô không biết. Có một số việc nói ra chỉ biết sẽ làm tổn thương người, cho nên cô không muốn nói.
“Cô nói bậy gì đó, tôi không có!” Trên mặt vợ Bạch Hàn không nhịn được, ngụy biện nói.
Ức Ức biết chuyện mẹ và người phụ nữ kia nói đứa trẻ không nên nghe, cho nên liền trở về phòng, thu thập đơn giản một chút, cậu biết trong chốc lát mẹ sẽ cùng cậu chạy về chỗ của ba, mẹ lo lắng cho chú Khang Nghị.
“Tôi kêu bà một tiếng dì Mai đối với bà đã là tận tình tận nghĩa, tôi lo lắng ba sẽ thương tâm, cho nên chuyện của bà tôi đều không có nói với ai, đừng tưởng rằng bà dấu diếm rất tốt, trên đời này không có không tường nào không bị gió lùa, ba cầm tiền của ba tôi đi tìm đàn ông, bà không cảm thấy đáng xấu hổ nhưng tôi lại thấy xấu hổ thay bà. Cầm tiền của người đàn ông của mình đi ra ngoài dưỡng tiểu bạch kiểm, cẩn thận sẽ gặp báo ứng.
Về sau tiền trong nhà này, tôi sẽ tiếp nhận, ủy thác luật sư, không có dấu tay và chữ ký của ba thì bà sẽ không lấy được một xu.
Nếu bà cảm thấy như vậy đối với bà không công bằng, vậy bà hẫy kêu những người đàn ồn bên ngoài đó nuôi dưỡng bà, tôi cho rằng bà đã không có tiền, còn ai sẽ để ý đến bà! Năm đó ba tôi vì bà mà đối đãi với mẹ tôi như thế nào, đối đãi tôi như thế nào, chẳng lẽ bà đều quên mất, bà là người phụ nữ không có lương tâm, ba vì lấy lòng bà, nhẫn tâm đối đãi tôi và mẹ như vậy, hiện giờ bà lại làm ra chuyện mất mặt như vậy ở sau lưng ba, thật không có lương tâm! Cả đời này của bà ăn chơi đều dùng tiền của ba, chẳng lẽ bà chính là đối với ba như vậy, bà có nghĩ tới hiện tại ba thất vọng với bà cỡ nào hay không, bà có nghĩ tới hay không, trước kia ba để ý bà cỡ nào, chuyện gì đều lấy bà là chủ, hiện tại tuổi của ba đã lớn, bà liền ghét bỏ ông, trên thế giới này sẽ có loại người như bà sao!
Còn có…… Tư liệu mà ba nghiên cứu bọn nhỏ bà biết nhiều ít? Vừa rồi tư liệu bà đã nhìn được nhiều ít, có phải bà muốn dùng cái tư liệu đi đổi lấy tiền hay không? Bà như làm sao có thể nhẫn tâm như vậy, tuy rằng tôi không phải là con gái do bà sinh ra, nhưng mà cũng người sống chung một nhà với bà, ăn cơm chung một nồi nhiều năm như vậy, bà liền nhẫn tâm lấy tư liệu liên quan tới bọn nhỏ này giao cho người khác như vậy sao?
Bà có nghĩ tới hậu quả của việc mình làm hay không.”
Sắc mặt mẹ Bạch Lan càng ngày càng khó coi, những cái tư liệu đó bà có nhìn một ít, Bạch Hàn sửa sang lại kết quả là bọn nhỏ không phải người, là là……
Bà không dám nghĩ, thì ra ba đứa bé ở trong nhà đều không phải người, là lang yêu, thật là đáng sợ. Còn có Lãnh Dạ kia càng đáng sợ, lại có thể là Lang Vương.
Bạch Hàn lại có thể biết nhiều như vậy, ông còn đi gần bọn họ như vậy, chẳng lẽ ông không sợ?
“Nhìn dáng vẻ này, bà đều đã biết!” Bạch Tuyết sắc bén nói.
“Cô muốn làm gì? Đừng giết tôi……” Mẹ Bạch Lan cầu xin, cả người sợ tới mức run run lên, Lãnh Dạ là Lang Vương, ba đứa bé là lang yêu, như vậy Bạch Tuyết là cái gì? Bà còn chưa kịp xem xong, đã bị Bạch Tuyết phát hiện, chẳng lẽ Bạch Tuyết cũng không phải người? Chuyện này không có khả năng a!
Tuy rằng Bạch Tuyết không phải do bà sinh ra, nhưng mà bà lại tận mắt nhìn thấy đến cô là từ trong bụng mẹ cô sinh ra, là con người chân chính, hơn nữa lớn lên từng chút từng chút, không phải mới ba tháng đã sinh ra giống như là ba đứa con của Lang Vương như vậy, hơn nữa sinh ra liền sẽ nói chuyện, ăn uống, còn biết đi.
Bạch Tuyết là người bình thường, cô lớn lên từng chút từng chút, lam sao cô sẽ có vấn đề. Chỉ là tư liệu Bạch Hàn ghi lại một câu như vậy: Không nghĩ tới con gái mình lại có thể là…… Đây là ông vô cùng vinh quang. Vợ Bạch Hàn không biết Bạch Hàn tỉnh lược bớt những chữ đó là có ý tứ gì?
Vì sao lại muốn tỉnh lược hết?
Lại vì sao muốn nói là ông vô cùng vinh quang?
Bạch Tuyết rốt cuộc là cái gì?
Phía sau lưng bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, Bạch Tuyết là cái gì? Bà không ngừng hỏi lại, bà nằm mơ cũng không nghĩ tới bên người sẽ lập tức đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.
“Lòng hiếu kỳ của bà suýt nữa hại bà, tôi sẽ không giết bà, nhưng mà bà đã biết quá nhiều chuyện không nên biết, nếu là bạn bè của tôi, có lẽ tôi sẽ thả bà, nhưng mà…… Tôi và bà là hai người qua đường, chúng ta không phải người chung một cuộc chiến, từ nhỏ bà đã không thích tôi, luôn luôn gây khó dễ tôi, hiện giờ tôi không vì chuyện trước kia trả thù bà đó chính là ân huệ đối với bà.” Nghe được lời Bạch Tuyết nói như vậy mẹ kế sợ tới mức liền đái trong quần ngay tại chỗ.
“Cô muốn như thế nào?” Vợ Bạch Hàn run run rẩy rẩy hỏi.
“Chăm sóc ba tôi thật tốt, còn có chính là……” Bạch Tuyết vừ nói thì cũng niệm chú ở trong lòng, hy vọng bà quên những gì ngày hôm nay nhìn thấy nghe thấy được, về sau thật tốt với ba, nếu không bà sẽ biến thành người câm.
“Dì Mai, nhớ kỹ tôi, tôi là Bạch Tuyết, về sau bà phải chăm sóc ba tôi thật tốt, ông sẽ cho tiền để bà tiêu xài, Lãnh Dạ là chồng tôi, Ức Ức và Niệm Niệm, Thiên Tầm là con của tôi. Muốn bà vĩnh viễn nhớ kỹ điều này, không nên đi ra ngoài nói bậy, bằng không bà sẽ biến thành người câm.” Bạch Tuyết thấp giọng nói.
“Cô nói bậy, tôi từ nhỏ đã biết nói chuyện, làm sao sẽ là người câm!” Vợ Bạch Hàn không tin Bạch Tuyết uy hiếp, không cam lòng phản bác một câu.
“Nếu không tin, bà liền thử một lần đi, nói hết nội dung tư liệu ngày hôm nay nhìn thấy cho tôi, nhìn xem thử bà còn có thể nói ra sao.” Bạch Tuyết lạnh giọng nói, mẹ kế không biết hối cải, cô niệm chú với bà ta cũng không quá đáng, loại người này chỉ sợ thiên hạ không loạn, chế giễu người câm. lequydon
Vợ Bạch Hàn không tin, vì thế liền chuẩn bị mở miệng ra nói Lãnh Dạ không phải là người. Kết quả miệng vừa mở ra chính là không có âm thanh, hơn nữa lại dùng lực lớn kêu chính là âm thanh a a a, quả thực là giọng khàn chính cống.
Bạch Hàn nghe được am thanh a a phát ra, phát hiện vợ mình đang khoa tay múa chân lung tung, ông tò mò hỏi: “Hơn nửa đêm rồi ở chỗ này a a a a cái gì! Cũng không sợ hàng xóm mắng bà sao!”
“Ba, đã khuya, con còn phải đi về, Khang Nghị như thế nào, con còn chưa rõ ràng lắm, con phải đi về nhìn xem. Ba đi nghỉ ngơi đi, đúng rồi, dì Mai ăn trúng đồ hỏng, phỏng chừng không quá hai ngày sẽ tốt lại.” Bạch Tuyết nghi ngờ cười cười.
“Mỗi ngày chỉ biết ăn, người câm mới tốt, tôi cũng thanh tĩnh! Tuyết Nhi nếu con có việc, liền trở về nhìn xem đi, ba nơi này con yên tâm thì tốt rồi.” Bạch Hàn đau lòng nhìn Bạch Tuyết nói, con gái ông lại có thể là hậu nhân Mẫu Đan Tiên Tử, đây là vinh quang lớn lao của ông, trước kia ông ngàn vạn lần không nên đối đãi Tuyết Nhi như vậy.
Hiện tại nhớ lại thật hối hận!
“Tư liệu này ba cất giấu không cẩn thận, dì Mai muốn lấy đi ra ngoài bán kiếm tiền, ba biết làm như vậy sẽ gây ra hậu quả gì không? Ba sẽ vĩnh viễn mất đi chúng con, nếu thân phận chúng con bị bại lộ, chúng con vĩnh viễn không thể bước đến lãnh thổ này, chúng con vốn không nên thuộc về nơi này, nếu bọn nhỏ bị những nhà khoa học đó mang đi, bọn họ sẽ giống như chuột bạch bị bọn họ làm nghiên cứu, ba nhẫn tâm sao? Còn có một khi thân phận của lãnh Dạ bị bại lộ, chúng con đành phải mang theo đứa bé về Yêu giới, về sau chỉ sợ không thể lại đến! Ba nếu con không thể trở về, con sẽ nhớ ba. Có khả năng ba cũng sẽ bị bọn họ kéo đi làm điều tra, chỉ sợ ba cũng sẽ không sống yên ổn.”
Bạch Tuyết nói những tính lợi hại của phương diện này một lần, hy vọng ba có thể hiểu
/530
|