Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng
Chương 374 - Người Phụ Nữ Trên Màn Màn Ảnh Kia Là Ai?
/530
|
“Vương, đứa bé trong bụng em là cốt nhục của anh. Ảnh chụp có phải là do Dương Mỹ đưa cho anh hay không? Là cô ta hãm hại em, em không biết vì sao cô ta lại muốn làm như vậy? Căn bản là em không quen biết người đàn ông trên ảnh chụp kia!” (Mẹ) Bạch Tuyết khóc lên, đứa bé đã bắt đầu đi xuống dưới, đôi tay che chở dưới bụng ssi xuống dưới lầu, vừa đi vừa kêu: “Chị Vương …… chị Vương …… Mau tới giúp tôi…… chị Vương ……”
Không ai lên tiếng!
“Không cần uổng phí sức lực, hôm nay tôi đã để bọn họ nghỉ rồi, tất cả người hầu đều đã về nhà.” (Ba) Ma Vương đi theo ra, lạnh giọng nói.
“Anh? Anh thà rằng tin tưởng người khác cũng không tin em! Đứa bé là của anh, em chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với anh ——” (Mẹ) Bạch Tuyết nâng một tay vịn cầu thang, một tay nâng đứa bé sắp sửa ra đời.
“Người phụ nữ ti tiện, còn cãi bướng, nếu không phải vợ của người đàn ông kia tìm tới tôi, tôi còn bị cô giẫm đạp mà chẳng hay biết gì ——”
“Con ơi…… Con ơi…… Chịu đựng…… Chịu đựng…… Mẹ mẹ…… Đưa con…… Đi…… Bệnh viện…… Đi bệnh viện……” (Mẹ) Bạch Tuyết không để ý tới cái người ngang ngược vô lý này, người đàn ông vô cớ gây rối, cố hết sức đi xuống lầu.
Lúc sắp đi tới cửa, rốt cuộc không nhịn được, đứa bé muốn ra ngoài, cố sức cởi quần áo dưới người ra!
Lúc này, quần áo toàn thân đã bị mồ hôi làm cho sũng nước, cô chịu đựng đau đớn vịn tủ giày.
“Vương…… Nhanh lên…… Em không được…… Gọi bác sĩ…… Gọi điện thoại…… Cầu xin…… Anh……”
Nghênh đón cô là một ánh mắt căm ghét, anh cứ lạnh lùng đứng ở nơi đó nhìn cô như vậy, giống như cô soogs chết cũng không có quan hệ với anh.
Không trông cậy vào người đàn ông có trái tim tàn nhẫn này rồi! Anh không phải người…… Quả nhiên tàn nhẫn hơn người rất nhiều.
(Mẹ) Bạch Tuyết tuyệt vọng nắm áo khoác của mình trên giá áo, trải trên mặt đất, ngồi xổm xuống.
Đi bệnh viện……
Không còn kịp rồi!
Không còn kịp rồi!
Đứa lập tức phải ra ngoài, đã sờ được đầu đứa bé lộ ra ngoài một chút!
Tư thế lúc này của cô tựa như người phụ nữ đang ở trên WC, ngồi xổm ở đó. Đôi tay khủng hoảng duỗi xuống phía dưới, ý đồ muốn đón nhận đứa bé, bất đắc dĩ bụng còn chưa thu nhỏ, cô căn bản là không với tới con!
Tiếng khóc của người phụ nữ, âm thanh xé rách đau đớn, quanh quẩn ở biệt thự……
“A ——”
Theo tiếng kêu thống khổ, đứa bé rơi trên áo khoác trên mặt đất.
(Mẹ) Bạch Tuyết kiệt sức liếc mắt nhìn đứa bé một cái, là bé trai. Cậu không có khóc, rất kiên cường!
Ngay sau đó là một trận choáng váng, ngã xuống bên cạnh đứa bé.
(Ba) Ma Vương bước đến, quanh thân mang theo gió lạnh lùng, con ngươi mang theo lửa giận, xách đứa bé trên mặt đất lên một phen, bước đi ra ngoài.
(Mẹ) Bạch Tuyết nhìn con trai bị (ba) Ma Vương xách đi giống nhau đang xách một con gà. Bất chấp hạ thân đổ máu không ngừng, lảo đảo bò dậy đuổi theo. Cô chỉ nhìn thấy con trai giống như rác rưởi bị ném vào cốp xe, siêu xe nghênh ngang mà chạy đi!
“Không, con của tôi……”(Mẹ) Bạch Tuyết tê tâm liệt phế khóc lên, cố hết sức đứng lên, muốn đuổi theo cướp con trở về. Nhưng mà, cô quá yếu, té xỉu ở cửa.
Cô thề, nếu có thể lựa chọn, cô tuyệt đối sẽ không lại lựa chọn Đại Ma Vương, lúc trước cô đưa Đại Ma Vương yếu ớt về nhà, vốn tưởng rằng anh là kẻ lang thang, sau đó mới biết được anh là Ma Vương ở Yêu giới, bởi vì quyết đấu với các yêu quái khác, thua trận, rơi xuống nhân gian.
Lúc ấy cô không biết trên thế giới còn có yêu quái, trong lòng một nửa là tò mò, một nửa là vui sướng. Dần dà cô và Đại Ma Vương có tình cảm, nhưng mà Đại Ma Vương vì cô mà ở lại nhân gian. Chính là trăm triệu lần không nghĩ tới anh lại có thể bởi vì bạn tốt mà không tin đứa bé là của anh, từ đầu đến cuối cô chỉ có một người đàn ông là anh.
Anh không tin cô, lại tin tưởng người khác. Ma chính là ma, không có nhân tính, đứa bé còn nhỏ như vậy mà anh lại có thể xách giống như đang xách mèo nhỏ chó nhỏ rồi ném vào cốp xe!
Đau lòng rồi lại hôn mê đi.
Sau đó, (mẹ) Bạch Tuyết đang hôn mê bị người khác dùng chân đá tỉnh.
(Ba) Ma Vương lạnh như băng sương nhìn người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất.
“Đây là kết cục phản bội tôi.”
“Con…… Con…… Tôi…… Con……” Hơi thở (mẹ) Bạch Tuyết thoi thóp nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt.
“Quán cá sấu, làm thức ăn cho cá.” Lạnh lùng nói mấy chữ, tựa như lấy đao nhọn sắc bén hung hăng đâm vào trong thân thể (mẹ) Bạch Tuyết một phen.
Đau lòng!
Thân đau!
Cô không khóc được, không kêu ra được, cố hết sức phun ra mấy chữ: “Anh, là, ma, quỷ……”
“Năm đó khi cô đưa tôi về, tôi không hề dấu diếm cô, đã sớm nói cho cô, tôi là Đại Ma Vương Yêu giới. Bổn vương không có ép cô đi theo tôi, là chúng ta bên tình bên nguyện. Nếu theo bổn vương, nhất định phải trung thành, bằng không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Lúc này, (mẹ) Bạch Tuyết mới biết được trêu chọc đến người đàn ông này là nguy hiểm cỡ nào. Cô sai rồi, cô không nên với anh! Anh không phải người, mới có thể máu lạnh như vậy.
Bởi vì Đại Ma Vương âm ngoan (mẹ) Bạch Tuyết mất đi đứa bé do chính mình sinh ra, vì thế, tức giận mắng ông trời bất công ——
Vừa dứt lời, cửa lớn đã bị (ba) Ma Vương phanh một tiếng mà đóng lại.
Lúc của bị đóng lại, cô để lại một giọt nước mắt cuối cùng, mang theo cừu hận đầy ngập lại bò lên một lần nữa.
Anh lại có thể đưa cốt nhục của mình đi cho cá sấu ăn! Con không còn nữa, cô còn sống làm gì.
Đau lòng!
Trái tim băng giá!
Cuộc đời cô cứ kết thúc như vậy.
Gả cho yêu quái thì như thế nào!
Hôn nhân của cô chỉ là mọt giấc mơ!
Nước biển lạnh băng từng chút từng chút nuốt hết thân thể (mẹ) Bạch Tuyết ……
***
“Cô tỉnh rồi.” Giọng nói ngọt ngào truyền đến.
(Mẹ) Bạch Tuyết suy yếu mở to mắt, phát hiện tất cả bên người đều rất xa lạ, cũng rất kì quái.
Chỉ thấy bốn góc phòng có cây cột cẩm thạch trắng, vách tường bốn phía tất cả đều xây từ đá điêu khắc màu trắng, vàng được chạm khắc thành hoa lan nở rộ đến mê hoặc, mảnh vải màu xanh dao động theo gió, các vết tích màu xanh cao tới mười mét. (chỗ này ta đã cố hết sức rồi TT)
Nếu không phải đã trải qua Đại Ma Vương tàn khốc, cô không thể bình tĩnh như vậy, cô đã sớm ngất đi rồi, trong đầu vẫn luôn hiện lên hai chữ: Xa hoa. Mùi hương gỗ đàn hương nhàn nhạt tràn ngập ở bên người, những tia sáng nhỏ chiếu xuyên qua ở giữa cửa
Không ai lên tiếng!
“Không cần uổng phí sức lực, hôm nay tôi đã để bọn họ nghỉ rồi, tất cả người hầu đều đã về nhà.” (Ba) Ma Vương đi theo ra, lạnh giọng nói.
“Anh? Anh thà rằng tin tưởng người khác cũng không tin em! Đứa bé là của anh, em chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với anh ——” (Mẹ) Bạch Tuyết nâng một tay vịn cầu thang, một tay nâng đứa bé sắp sửa ra đời.
“Người phụ nữ ti tiện, còn cãi bướng, nếu không phải vợ của người đàn ông kia tìm tới tôi, tôi còn bị cô giẫm đạp mà chẳng hay biết gì ——”
“Con ơi…… Con ơi…… Chịu đựng…… Chịu đựng…… Mẹ mẹ…… Đưa con…… Đi…… Bệnh viện…… Đi bệnh viện……” (Mẹ) Bạch Tuyết không để ý tới cái người ngang ngược vô lý này, người đàn ông vô cớ gây rối, cố hết sức đi xuống lầu.
Lúc sắp đi tới cửa, rốt cuộc không nhịn được, đứa bé muốn ra ngoài, cố sức cởi quần áo dưới người ra!
Lúc này, quần áo toàn thân đã bị mồ hôi làm cho sũng nước, cô chịu đựng đau đớn vịn tủ giày.
“Vương…… Nhanh lên…… Em không được…… Gọi bác sĩ…… Gọi điện thoại…… Cầu xin…… Anh……”
Nghênh đón cô là một ánh mắt căm ghét, anh cứ lạnh lùng đứng ở nơi đó nhìn cô như vậy, giống như cô soogs chết cũng không có quan hệ với anh.
Không trông cậy vào người đàn ông có trái tim tàn nhẫn này rồi! Anh không phải người…… Quả nhiên tàn nhẫn hơn người rất nhiều.
(Mẹ) Bạch Tuyết tuyệt vọng nắm áo khoác của mình trên giá áo, trải trên mặt đất, ngồi xổm xuống.
Đi bệnh viện……
Không còn kịp rồi!
Không còn kịp rồi!
Đứa lập tức phải ra ngoài, đã sờ được đầu đứa bé lộ ra ngoài một chút!
Tư thế lúc này của cô tựa như người phụ nữ đang ở trên WC, ngồi xổm ở đó. Đôi tay khủng hoảng duỗi xuống phía dưới, ý đồ muốn đón nhận đứa bé, bất đắc dĩ bụng còn chưa thu nhỏ, cô căn bản là không với tới con!
Tiếng khóc của người phụ nữ, âm thanh xé rách đau đớn, quanh quẩn ở biệt thự……
“A ——”
Theo tiếng kêu thống khổ, đứa bé rơi trên áo khoác trên mặt đất.
(Mẹ) Bạch Tuyết kiệt sức liếc mắt nhìn đứa bé một cái, là bé trai. Cậu không có khóc, rất kiên cường!
Ngay sau đó là một trận choáng váng, ngã xuống bên cạnh đứa bé.
(Ba) Ma Vương bước đến, quanh thân mang theo gió lạnh lùng, con ngươi mang theo lửa giận, xách đứa bé trên mặt đất lên một phen, bước đi ra ngoài.
(Mẹ) Bạch Tuyết nhìn con trai bị (ba) Ma Vương xách đi giống nhau đang xách một con gà. Bất chấp hạ thân đổ máu không ngừng, lảo đảo bò dậy đuổi theo. Cô chỉ nhìn thấy con trai giống như rác rưởi bị ném vào cốp xe, siêu xe nghênh ngang mà chạy đi!
“Không, con của tôi……”(Mẹ) Bạch Tuyết tê tâm liệt phế khóc lên, cố hết sức đứng lên, muốn đuổi theo cướp con trở về. Nhưng mà, cô quá yếu, té xỉu ở cửa.
Cô thề, nếu có thể lựa chọn, cô tuyệt đối sẽ không lại lựa chọn Đại Ma Vương, lúc trước cô đưa Đại Ma Vương yếu ớt về nhà, vốn tưởng rằng anh là kẻ lang thang, sau đó mới biết được anh là Ma Vương ở Yêu giới, bởi vì quyết đấu với các yêu quái khác, thua trận, rơi xuống nhân gian.
Lúc ấy cô không biết trên thế giới còn có yêu quái, trong lòng một nửa là tò mò, một nửa là vui sướng. Dần dà cô và Đại Ma Vương có tình cảm, nhưng mà Đại Ma Vương vì cô mà ở lại nhân gian. Chính là trăm triệu lần không nghĩ tới anh lại có thể bởi vì bạn tốt mà không tin đứa bé là của anh, từ đầu đến cuối cô chỉ có một người đàn ông là anh.
Anh không tin cô, lại tin tưởng người khác. Ma chính là ma, không có nhân tính, đứa bé còn nhỏ như vậy mà anh lại có thể xách giống như đang xách mèo nhỏ chó nhỏ rồi ném vào cốp xe!
Đau lòng rồi lại hôn mê đi.
Sau đó, (mẹ) Bạch Tuyết đang hôn mê bị người khác dùng chân đá tỉnh.
(Ba) Ma Vương lạnh như băng sương nhìn người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất.
“Đây là kết cục phản bội tôi.”
“Con…… Con…… Tôi…… Con……” Hơi thở (mẹ) Bạch Tuyết thoi thóp nhìn người đàn ông cao lớn trước mắt.
“Quán cá sấu, làm thức ăn cho cá.” Lạnh lùng nói mấy chữ, tựa như lấy đao nhọn sắc bén hung hăng đâm vào trong thân thể (mẹ) Bạch Tuyết một phen.
Đau lòng!
Thân đau!
Cô không khóc được, không kêu ra được, cố hết sức phun ra mấy chữ: “Anh, là, ma, quỷ……”
“Năm đó khi cô đưa tôi về, tôi không hề dấu diếm cô, đã sớm nói cho cô, tôi là Đại Ma Vương Yêu giới. Bổn vương không có ép cô đi theo tôi, là chúng ta bên tình bên nguyện. Nếu theo bổn vương, nhất định phải trung thành, bằng không tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết.”
Lúc này, (mẹ) Bạch Tuyết mới biết được trêu chọc đến người đàn ông này là nguy hiểm cỡ nào. Cô sai rồi, cô không nên với anh! Anh không phải người, mới có thể máu lạnh như vậy.
Bởi vì Đại Ma Vương âm ngoan (mẹ) Bạch Tuyết mất đi đứa bé do chính mình sinh ra, vì thế, tức giận mắng ông trời bất công ——
Vừa dứt lời, cửa lớn đã bị (ba) Ma Vương phanh một tiếng mà đóng lại.
Lúc của bị đóng lại, cô để lại một giọt nước mắt cuối cùng, mang theo cừu hận đầy ngập lại bò lên một lần nữa.
Anh lại có thể đưa cốt nhục của mình đi cho cá sấu ăn! Con không còn nữa, cô còn sống làm gì.
Đau lòng!
Trái tim băng giá!
Cuộc đời cô cứ kết thúc như vậy.
Gả cho yêu quái thì như thế nào!
Hôn nhân của cô chỉ là mọt giấc mơ!
Nước biển lạnh băng từng chút từng chút nuốt hết thân thể (mẹ) Bạch Tuyết ……
***
“Cô tỉnh rồi.” Giọng nói ngọt ngào truyền đến.
(Mẹ) Bạch Tuyết suy yếu mở to mắt, phát hiện tất cả bên người đều rất xa lạ, cũng rất kì quái.
Chỉ thấy bốn góc phòng có cây cột cẩm thạch trắng, vách tường bốn phía tất cả đều xây từ đá điêu khắc màu trắng, vàng được chạm khắc thành hoa lan nở rộ đến mê hoặc, mảnh vải màu xanh dao động theo gió, các vết tích màu xanh cao tới mười mét. (chỗ này ta đã cố hết sức rồi TT)
Nếu không phải đã trải qua Đại Ma Vương tàn khốc, cô không thể bình tĩnh như vậy, cô đã sớm ngất đi rồi, trong đầu vẫn luôn hiện lên hai chữ: Xa hoa. Mùi hương gỗ đàn hương nhàn nhạt tràn ngập ở bên người, những tia sáng nhỏ chiếu xuyên qua ở giữa cửa
/530
|