Lang Vương Tổng Giám Đốc Vợ Yêu Được Cưng Mà Hoảng

Chương 339 - Chiến Tranh Lạnh Sẽ Kết Thúc, Bạch Tuyết Phản Kích

/530


“Tuyết Nhi, cậu ta có làm tổn thương con hay không? Ý của ba là cậu ta không phải…… Người, đối với con có thể có nguy hiểm hay không?” Bạch Hàn ấp a ấp úng nói.

“Ba, ba yên tâm, tuy rằng tính tình anh ấy không tốt, nhưng mà tuyệt đối sẽ không tổn thương con.” Bạch Tuyết tự tin nói. Nói tới chỗ này, Bạch Tuyết nhớ tới trước kia Lãnh Dạ đối cô rất tốt ——

“Ba, con muốn đi ra ngoài một chút, con để tụi nhỏ lại đây chăm sóc ba.” Bạch Tuyết nói.

“Tuyết Nhi, đừng kêu tụi nhỏ làm gì, ba muốn đọc sách một lát.”

“Vậy được rồi, ba, có việc gì ba phải kêu bọn nhỏ, bọn nhỏ cũng không phải là không chăm sóc ba được như ba nghĩ đâu.” Bạch Tuyết lại một lần cường điệu bọn nhỏ khác biệt.

“Tuyết Nhi, ba biết bọn nhỏ thực đặc biệt. Chính là…… Bọn chúng rốt cuộc có bao nhiêu đặc biệt?” Bạch Hàn tò mò hỏi.

“Ha ha…… Ba, nếu con nói hết chuyện của Lãnh Dạ cho ba biết, vậy chuyện của bọn nhỏ ba hãy tự đi hỏi bọn chúng, vẫn là để bọn nhỏ nói cho ba biết chuyện của chúng đi.” Bạch Tuyết cười cười, rồi đi.

Bạch Hàn nhìn cửa, chuyện xưa? Bọn nhỏ nhỏ như vậy, có thể có chuyện xưa gì? Gần nhất ông cố ý mua một ít sách về người ngoài hành tinh và ngươi dị năng ở trên mạng.

Ông thấy Lãnh Dạ và bọn nhỏ đều có khuôn mặt con người, hẳn là không phải là loại thực khủng bố!

Ông tình nguyện tin tưởng bọn nhỏ là người ngoài hành tinh và dị nhân, cũng không muốn loại ngoại tộc mà ông nghĩ. Tuy rằng không dám nghĩ về dị loại, nhưng mà đại não gần như không chịu khống chế vẫn là mua một quyển về dị loại, bất quá không có dũng khí xem, ông không tin chính cháu ngoại mình đều là dị loại, ông không tin con rể là dị loại. Cho nên ông đem cuôn dị loại kia ném tới một bên rồi đi.

Bạch Tuyết ra cửa, cô muốn đi tìm Lãnh Dạ.

Lãnh Dạ lạnh nhạt với cô, cô không thể hiểu được lý do cô bị anh lạnh nhạt, cô muốn đi hỏi cho rõ ràng, rốt cuộc vì cái gì?

Mới vừa đi ra khỏi Bạch gia, Long Chu liền lái xe đi vào, anh là vừa rồi nghe được Bạch Tuyết đang ở nơi nào? Không nghĩ tới vừa mới đến nơi đây liền nhìn thấy Bạch Tuyết từ bên trong đi ra, trước mắt sáng ngời.

“Bạch Tuyết ——” Long Chu gọi một tiếng.

Bạch Tuyết nhìn qua, nhưng mà, một tiếng ‘ Bạch Tuyết ’ này cũng kinh động Bạch Hàn ngồi ở thư phòng nghiên cứu sách, ông đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ, nhìn thấy một người đàn ông cao to đi đến.

Ngay lúc người đàn ông kia đi xuống xe, anh nở một nụ cười, dịu dàng như nước nhìn Tuyết Nhi, nụ cười dịu dàng kia dường như phảng phất sự đắm chìm trong ánh mặt trời phía dưới.

Bạch Hàn biết, một nụ cười này chỉ thuộc về Tuyết Nhi, xem ra người đàn ông này thuộc về đàn ông thiếu lời nói lại lạnh nhạt, nhưng mà lúc cậu ta nhìn thấy Tuyết Nhi, thể hiện ở sâu trong nội tâm chính mình một mặt khác. Tuy tuổi Bạch Hàn đã lớn, nhưng mà nhìn người vẫn là rất chuẩn, ánh mắt người đàn ông này nhìn Tuyết Nhi không đơn giản, có yêu.

Chẳng lẽ Lãnh Dạ tức giận là bởi vì phát hiện con gái ở cùng người đàn ông này?

Lắc đầu, thật sự không hiểu được người trẻ tuổi hiện nay đều là nghĩ như thế nào?

Hazzzi! Kỳ thật, tuổi trẻ của ông cũng rất thất bại!

Hiện giờ ông có mặt nào để giáo dục bọn nhỏ!

Bất quá, ông không thể nhìn Tuyết Nhi làm chuyện sai lầm, thân là một người phụ nữ thì phải có thủy có chung, mới có thể hòa thuận đến già. Lãnh Dạ là người đàn ông nguy hiểm, bảo toàn con gái thoải mái mới là quan trọng, ngộ nhỡ Tuyết Nhi thật…… Hồng hạnh xuất tường, Lãnh Dạ nhất định sẽ không cho phép Tuyết Nhi phản bội!

Lãnh Dạ!

Người đàn ông như cậu ta, bá đạo, máu lạnh, âm ngoan.

Không thể trêu chọc!

Đây là cảm giác mà Lãnh Dạ kiến Bạch Hàn cảm nhận được, cũng là lời người bên ngoài nhất trí đánh giá Lãnh Dạ.

Tuy rằng Bạch Tuyết nhìn thấy Long Chu thực ngoài ý muốn, nhưng mà cũng lễ phép cười cười. “Sao anh lại tới đây?”

“Muốn gặp em, liền tới thôi.” Long Chu trả lời rất đơn giản, ý tứ lại rất thâm hậu.

“…… Kỳ thật, tôi biết anh là vì…… Chuyện em gái anh mới tới có đúng hay không? Lên xe nói đi.” Bạch Tuyết chủ động lên xe Long Chu, cái này làm cho Bạch Hàn ở cửa sổ nhìn thấy, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.

Tuyết Nhi lại có thể chủ động lên xe của người đàn ông kia, bọn họ đi nơi nào?

Không thể để Lãnh Dạ biết được những chuyện này!

Lúc trước, ông để Lãnh Dạ đưa Tuyết Nhi đi, vốn tưởng rằng chỉ cần hoàn thành việc làm ăn thì tốt rồi. Không nghĩ tới Tuyết Nhi ở trong mắt Lãnh Dạ lại quý trọng như vậy, người đàn ông này vừa ra tay gần như khai trương mấy công ty liền cho ông.

Cũng bởi vậy ông bắt đầu khinh suất, muốn dùng Tuyết Nhi nhiều hơn để vơ vét. Không những không thành công, mà hoàn toàn ngược lại, bởi vậy đã chọc giận người đàn ông Lãnh Dạ này, cậu ta chiếm Tuyết Nhi cho riêng mình, hơn nữa tuyên bố, chỉ cần là thứ cậu ta có được, thì vĩnh viễn đều là của cậu ta, người khác muốn có đều không nên nghĩ đến. Hơn nữa cậu ta còn nói cậu ta thực không thích người khác nhớ thương người của cậu ta hoặc là đồ vật của cậu ta.

Nếu bị Lãnh Dạ biết được Bạch Tuyết đi ra ngoài với một người đàn ông, có thể nghĩ cậu ta sẽ rất tức giận. Lúc trước ông để Bạch Tuyết cùng mấy người bạn đi uống rượu, Lãnh Dạ thực âm ngoan, một chút mặt mũi cũng không có cho ông.

Dù ông là ba của Bạch Tuyết cũng vô dụng, có một lần kinh nghiệm. Có một lần, ông bị hơi khí lạnh lùng của Lãnh Dạ làm cho thiếu chút nữa đông chết!

Người đàn ông này lạnh nhạt làm sao người thường có thể chống đỡ.

Kỳ thật, Lãnh Dạ đã sửa đổi lại rất nhiều ở trước mặt Bạch Tuyết, cái gọi là lấy nhu thắng cương chính là như thế. Người đàn ông tên Lãnh Dạ này bị Bạch Tuyết ôn nhu khắc trụ.

Nhưng mà, lấy nhu thắng cương nhưng cũng không đại biểu cho việc cậu ta lạnh nhạt không hề tồn tại.

Chỉ có ở trước mặt Bạch Tuyết và bọn nhỏ cậu ta mới là một người đàn ông tốt, trước mặt người ngoài cậu ta chính là một vương giả cao cao tại thượng, thần thánh không thể xâm phạm.

Loại đàn ông như Lang Vương, người đàn ông thành thục, trầm ổn, cơ trí thông ming và dũng cảm lại không bị cản trở từ bên trong, có thể chân chính thu nhận cũng như từ bỏ thuận theo nước chảy mây trôi tự nhiên, cũng phát huy sức quyến rũ làm lay động hồn phách đến cực hạn.

Lang Vương là đi điều tra người đàn ông Bạch Tuyết ôm vào đêm đó là ai sao? Nhưng mà Long Chug lại mang theo vợ yêu của Lang Vương chạy tới tập đoàn Lang thị.

Bạch Tuyết nói với Long Chu là cô muốn đi đến tập đoàn Lang thị để tìm Lãnh Dạ, cho nên bọn họ ở trên xe một bên nói chuyện một bên đi tập đoàn Lang thị.

“Long ca, chuyện của em gái anh còn phải chờ thêm một chút nữa, thực xin lỗi!” Long Chu rất lo lắng cho em gái, nhưng mà anh tin tưởng Bạch Tuyết sẽ không lừa anh, chỉ cần cô nói sẽ trả lại em gái cho anh, thì nhất định sẽ làm được, anh cứ tin tưởng Bạch Tuyết vô điều kiện như vậy, tin tưởng người phụ nữ làm anh động tâm.

“Anh tin tưởng em.” Chỉ có đơn giản mấy chữ, Bạch Tuyết nghe được cũng thực cảm động, người đàn ông này tin tưởng cô như vậy, mà lại không thể hiểu được tại sao Lãnh Dạ lại xa cách cô!

Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Tuyết liền thấy khó chịu!

Long Chu phát hiện Bạch Tuyết ngẩn người, dáng vẻ xuất thần của người phụ nữ này thật lộng lẫy mà con ngươi lại trong suốt pha lê thiếu mấy phần ánh sáng, lại càng toát lên nồng đậm nét ưu thương.

Vẻ ưu thương đó làm cho anh cảm thấy thật chua xót, thần sắc ảm đạm mất đi sự thông minh bên ngoài, làm anh cảm thấy trái tim mình như bị cái gì đâm vào một chút, có chút đau lòng, cũng có chút bất đắc dĩ.

Nhìn thần sắc của ưu thương Bạch Tuyết, Long Chu rối rắm, nếu đây là người phụ nữ của anh, anh nhất định sẽ không làm cho cô khổ sở thương tâm. Một cái kế hoạch chậm rãi hình thành ở trong lòng, có lẽ người phụ nữ như vậy nên thuộc về anh —— Long Chu.

“Làm sao vậy?” Dịu dàng hỏi.

Bạch Tuyết từ từ hoàn hồn nhìn về phía Long Chu, vì cái gì mà người đàn ông này lại dùng cái loại ánh mắt này nhìn cô?

Là bởi vì em gái anh ở trong tay cô sao?

Ánh mắt anh ta thật phức tạp, cũng rất thâm thúy, cô gần như đoán không ra anh ta đang suy nghĩ cái gì.

“Cảm ơn anh đã tin tưởng tôi.” Bạch Tuyết chua xót nói, một người đàn ông chỉ mới gặp vài lần mà cũng tin tưởng cô, vì cái gì mà chồng cô lại như vậy đối với cô?

Khó hiểu!

“Anh ta đối với em không tốt?” Long Chu dừng xe ở ven đường, lo lắng hỏi.

Bạch Tuyết lắc đầu, anh ta nói chính là Lãnh Dạ sao? Vì cái gì mỗi lần nói đến Lãnh Dạ anh đều không nói tên, chỉ nói “anh ta”?

“Không, anh ấy rất tốt với tôi.”

“Kia…… Em vì cái gì mà khổ sở như vậy?”

Tròng mắt anh là có chút màu nâu trong suốt, lại mang theo một loại cảm giác nắm lấy không được. Mắt bị gió thổi trúng hơi hơi nhếch lên, cổ đáng yêu mê ly sắc thái, sườn mặt đẹp trai mê người, là người đàn ông làm cho nhiều người động tâm. Nhưng mà, mặc dù anh ta rất tốt, cũng không thể so sánh với Lãnh Dạ, ở trong lòng cô Lãnh Dạ là một người không thể nào thay thế được.

Cuộc đời này của cô chỉ yêu một người đàn ông là Lãnh Dạ, tuyệt đối không làm tổn thương Lãnh Dạ. Mặc dù lúc này Lãnh Dạ cố ý xa cách cô, nhưng mà cô tin tưởng đây chỉ là tạm thời.

“Lái xe đi.”

Bạch Tuyết thúc giục nói, từng trận gió thổi nhẹ qua, sợi tóc bay bay trên cái trán dịu hiền, vẽ ra đường cong ưu nhã ở trên không trung. Đôi mắt màu đen phát ra ánh sáng đen nhánh, phảng phất ngọc đen trong suốt, trong suốt mà hàm chứa một loại thủy tinh dịu dàng. Ngũ quan tinh xảo, da trắng giống như ngọc cổ ngàn năm, không tì vết, tái nhợt, hơi hơi trong suốt, mà lại có một loại cảm xúc lạnh lẽo.

Xe đi vào tập đoàn Lang thị.

Long Chu lịch sự xuống xe trước, nhanh chóng vòng qua bên cạnh Bạch Tuyết, lễ phép mở cửa xe cho cô, còn để một bàn tay ở phía trên cửa xe, lo lắng đầu Bạch Tuyết đụng tới.

Anh thực quan tâm.

Đây là của ảm giác Bạch Tuyết.

Nhưng mà……

Anh chỉ quan tâm cô.

Trước kia, điều quan trọng nhất trong sinh mạng anh là em gái, chỉ cần em gái anh yêu cầu, anh liền lập tức thực hiện, anh đối em gái lqdlqd chính là thuận theo, yêu thương.

Hiện tại, trong sinh mạng của anh lại có thêm một người phụ nữ nữa, người phụ nữ này chiếm cứ toàn trái tim anh, anh chỉ nghĩ che chở cần thận, anh chỉ cần cô vui vẻ thì là tốt rồi, hạnh phúc là tốt rồi.

Cho nên, anh quyết định tranh giành Bạch Tuyết.

Lãnh Dạ là một nhân vật lợi hại, anh cần phải suy nghĩ thật tốt một chút.

“Cảm ơn, hẹn gặp lại.” Bạch Tuyết lễ phép vươn tay bắt tay với Long Chu, Long Chu vươn tay, dịu dàng cầm tay nhỏ mềm mại của Bạch Tuyết, có một khắc như vậy, Long Chu đều lo lắng anh quá dùng sức, lại bóp nát bàn tay nhỏ mềm mại!

“Để anh đi lên cùng em.” Long Chu đột nhiên nói, anh chính là không muốn tách ra khỏi người phụ nữ này, không cần biết cô đến đây là muốn gặp Lãnh Dạ, anh cũng không nghĩ cứ để cô rời đi như vậy.

“Anh?” Bạch Tuyết giật mình nói.

“Anh và anh ta cũng có quen biết, đẫ lâu rồi chưa có gặp mặt, anh muốn đi gặp mặt anh ta. Sẽ không gây trở ngại cho em chứ?” Long Chu rất lễ phép hỏi.

Gây trở ngại?

Mặc dù là gây trở ngại, Bạch Tuyết cũng ngượng ngùng nói, lại nói cô cũng không biết sau khi đi sẽ như thế nào!

“Không ngại không ngại, đi thôi, đi cùng nhau.” Bạch Tuyết cười cười.

Một trận gió nhẹ thổi tới, thổi tóc Bạch Tuyết lên trên đôi, vài sợi tóc treo trên lông mi cong cong thật dài của Bạch Tuyết, Long Chu thực săn sóc vướt lại vài sợi tóc kia đi. Động tác mềm nhẹ, ánh mắt không rõ ràng, hình như là khó phân tình giữa tình yêu và tình bạn.

Lúc này.

Phòng nghỉ tập đoàn Lang thị rầm lên một tiếng vang lớn, hết thảy bàn trà còn có chén trà đều bị ném đi.

Sau khi Lang Vương rời khỏi Bạch gia, đi đến con đường mà hôm qua Bạch Tuyết đã ôm một người đàn ông, anh đến lấy video giám sát nơi đó, mới phát hiện người Bạch Tuyết ôm lại là Long Chu, anh trai của Tiểu Long Nữ.

Bởi vậy tâm tình tốt hơn rất nhiều, đoán chừng là anh ta tới tìm em gái Tiểu Long Nữ, cho nên mới liên lạc với Bạch Tuyết. Sở dĩ Bạch Tuyết ôm anh ta, có lẽ là biết Đóa Đóa chính là Tiểu Long Nữ nên thực cao hứng đi.

Hết thảy hiểu lầm đã dược Lang Vương tự mình cởi bỏ từng chút từng chút, cho nên anh mới có thể nhàn nhã trở lại phòng nghỉ uống trà, ai ngờ lại ở trên ban công nhìn thấy một màn ở phía dưới, dáng vẻ Bạch Tuyết thẹn thùng, làm Lang Vương gần như muốn phát điên.

Người đàn ông phúc hắc!

Thư ký nghe được phòng nghỉ tổng giám đốc truyền tới âm thanh rơi vỡ rất lớn, cuống quít chạy tới, gõ cửa, “Tổng giám đốc, ngài không có việc gì chứ?” Thư ký lo lắng hỏi.

“Cút ——”

Khuôn mặt Lang Vương lạnh lùng, giận đến trừng mắt phía dưới ban công, tay của tên đàn ông khốn kiếp kia lại có thể đặt ở trên lưng Bạch Tuyết. Anh hận không thể chặt tay anh ta xuống dưới, dám sờ vợ anh. Mẹ nó ——Lang Vương tức giận thô bạo, anh không thích mắng chửi người khác, nhưng mà lúc này anh không nhịn được.

Bạch Tuyết?

Là vợ của anh.

Long Chu?

Là đối thủ cạnh tranh của anh, gần nhất đang canh tranh cùng một hạng mục, tập đoàn Long thị cũng ở hàng ngũ cạnh tranh đó.

Bạch Tuyết, Lang Vương không nghĩ nên nói cái gì, anh hy vọng cô vợ nhỏ có thể chủ động thừa nhận sai lầm, cho nên anh vẫn luôn đợi chờ cô, không muốn trở mặt với cô vợ nhỏ.

Vì không cho chính mình làm sự tình ra quá lớn, anh vẫn luôn trốn tránh cô vợ nhỏ, liền sợ không thể nhịn được nữa mà nói ra cô vợ nhỏ muốn hồng hạnh xuất tường. Đến lúc đó đối với ai cũng đều không tốt, cho nên anh không có về nhà, chạy đến công ty chậm rãi nguôi giận, hết giận, về nhà rồi thì đối với ai cũng đều là chuyện tốt.

Bằng không, anh tức giận, sự tình sẽ rất nghiêm trọng.

Từ khi gặp được Bạch Tuyết, Lang Vương liền mất tâm trí, phàm là chuyện có liên quan đến cô vợ nhỏ, anh sẽ rối loạn đúng mực, sự giỏi giang trầm ổn trước kia đều không thể sử dụng được!

Long Chu và Bạch Tuyết đã đến dưới phòng tổng giám đốc một tầng, lúc này Nam Cung Tuyệt đã đến văn phòng chính mình, anh muốn xem cô vợ nhỏ đưa người đàn ông này mang theo bên người là có ý tứ gì? Muốn làm sao?

Thư ký biết tâm tình tổng giám đốc không tốt, lúc này nhất định không muốn tiếp đãi bất cứ kẻ nào, cho nên lúc Bạch Tuyết và Long Chu từ thang máy đi ra. Thư ký liền ngăn bọn họ lại.

“Xin dừng bước, tổng giám đốc đang có việc, xin mời chờ một lát.” Thư ký lễ phép ngăn Bạch Tuyết và Long Chu lại.

“Phiền anh đi thông báo một tiếng, hãy nói là Bạch Tuyết đến tìm anh ấy.” Bị thư ký ngăn lại, tất nhiên trong lòng Bạch Tuyết thấy khó chịu, nhưng mà, nơi này là công ty, cô không nên tức giận, như vậy sẽ không tốt, tất cả mọi người đều khó chịu.

“Ngài chính là Bạch Tuyết, mời vào mời vào.” Sau khi thư ký đang nghe đến tên Bạch Tuyết, sửng sốt, ngay sau đó cuống quít lùi ra một bước. Trước kia tổng giám đốc đã phân phó qua, chỉ cần là Bạch Tuyết tới, tùy thời đều có thể gặp anh.

Vừa rồi bị thư ký ngăn lại, trong lòng Bạch Tuyết còn có chút nén giận, hiện tại nghe lời thư ký vừa nói như vậy, lại dễ chịu một chút, xem ra cô vẫn là có ngoại lệ.

“Tông tài các anh đang có việc, tôi đi vào sẽ không quấy rầy công việc của anh ấy sao?” Bạch Tuyết tò mò hỏi.

“Sẽ không sẽ không, Lãnh tổng nói chỉ cần là ngài tới, lập tức để ngài đi vào. Không cần thông báo, bên này mời.” Thư ký vươn tay phải lễ phép mời Bạch Tuyết đi vào.

“Chờ một chút, vị tiên sinh này phiền toái ngài chờ một lát. Tôi phải thông báo với tổng giám đốc một tiếng ngài mới có thể đi vào.” Thư ký nhìn thấy Long Chu theo sát sau đó, thứ thư tay nhanh mắt lanh lẹ ngăn Long Chu lại, tư thế này vừa nhìn chính là chỉ có mình Bạch Tuyết có thể đi vào, người khác thì không cho vào.

Anh còn chưa gặp qua thư ký lợi hại như vậy bao giờ, dám ngăn anh ở bên ngoài.

Kỳ thật, có thể làm thư ký cho Lãnh Dạ tất nhiên không thể xem thường, mỗi một phương diện đều là rất ưu tú, bằng không không thể đảm nhiệm chức thư ký tổng giám đốc.

Thư ký đầu tiên chính là phục tùng chỉ thị của tổng giám đốc, nghiêm túc làm tốt của bổn phận chính mình.

Nếu là ngày thường, anh nhất định sẽ mời Long Chu đi vào cùng nhau đi. Nhưng mà, vừa rồi tổng giám đốc nổi trận lôi đình ở phòng nghỉ, nhất định là có nguyên nhân, nghĩ đến ban công phòng nghỉ của tổng giám đốc vừa vặn có thể nhìn xuống phía dưới, chẳng lẽ tổng giám đốc là bởi vì nhìn thấy Bạch Tuyết và người đàn ông này ở cùng nhau mới hất tung trà bàn và chén trà sao? Nếu là như thế này, anh tuyệt đối sẽ không để người đàn ông này đi vào trong, đó là không có việc gì mà tự tìm đường chết, tổng tài không muốn Bạch Tuyết và người đàn ông này ở bên nhau, tất nhiên anh sẽ nghĩ biện pháp để tách Bạch Tuyết ra khỏi người đàn ông này.

Long Chu bị ngăn lại, không có tức giận, cười lạnh một tiếng, cảm giác rất có ý tứ, xem ra quyền lợi của thư ký tổng giám đốc tập đoàn Lang thị thực lớn.

“Vì cái gì anh ấy không thể đi vào, chúng ta là tới cùng nhau, có việc tìm các tổng giám đốc của anh.” Bạch Tuyết có chút không cao hứng, nói như thế nào Long Chu cũng là một người đàn ông, bị thư ký ngăn lại, mặt mũi sẽ mất hết đi.

Trong văn phòng Lãnh Dạ nghe được động tĩnh bên ngoài rành mạch, anh là Lang Vương, có thính giác nhanh nhạy mà người phàm không có.

Cô vợ nhỏ đáng ghét.

Lại dám nói bọn họ là cùng nhau tới, cô cùng tên đàn ông khốn kiếp kia khi nào đã trở thành cùng nhau rồi.

Lang Vương ghen, tất nhiên sẽ vu khống.

Tuy anh là Lang Vương, nhưng lúc ăn dấm cũng không hè kém với người phàm. Nghĩ đến Bạch Tuyết cùng tên đàn ông khốn kiếp kia ở bên nhau, đỉnh đầu của anh đều bốc khói.

Bỗng nhiên bộ đàm thư ký truyền đến một tiếng lười nhác, lạnh lùng, tàn khốc

“Để cho bọn họ tiến vào.”

Giọng nói có lực rung động như vậy tất nhiên là do Lang Vương nói ra, anh muốn xem cô vợ nhỏ muốn làm sao?

Long Chu và thư ký đồng thời giật mình, văn phòng tổng giám đốc cách nơi này còn có cả một đoạn đường, tổng giám đốc làm như thế nào biết bọn họ ở bên ngoài? Hai người đồng thời nhìn xem nơi này có cameras hay không?

Nhưng mà, người uy nhất không hiếu kỳ chính là Bạch Tuyết, cô mới không tò mò, căn bản Lãnh Dạ là không phải người, là một con yêu quái, muốn biết cô ở nơi nào quả thực dễ như trở bàn tay.

Thùng thùng ——

Hai tiếng tiếng đập cửa thanh thúy.

“Mời vào.” Giọng nói gợi cảm truyền đến, Bạch Tuyết chấn động, cô chính là vì cái người đàn ông này mà mê muội, cho dù là chỉ là một giọng nói thì cô cũng đều thích, cô đều yêu!

Hãm đến quá sâu!

Đã không thể tự kềm chế.

Rơi vào hố sâu tình yêu, cô không có khả năng tự cứu, nhưng mà, cô biết chỉ cần cô nắm chặt người đàn ông này cô sẽ không hít thở không thông, cho nên cô tới, rõ ràng biết khả năng lúc này Lãnh Dạ không muốn thấy cô, nhưng mà cô vẫn muốn tới.

Nếu Lãnh Dạ muốn gặp cô, thì nhìn cũng sẽ không nhìn cô, một khuôn mặt lạnh như băng không có bất cứ biểu tình nào, không đoán được rằng anh đang suy nghĩ cái gì?

Lúc này anh rất giống như dáng vẻ lần đầu cô nhìn thấy Lãnh Dạ, lạnh nhạt, kiệm lời, cả người tản ra sự nghiệm ngặc run sợ. Làm người khác không dám tùy ý thân cận, không khỏi lui ra ba thước!

Nhìn cái vẻ lạnh nhạt quen thuộc của chồng, Bạch Tuyết hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn anh. Bọn họ đều không nói lời nào, tính toán dùng loại này khí lạnh này áp chế người đến chết sao! Lấy hết can đảm đánh vỡ không khí yên lặng hít thở không thông này.

“Lãnh Dạ chúng ta nói chuyện đi.”

Tầm mắt Lãnh Dạ thu hồi từ trên người Long Chu, nhìn về phía Bạch Tuyết, Bạch Tuyết lại sửng sốt, nháy mắt phía sau lưng toát ra rất nhiều mồ hôi lạnh, lạnh cả người cảm giác thổi quét toàn thân.

Bạch Tuyết cắn răng một cái, cô nhất định phải nói chuyện với anh, cô chịu không nổi rùng mình như vậy, quá khó chịu.

“Nói đi.” Lang Vương chậm rãi nâng nâng đầu, tay tùy ý khép lại văn kiện vừa mới phê duyệt, thân mình dựa về phía sau, chân dài vắt lên nhau, ánh mắt thâm thúy khóa trụ khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tuyết.

Cô vợ nhỏ muốn nói chuyện với anh về điều gì?

Dẫn theo người đàn ông này tới, muốn ngả bài với anh?

Hay là muốn nói bye bye với anh?

Mặc kệ điều Bạch Tuyết nói là loại khả năng nào, Lang Vương đều khó chịu.

Cô vợ nhỏ có chút khẩn trương, cũng là, mang theo mối tình đầu hoặc là thân mật tới đàm phán với anh, hẳn là loại biểu tình này!

Nhìn Bạch Tuyết nhấp đôi môi và đường cong khuôn mặt căng chặt, con ngươi Lang Vương trầm xuống.

Lãnh Dạ kêu thư ký đi phacà phê, Bạch Tuyết và Long Chu thì ngồi xuống một bên sô pha.

Nghĩ đến việc Long Chu còn ở trước mặt, Bạch Tuyết muốn nói như thế nào, nhìn thấy chồng đáng giận là không tính toán nhượng bộ, cũng không tính toán muốn nói cái gì? Liền lạnh lùng nhìn cô như vậy, giống như cô làm sai chuyện lớn, chờ bị anh định tội vậy.

Không được ——

Dựa vào cái gì chứ.

Cô không có làm sai chuyện gì hết, là anh vô cớ gây rối.

Dựa vào cái gì mà muốn cô không có tự tin như vậy, người không có việc gì mà gây rối chính là anh.

Suy nghĩ cẩn thận, cô hít sâu, cô đã có tự tin.

“Vì cái gì mà anh không trở về nhà?”

Thân thể Long Chu chợt dựa về phía sau, dáng vẻ như đang xem kịch.

“Không thấy là anh đang có việc.” Lang Vương lạnh lùng trả lời một câu.

“Chẳng lẽ trước kia anh không có việc? Anh đây là cố ý trốn em, vì cái gì?”

Bạch Tuyết sắc bén chất vấn, trong lòng cô cũng có tức giận, Lãnh Dạ đối với cô như vậy, trong lòng cô cũng rất phiền, nhìn thấy Lãnh Dạ chuẩn bị tư thế chiến tranh lạnh với cô, cô bất chấp có người ngoài kế bên, dù sao Long Chu cũng không phải người ở đây, chờ Tiểu Long Nữ biến trở về lại, bọn họ sẽ rời đi.

Lãnh Dạ đều không chê mất mặt, cô còn sợ cái gì!

Bạch Tuyết nói làm Long Chu khiếp sợ, nguyên lai là như thế này, Lãnh Dạ cũng không để ý Bạch Tuyết, là Bạch Tuyết dính lấy anh ta.

Người đàn ông đáng chết!

Người phụ nữ tốt như vậy lại không biết quý trọng!

Không được, anh không thể từ bỏ người phụ nữ này. Nếu anh ta không quý trọng, anh nguyện ý thu nhận người phụ nữ này, mặc kệ cô đã từng thuộc về ai, anh chỉ thích cô.

“Em cho là như vậy?” Lang Vương nhìn chăm chú vào Bạch Tuyết, giọng nói lười biếng mang theo khí phách khó có thể che dấu.

Chính cô vợ nhỏ hồng hạnh xuất tường, còn dám nói như vậy.

Anh trốn tránh Bạch Tuyết, là bởi vì hiện tại tâm tình anh rất không tốt, trong bụng có tức giận, mới có thể tránh mặt Bạch Tuyết, miễn cho anh không cẩn thận làm Bạch Tuyết bị thương.

Tuy rằng cô vợ nhỏ làm sai chuyện, nhưng lequydon;lqd mà anh vẫn là không đành lòng hung hăng trừng phạt cô, rốt cuộc anh yêu cô gần ngàn năm, đã ăn sâu bén rễ, yêu cô đã là sự thật không có cái gì có thể thay đổi.

“Em còn nói dối.”

Thái độ Lãnh Dạ quá mức mơ hồ, rốt cuộc là anh có ý tứ gì, vì cái gì muốn chiến tranh lạnh với cô?

Khó hiểu!

“Anh đang suy nghĩ em là tính toán cho anh đội nón xanh mang tới khi nào?”

“Anh nói bậy gì đó, nơi nào có nón xanh? Lãnh Dạ, anh nói gì em không hiểu —”. Bạch Tuyết nổi giận, hóa ra con sói thối này vì cho rằng cô cho anh đội nón xanh.

“Không có sao, chẳng lẽ người bên cạnh em không phải người kia, hay là em cảm thấy anh nón xanh khó coi?” Giọng nói Lang Vương âm ngoan, giống như đế vương, kiêu căng làm lòng bàn tay Bạch Tuyết đổ mồ hôi.

“Lãnh Dạ —— anh nháo đủ chưa? Anh chiến tranh lạnh với em còn chưa tính, làm gì đưa người ngoài vào chuyện này!”

/530

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status