“Dạ…… Em không muốn anh xãy ra chuyện gì ……” Ảo ảnh Bạch Tuyết bắt đầu mơ hồ không chắc chắn, ở trong mắt Lang Vương, giống như là tín hiệu không tốt, thật ra ảo ảnh này là một nhánh tình Bạch Tuyết để lại, lúc này bởi vì nghe được lời Lang Vương nói như vậy, suy nghĩ lộn xộn, mới có thể xuất hiện hình ảnh mơ hồ không chắc chắn.
“Tuyết Nhi, nói cho anh biết rm bị giam giữ ở chỗ nào?” Lang Vương nhìn tiêu hao đến muốn biến mất, nôn nóng duỗi tay đi lấy Bạch Ttuyết, chỉ là cái gì cũng không bắt được, không thấy một chút hình ảnh Tuyết Nhi.
Lang Vương gần như phát điên, Tuyết Nhi còn chưa kịp nói cho anh biết cô đang bị giam giữ ở nơi nào!
Anh cần phải tìm được Tuyết Nhi trước khi tim ngừng đập, bằng không con và vợ anh sẽ đau lòng, sẽ không ai chăm sóc! Người phụ nữ và các con của anh chỉ có thể do anh chăm sóc anh mới yên tâm, anh không yên tâm về người khác, anh cũng sẽ không cho người khác có cơ hội này.
Mặc kệ là ai!
Đều đừng nghĩ cướp đoạt Tuyết Nhi với anh, Mẫu Đơn là của anh, một ngàn năm trước kia là của anh, một ngàn năm về sau cũng là của anh. Xem ra trận chiến này không thể tránh được! Anh chưa bao giờ có nghĩ tới muốn đối nghịch với trời, là ông trời không tha cho anh, không tha cho Tuyết Nhi, không muốn để anh và Mẫu Đơn ở bên nhau, vậy thì tại sao anh lại phải kính trọng ông trời! lequydon
Anh không muốn đối nghịch với bất kỳ kẻ nào, nhưng mà điều kiện tiên quyết là anh không phạm tôi tôi không phạm anh. Nếu anh phạm tôi tôi sẽ phản kích lại.
Nhiều năm qua anh vẫn luôn trầm mặc như vậy, vẫn luôn chờ đợi, chính là vì chờ đợi kết nghĩa vợ chồng với Mẫu Đơn, chẳng lẽ đây là kết quả anh chờ đợi được. Anh nổi giận, anh không có lỗi với ai, cũng tuyệt đối không cho phép người khác phản bội anh.
Tuyết Nhi là của anh, Mẫu Đơn là của anh, ai dám đưa tay mang Tuyết Nhi đi, anh nhất định không đội trời chung với kẻ đó.
Đóa Đóa ở dưới lầu làm mộ chút thức ăn cho bọn nhỏ, sau đó liền đi lên lầu xem Lang Vương.
Thùng thùng thùng ——
“Mời vào.” Lang Vương lạnh giọng nói.
“Anh trai, anh có muốn ăn chút gì không?” Đóa Đóa lễ phép nói, nếu cô là cô nhỏ của bọn nhỏ, tất nhiên Lang Vương là anh trai cô, cho nên cô lễ phép kêu một tiếng anh trai.
“Đóa Đóa, tôi không đói bụng, cô đi xuống ăn đi.”
“Anh trai, em cũng không đói bụng! Chuyện của chị dâu anh tính toán bây giờ nên làm gì?” Đóa Đóa quan tâm hỏi.
“Tôi muốn đi tìm Tuyết Nhi, chỉ là có chút khó khăn!”
“Em có thể giúp anh làm cái gì?” Đóa Đóa đến gần Lang Vương hỏi.
“Giúp tôi đi chuẩn bị áo chống đạn cho bọn nhỏ mặc, tốt nhất là toàn thân.” Lang Vương nói nhỏ.
Đóa Đóa hoảng sợ nhìn Lang Vương, anh muốn làm gì? Áo chống đạn? Ở trên trời còn dùng đến cái này, hay là anh muốn dùng cách của con người để đi cứu Bạch Tuyết.
“Anh trai, anh là muốn dùng cách làm của chúng em ở nơi này để cướp chị dâu về?” Đóa Đóa thấp giọng hỏi.
“Tôi phải làm chuẩn bị mọi biện pháp, một khi tôi dùng pháp lực không đấu lại bọn họ, tôi sẽ chọn dùng biện pháp thứ hai này, dùng công năng của đạn, tôi không thể để Tuyết Nhi ở lại trê trời, cô ấy không thể rời khỏi tôi, cô ấy sẽ nhớ các con, sau thời gian lâu rồi cô ấy sẽ phát đ điên! Cho nên tôi không thể để cái nhà này bị hủy!” Lang Vương lạnh lẽo nói.
“Em hiểu được, kỳ thật…… Mọi người ai cũng không rời bỏ ai. Anh rời khỏi chị dâu cũng giống như không thể sống, em biết! Anh trai, anh yên tâm em nhất định sẽ nghĩ cách chuẩn bị tốt áo chống đạn toàn thân.” Đóa Đóa nói xong đi ra ngoài.
Cô phải rời khỏi trong chốc lát, cô muốn đi gặp một người, có lẽ người này có thể giúp Lang Vương.
Người kia là bạn học của cô, lúc còn đi học đã yêu thầm cô, nhưng mà cô không thích người đàn ông này, hiện tại người đàn ông này rất lợi hại, có quyền thế, có rất nhiều con đường có thể làm ra đồ cô cần.
Đi xuống dưới lầu.
“Bọn nhỏ, cô nhỏ muốn đi ra ngoài một chút, các con đừng nên đi lung tung, cùng với ba các con ngốc cùng nhau, mất đi mẹ, cô biết các con rất khó chịu, nhưng mà các con có nghĩ tới mẹ mình hay không …… Ba các con đã đợi một ngàn năm, hiện giờ lại gặp phải chuyện như vậy, anh ấy sẽ khổ sở rất nhiều, thương tâm rất nhiều, ăn no rồi đi lên xem anh ấy đi.” Đóa Đóa ôn nhu nói.
Đóa Đóa rời khỏi biệt thự Lang Vương, cô ngồi trên tắc xi, trực tiếp đi đến nhà bạn học kia.
Bạn học kia không nghĩ tới Tiểu Long Nữ sẽ đến tìm anh, còn là chủ động tới cửa, có chút không tin được, cười ha hả dẫn cô vào nhà.
“Bạn học cũ, sao cậu có thời gian mà tới tìm mình, chúng ta chính là thật lâu không có gặp mặt.” Người đàn ông cười nói.
“Chúng ta không phải người ngoài, mình sẽ không vòng vo nữa, hôm nay mình tới là có chuyện tìm cậu, nhờ cậu trợ giúp.” Đóa Đóa lễ phép nói.
“Chờ một chút! Cậu thật sự là bạn học Long Nhi, mình có cảm giác…… Mình có cảm giác cậu không phải Long Nhi mà mình biết, cậu trang điểm, còn có cách nói chuyện của cậu nữa, ấn tượng cả người cậu cho tôi thấy đều đã thay đổi.” Người đàn ông nghi ngờ nhìn Đóa Đóa. lequydonn
“Đúng vậy, người luôn là thay đổi, cậu thay đổi, mình cũng thay đổi, chúng ta đều thay đổi, nói không chừng lại quá mấy năm, chúng ta lại là một dáng vẻ khác.” Đóa Đóa cười ha hả nói.
“Cậu thật sự thay đổi, trở nên rất lợi hại, nếu không phải trước kia mình quen biết cậu, mình nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến dáng vẻ trước kia của cậu là như thế, trước kia chị Long có bao giờ mặc qua loại váy công chúa thanh thuần như vậy, có bao giờ nói chuyện quá văn vẻ nho nhã như vậy.” Người đàn ông khó có thể tin nhìn Tiểu Long Nữ.
“Cái váy này là cháu gái mình chọn cho, khó coi sao?” Đóa Đóa hỏi.
“Đẹp, quá đẹp, hương vị toàn thay đổi, bất quá như vậy thật không giống cậu, có thể nói là không phải cậu. Cậu cho mình cảm giác tổng thể đều không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau. Quá không thể tưởng tượng được, chị Long cậu cũng sẽ có một ngày thanh thuần như vậy, mình thật quá ngoài ý muốn.” Người đàn ông hiển nhiên có chút vui mừng khôn xiết, vô cùng vui mừng.
“Mình cũng không nghĩ tới mình sẽ thay đổi nhiều như vậy, bất quá mình cảm giác cách sống như vậy rất tốt, rất có ý nghĩa, mình rất thích mình của hiện tại.” Đóa Đóa ăn ngay nói thật.
“Mình cũng thích cậu của hiện tại, đơn thuần, đáng yêu, còn có vài phần cô gái nhỏ thẹn thùng.” Người đàn ông xoa xoa tay, ngồi xuống bên người Long Nhi.
“Nếu tính cách mình đều đã thay đổi, mình cũng vì chính mình đổi lại một cái tên, mình muốn đổi cách xưng hô lại từ đầu, bạn học cũ về sau gọi mình là Đóa Đóa đi, coi như là nhũ danh, đại danh vẫn là Long Nữ.” Đóa Đóa cười ha hả nói.
“Đóa Đóa?” Người đàn ông lặp lại nói.
“Đúng vậy, Đóa Đóa, tên này là mẹ mình đặt, mình rất thích.” Đóa Đóa nghĩ đến mẹ Tiểu Trí trong lòng liền vui vẻ, cô còn chưa có thời gian đi gặp bà, chờ chuyện của Tuyết Nhi qua đi, cô nhất định tự mình đi gặp mẹ Tiểu Trí, chính miệng gọi bà một tiếng mẹ, cảm ơn bà cho cô sinh mạng thứ hai, cảm ơn mẹ Tiểu Trí đã làm cho cô đã biết cái gì là tình thương của mẹ, để cô cảm nhận được tình thương của mẹ, để cô cũng có tình yêu của mẹ. Không còn cùng anh trai sống nương tựa lẫn nhau, lẻ loi hiu quạnh.
“Long Nhi, khi nào thì cậu lại có mẹ, mình nhớ rõ khi cậu còn rất nhỏ thì đã không còn mẹ, là anh trai cậu nuôi cậu mà.” Người đàn ông tò mò hỏi.
“Bạn học cũ, nói ra thì rất dài, mình có một đoạn thời gian rời khỏi anh trai mình, đi du lịch, một lần ở bờ biển mình quen biết được mẹ Tiểu Trí, lúc ấy mình đang ở bờ biển nhìn niển, bà ấy cho rằng mình nghĩ quẩn trong lòng, cho nên…… Bà ấy dẫn mình tới nhà bà ấy, cũng bởi vậy mình tạm thời ở trong nhà mẹ Tiểu Trí.
Dần dà, mình thích cảm giác mẹ Tiểu Trí cho mình, như là tình yêu mà mẹ dành cho con mình, mình cảm động, cho nên mình ở nhà bà ấy thật lâu. Cũng bởi vậy mình mới có thể thay đổi nhiều như vậy, bọn họ đều là người rất tốt.
Ở nơi đó mình quen biết một anh trai, anh ấy có vợ và ba đứa con, người một nhà bọn họ rất vui vẻ sinh sống ở bên nhau, chỉ là buổi tối ngày hôm qua, mẹ của ba đứa bé bị người khác bắt đi, người anh trai kia mất đi vợ mình, ba đứa bé kia mất đi mẹ, bọn họ thật đáng thương.” Đóa Đóa khóc, cô bị chuyện xưa của Lang Vương và Bạch Tuyết làm cho cảm động. Mặc dù là ở thế gian cũng khó tìm thấy đôi nam nữ si tình như vậy.
“Đây là mục đích hôm nay cậu tới tìm mình, chỉ là, lấy thế lực của chị Long cậu thì có cái gì không giải quyết được.” Người đàn ông tò mò hỏi, người bạn cũ này, anh biết có tiền cũng có thế, cho nên nhiều năm như anh hắn vẫn luôn không đuổi kịp Long Nhi, bởi vì anh biết rõ căn bản chị Long không để anh vào trong mắt, cho nên hôm nay nhìn thấy Long Nhi tới, anh rất giật mình.
“Đúng vậy, bởi vì đối phương quá mạnh, căn bản là mình không đối phó được.” Đóa Đóa nghiêm túc nói.
“Nha, ngay cả cậu cũng không trị được, xem ra là nhân vật rất lợi hại, trên đời này người có thể gây chuyện với chị Long cũng không nhiều lắm, rốt cuộc là người nào, lại có thể lợi hại như vậy.” Người đàn ông tò mò hỏi.
“Mình không thể nói, mình không muốn liên lụy đến cậu, mình chỉ cần cậu giúp mình chuẩn bị một ít đồ vật.” Đóa Đóa nói.
“Nói đi, là thứ gì?” Người đàn ông hỏi, nói vậy nhất định là đồ vật rất khó làm, bằng không sẽ không tới tìm anh, chuyên môn của anh là làm chuyện người khác không làm được.
“Áo chống đạn, để cho đứa bé mặc, nguyên bộ áo chống đạn. Còn muốn năm cái áo chống đạn cho người lớn, số đo mình đều viết ở trên đây, cậu nhìn xem.” Đóa Đóa lấy một tờ giấy đưa cho anh xem.
“Ba đứa bé cũng muốn?” Người đàn ông hoài nghi hỏi.
“Muốn, hơn nữa nếu có mũ giáp cho đứa bé thì càng tốt.”
Người đàn ông đánh giá Đóa Đóa, là nhiệm vụ gì, còn muốn mang theo đứa bé đi, cô muốn áo chống đạn thì tất nhiên sẽ có chuyện nổ mạnh xãy ra, chẳng lẽ cô không biết đứa bé tham gia loại chuyện này chính là chịu chết, có mặc áo chống đạn cũng vô dụng, đứa bé nhỏ như vậy, nhìn thấy số đo quần áo của ba đứa bé kia, cũng chỉ là nhiều hơn một tuổi, đứa bé nhỏ như vậy, sao lại có thể đi mạo hiểm.
“Long Nhi, cậu đang vui đùa cái gì vậy, các cậu mang theo đứa bé nhỏ như vậy đi chính là chịu chết, cho dù có mặc loại áo chống đạn gì thì cũng vô dụng, bọn chúng quá nhỏ.” Người đàn ông nôn nóng nói, tuy rằng cái gì anh đều làm, nhưng mà đứa bé là đóa hoa của tổ quốc, anh vẫn là ra sức bảo vệ.
“Bạn học cũ, cậu làm ơn, áo chống đạn của ba đứa bé này liền dựa vào cậu, phải toàn thân, có mũ giáp càng tốt.” Đóa Đóa lại một lần cầu xin.
“Cậu điên rồi, Long Nhi, bọn chúng vẫn là trẻ con, sao lại có thể đi tham gia hoạt động cứu người.”“Nếu mình nói, mình muốn áo chống đạn là vì muốn bảo vệ chúng, có người muốn giết bọn chúng, chúng mình chỉ là mang theo ba đứa bé lên trên người, sẽ không làm cho bọn chúng đi mạo hiểm, nhưng mà chúng mình yêu cầu để chúng mặc vào áo chống đạn.” Đóa Đóa nỗ lực giải thích nói.
“Nếu là như thế này, mình chấp nhận. Nhưng mà bọn chúng quá nhỏ, áo chống đạn cậu yêu cầu mình sẽ chuẩn bị, ít nhất cũng phải đến đêm mai làm xong được.” Người đàn ông nói.
“Tốt, quyết định như vậy.” Đóa Đóa mỉm cười nói.
Chắc là rèn luyện trong thời gian dài, khiến dáng người cô có một loại chỉnh thể hướng về phía trước, vừa vặn đẹp, là mẫu mà độ tuổi thiếu nữ phát dục thích hợp nhất; chân dài eo nhỏ, xứng với dáng người cao một mét sáu bảy, thật là tăng một phân thì mập, giảm một phân thì gầy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, không quen sao?” Đóa Đóa bị bạn học cũ nhìn đến trong lòng rất có chút kỳ lạ.
Trước kia cô coi thường người bạn học này, tuy rằng biết rõ bạn học này thích cô, nhưng mà cô lại không thấy là với tình yêu của anh. Chỉ là, hôm nay vừa thấy, có chút ngoan ngoãn.
Đồng dạng, Đóa Đóa của hôm nay ở trong mắt người đàn ông này cũng cực kỳ xinh đẹp.
Đã từng gặp qua kiểu con gái này, mới biết được cái gì gọi là trời sinh báu vật —— hơn nữa là giữa báu vật với báu vật, cô hoàn toàn thuộc về loại làm cho ánh mắt đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy hai mắt liền sẽ xung huyết, hận không thể tròng mắt tràn mi mà ra dán đến trên người mỹ nhân như cô; người bình thường lần đầu tiên nhìn thấy cô, đều sẽ xem nhẹ diện mạo của cô, dáng người cô thật sự quá cướp đoạt mắt. Thẳng thắn mà nói, dáng người tốt đến mức không lời nào có thể siễn tả, vẻ ngoài của cô cũng có thể nói là thượng giai chi tuyển (tuyển chọn trong nhưng người đứng đầu), có lẽ không có xinh đẹp quá lạ thường, nhưng mà mắt to mũi ngọc miệng anh đào nhỏ, cho dù trong mắt đang bắt bẻ người khác như vậy, cũng vẫn có thể xem là một vị mỹ nữ.
Cô muốn một mảnh mềm nhẹ ở trước mắt cô thổi bay tới, xinh đẹp nho nhã trên mặt nhộn nhạo tươi cười như mùa xuân xinh đẹp. Đây là khí chất mà Long Nhi trước kia không có.
Áo choàng sáng lấp lánh lên vẻ nhu hòa, nhàn nhạt hòa với tóc dài, xanh biếc trong ánh mắt...... Cô cũng xinh đẹp đến động lòng người như thế. Cô trở nên càng xinh đẹp, anh cũng càng thích.
Đóa Đóa không nhanh không chậm nhìn về phía bạn học cũ, kỳ thật anh cũng thay đổi rất nhiều, trước kia cảm giác anh đặc biệt không nên thân, hiện giờ xem ra anh không phải là kẻ vô tích sự, ít nhất anh bây giờ là một lão đại.
Một gương mặt xấu xa tươi cười, hai hàng lông mày cũng nổi lên gợn sóng nồng đậm ôn nhu, giống như vẫn luôn mang theo ý cười, cong cong, như là bầu trời đêm sáng tỏ ánh trăng. Làn da trắng phụ trợ đào môi màu hồng nhàn nhạt, ngũ quan xinh đẹp, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt là khuyên tai kim cương trên tai trái làm lóe sáng ánh mắt, không kềm chế được cho gia nhập vào một tia vẻ đẹp trai như ánh mặt trời của anh ……
“Bạn học cũ, ngày mai mình lại qua đây lấy đồ vật mình muốn, cậu nhất định phải chuẩn bị tốt cho mình.” Đóa Đóa đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đóa Đóa không cho người đàn ông có cơ hội nói gì đó, nhìn dáng vẻ thất vọng của người đàn ông, cô xoay người lại, nhàn nhạt nói: “Nếu chúng ta đều thay đổi, như vậy lại một lần nữa quen biết lại, nhìn xem lúc này đây cậu có cơ hội đến cưới mình hay không.
Đóa Đóa nói xong, cười rời đi.
Biệt thự Lang Vương.
Sau khi ba đứa bé đã ăn uống no đủ xong, động tác nhất trí đi vào phòng ngủ chính, chỉ là trăm triệu không nghĩ tới, lúc bọn chúng mở cửa, ảo ảnh lại xuất hiện một lần nữa, thì ra là kết quả Bạch Tuyết nỗ lực, cô ở trên người mỗi đứa bé bao gồm trên người Lang Vương, chỉ cần bóng dáng bọn họ đi vào gian phòng ngủ chính này, liền sẽ xuất hiện ảo ảnh Bạch Tuyết để lại.
Ảo ảnh, Bạch Tuyết ngồi ở trên giường, Lang Vương cũng ngồi ở bên cạnh, ba đứa bé lại giống như hiện tại đi tới.
Đồng thời hướng đến ảo ảnh Bạch Tuyết chạy tới, “Mẹ.”
“Mẹ.”
“Mẹ.”
Hai đứa nhỏ và Lang Vương lại một lần bị mang vào trong thế giới ảo ảnh Bạch Tuyết, ở bên trong này biểu hiện sinh sống gần như giống nhau như đúc. Chỉ có mình Ức Ức chậm rãi bò lên, trên mặt không có quá nhiều vui vẻ và vui sướng.
Hai đứa bé nhìn thấy Bạch Tuyết cũng không nghĩ nhiều, cười hì hì, quăng giày của mình, liền nhảy lên giường, sau đó nhào tới chỗ cô, giống một con giày treo ở trên người cô. Hai đứa bé đều rất vui vẻ. Đương nhiên, bọn họ cũng biết ảo ảnh mẹ để lại có thể duy trì bao lâu, cho nên vì muốn mẹ vui vẻ, một đám dáng vẻ muốn làm nũng, muốn làm nũng.
“Mẹ, mẹ, ba rất nhớ mẹ……”
Tiểu gia hỏa mềm mại mà nói. Lúc này tính tình tựa như mẹ cô bé, một khi vui vẻ, cái gì đều không nói, liền thích ngọt ngào mà lặp lại mỗi một cái xưng hô, hình như là vui sướng tới mức không còn gì để nói.
Đến nỗi Ức Ức, sau khi bò lên giường, dựa gần Lang Vương ngồi xuống, đôi tay ôm đầu gối, thâm thúy mà nhìn Bạch Tuyết, một dáng vẻ thực thỏa mãn vô cùng thỏa mãn. Tựa hồ có thể nhìn thấy cô, cậu liền rất vui vẻ. Không nói một tiếng, dáng vẻ chớp mắt, nhìn qua lại là một dáng vẻ “Con rất ngoan rất ngoan, mau tới dỗ con”, thật đúng là dáng vẻ làm người khác đau lòng. Bạch Tuyết tranh thủ lúc rảnh rỗi, giơ bàn tay ra, xoa nhẹ đầu dưa ướt dầm dề của Ức Ức một phen, Ức Ức tựa như mèo con, thỏa mãn mà hừ nhẹ lên, đầu nhỏ cũng giống như đầu mèo con, hơi hơi vươn lên. Hòa thuận ngọt ngào như vậy, đời người còn có thể có khuyết điểm gì?!
“Mẹ, con nhất định sẽ đưa mẹ về nhà, chờ chúng con.” Ức Ức nói ra, ánh mắt liền nổi lên nước mắt.
Mẹ nên ở bên người bọn họ thật tốt, thượng tiên đáng giận, vì sao muốn đưa mẹ đi? Vì sao muốn chia rẽ bọn họ.
Tất nhiên Lang Vương cũng nghĩ đến điểm tâm tư này của Bạch Tuyết, đơn giản muốn để cho ba ảo ảnh này ở lại với anh, để anh cảm thụ phần tình thân kia. Đây là tâm ý cô yêu anh, anh cũng không chọc phá. Nhưng anh có chút đau lòng cho cô, bởi vì, cô là vì anh mà suy nghĩ như vậy, lấy chính phương thức của mình để quan tâm cô, như vậy của cô đâu?! Từ nhỏ cô đã không có mẹ, thiếu hụt tình thương của mẹ, về phần tình thương của cha, cũng rất khó được thỏa mãn, so sánh với anh mà nói, cô không phải càng cần quan tâm cái này nữa sao. Người phụ nữ ngốc này! Chẳng lẽ cô không có nghĩ đến cô rời đi như vậy, bọn họ sẽ không chịu nổi, sẽ nhớ cô sao! Vì sao cô không có nghĩ đến mất đi cô, anh và ba đứa con đều sẽ thống khổ, đều rất thương tâm.
Cô cố gắng như vậy mà muốn tới an ủi anh, cố gắng để lại ảo ảnh như vậy, vì sao lúc ấy không nói cho anh sẽ có hôm nay, vì sao không nói! Người phụ nữ ngốc, người phụ nữ ngốc!
Không biết Bạch Tuyết đã dùng biện pháp gì để dỗ ba đứa nhỏ ngủ. Cô không có rời đi quá xa, cũng không có rời khỏi phòng, tắt một chút đèn trong nhà.
Bên trong tối đen, bỗng nhiên anh mở bừng mắt. Ánh sáng đèn tường kia ảm đạm, căn bản là đánh không lại màu sắc môi hồng răng trắng tự nhiên của cô, anh chuẩn xác bắt giữ cô, khuôn mặt cô trắng nõn đỏ hồng.
Lẳng lặng, anh không mở miệng.
Cô dùng tay mềm mại, ở trước ngực của anh, nho nhỏ mà vẽ vài vòng.
Anh suy đoán, khẳng định cô là vô ý thức. Bởi vì cô rũ mắt, ánh mắt có chút lập loè, vừa thấy liền biết là đang suy tư, dáng vẻ do dự.
“Dạ, em phải đi, em muốn mang đi một thứ của anh, lại cho em một đứa con đi.” Bạch Tuyết thấp giọng nói.
“Em muốn chia rẽ ba đứa bé?” Lang Vương thấp giọng hỏi.
“Không, em muốn anh ở trong thân thể em để lại một hạt giống, để em mang đi được không?”
“Người phụ nữ ngốc, em là không tính toán sẽ trở lại, muốn ở bên ngoài nuôi dưỡng con anh.” Lang Vương lạnh giọng hỏi.
“Em có thể làm sao bây giờ, em không thể bởi vì em mà luôn có người bị thương, em đi rồi thì tất cả đều sẽ thái bình, em rời đi rồi thì cái gì cũng tốt, Lãnh Dạ anh mang theo ba đứa bé trở về Yêu Giới đi, nơi này em đã không thể trở lại!”
“Thời gian của em không nhiều lắm, đến đây đi, lại cho em một đứa con của anh, em muốn mang đi.” Bạch Tuyết rất nghiêm túc nói.
Bởi vì, cô nghiêm túc như thế, nghiêm túc đến mức đáng yêu như thế, đáng yêu đến mức người khác thật muốn ăn toàn bộ, muốn ăn toàn bộ cũng khiến anh thật muốn ăn cô! Cô lập tức một bộ dáng vẻ bị nghẹn, liên tục xua tay.
Anh cảm thấy dáng vẻ này của cô sẽ chơi rất vui, lại không khống chế được mà muốn ác độc mà ăn hiếp cô, cho nên, thoắt một cái đã bắt được tay nhỏ của cô. “Em xem, em đã thành công!”
Trên mặt anh hiện lên vẻ tà mị thật sâu, trong đêm tối, thoạt nhìn như là một ác ma! Cái miệng nhỏ của cô lập tức mở ra, hình thành chữ hình chữ “o” nho nhỏ. Anh hài hước mà chớp mắt một chút với cô, một dáng vẻ “Cái gì em đều không cần phải nói, anh biết tâm ý của em”. Cô bị lừa rất dễ dàng, có chút nghiêm túc, nhỏ giọng nói. “Anh cần phải nói nhỏ một chút, cũng muốn nhanh lên, bọn nhỏ đều ở đây!”
“Em cảm thấy có thể sao?” Anh xấu tính đáp lại lời cô. Tại đây buổi tối yên tĩnh, tại đây bọn nhỏ đều ngủ ở bên người, anh đặc biệt có này tâm tình tới đừa giỡn cô, cô chính là điều vui vẻ của anh, anh thích nhìn thấy cô bởi vì anh mà biểu lộ một mặt bất kỳ cái gì ra ngoài, hoặc là e lệ, hoặc là tức giận, hoặc là hoảng loạn, trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái.
“Chẳng lẽ anh muốn để cho em bơ vơ không nơi nương tựa sinh sống một mình ở bên kia!” Bạch Tuyết nhìn thấy người đàn ông còn chưa hành động, có chút sốt ruột.
“Anh làm sao để cho em một mình sống ở bên kia.”
Anh cũng duy trì vẻ tà mị trên mặt, vươn một bàn tay khác, mà vuốt ve mặt cô. Mỗi một chút cảm giác mềm nhẹ kia, giống như là lông chim nhẹ nhàng lướt qua mặt cô. Cô càng thêm không thể duy trì bình tĩnh rồi.
Duỗi tay, cô đẩy anh một chút, thấp giọng mà cắn răng nói. “Đừng náo loạn, nhanh lên, thời gian của em không nhiều lắm!”
Giọng nói kia, phảng phất như anh là một đứa trẻ to xác đang nghịch ngợm.
Anh rất vô tội mà nhìn cô, gắt gao ấn tay nhỏ của cô thật mạnh, lại đi xuống đè ép áp lên.
“Anh không náo loạn, anh đang ấp ủ cảm xúc!” Anh khàn giọng mà trả lời.
“Trước kia sao anh không có rì ấp ủ cảm xúc chậm rì như vậy, anh là cố ý đi?” Bạch Tuyết sốt ruột hỏi, cô phải rời khỏi, muốn lại cho anh một lần, vì sao anh không nắm chặt thời gian, dây dưa!
Bất quá, cô vẫn là đánh không lại vẻ mặt lại đẹp lại tà ác như cũ của người đàn ông này như vậy, cũng đánh không lại ánh sáng trong mắt người đàn ông này.
Cô lập tức nhắm mắt lại, sau đó lần lượt thôi miên chính mình, thứ mà tay mình đang ấn không phải cái đồ vật kia, không phải cái đồ vật kia, trên tay cái gì đều không có, đều không có; sau đó, tất cả mọi người đều đang ngủ, đều đang ngủ
Người đàn ông này có đôi khi là tính tình xấu xa, muốn xoay quanh chơi đùa cô, cô không phối hợp, phỏng chừng anh cũng liền chơi đến không dậy nổi, vì thế người đàn ông này lại từng bước một……
“Tuyết Nhi, nói cho anh biết rm bị giam giữ ở chỗ nào?” Lang Vương nhìn tiêu hao đến muốn biến mất, nôn nóng duỗi tay đi lấy Bạch Ttuyết, chỉ là cái gì cũng không bắt được, không thấy một chút hình ảnh Tuyết Nhi.
Lang Vương gần như phát điên, Tuyết Nhi còn chưa kịp nói cho anh biết cô đang bị giam giữ ở nơi nào!
Anh cần phải tìm được Tuyết Nhi trước khi tim ngừng đập, bằng không con và vợ anh sẽ đau lòng, sẽ không ai chăm sóc! Người phụ nữ và các con của anh chỉ có thể do anh chăm sóc anh mới yên tâm, anh không yên tâm về người khác, anh cũng sẽ không cho người khác có cơ hội này.
Mặc kệ là ai!
Đều đừng nghĩ cướp đoạt Tuyết Nhi với anh, Mẫu Đơn là của anh, một ngàn năm trước kia là của anh, một ngàn năm về sau cũng là của anh. Xem ra trận chiến này không thể tránh được! Anh chưa bao giờ có nghĩ tới muốn đối nghịch với trời, là ông trời không tha cho anh, không tha cho Tuyết Nhi, không muốn để anh và Mẫu Đơn ở bên nhau, vậy thì tại sao anh lại phải kính trọng ông trời! lequydon
Anh không muốn đối nghịch với bất kỳ kẻ nào, nhưng mà điều kiện tiên quyết là anh không phạm tôi tôi không phạm anh. Nếu anh phạm tôi tôi sẽ phản kích lại.
Nhiều năm qua anh vẫn luôn trầm mặc như vậy, vẫn luôn chờ đợi, chính là vì chờ đợi kết nghĩa vợ chồng với Mẫu Đơn, chẳng lẽ đây là kết quả anh chờ đợi được. Anh nổi giận, anh không có lỗi với ai, cũng tuyệt đối không cho phép người khác phản bội anh.
Tuyết Nhi là của anh, Mẫu Đơn là của anh, ai dám đưa tay mang Tuyết Nhi đi, anh nhất định không đội trời chung với kẻ đó.
Đóa Đóa ở dưới lầu làm mộ chút thức ăn cho bọn nhỏ, sau đó liền đi lên lầu xem Lang Vương.
Thùng thùng thùng ——
“Mời vào.” Lang Vương lạnh giọng nói.
“Anh trai, anh có muốn ăn chút gì không?” Đóa Đóa lễ phép nói, nếu cô là cô nhỏ của bọn nhỏ, tất nhiên Lang Vương là anh trai cô, cho nên cô lễ phép kêu một tiếng anh trai.
“Đóa Đóa, tôi không đói bụng, cô đi xuống ăn đi.”
“Anh trai, em cũng không đói bụng! Chuyện của chị dâu anh tính toán bây giờ nên làm gì?” Đóa Đóa quan tâm hỏi.
“Tôi muốn đi tìm Tuyết Nhi, chỉ là có chút khó khăn!”
“Em có thể giúp anh làm cái gì?” Đóa Đóa đến gần Lang Vương hỏi.
“Giúp tôi đi chuẩn bị áo chống đạn cho bọn nhỏ mặc, tốt nhất là toàn thân.” Lang Vương nói nhỏ.
Đóa Đóa hoảng sợ nhìn Lang Vương, anh muốn làm gì? Áo chống đạn? Ở trên trời còn dùng đến cái này, hay là anh muốn dùng cách của con người để đi cứu Bạch Tuyết.
“Anh trai, anh là muốn dùng cách làm của chúng em ở nơi này để cướp chị dâu về?” Đóa Đóa thấp giọng hỏi.
“Tôi phải làm chuẩn bị mọi biện pháp, một khi tôi dùng pháp lực không đấu lại bọn họ, tôi sẽ chọn dùng biện pháp thứ hai này, dùng công năng của đạn, tôi không thể để Tuyết Nhi ở lại trê trời, cô ấy không thể rời khỏi tôi, cô ấy sẽ nhớ các con, sau thời gian lâu rồi cô ấy sẽ phát đ điên! Cho nên tôi không thể để cái nhà này bị hủy!” Lang Vương lạnh lẽo nói.
“Em hiểu được, kỳ thật…… Mọi người ai cũng không rời bỏ ai. Anh rời khỏi chị dâu cũng giống như không thể sống, em biết! Anh trai, anh yên tâm em nhất định sẽ nghĩ cách chuẩn bị tốt áo chống đạn toàn thân.” Đóa Đóa nói xong đi ra ngoài.
Cô phải rời khỏi trong chốc lát, cô muốn đi gặp một người, có lẽ người này có thể giúp Lang Vương.
Người kia là bạn học của cô, lúc còn đi học đã yêu thầm cô, nhưng mà cô không thích người đàn ông này, hiện tại người đàn ông này rất lợi hại, có quyền thế, có rất nhiều con đường có thể làm ra đồ cô cần.
Đi xuống dưới lầu.
“Bọn nhỏ, cô nhỏ muốn đi ra ngoài một chút, các con đừng nên đi lung tung, cùng với ba các con ngốc cùng nhau, mất đi mẹ, cô biết các con rất khó chịu, nhưng mà các con có nghĩ tới mẹ mình hay không …… Ba các con đã đợi một ngàn năm, hiện giờ lại gặp phải chuyện như vậy, anh ấy sẽ khổ sở rất nhiều, thương tâm rất nhiều, ăn no rồi đi lên xem anh ấy đi.” Đóa Đóa ôn nhu nói.
Đóa Đóa rời khỏi biệt thự Lang Vương, cô ngồi trên tắc xi, trực tiếp đi đến nhà bạn học kia.
Bạn học kia không nghĩ tới Tiểu Long Nữ sẽ đến tìm anh, còn là chủ động tới cửa, có chút không tin được, cười ha hả dẫn cô vào nhà.
“Bạn học cũ, sao cậu có thời gian mà tới tìm mình, chúng ta chính là thật lâu không có gặp mặt.” Người đàn ông cười nói.
“Chúng ta không phải người ngoài, mình sẽ không vòng vo nữa, hôm nay mình tới là có chuyện tìm cậu, nhờ cậu trợ giúp.” Đóa Đóa lễ phép nói.
“Chờ một chút! Cậu thật sự là bạn học Long Nhi, mình có cảm giác…… Mình có cảm giác cậu không phải Long Nhi mà mình biết, cậu trang điểm, còn có cách nói chuyện của cậu nữa, ấn tượng cả người cậu cho tôi thấy đều đã thay đổi.” Người đàn ông nghi ngờ nhìn Đóa Đóa. lequydonn
“Đúng vậy, người luôn là thay đổi, cậu thay đổi, mình cũng thay đổi, chúng ta đều thay đổi, nói không chừng lại quá mấy năm, chúng ta lại là một dáng vẻ khác.” Đóa Đóa cười ha hả nói.
“Cậu thật sự thay đổi, trở nên rất lợi hại, nếu không phải trước kia mình quen biết cậu, mình nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến dáng vẻ trước kia của cậu là như thế, trước kia chị Long có bao giờ mặc qua loại váy công chúa thanh thuần như vậy, có bao giờ nói chuyện quá văn vẻ nho nhã như vậy.” Người đàn ông khó có thể tin nhìn Tiểu Long Nữ.
“Cái váy này là cháu gái mình chọn cho, khó coi sao?” Đóa Đóa hỏi.
“Đẹp, quá đẹp, hương vị toàn thay đổi, bất quá như vậy thật không giống cậu, có thể nói là không phải cậu. Cậu cho mình cảm giác tổng thể đều không giống nhau, hoàn toàn không giống nhau. Quá không thể tưởng tượng được, chị Long cậu cũng sẽ có một ngày thanh thuần như vậy, mình thật quá ngoài ý muốn.” Người đàn ông hiển nhiên có chút vui mừng khôn xiết, vô cùng vui mừng.
“Mình cũng không nghĩ tới mình sẽ thay đổi nhiều như vậy, bất quá mình cảm giác cách sống như vậy rất tốt, rất có ý nghĩa, mình rất thích mình của hiện tại.” Đóa Đóa ăn ngay nói thật.
“Mình cũng thích cậu của hiện tại, đơn thuần, đáng yêu, còn có vài phần cô gái nhỏ thẹn thùng.” Người đàn ông xoa xoa tay, ngồi xuống bên người Long Nhi.
“Nếu tính cách mình đều đã thay đổi, mình cũng vì chính mình đổi lại một cái tên, mình muốn đổi cách xưng hô lại từ đầu, bạn học cũ về sau gọi mình là Đóa Đóa đi, coi như là nhũ danh, đại danh vẫn là Long Nữ.” Đóa Đóa cười ha hả nói.
“Đóa Đóa?” Người đàn ông lặp lại nói.
“Đúng vậy, Đóa Đóa, tên này là mẹ mình đặt, mình rất thích.” Đóa Đóa nghĩ đến mẹ Tiểu Trí trong lòng liền vui vẻ, cô còn chưa có thời gian đi gặp bà, chờ chuyện của Tuyết Nhi qua đi, cô nhất định tự mình đi gặp mẹ Tiểu Trí, chính miệng gọi bà một tiếng mẹ, cảm ơn bà cho cô sinh mạng thứ hai, cảm ơn mẹ Tiểu Trí đã làm cho cô đã biết cái gì là tình thương của mẹ, để cô cảm nhận được tình thương của mẹ, để cô cũng có tình yêu của mẹ. Không còn cùng anh trai sống nương tựa lẫn nhau, lẻ loi hiu quạnh.
“Long Nhi, khi nào thì cậu lại có mẹ, mình nhớ rõ khi cậu còn rất nhỏ thì đã không còn mẹ, là anh trai cậu nuôi cậu mà.” Người đàn ông tò mò hỏi.
“Bạn học cũ, nói ra thì rất dài, mình có một đoạn thời gian rời khỏi anh trai mình, đi du lịch, một lần ở bờ biển mình quen biết được mẹ Tiểu Trí, lúc ấy mình đang ở bờ biển nhìn niển, bà ấy cho rằng mình nghĩ quẩn trong lòng, cho nên…… Bà ấy dẫn mình tới nhà bà ấy, cũng bởi vậy mình tạm thời ở trong nhà mẹ Tiểu Trí.
Dần dà, mình thích cảm giác mẹ Tiểu Trí cho mình, như là tình yêu mà mẹ dành cho con mình, mình cảm động, cho nên mình ở nhà bà ấy thật lâu. Cũng bởi vậy mình mới có thể thay đổi nhiều như vậy, bọn họ đều là người rất tốt.
Ở nơi đó mình quen biết một anh trai, anh ấy có vợ và ba đứa con, người một nhà bọn họ rất vui vẻ sinh sống ở bên nhau, chỉ là buổi tối ngày hôm qua, mẹ của ba đứa bé bị người khác bắt đi, người anh trai kia mất đi vợ mình, ba đứa bé kia mất đi mẹ, bọn họ thật đáng thương.” Đóa Đóa khóc, cô bị chuyện xưa của Lang Vương và Bạch Tuyết làm cho cảm động. Mặc dù là ở thế gian cũng khó tìm thấy đôi nam nữ si tình như vậy.
“Đây là mục đích hôm nay cậu tới tìm mình, chỉ là, lấy thế lực của chị Long cậu thì có cái gì không giải quyết được.” Người đàn ông tò mò hỏi, người bạn cũ này, anh biết có tiền cũng có thế, cho nên nhiều năm như anh hắn vẫn luôn không đuổi kịp Long Nhi, bởi vì anh biết rõ căn bản chị Long không để anh vào trong mắt, cho nên hôm nay nhìn thấy Long Nhi tới, anh rất giật mình.
“Đúng vậy, bởi vì đối phương quá mạnh, căn bản là mình không đối phó được.” Đóa Đóa nghiêm túc nói.
“Nha, ngay cả cậu cũng không trị được, xem ra là nhân vật rất lợi hại, trên đời này người có thể gây chuyện với chị Long cũng không nhiều lắm, rốt cuộc là người nào, lại có thể lợi hại như vậy.” Người đàn ông tò mò hỏi.
“Mình không thể nói, mình không muốn liên lụy đến cậu, mình chỉ cần cậu giúp mình chuẩn bị một ít đồ vật.” Đóa Đóa nói.
“Nói đi, là thứ gì?” Người đàn ông hỏi, nói vậy nhất định là đồ vật rất khó làm, bằng không sẽ không tới tìm anh, chuyên môn của anh là làm chuyện người khác không làm được.
“Áo chống đạn, để cho đứa bé mặc, nguyên bộ áo chống đạn. Còn muốn năm cái áo chống đạn cho người lớn, số đo mình đều viết ở trên đây, cậu nhìn xem.” Đóa Đóa lấy một tờ giấy đưa cho anh xem.
“Ba đứa bé cũng muốn?” Người đàn ông hoài nghi hỏi.
“Muốn, hơn nữa nếu có mũ giáp cho đứa bé thì càng tốt.”
Người đàn ông đánh giá Đóa Đóa, là nhiệm vụ gì, còn muốn mang theo đứa bé đi, cô muốn áo chống đạn thì tất nhiên sẽ có chuyện nổ mạnh xãy ra, chẳng lẽ cô không biết đứa bé tham gia loại chuyện này chính là chịu chết, có mặc áo chống đạn cũng vô dụng, đứa bé nhỏ như vậy, nhìn thấy số đo quần áo của ba đứa bé kia, cũng chỉ là nhiều hơn một tuổi, đứa bé nhỏ như vậy, sao lại có thể đi mạo hiểm.
“Long Nhi, cậu đang vui đùa cái gì vậy, các cậu mang theo đứa bé nhỏ như vậy đi chính là chịu chết, cho dù có mặc loại áo chống đạn gì thì cũng vô dụng, bọn chúng quá nhỏ.” Người đàn ông nôn nóng nói, tuy rằng cái gì anh đều làm, nhưng mà đứa bé là đóa hoa của tổ quốc, anh vẫn là ra sức bảo vệ.
“Bạn học cũ, cậu làm ơn, áo chống đạn của ba đứa bé này liền dựa vào cậu, phải toàn thân, có mũ giáp càng tốt.” Đóa Đóa lại một lần cầu xin.
“Cậu điên rồi, Long Nhi, bọn chúng vẫn là trẻ con, sao lại có thể đi tham gia hoạt động cứu người.”“Nếu mình nói, mình muốn áo chống đạn là vì muốn bảo vệ chúng, có người muốn giết bọn chúng, chúng mình chỉ là mang theo ba đứa bé lên trên người, sẽ không làm cho bọn chúng đi mạo hiểm, nhưng mà chúng mình yêu cầu để chúng mặc vào áo chống đạn.” Đóa Đóa nỗ lực giải thích nói.
“Nếu là như thế này, mình chấp nhận. Nhưng mà bọn chúng quá nhỏ, áo chống đạn cậu yêu cầu mình sẽ chuẩn bị, ít nhất cũng phải đến đêm mai làm xong được.” Người đàn ông nói.
“Tốt, quyết định như vậy.” Đóa Đóa mỉm cười nói.
Chắc là rèn luyện trong thời gian dài, khiến dáng người cô có một loại chỉnh thể hướng về phía trước, vừa vặn đẹp, là mẫu mà độ tuổi thiếu nữ phát dục thích hợp nhất; chân dài eo nhỏ, xứng với dáng người cao một mét sáu bảy, thật là tăng một phân thì mập, giảm một phân thì gầy.
“Nhìn cái gì mà nhìn, không quen sao?” Đóa Đóa bị bạn học cũ nhìn đến trong lòng rất có chút kỳ lạ.
Trước kia cô coi thường người bạn học này, tuy rằng biết rõ bạn học này thích cô, nhưng mà cô lại không thấy là với tình yêu của anh. Chỉ là, hôm nay vừa thấy, có chút ngoan ngoãn.
Đồng dạng, Đóa Đóa của hôm nay ở trong mắt người đàn ông này cũng cực kỳ xinh đẹp.
Đã từng gặp qua kiểu con gái này, mới biết được cái gì gọi là trời sinh báu vật —— hơn nữa là giữa báu vật với báu vật, cô hoàn toàn thuộc về loại làm cho ánh mắt đàn ông lần đầu tiên nhìn thấy hai mắt liền sẽ xung huyết, hận không thể tròng mắt tràn mi mà ra dán đến trên người mỹ nhân như cô; người bình thường lần đầu tiên nhìn thấy cô, đều sẽ xem nhẹ diện mạo của cô, dáng người cô thật sự quá cướp đoạt mắt. Thẳng thắn mà nói, dáng người tốt đến mức không lời nào có thể siễn tả, vẻ ngoài của cô cũng có thể nói là thượng giai chi tuyển (tuyển chọn trong nhưng người đứng đầu), có lẽ không có xinh đẹp quá lạ thường, nhưng mà mắt to mũi ngọc miệng anh đào nhỏ, cho dù trong mắt đang bắt bẻ người khác như vậy, cũng vẫn có thể xem là một vị mỹ nữ.
Cô muốn một mảnh mềm nhẹ ở trước mắt cô thổi bay tới, xinh đẹp nho nhã trên mặt nhộn nhạo tươi cười như mùa xuân xinh đẹp. Đây là khí chất mà Long Nhi trước kia không có.
Áo choàng sáng lấp lánh lên vẻ nhu hòa, nhàn nhạt hòa với tóc dài, xanh biếc trong ánh mắt...... Cô cũng xinh đẹp đến động lòng người như thế. Cô trở nên càng xinh đẹp, anh cũng càng thích.
Đóa Đóa không nhanh không chậm nhìn về phía bạn học cũ, kỳ thật anh cũng thay đổi rất nhiều, trước kia cảm giác anh đặc biệt không nên thân, hiện giờ xem ra anh không phải là kẻ vô tích sự, ít nhất anh bây giờ là một lão đại.
Một gương mặt xấu xa tươi cười, hai hàng lông mày cũng nổi lên gợn sóng nồng đậm ôn nhu, giống như vẫn luôn mang theo ý cười, cong cong, như là bầu trời đêm sáng tỏ ánh trăng. Làn da trắng phụ trợ đào môi màu hồng nhàn nhạt, ngũ quan xinh đẹp, khuôn mặt hoàn mỹ, đặc biệt là khuyên tai kim cương trên tai trái làm lóe sáng ánh mắt, không kềm chế được cho gia nhập vào một tia vẻ đẹp trai như ánh mặt trời của anh ……
“Bạn học cũ, ngày mai mình lại qua đây lấy đồ vật mình muốn, cậu nhất định phải chuẩn bị tốt cho mình.” Đóa Đóa đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đóa Đóa không cho người đàn ông có cơ hội nói gì đó, nhìn dáng vẻ thất vọng của người đàn ông, cô xoay người lại, nhàn nhạt nói: “Nếu chúng ta đều thay đổi, như vậy lại một lần nữa quen biết lại, nhìn xem lúc này đây cậu có cơ hội đến cưới mình hay không.
Đóa Đóa nói xong, cười rời đi.
Biệt thự Lang Vương.
Sau khi ba đứa bé đã ăn uống no đủ xong, động tác nhất trí đi vào phòng ngủ chính, chỉ là trăm triệu không nghĩ tới, lúc bọn chúng mở cửa, ảo ảnh lại xuất hiện một lần nữa, thì ra là kết quả Bạch Tuyết nỗ lực, cô ở trên người mỗi đứa bé bao gồm trên người Lang Vương, chỉ cần bóng dáng bọn họ đi vào gian phòng ngủ chính này, liền sẽ xuất hiện ảo ảnh Bạch Tuyết để lại.
Ảo ảnh, Bạch Tuyết ngồi ở trên giường, Lang Vương cũng ngồi ở bên cạnh, ba đứa bé lại giống như hiện tại đi tới.
Đồng thời hướng đến ảo ảnh Bạch Tuyết chạy tới, “Mẹ.”
“Mẹ.”
“Mẹ.”
Hai đứa nhỏ và Lang Vương lại một lần bị mang vào trong thế giới ảo ảnh Bạch Tuyết, ở bên trong này biểu hiện sinh sống gần như giống nhau như đúc. Chỉ có mình Ức Ức chậm rãi bò lên, trên mặt không có quá nhiều vui vẻ và vui sướng.
Hai đứa bé nhìn thấy Bạch Tuyết cũng không nghĩ nhiều, cười hì hì, quăng giày của mình, liền nhảy lên giường, sau đó nhào tới chỗ cô, giống một con giày treo ở trên người cô. Hai đứa bé đều rất vui vẻ. Đương nhiên, bọn họ cũng biết ảo ảnh mẹ để lại có thể duy trì bao lâu, cho nên vì muốn mẹ vui vẻ, một đám dáng vẻ muốn làm nũng, muốn làm nũng.
“Mẹ, mẹ, ba rất nhớ mẹ……”
Tiểu gia hỏa mềm mại mà nói. Lúc này tính tình tựa như mẹ cô bé, một khi vui vẻ, cái gì đều không nói, liền thích ngọt ngào mà lặp lại mỗi một cái xưng hô, hình như là vui sướng tới mức không còn gì để nói.
Đến nỗi Ức Ức, sau khi bò lên giường, dựa gần Lang Vương ngồi xuống, đôi tay ôm đầu gối, thâm thúy mà nhìn Bạch Tuyết, một dáng vẻ thực thỏa mãn vô cùng thỏa mãn. Tựa hồ có thể nhìn thấy cô, cậu liền rất vui vẻ. Không nói một tiếng, dáng vẻ chớp mắt, nhìn qua lại là một dáng vẻ “Con rất ngoan rất ngoan, mau tới dỗ con”, thật đúng là dáng vẻ làm người khác đau lòng. Bạch Tuyết tranh thủ lúc rảnh rỗi, giơ bàn tay ra, xoa nhẹ đầu dưa ướt dầm dề của Ức Ức một phen, Ức Ức tựa như mèo con, thỏa mãn mà hừ nhẹ lên, đầu nhỏ cũng giống như đầu mèo con, hơi hơi vươn lên. Hòa thuận ngọt ngào như vậy, đời người còn có thể có khuyết điểm gì?!
“Mẹ, con nhất định sẽ đưa mẹ về nhà, chờ chúng con.” Ức Ức nói ra, ánh mắt liền nổi lên nước mắt.
Mẹ nên ở bên người bọn họ thật tốt, thượng tiên đáng giận, vì sao muốn đưa mẹ đi? Vì sao muốn chia rẽ bọn họ.
Tất nhiên Lang Vương cũng nghĩ đến điểm tâm tư này của Bạch Tuyết, đơn giản muốn để cho ba ảo ảnh này ở lại với anh, để anh cảm thụ phần tình thân kia. Đây là tâm ý cô yêu anh, anh cũng không chọc phá. Nhưng anh có chút đau lòng cho cô, bởi vì, cô là vì anh mà suy nghĩ như vậy, lấy chính phương thức của mình để quan tâm cô, như vậy của cô đâu?! Từ nhỏ cô đã không có mẹ, thiếu hụt tình thương của mẹ, về phần tình thương của cha, cũng rất khó được thỏa mãn, so sánh với anh mà nói, cô không phải càng cần quan tâm cái này nữa sao. Người phụ nữ ngốc này! Chẳng lẽ cô không có nghĩ đến cô rời đi như vậy, bọn họ sẽ không chịu nổi, sẽ nhớ cô sao! Vì sao cô không có nghĩ đến mất đi cô, anh và ba đứa con đều sẽ thống khổ, đều rất thương tâm.
Cô cố gắng như vậy mà muốn tới an ủi anh, cố gắng để lại ảo ảnh như vậy, vì sao lúc ấy không nói cho anh sẽ có hôm nay, vì sao không nói! Người phụ nữ ngốc, người phụ nữ ngốc!
Không biết Bạch Tuyết đã dùng biện pháp gì để dỗ ba đứa nhỏ ngủ. Cô không có rời đi quá xa, cũng không có rời khỏi phòng, tắt một chút đèn trong nhà.
Bên trong tối đen, bỗng nhiên anh mở bừng mắt. Ánh sáng đèn tường kia ảm đạm, căn bản là đánh không lại màu sắc môi hồng răng trắng tự nhiên của cô, anh chuẩn xác bắt giữ cô, khuôn mặt cô trắng nõn đỏ hồng.
Lẳng lặng, anh không mở miệng.
Cô dùng tay mềm mại, ở trước ngực của anh, nho nhỏ mà vẽ vài vòng.
Anh suy đoán, khẳng định cô là vô ý thức. Bởi vì cô rũ mắt, ánh mắt có chút lập loè, vừa thấy liền biết là đang suy tư, dáng vẻ do dự.
“Dạ, em phải đi, em muốn mang đi một thứ của anh, lại cho em một đứa con đi.” Bạch Tuyết thấp giọng nói.
“Em muốn chia rẽ ba đứa bé?” Lang Vương thấp giọng hỏi.
“Không, em muốn anh ở trong thân thể em để lại một hạt giống, để em mang đi được không?”
“Người phụ nữ ngốc, em là không tính toán sẽ trở lại, muốn ở bên ngoài nuôi dưỡng con anh.” Lang Vương lạnh giọng hỏi.
“Em có thể làm sao bây giờ, em không thể bởi vì em mà luôn có người bị thương, em đi rồi thì tất cả đều sẽ thái bình, em rời đi rồi thì cái gì cũng tốt, Lãnh Dạ anh mang theo ba đứa bé trở về Yêu Giới đi, nơi này em đã không thể trở lại!”
“Thời gian của em không nhiều lắm, đến đây đi, lại cho em một đứa con của anh, em muốn mang đi.” Bạch Tuyết rất nghiêm túc nói.
Bởi vì, cô nghiêm túc như thế, nghiêm túc đến mức đáng yêu như thế, đáng yêu đến mức người khác thật muốn ăn toàn bộ, muốn ăn toàn bộ cũng khiến anh thật muốn ăn cô! Cô lập tức một bộ dáng vẻ bị nghẹn, liên tục xua tay.
Anh cảm thấy dáng vẻ này của cô sẽ chơi rất vui, lại không khống chế được mà muốn ác độc mà ăn hiếp cô, cho nên, thoắt một cái đã bắt được tay nhỏ của cô. “Em xem, em đã thành công!”
Trên mặt anh hiện lên vẻ tà mị thật sâu, trong đêm tối, thoạt nhìn như là một ác ma! Cái miệng nhỏ của cô lập tức mở ra, hình thành chữ hình chữ “o” nho nhỏ. Anh hài hước mà chớp mắt một chút với cô, một dáng vẻ “Cái gì em đều không cần phải nói, anh biết tâm ý của em”. Cô bị lừa rất dễ dàng, có chút nghiêm túc, nhỏ giọng nói. “Anh cần phải nói nhỏ một chút, cũng muốn nhanh lên, bọn nhỏ đều ở đây!”
“Em cảm thấy có thể sao?” Anh xấu tính đáp lại lời cô. Tại đây buổi tối yên tĩnh, tại đây bọn nhỏ đều ngủ ở bên người, anh đặc biệt có này tâm tình tới đừa giỡn cô, cô chính là điều vui vẻ của anh, anh thích nhìn thấy cô bởi vì anh mà biểu lộ một mặt bất kỳ cái gì ra ngoài, hoặc là e lệ, hoặc là tức giận, hoặc là hoảng loạn, trừng mắt nhìn anh liếc mắt một cái.
“Chẳng lẽ anh muốn để cho em bơ vơ không nơi nương tựa sinh sống một mình ở bên kia!” Bạch Tuyết nhìn thấy người đàn ông còn chưa hành động, có chút sốt ruột.
“Anh làm sao để cho em một mình sống ở bên kia.”
Anh cũng duy trì vẻ tà mị trên mặt, vươn một bàn tay khác, mà vuốt ve mặt cô. Mỗi một chút cảm giác mềm nhẹ kia, giống như là lông chim nhẹ nhàng lướt qua mặt cô. Cô càng thêm không thể duy trì bình tĩnh rồi.
Duỗi tay, cô đẩy anh một chút, thấp giọng mà cắn răng nói. “Đừng náo loạn, nhanh lên, thời gian của em không nhiều lắm!”
Giọng nói kia, phảng phất như anh là một đứa trẻ to xác đang nghịch ngợm.
Anh rất vô tội mà nhìn cô, gắt gao ấn tay nhỏ của cô thật mạnh, lại đi xuống đè ép áp lên.
“Anh không náo loạn, anh đang ấp ủ cảm xúc!” Anh khàn giọng mà trả lời.
“Trước kia sao anh không có rì ấp ủ cảm xúc chậm rì như vậy, anh là cố ý đi?” Bạch Tuyết sốt ruột hỏi, cô phải rời khỏi, muốn lại cho anh một lần, vì sao anh không nắm chặt thời gian, dây dưa!
Bất quá, cô vẫn là đánh không lại vẻ mặt lại đẹp lại tà ác như cũ của người đàn ông này như vậy, cũng đánh không lại ánh sáng trong mắt người đàn ông này.
Cô lập tức nhắm mắt lại, sau đó lần lượt thôi miên chính mình, thứ mà tay mình đang ấn không phải cái đồ vật kia, không phải cái đồ vật kia, trên tay cái gì đều không có, đều không có; sau đó, tất cả mọi người đều đang ngủ, đều đang ngủ
Người đàn ông này có đôi khi là tính tình xấu xa, muốn xoay quanh chơi đùa cô, cô không phối hợp, phỏng chừng anh cũng liền chơi đến không dậy nổi, vì thế người đàn ông này lại từng bước một……
/530
|