Cô gái sắc bén nhìn Ức Ức, lại nhìn những người khác.
“Nếu các người cứ rời đi như vậy, sẽ rất khó để báo cáo nhiệm vụ được giao cho chủ nhân, dù sao tôi cũng là nha hoàn phụ trách chăm sóc Mẫu Đơn. Nếu Ngọc Đế phát hiện không thấy Mẫu Đơn, nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi. Đến lúc đó các người đã đi rồi, tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tự do của các người chính là tạo thành đau khổ cho người khác sao?” Cô gái lạnh giọng nói. diendanlequyon
“Chúng tôi không nghĩ là lấy sự tự do của mình đổi thành đau khổ cho người khác, bởi vì chúng tôi rời khỏi nơi này cũng không phải đi hưởng phúc, cũng không phải là sống một cuộc sống tự do, chúng tôi là đang chạy trốn, chuyện tương lai như thế nào? Chúng ta cũng không biết, làm sao có thể mang theo cô chứ.” Ức Ức lạnh giọng nói.
“Tôi tình nguyện đi theo các người chạy nạn, cũng không muốn ở lại nơi này!” Cô gái nói.
“Yên tâm, tôi có biện pháp không làm liên lụy đến cô.” Ức Ức ngước mắt nhìn về phía sau cô gái, lạnh lùng nói, vẻ mặt còn rất hoảng loạn, cô gái tò mò quay đầu lại, là ai tới sao? Có thể làm cho thằng nhóc này kinh hoảng như vậy.
Sau khi cô gái quay đầu lại Ức Ức cực kỳ nhanh bay lên một cái, tiếng dao xẹt qua một tiếng, sau đó cô gái không cam lòng té xỉu.
“Cậu, lừa đảo……”
“Bởi vì cô ngấm ngầm giở trò, tôi chỉ là thành toàn cho cô, cô hẳn là nên cảm ơn tôi, như vậy vừa không liên lụy cô bị Ngọc Đế trách phạt. Cũng sẽ không gây trở ngại chúng tôi rời đi, thật tốt, đẹp cả đôi đường. Tạm biệt ——” Ức Ức vỗ vỗ tay nhỏ, sau đó mở của xe hoàng tử ếch xanh ra, “Mẹ, ba mau vào, không còn nhiều thời gian lắm.” Bạch Tuyết và Lang Vương gật gật đầu, nhanh nhạy chui vào xe. Sau đó Thiên Tầm và Niệm Niệm cũng đi vào, Ức Ức là người cuối cùng đi vào.
Sau khi tiến vào, Bạch Tuyết mới biết được lúc này đây không gian trong xe đã lớn hơn nữa, bên trong quả nhiên có rất nhiều chức năng quan trọng, cái gì cần có đều có, nhìn dáng vẻ thật giống như là chạy trốn.
“Dạ, chúng ta rời đi như vậy, Ngọc Đế sẽ không lấy người nhà em ra để áp chế chúng ta không?” Bạch Tuyết không muốn bởi vì bọn họ chọc giận Ngọc Đế, mà làm liên lụy đến người trong nhà. Cho nên lo lắng hỏi một câu.
“Sẽ không, nói như thế nào Ngọc Đế cũng không phải là thằng nhóc bụi đời, ông ta sẽ không làm những thủ đoạn hạ lưu đó.” Nghe được lời Lang Vương nói như vậy, Bạch Tuyết yên tâm.
Chỉ cần có thể cùng bọn nhỏ còn có Lang Vương ở bên nhau, đi nơi nào cũng tốt hết, đi nơi nào cũng tốt hơn Thiên cung, tuy rằng Thiên cung rất hoa lệ, nhưng mà nơi này không có tình yêu, không có tình người, chỉ có thế lực nhạt nhẽo.
Ở chỗ này không có bất kỳ cuộc sống ý nghĩa gì, chỉ có tra tấn nhạt nhẽo, cùng kỹ niệm đau khổ. lequyodnnn
Cô không muốn cuộc sống như vậy, cô muốn cùng người thân nhất người cô yêu nhất ở bên nhau.
Cho nên gia đình bắt đầu bỏ trốn, cái gì Ma Vương, cái gì Ngọc Đế bọn họ đều không sợ hãi, không có gì đáng sợ hơn so với việc bị tách ra khỏi người thân của mình, cho nên chỉ cần cô cùng những người thân nhất ở bên nhau, thì không có cái gì đáng sợ nữa!
“Các con, chồng, hiện tại gia đình chúng ta tiến vào trạng thái khẩn cấp, bây giờ hãy xuất phát, rời khỏi nơi quỷ quái này, em sẽ không bao giờ trở về nơi này!”
Bạch Tuyết ôm lấy bả vai Lang Vương, hùng hồn nói.
“Em không hối hận? Có khả năng chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, đến lúc đó em sẽ không được ăn ngon, không được uống tốt, cũng không có quần áo xinh đẹp để mặc, còn có khả năng em đi theo anh sẽ chịu khổ. Vợ…… Em hối hận sao?” Lang Vương thâm thúy nhìn Bạch Tuyết, giọng nói không nhanh không chậm hỏi.
“Em không hối hận, chỉ cần có thể cùng mọi người ở bên nhau, đi nơi nào em cũng đều vui vẻ. Nếu không thể cùng mọi người ở bên nhau, em tình nguyện chết.” Bạch Tuyết lạnh giọng nói.
“Một khi đã như vậy, xuất phát đi con trai.” Lang Vương ra lệnh một tiếng. Ức Ức đã bắt đầu khỏi động ô tô, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn ra ngoài xe, cậu đã mở trang bị ẩn hình, lại còn biến diện tích ô tô đến nhỏ nhất, như vậy thì phía trước có đóng lại cửa lớn, ô tô nhỏ của bọn họ cũng có thể chui ra từ phía dưới khe hở.
Lang Vương lấy một ít vũ khí bí mật, đặt trên mỗi cửa sổ của ô tô nhỏ, để tấn công sự công kích từ bên ngoài, thuận lợi trốn thoát.
Lúc này ô tô của bọn họ ở trong mắt người bên ngoài, nhỏ như là một hộp que diêm, nhưng mà diện tích nhỏ như vậy, vẫn còn ẩn hình, cho nên tỷ lệ bọn họ trốn thoát thành công rất cao.
Hơn nữa Lang Vương đã chuẩn bị phòng bị tốt nhất.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Lang Vương lạnh giọng nói, “Ức Ức dừng xe, phía trước có yêu khí, Ngọc Đế đã biết mẹ con rời đi, cho nên ở Nam Thiên Môn đã bố trí trận ải phòng yêu khí, trên người chúng ta nhiều ít đều còn có yêu khí, không thể rời khỏi nơi đó, mặc dù xe chúng ta đang ẩn hình, nhưng mà mùi trên người vẫn còn, không thể qua được, đến đó rồi chúng sẽ vang lên. Cho nên chúng ta không thể an toàn rời khỏi được!” Lang Vương lạnh giọng nói, hơn nữa từ tủ lạnh lấy ra mấy bình thủy đưa cho bọn nhỏ và Bạch Tuyết một người một lọ, sau đó lại ngồi trước mặt Bạch Tuyết uống hết một lần, một dáng vẻ trời sập xuống cũng không có quan hệ với anh.
Bọn nhỏ không biết trong lòng Lang Vương muốn làm cái gì, Bạch Tuyết cũng nghĩ không ra trong lòng Lang Vương đang nghĩ như thế nào.
Nghĩ đến Nam Thiên Môn có cái báo hiệu yêu khí, Lang Vương nên sốt ruột chứ, vì sao lại bình tĩnh như vậy, không nóng không vội, như là không có quan hệ với anh vậy.
Hiển nhiên Ức Ức cũng có chút không bình tĩnh, ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Lang Vương.
Hiện tại ở Thiên cung thêm một chút thì có nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Rốt cuộc trong lòng ba muốn làm cái gì?
Chỉ thấy Lang Vương đặt lọ nước uống xong rồi xuống, vẫn không truyền đạt mệnh lệnh như cũ, rốt cuộc Ức Ức cũng thiếu kiên nhẫn, “Ba, làm sao bây giờ? Muốn tiến lên hay không?”
“Lái xe.” Lang Vương nhàn nhạt nói.
“Vâng ạ.” Ức Ức đã hiểu ba là muốn cậu tiến lên, ai ngờ Lang Vương còn nói thêm: “Đi lại dưới tàng cây kia chờ cơ hội rời đi.” Lang Vương bình tĩnh thoải mái nói.
“Cơ hội? Ba, chúng ta còn có cơ hội gì?” Ức Ức khó hiểu hỏi.
“Thời gian không sai biệt lắm, tất cả mọi người đều có lợi thế.” Lang Vương đi đến một cửa sổ xe ngồi xuống, Bạch Tuyết cũng đi đến một cái cửa sổ khác ngồi xuống, Thiên Tầm và Niệm Niệm cũng đi đến bên cửa sổ xe ngồi xuống, sau đó đều nhìn không chớp mắt về phía bên ngoài, bọn họ đều tin tưởng Lang Vương, nhưng mà chỉ là không biết ba còn có vũ khí bí mật gì chưa lấy ra ngoài, bọn họ đều ở chỗ này, còn có ai sẽ trợ giúp bọn họ cứu mẹ sao?
Mỗi người đều suy nghĩ, rốt cuộc còn có kỳ tích gì đây?
Quả nhiên, không bao lâu, một chiếc tên lửa xuất hiện từ Nam Thiên Môn, chỉ thấy tên lửa từ từ quanh quẩn một chỗ ở trên không. Trên cái đuôi còn có lửa đỏ.
Quả nhiên lúc tên lửa xuất hiện, thủ vệ Nam Thiên Môn đều đem lực chú ý tập trung ở trên tên lửa.
“Con trai, lái xe ——” Lang Vương hét lớn một tiếng.
“Vâng ——” Ức Ức lớn tiếng trả lời. Bọn họ ở trong xe có thể lớn tiếng nói chuyện, bởi vì xe này có thể cách âm, hơn nữa hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
Trong tay Lang Vương cầm một vũ khí bí mật, chỉ thấy anh gắt gao nắm chặt một đồ vật tròn tròn, lúc xe đang đi vào trước mặt Nam Thiên Môn, Lang Vương mở cửa sổ xe ra, ném đồ vật trong tay ra ngoài. Thủ vệ tiểu tiên nháy mắt bị dính đạn, không thể nhúc nhích chân, có thể ở Nam Thiên Môn thủ vệ đều là cao thủ, cũng không phải là tiểu tiên bình thường, đều là đại tiên trong các tiểu tiên. Cho nên vì tiết kiệm thời gian, Lang Vương sử dụng đòn sát thủ, ném keo dính vạn năm tới chỗ những thủ vệ đó.
Ngay lúc xe ôt tô hoàng tử ếch xanh đi qua Nam Thiên Môn thì chuông báo yêu khí vang lên, nhưng mà những thủ vệ đó đều không thể nhúc nhích.
“Con trai, mở chốt phòng vệ.” Lang Vương lại cầm lấy kính viễn vọng quan sát tình huống bên ngoài.
Ức Ức nhấn nút điều khiển hạ huống một chốt bên cạnh, chỉ thấy trong nháy mắt Thiên cung bị khói đen bao vây bốn phía, tác dụng của đạn mù chính là khống chế thâm cung, vì phòng ngừa Ngọc Đế dùng quá nhiều đại thần tới bắt bọn họ, tất cả cần phải không để bọn họ tìm được con đường sống, lúc này bọn họ nhất định đều đang sốt ruột tìm kiếm khắp nơi. Để bọn họ có thời gian bỏ trốn nhiều hơn. lleeqquydon
Không đi bao xa, Lang Vương cảm giác chuyện ở thâm cung Ngọc Đế xử lý không khác gì so với dự liệu của anh. Vì thế, kêu con trai nhấn nút thứ hai.
Chỉ thấy trong nháy mắt Thiên cung lại là bốn bên báo hiệu bất ổn!
Ngay sau khi Ức Ức nhấn nút thứ ba, mấy người Lang Vương đều đã rời đi, sau đó bọn họ đã bước lên trên con đường sống mới. Hoàn toàn không có cảm giác chạy trốn.
Nhưng mà, tên lửa từ từ bay lên cũng nhận được tín hiệu của Lang Vương, biết mấy người Lang Vương đã rời khỏi, đều vui vẻ cười, thì ra bên trong tên lửa chính là Đóa Đóa và Đoan Mộc, còn có Long Chu và pháp y Lưu còn có Khang Nghị.
Bất luận kẻ nào đều gánh không dậy nổi tội danh để Mẫu Đan Tiên Tử trốn thoát, mọi người đều ra sức truy đuổi!
Kế hoạch của Lang Vương coi như đã thành công, có Đóa Đóa và mấy người họ ra trận, một chiêu dương đông kích tây, đến lúc đó lúc bọn họ ứng phó không nổi mấy người Lang Vương liền nhân cơ hội rời khỏi Thiên cung.
Lang Vương mở chức năng ẩn hình của ô tô nhỏ rồi rời đi, thiên binh thiên tướng căn bản là không nhìn thấy bọn họ, cho nên mấy người Lang Vương thuận lợi trốn thoát.
Thiên cung. lequydon
Ngọc Đế giận dữ ——
Gần hai mươi vị đại tiên mày ủ mặt ê, không ngừng chọc giận Ngọc Đế, còn để Lang Vương làm cho toàn bộ Thiên cung đầy chướng khí mù mịt. Bất đắc dĩ đều ủ rũ cụp đuôi đi vào đại điện. Tuy rằng Ngọc Đế nóng lòng, nhưng mà còn chưa đến mức hoàn toàn biến mất lý trí.
Các đại thần đều van xin Ngọc Đế đừng tức giận, nhất định bọn họ sẽ tìm được mấy người Lng Vương, Ngọc Đế nghe được, vẫn lạnh lùng bức người nhìn các đại thần đang cuối mặt ở trong đại điện như cũ, đều là một đám phế vật ——
Nhưng mà, Bạch Tuyết và Lang Vương đang dựa sát vào nhau.
Chỉ có người đàn ông của mình là có kiêu ngạo, ngày đó lừa được Ngọc Đế, mới có thể hiểu lầm Lang Vương thay lòng đổi dạ, hiện tại nghĩ lại bản thân mình thật ngu ngốc.
Còn nữa, Thiên cung quá mức phức tạp, toàn bộ gia tộc còn có toàn bộ Thiên cung, bên trong quan hệ rắc rối phức tạp, gốc rễ um tùm, làm sao cô lại muốn cho để cho người đàn ông của mình trở về chịu loại tội này?! diendanllequydon
Hiện tại anh có cô, còn có ba đứa con giúp đỡ anh, anh sẽ thoải mái hơn; hơn nữa, mấy người Đóa Đóa cũng không xem như người ngoài, đều là người một nhà, cũng không cần đề phòng những người bằng mặt mà không bằng lòng. Bản thân, còn có người đàn ông của mình, chưa từng chân chính để ý những thị thị phi phi đó?!
Cho dù Ngọc Đế có cố gắng như thế nào đi nữa, cho dù ông ta nói như thế nào, cô đều trả lời như vậy.
Ô tô nhỏ, Ức Ức đang lái xe rất yên tĩnh, Thiên Tầm và Niệm Niệm, em một lời, anh một miệng, khua môi múa mép, Bạch Tuyết cũng chỉ là bưng chén trà, lẳng lặng mà nghe, không kiêu ngạo không nóng nẩy, giống như đang xem một trò khôi hài.
Nhưng mà…… Thiên cung.
Sau khi Mẫu Đơn rời đi dáng vẻ Ngọc Đế dầu muối không vào, thực làm người ta khó khăn!
Bọn người đại tiên gần như là đem lời hay đều nói ra hết, đồng thời xuất phát từ góc độ Lang Vương, xuất phát từ góc độ bọn nhỏ, xuất phát từ góc độ Mẫu Đơn tu luyện một ngàn năm, lấy cớ muốn thuyết phục Ngọc Đế, nhưng Ngọc Đế vẫn không dao động như cũ; thậm chí bọn họ còn diễn vở kịch tình yêu đau khổ, lại cũng không làm cho Ngọc Đế đồng tình.
Không phải nói, Ngọc Đế rất là mềm lòng, trái tim cũng tương đối giàu có sự đồng tình sao; không phải nói, Ngọc Đế tương đối dễ dàng bị lừa gạt sao; không phải nói, cho dù là người đàn ông nào, đều có một mặt hư vinh kia, đều hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng mà được người khác tạo ra cho mình, vì sao ông ta lại cho người ta cảm giác, tựa như một cơn gió nhẹ nhàng lạnh nhạt, có cảm giác được, nhưng có lúc lại không cảm giác được, càng bắt không được!
Làm sao bây giờ, các đại thần nhìn nhau, dùng ánh mắt trộm trao đổi một chút, ý tứ là muốn sử dụng tuyệt chiêu hay không?!
Trong Thiên cung người người nhìn lẫn nhau, sóng mắt bắt đầu chuyển động, trong lòng đều là có chút do dự. Không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ đều quỳ xuống đất xin tha. Dưới trướng người đàn ông này là một vinh hạnh, nhưng mà để cho bọn họ vì một người phụ nữ mà quỳ xuống trước Ngọc Đế, trong lòng vẫn là đặc biệt uất ức, tâm lý này thật sự là khó có thể lướt qua những điều khác.
Lúc các đại thần đang do dự, lúc không khí hơi có vẻ có chút quỷ quyệt, đột nhiên một thanh âm vang lên.
“Đây là cái gì?!”
Lại là một người phụ nữ đang lắc lư trong phạm vi nhỏ xuất hiện, Ngọc Đế cũng sẽ thường xuyên bị Vương Mẫu kiều mị của mình quyến rũ nổi lên sắc tâm.
Nhưng mà, lần này có nhiều người tới gặp Ngọc Đế, đều phân tán, hoặc là ngồi, hoặc là đứng, hoặc là quỳ. Tại đây khó lòng phòng bị Ngọc Đế, trên giường nệm kia đã bị người khác thả lên một vật, sau đó bị một người khác phát hiện.
Trên tờ giấy trắng mực đen kia, có chữ được phóng rất to, làm người khác nhìn thấy rất rõ ràng, đặc biệt là chữ đánh dấu “Ngọc Đế hồ đồ”, gần như là có thể làm cho mỗi đại thần đều nổi lên tò mò, mấy đại tiên nhìn thấy bốn chữ này, đôi mắt liền dời không ra, cũng nhất định muốn tìm tòi nghiên cứu một chút cái này rốt cuộc là cái gì.
Lúc này, Vương Mẫu cầm lên, sau khi nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi đổi, nhìn bốn cái chữ to kia, lập tức đi qua đại điện.
Mắt Ngọc Đế không nhanh không chậm nhìn bốn chữ kia, trên mặt liền có chút khó coi. Đi theo Vương Mẫu đi xuống đại điện, ông ta không biết Vương Mẫu sẽ xử lý bốn chữ kia như thế nào, nói vậy bốn chữ này cũng là Lang Vương để lại châm biếm mình, chuẩn bị làm ông ta xấu mặt ở trước mặt đại thần.
Bước nhanh đi đến trước mặt Vương Mẫu, lấy lại bốn chữ kia, ông ta nhanh chóng lật lên xem, càng xem, sắc mặt liền càng thay đổi, vẻ mặt tối tăm, từng chút từng chút mà bò đầy mặt ông ta. Ánh mắt như đao mà quét về phía bốn chữ kia.
Nhưng mà…… Vương Mẫu vốn hẳn là lười nhác mà ngồi, vẫn là ngồi ở bên người Ngọc Đế.
Chính là bà ta không nghĩ tới chuyện này vẫn là phát triển tới mặt đi xuống mà bà ta không hề nghĩ tới.
Nếu bốn chữ kia bị Ngọc Đế cất giấu đi, bà chỉ có lại ngồi trở lại trên chỗ ngồi một lần, nơi này nhiều người như vậy, không thể xấu mặt. Nhìn thấy chút biến hóa này, không nóng không vội uống một ngụm trà, lại chậm rãi đặt chén trà xuống, lông mày cây liễu, lược chọn một chút, mang theo một tia bị mạo phạm không vui, nhìn về phía Ngọc Đế.
Bà vẫn luôn khách khách khí khí ở chung với Ngọc Đế như vậy, cũng không phải là tới cuối cùng, người đàn ông này vẫn là u mê không tỉnh ngộ như vậy, ông ta lại muốn phạm phải cùng một loại sai lầm, chẳng lẽ còn muốn bi kịch diễn ra sao!
Ánh mắt của bà, trong nét ôn hòa lại được bao vây bởi một loại sắc bén nhàn nhạt, giữa không trung, đầy vẻ mềm mại, dễ dàng hóa giải được ánh mắt hình viên đạn mà Ngọc Đế bắn lại. Khí thế của Ngọc Đế không thể áp chế được bà, dù sao cũng là ông ta sai. Nhưng mà lại ngại với mặt mũi, liền dương tay, hung hăng mà lắc lắc đỉnh đầu tờ giấy kia, lúc trước mặt còn cười ôn hòa, giờ phút này lại mang theo tức giận hung ác.
“Đây là cái gì? Bà lấy từ đâu tới?” Ngọc Đế lạnh lùng hỏi Vương Mẫu.
“Là bổn cung nhặt được ở Nam Thiên Môn.” Vương Mẫu nhàn nhạt nói.
Lấy thân phận của bà, nói như vậy, đã nể mặt mũi Ngọc Đế Thiên cung, nhưng Ngọc Đế vẫn chau mày không cho mặt mũi, trong lòng ông ta đã sớm đọng lại một cổ tức giận hậm hực, đã là vô cùng khó chịu. Bốn chữ này, là một cái kíp nổ, vừa lúc liền dẫn lửa đốt lửa giận trong lòng ông ta.
Cho nên, ông ta mất đi lý trí, không có miệt mài theo đuổi bốn chữ này xuất hiện ở chỗ này có hợp lý hay không, cũng không có suy nghĩ, vì sao lại có này bốn chữ, cũng mặc kệ ý nghĩa của bốn chữ này! Vì sao Vương Mẫu muốn đem đồ vật khó coi như vậy tùy ý ném lên phía trên giường nệm.
Bà ta…… Muốn làm cho ông (ta) xấu mặt, bà ghen ghét ông bắt Mẫu Đơn lại ngây ngốc ở Thiên cung thêm lần nữa. Hay là, Mẫu Đơn đã cùng Lang Vương kết hôn, hơn nữa cũng có con, ông ta lại làm như vậy, là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng mà ông ta chính là không cam lòng, một ngàn năm trước không cam lòng, một ngàn năm sau cũng không cam lòng, ông ta tự hỏi không có người đàn ông nào có thể so với ông ta, vì sao Mẫu Đơn lại không thích mình, cho nên ông ta không cam lòng, rất không cam lòng.
Rốt cuộc Vương Mẫu cũng rất thông minh, đều đã phạm phải sai lầm, vậy càng không cần bàn với những đại thần không dám nói kia. Thật ra, trong lòng mọi người đều bị lửa đè nặng, mắt thấy Thiên cung tốt như vậy, hiện tại bị Lang Vương biến thành như vậy, còn đều không phải là cái giá bởi vì Ngọc Đế cướp đoạt vợ người ta sao! Nghĩ đến đây trong lòng liền tức giận, vèo một chút mà hướng lên trên, hai đều chỉ kém bốc cháy lên, đồng thời trợn mắt trừng mắt Ngọc Đế, rất hiển nhiên đều bắt đầu đứng ở một bên Vương Mẫu.
Thị lực của các đại thần đều rất tốt, vật Ngọc Đế cầm trên tay, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng. Chỉ là Ngọc Đế có ý tứ gì?! Thấy dáng vẻ ông ta vẫn u mê không tỉnh ngộ, cho nên, Lang Vương mới có thể làm ra một chiêu như vậy?! Những người này bị cường thế bức tới cửa, không cho Ngọc Đế đoạt lấy con đường sống, trực tiếp đưa Mẫu Đan Tiên Tử đi, hiện giờ bọn họ ngồi ở chỗ này, còn có những đại tiên thất trách đang quỳ gối ở nơi này là vì cái gì? Muốn bọn họ nói chuyện, còn phải kính dâng lỗ tai của mình ra, gây đau khổ cho bọn họ. Bọn họ nếu là ra độc chiêu, kia đã là quá quá đáng!
“Đồ vật ông cầm trong tay, giải thích một chút đi!” Vương Mẫu từ từ nói.
Chỉ thấy Vương Mẫu luôn luôn rất thanh tao lịch sự, bỗng nhiên lạnh lùng, bà nheo mắt lại, nhìn về phía Ngọc Đế.
Ngọc Đế lại cho rằng đây là Vương Mẫu có tật giật mình, trong lòng nóng nảy, lập tức gầm lên.
“Có phải bà cấu kết với Lang Vương hay không, thả người phụ nữ kia chạy, không có chỉ dụ của tôi, ai có thể đi vào trong vườn Mẫu Đơn kia.” Ngọc Đế hoài nghi nhất định có nội gián, trong ứng ngoài hợp với Lang Vương. Bằng không Lang Vương không thể lợi hại như vậy.
Trong lòng Vương Mẫu bị từ cấu kết kia làm cho tức giận, lập tức xúc động, trong lòng dâng lên lửa giận, “Vèo” một cái giống như tên lửa được phóng ra mà nhảy dựng lên.
Bà bình sinh (từ trước đến giờ) chán ghét nhất chính là bị người khác vu cáo hãm hại!
Bưng chén trà lên trước mặt, cổ tay bà căng thẳng, bỗng nhiên ném xuống sàn nhà phía trước Ngọc Đế. Chỉ nghe được “Bốp ——” một tiếng giòn vang, chén trà vỡ vụn ra, mảnh sứ bắn tung toé, nát tan đầy đất, đồng thời nước trà trong chén trà, cũng bắn theo.
Ngọc Đế không nghĩ tới một người phụ nữ nhu mì như Lâm Mộng, sẽ đột nhiên bạo lực như vậy, lúc chén trà in hoa trắng trong thuần khiết giống như một phi tiêu bắn đến trước mặt ông ta, ông ta kinh hãi cũng chưa kịp phản ứng, liền bị nước trà bắn tới như vậy, đồng thời, trái tim cũng không thể bình tĩnh được mà đập thật mạnh một chút. Áo choàng có chút ướt, đó là dấu vết nước trà lưu lại, dán ở trên đùi, có chút không thoải mái. Nhưng mà sự không thoải mái này, đánh không lại sự kinh hoảng trong lòng ông ta!
“Bà muốn trả giá cho việc bất kính đối với trẫm sao!”
Vương Mẫu cắn chặt răng, mặt mày lạnh lùng, vốn là mắt quyến rũ, đột nhiên liền chuyển thành nữ vương kiêu căng.
Bà lạnh lùng nhìn Ngọc Đế, “Ngọc Đế, nếu ông lại u mê không giác ngộ như một ngàn năm trước, lúc này tôi tuyệt đối sẽ không đứng ở bên ngoài nhìn nữa, tôi là Vương Mẫu của thiên hạ, tôi sẽ không để ông làm bậy nữa!”
Vừa dứt lời, các đại thần đồng thời phản ứng lại với cử chỉ dũng mãnh của Vương Mẫu, mấy người đồng thời ra tiếng chất vấn.
“Chúng tôi tán thành với Vương Mẫu!” lequydonnn
Khuôn mặt đều mang theo thái độ thù địch!
Lúc này, trong đại điện một nửa là người của Ngọc Đế, một nửa là người của Vương Mẫu.
Cục diện giương cung bạt kiếm (gươm súng sẵn sàng), nháy mắt kéo ra!
“Đừng kích động, chuyện ngày hôm nay, chúng ta hãy nói cho rõ ràng!” Vương Mẫu áp xuống phẫn nộ trong lòng, giọng nói vang cao lên. “Bổn cung là Vương Mẫu, không thích động tay động chân, sở dĩ bổn cung mang theo một ít người lại đây, là muốn giữ thể diện.
Các người hẳn là tự mình nhìn thấy, các người bên này là bao nhiêu người. Việc này xãy ra, bổn cung cũng rất khó không nghi ngờ các người có phải có chuẩn bị mà đến hay không. Nếu các người đều là có chuẩn bị mà đến thì như thế nào, còn không phải đã để Lang Vương cứu được Mẫu Đan Tiên Tử sao. Cho nên, tất cả mọi người đều đừng nên kích động, đều ngồi xuống, đứng cho vững. Chúng ta giải quyết việc này cho thật tốt!”
“Có cái gì để tính chứ, bà đây là có tật giật mình đi!” Ngọc Đế rống giận.
“Bổn cung chột dạ cái gì, người mạnh mẽ mang Bạch Tuyết đến đây không phải là tôi, chột dạ cũng nên là Ngọc Đế người chột dạ mới đúng.” Vương Mẫu nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Vương Mẫu lập tức bắn ở trên người người đàn ông đang nói. Người này thật sự là Ngọc Đế sao? Máu lạnh, vô tình, ác độc!
Thật ra Vương Mẫu cũng là một mỹ nữ, mỹ nữ tức giận, sắc bén liếc mắt một cái, cực kỳ có lực uy hiếp, làm những người khác lập tức mím môi một chút, im lặng. Vương Mẫu tiếp tục lạnh lùng nhìn, chuyên chú mà chỉ nhìn một người.
Một màn này, rất nhiều người nhìn thấy cũng không dám coi khinh Vương Mẫu.
Nội tâm người phụ nữ này mạnh mẽ, thủ đoạn cũng rất lợi hại, đi ra ngoài, cũng tuyệt không kém gì so với mấy đại tiên bọn họ!
Khó có thể đối phó!
Ngược lại Vương Mẫu nhìn về phía Ngọc Đế ngồi ở một bên.
“Bổn cung nghe nha hoàn hầu hạ Mẫu Đơn nói, con của Lang Vương có bản lĩnh lợi hại, nếu Lang Vương và Mẫu Đan Tiên Tử còn có ba đứa bé liên thủ, hẳn là không thua người. Nếu người đã muốn có Mẫu Đan Tiên Tử như vậy, thì người hãy tự thân xuất trận đi, như vậy thì không cần ở đây tra tấn mấy đại tiên này, bọn họ có làm gì sai chứ, đều không cần quỳ như vậy, đứng lên hết đi, muốn phụ nữ, nên làm cho người khác tâm phục khẩu phục.”
Ngọc Đế không ngờ tới Vương Mẫu sẽ nhìn nhìn chòng chọc mình, nghe được lời Vương Mẫu nói, thế nhưng lại có một loại cảm giác quỷ dị. Rốt cuộc, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ông ta vẫn luôn cho rằng Vương Mẫu nương nương là người phụ nữ ôn tồn lễ độ, không nghĩ tới lại là…… Thật sự là ngoài dự đoán.
“Nếu các người cứ rời đi như vậy, sẽ rất khó để báo cáo nhiệm vụ được giao cho chủ nhân, dù sao tôi cũng là nha hoàn phụ trách chăm sóc Mẫu Đơn. Nếu Ngọc Đế phát hiện không thấy Mẫu Đơn, nhất định sẽ không bỏ qua cho tôi. Đến lúc đó các người đã đi rồi, tôi phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ tự do của các người chính là tạo thành đau khổ cho người khác sao?” Cô gái lạnh giọng nói. diendanlequyon
“Chúng tôi không nghĩ là lấy sự tự do của mình đổi thành đau khổ cho người khác, bởi vì chúng tôi rời khỏi nơi này cũng không phải đi hưởng phúc, cũng không phải là sống một cuộc sống tự do, chúng tôi là đang chạy trốn, chuyện tương lai như thế nào? Chúng ta cũng không biết, làm sao có thể mang theo cô chứ.” Ức Ức lạnh giọng nói.
“Tôi tình nguyện đi theo các người chạy nạn, cũng không muốn ở lại nơi này!” Cô gái nói.
“Yên tâm, tôi có biện pháp không làm liên lụy đến cô.” Ức Ức ngước mắt nhìn về phía sau cô gái, lạnh lùng nói, vẻ mặt còn rất hoảng loạn, cô gái tò mò quay đầu lại, là ai tới sao? Có thể làm cho thằng nhóc này kinh hoảng như vậy.
Sau khi cô gái quay đầu lại Ức Ức cực kỳ nhanh bay lên một cái, tiếng dao xẹt qua một tiếng, sau đó cô gái không cam lòng té xỉu.
“Cậu, lừa đảo……”
“Bởi vì cô ngấm ngầm giở trò, tôi chỉ là thành toàn cho cô, cô hẳn là nên cảm ơn tôi, như vậy vừa không liên lụy cô bị Ngọc Đế trách phạt. Cũng sẽ không gây trở ngại chúng tôi rời đi, thật tốt, đẹp cả đôi đường. Tạm biệt ——” Ức Ức vỗ vỗ tay nhỏ, sau đó mở của xe hoàng tử ếch xanh ra, “Mẹ, ba mau vào, không còn nhiều thời gian lắm.” Bạch Tuyết và Lang Vương gật gật đầu, nhanh nhạy chui vào xe. Sau đó Thiên Tầm và Niệm Niệm cũng đi vào, Ức Ức là người cuối cùng đi vào.
Sau khi tiến vào, Bạch Tuyết mới biết được lúc này đây không gian trong xe đã lớn hơn nữa, bên trong quả nhiên có rất nhiều chức năng quan trọng, cái gì cần có đều có, nhìn dáng vẻ thật giống như là chạy trốn.
“Dạ, chúng ta rời đi như vậy, Ngọc Đế sẽ không lấy người nhà em ra để áp chế chúng ta không?” Bạch Tuyết không muốn bởi vì bọn họ chọc giận Ngọc Đế, mà làm liên lụy đến người trong nhà. Cho nên lo lắng hỏi một câu.
“Sẽ không, nói như thế nào Ngọc Đế cũng không phải là thằng nhóc bụi đời, ông ta sẽ không làm những thủ đoạn hạ lưu đó.” Nghe được lời Lang Vương nói như vậy, Bạch Tuyết yên tâm.
Chỉ cần có thể cùng bọn nhỏ còn có Lang Vương ở bên nhau, đi nơi nào cũng tốt hết, đi nơi nào cũng tốt hơn Thiên cung, tuy rằng Thiên cung rất hoa lệ, nhưng mà nơi này không có tình yêu, không có tình người, chỉ có thế lực nhạt nhẽo.
Ở chỗ này không có bất kỳ cuộc sống ý nghĩa gì, chỉ có tra tấn nhạt nhẽo, cùng kỹ niệm đau khổ. lequyodnnn
Cô không muốn cuộc sống như vậy, cô muốn cùng người thân nhất người cô yêu nhất ở bên nhau.
Cho nên gia đình bắt đầu bỏ trốn, cái gì Ma Vương, cái gì Ngọc Đế bọn họ đều không sợ hãi, không có gì đáng sợ hơn so với việc bị tách ra khỏi người thân của mình, cho nên chỉ cần cô cùng những người thân nhất ở bên nhau, thì không có cái gì đáng sợ nữa!
“Các con, chồng, hiện tại gia đình chúng ta tiến vào trạng thái khẩn cấp, bây giờ hãy xuất phát, rời khỏi nơi quỷ quái này, em sẽ không bao giờ trở về nơi này!”
Bạch Tuyết ôm lấy bả vai Lang Vương, hùng hồn nói.
“Em không hối hận? Có khả năng chúng ta sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm, đến lúc đó em sẽ không được ăn ngon, không được uống tốt, cũng không có quần áo xinh đẹp để mặc, còn có khả năng em đi theo anh sẽ chịu khổ. Vợ…… Em hối hận sao?” Lang Vương thâm thúy nhìn Bạch Tuyết, giọng nói không nhanh không chậm hỏi.
“Em không hối hận, chỉ cần có thể cùng mọi người ở bên nhau, đi nơi nào em cũng đều vui vẻ. Nếu không thể cùng mọi người ở bên nhau, em tình nguyện chết.” Bạch Tuyết lạnh giọng nói.
“Một khi đã như vậy, xuất phát đi con trai.” Lang Vương ra lệnh một tiếng. Ức Ức đã bắt đầu khỏi động ô tô, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn ra ngoài xe, cậu đã mở trang bị ẩn hình, lại còn biến diện tích ô tô đến nhỏ nhất, như vậy thì phía trước có đóng lại cửa lớn, ô tô nhỏ của bọn họ cũng có thể chui ra từ phía dưới khe hở.
Lang Vương lấy một ít vũ khí bí mật, đặt trên mỗi cửa sổ của ô tô nhỏ, để tấn công sự công kích từ bên ngoài, thuận lợi trốn thoát.
Lúc này ô tô của bọn họ ở trong mắt người bên ngoài, nhỏ như là một hộp que diêm, nhưng mà diện tích nhỏ như vậy, vẫn còn ẩn hình, cho nên tỷ lệ bọn họ trốn thoát thành công rất cao.
Hơn nữa Lang Vương đã chuẩn bị phòng bị tốt nhất.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Lang Vương lạnh giọng nói, “Ức Ức dừng xe, phía trước có yêu khí, Ngọc Đế đã biết mẹ con rời đi, cho nên ở Nam Thiên Môn đã bố trí trận ải phòng yêu khí, trên người chúng ta nhiều ít đều còn có yêu khí, không thể rời khỏi nơi đó, mặc dù xe chúng ta đang ẩn hình, nhưng mà mùi trên người vẫn còn, không thể qua được, đến đó rồi chúng sẽ vang lên. Cho nên chúng ta không thể an toàn rời khỏi được!” Lang Vương lạnh giọng nói, hơn nữa từ tủ lạnh lấy ra mấy bình thủy đưa cho bọn nhỏ và Bạch Tuyết một người một lọ, sau đó lại ngồi trước mặt Bạch Tuyết uống hết một lần, một dáng vẻ trời sập xuống cũng không có quan hệ với anh.
Bọn nhỏ không biết trong lòng Lang Vương muốn làm cái gì, Bạch Tuyết cũng nghĩ không ra trong lòng Lang Vương đang nghĩ như thế nào.
Nghĩ đến Nam Thiên Môn có cái báo hiệu yêu khí, Lang Vương nên sốt ruột chứ, vì sao lại bình tĩnh như vậy, không nóng không vội, như là không có quan hệ với anh vậy.
Hiển nhiên Ức Ức cũng có chút không bình tĩnh, ngoái đầu nhìn lại nhìn về phía Lang Vương.
Hiện tại ở Thiên cung thêm một chút thì có nhiều thêm một phần nguy hiểm.
Rốt cuộc trong lòng ba muốn làm cái gì?
Chỉ thấy Lang Vương đặt lọ nước uống xong rồi xuống, vẫn không truyền đạt mệnh lệnh như cũ, rốt cuộc Ức Ức cũng thiếu kiên nhẫn, “Ba, làm sao bây giờ? Muốn tiến lên hay không?”
“Lái xe.” Lang Vương nhàn nhạt nói.
“Vâng ạ.” Ức Ức đã hiểu ba là muốn cậu tiến lên, ai ngờ Lang Vương còn nói thêm: “Đi lại dưới tàng cây kia chờ cơ hội rời đi.” Lang Vương bình tĩnh thoải mái nói.
“Cơ hội? Ba, chúng ta còn có cơ hội gì?” Ức Ức khó hiểu hỏi.
“Thời gian không sai biệt lắm, tất cả mọi người đều có lợi thế.” Lang Vương đi đến một cửa sổ xe ngồi xuống, Bạch Tuyết cũng đi đến một cái cửa sổ khác ngồi xuống, Thiên Tầm và Niệm Niệm cũng đi đến bên cửa sổ xe ngồi xuống, sau đó đều nhìn không chớp mắt về phía bên ngoài, bọn họ đều tin tưởng Lang Vương, nhưng mà chỉ là không biết ba còn có vũ khí bí mật gì chưa lấy ra ngoài, bọn họ đều ở chỗ này, còn có ai sẽ trợ giúp bọn họ cứu mẹ sao?
Mỗi người đều suy nghĩ, rốt cuộc còn có kỳ tích gì đây?
Quả nhiên, không bao lâu, một chiếc tên lửa xuất hiện từ Nam Thiên Môn, chỉ thấy tên lửa từ từ quanh quẩn một chỗ ở trên không. Trên cái đuôi còn có lửa đỏ.
Quả nhiên lúc tên lửa xuất hiện, thủ vệ Nam Thiên Môn đều đem lực chú ý tập trung ở trên tên lửa.
“Con trai, lái xe ——” Lang Vương hét lớn một tiếng.
“Vâng ——” Ức Ức lớn tiếng trả lời. Bọn họ ở trong xe có thể lớn tiếng nói chuyện, bởi vì xe này có thể cách âm, hơn nữa hiệu quả cách âm vô cùng tốt.
Trong tay Lang Vương cầm một vũ khí bí mật, chỉ thấy anh gắt gao nắm chặt một đồ vật tròn tròn, lúc xe đang đi vào trước mặt Nam Thiên Môn, Lang Vương mở cửa sổ xe ra, ném đồ vật trong tay ra ngoài. Thủ vệ tiểu tiên nháy mắt bị dính đạn, không thể nhúc nhích chân, có thể ở Nam Thiên Môn thủ vệ đều là cao thủ, cũng không phải là tiểu tiên bình thường, đều là đại tiên trong các tiểu tiên. Cho nên vì tiết kiệm thời gian, Lang Vương sử dụng đòn sát thủ, ném keo dính vạn năm tới chỗ những thủ vệ đó.
Ngay lúc xe ôt tô hoàng tử ếch xanh đi qua Nam Thiên Môn thì chuông báo yêu khí vang lên, nhưng mà những thủ vệ đó đều không thể nhúc nhích.
“Con trai, mở chốt phòng vệ.” Lang Vương lại cầm lấy kính viễn vọng quan sát tình huống bên ngoài.
Ức Ức nhấn nút điều khiển hạ huống một chốt bên cạnh, chỉ thấy trong nháy mắt Thiên cung bị khói đen bao vây bốn phía, tác dụng của đạn mù chính là khống chế thâm cung, vì phòng ngừa Ngọc Đế dùng quá nhiều đại thần tới bắt bọn họ, tất cả cần phải không để bọn họ tìm được con đường sống, lúc này bọn họ nhất định đều đang sốt ruột tìm kiếm khắp nơi. Để bọn họ có thời gian bỏ trốn nhiều hơn. lleeqquydon
Không đi bao xa, Lang Vương cảm giác chuyện ở thâm cung Ngọc Đế xử lý không khác gì so với dự liệu của anh. Vì thế, kêu con trai nhấn nút thứ hai.
Chỉ thấy trong nháy mắt Thiên cung lại là bốn bên báo hiệu bất ổn!
Ngay sau khi Ức Ức nhấn nút thứ ba, mấy người Lang Vương đều đã rời đi, sau đó bọn họ đã bước lên trên con đường sống mới. Hoàn toàn không có cảm giác chạy trốn.
Nhưng mà, tên lửa từ từ bay lên cũng nhận được tín hiệu của Lang Vương, biết mấy người Lang Vương đã rời khỏi, đều vui vẻ cười, thì ra bên trong tên lửa chính là Đóa Đóa và Đoan Mộc, còn có Long Chu và pháp y Lưu còn có Khang Nghị.
Bất luận kẻ nào đều gánh không dậy nổi tội danh để Mẫu Đan Tiên Tử trốn thoát, mọi người đều ra sức truy đuổi!
Kế hoạch của Lang Vương coi như đã thành công, có Đóa Đóa và mấy người họ ra trận, một chiêu dương đông kích tây, đến lúc đó lúc bọn họ ứng phó không nổi mấy người Lang Vương liền nhân cơ hội rời khỏi Thiên cung.
Lang Vương mở chức năng ẩn hình của ô tô nhỏ rồi rời đi, thiên binh thiên tướng căn bản là không nhìn thấy bọn họ, cho nên mấy người Lang Vương thuận lợi trốn thoát.
Thiên cung. lequydon
Ngọc Đế giận dữ ——
Gần hai mươi vị đại tiên mày ủ mặt ê, không ngừng chọc giận Ngọc Đế, còn để Lang Vương làm cho toàn bộ Thiên cung đầy chướng khí mù mịt. Bất đắc dĩ đều ủ rũ cụp đuôi đi vào đại điện. Tuy rằng Ngọc Đế nóng lòng, nhưng mà còn chưa đến mức hoàn toàn biến mất lý trí.
Các đại thần đều van xin Ngọc Đế đừng tức giận, nhất định bọn họ sẽ tìm được mấy người Lng Vương, Ngọc Đế nghe được, vẫn lạnh lùng bức người nhìn các đại thần đang cuối mặt ở trong đại điện như cũ, đều là một đám phế vật ——
Nhưng mà, Bạch Tuyết và Lang Vương đang dựa sát vào nhau.
Chỉ có người đàn ông của mình là có kiêu ngạo, ngày đó lừa được Ngọc Đế, mới có thể hiểu lầm Lang Vương thay lòng đổi dạ, hiện tại nghĩ lại bản thân mình thật ngu ngốc.
Còn nữa, Thiên cung quá mức phức tạp, toàn bộ gia tộc còn có toàn bộ Thiên cung, bên trong quan hệ rắc rối phức tạp, gốc rễ um tùm, làm sao cô lại muốn cho để cho người đàn ông của mình trở về chịu loại tội này?! diendanllequydon
Hiện tại anh có cô, còn có ba đứa con giúp đỡ anh, anh sẽ thoải mái hơn; hơn nữa, mấy người Đóa Đóa cũng không xem như người ngoài, đều là người một nhà, cũng không cần đề phòng những người bằng mặt mà không bằng lòng. Bản thân, còn có người đàn ông của mình, chưa từng chân chính để ý những thị thị phi phi đó?!
Cho dù Ngọc Đế có cố gắng như thế nào đi nữa, cho dù ông ta nói như thế nào, cô đều trả lời như vậy.
Ô tô nhỏ, Ức Ức đang lái xe rất yên tĩnh, Thiên Tầm và Niệm Niệm, em một lời, anh một miệng, khua môi múa mép, Bạch Tuyết cũng chỉ là bưng chén trà, lẳng lặng mà nghe, không kiêu ngạo không nóng nẩy, giống như đang xem một trò khôi hài.
Nhưng mà…… Thiên cung.
Sau khi Mẫu Đơn rời đi dáng vẻ Ngọc Đế dầu muối không vào, thực làm người ta khó khăn!
Bọn người đại tiên gần như là đem lời hay đều nói ra hết, đồng thời xuất phát từ góc độ Lang Vương, xuất phát từ góc độ bọn nhỏ, xuất phát từ góc độ Mẫu Đơn tu luyện một ngàn năm, lấy cớ muốn thuyết phục Ngọc Đế, nhưng Ngọc Đế vẫn không dao động như cũ; thậm chí bọn họ còn diễn vở kịch tình yêu đau khổ, lại cũng không làm cho Ngọc Đế đồng tình.
Không phải nói, Ngọc Đế rất là mềm lòng, trái tim cũng tương đối giàu có sự đồng tình sao; không phải nói, Ngọc Đế tương đối dễ dàng bị lừa gạt sao; không phải nói, cho dù là người đàn ông nào, đều có một mặt hư vinh kia, đều hưởng thụ cảm giác cao cao tại thượng mà được người khác tạo ra cho mình, vì sao ông ta lại cho người ta cảm giác, tựa như một cơn gió nhẹ nhàng lạnh nhạt, có cảm giác được, nhưng có lúc lại không cảm giác được, càng bắt không được!
Làm sao bây giờ, các đại thần nhìn nhau, dùng ánh mắt trộm trao đổi một chút, ý tứ là muốn sử dụng tuyệt chiêu hay không?!
Trong Thiên cung người người nhìn lẫn nhau, sóng mắt bắt đầu chuyển động, trong lòng đều là có chút do dự. Không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ đều quỳ xuống đất xin tha. Dưới trướng người đàn ông này là một vinh hạnh, nhưng mà để cho bọn họ vì một người phụ nữ mà quỳ xuống trước Ngọc Đế, trong lòng vẫn là đặc biệt uất ức, tâm lý này thật sự là khó có thể lướt qua những điều khác.
Lúc các đại thần đang do dự, lúc không khí hơi có vẻ có chút quỷ quyệt, đột nhiên một thanh âm vang lên.
“Đây là cái gì?!”
Lại là một người phụ nữ đang lắc lư trong phạm vi nhỏ xuất hiện, Ngọc Đế cũng sẽ thường xuyên bị Vương Mẫu kiều mị của mình quyến rũ nổi lên sắc tâm.
Nhưng mà, lần này có nhiều người tới gặp Ngọc Đế, đều phân tán, hoặc là ngồi, hoặc là đứng, hoặc là quỳ. Tại đây khó lòng phòng bị Ngọc Đế, trên giường nệm kia đã bị người khác thả lên một vật, sau đó bị một người khác phát hiện.
Trên tờ giấy trắng mực đen kia, có chữ được phóng rất to, làm người khác nhìn thấy rất rõ ràng, đặc biệt là chữ đánh dấu “Ngọc Đế hồ đồ”, gần như là có thể làm cho mỗi đại thần đều nổi lên tò mò, mấy đại tiên nhìn thấy bốn chữ này, đôi mắt liền dời không ra, cũng nhất định muốn tìm tòi nghiên cứu một chút cái này rốt cuộc là cái gì.
Lúc này, Vương Mẫu cầm lên, sau khi nhìn thoáng qua, sắc mặt hơi đổi, nhìn bốn cái chữ to kia, lập tức đi qua đại điện.
Mắt Ngọc Đế không nhanh không chậm nhìn bốn chữ kia, trên mặt liền có chút khó coi. Đi theo Vương Mẫu đi xuống đại điện, ông ta không biết Vương Mẫu sẽ xử lý bốn chữ kia như thế nào, nói vậy bốn chữ này cũng là Lang Vương để lại châm biếm mình, chuẩn bị làm ông ta xấu mặt ở trước mặt đại thần.
Bước nhanh đi đến trước mặt Vương Mẫu, lấy lại bốn chữ kia, ông ta nhanh chóng lật lên xem, càng xem, sắc mặt liền càng thay đổi, vẻ mặt tối tăm, từng chút từng chút mà bò đầy mặt ông ta. Ánh mắt như đao mà quét về phía bốn chữ kia.
Nhưng mà…… Vương Mẫu vốn hẳn là lười nhác mà ngồi, vẫn là ngồi ở bên người Ngọc Đế.
Chính là bà ta không nghĩ tới chuyện này vẫn là phát triển tới mặt đi xuống mà bà ta không hề nghĩ tới.
Nếu bốn chữ kia bị Ngọc Đế cất giấu đi, bà chỉ có lại ngồi trở lại trên chỗ ngồi một lần, nơi này nhiều người như vậy, không thể xấu mặt. Nhìn thấy chút biến hóa này, không nóng không vội uống một ngụm trà, lại chậm rãi đặt chén trà xuống, lông mày cây liễu, lược chọn một chút, mang theo một tia bị mạo phạm không vui, nhìn về phía Ngọc Đế.
Bà vẫn luôn khách khách khí khí ở chung với Ngọc Đế như vậy, cũng không phải là tới cuối cùng, người đàn ông này vẫn là u mê không tỉnh ngộ như vậy, ông ta lại muốn phạm phải cùng một loại sai lầm, chẳng lẽ còn muốn bi kịch diễn ra sao!
Ánh mắt của bà, trong nét ôn hòa lại được bao vây bởi một loại sắc bén nhàn nhạt, giữa không trung, đầy vẻ mềm mại, dễ dàng hóa giải được ánh mắt hình viên đạn mà Ngọc Đế bắn lại. Khí thế của Ngọc Đế không thể áp chế được bà, dù sao cũng là ông ta sai. Nhưng mà lại ngại với mặt mũi, liền dương tay, hung hăng mà lắc lắc đỉnh đầu tờ giấy kia, lúc trước mặt còn cười ôn hòa, giờ phút này lại mang theo tức giận hung ác.
“Đây là cái gì? Bà lấy từ đâu tới?” Ngọc Đế lạnh lùng hỏi Vương Mẫu.
“Là bổn cung nhặt được ở Nam Thiên Môn.” Vương Mẫu nhàn nhạt nói.
Lấy thân phận của bà, nói như vậy, đã nể mặt mũi Ngọc Đế Thiên cung, nhưng Ngọc Đế vẫn chau mày không cho mặt mũi, trong lòng ông ta đã sớm đọng lại một cổ tức giận hậm hực, đã là vô cùng khó chịu. Bốn chữ này, là một cái kíp nổ, vừa lúc liền dẫn lửa đốt lửa giận trong lòng ông ta.
Cho nên, ông ta mất đi lý trí, không có miệt mài theo đuổi bốn chữ này xuất hiện ở chỗ này có hợp lý hay không, cũng không có suy nghĩ, vì sao lại có này bốn chữ, cũng mặc kệ ý nghĩa của bốn chữ này! Vì sao Vương Mẫu muốn đem đồ vật khó coi như vậy tùy ý ném lên phía trên giường nệm.
Bà ta…… Muốn làm cho ông (ta) xấu mặt, bà ghen ghét ông bắt Mẫu Đơn lại ngây ngốc ở Thiên cung thêm lần nữa. Hay là, Mẫu Đơn đã cùng Lang Vương kết hôn, hơn nữa cũng có con, ông ta lại làm như vậy, là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng mà ông ta chính là không cam lòng, một ngàn năm trước không cam lòng, một ngàn năm sau cũng không cam lòng, ông ta tự hỏi không có người đàn ông nào có thể so với ông ta, vì sao Mẫu Đơn lại không thích mình, cho nên ông ta không cam lòng, rất không cam lòng.
Rốt cuộc Vương Mẫu cũng rất thông minh, đều đã phạm phải sai lầm, vậy càng không cần bàn với những đại thần không dám nói kia. Thật ra, trong lòng mọi người đều bị lửa đè nặng, mắt thấy Thiên cung tốt như vậy, hiện tại bị Lang Vương biến thành như vậy, còn đều không phải là cái giá bởi vì Ngọc Đế cướp đoạt vợ người ta sao! Nghĩ đến đây trong lòng liền tức giận, vèo một chút mà hướng lên trên, hai đều chỉ kém bốc cháy lên, đồng thời trợn mắt trừng mắt Ngọc Đế, rất hiển nhiên đều bắt đầu đứng ở một bên Vương Mẫu.
Thị lực của các đại thần đều rất tốt, vật Ngọc Đế cầm trên tay, bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng. Chỉ là Ngọc Đế có ý tứ gì?! Thấy dáng vẻ ông ta vẫn u mê không tỉnh ngộ, cho nên, Lang Vương mới có thể làm ra một chiêu như vậy?! Những người này bị cường thế bức tới cửa, không cho Ngọc Đế đoạt lấy con đường sống, trực tiếp đưa Mẫu Đan Tiên Tử đi, hiện giờ bọn họ ngồi ở chỗ này, còn có những đại tiên thất trách đang quỳ gối ở nơi này là vì cái gì? Muốn bọn họ nói chuyện, còn phải kính dâng lỗ tai của mình ra, gây đau khổ cho bọn họ. Bọn họ nếu là ra độc chiêu, kia đã là quá quá đáng!
“Đồ vật ông cầm trong tay, giải thích một chút đi!” Vương Mẫu từ từ nói.
Chỉ thấy Vương Mẫu luôn luôn rất thanh tao lịch sự, bỗng nhiên lạnh lùng, bà nheo mắt lại, nhìn về phía Ngọc Đế.
Ngọc Đế lại cho rằng đây là Vương Mẫu có tật giật mình, trong lòng nóng nảy, lập tức gầm lên.
“Có phải bà cấu kết với Lang Vương hay không, thả người phụ nữ kia chạy, không có chỉ dụ của tôi, ai có thể đi vào trong vườn Mẫu Đơn kia.” Ngọc Đế hoài nghi nhất định có nội gián, trong ứng ngoài hợp với Lang Vương. Bằng không Lang Vương không thể lợi hại như vậy.
Trong lòng Vương Mẫu bị từ cấu kết kia làm cho tức giận, lập tức xúc động, trong lòng dâng lên lửa giận, “Vèo” một cái giống như tên lửa được phóng ra mà nhảy dựng lên.
Bà bình sinh (từ trước đến giờ) chán ghét nhất chính là bị người khác vu cáo hãm hại!
Bưng chén trà lên trước mặt, cổ tay bà căng thẳng, bỗng nhiên ném xuống sàn nhà phía trước Ngọc Đế. Chỉ nghe được “Bốp ——” một tiếng giòn vang, chén trà vỡ vụn ra, mảnh sứ bắn tung toé, nát tan đầy đất, đồng thời nước trà trong chén trà, cũng bắn theo.
Ngọc Đế không nghĩ tới một người phụ nữ nhu mì như Lâm Mộng, sẽ đột nhiên bạo lực như vậy, lúc chén trà in hoa trắng trong thuần khiết giống như một phi tiêu bắn đến trước mặt ông ta, ông ta kinh hãi cũng chưa kịp phản ứng, liền bị nước trà bắn tới như vậy, đồng thời, trái tim cũng không thể bình tĩnh được mà đập thật mạnh một chút. Áo choàng có chút ướt, đó là dấu vết nước trà lưu lại, dán ở trên đùi, có chút không thoải mái. Nhưng mà sự không thoải mái này, đánh không lại sự kinh hoảng trong lòng ông ta!
“Bà muốn trả giá cho việc bất kính đối với trẫm sao!”
Vương Mẫu cắn chặt răng, mặt mày lạnh lùng, vốn là mắt quyến rũ, đột nhiên liền chuyển thành nữ vương kiêu căng.
Bà lạnh lùng nhìn Ngọc Đế, “Ngọc Đế, nếu ông lại u mê không giác ngộ như một ngàn năm trước, lúc này tôi tuyệt đối sẽ không đứng ở bên ngoài nhìn nữa, tôi là Vương Mẫu của thiên hạ, tôi sẽ không để ông làm bậy nữa!”
Vừa dứt lời, các đại thần đồng thời phản ứng lại với cử chỉ dũng mãnh của Vương Mẫu, mấy người đồng thời ra tiếng chất vấn.
“Chúng tôi tán thành với Vương Mẫu!” lequydonnn
Khuôn mặt đều mang theo thái độ thù địch!
Lúc này, trong đại điện một nửa là người của Ngọc Đế, một nửa là người của Vương Mẫu.
Cục diện giương cung bạt kiếm (gươm súng sẵn sàng), nháy mắt kéo ra!
“Đừng kích động, chuyện ngày hôm nay, chúng ta hãy nói cho rõ ràng!” Vương Mẫu áp xuống phẫn nộ trong lòng, giọng nói vang cao lên. “Bổn cung là Vương Mẫu, không thích động tay động chân, sở dĩ bổn cung mang theo một ít người lại đây, là muốn giữ thể diện.
Các người hẳn là tự mình nhìn thấy, các người bên này là bao nhiêu người. Việc này xãy ra, bổn cung cũng rất khó không nghi ngờ các người có phải có chuẩn bị mà đến hay không. Nếu các người đều là có chuẩn bị mà đến thì như thế nào, còn không phải đã để Lang Vương cứu được Mẫu Đan Tiên Tử sao. Cho nên, tất cả mọi người đều đừng nên kích động, đều ngồi xuống, đứng cho vững. Chúng ta giải quyết việc này cho thật tốt!”
“Có cái gì để tính chứ, bà đây là có tật giật mình đi!” Ngọc Đế rống giận.
“Bổn cung chột dạ cái gì, người mạnh mẽ mang Bạch Tuyết đến đây không phải là tôi, chột dạ cũng nên là Ngọc Đế người chột dạ mới đúng.” Vương Mẫu nhàn nhạt nói.
Ánh mắt Vương Mẫu lập tức bắn ở trên người người đàn ông đang nói. Người này thật sự là Ngọc Đế sao? Máu lạnh, vô tình, ác độc!
Thật ra Vương Mẫu cũng là một mỹ nữ, mỹ nữ tức giận, sắc bén liếc mắt một cái, cực kỳ có lực uy hiếp, làm những người khác lập tức mím môi một chút, im lặng. Vương Mẫu tiếp tục lạnh lùng nhìn, chuyên chú mà chỉ nhìn một người.
Một màn này, rất nhiều người nhìn thấy cũng không dám coi khinh Vương Mẫu.
Nội tâm người phụ nữ này mạnh mẽ, thủ đoạn cũng rất lợi hại, đi ra ngoài, cũng tuyệt không kém gì so với mấy đại tiên bọn họ!
Khó có thể đối phó!
Ngược lại Vương Mẫu nhìn về phía Ngọc Đế ngồi ở một bên.
“Bổn cung nghe nha hoàn hầu hạ Mẫu Đơn nói, con của Lang Vương có bản lĩnh lợi hại, nếu Lang Vương và Mẫu Đan Tiên Tử còn có ba đứa bé liên thủ, hẳn là không thua người. Nếu người đã muốn có Mẫu Đan Tiên Tử như vậy, thì người hãy tự thân xuất trận đi, như vậy thì không cần ở đây tra tấn mấy đại tiên này, bọn họ có làm gì sai chứ, đều không cần quỳ như vậy, đứng lên hết đi, muốn phụ nữ, nên làm cho người khác tâm phục khẩu phục.”
Ngọc Đế không ngờ tới Vương Mẫu sẽ nhìn nhìn chòng chọc mình, nghe được lời Vương Mẫu nói, thế nhưng lại có một loại cảm giác quỷ dị. Rốt cuộc, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, ông ta vẫn luôn cho rằng Vương Mẫu nương nương là người phụ nữ ôn tồn lễ độ, không nghĩ tới lại là…… Thật sự là ngoài dự đoán.
/530
|