Ediior: Nguyễn Yên Thương (chương sau sẽ ra lâu vì trong convert ko có, nên mình phải tự mần từ bản raw, nên mn thông cảm nha)
Bởi vì sức lực phía sau rất mạnh làm Tuyết Nhi mạnh mẽ xoay người, làm cho chén kem đang hướng tới miệng trực tiếp đưa đến trên mặt.
Tuyết Nhi mang kính râm, một tay bưng kem chén nhỏ, một tay cầm cái muỗng, trên mặt còn dính một miếng kem.
Đại Ma Vương ngơ ngẩn.
Vừa rồi anh cho rằng cái bóng dáng kia là……
Thì ra là cô ngốc này!
Hazzi!
Có lẽ là quá vội vàng muốn tìm thấy người phụ nữ đáng chết kia, cho nên mới xem cô ngốc trở thành cô! diendanlequydon
Theo một tiếng cười lạnh, lại một lần đánh giá cô ngốc trước mắt này.
Người phụ nữ kia tuyệt đối sẽ không mặc quần áo như vậy. Váy hoa dài? Đây chính là cấm kỵ của người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia chỉ thích mặc quần áo một màu, không thích loại váy có màu sắc rực rỡ này! Đặc biệt là váy dài.
Nhìn xuống dưới chân, đôi giày đế bằng kia cũng là cấm kỵ của người phụ nữ kia.
Trong phút khiếp sợ ngắn ngủi, Tuyết Nhi phồng quai hàm lên, thở phì phì trừng mắt với Đại Ma Vương.
Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Người đàn ông này vừa rồi có phải xem cô trở thành ……hay không. Câu kia: Người phụ nữ đáng chết, rốt cuộc đã tìm được cô. Rõ ràng chính là nói cô trước kia! Vừa rồi anh nhìn bóng dáng cô nhất định là đã nhìn ra, chỉ là anh vạn lần không ngờ gương mặt này…… Đã không phải cô, đổi mặt chẳng lẽ thật có thể lừa gạt được ma quỷ này, ma quỷ này giết chết con trai cô, đứa nhỏ này chính là con trai của cô và ma quỷ!
Bất quá, sau một lát đánh giá cô phát hiện ánh mắt thất vọng của anh.
Xem ra cô thay đổi khuôn mặt của mình, sở thích mặc quần áo cũng thay đổi, anh vẫn sẽ xem bóng dáng cô trở thành cô trước kia như cũ sao! Bất quá ở trong mắt anh chỉ là nhìn lầm mà thôi, cô tuyệt đối sẽ không là người phụ nữ trước đây, tuyệt đối sẽ không như trước đây chỉ đứng nhìn con trai mình bị anh giết chết, lại là người phụ nữ bất lực trước đây!
Tuyết Nhi thê lương cười ở trong lòng.
Đại Ma Vương, kiếp này anh đừng mơ tưởng lại đối với cô giống như trước kia.
“Người rác rưởi, bồi thường kem và pizza cho tôi ——” Tuyết Nhi rống giận.
Vốn dĩ bởi vì Đại Ma Vương nhận sai người, hành động của bản thân xác thật có chút lỗ mãng, vốn tính xin lỗi cô.
Ai ngờ cô ngốc này không biết sống chết nói đến pizza, trong lòng anh lại tức giận. Lớn như vậy, đó là lần đầu tiên anh bị người khác dùng thứ nhão dính dính ghê tởm như vậy đập trên mặt! Cái loại cảm giác này làm anh thực ghê tởm.
“Không được gọi tôi là người rác rưởi——”
“Hừ ——” Tuyết Nhi thở hồng hộc hừ một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đại Ma Vương cũng cho rằng cô đây là chuẩn bị đi rồi.
Ai ngờ, Tuyết Nhi nhanh chóng xoay người quay lại, trong tay lại có thêm một chén kem nữa, một tay bưng một chén kem, tốc độ vô cùng nhanh bưng hai chén kem trong tay đồng thời đẩy tới trên đầu Đại Ma Vương.
Bởi vì thời tiết rất nóng, kem đã hòa tan, Đại Ma Vương bị hành động của Tuyết Nhi làm cho đứng hình rồi.
Tưng giọt từng giọt kem bơ nhỏ xuống theo đầu tóc Đại Ma Vương.
Lần trước là pizza, vừa dính vừa nóng.
Lần này là kem, vừa dính vừa lạnh.
Điên rồi, anh muốn điên rồi!
Anh tức giận trừng mắt nhìn cô ngốc, cảm giác ghê tởm thổi quét toàn thân.
Lúc này, cho dù giết cô ngốc này thì cũng không làm giải tỏa được tâm tình bây giờ của anh!
“Hừ —— người rác rưởi, như vậy mới đẹp.” Tuyết Nhi bỗng nhiên ngây ngô cười.
Đại Ma Vương nhìn cô còn dám cười, bóp chặt cổ Tuyết Nhi một phen.
“Nhẫn nại của tôi đã tới cực hạn rồi ——” Đại Ma Vương nghiến răng nghiến lợi nói. Mặc dù anh không cần dùng ma pháp cũng có thể muốn cái mang của người phụ nữ đáng giận này.
“Cứu —— mạng —— a —— cứu —— mạng —— a ——” Tất nhiên Đại Ma Vương sẽ không bóp chết cô ngốc này ở trước mọi người! Anh chỉ là muốn giáo huấn cô ngốc một chút.
lequydon
Anh muốn cảnh cáo với cô ngốc một chút rằng anh không phải dễ chọc.
Cho nên Tuyết Nhi còn có thể nói chuyện, cố hết sức kêu cứu mạng.
Rất nhiều người vây lại đây, nhìn thấy một người đàn ông âm ngoan trên đầu toàn là kem bóp cổ một cô gái xinh đẹp. Tuy rằng cô gái này mang theo kính râm, nhưng mà, không ngờ dung nhan dưới kính râm đã nói cho mọi người biết cô mỹ nữ tuyệt sắc.
Mọi người vây xem vừa thấy, đây hẳn là một bệnh nhân tâm thần đang tấn công một cô gái xinh đẹp.
Tuy rằng toàn thân Đại Ma Vương là hàng hiệu, nhưng mà, lúc này cả người đều là kem, quần áo hàng hiệu cũng không nhìn ra là hàng hiệu. Hơn nữa, chú ý của mọi người đều ở trên đôi tay đang bóp cổ cô gái kia.
Lúc này, trong đám người có người gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần.
Đại đa số mọi người đều là lựa chọn cứu người.
Một vài người dũng cảm đều tìm vũ khí ở khắp nơi, chuẩn bị chế ngự bệnh nhân tâm thần này.
Liếc mắt nhìn đám người một cái, trong lòng Tuyết Nhi mừng thầm.
“Bệnh nhân tâm thần, buông tôi ra ——” Tuyết Nhi ra vẻ hoảng sợ hô.
“Nói cho mọi người biết ai là bệnh tâm thần? Nói ——” Đại Ma Vương âm ngoan lạnh lẽo chất vấn Tuyết Nhi, tay bóp cổ Tuyết Nhi vẫn luôn chưa buông ra.
“Hu hu…… Sợ…… Sợ……” Tuyết Nhi vừa khóc, những người tốt bụng qua đường đều tan nát cõi lòng, nếu cô gái xinh đẹp như vậy xảy ra chuyện, thật đáng tiếc!
Vì thế, mọi người sôi nổi ra hiệu bằng ánh mắt.
Động tác nhất trí đánh úp Đại Ma Vương lại.
Đại Ma Vương không nghĩ tới chân tướng mọi người tin anh là bệnh nhân tâm thần, lại còn mạnh mẽ ấn anh xuống mặt đất.
Làm sao anh lại ngoan ngoãn để bị bắt, ra sức giãy giụa, một đôi mắt lạnh phát hiện cô ngốc đã chạy trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Các ngươi buông tôi ra, tôi không phải bệnh nhân tâm thần, tôi không có bệnh, cô ngốc kia mới là kẻ điên!” Đại Ma Vương không thể dùng ma pháp ở chỗ này, người ở đây quá nhiều, anh chỉ có thể bị những người đó mạnh mẽ ấn xuống mặt đất. Không thắng nổi sức lực của nhiều người, nổi giận gào rống.
Vô cùng chật vật!
Đây là ngày nhục nhã nhất kiếp này của anh, bị người khác xem mình là bệnh nhân tâm thần ấn xuống mặt đất!
“Mặc kệ anh ta, đè anh ta lại, đừng để cho anh ta chạy, làm hại người dân thành phố. Chờ một chút nữa nhân viên bệnh viện tâm thần sẽ đến.” Người vây xem hô to, ý bảo đè bệnh nhân tâm thần lại, ngàn vạn lần đừng để cho anh chạy.
“Các người đã hiểu lầm rồi, tôi không phải là bệnh nhân tâm thần, tôi không……” Lời nói của Đại Ma Vương còn chưa nói xong, liền ăn một châm, tất nhiên là thuốc an thần.
Hiệu quả của thuốc rất lớn.
Mặc dù trong lòng anh rất bất bình, lại nổi giận, đều phát không ra được.
Anh không cam lòng yên lặng, bị nhân viên bệnh viện tâm thần nâng lên xe, xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện tâm thần.
Tới bệnh viện tâm thần rồi, nhân viên nhốt Đại Ma Vương lại, chủ yếu là lo lắng anh lại chạy trốn, đi ra ngoài làm người khác bị thương.
Nhìn thấy nhân viên bệnh viện rời đi, đóng cửa sắt lại, sau đó khóa lại.
Bị ép buộc tiêm thuốc an thần, không biết làm sao nữa, ngay cả ma pháp cũng không dùng được, cả người vô lực, còn cảm giác mềm như bông, lửa giận trong lòng không thể phóng thích!
Luồn vào túi quần, cầm di động.
Đại Ma Vương bi thương, không thấy di động, di động lại không có trong túi quần!
Tìm kiếm toàn thân một lần, vẫn là không có!
Vừa rồi vốn tưởng rằng chỉ cần nhân viên công tác rời đi, gọi điện thoại cho con bò cạp, không tới nửa giờ con bò cạp sẽ tới đón anh trở về.
Xem ra phải dựa vào chính mình để đi ra ngoài!
Trên người không có bất kỳ cái gì chứng minh thân phận của mình, hẳn là đều ở trong xe.
Kỳ quái chính là, rõ ràng anh đã cất di động vào túi quần, chẳng lẽ là vừa rồi bị bắt trở về đã rơi rồi?
Đáng chết!
Xui xẻo tột đỉnh!
Cô ngốc kia thật đen đủi.
Gặp được cô một lần xui xẻo một lần!
Đáng giận chính là, gặp được cô một lần còn làm bản thân mình bẩn một lần!
Nhìn lại cả người mình từ trên xuống dưới đều dơ khủng khiếp, vốn dĩ trên người đã có một ít kem, nhão nhão dính dính, lại bị những người qua đường đó ấn xuống mặt đất, trên người lại dính rất nhiều đất, đất và kem dung hợp thành một!!!
Nhanh chóng cởi áo trên và quần ra, hung hăng ném ở một bên.
Lúc này trên người chỉ còn lại có một chiếc áo ba lỗ màu trắng, hạ thân là một cái quần góc bẹt.
Nhìn xem xung quanh, không thể làm gì rồi, nhìn dáng vẻ nơi này chắc là thường xuyên giam giữ người bệnh!
Nghĩ tới những bệnh nhân tâm thần trước kia bị nhốt lại đây, anh hướng về phía cửa lớn hô một tiếng.
“Gọi viện trưởng tới đây, tôi muốn gặp ông ta ——”
“Cắt —— giọng nói của bệnh nhân thật đúng là không nhỏ, lại còn dám gọi viện trưởng tới gặp anh ta. Viện trưởng chúng ta là ai mà anh ta muốn gặp là gặp.” Một nhân viên khinh thường nói.
“Anh, chính là anh, người vừa rồi nói chuyện kia, lại đây cho tôi. Gọi Lý Đức tới cho tôi, lập tức gọi Lý Đức tới. Bằng không tôi sẽ hủy hoại nơi này của các người!” Đại Ma Vương lạnh lẽo quát.
Bên ngoài không có tiếng cười nhạo khinh thường, người kia đi vào, từ trên xuống dưới đánh giá Đại Ma Vương.
Nhìn người đàn ông chỉ mặc quần và giày da, ngoại trừ thân hình cao, cũng không có gì đặc biệt, mặt dơ không thấy rõ khuôn mặt như thế nào?
“Đi, đi hóng mát đi người ngốc kia! Viện trưởng Lý Đức là người anh có thể gọi sao? Anh nhìn xem anh đi, tám phần là ngủ không được với phụ nữ rồi kìm nén đến điên rồi, vừa đi vào nơi này liền cởi quần áo, nghĩ gì mà lại mặc như vậy? Muốn làm gì —— hừ hừ!! Nhìn xem phía dưới anh dựng cao như vậy là muốn làm gì?
Lão tử (bố mày) còn không có phụ nữ để ngủ đâu!
Bởi vì sức lực phía sau rất mạnh làm Tuyết Nhi mạnh mẽ xoay người, làm cho chén kem đang hướng tới miệng trực tiếp đưa đến trên mặt.
Tuyết Nhi mang kính râm, một tay bưng kem chén nhỏ, một tay cầm cái muỗng, trên mặt còn dính một miếng kem.
Đại Ma Vương ngơ ngẩn.
Vừa rồi anh cho rằng cái bóng dáng kia là……
Thì ra là cô ngốc này!
Hazzi!
Có lẽ là quá vội vàng muốn tìm thấy người phụ nữ đáng chết kia, cho nên mới xem cô ngốc trở thành cô! diendanlequydon
Theo một tiếng cười lạnh, lại một lần đánh giá cô ngốc trước mắt này.
Người phụ nữ kia tuyệt đối sẽ không mặc quần áo như vậy. Váy hoa dài? Đây chính là cấm kỵ của người phụ nữ kia. Người phụ nữ kia chỉ thích mặc quần áo một màu, không thích loại váy có màu sắc rực rỡ này! Đặc biệt là váy dài.
Nhìn xuống dưới chân, đôi giày đế bằng kia cũng là cấm kỵ của người phụ nữ kia.
Trong phút khiếp sợ ngắn ngủi, Tuyết Nhi phồng quai hàm lên, thở phì phì trừng mắt với Đại Ma Vương.
Trong lòng không khỏi thầm nghĩ: Người đàn ông này vừa rồi có phải xem cô trở thành ……hay không. Câu kia: Người phụ nữ đáng chết, rốt cuộc đã tìm được cô. Rõ ràng chính là nói cô trước kia! Vừa rồi anh nhìn bóng dáng cô nhất định là đã nhìn ra, chỉ là anh vạn lần không ngờ gương mặt này…… Đã không phải cô, đổi mặt chẳng lẽ thật có thể lừa gạt được ma quỷ này, ma quỷ này giết chết con trai cô, đứa nhỏ này chính là con trai của cô và ma quỷ!
Bất quá, sau một lát đánh giá cô phát hiện ánh mắt thất vọng của anh.
Xem ra cô thay đổi khuôn mặt của mình, sở thích mặc quần áo cũng thay đổi, anh vẫn sẽ xem bóng dáng cô trở thành cô trước kia như cũ sao! Bất quá ở trong mắt anh chỉ là nhìn lầm mà thôi, cô tuyệt đối sẽ không là người phụ nữ trước đây, tuyệt đối sẽ không như trước đây chỉ đứng nhìn con trai mình bị anh giết chết, lại là người phụ nữ bất lực trước đây!
Tuyết Nhi thê lương cười ở trong lòng.
Đại Ma Vương, kiếp này anh đừng mơ tưởng lại đối với cô giống như trước kia.
“Người rác rưởi, bồi thường kem và pizza cho tôi ——” Tuyết Nhi rống giận.
Vốn dĩ bởi vì Đại Ma Vương nhận sai người, hành động của bản thân xác thật có chút lỗ mãng, vốn tính xin lỗi cô.
Ai ngờ cô ngốc này không biết sống chết nói đến pizza, trong lòng anh lại tức giận. Lớn như vậy, đó là lần đầu tiên anh bị người khác dùng thứ nhão dính dính ghê tởm như vậy đập trên mặt! Cái loại cảm giác này làm anh thực ghê tởm.
“Không được gọi tôi là người rác rưởi——”
“Hừ ——” Tuyết Nhi thở hồng hộc hừ một tiếng, xoay người chuẩn bị rời đi.
Đại Ma Vương cũng cho rằng cô đây là chuẩn bị đi rồi.
Ai ngờ, Tuyết Nhi nhanh chóng xoay người quay lại, trong tay lại có thêm một chén kem nữa, một tay bưng một chén kem, tốc độ vô cùng nhanh bưng hai chén kem trong tay đồng thời đẩy tới trên đầu Đại Ma Vương.
Bởi vì thời tiết rất nóng, kem đã hòa tan, Đại Ma Vương bị hành động của Tuyết Nhi làm cho đứng hình rồi.
Tưng giọt từng giọt kem bơ nhỏ xuống theo đầu tóc Đại Ma Vương.
Lần trước là pizza, vừa dính vừa nóng.
Lần này là kem, vừa dính vừa lạnh.
Điên rồi, anh muốn điên rồi!
Anh tức giận trừng mắt nhìn cô ngốc, cảm giác ghê tởm thổi quét toàn thân.
Lúc này, cho dù giết cô ngốc này thì cũng không làm giải tỏa được tâm tình bây giờ của anh!
“Hừ —— người rác rưởi, như vậy mới đẹp.” Tuyết Nhi bỗng nhiên ngây ngô cười.
Đại Ma Vương nhìn cô còn dám cười, bóp chặt cổ Tuyết Nhi một phen.
“Nhẫn nại của tôi đã tới cực hạn rồi ——” Đại Ma Vương nghiến răng nghiến lợi nói. Mặc dù anh không cần dùng ma pháp cũng có thể muốn cái mang của người phụ nữ đáng giận này.
“Cứu —— mạng —— a —— cứu —— mạng —— a ——” Tất nhiên Đại Ma Vương sẽ không bóp chết cô ngốc này ở trước mọi người! Anh chỉ là muốn giáo huấn cô ngốc một chút.
lequydon
Anh muốn cảnh cáo với cô ngốc một chút rằng anh không phải dễ chọc.
Cho nên Tuyết Nhi còn có thể nói chuyện, cố hết sức kêu cứu mạng.
Rất nhiều người vây lại đây, nhìn thấy một người đàn ông âm ngoan trên đầu toàn là kem bóp cổ một cô gái xinh đẹp. Tuy rằng cô gái này mang theo kính râm, nhưng mà, không ngờ dung nhan dưới kính râm đã nói cho mọi người biết cô mỹ nữ tuyệt sắc.
Mọi người vây xem vừa thấy, đây hẳn là một bệnh nhân tâm thần đang tấn công một cô gái xinh đẹp.
Tuy rằng toàn thân Đại Ma Vương là hàng hiệu, nhưng mà, lúc này cả người đều là kem, quần áo hàng hiệu cũng không nhìn ra là hàng hiệu. Hơn nữa, chú ý của mọi người đều ở trên đôi tay đang bóp cổ cô gái kia.
Lúc này, trong đám người có người gọi điện thoại cho bệnh viện tâm thần.
Đại đa số mọi người đều là lựa chọn cứu người.
Một vài người dũng cảm đều tìm vũ khí ở khắp nơi, chuẩn bị chế ngự bệnh nhân tâm thần này.
Liếc mắt nhìn đám người một cái, trong lòng Tuyết Nhi mừng thầm.
“Bệnh nhân tâm thần, buông tôi ra ——” Tuyết Nhi ra vẻ hoảng sợ hô.
“Nói cho mọi người biết ai là bệnh tâm thần? Nói ——” Đại Ma Vương âm ngoan lạnh lẽo chất vấn Tuyết Nhi, tay bóp cổ Tuyết Nhi vẫn luôn chưa buông ra.
“Hu hu…… Sợ…… Sợ……” Tuyết Nhi vừa khóc, những người tốt bụng qua đường đều tan nát cõi lòng, nếu cô gái xinh đẹp như vậy xảy ra chuyện, thật đáng tiếc!
Vì thế, mọi người sôi nổi ra hiệu bằng ánh mắt.
Động tác nhất trí đánh úp Đại Ma Vương lại.
Đại Ma Vương không nghĩ tới chân tướng mọi người tin anh là bệnh nhân tâm thần, lại còn mạnh mẽ ấn anh xuống mặt đất.
Làm sao anh lại ngoan ngoãn để bị bắt, ra sức giãy giụa, một đôi mắt lạnh phát hiện cô ngốc đã chạy trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Các ngươi buông tôi ra, tôi không phải bệnh nhân tâm thần, tôi không có bệnh, cô ngốc kia mới là kẻ điên!” Đại Ma Vương không thể dùng ma pháp ở chỗ này, người ở đây quá nhiều, anh chỉ có thể bị những người đó mạnh mẽ ấn xuống mặt đất. Không thắng nổi sức lực của nhiều người, nổi giận gào rống.
Vô cùng chật vật!
Đây là ngày nhục nhã nhất kiếp này của anh, bị người khác xem mình là bệnh nhân tâm thần ấn xuống mặt đất!
“Mặc kệ anh ta, đè anh ta lại, đừng để cho anh ta chạy, làm hại người dân thành phố. Chờ một chút nữa nhân viên bệnh viện tâm thần sẽ đến.” Người vây xem hô to, ý bảo đè bệnh nhân tâm thần lại, ngàn vạn lần đừng để cho anh chạy.
“Các người đã hiểu lầm rồi, tôi không phải là bệnh nhân tâm thần, tôi không……” Lời nói của Đại Ma Vương còn chưa nói xong, liền ăn một châm, tất nhiên là thuốc an thần.
Hiệu quả của thuốc rất lớn.
Mặc dù trong lòng anh rất bất bình, lại nổi giận, đều phát không ra được.
Anh không cam lòng yên lặng, bị nhân viên bệnh viện tâm thần nâng lên xe, xe nhanh chóng chạy đến bệnh viện tâm thần.
Tới bệnh viện tâm thần rồi, nhân viên nhốt Đại Ma Vương lại, chủ yếu là lo lắng anh lại chạy trốn, đi ra ngoài làm người khác bị thương.
Nhìn thấy nhân viên bệnh viện rời đi, đóng cửa sắt lại, sau đó khóa lại.
Bị ép buộc tiêm thuốc an thần, không biết làm sao nữa, ngay cả ma pháp cũng không dùng được, cả người vô lực, còn cảm giác mềm như bông, lửa giận trong lòng không thể phóng thích!
Luồn vào túi quần, cầm di động.
Đại Ma Vương bi thương, không thấy di động, di động lại không có trong túi quần!
Tìm kiếm toàn thân một lần, vẫn là không có!
Vừa rồi vốn tưởng rằng chỉ cần nhân viên công tác rời đi, gọi điện thoại cho con bò cạp, không tới nửa giờ con bò cạp sẽ tới đón anh trở về.
Xem ra phải dựa vào chính mình để đi ra ngoài!
Trên người không có bất kỳ cái gì chứng minh thân phận của mình, hẳn là đều ở trong xe.
Kỳ quái chính là, rõ ràng anh đã cất di động vào túi quần, chẳng lẽ là vừa rồi bị bắt trở về đã rơi rồi?
Đáng chết!
Xui xẻo tột đỉnh!
Cô ngốc kia thật đen đủi.
Gặp được cô một lần xui xẻo một lần!
Đáng giận chính là, gặp được cô một lần còn làm bản thân mình bẩn một lần!
Nhìn lại cả người mình từ trên xuống dưới đều dơ khủng khiếp, vốn dĩ trên người đã có một ít kem, nhão nhão dính dính, lại bị những người qua đường đó ấn xuống mặt đất, trên người lại dính rất nhiều đất, đất và kem dung hợp thành một!!!
Nhanh chóng cởi áo trên và quần ra, hung hăng ném ở một bên.
Lúc này trên người chỉ còn lại có một chiếc áo ba lỗ màu trắng, hạ thân là một cái quần góc bẹt.
Nhìn xem xung quanh, không thể làm gì rồi, nhìn dáng vẻ nơi này chắc là thường xuyên giam giữ người bệnh!
Nghĩ tới những bệnh nhân tâm thần trước kia bị nhốt lại đây, anh hướng về phía cửa lớn hô một tiếng.
“Gọi viện trưởng tới đây, tôi muốn gặp ông ta ——”
“Cắt —— giọng nói của bệnh nhân thật đúng là không nhỏ, lại còn dám gọi viện trưởng tới gặp anh ta. Viện trưởng chúng ta là ai mà anh ta muốn gặp là gặp.” Một nhân viên khinh thường nói.
“Anh, chính là anh, người vừa rồi nói chuyện kia, lại đây cho tôi. Gọi Lý Đức tới cho tôi, lập tức gọi Lý Đức tới. Bằng không tôi sẽ hủy hoại nơi này của các người!” Đại Ma Vương lạnh lẽo quát.
Bên ngoài không có tiếng cười nhạo khinh thường, người kia đi vào, từ trên xuống dưới đánh giá Đại Ma Vương.
Nhìn người đàn ông chỉ mặc quần và giày da, ngoại trừ thân hình cao, cũng không có gì đặc biệt, mặt dơ không thấy rõ khuôn mặt như thế nào?
“Đi, đi hóng mát đi người ngốc kia! Viện trưởng Lý Đức là người anh có thể gọi sao? Anh nhìn xem anh đi, tám phần là ngủ không được với phụ nữ rồi kìm nén đến điên rồi, vừa đi vào nơi này liền cởi quần áo, nghĩ gì mà lại mặc như vậy? Muốn làm gì —— hừ hừ!! Nhìn xem phía dưới anh dựng cao như vậy là muốn làm gì?
Lão tử (bố mày) còn không có phụ nữ để ngủ đâu!
/530
|