Cho nên bất kể người đàn ông này cần phụ nữ hay là coi cô như một món hàng giao dịch, thì cũng không sao, hiện tại cô chỉ muốn hôn Lãnh Dạ, bởi vì ngoài mẹ ra, Lãnh Dạ là người duy nhất đối tốt với cô. Nhón chân lên, hai tay bám vào vai Lãnh Dạ, thổi một hơi lên khuôn mặt lạnh lùng, rồi đưa đôi môi ngọn ngào lên hôn.
Lãnh Dạ thật sự là rất cao, bởi Bạch Tuyết phải kiễng chân lên mới có thể miễn cưỡng hôn đến môi .
Lãnh Dạ cuối cùng cũng hiểu ra Bạch Tuyết là lại muốn tiếp tục, xem ra cô đã từ từ thích cảm giác được hôn, chỉ tiếc nhìn dáng dấp của cô đã cố hết sức, vì vậy.
Hai tay Lãnh Dạ liền nhấc Bạch Tuyết lên ôm lấy, sau đó hai tay thuận thế kéo lấy cô, ôm vào trong ngực, nhìn tư thế giống như người cha đang ôm con vậy. Bạch Tuyết sửng sốt, không dám phân tâm nữa, mà lại tiếp tục hôn.
Người đàn ông này để cho cô mê ly, cô vốn là rất sợ anh , nhưng là, giờ phút này cô thật sự thích anh, muốn cùng anh mãi như vậy!
Cuối cùng, Bạch Tuyết đương nhiên là bị Lãnh Dạ ăn ngay tại chỗ.
Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nghĩ: có nên hỏi anh một chút , xem hôm nay các thầy đã nói thế nào không ? Có làm khó anh không? Bọn họ có định đi tố cáo cảnh sát không nữa?
"Đã ngủ chưa?" Bạch Tuyết nhỏ giọng hỏi.
"Không có." Lãnh Dạ vẫn nhắm hai mắt trả lời.
"À, tôi muốn hỏi, hôm nay anh đến trường học, các thầy có nói gì hay không?" Bạch Tuyết thấp thỏm hỏi, cô không biết các thầy giáo đối với anh nói cái gì?
Nhưng là, nhất định không phải là chuyện gì tốt? Nhất định sẽ hỏi Lãnh Dạ có biết Bạch Tuyết hay không? Tại sao để cho cô mang thai?
Bạch Tuyết càng nghĩ càng sợ, Lãnh Dạ vẫn nhắm mắt lại có phải bởi vì đang phiền lòng không?
Từ nhỏ đã có thói quen suy đoán lòng người , bởi vì chỉ có như vậy cô mới có thể tránh được ý định của mẹ kế.
"Ừ, nói." Lãnh Dạ vẫn là nhắm hai mắt hỏi, hai tay mở rộng , Bạch Tuyết nằm ở trong ngực Lãnh Dạ rất biết điều nhu thuận .
Bạch Tuyết bắt đầu bất an, thầy giáo thật sự nói.
"Sự việc kia, bọn họ có nói phải làm sao không?" Bạch Tuyết nhỏ giọng hỏi.
"Ngày mai sẽ ký hiệp nghị."
"Ký, ký hiệp nghị?" Bạch Tuyết chợt hiểu, thì ra là Lãnh Dạ thật sự dùng tiền để giải quyết tất cả, khó trách Lãnh Dạ lại biểu hiện bình tĩnh như vậy , bộ dạng không sao. Trường học nhận lấy tiền của Lãnh Dạ, đây không phải chính là bịt miệng sao, người có tiền đều xử lý mọi chuyện như vậy?
Có thể có một ngày nào đó anh cũng sẽ ném cho cô một chút tiền, sau đó để cho cô làm bộ không biết anh không?
Có thể có một ngày như vậy không?
Bạch Tuyết có chút khổ sở, có rất nhiều chuyện cô không cách nào nắm giữ được, từ trước đến nay cô đều sống ở sau lưng người khác, giống như là ở nhà, cô chính là một người không có tiếng nói gì!
Cho nên bất kể Lãnh Dạ dùng phương thức gì đối với cô, cô cũng sẽ lặng lẽ rời khỏi anh, tuyệt đối sẽ không sẽ dây dưa tới nữa!
Bạch Tuyết cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lãnh Dạ cảm giác được người phụ nữ trong ngực rất an tĩnh, mở mắt ra xem một chút, hoá ra cô đã tựa vào hắn để ngủ thiếp đi.
Nhìn ra phía ngoài trời đã tối đen, là lúc hắn nên trở về bên kia một lúc, nhẹ nhàng đứng dậy, vì Bạch Tuyết đắp chăn lên, sau đó chuẩn bị rời đi.
Hắn rất muốn ôm cô cùng nhau ngủ, nhưng là bên kia có rất nhiều chuyện cần hắn phải đi xử lý, mặc dù hắn đã có Vương Phi rất hiền huệ, giúp hắn xử lý một số chuyện , nhưng mà hắn vẫn phải trở về, dù sao hắn cũng thuộc về nơi đó.
Sớm muộn hắn cũng phải trở về yêu giới, chẳng qua là lần này hắn sẽ không một mình trở về, hắn lại càng không để Bạch Tuyết chết đi, hắn sẽ mang cô cùng nhau rời đi nơi này, để cho cô vĩnh viễn thuộc về hắn.
Lãnh Dã rất mâu thuẫn, bởi vì cô của kiếp trước cùng kiếp này không giống nhau, khác biệt một trời một vực!
Nhưng là, sinh tử luân hồi cũng đã chứng minh Bạch Tuyết là hậu nhân củ Mẫu Đơn tiên tử , như vậy hắn lại càng không sẽ bỏ qua cho cô. . . . . .
Lãnh Dạ thật sự là rất cao, bởi Bạch Tuyết phải kiễng chân lên mới có thể miễn cưỡng hôn đến môi .
Lãnh Dạ cuối cùng cũng hiểu ra Bạch Tuyết là lại muốn tiếp tục, xem ra cô đã từ từ thích cảm giác được hôn, chỉ tiếc nhìn dáng dấp của cô đã cố hết sức, vì vậy.
Hai tay Lãnh Dạ liền nhấc Bạch Tuyết lên ôm lấy, sau đó hai tay thuận thế kéo lấy cô, ôm vào trong ngực, nhìn tư thế giống như người cha đang ôm con vậy. Bạch Tuyết sửng sốt, không dám phân tâm nữa, mà lại tiếp tục hôn.
Người đàn ông này để cho cô mê ly, cô vốn là rất sợ anh , nhưng là, giờ phút này cô thật sự thích anh, muốn cùng anh mãi như vậy!
Cuối cùng, Bạch Tuyết đương nhiên là bị Lãnh Dạ ăn ngay tại chỗ.
Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ đang nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng nghĩ: có nên hỏi anh một chút , xem hôm nay các thầy đã nói thế nào không ? Có làm khó anh không? Bọn họ có định đi tố cáo cảnh sát không nữa?
"Đã ngủ chưa?" Bạch Tuyết nhỏ giọng hỏi.
"Không có." Lãnh Dạ vẫn nhắm hai mắt trả lời.
"À, tôi muốn hỏi, hôm nay anh đến trường học, các thầy có nói gì hay không?" Bạch Tuyết thấp thỏm hỏi, cô không biết các thầy giáo đối với anh nói cái gì?
Nhưng là, nhất định không phải là chuyện gì tốt? Nhất định sẽ hỏi Lãnh Dạ có biết Bạch Tuyết hay không? Tại sao để cho cô mang thai?
Bạch Tuyết càng nghĩ càng sợ, Lãnh Dạ vẫn nhắm mắt lại có phải bởi vì đang phiền lòng không?
Từ nhỏ đã có thói quen suy đoán lòng người , bởi vì chỉ có như vậy cô mới có thể tránh được ý định của mẹ kế.
"Ừ, nói." Lãnh Dạ vẫn là nhắm hai mắt hỏi, hai tay mở rộng , Bạch Tuyết nằm ở trong ngực Lãnh Dạ rất biết điều nhu thuận .
Bạch Tuyết bắt đầu bất an, thầy giáo thật sự nói.
"Sự việc kia, bọn họ có nói phải làm sao không?" Bạch Tuyết nhỏ giọng hỏi.
"Ngày mai sẽ ký hiệp nghị."
"Ký, ký hiệp nghị?" Bạch Tuyết chợt hiểu, thì ra là Lãnh Dạ thật sự dùng tiền để giải quyết tất cả, khó trách Lãnh Dạ lại biểu hiện bình tĩnh như vậy , bộ dạng không sao. Trường học nhận lấy tiền của Lãnh Dạ, đây không phải chính là bịt miệng sao, người có tiền đều xử lý mọi chuyện như vậy?
Có thể có một ngày nào đó anh cũng sẽ ném cho cô một chút tiền, sau đó để cho cô làm bộ không biết anh không?
Có thể có một ngày như vậy không?
Bạch Tuyết có chút khổ sở, có rất nhiều chuyện cô không cách nào nắm giữ được, từ trước đến nay cô đều sống ở sau lưng người khác, giống như là ở nhà, cô chính là một người không có tiếng nói gì!
Cho nên bất kể Lãnh Dạ dùng phương thức gì đối với cô, cô cũng sẽ lặng lẽ rời khỏi anh, tuyệt đối sẽ không sẽ dây dưa tới nữa!
Bạch Tuyết cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lãnh Dạ cảm giác được người phụ nữ trong ngực rất an tĩnh, mở mắt ra xem một chút, hoá ra cô đã tựa vào hắn để ngủ thiếp đi.
Nhìn ra phía ngoài trời đã tối đen, là lúc hắn nên trở về bên kia một lúc, nhẹ nhàng đứng dậy, vì Bạch Tuyết đắp chăn lên, sau đó chuẩn bị rời đi.
Hắn rất muốn ôm cô cùng nhau ngủ, nhưng là bên kia có rất nhiều chuyện cần hắn phải đi xử lý, mặc dù hắn đã có Vương Phi rất hiền huệ, giúp hắn xử lý một số chuyện , nhưng mà hắn vẫn phải trở về, dù sao hắn cũng thuộc về nơi đó.
Sớm muộn hắn cũng phải trở về yêu giới, chẳng qua là lần này hắn sẽ không một mình trở về, hắn lại càng không để Bạch Tuyết chết đi, hắn sẽ mang cô cùng nhau rời đi nơi này, để cho cô vĩnh viễn thuộc về hắn.
Lãnh Dã rất mâu thuẫn, bởi vì cô của kiếp trước cùng kiếp này không giống nhau, khác biệt một trời một vực!
Nhưng là, sinh tử luân hồi cũng đã chứng minh Bạch Tuyết là hậu nhân củ Mẫu Đơn tiên tử , như vậy hắn lại càng không sẽ bỏ qua cho cô. . . . . .
/530
|