Thì ra là cha của Bạch Tuyết đang cùng khách hàng bàn bạc về một hợp đồng, bởi vì đối phương nói công ty bọn họ nhỏ, lo lắng không hoàn thành được công trình lớn như vậy, cho nên chuẩn bị đem một nửa công trình giao cho người khác làm.
Nhưng là, Bạch Hàn lại muốn toàn bộ công trình , sau đó sẽ nhận thầu cho người ngoài làm, cho nên ông mới gọi điện thoại cho Bạch Tuyết nói mình không thoải mái, bởi vì người khách hàng lớn này có danh háo sắc,thích phụ nữ đẹp.
Ông cũng biết Bạch Tuyết nhà bọn họ chính là siêu cấp mỹ nhân, hiện tại không dùng, thì đợi đến lúc nào !
Hai bên đang cố đàm phán, thù ông chủ đối phương liền nói .
"Công ty của các người quy mô quá nhỏ, vẫn là đem năm mươi phần trăm công trình giao cho ngươi khác làm đi, cáo từ." Đối phương đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này Bạch Tuyết đang cầm hợp đồng chuẩn bị gõ cửa, thế nhưng tay còn chưa có đụng tới, thì cửa đã bị mở ra từ bên trong , Bạch Tuyết một tay giơ lên , một tay ôm hợp đồng, tròng mắt thật to nhìn người chuẩn bị rời đi, cô hiển nhiên có chút kinh ngạc.
.
"Vị này là?" Triệu tổng chuẩn bị rời đi liền tò mò hỏi, không nghĩ tới nơi này lại có một người xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn là một cô bé, cả người tản ra hơi thở ngây thơ.
"Xin chào, tôi định đưa cho...!"
"Tuyết Nhi?" Cha cô làm bộ như thật tò mò vì dáng vẻ cô xuất hiện ở cửa.
"Cha, đây là hợp đồng của cha, con đã giúp cha mang tới!" Bạch Tuyết nhìn ra, đối phương là muốn rời đi, nên không giám chậm chễ, lo lắng nói sai gì đó, lại để cho cha trách cứ.
Đối phương nghe được Bạch Tuyết kêu cha, trong lòng liền mừng rỡ, cô bé này là con gái của Bạch Hàn, như vậy hắn sẽ có cơ hội có được, hắn là người có tiền, duy chỉ không có mấy người phụ nữ để cho hắn hài lòng, nhưng cô gái này lại khác, chỉ mới nhìn trong lòng đã ngứa ngáy!
"Tuyết Nhi, xem ra hợp đồng này không dùng được rồi! Cha không có bản lãnh, nên công trình giống như!" Bạch Hàn làm bộ dạng rất khổ sở , một là giành được sự đau lòng của Bạch Tuyết, hai là làm cho đối phương thấy , hắn đối với hạng mục này rất khát vọng.
.
", Bạch tổng, chúng ta còn chưa có rời đi, vẫn cong có hi vọng, cần gì bi quan như thế, tới tới, chúng ta lần nữa nghiên cứu phương án khác." Triệu tổng đó tự nhiên lại ngồi trở lại chỗ.
Bạch Tuyết đơn thuần dĩ nhiên còn không biết chuyện gì xảy ra? Thương trường là nơi khốc liệt, nên cô có thể không biết một chút gì, đến người cha vì ích lợi, cũng không tiếc hy sinh hạnh phúc của con gái.
Vậy mà, vậy mà Bạch Tuyết trong lòng chỉ biết nghe lời, không muốn cha không vui, cho dù là mình không thích việc này, thì cô cũng sẽ ủy khuất mà làm, chỉ hy vọng lấy được sự quan tâm của cha.
Cô liền đi theo mấy người bọn họ cùng nhau vào trong, sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh cha, nghĩ thầm: Cô có thể rời đi được chưa?
Vốn định xem cha có cần giúp đở hay không , nhưng mà cha căn bản cũng không để ý tới cô!
Vậy mà ông chủ của đối phương vẫn liếc nhìn Bạch Tuyết, trong lòng bắt đầu tính toán nên làm thế nào có thể chiếm được cô, nhìn ra được chuyện tình cờ gặp mặt này là do cha cô cố ý an bài, xem ra chuyện đã thành công một nửa, chẳng qua là, cô bé Tuyết Nhi này, nhìn giống như có chút khẩn trương, xem ra hắn phải tốn chút thời gian mới dụ dỗ được.
"Cha? Mọi người cứ nói chuyện đi, con nên về trường học rồi." Bạch Tuyết đứng lên, nhắm mắt nói ra ý nghĩ của mình, bởi cô muốn rời đi nơi này, muốn lập tức rời đi nơi này, ai ngờ.
"Ngồi xuống, cha còn có chuyện, con trước ngồi ở chỗ này chờ một lát." Bạch Hàn vỗ vỗ bả vai Bạch Tuyết, ý bảo cô ngoan ngoãn.
Bạch Tuyết bất đắc dĩ, ngồi xuống, hai tay đặt ở trên đùi, tay nhỏ bé lại bắt đầu vặn nhéo mép áo.
Cô không dám ngẩng đầu lên, và cũng cảm giác được người đàn ông mập mạp ngồi đối diện luôn luôn nhìn cô, để cho cô rất lo lắng.
Lúc này, trong không gian thần bí .
"Cái tên mập kia thật đáng chết!" Nhân vật thần bí thứ ba nói.
"Xuỵt -- đừng ầm ĩ!" Nhân vật thần bí thứ hai nói.
"Cái gì mà đừng ầm ĩ? Chúng ta thừa dịp bây giờ còn có tự do hưởng thụ mấy ngày, nếu không ngày nào đó đến thời cơ thích hợp, chúng ta liền biến thành tiểu sói con!" Nhân vật thần bí thứ ba nói.
"Chúng ta vốn là linh đồng, cho dù có biến thành tiểu sói con cũng sẽ có pháp lực vô biên." Nhân vật thần bí thư nhất nói.
"Kia? Chúng ta muốn quan sát bao lâu mới đi đầu thai?" Thần bí thứ hai hỏi.
"Phía trên sẽ hạ chỉ thị, đến lúc đó sẽ thông báo cho chúng ta." Thần bí thứ nhất đáp.
"Nhìn cô thân thể gầy yếu như vậy ta cảm thấy lo lắng thân thể cô làm sao có thể chịu đựng được chúng ta!" Thần bí thứ hai nói.
"Yên tâm đi, cô gái con người này cũng không phải là người bình thường, bởi cô là. . . . . ." Thần bí thứ ba nói.
"Câm miệng —— thiên cơ bất khả lộ!"
Nhưng là, Bạch Hàn lại muốn toàn bộ công trình , sau đó sẽ nhận thầu cho người ngoài làm, cho nên ông mới gọi điện thoại cho Bạch Tuyết nói mình không thoải mái, bởi vì người khách hàng lớn này có danh háo sắc,thích phụ nữ đẹp.
Ông cũng biết Bạch Tuyết nhà bọn họ chính là siêu cấp mỹ nhân, hiện tại không dùng, thì đợi đến lúc nào !
Hai bên đang cố đàm phán, thù ông chủ đối phương liền nói .
"Công ty của các người quy mô quá nhỏ, vẫn là đem năm mươi phần trăm công trình giao cho ngươi khác làm đi, cáo từ." Đối phương đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này Bạch Tuyết đang cầm hợp đồng chuẩn bị gõ cửa, thế nhưng tay còn chưa có đụng tới, thì cửa đã bị mở ra từ bên trong , Bạch Tuyết một tay giơ lên , một tay ôm hợp đồng, tròng mắt thật to nhìn người chuẩn bị rời đi, cô hiển nhiên có chút kinh ngạc.
.
"Vị này là?" Triệu tổng chuẩn bị rời đi liền tò mò hỏi, không nghĩ tới nơi này lại có một người xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn là một cô bé, cả người tản ra hơi thở ngây thơ.
"Xin chào, tôi định đưa cho...!"
"Tuyết Nhi?" Cha cô làm bộ như thật tò mò vì dáng vẻ cô xuất hiện ở cửa.
"Cha, đây là hợp đồng của cha, con đã giúp cha mang tới!" Bạch Tuyết nhìn ra, đối phương là muốn rời đi, nên không giám chậm chễ, lo lắng nói sai gì đó, lại để cho cha trách cứ.
Đối phương nghe được Bạch Tuyết kêu cha, trong lòng liền mừng rỡ, cô bé này là con gái của Bạch Hàn, như vậy hắn sẽ có cơ hội có được, hắn là người có tiền, duy chỉ không có mấy người phụ nữ để cho hắn hài lòng, nhưng cô gái này lại khác, chỉ mới nhìn trong lòng đã ngứa ngáy!
"Tuyết Nhi, xem ra hợp đồng này không dùng được rồi! Cha không có bản lãnh, nên công trình giống như!" Bạch Hàn làm bộ dạng rất khổ sở , một là giành được sự đau lòng của Bạch Tuyết, hai là làm cho đối phương thấy , hắn đối với hạng mục này rất khát vọng.
.
", Bạch tổng, chúng ta còn chưa có rời đi, vẫn cong có hi vọng, cần gì bi quan như thế, tới tới, chúng ta lần nữa nghiên cứu phương án khác." Triệu tổng đó tự nhiên lại ngồi trở lại chỗ.
Bạch Tuyết đơn thuần dĩ nhiên còn không biết chuyện gì xảy ra? Thương trường là nơi khốc liệt, nên cô có thể không biết một chút gì, đến người cha vì ích lợi, cũng không tiếc hy sinh hạnh phúc của con gái.
Vậy mà, vậy mà Bạch Tuyết trong lòng chỉ biết nghe lời, không muốn cha không vui, cho dù là mình không thích việc này, thì cô cũng sẽ ủy khuất mà làm, chỉ hy vọng lấy được sự quan tâm của cha.
Cô liền đi theo mấy người bọn họ cùng nhau vào trong, sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh cha, nghĩ thầm: Cô có thể rời đi được chưa?
Vốn định xem cha có cần giúp đở hay không , nhưng mà cha căn bản cũng không để ý tới cô!
Vậy mà ông chủ của đối phương vẫn liếc nhìn Bạch Tuyết, trong lòng bắt đầu tính toán nên làm thế nào có thể chiếm được cô, nhìn ra được chuyện tình cờ gặp mặt này là do cha cô cố ý an bài, xem ra chuyện đã thành công một nửa, chẳng qua là, cô bé Tuyết Nhi này, nhìn giống như có chút khẩn trương, xem ra hắn phải tốn chút thời gian mới dụ dỗ được.
"Cha? Mọi người cứ nói chuyện đi, con nên về trường học rồi." Bạch Tuyết đứng lên, nhắm mắt nói ra ý nghĩ của mình, bởi cô muốn rời đi nơi này, muốn lập tức rời đi nơi này, ai ngờ.
"Ngồi xuống, cha còn có chuyện, con trước ngồi ở chỗ này chờ một lát." Bạch Hàn vỗ vỗ bả vai Bạch Tuyết, ý bảo cô ngoan ngoãn.
Bạch Tuyết bất đắc dĩ, ngồi xuống, hai tay đặt ở trên đùi, tay nhỏ bé lại bắt đầu vặn nhéo mép áo.
Cô không dám ngẩng đầu lên, và cũng cảm giác được người đàn ông mập mạp ngồi đối diện luôn luôn nhìn cô, để cho cô rất lo lắng.
Lúc này, trong không gian thần bí .
"Cái tên mập kia thật đáng chết!" Nhân vật thần bí thứ ba nói.
"Xuỵt -- đừng ầm ĩ!" Nhân vật thần bí thứ hai nói.
"Cái gì mà đừng ầm ĩ? Chúng ta thừa dịp bây giờ còn có tự do hưởng thụ mấy ngày, nếu không ngày nào đó đến thời cơ thích hợp, chúng ta liền biến thành tiểu sói con!" Nhân vật thần bí thứ ba nói.
"Chúng ta vốn là linh đồng, cho dù có biến thành tiểu sói con cũng sẽ có pháp lực vô biên." Nhân vật thần bí thư nhất nói.
"Kia? Chúng ta muốn quan sát bao lâu mới đi đầu thai?" Thần bí thứ hai hỏi.
"Phía trên sẽ hạ chỉ thị, đến lúc đó sẽ thông báo cho chúng ta." Thần bí thứ nhất đáp.
"Nhìn cô thân thể gầy yếu như vậy ta cảm thấy lo lắng thân thể cô làm sao có thể chịu đựng được chúng ta!" Thần bí thứ hai nói.
"Yên tâm đi, cô gái con người này cũng không phải là người bình thường, bởi cô là. . . . . ." Thần bí thứ ba nói.
"Câm miệng —— thiên cơ bất khả lộ!"
/530
|