Lãnh Dạ rời đi, Bạch Tuyết cũng không có nhẹ nhõm chút nào, nhìn theo bóng lưng của anh , tâm của Bạch Tuyết cũng vỡ nát!
Bạch Tuyết cảm thấy sợ , tại sao gần đây tim của mình luôn vì người đàn ông này mà đập lên? Nhìn anh rời đi, tại sao tâm lại đau như vậy? Cô không thể thích Lãnh Dạ được, vì người đàn ông này không thích cô, anh là một người có địa vị, nhiều tiền đếm không hết, có nhiều người phụ nữ xung quanh!
Còn cô chỉ là một người bình thường, nên anh làm sao có thể coi trọng cô chứ!
Bạch Tuyết rất tự ti, cũng sợ mình càng lấn sâu hơn!
Lãnh Dạ rời đi , cô liền thương tâm khóc lên, kỳ thực trái tim cô đều hi vọng anh sẽ ở lại, thế nhưng, cô lại sợ lòng mình càng tham lam muốn có hạnh phúc!
Lần nữa lại rửa mặt, sau đó đi ra ngoài, Bạch Hàn vốn nhìn ra cô đã khóc, nhưng là lại làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ cùng Triệu tổng uống rượu, vậy mà Triệu tổng thấy Bạch Tuyết khóc, trong lòng lại vui vẻ, nói rõ cô gái này thật đúng là rất đơn thuần, loại chuyện như vậy chỉ sợ là lần đầu tiên tiếp xúc, mới có thể sợ hãi khóc.
Hắn rất thích những cô gái như vậy, rất mới mẻ, cho dù là tốn thêm chút tiền hắn cũng nguyện ý.
Bạch Tuyết vẫn cúi đầu không nói lời nào, làm cho mình trông như đang xấu hổ thỉnh thoảng gắp chút đồ ăn để khỏi phải ngẩng đầu.
Triệu tổng nhìn Bạch Tuyết ngượng ngùng , biết cô gái này phải từ từ dẫn dụ, nếu không sẽ mất hết.
Bạch Tuyết cuối cùng cũng đợi được đến khi xong bữa ăn , cha liền mang theo cô chuẩn bị rời đi, đương nhiên là do Triệu tổng mời khách , một bàn thức ăn này tốn đến mấy vạn mà hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ để ý lúc nào mới có thể mang được cô về nhà, bởi hiện nay những cô gái đơn thuần như vậy không còn nhiều lắm.
Bạch Tuyết ngồi cạnh ghế lại, cha thì lái xe, nhưng hai người đều trầm mặc, ai cũng không nói gì?
Bạch Tuyết vì những gì cha đã làm mà lo lắng, vậy mà cha cô lại đang nghĩ kế làm thế nào để Bạch Tuyết giúp ông kiếm thêm nhiều ích lợi hơn, về phần cô con gái này ông rất yên tâm, rất nghe lời, đến lúc đó chỉ cần hò hét vài câu là được, lần trước chuyện với Lãnh Dạ tiến triển cũng rất thuận lợi, xem ra lần này, Bạch Tuyết cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của ông.
Nhưng Bạch Hàn không biết rằng trước kia Bạch Tuyết chưa từng thích bất kể ai, cho đến khi tiếp xúc với Lãnh Dạ, mặc dù Lãnh Dạ luôn lạnh lùng, nhưng là, tâm của Bạch Tuyết không cách nào thoát khỏi bể tình, nhưng hôm nay Bạch Tuyết đem Lãnh Dạ tức giận bỏ đi, thật ra là lo lắng mình càng ngày càng lún sâu! Cũng là muốn ở trước mặt người mình thích có chút tôn nghiêm!
Cô thích Lãnh Dạ, nhưng là lại sợ anh có một ngày đem cô vứt bỏ, đến lúc đó lòng của cô sẽ đau đến chết, cho nên cô mới có thể làm như vậy!
"Cha, con nghĩ mình nên đến trường học cho tốt." Bạch Tuyết cố lấy dũng khí thử một lần, cô muốn cha dừng lại việc tính kế cô.
"Con không phải vẫn luôn đi học sao?" Bạch Hàn vừa lái xe vừa trả lời.
"Thế nhưng, hôm nay con lại xin nghỉ !" Bạch Tuyết ý nói là lần trước vì ở cung Lãnh Dạ cô đã phải nghỉ học rất lâu, hôm nay lại nghỉ nửa ngày nữa, cô lo lắng ngày nào đó cha lại đem cô kéo đến trước biệt thự của người khác, cô sợ hãi có một ngày như vậy !
"Tuyết Nhi, con đã trưởng thành, rất nhiều chuyện phải giúp cha, cha đã già rồi, có lúc sẽ lực bất tòng tâm!" Bạch Hàn cậy già lên mặt nói.
Bạch Tuyết lại không muốn nghe nhất chính là cô đã trưởng thành, trước kia nói như vậy không sao, nhưng bây giờ nói, cô lại cảm thấy sợ, trưởng thành có phải sẽ bị an bài đi tiếp đàn ông hay không?
Chợt cô thật ghét việc mình lớn lên, trước kia mặc dù bị mẹ kế ngược đãi, nhưng mà cô vẫn còn sạch sẻ , hiện tại cô rất sợ đối mặt với cha, bởi vì chính tự tay cha đã phá hủy cô, đáng sợ là, cha còn khăng khăng một mực, hại cô một lần còn chưa đủ, hôm nay lại an bài tiếp, cha lại dùng cô đi quyến rũ người đàn ông mập đó!
Lúc này, trong không gian thần bí.
"Tên Bạch Hàn này thật đáng hận! Ta thật muốn một cước đem ông ta đá ra ngoài bầu trời!" Thần bí thứ nhất nói.
"Đá ra ngoài bầu trời còn tiện nghi cho ông ta quá, ta muốn một cước giết chết!" Thần bí thứ hai nói.
"Dừng, chúng ta rốt cuộc lúc nào thì đầu thai đây?" Thần bí thứ ba nói.
"Nhanh thôi." Thần bí thứ hai đơn giản trả lời.
"Cái gì mà nhanh! Lang Vương đi rồi, bọn họ không có ở cùng nhau chúng ta sao không đi đầu thai!" Thần bí thứ ba nói.
"Ngươi thật ngu ngốc? Lang Vương đã từ yêu giới xa xôi đi tới nơi này, không phải là vì Bạch Tuyết sao? Nên Hắn sẽ buông tha ?"
Bạch Tuyết cảm thấy sợ , tại sao gần đây tim của mình luôn vì người đàn ông này mà đập lên? Nhìn anh rời đi, tại sao tâm lại đau như vậy? Cô không thể thích Lãnh Dạ được, vì người đàn ông này không thích cô, anh là một người có địa vị, nhiều tiền đếm không hết, có nhiều người phụ nữ xung quanh!
Còn cô chỉ là một người bình thường, nên anh làm sao có thể coi trọng cô chứ!
Bạch Tuyết rất tự ti, cũng sợ mình càng lấn sâu hơn!
Lãnh Dạ rời đi , cô liền thương tâm khóc lên, kỳ thực trái tim cô đều hi vọng anh sẽ ở lại, thế nhưng, cô lại sợ lòng mình càng tham lam muốn có hạnh phúc!
Lần nữa lại rửa mặt, sau đó đi ra ngoài, Bạch Hàn vốn nhìn ra cô đã khóc, nhưng là lại làm bộ như như không có chuyện gì xảy ra, vẫn như cũ cùng Triệu tổng uống rượu, vậy mà Triệu tổng thấy Bạch Tuyết khóc, trong lòng lại vui vẻ, nói rõ cô gái này thật đúng là rất đơn thuần, loại chuyện như vậy chỉ sợ là lần đầu tiên tiếp xúc, mới có thể sợ hãi khóc.
Hắn rất thích những cô gái như vậy, rất mới mẻ, cho dù là tốn thêm chút tiền hắn cũng nguyện ý.
Bạch Tuyết vẫn cúi đầu không nói lời nào, làm cho mình trông như đang xấu hổ thỉnh thoảng gắp chút đồ ăn để khỏi phải ngẩng đầu.
Triệu tổng nhìn Bạch Tuyết ngượng ngùng , biết cô gái này phải từ từ dẫn dụ, nếu không sẽ mất hết.
Bạch Tuyết cuối cùng cũng đợi được đến khi xong bữa ăn , cha liền mang theo cô chuẩn bị rời đi, đương nhiên là do Triệu tổng mời khách , một bàn thức ăn này tốn đến mấy vạn mà hắn cũng không quan tâm, hắn chỉ để ý lúc nào mới có thể mang được cô về nhà, bởi hiện nay những cô gái đơn thuần như vậy không còn nhiều lắm.
Bạch Tuyết ngồi cạnh ghế lại, cha thì lái xe, nhưng hai người đều trầm mặc, ai cũng không nói gì?
Bạch Tuyết vì những gì cha đã làm mà lo lắng, vậy mà cha cô lại đang nghĩ kế làm thế nào để Bạch Tuyết giúp ông kiếm thêm nhiều ích lợi hơn, về phần cô con gái này ông rất yên tâm, rất nghe lời, đến lúc đó chỉ cần hò hét vài câu là được, lần trước chuyện với Lãnh Dạ tiến triển cũng rất thuận lợi, xem ra lần này, Bạch Tuyết cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo sự an bài của ông.
Nhưng Bạch Hàn không biết rằng trước kia Bạch Tuyết chưa từng thích bất kể ai, cho đến khi tiếp xúc với Lãnh Dạ, mặc dù Lãnh Dạ luôn lạnh lùng, nhưng là, tâm của Bạch Tuyết không cách nào thoát khỏi bể tình, nhưng hôm nay Bạch Tuyết đem Lãnh Dạ tức giận bỏ đi, thật ra là lo lắng mình càng ngày càng lún sâu! Cũng là muốn ở trước mặt người mình thích có chút tôn nghiêm!
Cô thích Lãnh Dạ, nhưng là lại sợ anh có một ngày đem cô vứt bỏ, đến lúc đó lòng của cô sẽ đau đến chết, cho nên cô mới có thể làm như vậy!
"Cha, con nghĩ mình nên đến trường học cho tốt." Bạch Tuyết cố lấy dũng khí thử một lần, cô muốn cha dừng lại việc tính kế cô.
"Con không phải vẫn luôn đi học sao?" Bạch Hàn vừa lái xe vừa trả lời.
"Thế nhưng, hôm nay con lại xin nghỉ !" Bạch Tuyết ý nói là lần trước vì ở cung Lãnh Dạ cô đã phải nghỉ học rất lâu, hôm nay lại nghỉ nửa ngày nữa, cô lo lắng ngày nào đó cha lại đem cô kéo đến trước biệt thự của người khác, cô sợ hãi có một ngày như vậy !
"Tuyết Nhi, con đã trưởng thành, rất nhiều chuyện phải giúp cha, cha đã già rồi, có lúc sẽ lực bất tòng tâm!" Bạch Hàn cậy già lên mặt nói.
Bạch Tuyết lại không muốn nghe nhất chính là cô đã trưởng thành, trước kia nói như vậy không sao, nhưng bây giờ nói, cô lại cảm thấy sợ, trưởng thành có phải sẽ bị an bài đi tiếp đàn ông hay không?
Chợt cô thật ghét việc mình lớn lên, trước kia mặc dù bị mẹ kế ngược đãi, nhưng mà cô vẫn còn sạch sẻ , hiện tại cô rất sợ đối mặt với cha, bởi vì chính tự tay cha đã phá hủy cô, đáng sợ là, cha còn khăng khăng một mực, hại cô một lần còn chưa đủ, hôm nay lại an bài tiếp, cha lại dùng cô đi quyến rũ người đàn ông mập đó!
Lúc này, trong không gian thần bí.
"Tên Bạch Hàn này thật đáng hận! Ta thật muốn một cước đem ông ta đá ra ngoài bầu trời!" Thần bí thứ nhất nói.
"Đá ra ngoài bầu trời còn tiện nghi cho ông ta quá, ta muốn một cước giết chết!" Thần bí thứ hai nói.
"Dừng, chúng ta rốt cuộc lúc nào thì đầu thai đây?" Thần bí thứ ba nói.
"Nhanh thôi." Thần bí thứ hai đơn giản trả lời.
"Cái gì mà nhanh! Lang Vương đi rồi, bọn họ không có ở cùng nhau chúng ta sao không đi đầu thai!" Thần bí thứ ba nói.
"Ngươi thật ngu ngốc? Lang Vương đã từ yêu giới xa xôi đi tới nơi này, không phải là vì Bạch Tuyết sao? Nên Hắn sẽ buông tha ?"
/530
|