Lãnh Dạ đem Bạch Tuyết ôm lấy, để cho cô ngồi ở trong ngực hắn.
Bởi vì Bạch Tuyết chân trần chạy trốn, nên một bên chân đã chảy máu.
Lãnh Dạ liền nâng chân bị thương của Bạch Tuyết lên, làm Bạch Tuyết lúng túng cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài kia nắm bàn chân đã bẩn, trong lòng cô rất xin lỗi, có phải là anh sẽ lại tức giận không, mới vừa rồi cô không quan tâm đến mặt mũi của anh mà đã chạy đến trước mặt anh nói: muốn ở cùng anh!
Cô biết anh là người có địa vị, cô lại làm mất thể diện của anh, nên anh có thể hay không không đáp ứng cho cô ở lại? Trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng!
Lúc này, thân hình cao lớn của Lãnh Dạ giống như đang ôm một đứa bé bị uỷ khuất, tài xế thì vẫn vững vàng lái xe, không dám nhìn lung tung, tránh lại chọc tới gương mặt lạnh lùng của tổng giám đốc, bọn họ cũng đều biết tính khí của tổng giám đốc, rất lạnh lùng, rất dọa người! .
Nhưng cô gái này hình như không hề sợ tổng giám đốc của họ thì phải, lại để chân trần chạy tới, chẳng phân biệt được trường hợp liền hô to muốn tổng giám đốc lưu lại, lại còn muốn ở cùng với tổng giám đốc. Những năm này có rất nhiều người phụ nữ thích tổng giám đốc, nhưng là không có một ai mà tổng giám đốc coi trọng , càng không có được hắn mang về nhà , vậy mà nhìn cô còn chưa có trưởng thành, cư nhiên lại muốn ở cùng với tổng giám đốc, có phải là nói giỡn hay không!
"Không cần đi. . . . . ." Bạch Tuyết vẫn lo lắng Lãnh Dạ cứ như vậy bỏ đi, bởi vì cô không có thẻ căn cước, nên không thể đi xa được!
Còn anh tùy thời có thể đi, nhưng Bạch Tuyết lại không thể! Cô cũng không muốn lại bị cha lợi dụng, mà anh lại là người duy nhất có thể giúp, nên Bạch Tuyết hi vọng anh có thể giúp mình!
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Bạch Tuyết , Lãnh Dạ lại thấy đau lòng! Rất đau!
Thấy Lãnh Dạ vẫn không nói gì, Bạch Tuyết lo lắng khóc lên.
"Có phải là em lại gây thêm phiền toái không? Em bảo đảm sẽ không gây phiền toái, em chỉ muốn anh nói với cha là em. . . . . ." Bạch Tuyết khóc nhìn Lãnh Dạ, hi vọng anh sẽ giúp cô, bởi vì cô đã không còn đường có thể đi, vừa rồi cô lại còn đá Triệu tổng , cô biết mình làm vậy rất nguy hiểm, người đàn ông kia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, cô lại không muốn cùng người đàn ông mập kia có bất kỳ quan hệ nào, nhưng cô tình nguyện trao thân thể của mình cho Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ ấn xuống một cái nút, trong nháy mắt bên trong xe liền bị cách ly, tài xế thì bị ngăn cách bởi bên ngoài, hiện tại bên trong xe không gian chỉ có Bạch Tuyết cùng Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ nhìn cô bởi vì khóc thút thít mà cái miệng nhỏ nhắn hé mở , hắn liền không nghĩ tới người nhát gan như Bạch Tuyết sẽ nói ra những lời như thế, không biết cô rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
"Bạch Hàn lại ép em sao, đây hẳn là ông ta không nhìn đến sự tồn tại của tôi!" Lãnh đêm liền căm hận nói, xem ra lần trước cho Bạch Hàn lời quá nhiều, ăn được lại muốn thêm , cho nên ông ta lại mang con gái ra ngoài bán!
Bạch Tuyết nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Dạ, trong mắt tất cả đều là hung ác, nhìn dáng dấp giống như là muốn giết người vậy, nếu như cô đem chuyện của cha làm nói ra, thì người đàn ông này có thể hay không sẽ giết cha, còn nhớ anh đã từng nói qua người phụ nữ của anh thì không cho phép người khác đụng vào, mà mới vừa rồi người đàn ông mập kia đụng vào cô, Lãnh Dạ có thể hay không cũng sẽ đem ông ta giết? Bạch Tuyết càng nghĩ càng sợ, người đàn ông này bây giờ mặc dù là người duy nhất cứu mạng cô, nhưng cũng là một nhân vật nguy hiểm!
Nên cô vẫn phải cẩn thận một chút, chỉ cần yêu cầu anh cho cô ở lại là được rồi, nên không muốn lại liên lụy đến cha!
Về phần Triệu tổng đó đã bị cô đá một cái như vậy , cũng cũng coi như là trừng phạt đi!
Bạch Tuyết đến bây giờ vẫn thiện lương như vậy , cô vẫn còn vì người khác mà suy nghĩ! Nhưng lại càng không nghĩ tới những việc họ làm đều là hãm hại cô!
Cho nên Lãnh Dạ cái gì cũng không nói, chỉ cần Bạch Tuyết trong khoảng thời gian này có thấy rõ cha cô là người như thế nào?
"Cha không có ép em làm chuyện gì cả, là em muốn ở cùng anh!" Thanh âm Bạch Tuyết càng ngày càng nhỏ giống như chỉ mình cô có thể nghe thấy được.
"Là em muốn ở cùng tôi? Còn căn nhà đó không thể ở nổi nữ sao?" Lãnh Dạ hỏi, rõ ràng cô đang nói láo, cô vốn đơn thuần giống như tờ giấy trắng, trong lòng nghĩ cái gì cũng viết hết ở trên mặt!
Cô chắc chắn là bị cha ép đến đường cùng , vậy mà vẫn còn che chở cho người cha khốn khiếp kia, Bạch Hàn thật là kẻ cặn bả, có con gái tốt như vậy , lại không biết quý trọng!
Người phụ nữ của hắn sao có thể cho người khác đụng đến , nếu đã có người không thành thật, thì hắn nên. . . . . .
Bởi vì Bạch Tuyết chân trần chạy trốn, nên một bên chân đã chảy máu.
Lãnh Dạ liền nâng chân bị thương của Bạch Tuyết lên, làm Bạch Tuyết lúng túng cúi đầu, nhìn ngón tay thon dài kia nắm bàn chân đã bẩn, trong lòng cô rất xin lỗi, có phải là anh sẽ lại tức giận không, mới vừa rồi cô không quan tâm đến mặt mũi của anh mà đã chạy đến trước mặt anh nói: muốn ở cùng anh!
Cô biết anh là người có địa vị, cô lại làm mất thể diện của anh, nên anh có thể hay không không đáp ứng cho cô ở lại? Trong lòng không khỏi bắt đầu lo lắng!
Lúc này, thân hình cao lớn của Lãnh Dạ giống như đang ôm một đứa bé bị uỷ khuất, tài xế thì vẫn vững vàng lái xe, không dám nhìn lung tung, tránh lại chọc tới gương mặt lạnh lùng của tổng giám đốc, bọn họ cũng đều biết tính khí của tổng giám đốc, rất lạnh lùng, rất dọa người! .
Nhưng cô gái này hình như không hề sợ tổng giám đốc của họ thì phải, lại để chân trần chạy tới, chẳng phân biệt được trường hợp liền hô to muốn tổng giám đốc lưu lại, lại còn muốn ở cùng với tổng giám đốc. Những năm này có rất nhiều người phụ nữ thích tổng giám đốc, nhưng là không có một ai mà tổng giám đốc coi trọng , càng không có được hắn mang về nhà , vậy mà nhìn cô còn chưa có trưởng thành, cư nhiên lại muốn ở cùng với tổng giám đốc, có phải là nói giỡn hay không!
"Không cần đi. . . . . ." Bạch Tuyết vẫn lo lắng Lãnh Dạ cứ như vậy bỏ đi, bởi vì cô không có thẻ căn cước, nên không thể đi xa được!
Còn anh tùy thời có thể đi, nhưng Bạch Tuyết lại không thể! Cô cũng không muốn lại bị cha lợi dụng, mà anh lại là người duy nhất có thể giúp, nên Bạch Tuyết hi vọng anh có thể giúp mình!
Nhìn dáng vẻ đáng thương của Bạch Tuyết , Lãnh Dạ lại thấy đau lòng! Rất đau!
Thấy Lãnh Dạ vẫn không nói gì, Bạch Tuyết lo lắng khóc lên.
"Có phải là em lại gây thêm phiền toái không? Em bảo đảm sẽ không gây phiền toái, em chỉ muốn anh nói với cha là em. . . . . ." Bạch Tuyết khóc nhìn Lãnh Dạ, hi vọng anh sẽ giúp cô, bởi vì cô đã không còn đường có thể đi, vừa rồi cô lại còn đá Triệu tổng , cô biết mình làm vậy rất nguy hiểm, người đàn ông kia nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, cô lại không muốn cùng người đàn ông mập kia có bất kỳ quan hệ nào, nhưng cô tình nguyện trao thân thể của mình cho Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ ấn xuống một cái nút, trong nháy mắt bên trong xe liền bị cách ly, tài xế thì bị ngăn cách bởi bên ngoài, hiện tại bên trong xe không gian chỉ có Bạch Tuyết cùng Lãnh Dạ.
Lãnh Dạ nhìn cô bởi vì khóc thút thít mà cái miệng nhỏ nhắn hé mở , hắn liền không nghĩ tới người nhát gan như Bạch Tuyết sẽ nói ra những lời như thế, không biết cô rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
"Bạch Hàn lại ép em sao, đây hẳn là ông ta không nhìn đến sự tồn tại của tôi!" Lãnh đêm liền căm hận nói, xem ra lần trước cho Bạch Hàn lời quá nhiều, ăn được lại muốn thêm , cho nên ông ta lại mang con gái ra ngoài bán!
Bạch Tuyết nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Lãnh Dạ, trong mắt tất cả đều là hung ác, nhìn dáng dấp giống như là muốn giết người vậy, nếu như cô đem chuyện của cha làm nói ra, thì người đàn ông này có thể hay không sẽ giết cha, còn nhớ anh đã từng nói qua người phụ nữ của anh thì không cho phép người khác đụng vào, mà mới vừa rồi người đàn ông mập kia đụng vào cô, Lãnh Dạ có thể hay không cũng sẽ đem ông ta giết? Bạch Tuyết càng nghĩ càng sợ, người đàn ông này bây giờ mặc dù là người duy nhất cứu mạng cô, nhưng cũng là một nhân vật nguy hiểm!
Nên cô vẫn phải cẩn thận một chút, chỉ cần yêu cầu anh cho cô ở lại là được rồi, nên không muốn lại liên lụy đến cha!
Về phần Triệu tổng đó đã bị cô đá một cái như vậy , cũng cũng coi như là trừng phạt đi!
Bạch Tuyết đến bây giờ vẫn thiện lương như vậy , cô vẫn còn vì người khác mà suy nghĩ! Nhưng lại càng không nghĩ tới những việc họ làm đều là hãm hại cô!
Cho nên Lãnh Dạ cái gì cũng không nói, chỉ cần Bạch Tuyết trong khoảng thời gian này có thấy rõ cha cô là người như thế nào?
"Cha không có ép em làm chuyện gì cả, là em muốn ở cùng anh!" Thanh âm Bạch Tuyết càng ngày càng nhỏ giống như chỉ mình cô có thể nghe thấy được.
"Là em muốn ở cùng tôi? Còn căn nhà đó không thể ở nổi nữ sao?" Lãnh Dạ hỏi, rõ ràng cô đang nói láo, cô vốn đơn thuần giống như tờ giấy trắng, trong lòng nghĩ cái gì cũng viết hết ở trên mặt!
Cô chắc chắn là bị cha ép đến đường cùng , vậy mà vẫn còn che chở cho người cha khốn khiếp kia, Bạch Hàn thật là kẻ cặn bả, có con gái tốt như vậy , lại không biết quý trọng!
Người phụ nữ của hắn sao có thể cho người khác đụng đến , nếu đã có người không thành thật, thì hắn nên. . . . . .
/530
|