[Đoạn chưởng: chặt tay]
Sáng sớm ngày hôm đó, bầu trời quả nhiên đổ tuyết. Ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Mới có 1 ngày mà quang cảnh nơi này đã đóng 1 lớp tuyết dày. Bông tuyết rơi xuống trên nhánh mai, thúc dục hoa mai nở nhụy
Nhìn cây đàn, ta nở nụ cười. Cầm lấy hương liệu, rửa tay. Tắm rửa, thay quần áo
Lúc bóng đêm phủ xuống, Băng Tuyết cung cử người tới. Vẫn là tên cung nhân kia, phía sau là 2 gã cung nhân phẩm giá thấp hơn 1 chút, trong tay hắn cầm 1 cuộn thánh chỉ màu vàng. Người cung nhân phía sau bên phải tay cầm 1 chén rượu nhỏ, chén rượu màu trong suốt, phiếm lên sự hấp dẫn lộng lẫy. Cung nhân bên trái trong tay cầm 1 bộ triều phục màu đỏ, trên triều phục là trâm gài tóc kim phượng màu vàng, 2 hộp son, 1 cây bút trang điểm
Bên môi ta nở nụ cười, hắn cũng thật chu đáo
Cung nhân cầm đầu cất giọng nói “Tội nữ Diệp Dược Nô, tiếp chỉ!”
Ta không lên tiếng, vẫn ngồi nguyên tại chỗ. Hắn cũng không tức giận, tự mở thánh chỉ màu vàng ra đọc “Tội nữ Diệp Dược Nô nhiều lần độc sát nhiều người trong hậu cung, ban 1 chén rượu độc, 1 bộ triều phục và trâm cài tóc, ban táng hoàng lăng! Khâm thử!”
Cung nhân bưng rượu độc tiến về phía trước từng bước “Mời Hoàng hậu nương nương!”
Ta cười nhìn hắn, “Hoàng thượng ban thưởng trâm cài tóc và triều phục là không ta chết 1 cách không khó coi, phải không? Các ngươi muốn làm trái với ý chỉ của Hoàng thượng?”
Cung nhân lùi ra phía sau từng bước, cúi đầu nói “Không dám! Mời nương nương thay triều phục!”
Ta không lên tiếng, ngồi trước gương trang điểm. Cho đến lúc này, ta không thể không nói, Đường Vấn Thiên thật sự biết ý ta. Hắn đưa tới bộ triều phục có màu ta yêu thích nhất, cũng là kiểu ta yêu thích nhất, tất cả son phấn cũng là mùi mà ta yêu thích nhất
Tinh tế trang điểm cho chính mình. Dùng bút nhẹ nhàng kẻ mi, nhớ đến ngày đó ta và hắn ầm ĩ ở trong phòng. Hắn dùng bút vẽ mi cho ta, hết thảy cứ như ngày hôm qua. Ta biết, hắn đưa ra quyết định này cũng không không có biện pháp nào khác, nếu không làm thì 14 nước sẽ không được an bình. Chỉ là hi sinh 1 mình Diệp Dược Nô mà thôi, mà hắn lại còn hận ta như vậy
Ngón út quệt chút son màu đỏ tươi, bôi lên môi. Dùng vết son trên đầu ngón út bôi lên trên mi mắt. Kiểu trang điểm này rất ít có người dùng, nhưng lại có thể làm cho đôi mắt ta thêm phần yêu mị
Diệp Dược Nô rốt cuộc là cái gì trong lòng Đường Vấn Thiên? Chỉ là 1 nhân vật trong vở hài kịch sao?
Thay triều phục, gài chiếc trâm kim phượng lên tóc. 1 mài tóc dài buông xoả phía sau người, cả người thoạt nhìn vừa yêu hoặc vừa xinh đẹp. Vài tên cung nhân thây ta như thế, liền trố mắt nhìn ta. Từ sự kinh diễm trong mắt bọn họ có thể nhìn ra: ta còn chưa già! Ít nhất mà nói thì trong mắt bọn họ, ta coi như là xinh đẹp, phải không?
Chỉ là, trong hậu cung, những nữ tử xinh đẹp giống ta nhiều đến mức không đếm rõ. Ta chỉ là 1 trong số mà thôi. Bớt đi 1 người Diệp Dược Nô, đối với Đường Vấn Thiên mà nói thì chỉ là bớt đi 1 cái gai trong thịt, 1 cây đinh trong mắt mà thôi!
Bọn họ thấy ta trang điểm kỹ càng. Cung nhân trong tay cầm rượu độc lại đi lên phía trước vài bước, cúi đầu nói “Nương nương! Mời!”
Bên môi ta vẫn giữ nguyên nụ cười, cười nói với bọn họ “Dược Nô còn chưa hoàn thành tâm nguyện, phiền công công chờ 1 lát, thế nào?”
Cung nhân cầm đầu đi lên phía trước vài bước, lạnh giọng quát “Nương nương! Vây giờ bọn ta còn tôn trọng, gọi ngài 1 tiếng nương nương, ngài ở trong cung sở tác sở vi [làm loạn], không có chỗ nào mà không có người phàn nàn. Hôm nay nếu không phải hoàng thượng còn có tình với nương nương thì sẽ không sai bọn ta đưa son phấn, triều phục và trâm gài tóc tới đây! Xin nương nương đừng làm khó cung nhân bọn ta! Bọn ta còn phải giao chén rượu về cho Hoàng thượng!”
“Vậy thì để ta tấu cầm 1 khúc cuối cùng!” Ý cười bên môi ta vẫn không đổi, vẫn cười với bọn họ
Bọn họ tiến tới vài bước, quỳ xuống trước mặt ta “Nương nương, mời!”
Ta không lên tiếng, mở cửa sồ ra, nhìn xuyên qua khung trời đầy tuyết. Ta thấy hoa mai đã nở ra nhụy hoa xinh đẹp
Tiếng sáo từ ngoài bức tường vây truyền đến, trong lòng ta chấn động. Ngồi xuống, 10 ngón khẽ vuốt, hoà cùng với tiếng sáo, truyền đi thật ra. Tiếng sáo và tiếng đàn tấu lên âm điệu đẹp nhất thế gian này
Mấy người bọn họ vẫn quỳ gối trước mặt ta, 1 khúc tất, ta cười đứng dậy, thong dong đi tới trước mặt họ, cầm lấy ly rượu, ngửa cổ uống cạn
Cung nhân thấy ta uống rượu độc xong, liền thu chén rượu của ta lại. Đứng dậy lui ra ngoài
Lúc này Vấn Hiên đã biết ta không có việc gì rồi. Ta cười thầm trong lòng. Thật tốt! 2 người bọn ta còn có thể thưởng thức trận tuyết của ngày hè cuối cùng
Ta đem con chim nhỏ của Vấn Hiên và tín vật của các muội muội cất vào trong lòng, nhảy ra ngoài cửa sổ. Đang muốn đi tới Long Dược cung, lại đột nhiên nhớ tới bọn nhỏ. Đã bao lâu ta không nhìn thấy hài tử rồi? Ta nói lời từ biệt với Vấn Hiên nhưng lại chưa nói lời từ biệt với hài tử
Cước bộ vừa chuyển, phi thân lên, ngậm thuốc giải độc vào trong miệng, độc này quá mạnh, cho dù giải độc thì cũng phải nghỉ ngơi hơn nửa năm. Chỉ là, ta không có thời gian hơn nửa năm đó. Ta chỉ có thế uống giải dược như thuốc tăng lực. Ta không thể để cho mình có chuyện trên đỉnh Xích sơn. Chỉ là, uống thuốc tăng lực xong, độc này chỉ có thể giải 1 nửa. Nếu không thề tìm 1 chỗ để giải toàn bộ lượng độc trên người thì cho dù là thần tiên cũng khó cứu
Lắc mình tiến vào phòng của bọn nhỏ. Lúc này, bọn nhỏ đã ngủ rồi. Lôi viên dạ minh châu ra, nương theo châu quang [ánh sáng của viên châu], ta thấy Tuyệt Hoàng có chút gầy. Ôn nhu vỗ nhẹ vào gương mặt của Tuyệt Hoàng, hài tử này là ta dùng hết tính mạng để sinh ra, là người chịu ơn của Hàn Mai
Dùng môi hôn lên trán nàng, lưu lại trên trán nàng 1 vết son môi nhỏ hình trái tim. Nhìn sang Tuyệt Thế, Tuyệt Thế so với Tuyệt Hoàng thì béo hơn 1 ít, nhưng Tuyệt Thế lại giống Đường Vấn Thiên thêm 1 ít. Ta vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, chậm tãi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn
Tuyệt Hoàng giật giật, một hồi lâu mới tỉnh lại, ngây ngốc nhìn ta , “Mụ mụ?”
Trong lòng ta không khỏi đau xót, nước mắt cứ thế liền rơi xuống “Tuyệt Hoàng, con nhận ra mụ mụ?”
Tuyệt Hoàng cười toe, ôm lấy cổ ta “Đương nhiên ta nhận ra mụ mụ! Ta biết, mụ mụ không phải là không muốn Tuyệt Hoàng, chỉ là vì mụ mụ không có cách nào, phải không mụ mụ?”
Ta vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhỏ giọng nói “Đúng vậy! Sao mụ mụ lại không muốn Tuyệt Hoàng? Mụ mụ còn muốn Tuyệt Hoàng làm thần y đây!”
Nàng ôm cổ ta, “oa” 1 tiếng khóc ra “Mụ mụ! Mụ mụ! Tuyệt Hoàng vẫn mong người đến thăm Tuyệt Hoàng, nhưng mụ mụ vẫn chưa tới, lão yêu bà Tuyên Tuyết Nhi kia nói rằng mụ mụ không thích ta, quyết sẽ không trở lại thăm ta! Trong lòng Tuyệt Hoàng thật khó chịu! Mụ mụ! Mụ mụ!”
Ta vỗ về gương mặt của nàng, nhẹ giọng nói “Tuyệt Hoàng, kẻo làm đệ đệ tỉnh dậy!”
Nàng thoáng giật mình, nhìn trang phục của ta, cười nói “Mụ mụ của Tuyệt Hoàng là mụ mụ đẹp nhất trên đời. Là mụ mụ tốt nhất trên trời. Ta không tin, bọn họ nói cái gì Tuyệt Hoàng cũng không tin! Ta tin rằng mụ mụ vốn yêu thương Tuyệt Hoàng!”
Ta ôm chặt nàng, trái tim như bị cấu xé đau đớn. Cảm giac1 cốt nhục tương liên này làm cho lòng ta chua xót. “Tuyệt Hoàng, mụ mụ phải đi rồi! Mụ mụ còn có chuyện rất quan trọng phải làm! Tuyệt Hoàng ở chỗ này chăm sóc tốt cho đệ đệ, biết không?”
Nàng nghe vậy lại “oa” 1 tiếng khóc lớn “Mụ mụ thật sự phải đi rồi! Phụ thân không có gạt ta! Mụ mụ! Dẫn ta đi, mụ mụ! Ta không muốn ở lại chỗ này của lão yêu bà Tuyên Tuyết Nhi. Ta chán ghét nàng!”
“Ta thì cảm thấy ngươi khi dễ nàng nhiều hơn!” Tuyệt Thế mông lung xoa mắt, nhìn ta, 1 hồi lâu mới nói “Mẫu thân? Sao có thể?”
“Tuyệt Thế? Con cũng nhận ra mẫu thân?” Ta muốn lại đó ôm hắn nhưng lại bị hắn né tránh, hắn nhìn ta đầy phòng bị “Xem ra ngươi thật sự phải đi rồi! Đi đi! Còn tới đây làm gì? 2 người bọn ta ở trong hoàng cung cũng tốt lắm”
“Tuyệt Thế hảo chán ghét, rõ ràng lá nhớ mẫu thân đến mức nửa đêm cũng khác tĩnh, bây giờ lại nói như vậy! Ta mặc kệ, ta muốn đi theo mụ mụ!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tuyệt Hoàng mếu máo, xem ra lại sắp muốn khóc
“Ta không muốn đi theo ngươi, ta muốn ở lại trong hoàng cung đầu, tương lai…” Hắn nghẹn ngào một tiếng “Ta muốn làm hoàng đế! Nam nhân phải là đại sự! Còn chậm chạp làm gì? Ngươi đi đi, ta sẽ không nói ra!” Dứt lời, liền hé cái miệng nhỏ, khóc lên
Sửng sốt 1 hồi lâu, ta như hạ quyết tâm, bế lấy Tuyệt Hoàng, lấy chăn gấm phủ trước ngực nàng. Tuyệt Hoàng, sao mụ mụ có thể bỏ con được! Mụ mụ muốn dẫn con đi! Con sẽ là thần y kế nhiệm. Quay đầu lại, nhìn Tuyệt Thế 1 cái. Hắn quay đầu nhìn ta, ta không nói lời nói, lắc mình đi ra ngoài. Trong phòng truyền đến tiếng khóc của Tuyệt Thế
Xin lỗi, Tuyệt Thế!
“Mụ mụ, mụ mụ, đừng bỏ ta lại 1 mình, ta cũng muốn đi! Mụ mụ!”
Tiếng khóc của hắn làm trái tim ta tan nát. Nhưng sao ta có thể mang theo hắn đây? Mang theo hắn thì sao ta có thể lên đỉnh núi Xích sơn đây?
Ta không quay đầu lại, chạy vội về hướng Long Dược cung!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyệt Hoàng vì đông lạnh mà hoá hồng, hai tròng mắt nhiệt liệt nhìn ta. Bây giờ, nang đang ở trong lòng ta, chân thật như vậy, làm cho người ta đau lòng! Vì nàng, ta không thể chết!
Ta chạy vội trên đường. Tuyệt Hoàng làm tăng thêm gánh nặng của ta, nhưng ta vẫn còn sức lực, lúc trước, ta cảm thấy, rời cung chính là chuyện tuyệt vọng chia cắt bọn ta, nhưng nguyên lai không phải! Có thể cùng rời đi với Tuyệt Hoàng, trong tâm ta thật cao hứng
Ta còn nhớ, Tuyết Vô Ngân đi ra bên ngoài từ ôn tuyền trong Long Dược cung, nhưng ta cũng nhớ, lúc trước nàng có tìm đường ra dưới mặt sàn của ta. Vì vậy, ta liền dò đường trong Long Dược cung, quả nhiên thấy dưới sàn trong 1 gian phòng của Long Dược cung đích thật có 1 đường hầm
Mở đường hầm ra, ta nói với Tuyệt Hoàng “Tuyệt Hoàng, có sợ không?”
Tuyệt Hoàng tuyệt nhiên lắc đầu với ta, kiên định nói “Ở bên cạnh mụ mụ, cho dù là chết, Tuyệt Hoàng cũng không sợ!”
“Hảo!” Ta ôm nàng, nhảy xuống. Con đường này rất đen rất sâu. Cũng rất dài! Ta nương theo ánh sáng của dạ minh châu, đi dọc theo con đường gian nan.
Đến lúc này, ta mới cảm thấy bên trong dạ dày đau đớn. A! Quả nhiên là độc không hết nhanh như vậy! thấy hơi thở của ta không ổn, Tuyệt Hoàng nhỏ giọng nói “Mụ mụ! Người thế nào rồi? Có phải Tuyệt Hoàng quá nặng không? Nếu quá nặng thì Tuyệt Hoàng có thể tự đi! Thật đo! Mụ mụ đừng bỏ Tuyệt Hoàng lại!”
Ta vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhẹ gióng nói “Sao mụ mụ lại bỏ Tuyệt Hoàng, nếu mụ mụ đã quyết định dẫn Tuyệt Hoàng đi thì nhất định sẽ mang theo Tuyệt Hoàng đi! Chỉ là sau này mụ mụ sẽ lưu lạc giang hồ, Tuyệt Hoàng, con nguyện ý không?”
Nàng gật đầu, “Tuyệt hoàng vốn không thích hoàng cung, mụ mụ của Tuyệt Hoàng đến từ giang hồ, Tuyệt Hoàng cũng muốn cùng mụ mụ đi giang hồ!”
Ta cười nói, “Hảo, đã như vậy, 2 mẹ con ta đồng tâm rời khỏi cái lồng giam người này!”
Cước bộ của ta rất nhanh, đến khi ra khỏi động thì tuyết đã tích dày đến nửa thước rồi. Ta ngẩng đầu, Xích sơn đang ở trước mắt. Xích sơn giống như 1 vách núi dựng thằng, cheo leo, rùng rợn
Ta đặt Tuyệt Hoàng xuống rồi cõng nàng sau lưng, nói với nàng “Tuyệt Hoàng, nếu sợ thì hãy nhắm mắt lại, ngủ 1 giấc. Chờ ngày mai tỉnh lại, chúng ta đã ra ngoài hoàng cung rồi! Biết không?”
Tuyệt Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu “Tuyệt Hoàng không sợ, Tuyệt Hoàng có thế nào cũng không sợ. Mụ mụ ở nơi nào, Tuyệt Hoàng ở nơi đó!”
Ta gật đầu rồi leo lên núi, nếu bình thường ,1 mình ta leo thì không là việc gì khó, nhưng bây giờ lại dẫn thêm Tuyệt Hoàng theo, 1 bảo bối ta nguyện dùng cả tánh mạng để bảo vệ
Ta không thể phạm chút sai lầm sao, tuyết đọng làm cho Xích sơn giống như 1 cây đại thụ phủ dày băng, bàn tay ta bám trên tảng đà gần như đã đi đông lạnh đến chết lặng rồi
Chờ đến khi lòng bàn tay có cảm giác đau đớn thì tay đã bị cắt. Ta cố nhịn đau, đi lên đỉnh núi
“Buông hài hài ra, buông Tuyệt Hoàng ra! Diệp Dược Nô! Ngươi đi thì cứ đi! Tại sao còn mang theo Tuyệt Hoàng! Buông nàng ra!” Thanh âm của Đường Vấn Thiên truyền tới từ phía sau ta
A! Hắn cư nhiên đuổi tới nơi này sao? Sao hắn lại tìm đến nơi này? Ta nghĩ không rõ! Là Tuyệt Thế! Trên trán Tuyệt Thế có lưu lại dấu son môi của ta!
Ta không nói lời nào, một hơi leo lên phía trên. Hắn cách ta rất ta, nhưng ta không thể cam đoan rằng hắn sẽ không bắt được ta, bắt được Tuyệt Hoàng của ta
“Phụ thân, ngươi đừng đuổi theo! Là ta quyết định muốn đi theo mụ mụ!” Tuyệt Hoàng ở trên lưng ta rống to với hắn
Hắn tức giận nói “Tiểu hài tử như ngươi thì hiểu cái gì!”
“Là phụ thân không hiểu, chưa có ai mà không thích ở bên cạnh mụ mụ của mình. Chỉ là phụ thân quên nỗi thống khổ năm đó bị người khác chia cắt mình và mụ mụ, nhưng vẫn tách ta và mụ mụ ra Phụ thân, ngươi sai lầm rồi. Trên đời này, không có mụ mụ nào mà không thương hài tử của mình! Cho nên, mụ mụ mới có thể dẫn ta đi!”
“Ngươi không nên bị nàng lừa! Nàng mang ngươi đi chỉ là muốn phụ thân thương tâm khổ sở, nàng ngay cả 1 đứa con gái nhỏ mà cũng có thể lừa gạt thì có chuyện gì mà nàng không làm được? Dừng lại, Diệp Dược Nô!”
Ta coi như không nghe thấy. Nguyên lai, đó là những lời hắn nói hằng ngày với hài tử sao? Trong mắt hắn, ta là 1 nữ tử như thế sao?
Đúng vậy! Ta và hắn vốn vẫn luôn nói dối nhau trong quá trình đấu đá, ta không tin hắn, hắn cũng không tin ta!
Độc đã chảy đi khắp toàn thân, tay của ta càng lúc càng không có khí lực. Dùng hết khí lực cuối cùng, ta phi thân lên. Ta và Tuyệt Hoàng đứng trên đỉnh Xích sơn
“Tuyệt Hoàng, đây chính là nơi cao nhất Hoàng quốc! Con xem, Tuyệt Hoàng, còn có cây mai này!” Ta chạy vối đến dưới gốc cây mai, khí huyết dâng lên, một ngụm máu tưới cứ thế từ trong miệng phun ra, nhiễm đỏ hoa mai!
“Mụ mụ! Mụ mụ! Ngươi thế nào? Mụ mụ!” Tuyệt Hoàng khóc lớn lên.
“Không có việc gì, mụ mụ sẽ không chết, mụ mụ còn có việc phải làm!” Ta cười trấn an nàng. Lúc này Đường Vấn Thiên đã đuổi đến lưng Xích sơn,! hắn sợ ta sẽ không chết sao? Thân chinh đến đây đuổi giết ta?
Ta tìm thủ cấp khắp chung quanh. Hồi lâu cũng không tìm được. Nhìn thấy Đường Vấn Thiên đã sắp đuổi tới rồi. Ta gấp đến độ khí huyết dâng lên, 1 ngụm máu tươi lại từ trong miệng phun ra!
A! Có dùng địa giải dược cũng vô dụng. Nơi này, bị trận Hạ Tuyết này làm cho mơ mơ hồ hồ, không phân biệt rõ đâu là hòn đá, đâu là thủ cấp. Ta chạy đến nơi có cái gì đó nổi lên, dùng ta tay đào tuyết. Hi vọng có thể tìm ra thứ ta muốn
Mặc dù đỉnh núi Xích sơn này không lớn nhưng muốn tìm 2 cái thủ cấp nho nhỏ cũng là rất gian nan!
Ta vừa đào vừa nhìn vách đá. Có phải Đường Vấn Thiên đã sắp lên đây? Trong lòng ta cực lạnh. Không được! Ta thật sự không thể tránh khỏi bàn tay của hắn sao? hắn muốn ta chết sao?
“Mụ mụ, hay là để ta xuống đây đi! Ta sợ phụ thân hạ độc thủ với người! Tuyệt Hoàng muốn 1 mụ mụ còn sống chứ không phải 1 mụ mụ đã chết! Mụ mụ, vết thương của người phải được chữa trị!” Nàng ở trên lưng ta oa oa khóc
Lòng tay thấy bi thảm, nhẹ giọng nói “Không có việc gì, Tuyệt Hoàng, mụ mụ quyết sẽ không chết! Vì Tuyệt Hoàng, mụ mụ sẽ sống!”
Nàng “oa” một tiếng khóc lớn ra, ôm lấy cổ ta, ” mụ mụ, ngài đang tìm cái gì? Tuyệt Hoàng giúp người tìm!”
Ta cười nói, “nơi này tuyết đọng nửa thước, Tuyết Hoàng còn nhỏ, có thể ở trên lưng để mẫu thân bảo vệ Tuyệt Hoàng. Nếu Tuyệt Hoàng muốn giúp mụ mụ thì giúp mụ mụ quan sát 1 chút xem có nơi nào nổi lên hình tròn. Mụ mụ đang tìm thủ cấp của bà ngoại và ông ngoại của con. Tìm được thủ thấp của ông ngoại và bà ngoại rồi, mụ mụ liền có thể cùng Tuyệt Hoàng rời đi!”
Tuyệt Hoàng nhẹ nhàng oh một tiếng, một hồi lâu chỉ vào cây mai cổ trước mặt bọn ta, “mụ mụ, ngài nói thủ cấp, có phải là cái kia không? Mụ mụ, người xem, bên trong cái thủ cấp kia có hàn quang đấy!”
Ta chỉ cố tìm trên mặt đất nhưng không ngờ Đường Vũ Hiên lại đặt ở trên nhánh cây
Hàn quang đó chính là hàn băng ngọc bên trong thủ cấp của mẫu thân. Quả nhiên đúng vậy! Mũi ta cay cay, tìm kiếm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có kết quả rồi!”
“Tuyệt Hoàng thật tốt, vừa nhìn đã có thể thấy được!” Ta cười, đang muốn phi thân lên thì lại bị ngã xuống 1 bên
A! cư nhiên là vậy! Ta móc thuốc tăng lực từ trong lòng ra, nuốt vào 1 viên, qua 1 hồi lâu, cảm thấy tất cả khí lực đều đã trở về bên trong cơ thể
Đường Vũ Hiên dùng hết tâm kế để đoạt lấy thủ cấp của mẫu thân và mẫu thân là vì cục diện phong thuỷ, là cục diện phong thuỷ gì?”
“mụ mụ, mụ mụ, người không có việc gì chứ? Hay là mụ mụ buông Tuyệt Hoàng xuống đi, Tuyệt Hoàng tự mình đi!”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu “Tuyệt Hoàng, mụ mụ đã thấy được thủ cấp của ông ngoại và bà ngoại, mụ mụ đã tìm kiếm lâu lắm rồi!” Dứt lời, liền bắt đầu khóc không thành tiếng
“mụ mụ, đừng khóc! Mụ mụ!” Tuyệt Hoàng lớn tiếng nói
Hít 1 hơi, đang định tiến lên thì lại có người ra tay trước ta 1 bước, phi thân tới, đoạt lấy 2 thủ cấp đó. Là Đường Vấn Thiên!
Ta tái nhợt nghiêm mặt quay đầu, lúc này sắc trời đã dần sáng, nương theo sắc trời, ta thấy hắn tiều tụy hơn trước đây 1 ít. Vẫn xoả tóc, vận long bào màu đen. 2 người bọn ta, một người triều phục màu đỏ, hồng y phấp phới. Một người long bào màu đen, đứng trong tuyết giống như 2 ác quỷ trong địa ngục
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, vươn tay về phía ta “Đưa Tuyệt Hoàng cho ta!” Thanh âm của hắn rất khàn, như là đã khóc rất lâu
Khoé môi ta phiếm ý cười lạnh lùng “Đưa thủ cấp cho ta!”
Hắn nheo mắt lại “Tuyệt Hoàng và thủ cấp, ngươi chọn cái nào?”
Ta nhắm mắt, cố gắng khống chế chính mình “Lúc đầu 2 người chúng ta đã nói, Tuyệt Thế cho ngươi, Tuyệt Hoàng cho ta!”
Cả người hắn run rẩy, miệng hết mở rồi đóng, hết đóng rồi mở, 1 hồi lâu mới nói “Đưa Tuyệt Hoàng cho ta!”
” mụ mụ! Mụ mụ! Phụ thân! Tuyệt Hoàng muốn cả 2 người! Oa!” Thân thể nhỏ nhắn của nàng vì khóc mà run rẩy
Ta cảm thấy khí huyết dâng lên. Một ngụm máu tươi liền cứ vậy phun lên nền tuyết
Hắn nhìn ta, tiến tới phía trước từng bước, muốn nói rồi lại nói không nên lời
” mụ mụ! Mụ mụ! Người đừng lo! Mụ Mụ! Người đừng chết! Ta không đi theo mụ mụ nữa! Tuyệt Hoàng ở lại bên cạnh phụ thân, Tuyệt Hoàng chiếu cố đệ đệ! Mụ mụ lấy thủ cấp của ông ngoại và bà ngoại đi đi! Mụ Mụ!” Nàng kêu khóc. Lệ trong đôi mắt ta liền cư thế rơi xuống, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Đường Vấn Thiên “Đưa thù cấp cho ta, đưa Tuyệt Hoàng cho ta!”
Trong đôi mắt hắn mơ hồ phiếm lệ quang. Đi lên phía trước từng bước, rồi lại từng bước! Hắn tiến lên phía trước, ta lùi về phía sau “Hoàng thượng, giao ước 3 năm ta đã tuân thủ, xin hoàng thượng hoàn thành ước định!” Chết tiệt! Máu bên khoé môi lại chảy xuống. Nhưng ta vẫn đứng thằng, kiêu ngạo nhìn hắn
“Diệp Dược Nô! Ngươi như vậy cũng vô ích! Mấy năm trước, ta đã nói với ngươi rằng ta sẽ dùng độc xích hoàng, với thực lực của ngươi, ta không tin ngươi cư nhiên không có giải dược! Ngươi lại đang diễn kịch rồi, phải không? Phải không?” Hắn vội vàng nói
Ta híp mắt nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười “Hoàng thượng muốn xác định cái gì? Thôi! Tuyệt Hoàng, đi theo mụ mụ! Đã tới nơi này rồi, ta nhất định phải mang theo con cùng đi!”
Thân thể nho nhỏ của Tuyệt Hoàng khóc đến phát run “Mụ mụ! Mụ mụ! Hay là quên đi! đừng đi! Chúng ta ở lại hoàng cung cũng được! Mụ mụ!”
Bên môi ta nở nụ cười vô lực “Nhưng, làm sao bây giờ, Tuyệt Hoàng, trong hoàng cung của phụ thân con đã không còn cho phép mụ mụ ở lại nữa! Nếu Tuyệt Hoàng muốn ở lại thì mụ mụ để cho Tuyệt Hoàng ở lại, được không?”
Đường Vấn Thiên giận dữ nói “Sao ngươi có thể nói như thế? Rõ ràng là hận ta như vậy! Rõ ràng là ngươi không muốn mang Tuyệt Hoàng đi! Tại sao lại mang nàng đến đây? Ngươi muốn gặp mặt ta sao? Bọn ta đã ở trước mặt ngươi, ngươi còn muốn cái gì? Đưa Tuyệt Hoàng cho ta!” Hắn vươn 2 tay về phía ta
Ta biết, ta đã không còn cách nào để mang Tuyệt Hoàng đi rồi! Chì là, Tuyệt Hoàng, mụ mụ cũng không muốn thế. Bên môi miễn cưỡng nở 1 nụ cười, lãnh đạm nói “Được, ta để Tuyệt Hoàng lại, đưa thủ cấp cho ta!”.
Hắn gật đầu, ” hảo!”
Tuyệt Hoàng ôm cổ ta, khóc lớn nói, “xin lỗi, mụ mụ, Tuyệt Hoàng không có năng lực bảo vệ mụ mụ! Tuyệt Hoàng muốn trở thành người mạnh nhất trên đời, ta phải bảo vệ Tuyệt Thế. Mụ mụ yên tâm đi! Mụ mụ, chờ lúc rãnh rỗi, người tới thăm Tuyệt Hoàng và Tuyệt Thế cũng được!”
Ta tháo nút kết trước ngực ra, buông Tuyệt Hoàng xuống. Quay đầu lại, ôm Tuyệt Hoàng vào trong lòng, hài tử này tri kỷ như vậy, làm cho ta động tâm như vậy, làm cho ta … không nỡ buông tay!
“Diệp Dược Nô! đừng có diễn kịch nữa! buông Tuyệt Hoàng ra!” Đường Vấn Thiên lạnh lùng nói
Ta thở dài. Vuốt tóc Tuyệt Hoàng, nhẹ giọng nói “Tuyệt Hoàng, nhớ kỹ, mụ mụ yêu con! Hảo hảo chăm sóc cho Tuyệt Thế, đừng để cho người khác khi dễ. Nếu như… nếu như Tuyên Tuyết Nhi không tốt với con thì đi tìm Thái thượng hoàng, còn có quốc sư nữa! Biết không?” ta nhẹ giọng nói bên tai nàng
Nàng gật đầu, cả người bắt đầu run lên. Vừa mới đi ra, nàng chỉ mặc 1 lớp y phục, cứ như vậy, ta mới phát hiện rằng bàn tay nhỏ bé của nàng đã lạnh như băng! Ta quả nhiên không xứng làm mẫu thân! Cư nhiên nửa đêm làm cho nữ nhi đông lạnh như vậy!
“Tuyệt Hoàng, trở về đi!” Nước mắt của ta lại rơi xuống! Thân thể bé nhỏ của Tuyệt Hoàng run rẩy trong tuyết
“mụ mụ, Tuyệt Hoàng muốn mụ mụ!” Nàng khóc rất vang, nhìn bộ dáng của nàng, hạ quyết tâm, đứng lên, ôm Tuyệt Hoàng trong tay, bước về phía Đường Vấn Thiên, nhìn vào mắt hắn, lạnh lùng nói “Ngươi phải đối xử tốt với 2 bọn chúng! Đừng để chúng chịu 1 tia uỷ khuất! Đem 2 chúng nó đến nơi khác. Ở chỗ Tuyên Tuyết Nhi, ta không yên tâm!”
Hắn nhìn ta, 1 hồi mới nói, “ngươi không nói, ta cũng biết!”
Hắn cẩn thận đặt 2 cái thủ cấp lên mặt đất tuyết
Ta giao Tuyệt Hoàng vào trong tay hắn. Đụng vào tay hắn, tay hắn có chút run rẩy. Cứ như không có lời nào diễn đạt hết
Ta không lên tiếng, quay đầu lại. Cầm thủ cấp trên mặt đất lên, dùng cẩm bố tết ở trên lưng. Hắn và Tuyệt Hoàng cứ thế 1 mực yên lặng nhìn ta
Thấy ta đứng lên, hắn nói nhỏ “ngươi muốn đi đâu?”
Ta quay đầu, cười nói với hắn “Bất cứ nơi nào không có ngươi!”
Hắn nghe vậy, cả người run rẩy.
Tuyệt Hoàng cũng đã khóc lên, “Mụ mụ! Mụ mụ! Đừng đi! Mụ mụ!”
“Ta có một đề nghị, ta bố trí 1 biệt viện trong thành, ngươi vào đó ở, được không?” Hắn vội vàng nói.
Bên môi ta nở nụ cười, tiện đà cười to nói “Không phải Hoàng thượng còn có tình với Dược Nô đó chứ? Ngươi cho rằng, kiếp này, Diệp Dược Nô ta còn nhận tình của ngươi sao? Từ lúc ngươi đánh ta ba bạt tai, tình cảm vợ chồng giữa 2 chúng ta đã bị ngươi đánh tan không còn 1 mãnh, hôm nay, 2 người chúng ta… tuyệt tình! Thượng tuyền bích hạ xuống hoàng tuyền, nguyện kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp không bao giờ gặp lại!”
Trong đôi mắt hắn có lệ, nghe thấy ta nói như vậy, nước mắt liền rơi xuống. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nước mắt của hắn nhưng đã không còn quan trọng rồi, không phải sao?
“ngươi đã không muốn nhìn thấy ta thì không cho ngươi đi!” Dứt lời, hắn liền ôm lấy Tuyệt Hoàng, vọt tới bắt lấy ta
Tại sao lại còn không buông tha ta? Trong trong ta lạnh lùng, chạy vội đi, hắn cũng bay theo tới
Sau khi bị hắn đối xử như vậy, sao ta có thể…. sao ta có thể….. Ta cảm giác được 1 nỗi tuyệt vọng như từng có. Không nên… không nên đi theo hắn
Hắn thấy đuổi không kịp ta, liền đặt Tuyệt Hoàng xuống, cởi long bào ra, khoác lên thân thể của nàng, lúc này mới lại đuổi theo ta
Ta bay vọt về phía trước, hắn ở phía sau vẫn không từ bỏ mà đuổi theo
“Đường Vấn Thiên, ta giao Tuyệt Hoàng cho ngươi không phải là để ngươi đặt nàng ở chỗ khác. Ngươi cho ta ôm nàng!” Ta phát hoả, khí huyết cả người dâng lên, máu… lại phun ra
Hắn cả giận nói, “Ngươi tại chạy trốn cái gì! Tại sao muốn chạy! Ngươi còn đang hộc máu, tại sao lại hộc máu!”
Ta không lên tiếng, cảm thấy tay hắn cầm lấy tay ta, ta tức giận muốn tránh ra nhưng lại bị hắn kéo lại, ôm vào trong ngực
“Đừng đi, đừng thề độc như vậy nữa! Ta muốn ngươi thu hồi lời độc thệ của ngươi!” Hắn giận dữ hét bên tai ta
Tại sao hắn lại như vậy? Ta không nghĩ ra. Bây giờ, nói những lời này không phải đã quá muộn sao? Trái tim của ta… cực lạnh. Nhìn Tuyệt Hoàng, ta cười nói “Tuyệt Hoàng, mụ mụ yêu con!”
Hắn buông ta ra “Sao ngươi lại nói như vậy?” Trong đôi mắt hắn tràn ngập nghi vấn
“Ta hỏi ngươi 1 việc, Tiểu Hạ … thế nào rồi?”
Thân thể hắn cứng đờ, 1 hồi lâu mới nói “đã chết!”
A, đã chết sao?
Ta cười nói, rút đoản kiếm từ bên hông hắn ra, kề lên cổ của mình, lạnh lùng nhìn hắn “Được rồi! Đường Vấn Thiên! Lùi lại!”
Khoé môi hắn co quắp, xanh cả mặt “Ngươi… thật sự không quay đầu lại sao? Cho dù là chết, ngươi cũng không quay đầu lại, phải không?”
Ta cười khổ, “không phải ta không quay đầu lại,… mà là ngươi… không cho ta cơ hội để quay đầu lại!” Dứt lời, liền không chút do dự chạy vội đi, thả người nhảy xuống vách núi! Tiểu Hạ đã chết, người làm tỷ tỷ như ta …. thật…. vô dụng
Nếu như không phải không còn cách nào khác thì ta sẽ không đến bước này, lượng độc trong cơ thể ta đã không còn khống chế được rồi! cho dù là chết…. cũng muốn thoát khỏi hắn
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tóm được tay trái của ta, 2 người bọn ta cứ vậy mà treo lơ lửng trên vách núi
Gió từ vực sâu thổi đến, hồng y tung bay. Tay phải ta đang cầm đoản kiếm, trên lưng còn đang mang thủ cấp của phụ thân và mẫu thân
“Cho dù là chết, ngươi cũng muốn rời khỏi, phải không?” Đôi mắt của hắn như muốn nhỏ ra máu…. yểm mị, động lòng người
Bên môi ta nở nụ cười, ngẩng đầu lên, cười nói với hắn “Đúng vậy! Nếu không phải đã tới tuyệt lộ thì Diệp Dược Nô ta há phải tìm cái chết!”
“Ta đã cho ngươi đường sống, tại sao không làm?!” Hắn giận dữ hét, khói môi tràn ra máu tươi
Ta bình tĩnh nhìn hắn, “Đường quốc chủ có biết vì sao độc xích hoàng nhiều năm như vạy mà vẫn không có người nào có thể giải không?”
Hắn đại giật mình. Trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sự sợ hãi
“Là bởi vì độc xích hoàng vốn khó giải! Diệp Dược Nô sở dĩ sống đến bây giờ là bởi vì Diệp Dược Nô dùng 3 năm nghiên chế giải dược, cuối cùng chỉ có thể dùng thuốc tăng lực, giữ được bản thân đến hơi thở cuối cùng!”
“Như thế nào có thể! Như thế nào có thể! Trên đời này, không có loại độc nào mà Diệp Dược Nô không giải được. Hơn nữa, 3 năm trước ta đã có nói rồi, sao ngươi lại không thể tìm ra cách nào!” Hắn gào thét, nước mắt nhỏ giọt lên mặt ta, thiêu đốt đau đớn trái tim ta
Ta vỗ về mặt mình.
“Đường Vấn Thiên, ngươi đang làm gì? Ngươi đang thương tâm sao? tại sao lại rơi lệ? Hay là, ngươi vì ta mà thương tâmsao? Ngươi bị tổn thương sao?” Ta nghiêng đầu, cảm thấy chính mình có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra. Tại sao nam nhân này có lặp đi lặp lại bất thường như vậy. Chẳng lẽ, sự tuyệt tình ta nhìn thấy trong hoàng cung của hắn đều là giả sao?
Hắn hét lớn, “Ta đương nhiên là bị tổn thương, người phụ nữ lòng lang dạ sói này. Ta đối xử với nàng như vậy! Nàng cư nhiên hỏi ta tại sao lại rơi lệ, tại sao lại bị tổn thương, nàng không biết sao? Sao nàng lại không biết? Không phải vì nàng đã biết nên mới đem ta chơi đùa xoay vòng vòng sao? Đừng đi! Đừng đi!”
Hắn đang nói thiên ngoại ngôn ngữ sao? Sao ta cảm thấy chính mình và hắn ngôn ngữ không thông? Trong đầu hò hét vang, ta cảm thấy chình mình có chút choáng váng đau đầu. Một hồi lâu mới nói “Đường Vấn Thiên, buông ta ra!”
“Ta không buông, nàng mau đi lên! Cho dù là chết, ta cũng muốn nàng chết trong lòng ta! Ta không để nàng rời đi! Ta không để cho nàng dùng phương thức này, bộ dáng bi thê thế này để rời đi! Diệp Dược Nô hẳn phải vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp! Tại sao bây giờ lại bị thảm như vậy? Tại sao nàng lại cự tuyệt! Trên thế giới này, mọi người đều có khả năng cự tuyệt nhưng chỉ là Diệp Dược Nô là không! Nàng trở về đi!” Hắn gào thét lớn, thân thể lại bị trượt xuống 1 chút
“Ngươi buông ta ra!” Ta lạnh lùng nói.
Hắn ngẩn ra, nhìn vào mắt ta, như thể đã nhìn thấy sự tuyệt tình trong mắt ta, hắn vẫn ngây ngốc duy trì tư thế này, không lên tiếng
“Buông ta ra, ngươi mang theo Tuyệt Hoàng xuống núi đi! Tuyệt Thế đang chờ các ngươi ở hoàng cung!” Ta lãnh đạm nói.
“Tuyệt Thế chẳng những tại chờ chúng ta mà còn đang chờ nàng! Nàng trở về đi! Đừng cố chấp như vậy!” tay hắn dùng sức, nhưng lại lại dùng chân bám chặt vào phiến đá trên vách núi
Hắn vẫn cứ kéo, gương mặt trở nên đỏ bừng
“Mụ mụ, mụ mụ! Không phải rời khỏi Tuyệt Hoàng. Cho dù có rời đi cũng phải còn sống mà rời đi! Tuyệt Hoàng sẽ ở trong hoàng cung đợi ngươi!” Tuyệt Hoàng hắn long bào rộng thùng thình của hắn, cả người nhỏ bé đứng bên trong tuyết
Trái tim của ta…. đau đớn. Nhỏ giọng nói, “Tuyệt Hoàng. Mụ mụ, không chết, mụ mụ… chỉ là rời đi!”
Nàng không lên tiếng, phi thân xuống, ta cả kinh, cắm đoản kiếm xuống vách núi, vươn tay ôm lấy nàng, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh
Nàng ôm cổ ta, vui vẻ nói “mụ mụ, mụ mụ! Tuyệt Hoàng biết mụ mụ sẽ tiếp được ta! Mụ mụ, Tuyệt Hoàng không muốn rời khỏi ngươi!”
Nước mắt của ta liền cứ vậy rơi xuống
Sắc mặt của Đường Vấn Thiên trở nên rất khó coi, một hồi lâu mới nói “Nàng xem, nữ nhi đã nói như vậy rồi, nàng dời chân ra, đi lên đi!”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Lúc này bầu trời lại tiếp tục rơi tuyết, nhìn đôi mắt đầy sợ hãi của hắn, trong lòng thấy buồn cười. Không khỏi bắt đầu cười ha ha. Một tay ném Tuyệt Hoàng lên trên vách núi, lớn tiếng nói “Tuyệt Hoàng, nhớ kỹ, mụ mụ yêu con! Hãy sống cho tốt! Nhớ kỹ nam gương mặt nam nhân này! Là hắn hại mẹ con!”
Trên bờ vực, Tuyệt Hoàng lại “oa” 1 tiếng khóc lên
Ta rút đoản kiếm đang cắm trên vách núi ra, cười nhìn nhắn “thượng tuyền bích hạ xuống hoàng tuyền, chỉ mong đời đời kiếp kiếp không gặp lại!” Dứt lời, tay nâng, đao rơi, ta chặt đứt bàn tay của chính mình, mỉm cười….. rơi xuống
Trên vách núi tuôn ra 1 tiếng rống to. Giống như con sói mất đi người yêu. Tê tâm liệt phát
Ta nhắm mắt lại. A! Rốt cục, có thể rời rồi đi sao?
Nếu nhiên không phải là nghĩ đến Tuyệt Hoàng thì ta sẽ chặt tay của hắn, chỉ là…. hắn còn phải mang Tuyệt Hoàng xuống núi. Rớt xuống vực sâu như vậy… cho nên, ta chỉ có thể…. chết không toàn thây.
Sáng sớm ngày hôm đó, bầu trời quả nhiên đổ tuyết. Ta nhìn ra ngoài cửa sổ. Mới có 1 ngày mà quang cảnh nơi này đã đóng 1 lớp tuyết dày. Bông tuyết rơi xuống trên nhánh mai, thúc dục hoa mai nở nhụy
Nhìn cây đàn, ta nở nụ cười. Cầm lấy hương liệu, rửa tay. Tắm rửa, thay quần áo
Lúc bóng đêm phủ xuống, Băng Tuyết cung cử người tới. Vẫn là tên cung nhân kia, phía sau là 2 gã cung nhân phẩm giá thấp hơn 1 chút, trong tay hắn cầm 1 cuộn thánh chỉ màu vàng. Người cung nhân phía sau bên phải tay cầm 1 chén rượu nhỏ, chén rượu màu trong suốt, phiếm lên sự hấp dẫn lộng lẫy. Cung nhân bên trái trong tay cầm 1 bộ triều phục màu đỏ, trên triều phục là trâm gài tóc kim phượng màu vàng, 2 hộp son, 1 cây bút trang điểm
Bên môi ta nở nụ cười, hắn cũng thật chu đáo
Cung nhân cầm đầu cất giọng nói “Tội nữ Diệp Dược Nô, tiếp chỉ!”
Ta không lên tiếng, vẫn ngồi nguyên tại chỗ. Hắn cũng không tức giận, tự mở thánh chỉ màu vàng ra đọc “Tội nữ Diệp Dược Nô nhiều lần độc sát nhiều người trong hậu cung, ban 1 chén rượu độc, 1 bộ triều phục và trâm cài tóc, ban táng hoàng lăng! Khâm thử!”
Cung nhân bưng rượu độc tiến về phía trước từng bước “Mời Hoàng hậu nương nương!”
Ta cười nhìn hắn, “Hoàng thượng ban thưởng trâm cài tóc và triều phục là không ta chết 1 cách không khó coi, phải không? Các ngươi muốn làm trái với ý chỉ của Hoàng thượng?”
Cung nhân lùi ra phía sau từng bước, cúi đầu nói “Không dám! Mời nương nương thay triều phục!”
Ta không lên tiếng, ngồi trước gương trang điểm. Cho đến lúc này, ta không thể không nói, Đường Vấn Thiên thật sự biết ý ta. Hắn đưa tới bộ triều phục có màu ta yêu thích nhất, cũng là kiểu ta yêu thích nhất, tất cả son phấn cũng là mùi mà ta yêu thích nhất
Tinh tế trang điểm cho chính mình. Dùng bút nhẹ nhàng kẻ mi, nhớ đến ngày đó ta và hắn ầm ĩ ở trong phòng. Hắn dùng bút vẽ mi cho ta, hết thảy cứ như ngày hôm qua. Ta biết, hắn đưa ra quyết định này cũng không không có biện pháp nào khác, nếu không làm thì 14 nước sẽ không được an bình. Chỉ là hi sinh 1 mình Diệp Dược Nô mà thôi, mà hắn lại còn hận ta như vậy
Ngón út quệt chút son màu đỏ tươi, bôi lên môi. Dùng vết son trên đầu ngón út bôi lên trên mi mắt. Kiểu trang điểm này rất ít có người dùng, nhưng lại có thể làm cho đôi mắt ta thêm phần yêu mị
Diệp Dược Nô rốt cuộc là cái gì trong lòng Đường Vấn Thiên? Chỉ là 1 nhân vật trong vở hài kịch sao?
Thay triều phục, gài chiếc trâm kim phượng lên tóc. 1 mài tóc dài buông xoả phía sau người, cả người thoạt nhìn vừa yêu hoặc vừa xinh đẹp. Vài tên cung nhân thây ta như thế, liền trố mắt nhìn ta. Từ sự kinh diễm trong mắt bọn họ có thể nhìn ra: ta còn chưa già! Ít nhất mà nói thì trong mắt bọn họ, ta coi như là xinh đẹp, phải không?
Chỉ là, trong hậu cung, những nữ tử xinh đẹp giống ta nhiều đến mức không đếm rõ. Ta chỉ là 1 trong số mà thôi. Bớt đi 1 người Diệp Dược Nô, đối với Đường Vấn Thiên mà nói thì chỉ là bớt đi 1 cái gai trong thịt, 1 cây đinh trong mắt mà thôi!
Bọn họ thấy ta trang điểm kỹ càng. Cung nhân trong tay cầm rượu độc lại đi lên phía trước vài bước, cúi đầu nói “Nương nương! Mời!”
Bên môi ta vẫn giữ nguyên nụ cười, cười nói với bọn họ “Dược Nô còn chưa hoàn thành tâm nguyện, phiền công công chờ 1 lát, thế nào?”
Cung nhân cầm đầu đi lên phía trước vài bước, lạnh giọng quát “Nương nương! Vây giờ bọn ta còn tôn trọng, gọi ngài 1 tiếng nương nương, ngài ở trong cung sở tác sở vi [làm loạn], không có chỗ nào mà không có người phàn nàn. Hôm nay nếu không phải hoàng thượng còn có tình với nương nương thì sẽ không sai bọn ta đưa son phấn, triều phục và trâm gài tóc tới đây! Xin nương nương đừng làm khó cung nhân bọn ta! Bọn ta còn phải giao chén rượu về cho Hoàng thượng!”
“Vậy thì để ta tấu cầm 1 khúc cuối cùng!” Ý cười bên môi ta vẫn không đổi, vẫn cười với bọn họ
Bọn họ tiến tới vài bước, quỳ xuống trước mặt ta “Nương nương, mời!”
Ta không lên tiếng, mở cửa sồ ra, nhìn xuyên qua khung trời đầy tuyết. Ta thấy hoa mai đã nở ra nhụy hoa xinh đẹp
Tiếng sáo từ ngoài bức tường vây truyền đến, trong lòng ta chấn động. Ngồi xuống, 10 ngón khẽ vuốt, hoà cùng với tiếng sáo, truyền đi thật ra. Tiếng sáo và tiếng đàn tấu lên âm điệu đẹp nhất thế gian này
Mấy người bọn họ vẫn quỳ gối trước mặt ta, 1 khúc tất, ta cười đứng dậy, thong dong đi tới trước mặt họ, cầm lấy ly rượu, ngửa cổ uống cạn
Cung nhân thấy ta uống rượu độc xong, liền thu chén rượu của ta lại. Đứng dậy lui ra ngoài
Lúc này Vấn Hiên đã biết ta không có việc gì rồi. Ta cười thầm trong lòng. Thật tốt! 2 người bọn ta còn có thể thưởng thức trận tuyết của ngày hè cuối cùng
Ta đem con chim nhỏ của Vấn Hiên và tín vật của các muội muội cất vào trong lòng, nhảy ra ngoài cửa sổ. Đang muốn đi tới Long Dược cung, lại đột nhiên nhớ tới bọn nhỏ. Đã bao lâu ta không nhìn thấy hài tử rồi? Ta nói lời từ biệt với Vấn Hiên nhưng lại chưa nói lời từ biệt với hài tử
Cước bộ vừa chuyển, phi thân lên, ngậm thuốc giải độc vào trong miệng, độc này quá mạnh, cho dù giải độc thì cũng phải nghỉ ngơi hơn nửa năm. Chỉ là, ta không có thời gian hơn nửa năm đó. Ta chỉ có thế uống giải dược như thuốc tăng lực. Ta không thể để cho mình có chuyện trên đỉnh Xích sơn. Chỉ là, uống thuốc tăng lực xong, độc này chỉ có thể giải 1 nửa. Nếu không thề tìm 1 chỗ để giải toàn bộ lượng độc trên người thì cho dù là thần tiên cũng khó cứu
Lắc mình tiến vào phòng của bọn nhỏ. Lúc này, bọn nhỏ đã ngủ rồi. Lôi viên dạ minh châu ra, nương theo châu quang [ánh sáng của viên châu], ta thấy Tuyệt Hoàng có chút gầy. Ôn nhu vỗ nhẹ vào gương mặt của Tuyệt Hoàng, hài tử này là ta dùng hết tính mạng để sinh ra, là người chịu ơn của Hàn Mai
Dùng môi hôn lên trán nàng, lưu lại trên trán nàng 1 vết son môi nhỏ hình trái tim. Nhìn sang Tuyệt Thế, Tuyệt Thế so với Tuyệt Hoàng thì béo hơn 1 ít, nhưng Tuyệt Thế lại giống Đường Vấn Thiên thêm 1 ít. Ta vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, chậm tãi cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn
Tuyệt Hoàng giật giật, một hồi lâu mới tỉnh lại, ngây ngốc nhìn ta , “Mụ mụ?”
Trong lòng ta không khỏi đau xót, nước mắt cứ thế liền rơi xuống “Tuyệt Hoàng, con nhận ra mụ mụ?”
Tuyệt Hoàng cười toe, ôm lấy cổ ta “Đương nhiên ta nhận ra mụ mụ! Ta biết, mụ mụ không phải là không muốn Tuyệt Hoàng, chỉ là vì mụ mụ không có cách nào, phải không mụ mụ?”
Ta vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhỏ giọng nói “Đúng vậy! Sao mụ mụ lại không muốn Tuyệt Hoàng? Mụ mụ còn muốn Tuyệt Hoàng làm thần y đây!”
Nàng ôm cổ ta, “oa” 1 tiếng khóc ra “Mụ mụ! Mụ mụ! Tuyệt Hoàng vẫn mong người đến thăm Tuyệt Hoàng, nhưng mụ mụ vẫn chưa tới, lão yêu bà Tuyên Tuyết Nhi kia nói rằng mụ mụ không thích ta, quyết sẽ không trở lại thăm ta! Trong lòng Tuyệt Hoàng thật khó chịu! Mụ mụ! Mụ mụ!”
Ta vỗ về gương mặt của nàng, nhẹ giọng nói “Tuyệt Hoàng, kẻo làm đệ đệ tỉnh dậy!”
Nàng thoáng giật mình, nhìn trang phục của ta, cười nói “Mụ mụ của Tuyệt Hoàng là mụ mụ đẹp nhất trên đời. Là mụ mụ tốt nhất trên trời. Ta không tin, bọn họ nói cái gì Tuyệt Hoàng cũng không tin! Ta tin rằng mụ mụ vốn yêu thương Tuyệt Hoàng!”
Ta ôm chặt nàng, trái tim như bị cấu xé đau đớn. Cảm giac1 cốt nhục tương liên này làm cho lòng ta chua xót. “Tuyệt Hoàng, mụ mụ phải đi rồi! Mụ mụ còn có chuyện rất quan trọng phải làm! Tuyệt Hoàng ở chỗ này chăm sóc tốt cho đệ đệ, biết không?”
Nàng nghe vậy lại “oa” 1 tiếng khóc lớn “Mụ mụ thật sự phải đi rồi! Phụ thân không có gạt ta! Mụ mụ! Dẫn ta đi, mụ mụ! Ta không muốn ở lại chỗ này của lão yêu bà Tuyên Tuyết Nhi. Ta chán ghét nàng!”
“Ta thì cảm thấy ngươi khi dễ nàng nhiều hơn!” Tuyệt Thế mông lung xoa mắt, nhìn ta, 1 hồi lâu mới nói “Mẫu thân? Sao có thể?”
“Tuyệt Thế? Con cũng nhận ra mẫu thân?” Ta muốn lại đó ôm hắn nhưng lại bị hắn né tránh, hắn nhìn ta đầy phòng bị “Xem ra ngươi thật sự phải đi rồi! Đi đi! Còn tới đây làm gì? 2 người bọn ta ở trong hoàng cung cũng tốt lắm”
“Tuyệt Thế hảo chán ghét, rõ ràng lá nhớ mẫu thân đến mức nửa đêm cũng khác tĩnh, bây giờ lại nói như vậy! Ta mặc kệ, ta muốn đi theo mụ mụ!” Cái miệng nhỏ nhắn của Tuyệt Hoàng mếu máo, xem ra lại sắp muốn khóc
“Ta không muốn đi theo ngươi, ta muốn ở lại trong hoàng cung đầu, tương lai…” Hắn nghẹn ngào một tiếng “Ta muốn làm hoàng đế! Nam nhân phải là đại sự! Còn chậm chạp làm gì? Ngươi đi đi, ta sẽ không nói ra!” Dứt lời, liền hé cái miệng nhỏ, khóc lên
Sửng sốt 1 hồi lâu, ta như hạ quyết tâm, bế lấy Tuyệt Hoàng, lấy chăn gấm phủ trước ngực nàng. Tuyệt Hoàng, sao mụ mụ có thể bỏ con được! Mụ mụ muốn dẫn con đi! Con sẽ là thần y kế nhiệm. Quay đầu lại, nhìn Tuyệt Thế 1 cái. Hắn quay đầu nhìn ta, ta không nói lời nói, lắc mình đi ra ngoài. Trong phòng truyền đến tiếng khóc của Tuyệt Thế
Xin lỗi, Tuyệt Thế!
“Mụ mụ, mụ mụ, đừng bỏ ta lại 1 mình, ta cũng muốn đi! Mụ mụ!”
Tiếng khóc của hắn làm trái tim ta tan nát. Nhưng sao ta có thể mang theo hắn đây? Mang theo hắn thì sao ta có thể lên đỉnh núi Xích sơn đây?
Ta không quay đầu lại, chạy vội về hướng Long Dược cung!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyệt Hoàng vì đông lạnh mà hoá hồng, hai tròng mắt nhiệt liệt nhìn ta. Bây giờ, nang đang ở trong lòng ta, chân thật như vậy, làm cho người ta đau lòng! Vì nàng, ta không thể chết!
Ta chạy vội trên đường. Tuyệt Hoàng làm tăng thêm gánh nặng của ta, nhưng ta vẫn còn sức lực, lúc trước, ta cảm thấy, rời cung chính là chuyện tuyệt vọng chia cắt bọn ta, nhưng nguyên lai không phải! Có thể cùng rời đi với Tuyệt Hoàng, trong tâm ta thật cao hứng
Ta còn nhớ, Tuyết Vô Ngân đi ra bên ngoài từ ôn tuyền trong Long Dược cung, nhưng ta cũng nhớ, lúc trước nàng có tìm đường ra dưới mặt sàn của ta. Vì vậy, ta liền dò đường trong Long Dược cung, quả nhiên thấy dưới sàn trong 1 gian phòng của Long Dược cung đích thật có 1 đường hầm
Mở đường hầm ra, ta nói với Tuyệt Hoàng “Tuyệt Hoàng, có sợ không?”
Tuyệt Hoàng tuyệt nhiên lắc đầu với ta, kiên định nói “Ở bên cạnh mụ mụ, cho dù là chết, Tuyệt Hoàng cũng không sợ!”
“Hảo!” Ta ôm nàng, nhảy xuống. Con đường này rất đen rất sâu. Cũng rất dài! Ta nương theo ánh sáng của dạ minh châu, đi dọc theo con đường gian nan.
Đến lúc này, ta mới cảm thấy bên trong dạ dày đau đớn. A! Quả nhiên là độc không hết nhanh như vậy! thấy hơi thở của ta không ổn, Tuyệt Hoàng nhỏ giọng nói “Mụ mụ! Người thế nào rồi? Có phải Tuyệt Hoàng quá nặng không? Nếu quá nặng thì Tuyệt Hoàng có thể tự đi! Thật đo! Mụ mụ đừng bỏ Tuyệt Hoàng lại!”
Ta vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhẹ gióng nói “Sao mụ mụ lại bỏ Tuyệt Hoàng, nếu mụ mụ đã quyết định dẫn Tuyệt Hoàng đi thì nhất định sẽ mang theo Tuyệt Hoàng đi! Chỉ là sau này mụ mụ sẽ lưu lạc giang hồ, Tuyệt Hoàng, con nguyện ý không?”
Nàng gật đầu, “Tuyệt hoàng vốn không thích hoàng cung, mụ mụ của Tuyệt Hoàng đến từ giang hồ, Tuyệt Hoàng cũng muốn cùng mụ mụ đi giang hồ!”
Ta cười nói, “Hảo, đã như vậy, 2 mẹ con ta đồng tâm rời khỏi cái lồng giam người này!”
Cước bộ của ta rất nhanh, đến khi ra khỏi động thì tuyết đã tích dày đến nửa thước rồi. Ta ngẩng đầu, Xích sơn đang ở trước mắt. Xích sơn giống như 1 vách núi dựng thằng, cheo leo, rùng rợn
Ta đặt Tuyệt Hoàng xuống rồi cõng nàng sau lưng, nói với nàng “Tuyệt Hoàng, nếu sợ thì hãy nhắm mắt lại, ngủ 1 giấc. Chờ ngày mai tỉnh lại, chúng ta đã ra ngoài hoàng cung rồi! Biết không?”
Tuyệt Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu “Tuyệt Hoàng không sợ, Tuyệt Hoàng có thế nào cũng không sợ. Mụ mụ ở nơi nào, Tuyệt Hoàng ở nơi đó!”
Ta gật đầu rồi leo lên núi, nếu bình thường ,1 mình ta leo thì không là việc gì khó, nhưng bây giờ lại dẫn thêm Tuyệt Hoàng theo, 1 bảo bối ta nguyện dùng cả tánh mạng để bảo vệ
Ta không thể phạm chút sai lầm sao, tuyết đọng làm cho Xích sơn giống như 1 cây đại thụ phủ dày băng, bàn tay ta bám trên tảng đà gần như đã đi đông lạnh đến chết lặng rồi
Chờ đến khi lòng bàn tay có cảm giác đau đớn thì tay đã bị cắt. Ta cố nhịn đau, đi lên đỉnh núi
“Buông hài hài ra, buông Tuyệt Hoàng ra! Diệp Dược Nô! Ngươi đi thì cứ đi! Tại sao còn mang theo Tuyệt Hoàng! Buông nàng ra!” Thanh âm của Đường Vấn Thiên truyền tới từ phía sau ta
A! Hắn cư nhiên đuổi tới nơi này sao? Sao hắn lại tìm đến nơi này? Ta nghĩ không rõ! Là Tuyệt Thế! Trên trán Tuyệt Thế có lưu lại dấu son môi của ta!
Ta không nói lời nào, một hơi leo lên phía trên. Hắn cách ta rất ta, nhưng ta không thể cam đoan rằng hắn sẽ không bắt được ta, bắt được Tuyệt Hoàng của ta
“Phụ thân, ngươi đừng đuổi theo! Là ta quyết định muốn đi theo mụ mụ!” Tuyệt Hoàng ở trên lưng ta rống to với hắn
Hắn tức giận nói “Tiểu hài tử như ngươi thì hiểu cái gì!”
“Là phụ thân không hiểu, chưa có ai mà không thích ở bên cạnh mụ mụ của mình. Chỉ là phụ thân quên nỗi thống khổ năm đó bị người khác chia cắt mình và mụ mụ, nhưng vẫn tách ta và mụ mụ ra Phụ thân, ngươi sai lầm rồi. Trên đời này, không có mụ mụ nào mà không thương hài tử của mình! Cho nên, mụ mụ mới có thể dẫn ta đi!”
“Ngươi không nên bị nàng lừa! Nàng mang ngươi đi chỉ là muốn phụ thân thương tâm khổ sở, nàng ngay cả 1 đứa con gái nhỏ mà cũng có thể lừa gạt thì có chuyện gì mà nàng không làm được? Dừng lại, Diệp Dược Nô!”
Ta coi như không nghe thấy. Nguyên lai, đó là những lời hắn nói hằng ngày với hài tử sao? Trong mắt hắn, ta là 1 nữ tử như thế sao?
Đúng vậy! Ta và hắn vốn vẫn luôn nói dối nhau trong quá trình đấu đá, ta không tin hắn, hắn cũng không tin ta!
Độc đã chảy đi khắp toàn thân, tay của ta càng lúc càng không có khí lực. Dùng hết khí lực cuối cùng, ta phi thân lên. Ta và Tuyệt Hoàng đứng trên đỉnh Xích sơn
“Tuyệt Hoàng, đây chính là nơi cao nhất Hoàng quốc! Con xem, Tuyệt Hoàng, còn có cây mai này!” Ta chạy vối đến dưới gốc cây mai, khí huyết dâng lên, một ngụm máu tưới cứ thế từ trong miệng phun ra, nhiễm đỏ hoa mai!
“Mụ mụ! Mụ mụ! Ngươi thế nào? Mụ mụ!” Tuyệt Hoàng khóc lớn lên.
“Không có việc gì, mụ mụ sẽ không chết, mụ mụ còn có việc phải làm!” Ta cười trấn an nàng. Lúc này Đường Vấn Thiên đã đuổi đến lưng Xích sơn,! hắn sợ ta sẽ không chết sao? Thân chinh đến đây đuổi giết ta?
Ta tìm thủ cấp khắp chung quanh. Hồi lâu cũng không tìm được. Nhìn thấy Đường Vấn Thiên đã sắp đuổi tới rồi. Ta gấp đến độ khí huyết dâng lên, 1 ngụm máu tươi lại từ trong miệng phun ra!
A! Có dùng địa giải dược cũng vô dụng. Nơi này, bị trận Hạ Tuyết này làm cho mơ mơ hồ hồ, không phân biệt rõ đâu là hòn đá, đâu là thủ cấp. Ta chạy đến nơi có cái gì đó nổi lên, dùng ta tay đào tuyết. Hi vọng có thể tìm ra thứ ta muốn
Mặc dù đỉnh núi Xích sơn này không lớn nhưng muốn tìm 2 cái thủ cấp nho nhỏ cũng là rất gian nan!
Ta vừa đào vừa nhìn vách đá. Có phải Đường Vấn Thiên đã sắp lên đây? Trong lòng ta cực lạnh. Không được! Ta thật sự không thể tránh khỏi bàn tay của hắn sao? hắn muốn ta chết sao?
“Mụ mụ, hay là để ta xuống đây đi! Ta sợ phụ thân hạ độc thủ với người! Tuyệt Hoàng muốn 1 mụ mụ còn sống chứ không phải 1 mụ mụ đã chết! Mụ mụ, vết thương của người phải được chữa trị!” Nàng ở trên lưng ta oa oa khóc
Lòng tay thấy bi thảm, nhẹ giọng nói “Không có việc gì, Tuyệt Hoàng, mụ mụ quyết sẽ không chết! Vì Tuyệt Hoàng, mụ mụ sẽ sống!”
Nàng “oa” một tiếng khóc lớn ra, ôm lấy cổ ta, ” mụ mụ, ngài đang tìm cái gì? Tuyệt Hoàng giúp người tìm!”
Ta cười nói, “nơi này tuyết đọng nửa thước, Tuyết Hoàng còn nhỏ, có thể ở trên lưng để mẫu thân bảo vệ Tuyệt Hoàng. Nếu Tuyệt Hoàng muốn giúp mụ mụ thì giúp mụ mụ quan sát 1 chút xem có nơi nào nổi lên hình tròn. Mụ mụ đang tìm thủ cấp của bà ngoại và ông ngoại của con. Tìm được thủ thấp của ông ngoại và bà ngoại rồi, mụ mụ liền có thể cùng Tuyệt Hoàng rời đi!”
Tuyệt Hoàng nhẹ nhàng oh một tiếng, một hồi lâu chỉ vào cây mai cổ trước mặt bọn ta, “mụ mụ, ngài nói thủ cấp, có phải là cái kia không? Mụ mụ, người xem, bên trong cái thủ cấp kia có hàn quang đấy!”
Ta chỉ cố tìm trên mặt đất nhưng không ngờ Đường Vũ Hiên lại đặt ở trên nhánh cây
Hàn quang đó chính là hàn băng ngọc bên trong thủ cấp của mẫu thân. Quả nhiên đúng vậy! Mũi ta cay cay, tìm kiếm nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng có kết quả rồi!”
“Tuyệt Hoàng thật tốt, vừa nhìn đã có thể thấy được!” Ta cười, đang muốn phi thân lên thì lại bị ngã xuống 1 bên
A! cư nhiên là vậy! Ta móc thuốc tăng lực từ trong lòng ra, nuốt vào 1 viên, qua 1 hồi lâu, cảm thấy tất cả khí lực đều đã trở về bên trong cơ thể
Đường Vũ Hiên dùng hết tâm kế để đoạt lấy thủ cấp của mẫu thân và mẫu thân là vì cục diện phong thuỷ, là cục diện phong thuỷ gì?”
“mụ mụ, mụ mụ, người không có việc gì chứ? Hay là mụ mụ buông Tuyệt Hoàng xuống đi, Tuyệt Hoàng tự mình đi!”
Ta nhẹ nhàng lắc đầu “Tuyệt Hoàng, mụ mụ đã thấy được thủ cấp của ông ngoại và bà ngoại, mụ mụ đã tìm kiếm lâu lắm rồi!” Dứt lời, liền bắt đầu khóc không thành tiếng
“mụ mụ, đừng khóc! Mụ mụ!” Tuyệt Hoàng lớn tiếng nói
Hít 1 hơi, đang định tiến lên thì lại có người ra tay trước ta 1 bước, phi thân tới, đoạt lấy 2 thủ cấp đó. Là Đường Vấn Thiên!
Ta tái nhợt nghiêm mặt quay đầu, lúc này sắc trời đã dần sáng, nương theo sắc trời, ta thấy hắn tiều tụy hơn trước đây 1 ít. Vẫn xoả tóc, vận long bào màu đen. 2 người bọn ta, một người triều phục màu đỏ, hồng y phấp phới. Một người long bào màu đen, đứng trong tuyết giống như 2 ác quỷ trong địa ngục
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, vươn tay về phía ta “Đưa Tuyệt Hoàng cho ta!” Thanh âm của hắn rất khàn, như là đã khóc rất lâu
Khoé môi ta phiếm ý cười lạnh lùng “Đưa thủ cấp cho ta!”
Hắn nheo mắt lại “Tuyệt Hoàng và thủ cấp, ngươi chọn cái nào?”
Ta nhắm mắt, cố gắng khống chế chính mình “Lúc đầu 2 người chúng ta đã nói, Tuyệt Thế cho ngươi, Tuyệt Hoàng cho ta!”
Cả người hắn run rẩy, miệng hết mở rồi đóng, hết đóng rồi mở, 1 hồi lâu mới nói “Đưa Tuyệt Hoàng cho ta!”
” mụ mụ! Mụ mụ! Phụ thân! Tuyệt Hoàng muốn cả 2 người! Oa!” Thân thể nhỏ nhắn của nàng vì khóc mà run rẩy
Ta cảm thấy khí huyết dâng lên. Một ngụm máu tươi liền cứ vậy phun lên nền tuyết
Hắn nhìn ta, tiến tới phía trước từng bước, muốn nói rồi lại nói không nên lời
” mụ mụ! Mụ mụ! Người đừng lo! Mụ Mụ! Người đừng chết! Ta không đi theo mụ mụ nữa! Tuyệt Hoàng ở lại bên cạnh phụ thân, Tuyệt Hoàng chiếu cố đệ đệ! Mụ mụ lấy thủ cấp của ông ngoại và bà ngoại đi đi! Mụ Mụ!” Nàng kêu khóc. Lệ trong đôi mắt ta liền cư thế rơi xuống, đôi mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào Đường Vấn Thiên “Đưa thù cấp cho ta, đưa Tuyệt Hoàng cho ta!”
Trong đôi mắt hắn mơ hồ phiếm lệ quang. Đi lên phía trước từng bước, rồi lại từng bước! Hắn tiến lên phía trước, ta lùi về phía sau “Hoàng thượng, giao ước 3 năm ta đã tuân thủ, xin hoàng thượng hoàn thành ước định!” Chết tiệt! Máu bên khoé môi lại chảy xuống. Nhưng ta vẫn đứng thằng, kiêu ngạo nhìn hắn
“Diệp Dược Nô! Ngươi như vậy cũng vô ích! Mấy năm trước, ta đã nói với ngươi rằng ta sẽ dùng độc xích hoàng, với thực lực của ngươi, ta không tin ngươi cư nhiên không có giải dược! Ngươi lại đang diễn kịch rồi, phải không? Phải không?” Hắn vội vàng nói
Ta híp mắt nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười “Hoàng thượng muốn xác định cái gì? Thôi! Tuyệt Hoàng, đi theo mụ mụ! Đã tới nơi này rồi, ta nhất định phải mang theo con cùng đi!”
Thân thể nho nhỏ của Tuyệt Hoàng khóc đến phát run “Mụ mụ! Mụ mụ! Hay là quên đi! đừng đi! Chúng ta ở lại hoàng cung cũng được! Mụ mụ!”
Bên môi ta nở nụ cười vô lực “Nhưng, làm sao bây giờ, Tuyệt Hoàng, trong hoàng cung của phụ thân con đã không còn cho phép mụ mụ ở lại nữa! Nếu Tuyệt Hoàng muốn ở lại thì mụ mụ để cho Tuyệt Hoàng ở lại, được không?”
Đường Vấn Thiên giận dữ nói “Sao ngươi có thể nói như thế? Rõ ràng là hận ta như vậy! Rõ ràng là ngươi không muốn mang Tuyệt Hoàng đi! Tại sao lại mang nàng đến đây? Ngươi muốn gặp mặt ta sao? Bọn ta đã ở trước mặt ngươi, ngươi còn muốn cái gì? Đưa Tuyệt Hoàng cho ta!” Hắn vươn 2 tay về phía ta
Ta biết, ta đã không còn cách nào để mang Tuyệt Hoàng đi rồi! Chì là, Tuyệt Hoàng, mụ mụ cũng không muốn thế. Bên môi miễn cưỡng nở 1 nụ cười, lãnh đạm nói “Được, ta để Tuyệt Hoàng lại, đưa thủ cấp cho ta!”.
Hắn gật đầu, ” hảo!”
Tuyệt Hoàng ôm cổ ta, khóc lớn nói, “xin lỗi, mụ mụ, Tuyệt Hoàng không có năng lực bảo vệ mụ mụ! Tuyệt Hoàng muốn trở thành người mạnh nhất trên đời, ta phải bảo vệ Tuyệt Thế. Mụ mụ yên tâm đi! Mụ mụ, chờ lúc rãnh rỗi, người tới thăm Tuyệt Hoàng và Tuyệt Thế cũng được!”
Ta tháo nút kết trước ngực ra, buông Tuyệt Hoàng xuống. Quay đầu lại, ôm Tuyệt Hoàng vào trong lòng, hài tử này tri kỷ như vậy, làm cho ta động tâm như vậy, làm cho ta … không nỡ buông tay!
“Diệp Dược Nô! đừng có diễn kịch nữa! buông Tuyệt Hoàng ra!” Đường Vấn Thiên lạnh lùng nói
Ta thở dài. Vuốt tóc Tuyệt Hoàng, nhẹ giọng nói “Tuyệt Hoàng, nhớ kỹ, mụ mụ yêu con! Hảo hảo chăm sóc cho Tuyệt Thế, đừng để cho người khác khi dễ. Nếu như… nếu như Tuyên Tuyết Nhi không tốt với con thì đi tìm Thái thượng hoàng, còn có quốc sư nữa! Biết không?” ta nhẹ giọng nói bên tai nàng
Nàng gật đầu, cả người bắt đầu run lên. Vừa mới đi ra, nàng chỉ mặc 1 lớp y phục, cứ như vậy, ta mới phát hiện rằng bàn tay nhỏ bé của nàng đã lạnh như băng! Ta quả nhiên không xứng làm mẫu thân! Cư nhiên nửa đêm làm cho nữ nhi đông lạnh như vậy!
“Tuyệt Hoàng, trở về đi!” Nước mắt của ta lại rơi xuống! Thân thể bé nhỏ của Tuyệt Hoàng run rẩy trong tuyết
“mụ mụ, Tuyệt Hoàng muốn mụ mụ!” Nàng khóc rất vang, nhìn bộ dáng của nàng, hạ quyết tâm, đứng lên, ôm Tuyệt Hoàng trong tay, bước về phía Đường Vấn Thiên, nhìn vào mắt hắn, lạnh lùng nói “Ngươi phải đối xử tốt với 2 bọn chúng! Đừng để chúng chịu 1 tia uỷ khuất! Đem 2 chúng nó đến nơi khác. Ở chỗ Tuyên Tuyết Nhi, ta không yên tâm!”
Hắn nhìn ta, 1 hồi mới nói, “ngươi không nói, ta cũng biết!”
Hắn cẩn thận đặt 2 cái thủ cấp lên mặt đất tuyết
Ta giao Tuyệt Hoàng vào trong tay hắn. Đụng vào tay hắn, tay hắn có chút run rẩy. Cứ như không có lời nào diễn đạt hết
Ta không lên tiếng, quay đầu lại. Cầm thủ cấp trên mặt đất lên, dùng cẩm bố tết ở trên lưng. Hắn và Tuyệt Hoàng cứ thế 1 mực yên lặng nhìn ta
Thấy ta đứng lên, hắn nói nhỏ “ngươi muốn đi đâu?”
Ta quay đầu, cười nói với hắn “Bất cứ nơi nào không có ngươi!”
Hắn nghe vậy, cả người run rẩy.
Tuyệt Hoàng cũng đã khóc lên, “Mụ mụ! Mụ mụ! Đừng đi! Mụ mụ!”
“Ta có một đề nghị, ta bố trí 1 biệt viện trong thành, ngươi vào đó ở, được không?” Hắn vội vàng nói.
Bên môi ta nở nụ cười, tiện đà cười to nói “Không phải Hoàng thượng còn có tình với Dược Nô đó chứ? Ngươi cho rằng, kiếp này, Diệp Dược Nô ta còn nhận tình của ngươi sao? Từ lúc ngươi đánh ta ba bạt tai, tình cảm vợ chồng giữa 2 chúng ta đã bị ngươi đánh tan không còn 1 mãnh, hôm nay, 2 người chúng ta… tuyệt tình! Thượng tuyền bích hạ xuống hoàng tuyền, nguyện kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp không bao giờ gặp lại!”
Trong đôi mắt hắn có lệ, nghe thấy ta nói như vậy, nước mắt liền rơi xuống. Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nước mắt của hắn nhưng đã không còn quan trọng rồi, không phải sao?
“ngươi đã không muốn nhìn thấy ta thì không cho ngươi đi!” Dứt lời, hắn liền ôm lấy Tuyệt Hoàng, vọt tới bắt lấy ta
Tại sao lại còn không buông tha ta? Trong trong ta lạnh lùng, chạy vội đi, hắn cũng bay theo tới
Sau khi bị hắn đối xử như vậy, sao ta có thể…. sao ta có thể….. Ta cảm giác được 1 nỗi tuyệt vọng như từng có. Không nên… không nên đi theo hắn
Hắn thấy đuổi không kịp ta, liền đặt Tuyệt Hoàng xuống, cởi long bào ra, khoác lên thân thể của nàng, lúc này mới lại đuổi theo ta
Ta bay vọt về phía trước, hắn ở phía sau vẫn không từ bỏ mà đuổi theo
“Đường Vấn Thiên, ta giao Tuyệt Hoàng cho ngươi không phải là để ngươi đặt nàng ở chỗ khác. Ngươi cho ta ôm nàng!” Ta phát hoả, khí huyết cả người dâng lên, máu… lại phun ra
Hắn cả giận nói, “Ngươi tại chạy trốn cái gì! Tại sao muốn chạy! Ngươi còn đang hộc máu, tại sao lại hộc máu!”
Ta không lên tiếng, cảm thấy tay hắn cầm lấy tay ta, ta tức giận muốn tránh ra nhưng lại bị hắn kéo lại, ôm vào trong ngực
“Đừng đi, đừng thề độc như vậy nữa! Ta muốn ngươi thu hồi lời độc thệ của ngươi!” Hắn giận dữ hét bên tai ta
Tại sao hắn lại như vậy? Ta không nghĩ ra. Bây giờ, nói những lời này không phải đã quá muộn sao? Trái tim của ta… cực lạnh. Nhìn Tuyệt Hoàng, ta cười nói “Tuyệt Hoàng, mụ mụ yêu con!”
Hắn buông ta ra “Sao ngươi lại nói như vậy?” Trong đôi mắt hắn tràn ngập nghi vấn
“Ta hỏi ngươi 1 việc, Tiểu Hạ … thế nào rồi?”
Thân thể hắn cứng đờ, 1 hồi lâu mới nói “đã chết!”
A, đã chết sao?
Ta cười nói, rút đoản kiếm từ bên hông hắn ra, kề lên cổ của mình, lạnh lùng nhìn hắn “Được rồi! Đường Vấn Thiên! Lùi lại!”
Khoé môi hắn co quắp, xanh cả mặt “Ngươi… thật sự không quay đầu lại sao? Cho dù là chết, ngươi cũng không quay đầu lại, phải không?”
Ta cười khổ, “không phải ta không quay đầu lại,… mà là ngươi… không cho ta cơ hội để quay đầu lại!” Dứt lời, liền không chút do dự chạy vội đi, thả người nhảy xuống vách núi! Tiểu Hạ đã chết, người làm tỷ tỷ như ta …. thật…. vô dụng
Nếu như không phải không còn cách nào khác thì ta sẽ không đến bước này, lượng độc trong cơ thể ta đã không còn khống chế được rồi! cho dù là chết…. cũng muốn thoát khỏi hắn
Hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tóm được tay trái của ta, 2 người bọn ta cứ vậy mà treo lơ lửng trên vách núi
Gió từ vực sâu thổi đến, hồng y tung bay. Tay phải ta đang cầm đoản kiếm, trên lưng còn đang mang thủ cấp của phụ thân và mẫu thân
“Cho dù là chết, ngươi cũng muốn rời khỏi, phải không?” Đôi mắt của hắn như muốn nhỏ ra máu…. yểm mị, động lòng người
Bên môi ta nở nụ cười, ngẩng đầu lên, cười nói với hắn “Đúng vậy! Nếu không phải đã tới tuyệt lộ thì Diệp Dược Nô ta há phải tìm cái chết!”
“Ta đã cho ngươi đường sống, tại sao không làm?!” Hắn giận dữ hét, khói môi tràn ra máu tươi
Ta bình tĩnh nhìn hắn, “Đường quốc chủ có biết vì sao độc xích hoàng nhiều năm như vạy mà vẫn không có người nào có thể giải không?”
Hắn đại giật mình. Trên khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sự sợ hãi
“Là bởi vì độc xích hoàng vốn khó giải! Diệp Dược Nô sở dĩ sống đến bây giờ là bởi vì Diệp Dược Nô dùng 3 năm nghiên chế giải dược, cuối cùng chỉ có thể dùng thuốc tăng lực, giữ được bản thân đến hơi thở cuối cùng!”
“Như thế nào có thể! Như thế nào có thể! Trên đời này, không có loại độc nào mà Diệp Dược Nô không giải được. Hơn nữa, 3 năm trước ta đã có nói rồi, sao ngươi lại không thể tìm ra cách nào!” Hắn gào thét, nước mắt nhỏ giọt lên mặt ta, thiêu đốt đau đớn trái tim ta
Ta vỗ về mặt mình.
“Đường Vấn Thiên, ngươi đang làm gì? Ngươi đang thương tâm sao? tại sao lại rơi lệ? Hay là, ngươi vì ta mà thương tâmsao? Ngươi bị tổn thương sao?” Ta nghiêng đầu, cảm thấy chính mình có nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra. Tại sao nam nhân này có lặp đi lặp lại bất thường như vậy. Chẳng lẽ, sự tuyệt tình ta nhìn thấy trong hoàng cung của hắn đều là giả sao?
Hắn hét lớn, “Ta đương nhiên là bị tổn thương, người phụ nữ lòng lang dạ sói này. Ta đối xử với nàng như vậy! Nàng cư nhiên hỏi ta tại sao lại rơi lệ, tại sao lại bị tổn thương, nàng không biết sao? Sao nàng lại không biết? Không phải vì nàng đã biết nên mới đem ta chơi đùa xoay vòng vòng sao? Đừng đi! Đừng đi!”
Hắn đang nói thiên ngoại ngôn ngữ sao? Sao ta cảm thấy chính mình và hắn ngôn ngữ không thông? Trong đầu hò hét vang, ta cảm thấy chình mình có chút choáng váng đau đầu. Một hồi lâu mới nói “Đường Vấn Thiên, buông ta ra!”
“Ta không buông, nàng mau đi lên! Cho dù là chết, ta cũng muốn nàng chết trong lòng ta! Ta không để nàng rời đi! Ta không để cho nàng dùng phương thức này, bộ dáng bi thê thế này để rời đi! Diệp Dược Nô hẳn phải vừa kiêu ngạo vừa xinh đẹp! Tại sao bây giờ lại bị thảm như vậy? Tại sao nàng lại cự tuyệt! Trên thế giới này, mọi người đều có khả năng cự tuyệt nhưng chỉ là Diệp Dược Nô là không! Nàng trở về đi!” Hắn gào thét lớn, thân thể lại bị trượt xuống 1 chút
“Ngươi buông ta ra!” Ta lạnh lùng nói.
Hắn ngẩn ra, nhìn vào mắt ta, như thể đã nhìn thấy sự tuyệt tình trong mắt ta, hắn vẫn ngây ngốc duy trì tư thế này, không lên tiếng
“Buông ta ra, ngươi mang theo Tuyệt Hoàng xuống núi đi! Tuyệt Thế đang chờ các ngươi ở hoàng cung!” Ta lãnh đạm nói.
“Tuyệt Thế chẳng những tại chờ chúng ta mà còn đang chờ nàng! Nàng trở về đi! Đừng cố chấp như vậy!” tay hắn dùng sức, nhưng lại lại dùng chân bám chặt vào phiến đá trên vách núi
Hắn vẫn cứ kéo, gương mặt trở nên đỏ bừng
“Mụ mụ, mụ mụ! Không phải rời khỏi Tuyệt Hoàng. Cho dù có rời đi cũng phải còn sống mà rời đi! Tuyệt Hoàng sẽ ở trong hoàng cung đợi ngươi!” Tuyệt Hoàng hắn long bào rộng thùng thình của hắn, cả người nhỏ bé đứng bên trong tuyết
Trái tim của ta…. đau đớn. Nhỏ giọng nói, “Tuyệt Hoàng. Mụ mụ, không chết, mụ mụ… chỉ là rời đi!”
Nàng không lên tiếng, phi thân xuống, ta cả kinh, cắm đoản kiếm xuống vách núi, vươn tay ôm lấy nàng, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh
Nàng ôm cổ ta, vui vẻ nói “mụ mụ, mụ mụ! Tuyệt Hoàng biết mụ mụ sẽ tiếp được ta! Mụ mụ, Tuyệt Hoàng không muốn rời khỏi ngươi!”
Nước mắt của ta liền cứ vậy rơi xuống
Sắc mặt của Đường Vấn Thiên trở nên rất khó coi, một hồi lâu mới nói “Nàng xem, nữ nhi đã nói như vậy rồi, nàng dời chân ra, đi lên đi!”
Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Lúc này bầu trời lại tiếp tục rơi tuyết, nhìn đôi mắt đầy sợ hãi của hắn, trong lòng thấy buồn cười. Không khỏi bắt đầu cười ha ha. Một tay ném Tuyệt Hoàng lên trên vách núi, lớn tiếng nói “Tuyệt Hoàng, nhớ kỹ, mụ mụ yêu con! Hãy sống cho tốt! Nhớ kỹ nam gương mặt nam nhân này! Là hắn hại mẹ con!”
Trên bờ vực, Tuyệt Hoàng lại “oa” 1 tiếng khóc lên
Ta rút đoản kiếm đang cắm trên vách núi ra, cười nhìn nhắn “thượng tuyền bích hạ xuống hoàng tuyền, chỉ mong đời đời kiếp kiếp không gặp lại!” Dứt lời, tay nâng, đao rơi, ta chặt đứt bàn tay của chính mình, mỉm cười….. rơi xuống
Trên vách núi tuôn ra 1 tiếng rống to. Giống như con sói mất đi người yêu. Tê tâm liệt phát
Ta nhắm mắt lại. A! Rốt cục, có thể rời rồi đi sao?
Nếu nhiên không phải là nghĩ đến Tuyệt Hoàng thì ta sẽ chặt tay của hắn, chỉ là…. hắn còn phải mang Tuyệt Hoàng xuống núi. Rớt xuống vực sâu như vậy… cho nên, ta chỉ có thể…. chết không toàn thây.
/163
|