Thẳng đến lúc này, ta mới phát hiện vết thương trên tay và trên đùi đau đến tận tâm can! Cũng may, tính mạng vẫn còn được bảo toàn. Vận khí cũng không tính là xui xẻo! Bên tai, tiếng vó ngựa càng lúc càng to, càng lúc càng nhanh, Tuyên Tuyết Tán đã mang binh đuổi đến đây! Nhìn đám thi thể nằm la liệt trên mặt đất, hắn kéo chặt dây cương, con ngựa nghe lời dừng lại, vì đã chạy rất lâu nên nó thở phì phì. Hắn nhíu mi, giống như không nhìn thấy ta, nói với người phía sau, “Đi xem xem, có những người này không”
Người phía sau tuân lệnh, xoay người xuống ngựa, xé khăn che mặt của đám hắc y nhân, đáp lời, “Chủ tử, là bọn hắn!”
“Làm cho cẩn thận, không được bỏ qua 1 người nào!” Tuyên Tuyết Tán ra lệnh. Đôi mắt lạnh làng chuyển đến mặt ta, dừng lại một lúc lâu, tựa hồ như đang suy xét xem có nên hỏi người qua đường là ta.
Rốt cục, như đã suy nghĩ xong, thúc ngựa, đi đến trước mặt ta, cúi người xuống, hỏi, “Nơi này đã phát sinh chuyện gì?”
Ta ngẩng đầu, híp mắt nhìn bộ dáng cao cao tại thượng của hắn. Toàn thân hắn 1 màu đen tuyền, tóc được búi cao bằng trâm màu bạc có đính 1 viên lục ngọc lớn. Vừa nhìn liền biết giá trị rất đắt. Phía dưới là đôi mắt đen như mực, không nhìn thấy đáy, 1 nửa gương mặt được che khuất bởi chiếc mặt nạ bạc, chỉ thấy được đường vòng cung hoàn hảo của đôi môi đang khẽ nhếch. Đôi tay trắng, kéo cương ngựa, hiện ra vẻ vị hoặc đến vô tận!
Ta cười bất lực, thoạt nhìn, trận đời này, cũng không phải chỉ có một mình ta không muốn để lộ gương mặt! Ít nhất còn có hắn!
“Chủ tử hỏi, ngươi o mau trả lời, còn cười cái gì!” Tên lính dẫn đầu lên giọng khiển trách bị hắn ra tay ngăn lại.
Ta nhìn thân người mình, nói nhỏ, “Ta bị thương!” Ta rõ rang chỉ nói sự thực.
Bọn họ cả kinh. Hiển nhiên, thật không ngờ, ta lại nói đến chuyện này!
Trong mắt Tuyên Tuyết Tán dần dần hiện lên ý cười, nói, “Ta thấy được!” Ý tứ rất rõ ràng, có phải hay không không cần nói, còn muốn nhìn hắn cao hứng!
Khẽ thở dài, “Ngươi là chủ nhân Tuyên thành!” Ta lạnh lùng địa nhắc nhở. Ý ta rất rõ ràng, ta xảy ra chuyện ngay trên lãnh thổ của hắn, dĩ nhiên, hắn phải chịu trách nhiệm!
Hắn thở dài, quay đầu lại nói, “Đếm xong hết chưa? Tổng cộng bao nhiêu người?”
Binh lính phía sau chắp tay đáp lời, “Thưa chủ tử, hắc y nhân tổng cộng ba mươi người, còn có hai gã kiệu phu, hẳn là đã chết rồi!”
“Cái gì gọi hẳn là! Cái ta muốn là đáp án chính xác!” Hắn quát.
Tên binh lính lại không dám nói lời nào, cúi đầu thối lui sang một bên.
“Cái kia! Ta biết!” Ta lên tiếng nói.
Hắn quay đầu lại, hơi cúi người, hỏi, “Nàng biết được gì?”
“Ta có điều kiện, ta nói cho ngươi chuyện của bọn họ, ngươi, phải cứu ta trở về, tìm cho ta đại phu tốt nhất trong thành!” Ta cắn môi cười. Trong lòng không chắc là hắn có đáp ứng hay không
Hắn nhướng mắt, rất nhanh gật đầu, “Trông nàng có vẻ là 1 nữ tử yếu đuối, cũng may không xảy ra chuyện gì.” Đôi mắt hắn lộ vẻ yên tâm. Bên môi ôn nhu cười. Nguy hiểm! Lòng ta cảnh giác.
Lúc này vì mạng sống, giao dich với ác ma ta cũng làm, kể cả nguy hiểm, bất quá bây giờ bản thân lại đang bị thương, tính mang của ta đều phụ thuộc vào tình huống này
“Hắc y nhân, trong đó có 1 gã kiệu phu bị giết chết, có 2 tên kiệu phu trốn thoát! Một người đi về hướng đông, một người đi vào thành!” Ta giúp hắn thoát vây, cũng không có nghĩa là ta sẽ để hắn sống! Nhìn thấy diện mạo thật của ta, tất cả đều phải chết! Lúc này vừa lúc mượn tay Tuyên Tuyết Tán.
Đôi mắt của Tuyên Tuyết Tán sâu thẳm không thấy đáy, nhìn ta thật sâu . Giống như đang suy xét xem lời ta nói có mấy phần đáng tin. Một hồi lâu, cất giọng nói, “Báo cho Tuyết Hạo và Tuyết Băng, để cho bọn họ đuổi theo!”
1 người phía sau tuân lệnh, liền đốt pháo hiệu, 1 lúc sau khi pháo hoa bay lên bầu trời, chân trời phía đông cũng bắn lên 1 hồi pháo giống như vậy, Tuyên Tuyết Tán lúc này mới quay đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ta.
“Thương thế của nàng, như thế nào rồi!” Âm thanh của hắn không còn lạnh lùng, nhưng mang theo sự kiên định. Sợ là hôm nay nếu không cho hắn biết đáp án, hắn sẽ không mang ta trở về. Mà ta, trên đùi có thương tích, nếu tự đi vào trong thành, tất nhiên là không có khả năng! Cho nên, chỉ có thể trông vào sự giúp đỡ của hắn.
Bên môi hắn phiếm ý cười, nói nhỏ, “Ta không ngại ở chỗ này chờ!”
Khẽ thở dài, ta nói, “Bị cướp, nếu không phải khi còn bé tập được một ít khinh công thì thứ đứng trước mặt ngươi bây giờ là 1 xác chết.” Nói đến đây, ta dần dần cảm thấy uỷ khuất. Hai tròng mắt xuất hiện một tầng hơi nước.
Hắn ngẩng đầu, nhìn đại thụ và tổ ong trên mặt đất, lại sợi dây đang treo trên đó, một hồi lâu nói, “Nàng rất thông minh!” Trong thanh âm thanh mang theo sự tán thưởng!
Chỉ nhìn mấy thứ đó, liền biết được đã xảy ra chuyện gì, hắn, cũng không phải là ngốc
Ta cười bất lực, “Thành chủ không hổ danh là thành chủ, vừa nhìn đã biết phát sinh chuyện gì.” Ta đã quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, mệt đến mức ngay cả mắt hắn cũng không nhìn rõ nữa rồi
Lắc lắc đầu, muốn nhìn rõ hắn, nhưng không có cách nào
“Ta thích nữ tử thông minh. Theo ta trở về, làm nữ nô của ta, thế nào?” Nụ cười trên môi của hắn vốn là ôn nhu như vậy, nhưng lời nói ra lại thập phần tàn nhẫn.
Nữ nô! So với thiếp nô còn thấp hơn! Có nhiều người, khi được quan nhân nhìn trúng rồi, chủ tử liền không do dự mà cho đi! So với kỹ nữ, nữ nô cũng không cao bằng
Nhất định phải bị trói buộc vào chữ “nô” sao? Lòng ta trong vô lực. Chờ một chút! Tuyên Tuyến Tán! Tán nhi! Đánh cuộc một lần!
Ta đem lục ngọc như ý nhiều năm trước của bằng hữu của phụ thân lấy ra. Bởi vì nó rất nhỏ, cho nên, ta vẫn mang theo nó.
Tuyên Tuyết Tán hai mắt hiện lên vẻ cả kinh! Nhanh chóng xoay người xuống ngựa, đoạt lục ngọc như ý trong tay ta, quát, “Cái này ở đâu mà có! Nàng làm thế nào mà có được cái nay!”
Ta nói nhỏ, “Đây là vật đính hôn lão thành chủ cho ta, lần này, ta tới nơi này, đó là tới tìm ngươi, Tuyết Tán!”
Người phía sau tuân lệnh, xoay người xuống ngựa, xé khăn che mặt của đám hắc y nhân, đáp lời, “Chủ tử, là bọn hắn!”
“Làm cho cẩn thận, không được bỏ qua 1 người nào!” Tuyên Tuyết Tán ra lệnh. Đôi mắt lạnh làng chuyển đến mặt ta, dừng lại một lúc lâu, tựa hồ như đang suy xét xem có nên hỏi người qua đường là ta.
Rốt cục, như đã suy nghĩ xong, thúc ngựa, đi đến trước mặt ta, cúi người xuống, hỏi, “Nơi này đã phát sinh chuyện gì?”
Ta ngẩng đầu, híp mắt nhìn bộ dáng cao cao tại thượng của hắn. Toàn thân hắn 1 màu đen tuyền, tóc được búi cao bằng trâm màu bạc có đính 1 viên lục ngọc lớn. Vừa nhìn liền biết giá trị rất đắt. Phía dưới là đôi mắt đen như mực, không nhìn thấy đáy, 1 nửa gương mặt được che khuất bởi chiếc mặt nạ bạc, chỉ thấy được đường vòng cung hoàn hảo của đôi môi đang khẽ nhếch. Đôi tay trắng, kéo cương ngựa, hiện ra vẻ vị hoặc đến vô tận!
Ta cười bất lực, thoạt nhìn, trận đời này, cũng không phải chỉ có một mình ta không muốn để lộ gương mặt! Ít nhất còn có hắn!
“Chủ tử hỏi, ngươi o mau trả lời, còn cười cái gì!” Tên lính dẫn đầu lên giọng khiển trách bị hắn ra tay ngăn lại.
Ta nhìn thân người mình, nói nhỏ, “Ta bị thương!” Ta rõ rang chỉ nói sự thực.
Bọn họ cả kinh. Hiển nhiên, thật không ngờ, ta lại nói đến chuyện này!
Trong mắt Tuyên Tuyết Tán dần dần hiện lên ý cười, nói, “Ta thấy được!” Ý tứ rất rõ ràng, có phải hay không không cần nói, còn muốn nhìn hắn cao hứng!
Khẽ thở dài, “Ngươi là chủ nhân Tuyên thành!” Ta lạnh lùng địa nhắc nhở. Ý ta rất rõ ràng, ta xảy ra chuyện ngay trên lãnh thổ của hắn, dĩ nhiên, hắn phải chịu trách nhiệm!
Hắn thở dài, quay đầu lại nói, “Đếm xong hết chưa? Tổng cộng bao nhiêu người?”
Binh lính phía sau chắp tay đáp lời, “Thưa chủ tử, hắc y nhân tổng cộng ba mươi người, còn có hai gã kiệu phu, hẳn là đã chết rồi!”
“Cái gì gọi hẳn là! Cái ta muốn là đáp án chính xác!” Hắn quát.
Tên binh lính lại không dám nói lời nào, cúi đầu thối lui sang một bên.
“Cái kia! Ta biết!” Ta lên tiếng nói.
Hắn quay đầu lại, hơi cúi người, hỏi, “Nàng biết được gì?”
“Ta có điều kiện, ta nói cho ngươi chuyện của bọn họ, ngươi, phải cứu ta trở về, tìm cho ta đại phu tốt nhất trong thành!” Ta cắn môi cười. Trong lòng không chắc là hắn có đáp ứng hay không
Hắn nhướng mắt, rất nhanh gật đầu, “Trông nàng có vẻ là 1 nữ tử yếu đuối, cũng may không xảy ra chuyện gì.” Đôi mắt hắn lộ vẻ yên tâm. Bên môi ôn nhu cười. Nguy hiểm! Lòng ta cảnh giác.
Lúc này vì mạng sống, giao dich với ác ma ta cũng làm, kể cả nguy hiểm, bất quá bây giờ bản thân lại đang bị thương, tính mang của ta đều phụ thuộc vào tình huống này
“Hắc y nhân, trong đó có 1 gã kiệu phu bị giết chết, có 2 tên kiệu phu trốn thoát! Một người đi về hướng đông, một người đi vào thành!” Ta giúp hắn thoát vây, cũng không có nghĩa là ta sẽ để hắn sống! Nhìn thấy diện mạo thật của ta, tất cả đều phải chết! Lúc này vừa lúc mượn tay Tuyên Tuyết Tán.
Đôi mắt của Tuyên Tuyết Tán sâu thẳm không thấy đáy, nhìn ta thật sâu . Giống như đang suy xét xem lời ta nói có mấy phần đáng tin. Một hồi lâu, cất giọng nói, “Báo cho Tuyết Hạo và Tuyết Băng, để cho bọn họ đuổi theo!”
1 người phía sau tuân lệnh, liền đốt pháo hiệu, 1 lúc sau khi pháo hoa bay lên bầu trời, chân trời phía đông cũng bắn lên 1 hồi pháo giống như vậy, Tuyên Tuyết Tán lúc này mới quay đầu, bình tĩnh nhìn chằm chằm vào ta.
“Thương thế của nàng, như thế nào rồi!” Âm thanh của hắn không còn lạnh lùng, nhưng mang theo sự kiên định. Sợ là hôm nay nếu không cho hắn biết đáp án, hắn sẽ không mang ta trở về. Mà ta, trên đùi có thương tích, nếu tự đi vào trong thành, tất nhiên là không có khả năng! Cho nên, chỉ có thể trông vào sự giúp đỡ của hắn.
Bên môi hắn phiếm ý cười, nói nhỏ, “Ta không ngại ở chỗ này chờ!”
Khẽ thở dài, ta nói, “Bị cướp, nếu không phải khi còn bé tập được một ít khinh công thì thứ đứng trước mặt ngươi bây giờ là 1 xác chết.” Nói đến đây, ta dần dần cảm thấy uỷ khuất. Hai tròng mắt xuất hiện một tầng hơi nước.
Hắn ngẩng đầu, nhìn đại thụ và tổ ong trên mặt đất, lại sợi dây đang treo trên đó, một hồi lâu nói, “Nàng rất thông minh!” Trong thanh âm thanh mang theo sự tán thưởng!
Chỉ nhìn mấy thứ đó, liền biết được đã xảy ra chuyện gì, hắn, cũng không phải là ngốc
Ta cười bất lực, “Thành chủ không hổ danh là thành chủ, vừa nhìn đã biết phát sinh chuyện gì.” Ta đã quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, mệt đến mức ngay cả mắt hắn cũng không nhìn rõ nữa rồi
Lắc lắc đầu, muốn nhìn rõ hắn, nhưng không có cách nào
“Ta thích nữ tử thông minh. Theo ta trở về, làm nữ nô của ta, thế nào?” Nụ cười trên môi của hắn vốn là ôn nhu như vậy, nhưng lời nói ra lại thập phần tàn nhẫn.
Nữ nô! So với thiếp nô còn thấp hơn! Có nhiều người, khi được quan nhân nhìn trúng rồi, chủ tử liền không do dự mà cho đi! So với kỹ nữ, nữ nô cũng không cao bằng
Nhất định phải bị trói buộc vào chữ “nô” sao? Lòng ta trong vô lực. Chờ một chút! Tuyên Tuyến Tán! Tán nhi! Đánh cuộc một lần!
Ta đem lục ngọc như ý nhiều năm trước của bằng hữu của phụ thân lấy ra. Bởi vì nó rất nhỏ, cho nên, ta vẫn mang theo nó.
Tuyên Tuyết Tán hai mắt hiện lên vẻ cả kinh! Nhanh chóng xoay người xuống ngựa, đoạt lục ngọc như ý trong tay ta, quát, “Cái này ở đâu mà có! Nàng làm thế nào mà có được cái nay!”
Ta nói nhỏ, “Đây là vật đính hôn lão thành chủ cho ta, lần này, ta tới nơi này, đó là tới tìm ngươi, Tuyết Tán!”
/163
|