Cuộc sống sau đó vừa vui sướng lại vừa phong phú. Vấn Hiên đích thật là một người tri kỷ. Chờ khi ta hái dược thảo trở về, hắn đã làm xong thức ăn. Mặc dù ở cùng một chỗ với hắn, cuộc sống không được như trước, nhưng cũng coi như là tạm được. Đường Vấn Thiên từ sau ngày nọ liền giống như là đã biến mất, không còn xuất hiện
Nhưng mỗi lần đi ngang qua cái sơn động kia lại có thể mơ hồ nhìn thấy hoả quang [ánh lửa]. Ta nhẹ thở dài một hơi. Từ sau ngày ta thành thân với Vấn Hiên, ta và hắn đã không thể trở lại như trước nữa rồi. một đôi nam nữ sau khi chia tay, nếu không tìm đến một nửa khác thì như thế không tính là chính thức chia tay. Chỉ khi hai bên đều thành thân, đều có gia đình mới tính là chính thức cách duyên
Lúc trước, hắn có Tuyên Tuyết Nhi, mà ta nhưng vẫn chưa gả cho ai nên hai người bọn ta vẫn còn có thể quay lại. Bây giờ, ta đã tự mình cắt đứt sợi dây nối này rồi. Từ nay về sau, ta chính thức có người nam nhân ta yêu, trong cả đời thiếu nữ Diệp Dược Nô này, hắn đã chém chết tất cả những nam nhân vào cốc muốn cầu thân ta, sau đó lại xếp đặt ta như vậy. Thậm chí ở trên đảo này, hắn còn muốn tách rời ta và Vấn Hiên.
Con người đều có ý nghĩ phản động, cho dù vốn bình tình thực thực [ít khi thay đổi cảm xúc], không dễ dàng nổi giận, nhưng một khi đã có lực tác động thì sẽ nhanh chóng phát hoả, đạt đến tình trạng không gì cản nổi
Ta và Vấn Hiên chính là trường hợp này. Nếu không bị Đường Vấn Thiên bắt nhốt trong một tháng, hai người bọn ta có thể sẽ không biết quý trọng hạnh phúc như thế này.
Nguyên lai, một người sau khi từ bỏ thù hận, từ bỏ tranh chấp sẽ có tâm tình như vậy. Cư nhiên bình tĩnh như vậy. Trong lòng không còn cảm giác tiếc nuối. Như vậy thật tốt. Vấn Hiên sẽ bù đắp khuyết điểm kia trong đáy lòng ta
“Vấn Hiên! Có ở đấy không?” Ta nói với hắn
Bên môi hắn nở nụ cười “Với cái chân này của ta, còn có thể đi nơi nào đây?”
Ta hôn mạnh lên mặt hắn, cười nói “Cho ta nhìn chân chàng!”
Hắn thoáng giật mình , nhỏ giọng nói, “Kỳ thật, đã sắp hết rồi! Hẳn đã được nàng chữa khỏi. Ta cảm thấy chúng ta là nên rời đi!”
“Rời đi như thế nào? Nơi này tứ phía đều hiểm yếu, căn bản là không rời đi được!” Ta cau mày nói “Bản thân ta cảm thấy ở nơi này rất tốt. Ít nhất là nói, chúng ta đã thành thân ở đây, phải không?”
Hắn nhỏ giọng nói, “Ta không nên để nàng cả đời cùng ta chịu khổ. Hơn nữa, nơi này có ôn tuyền. Nói cách khác, nơi chúng ta đang ở là trên một ngọn núi lửa. Ta sợ, ở chỗ này không được bao lâu thì đã bị núi lửa nuốt chửng. Ta vừa mới thành thân với nàng, ta không muốn lảng phí thời gian như vậy!”
Bên môi ta nở nụ cười khẽ “Nhưng phải làm sao bây giờ, Vấn Hiên, chúng ta vốn không có cách nào rời đi! Nếu có biện pháp, đại ca của chàng thông minh như vậy, thì hắn đã sớm nghĩ ra rồi!”
Hắn cau mày, khóe môi chầm chậm rủ xuống vài phần. Ta chọn mi. Biết hắn không thích ta nhắc tới Đường Vấn Thiên.
“Chính mình không có biện pháp, không có nghĩa là người khác không có biện pháp. Chúng ta không thoát ra được thì có thể cầu cứu người khác. Đốt lửa làm tín hiệu cầu cứu, chúng ta dùng biện pháp này cũng được!” Hắn tái nhợt nghiêm mặt nói.
Ta chậm rãi gật đầu. Không sai! Bọn ta có thể đốt lửa, gió sẽ thổi cho lửa to, như vậy thì sẽ có người nhìn thấy. Sau một thời gian thì sẽ có người tới cứu bọn ta
Vì vậy, chờ tới ngày hôm sau, ta liền bắt đầu mượn gió đốt lửa. Lúc đầu ngọn lửa rất khó duy trì. Đợi đến ngày hôm sau, ngọn lửa cư nhiên bất diệt. Có người bỏ thêm củi, là Đường Vấn Thiên. Hắn mấy ngày nay vẫn luôn che giấu bọn ta, bây giờ nhìn thấy ngọn lửa, tất nhiên đã hiểu rõ dụng ý của bọn ta
Tên nam nhân này là người bình tĩnh nhất trong số bọn ta trên cái đảo này. Chờ thêm ba ngày, bên ngoài đảo đã có người tiến lại, nhưng lại vì nơi đây rất nguy hiểm nên không thể vào. Cũng chỉ hảo thôi [thậc tình ta chẳng hiểu câu này T.T]. Ta thấy sắc mặt Vấn Hiên hổ thẹn nên cũng không nói nhiều
Ngày hôm sau nữa, ngọn lửa vẫn chưa tắt
Lại qua thêm mấy ngày, ta đứng trên ngọn núi nhìn thấy một đội thuyền lớn đang đứng bên ngoài đảo. “Lần này được cứu rồi”- Ta thầm nghĩ
Quả nhiên, từ trên chiếc thuyền lớn thả xuống vài cái thuyền nhỏ, mấy chiếc thuyền nhỏ đó liền đón sóng đi tới hướng hòn đảo. Qua khoảng ba nén nhang, ta nghĩ rằng đã có hi vọng rồi.Nhưng ai ngờ, từ trên chiếc thuyền nhỏ bước xuống lại là hai người mặc trang phục binh lính
Bọn ta đứng ở trên bờ cát, chứng kiến bọn họ đi lại đây. Đúng là thật cao hứng! Nguyên lai, không phải là ta không muốn rời khỏi nơi này, chỉ là không có cơ hội mà thôi
Đi theo bọn họ cùng nhau ngồi vào trên chiếc thuyền nhỏ, lúc rời khỏi đảo, ta nhịn không được mà quay đầu lại nhìn. Hòn đảo này, bọn ta vốn không thề quay trở lại đó nữa rồi. Nơi này chôn giấu kí ức đẹp nhất của ta là Vấn Hiên. Còn có ta và Vấn Thiên. Nhìn trộm hắn một cái, nhưng lại phát hiện hắn đã đang nhìn ta. Ánh mắt cả hai chạm nhau, liền như bị điện giật mà tự động dời đi.
Ta nhìn chằm chằm vào y phục của Vấn Hiên, hắn thì nhìn chằm chằm ra ngoài khơi
Đợi đến khi đến bên cạnh thuyền lớn, tên nam nhân thủ lĩnh vận chiến giáp màu đen chau mày nhìn ba người bọn ta. Hồi lâu sau mới hoài nghi nói “Đường Vấn Thiên?” Sau đó chuyển ánh mắt qua trên người ta và Vấn Hiên.
Đường Vấn Thiên cười khổ “Long Nộ!”
Long Nộ? Trong lòng ta cả kinh, hai tròng mắt liền ngoắc ra nhìn thẳng vào hắn “Ngươi là Long Nộ?”
Hắn híp mắt nhìn ta. Tên nam nhân này rất cao, thậm chí so với Đường Vấn Thiên còn cao hơn nửa cái đầu. Hàng mày lưỡi kiếm, gương mặt nam tính, anh khí bức người. Đôi mắt như chim ưng, sống mũi thẳng tắp, có chút giống mũi ưng câu. Nhưng lại dị thường đẹp mắt. Hắc y thiết giáp, hai bên áo choàng màu đen bên ngoài đều có thêu hình kim long ngũ trảo [5 ngón]. Lúc này, bạc môi hắn mím chặt, mất hứng mà nhìn ta “Nữ nhân!”
“Nữ nhân thì sao?” Ta không nhịn được nói.
Khoé môi hắn rủ xuống vài phần, quay đầu nhìn Đường Vấn Thiên “Hẳn là ngươi biết quy củ của ta!”
“Quy củ chỉ do mình ngươi đề ra! Càng huống chi, mấy năm trước, không phải quốc chủ đã phá bỏ cái quy củ này rồi sao?” Vấn Hiên nghiêm mặt cười nói
Hắn cau mày, một hồi lâu mới nói, “Ngươi là ai!”
“Là ai không quan trọng! Bất quá, bây giờ xin mời quốc chủ nhớ kỹ mặt hắn. Nếu hắn có bị làm sao, ta tin rằng người nào đó sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Ta cười lạnh nói.
Hắn cau mày.”Nữ nhân này từ đâu tới đây! Ném nàng xuống thuyền cho ta! Đường quốc chủ, ngươi và tên ương tử bệnh tật này đi lên, nàng ta, không được!”
Hắn mới nói dứt lời, hai gã binh lính liền lại đây muốn bắt ta. Vấn Hiên dang tay che ở phía trước ta “Các ngươi ai dám động vào nàng?!”
“Ta xem, hay là ngươi không nên xúc động như vậy! Ta sợ sau lúc trở về, ngươi sẽ hối hận cả đời!” Đường Vấn Thiên chậm rãi cau mày
Hắn lấy tay chỉ vào chiếc mũi ưng câu của mình, cười to nói “Chỉ là một nữ nhân mà thôi! Ta như thế nào có thể hối hận! Không ném nàng ta xuống, ta mới sẽ hối hận! Còn không mau ném!”
Trên mặt binh lính lộ ra thần sắc khó xử, muốn lại đây nhưng rồi lại không hành động. Sợ hai người bọn ta bạo động, làm lật chiếc thuyền nhỏ! Đến lúc đó, mấy người trên thuyền đều rơi xuống nước thì không nói, còn phải mang thêm tội danh “hành sự bất lực”
Ta cười nói vời Long Nộ “Quốc chủ chỉ là không muốn nhìn thấy nữ nhân mà thôi, không phải sao? So với việc bị quốc chủ ném xuống biển, không bằng tự mình nhảy xuống còn tiêu sái hơn một chút! Nữ nhân giang hồ, chết thì có là gì?” Nói xong, ta liền phi thân nhảy vào trong nước.
Ta nhìn thấy gân xanh trên trán hắn nhảy nhảy. Vấn Hiên xoay người lại muốn bắt lấy ta nhưng lại không bắt được, liền cùng ta nhảy xuống. Đường Vấn Thiên nghiêng nửa người về phía hai chúng ta, cất giọng nói với Long Nộ “Nếu nàng ấy chết, Diệp Hàn Mai trở về sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Long Nộ hừ lạnh nói “Tự thân còn khó bảo toàn, còn muốn quản ta!”
Ta nổi lên mặt nước, cười với hắn nói “Nếu tự thân khó bảo toàn, ta đây liền mạng muội muội của ta về Phượng Hoàng cốc, miễn cho việc ở chỗ này làm tội phạm! Phượng Hoàng cốc thần y gia, thừa sức nuôi dưỡng 1 người!”
Vấn Hiên cũng đứng dậy theo ta, dìu lấy thân thể ta “Sau này đừng làm chuyện này nữa, biết không? Làm ta sợ muốn chết!”
Ta chuyển ánh mắt sang phía hắn, nói .”Vấn Hiên, cùng chết với ta, có sợ hay không?”
Hắn cười nói, “Là vinh hạnh của ta!”
Ta ôm lấy cổ hắn. Thấy Long Nộ khoé môi tàn nhẫn co quắp, hồi lâu mới hét lớn “Ngươi dám! Làm nàng ta chết đuối cho ta! Ngươi chết rồi, ta xem ngươi làm như thế nào mà mang nàng ấy đi!”
“Hôm nay giết thì là giết, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ có ngày truyền tới tai Diệp Hàn Mai, ngươi ngẫm lại xem!” Đường Vấn Thiên quát hắn.
Hắn híp mắt nhín Vấn Thiên trong chốc lát. hồi lâu mới quát “Vậy thì làm sao bây giờ?”
Đường Vấn Thiên cười nhún vai. Quét mắt liếc nhìn hai người bọn ta một cái. Khoé môi lại chầm chậm rũ xuống.
Long Nộ kêu khẽ một tiếng, phi thân lên, một tay chống giữ cái đáy thuyền nhỏ, một tay nhấc hai người bọn ta lên. Một tay một mình mang giáp, đem hai bọn ta nhảy lên! Ta híp mắt nhìn hắn, cư nhiên nhìn thấy sau lỗ tai hắn lúc đó mơ hồ có hình hoa văn dạng lưới [nguyên văn là “võng trạng hoa văn”]. Mặc dù chỉ là chợt loé rồi biến mất nhưng ta lại rõ ràng thấy được.
Người này! Người này! Ta nhìn thằng vào hắn mà quan sát. Hắn buông chúng ta ra, lạnh lùng nói “Dẫn bọn hắn đến khoang thuyền! Bố trí cho bọn hắn khoang thuyền tốt nhất!”
Đường Vấn Thiên lúc này cũng đi theo lên thuyền, ta thấy hắn nói nhỏ bên tai Long Nộ vài câu, Long Nộ liền chau mày nhìn hắn một cái, lại nhìn sang ta và Vấn Hiên, hồi lâu mới cười ha ha nói “Long Nộ ta chưa bao giờ tin vào thần thánh!”Dứt lời, liền cười lớn rồi rời đi!
Khoé môi Đường Vấn Thiên rủ xuống vài phần. Lúc này mới đi theo các binh sĩ vào khoang thuyền.
Rất không khéo, hai khoang thuyền lại bị an bài cùng nhau!
Bọn ta cố gắng không để dụng mặt. Vấn Hiên cũng cảm giác được không khí giữa bọn ta, nên cũng không lắm miệng. Chỉ yên lặng bồi tại bên người ta
Sau đó, ta đụng phải một vấn đề rất lớn. Ta bắt đầu say sóng! Có thể là do có hỉ mạch [nguyên văn là “hại hỉ duyên cớ”]. Nói tóm lại, bắt đầu từ buổi sáng, vẫn nôn cho đến khi ngủ. Long Nô rất buồn bực. Từng muốn gọi quân y đến xem ta, nhưng lại bị ta một lời từ chối
Ta chính là thần y, còn cần quân y của hắn đến xem?
Ta nhìn thấy cá là nôn, nhìn thấy biển cũng nôn. Cuối cùng, cư nhiên đã nôn ra tơ máu. Lại đang nôn.
Vấn Hiên rất nòng lòng, muốn xem mạch cho ta, ta cũng không cho “Ta đã sớm xem mạch rồi! Chết tiệt! Tại sao lại như vậy! Nguyên lại, đây là điểm khác biệt với người Trạch quốc! Chuyện gì xảy ra, oẹ!” Trước đây khi mang thai Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng, ta một chút cũng không có dấu hiệu ốm nghén. Thậm chí cho đến ngày sinh, người khác cũng không biết là ta mang thai. Ai ngờ lần mang thai này lại hại người như vậy!
Đều là tên Đường Vấn Thiên – yêu tinh hại người này làm hại! Ta, oẹ!
Bởi vì nôn quá nhiều, nên dẫn đến cơ thể suy yếu, không thể ăn được cơm. Thức ăn đều là Vấn Hiên đi lấy đến khoang thuyền cho ta. Lúc này là lúc hài tử sinh trường, ta dù có khó chịu đến thế nào thì cũng phải ăn.
Hôm nay, Vấn Hiên đi ra ngoài lấy cơm, chỉ trong chốc lát sau, cánh cửa khoang thuyền liền bị mở ra “Ngươi đã trở về? Nhanh như vậy?” Ta nhỏ giọng nói. Oẹ!
“Là ô mai Tuyên thành, ta nhờ Long Nộ đi tìm! Nàng ăn chút đi! Sao lần này lại ốm nghén nặng như vậy? Ta nhớ lần trước nàng căn bản không hề ốm nghén!” Đường Vấn Thiên cau mày nói.
Đáng chết! Đúng là không thể qua khỏi mắt hắn!
Nhận lấy ô mai trong tay hắn, chọn một viên rồi cho vào miệng. Lúc này mới cảm thấy khá hơn chút
“Vấn Hiên có biết không? Nàng có định sinh hài tử không?” Hắn đứng ở bên người ta, nhỏ giọng nhưng lại lãnh đạm nói.
“Hắn ước chừng đã biết! Còn phải xem ý của hắn! Nếu trong lòng hắn không thoải mái, ta liền sẽ phá đi!” Nói xong, ta liền lại chọn một viên ô mai rồi cho vào miệng! À! Trước giờ chưa từng cảm thấy ăn quả ô mai lại ngon như vậy! Cảm giác ê ẩm, thật là tốt!
Khoé môi hắn thoáng trắng bệch, hồi lâu mới nặng nề cả giận nói “Tuỳ nàng!” Dứt lời, liền vội vàng rời đi với sắc mặt giận dữ.
Ta hào phóng hưởng thụ cảm giác chua chua của ô mai. Nguyên lai, đây là nguyên nhân mà nữ tử khi mang thai thích ăn chưa. Cư nhiên là vì giảm bớt chứng nôn nghén.
Có vị chua của ô mai, ta liền không còn cảm thấy buồn nôn. Cũng có thể ngắm cảnh biển. Long Nộ vốn không thích nói chuyện với người khác, nhất là phụ nữ, nhưng Đường Vấn Thiên thì lại có thể nói chuyện với hắn. Đây có thể là vấn đề về thân phận đây!
Cho đến lúc này, ta mới phát hiện, đãi ngộ của bọn ta so với Đường Vấn Thiên khác nhau nhiều đến thế này. Hắn ăn uống sung túc thì không nói, lại còn có hạ nhân chuyên hầu hạ. Cẩm y hoa phục, cả người không khác nào như đang ở trong hoàng cung, tính khí phân phát!
Trái ngược hắn với hai người bọn ta, mặc dù một người thì nôn mửa đến chỉ còn nửa cái mạng, người còn lại thì chân đi khập khiễng nhưng lại không ai hầu hạ
Nhưng Vấn Hiên lại không hề tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Chứng kiến đãi ngộ của hắn, chàng không hối hận vì đã đem ngôi vị hoàng đế tới tay tặng cho hắn?” Ta nháy mắt với chàng.
Bên môi hắn nở nụ cười ôn nhu yếu ớt, nắm lấy tay ta, nói nhỏ “Cả đời này của ta, điều duy nhất hối hận chính là đã đem nàng tặng cho hắn!”
Ta nghe vậy, phi thân nhào đến trong lòng chàng. Chàng yêu thương vuốt ve mái tóc của ta “Ta cũng tin, nếu có thể, hắn cũng sẽ tình nguyện đổi chỗ với ta! Đây là hạnh phúc mà hắn vĩnh viễn sẽ không có! Nô nhi! Nàng nói thật với ta, có phải là nàng đã có…?” Chàng nói giọng khàn khàn.
Ta cười nói, “Còn quá nhỏ! Chỉ là không nghĩ rằng sẽ như vậy! Vấn Hiên! Ta vốn muốn nói với chàng! Hài tử…”
Chàng lấy tay che môi ta “Ta biết rồi! Hài tử, là của ta! Chỉ cần là hài tử nàng sinh ra thì đều của ta!”
Cả người ta chấn động, chàng biết rồi! Hoặc là, chàng biết nhưng cũng không chắc đó có phải là thật hay không. Hẳn không thể xác định. Chàng sợ một khi đứa nhỏ này là con của Đường Vấn Thiên thì ta sẽ bị hài tử làm cho dao động! Ta lắc đầu, ôm lấy thắt lưng chàng, nhỏ giọng nói “Bây giờ, ta là thê tử của chàng, cái gì cũng đều là của chàng! Hài tử, nếu chàng không thể xác định, thì phá bỏ! Ta không có việc gì!”
Vấn Thiên thoáng giật mình , vỗ về mái tóc ta, nhẹ giọng nói “Nghe người ta nói, phá thai rất tổn hại sức khoẻ!”
Nói cách khác, chàng cũng muốn ta phá thai. Sắc môi ta thoáng tái nhợt. Đến một nam tử ấm lương [ấm áp + lương thiện] cũng để ý việc này! Vòng tay ôm lấy thắt lưng cuả hắn chầm chậm buông ra. Ta quay đầu, nói với chàng “Chờ lúc chúng ta lên bờ rồi tìm hoa hồng dược [1 loại thuốc phá thai]. Mấy ngày nay thai vị không yên. Có thể là bởi vì ta ăn quá ít! Oẹ!”
Chàng cau mày. Đem ta ôm vào trong lòng, “Thật sự không có việc gì sao? Ta sợ nàng có việc! Hài tử thật ra không sao cả!”
“Vấn Hiên, ta biết trong lòng chàng không thoải mái. Ta làm sao có thể thoái mái được. Nếu hai chúng ta không thích đứa nhỏ này thì chỉ có thể phá bỏ nó! Mặc kệ sẽ phát sinh cái gì, ta cũng không thể làm cho nó trở thành trở ngại của chúng ta, phải không?” Không biết tại sao, mặc dù thời gian hài tử ở trong bụng ta không dài nhưng ta lại ngoài ý muốn có cảm tình với hắn. Ta nghĩ vốn là vì nó được chứng kiến tình yêu giữa ta và Vấn Hiên.
Nhưng bây giờ Vấn Hiên lại không chấp nhận nó! Bàn tay bất giác xoa lên bụng nhỏ, nếu hắn thật sự không thích, như vậy, ta chỉ có thể len lén hạ sinh. Mặc kệ thế nào, ta muốn hài tử này. Nghĩ đến Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng ngày đó, ta chỉ thoáng loé lên ý niệm này trong đầu mà thôi, bây giờ nhìn thấy bọn chúng lại cảm thấy rất có lỗi.
Hài tử này, ta như thế nào cũng muốn đối xửa tốt với nó một chút. Nếu ngay cả ta cũng có ý niệm phá bỏ đó, như vậy, đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương!
Sắc môi Vấn Hiên tái nhợt, hồi lâu mới lại đây đỡ ta “Hài tử của nàng thì cũng là hài tử của ta! Thân thể nàng rất yếu, hơn nữa, phá thai rất nguy hiểm, hay là cứ để sinh đi!”
Bên môi ta lúc này mới nở nụ cười, nằm ở trong ngực hắn, nhỏ giọng nói “Vấn Hiên, hài tử nào cũng đều là lễ vật trời cao cho ta, ta muốn nhận món lễ vật này! Ta chỉ có Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng, mà chúng nó lại bị Đường Vấn Thiên giữ ở trong cung. Như vậy, y bát thần y thế gia của ta còn ai thừa kế đây?”
Ta ôn nhu xoa bụng nhỏ “Chỉ có thể là hắn rồi!”
Chàng thoáng giật mình , một hồi lâu mới nói, “Hảo! Hảo! Chúng ta sinh ra! Hài tử nàng mang trong bụng chính là người thừa kế thần y gia đây! Nếu hôm nay chúng ta nói cho nó biết rồi, nó sẽ rất tức giận! Nếu tức giận đến nỗi không thèm nhận hai chúng ta làm cha mẹ, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?”
Ta cười thành tiếng, nói nhỏ “Tính tình của hắn sẽ không ngỗ ngịch như thế!”
Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, “Giống như ai đó!”
Ta thoáng sợ hãi, cau mày. Yên lặng đầy chàng ra, tự mình nằm xuống. Vấn Hiên, chàng chung quy vẫn không bỏ qua. Điều “chỉ là” này đã trở thành sự thật, hay là, ta thật sự phải phá bỏ hài tử sao? Hài tử này khi sinh ra, Đường Vấn Thiên sẽ không thương yêu bọn chúng, bởi vì hắn đã có Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng. Đường Vấn Hiên sẽ cũng không thương chúng, bởi vì bọn chúng vốn là hài tử của Đường Vấn Thiên. Ta cũng chỉ có thể bảo trì trung lập, bởi vì, nếu ta thương yêu 2 hài tử này thì Vấn Hiên sẽ không thoải mái. Bây giờ hắn là phu quân của ta, ta phải quan tâm đến cảm nhận của hắn
Phức tạp! hai hài tử này nhất định không được ai trông mong. Hài tử người khác thì là bảo khố [=bảo bối] trong lòng, còn hài tử của ta lại là cái gai trong thịt. Một lần nhìn thấy thì sẽ làm cho người ta nhớ tới cái quá khứ không vui
Đành uống hoa hồng phấn vậy! Uống xong thì mọi chuyện sẽ không còn phức tạp như vậy! Vấn Hiên sẽ vui vẻ, ta sẽ vui vẻ, Đường Vấn Thiên có thể cũng sẽ vui vẻ.
Nhưng ta không thể cướp đoạt tính mạng của hài tữ. Đây dù sao cũng là hai tiểu sinh mạng trong bụng ta! Cho dù Vấn Hiên có không thích thì ta cũng không thể phá bỏ bọn chúng! Không có hài tử nào trời sinh là bị người khác chán ghét. Hai đứa con này, không ai thương chúng, thì để cho mình Diệp Dược Nô này thương yêu! Hạ quyết tâm, ta nhắm hai mắt lại. Nếu Vấn Hiên phản đối, ta sẽ rời khỏi chàng, sinh hài tử ra.
“Nô nhi! Hay là cứ sinh ra đi! Hài tử, dù sao cũng là một tính mạng. Tương lai mặc kệ thế nào, chúng ta cũng không thể cướp đoạt cơ hội sinh tồn của nó! Phải không? Là ta quá ích kỷ rồi!” Vấn Hiên nhỏ giọng nói.
Ta xoay lưng về phía chàng, không để ý tới tới. Vì chàng từng ích kỷ. Người làm mẫu thân luôn như thế.
Chàng híp mắt, từ phía sau ôm lấy ta, bàn tay xoa xoa ta tiểu phúc [bụng nhỏ] của ta, “Đừng tức giận, có được hay không? Vừa rồi, ta chỉ nhất thời hồ đồ!”
Ta nghe chàng nhỏ giọng xin lỗi, không khỏi mềm lòng “Chưa người nào là không được phép ra đời. Bọn chúng tốt xấu gì cũng là hai tính mạng. Bọn chúng ở trong bụng của ta thì chính là hài tử của ta! Ta tình nguyện đau đớn một lần, sinh hạ chúng ra, ít nhất có thể đi, có thể nhảy, cũng không muốn phá bỏ hài tử. Đây chính là trái tim của một người làm mẫu thân!”
“Ta biết. Năm đó, nàng vì Tuyệt Hoàng mà để bàn tay của mình lại trong tay Vấn Thiên. Ta năm đó lại oán nàng, hận nàng. Chỉ là, sau này ngẫm lại, đây chỉ là trái tim toàn tâm toàn ý vì hài tử của người làm mẹ! Phải không? Xin lỗi!” Chàng chôn mặt trên vai ta, nhỏ giọng nói.
Ta gật nhẹ đầu, lạnh lùng nói “Thôi! Thôi! Không phài là của chàng, chung quy thì trong lòng cũng không thoải mái! Vấn Hiên, ý nghĩ của chàng, một chút cũng không sai! Đổi lại là ta, ta cũng sẽ không thoải mái! Ta cũng sẽ như vậy!”
Chàng trầm mặc, một hồi lâu mới nói, “Nàng có thể nói rõ với ta, thật sự là tốt quá!”
Ta cau mày. Không lên tiếng, trầm lắng tiến vào giấc ngủ. Trong mộng rất tối. Mênh mông. Một mình ta chậm rãi độc hành. Hai tiểu nam sinh đối với ta đôi mắt đẫm lệ , gọi ta là mụ mụ. Ta vươn tay muốn nắm bắt nhưng có thế nào cũng không bắt được. Kinh hãi, dưới chân động đậy, liền tỉnh lại, cả người toàn là mồ hôi!
Ta từng ngụm từng ngụm thở, Vấn Hiên vỗ vai ta, nhẹ giọng nói “Làm sao vậy? Nàng thế nào? Gặp ác mộng sao?”
Ta lắc đầu, rồi lại lắc đầu. Một hồi lâu mới nói “Vấn Hiên! Ta muốn hài tử này!” Thanh âm của ta vô cùng kiên định, vô cùng quyết nhiên. Một khi đã hạ quyết tâm, liền không bao giờ sửa đổi nữa.
Vấn Hiên cả người đại chấn, hồi lâu mới nói “Nàng muốn, thì sinh đi! Ta đã quyết định cho nàng sinh hạ rồi! Chỉ cần là hài tử của nàng, ta cũng có thể coi như là hài tử của mình! Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng còn như thế. Càng huống chi là hài tử bây giờ trong bụng nàng!”
Không phải! Không giống! Tình huống của Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng hoàn toàn bất đồng với hai đứa con này. Bọn chúng được sinh ra là điều đương nhiên, mà hai đứa con này lại khác. Chỉ cần hắn một ngày nhớ tới cuộc sống bị Đường Vấn Thiên bắt nhốt trên đảo thì sẽ không còn giống.
Khoé môi ta chầm chậm buông xuống tiếp 10 độ. Vấn Hiên, chàng ngay cả nói dối cũng không thèm. Nói với ta lời nói dối thì khó như vậy sao? Nói dối ta đương nhiên là không khó. Nhưng hắn cũng không hề muốn dối ta! Vấn Hiên, từ lúc nào cư nhiên đã trở nên như vậy rồi?
Là bởi vì đã đến lúc sao? Bởi vì thứ vốn không thể chiếm được, nay đột nhiên lại có trong tay, liền không còn biết quý trọng sao? Lại cũng sẽ giống như Đường Vấn Thiên, kiềm hãm tư tưởng của ta sao?
Nguyên lai, nam nhân sau khi kết hôn thì sẽ nóng lòng muốn làm người chủ đạo hôn nhân? Trong lòng đột nhiên có điểm lạnh giá.
Một hồi lâu mới nói, “Thôi! Chàng không thích, ta phá bỏ cũng được. Ta không muốn trong lòng chàng tồn tại điều gì khó chịu!”
Hắn trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Ngủ đi!”
Nước mắt ta thoáng cái liền rơi xuống, chàng nói ngủ đi! Ta vốn tưởng rằng chàng sẽ an ủi ta một chút, nhưng kết quả lại không có. Oán hận lau đi nước mắt, ta cau mày nằm xuống. Ngươi bên cạnh này đã không còn là Vấn Hiên mà ta quen biết nữa rồi!
Nguyên lai, quan hệ giữa người với người lại mỏng manh như thế này. Có thể chỉ vì một chuyện nhỏ mà trong lòng lại hình thành bức tường dày. Xem ra, Diệp Dược Nô ta không có duyên với chuyện thành thân. Ta chỉ có thể làm độc hành hiệp.
Rất nhanh, thuyền đã lại gần bờ, bọn ta đi tới hoàng cung Giang quốc, Đường Vấn Thiên thì một mình trở về Hoàng quốc.
Long Nộ rất muốn làm cho hai bọn ta rời đi nhưng ta lại kiên quyết muốn gặp Hàn Mai.
Lửa giận của hắn rất lớn, cho đến khi ta nói, chứng bệnh của Hàn Mai không ai có thề trị khỏi, hắn mới co quắp khoé môi nói “Đi theo ta!”
Ta không biết sau khi chia biệt với ta, cuộc sống của Hàn Mai là như thế nào, cho đến khi ta lại nhìn thấy nàng
Căn phòng nàng ở, có cảm giác không tốt. Ta cau mày. Không khí lạnh lẽo thanh tĩnh này, hay là, đây là lãnh cung trong truyền thuyết? Sắc mặt ta biến rồi biến. Ngạo mạn chậm rãi tiêu sái vào trong thì thấy Hàn Mai sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên cẩm giường
“Hàn Mai! Ngươi không có việc gì, thật tốt quá!” Ta cười đi vào
Trong tích tắc nhìn thấy ta, Hàn Mai như nhớ tới cái gì, nghiêng đầu, hơi giật mình nhìn ta
“Rốt cuộc Long Nộ đã làm gì muội?” Ta run rẩy xoa xoa gò má nàng .
Một hồi lâu, con ngươi của nàng như tìm được tiêu cự, nhẹ giọng nói “Đại tỷ, đại tỷ sao?”
Ta cười nói, “Hàn Mai! Muội đưa tay cho ta.”
Nàng chết lạnh, sắc mặt không chút thay đổi, đưa tay cho ta. Trên cổ tay trắng muốt có chút vết thương. Ta cau mày.
Tinh tế xem mạch cho nàng “Hàn Mai, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe khẩu khí của Đường Vấn Thiên thì Long Nộ như là rất yêu muội, nhưng tại sao nàng lại ở nơi này, hơn nữa lại trở thành như vậy? Hai gã trợ thủ của muội đâu? Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra!” Tâm lý của ta rất loạn, cơ hồ mất một tấc vuông!
“Diệp tiểu thư, ngươi chỉ là đại phu đến xem bệnh, không nên hỏi nhiều như vậy thì tốt hơn!” Cung nữ bên người xuất hiện giống như quỷ mỵ. Ta cau mày.
Cung nữ này lúc nào ở chỗ này? Tại sao ta không biết gì?
Trong tích tắc cung nữ này xuất hiện, mạch đập của nàng nhảy nhanh hơn một ít. Ta cau mày. Cung nữ này là giám thị của nàng sao?
Ta ổn định mạch cho nàng, cười nói với người cung nữ đó “Bệnh của Hàn Mai đã vào trong cơ thể, nhưng cũng không phải là không có cách chữa. Ngươi gọi Long Nộ tới đây! Ta có lời hỏi hắn!”
Cung nữ đó trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Chức trách của ta là hầu hạ nương nương!”
“Đi gọi Hoàng thượng cũng thuộc về việc hầu hạ nương nương! Nhanh đi!” Ta chau mày lạnh nhạt nói.
Nàng ta lúc này mới lên tiếng rời đi.
Nàng ta vừa đi, ta liền vém chăn của nàng lên xem. Đã thấy đôi chân của nàng đúng là một bộ khoá xích bằng sắt. Ta nói nàng bất lương vu hành, cũng không ngờ là loại tình huống này!
Nhưng mỗi lần đi ngang qua cái sơn động kia lại có thể mơ hồ nhìn thấy hoả quang [ánh lửa]. Ta nhẹ thở dài một hơi. Từ sau ngày ta thành thân với Vấn Hiên, ta và hắn đã không thể trở lại như trước nữa rồi. một đôi nam nữ sau khi chia tay, nếu không tìm đến một nửa khác thì như thế không tính là chính thức chia tay. Chỉ khi hai bên đều thành thân, đều có gia đình mới tính là chính thức cách duyên
Lúc trước, hắn có Tuyên Tuyết Nhi, mà ta nhưng vẫn chưa gả cho ai nên hai người bọn ta vẫn còn có thể quay lại. Bây giờ, ta đã tự mình cắt đứt sợi dây nối này rồi. Từ nay về sau, ta chính thức có người nam nhân ta yêu, trong cả đời thiếu nữ Diệp Dược Nô này, hắn đã chém chết tất cả những nam nhân vào cốc muốn cầu thân ta, sau đó lại xếp đặt ta như vậy. Thậm chí ở trên đảo này, hắn còn muốn tách rời ta và Vấn Hiên.
Con người đều có ý nghĩ phản động, cho dù vốn bình tình thực thực [ít khi thay đổi cảm xúc], không dễ dàng nổi giận, nhưng một khi đã có lực tác động thì sẽ nhanh chóng phát hoả, đạt đến tình trạng không gì cản nổi
Ta và Vấn Hiên chính là trường hợp này. Nếu không bị Đường Vấn Thiên bắt nhốt trong một tháng, hai người bọn ta có thể sẽ không biết quý trọng hạnh phúc như thế này.
Nguyên lai, một người sau khi từ bỏ thù hận, từ bỏ tranh chấp sẽ có tâm tình như vậy. Cư nhiên bình tĩnh như vậy. Trong lòng không còn cảm giác tiếc nuối. Như vậy thật tốt. Vấn Hiên sẽ bù đắp khuyết điểm kia trong đáy lòng ta
“Vấn Hiên! Có ở đấy không?” Ta nói với hắn
Bên môi hắn nở nụ cười “Với cái chân này của ta, còn có thể đi nơi nào đây?”
Ta hôn mạnh lên mặt hắn, cười nói “Cho ta nhìn chân chàng!”
Hắn thoáng giật mình , nhỏ giọng nói, “Kỳ thật, đã sắp hết rồi! Hẳn đã được nàng chữa khỏi. Ta cảm thấy chúng ta là nên rời đi!”
“Rời đi như thế nào? Nơi này tứ phía đều hiểm yếu, căn bản là không rời đi được!” Ta cau mày nói “Bản thân ta cảm thấy ở nơi này rất tốt. Ít nhất là nói, chúng ta đã thành thân ở đây, phải không?”
Hắn nhỏ giọng nói, “Ta không nên để nàng cả đời cùng ta chịu khổ. Hơn nữa, nơi này có ôn tuyền. Nói cách khác, nơi chúng ta đang ở là trên một ngọn núi lửa. Ta sợ, ở chỗ này không được bao lâu thì đã bị núi lửa nuốt chửng. Ta vừa mới thành thân với nàng, ta không muốn lảng phí thời gian như vậy!”
Bên môi ta nở nụ cười khẽ “Nhưng phải làm sao bây giờ, Vấn Hiên, chúng ta vốn không có cách nào rời đi! Nếu có biện pháp, đại ca của chàng thông minh như vậy, thì hắn đã sớm nghĩ ra rồi!”
Hắn cau mày, khóe môi chầm chậm rủ xuống vài phần. Ta chọn mi. Biết hắn không thích ta nhắc tới Đường Vấn Thiên.
“Chính mình không có biện pháp, không có nghĩa là người khác không có biện pháp. Chúng ta không thoát ra được thì có thể cầu cứu người khác. Đốt lửa làm tín hiệu cầu cứu, chúng ta dùng biện pháp này cũng được!” Hắn tái nhợt nghiêm mặt nói.
Ta chậm rãi gật đầu. Không sai! Bọn ta có thể đốt lửa, gió sẽ thổi cho lửa to, như vậy thì sẽ có người nhìn thấy. Sau một thời gian thì sẽ có người tới cứu bọn ta
Vì vậy, chờ tới ngày hôm sau, ta liền bắt đầu mượn gió đốt lửa. Lúc đầu ngọn lửa rất khó duy trì. Đợi đến ngày hôm sau, ngọn lửa cư nhiên bất diệt. Có người bỏ thêm củi, là Đường Vấn Thiên. Hắn mấy ngày nay vẫn luôn che giấu bọn ta, bây giờ nhìn thấy ngọn lửa, tất nhiên đã hiểu rõ dụng ý của bọn ta
Tên nam nhân này là người bình tĩnh nhất trong số bọn ta trên cái đảo này. Chờ thêm ba ngày, bên ngoài đảo đã có người tiến lại, nhưng lại vì nơi đây rất nguy hiểm nên không thể vào. Cũng chỉ hảo thôi [thậc tình ta chẳng hiểu câu này T.T]. Ta thấy sắc mặt Vấn Hiên hổ thẹn nên cũng không nói nhiều
Ngày hôm sau nữa, ngọn lửa vẫn chưa tắt
Lại qua thêm mấy ngày, ta đứng trên ngọn núi nhìn thấy một đội thuyền lớn đang đứng bên ngoài đảo. “Lần này được cứu rồi”- Ta thầm nghĩ
Quả nhiên, từ trên chiếc thuyền lớn thả xuống vài cái thuyền nhỏ, mấy chiếc thuyền nhỏ đó liền đón sóng đi tới hướng hòn đảo. Qua khoảng ba nén nhang, ta nghĩ rằng đã có hi vọng rồi.Nhưng ai ngờ, từ trên chiếc thuyền nhỏ bước xuống lại là hai người mặc trang phục binh lính
Bọn ta đứng ở trên bờ cát, chứng kiến bọn họ đi lại đây. Đúng là thật cao hứng! Nguyên lai, không phải là ta không muốn rời khỏi nơi này, chỉ là không có cơ hội mà thôi
Đi theo bọn họ cùng nhau ngồi vào trên chiếc thuyền nhỏ, lúc rời khỏi đảo, ta nhịn không được mà quay đầu lại nhìn. Hòn đảo này, bọn ta vốn không thề quay trở lại đó nữa rồi. Nơi này chôn giấu kí ức đẹp nhất của ta là Vấn Hiên. Còn có ta và Vấn Thiên. Nhìn trộm hắn một cái, nhưng lại phát hiện hắn đã đang nhìn ta. Ánh mắt cả hai chạm nhau, liền như bị điện giật mà tự động dời đi.
Ta nhìn chằm chằm vào y phục của Vấn Hiên, hắn thì nhìn chằm chằm ra ngoài khơi
Đợi đến khi đến bên cạnh thuyền lớn, tên nam nhân thủ lĩnh vận chiến giáp màu đen chau mày nhìn ba người bọn ta. Hồi lâu sau mới hoài nghi nói “Đường Vấn Thiên?” Sau đó chuyển ánh mắt qua trên người ta và Vấn Hiên.
Đường Vấn Thiên cười khổ “Long Nộ!”
Long Nộ? Trong lòng ta cả kinh, hai tròng mắt liền ngoắc ra nhìn thẳng vào hắn “Ngươi là Long Nộ?”
Hắn híp mắt nhìn ta. Tên nam nhân này rất cao, thậm chí so với Đường Vấn Thiên còn cao hơn nửa cái đầu. Hàng mày lưỡi kiếm, gương mặt nam tính, anh khí bức người. Đôi mắt như chim ưng, sống mũi thẳng tắp, có chút giống mũi ưng câu. Nhưng lại dị thường đẹp mắt. Hắc y thiết giáp, hai bên áo choàng màu đen bên ngoài đều có thêu hình kim long ngũ trảo [5 ngón]. Lúc này, bạc môi hắn mím chặt, mất hứng mà nhìn ta “Nữ nhân!”
“Nữ nhân thì sao?” Ta không nhịn được nói.
Khoé môi hắn rủ xuống vài phần, quay đầu nhìn Đường Vấn Thiên “Hẳn là ngươi biết quy củ của ta!”
“Quy củ chỉ do mình ngươi đề ra! Càng huống chi, mấy năm trước, không phải quốc chủ đã phá bỏ cái quy củ này rồi sao?” Vấn Hiên nghiêm mặt cười nói
Hắn cau mày, một hồi lâu mới nói, “Ngươi là ai!”
“Là ai không quan trọng! Bất quá, bây giờ xin mời quốc chủ nhớ kỹ mặt hắn. Nếu hắn có bị làm sao, ta tin rằng người nào đó sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Ta cười lạnh nói.
Hắn cau mày.”Nữ nhân này từ đâu tới đây! Ném nàng xuống thuyền cho ta! Đường quốc chủ, ngươi và tên ương tử bệnh tật này đi lên, nàng ta, không được!”
Hắn mới nói dứt lời, hai gã binh lính liền lại đây muốn bắt ta. Vấn Hiên dang tay che ở phía trước ta “Các ngươi ai dám động vào nàng?!”
“Ta xem, hay là ngươi không nên xúc động như vậy! Ta sợ sau lúc trở về, ngươi sẽ hối hận cả đời!” Đường Vấn Thiên chậm rãi cau mày
Hắn lấy tay chỉ vào chiếc mũi ưng câu của mình, cười to nói “Chỉ là một nữ nhân mà thôi! Ta như thế nào có thể hối hận! Không ném nàng ta xuống, ta mới sẽ hối hận! Còn không mau ném!”
Trên mặt binh lính lộ ra thần sắc khó xử, muốn lại đây nhưng rồi lại không hành động. Sợ hai người bọn ta bạo động, làm lật chiếc thuyền nhỏ! Đến lúc đó, mấy người trên thuyền đều rơi xuống nước thì không nói, còn phải mang thêm tội danh “hành sự bất lực”
Ta cười nói vời Long Nộ “Quốc chủ chỉ là không muốn nhìn thấy nữ nhân mà thôi, không phải sao? So với việc bị quốc chủ ném xuống biển, không bằng tự mình nhảy xuống còn tiêu sái hơn một chút! Nữ nhân giang hồ, chết thì có là gì?” Nói xong, ta liền phi thân nhảy vào trong nước.
Ta nhìn thấy gân xanh trên trán hắn nhảy nhảy. Vấn Hiên xoay người lại muốn bắt lấy ta nhưng lại không bắt được, liền cùng ta nhảy xuống. Đường Vấn Thiên nghiêng nửa người về phía hai chúng ta, cất giọng nói với Long Nộ “Nếu nàng ấy chết, Diệp Hàn Mai trở về sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Long Nộ hừ lạnh nói “Tự thân còn khó bảo toàn, còn muốn quản ta!”
Ta nổi lên mặt nước, cười với hắn nói “Nếu tự thân khó bảo toàn, ta đây liền mạng muội muội của ta về Phượng Hoàng cốc, miễn cho việc ở chỗ này làm tội phạm! Phượng Hoàng cốc thần y gia, thừa sức nuôi dưỡng 1 người!”
Vấn Hiên cũng đứng dậy theo ta, dìu lấy thân thể ta “Sau này đừng làm chuyện này nữa, biết không? Làm ta sợ muốn chết!”
Ta chuyển ánh mắt sang phía hắn, nói .”Vấn Hiên, cùng chết với ta, có sợ hay không?”
Hắn cười nói, “Là vinh hạnh của ta!”
Ta ôm lấy cổ hắn. Thấy Long Nộ khoé môi tàn nhẫn co quắp, hồi lâu mới hét lớn “Ngươi dám! Làm nàng ta chết đuối cho ta! Ngươi chết rồi, ta xem ngươi làm như thế nào mà mang nàng ấy đi!”
“Hôm nay giết thì là giết, nhưng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ có ngày truyền tới tai Diệp Hàn Mai, ngươi ngẫm lại xem!” Đường Vấn Thiên quát hắn.
Hắn híp mắt nhín Vấn Thiên trong chốc lát. hồi lâu mới quát “Vậy thì làm sao bây giờ?”
Đường Vấn Thiên cười nhún vai. Quét mắt liếc nhìn hai người bọn ta một cái. Khoé môi lại chầm chậm rũ xuống.
Long Nộ kêu khẽ một tiếng, phi thân lên, một tay chống giữ cái đáy thuyền nhỏ, một tay nhấc hai người bọn ta lên. Một tay một mình mang giáp, đem hai bọn ta nhảy lên! Ta híp mắt nhìn hắn, cư nhiên nhìn thấy sau lỗ tai hắn lúc đó mơ hồ có hình hoa văn dạng lưới [nguyên văn là “võng trạng hoa văn”]. Mặc dù chỉ là chợt loé rồi biến mất nhưng ta lại rõ ràng thấy được.
Người này! Người này! Ta nhìn thằng vào hắn mà quan sát. Hắn buông chúng ta ra, lạnh lùng nói “Dẫn bọn hắn đến khoang thuyền! Bố trí cho bọn hắn khoang thuyền tốt nhất!”
Đường Vấn Thiên lúc này cũng đi theo lên thuyền, ta thấy hắn nói nhỏ bên tai Long Nộ vài câu, Long Nộ liền chau mày nhìn hắn một cái, lại nhìn sang ta và Vấn Hiên, hồi lâu mới cười ha ha nói “Long Nộ ta chưa bao giờ tin vào thần thánh!”Dứt lời, liền cười lớn rồi rời đi!
Khoé môi Đường Vấn Thiên rủ xuống vài phần. Lúc này mới đi theo các binh sĩ vào khoang thuyền.
Rất không khéo, hai khoang thuyền lại bị an bài cùng nhau!
Bọn ta cố gắng không để dụng mặt. Vấn Hiên cũng cảm giác được không khí giữa bọn ta, nên cũng không lắm miệng. Chỉ yên lặng bồi tại bên người ta
Sau đó, ta đụng phải một vấn đề rất lớn. Ta bắt đầu say sóng! Có thể là do có hỉ mạch [nguyên văn là “hại hỉ duyên cớ”]. Nói tóm lại, bắt đầu từ buổi sáng, vẫn nôn cho đến khi ngủ. Long Nô rất buồn bực. Từng muốn gọi quân y đến xem ta, nhưng lại bị ta một lời từ chối
Ta chính là thần y, còn cần quân y của hắn đến xem?
Ta nhìn thấy cá là nôn, nhìn thấy biển cũng nôn. Cuối cùng, cư nhiên đã nôn ra tơ máu. Lại đang nôn.
Vấn Hiên rất nòng lòng, muốn xem mạch cho ta, ta cũng không cho “Ta đã sớm xem mạch rồi! Chết tiệt! Tại sao lại như vậy! Nguyên lại, đây là điểm khác biệt với người Trạch quốc! Chuyện gì xảy ra, oẹ!” Trước đây khi mang thai Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng, ta một chút cũng không có dấu hiệu ốm nghén. Thậm chí cho đến ngày sinh, người khác cũng không biết là ta mang thai. Ai ngờ lần mang thai này lại hại người như vậy!
Đều là tên Đường Vấn Thiên – yêu tinh hại người này làm hại! Ta, oẹ!
Bởi vì nôn quá nhiều, nên dẫn đến cơ thể suy yếu, không thể ăn được cơm. Thức ăn đều là Vấn Hiên đi lấy đến khoang thuyền cho ta. Lúc này là lúc hài tử sinh trường, ta dù có khó chịu đến thế nào thì cũng phải ăn.
Hôm nay, Vấn Hiên đi ra ngoài lấy cơm, chỉ trong chốc lát sau, cánh cửa khoang thuyền liền bị mở ra “Ngươi đã trở về? Nhanh như vậy?” Ta nhỏ giọng nói. Oẹ!
“Là ô mai Tuyên thành, ta nhờ Long Nộ đi tìm! Nàng ăn chút đi! Sao lần này lại ốm nghén nặng như vậy? Ta nhớ lần trước nàng căn bản không hề ốm nghén!” Đường Vấn Thiên cau mày nói.
Đáng chết! Đúng là không thể qua khỏi mắt hắn!
Nhận lấy ô mai trong tay hắn, chọn một viên rồi cho vào miệng. Lúc này mới cảm thấy khá hơn chút
“Vấn Hiên có biết không? Nàng có định sinh hài tử không?” Hắn đứng ở bên người ta, nhỏ giọng nhưng lại lãnh đạm nói.
“Hắn ước chừng đã biết! Còn phải xem ý của hắn! Nếu trong lòng hắn không thoải mái, ta liền sẽ phá đi!” Nói xong, ta liền lại chọn một viên ô mai rồi cho vào miệng! À! Trước giờ chưa từng cảm thấy ăn quả ô mai lại ngon như vậy! Cảm giác ê ẩm, thật là tốt!
Khoé môi hắn thoáng trắng bệch, hồi lâu mới nặng nề cả giận nói “Tuỳ nàng!” Dứt lời, liền vội vàng rời đi với sắc mặt giận dữ.
Ta hào phóng hưởng thụ cảm giác chua chua của ô mai. Nguyên lai, đây là nguyên nhân mà nữ tử khi mang thai thích ăn chưa. Cư nhiên là vì giảm bớt chứng nôn nghén.
Có vị chua của ô mai, ta liền không còn cảm thấy buồn nôn. Cũng có thể ngắm cảnh biển. Long Nộ vốn không thích nói chuyện với người khác, nhất là phụ nữ, nhưng Đường Vấn Thiên thì lại có thể nói chuyện với hắn. Đây có thể là vấn đề về thân phận đây!
Cho đến lúc này, ta mới phát hiện, đãi ngộ của bọn ta so với Đường Vấn Thiên khác nhau nhiều đến thế này. Hắn ăn uống sung túc thì không nói, lại còn có hạ nhân chuyên hầu hạ. Cẩm y hoa phục, cả người không khác nào như đang ở trong hoàng cung, tính khí phân phát!
Trái ngược hắn với hai người bọn ta, mặc dù một người thì nôn mửa đến chỉ còn nửa cái mạng, người còn lại thì chân đi khập khiễng nhưng lại không ai hầu hạ
Nhưng Vấn Hiên lại không hề tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Chứng kiến đãi ngộ của hắn, chàng không hối hận vì đã đem ngôi vị hoàng đế tới tay tặng cho hắn?” Ta nháy mắt với chàng.
Bên môi hắn nở nụ cười ôn nhu yếu ớt, nắm lấy tay ta, nói nhỏ “Cả đời này của ta, điều duy nhất hối hận chính là đã đem nàng tặng cho hắn!”
Ta nghe vậy, phi thân nhào đến trong lòng chàng. Chàng yêu thương vuốt ve mái tóc của ta “Ta cũng tin, nếu có thể, hắn cũng sẽ tình nguyện đổi chỗ với ta! Đây là hạnh phúc mà hắn vĩnh viễn sẽ không có! Nô nhi! Nàng nói thật với ta, có phải là nàng đã có…?” Chàng nói giọng khàn khàn.
Ta cười nói, “Còn quá nhỏ! Chỉ là không nghĩ rằng sẽ như vậy! Vấn Hiên! Ta vốn muốn nói với chàng! Hài tử…”
Chàng lấy tay che môi ta “Ta biết rồi! Hài tử, là của ta! Chỉ cần là hài tử nàng sinh ra thì đều của ta!”
Cả người ta chấn động, chàng biết rồi! Hoặc là, chàng biết nhưng cũng không chắc đó có phải là thật hay không. Hẳn không thể xác định. Chàng sợ một khi đứa nhỏ này là con của Đường Vấn Thiên thì ta sẽ bị hài tử làm cho dao động! Ta lắc đầu, ôm lấy thắt lưng chàng, nhỏ giọng nói “Bây giờ, ta là thê tử của chàng, cái gì cũng đều là của chàng! Hài tử, nếu chàng không thể xác định, thì phá bỏ! Ta không có việc gì!”
Vấn Thiên thoáng giật mình , vỗ về mái tóc ta, nhẹ giọng nói “Nghe người ta nói, phá thai rất tổn hại sức khoẻ!”
Nói cách khác, chàng cũng muốn ta phá thai. Sắc môi ta thoáng tái nhợt. Đến một nam tử ấm lương [ấm áp + lương thiện] cũng để ý việc này! Vòng tay ôm lấy thắt lưng cuả hắn chầm chậm buông ra. Ta quay đầu, nói với chàng “Chờ lúc chúng ta lên bờ rồi tìm hoa hồng dược [1 loại thuốc phá thai]. Mấy ngày nay thai vị không yên. Có thể là bởi vì ta ăn quá ít! Oẹ!”
Chàng cau mày. Đem ta ôm vào trong lòng, “Thật sự không có việc gì sao? Ta sợ nàng có việc! Hài tử thật ra không sao cả!”
“Vấn Hiên, ta biết trong lòng chàng không thoải mái. Ta làm sao có thể thoái mái được. Nếu hai chúng ta không thích đứa nhỏ này thì chỉ có thể phá bỏ nó! Mặc kệ sẽ phát sinh cái gì, ta cũng không thể làm cho nó trở thành trở ngại của chúng ta, phải không?” Không biết tại sao, mặc dù thời gian hài tử ở trong bụng ta không dài nhưng ta lại ngoài ý muốn có cảm tình với hắn. Ta nghĩ vốn là vì nó được chứng kiến tình yêu giữa ta và Vấn Hiên.
Nhưng bây giờ Vấn Hiên lại không chấp nhận nó! Bàn tay bất giác xoa lên bụng nhỏ, nếu hắn thật sự không thích, như vậy, ta chỉ có thể len lén hạ sinh. Mặc kệ thế nào, ta muốn hài tử này. Nghĩ đến Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng ngày đó, ta chỉ thoáng loé lên ý niệm này trong đầu mà thôi, bây giờ nhìn thấy bọn chúng lại cảm thấy rất có lỗi.
Hài tử này, ta như thế nào cũng muốn đối xửa tốt với nó một chút. Nếu ngay cả ta cũng có ý niệm phá bỏ đó, như vậy, đứa nhỏ này thật sự rất đáng thương!
Sắc môi Vấn Hiên tái nhợt, hồi lâu mới lại đây đỡ ta “Hài tử của nàng thì cũng là hài tử của ta! Thân thể nàng rất yếu, hơn nữa, phá thai rất nguy hiểm, hay là cứ để sinh đi!”
Bên môi ta lúc này mới nở nụ cười, nằm ở trong ngực hắn, nhỏ giọng nói “Vấn Hiên, hài tử nào cũng đều là lễ vật trời cao cho ta, ta muốn nhận món lễ vật này! Ta chỉ có Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng, mà chúng nó lại bị Đường Vấn Thiên giữ ở trong cung. Như vậy, y bát thần y thế gia của ta còn ai thừa kế đây?”
Ta ôn nhu xoa bụng nhỏ “Chỉ có thể là hắn rồi!”
Chàng thoáng giật mình , một hồi lâu mới nói, “Hảo! Hảo! Chúng ta sinh ra! Hài tử nàng mang trong bụng chính là người thừa kế thần y gia đây! Nếu hôm nay chúng ta nói cho nó biết rồi, nó sẽ rất tức giận! Nếu tức giận đến nỗi không thèm nhận hai chúng ta làm cha mẹ, đến lúc đó phải làm sao bây giờ?”
Ta cười thành tiếng, nói nhỏ “Tính tình của hắn sẽ không ngỗ ngịch như thế!”
Vấn Thiên hừ lạnh một tiếng, “Giống như ai đó!”
Ta thoáng sợ hãi, cau mày. Yên lặng đầy chàng ra, tự mình nằm xuống. Vấn Hiên, chàng chung quy vẫn không bỏ qua. Điều “chỉ là” này đã trở thành sự thật, hay là, ta thật sự phải phá bỏ hài tử sao? Hài tử này khi sinh ra, Đường Vấn Thiên sẽ không thương yêu bọn chúng, bởi vì hắn đã có Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng. Đường Vấn Hiên sẽ cũng không thương chúng, bởi vì bọn chúng vốn là hài tử của Đường Vấn Thiên. Ta cũng chỉ có thể bảo trì trung lập, bởi vì, nếu ta thương yêu 2 hài tử này thì Vấn Hiên sẽ không thoải mái. Bây giờ hắn là phu quân của ta, ta phải quan tâm đến cảm nhận của hắn
Phức tạp! hai hài tử này nhất định không được ai trông mong. Hài tử người khác thì là bảo khố [=bảo bối] trong lòng, còn hài tử của ta lại là cái gai trong thịt. Một lần nhìn thấy thì sẽ làm cho người ta nhớ tới cái quá khứ không vui
Đành uống hoa hồng phấn vậy! Uống xong thì mọi chuyện sẽ không còn phức tạp như vậy! Vấn Hiên sẽ vui vẻ, ta sẽ vui vẻ, Đường Vấn Thiên có thể cũng sẽ vui vẻ.
Nhưng ta không thể cướp đoạt tính mạng của hài tữ. Đây dù sao cũng là hai tiểu sinh mạng trong bụng ta! Cho dù Vấn Hiên có không thích thì ta cũng không thể phá bỏ bọn chúng! Không có hài tử nào trời sinh là bị người khác chán ghét. Hai đứa con này, không ai thương chúng, thì để cho mình Diệp Dược Nô này thương yêu! Hạ quyết tâm, ta nhắm hai mắt lại. Nếu Vấn Hiên phản đối, ta sẽ rời khỏi chàng, sinh hài tử ra.
“Nô nhi! Hay là cứ sinh ra đi! Hài tử, dù sao cũng là một tính mạng. Tương lai mặc kệ thế nào, chúng ta cũng không thể cướp đoạt cơ hội sinh tồn của nó! Phải không? Là ta quá ích kỷ rồi!” Vấn Hiên nhỏ giọng nói.
Ta xoay lưng về phía chàng, không để ý tới tới. Vì chàng từng ích kỷ. Người làm mẫu thân luôn như thế.
Chàng híp mắt, từ phía sau ôm lấy ta, bàn tay xoa xoa ta tiểu phúc [bụng nhỏ] của ta, “Đừng tức giận, có được hay không? Vừa rồi, ta chỉ nhất thời hồ đồ!”
Ta nghe chàng nhỏ giọng xin lỗi, không khỏi mềm lòng “Chưa người nào là không được phép ra đời. Bọn chúng tốt xấu gì cũng là hai tính mạng. Bọn chúng ở trong bụng của ta thì chính là hài tử của ta! Ta tình nguyện đau đớn một lần, sinh hạ chúng ra, ít nhất có thể đi, có thể nhảy, cũng không muốn phá bỏ hài tử. Đây chính là trái tim của một người làm mẫu thân!”
“Ta biết. Năm đó, nàng vì Tuyệt Hoàng mà để bàn tay của mình lại trong tay Vấn Thiên. Ta năm đó lại oán nàng, hận nàng. Chỉ là, sau này ngẫm lại, đây chỉ là trái tim toàn tâm toàn ý vì hài tử của người làm mẹ! Phải không? Xin lỗi!” Chàng chôn mặt trên vai ta, nhỏ giọng nói.
Ta gật nhẹ đầu, lạnh lùng nói “Thôi! Thôi! Không phài là của chàng, chung quy thì trong lòng cũng không thoải mái! Vấn Hiên, ý nghĩ của chàng, một chút cũng không sai! Đổi lại là ta, ta cũng sẽ không thoải mái! Ta cũng sẽ như vậy!”
Chàng trầm mặc, một hồi lâu mới nói, “Nàng có thể nói rõ với ta, thật sự là tốt quá!”
Ta cau mày. Không lên tiếng, trầm lắng tiến vào giấc ngủ. Trong mộng rất tối. Mênh mông. Một mình ta chậm rãi độc hành. Hai tiểu nam sinh đối với ta đôi mắt đẫm lệ , gọi ta là mụ mụ. Ta vươn tay muốn nắm bắt nhưng có thế nào cũng không bắt được. Kinh hãi, dưới chân động đậy, liền tỉnh lại, cả người toàn là mồ hôi!
Ta từng ngụm từng ngụm thở, Vấn Hiên vỗ vai ta, nhẹ giọng nói “Làm sao vậy? Nàng thế nào? Gặp ác mộng sao?”
Ta lắc đầu, rồi lại lắc đầu. Một hồi lâu mới nói “Vấn Hiên! Ta muốn hài tử này!” Thanh âm của ta vô cùng kiên định, vô cùng quyết nhiên. Một khi đã hạ quyết tâm, liền không bao giờ sửa đổi nữa.
Vấn Hiên cả người đại chấn, hồi lâu mới nói “Nàng muốn, thì sinh đi! Ta đã quyết định cho nàng sinh hạ rồi! Chỉ cần là hài tử của nàng, ta cũng có thể coi như là hài tử của mình! Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng còn như thế. Càng huống chi là hài tử bây giờ trong bụng nàng!”
Không phải! Không giống! Tình huống của Tuyệt Thế và Tuyệt Hoàng hoàn toàn bất đồng với hai đứa con này. Bọn chúng được sinh ra là điều đương nhiên, mà hai đứa con này lại khác. Chỉ cần hắn một ngày nhớ tới cuộc sống bị Đường Vấn Thiên bắt nhốt trên đảo thì sẽ không còn giống.
Khoé môi ta chầm chậm buông xuống tiếp 10 độ. Vấn Hiên, chàng ngay cả nói dối cũng không thèm. Nói với ta lời nói dối thì khó như vậy sao? Nói dối ta đương nhiên là không khó. Nhưng hắn cũng không hề muốn dối ta! Vấn Hiên, từ lúc nào cư nhiên đã trở nên như vậy rồi?
Là bởi vì đã đến lúc sao? Bởi vì thứ vốn không thể chiếm được, nay đột nhiên lại có trong tay, liền không còn biết quý trọng sao? Lại cũng sẽ giống như Đường Vấn Thiên, kiềm hãm tư tưởng của ta sao?
Nguyên lai, nam nhân sau khi kết hôn thì sẽ nóng lòng muốn làm người chủ đạo hôn nhân? Trong lòng đột nhiên có điểm lạnh giá.
Một hồi lâu mới nói, “Thôi! Chàng không thích, ta phá bỏ cũng được. Ta không muốn trong lòng chàng tồn tại điều gì khó chịu!”
Hắn trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Ngủ đi!”
Nước mắt ta thoáng cái liền rơi xuống, chàng nói ngủ đi! Ta vốn tưởng rằng chàng sẽ an ủi ta một chút, nhưng kết quả lại không có. Oán hận lau đi nước mắt, ta cau mày nằm xuống. Ngươi bên cạnh này đã không còn là Vấn Hiên mà ta quen biết nữa rồi!
Nguyên lai, quan hệ giữa người với người lại mỏng manh như thế này. Có thể chỉ vì một chuyện nhỏ mà trong lòng lại hình thành bức tường dày. Xem ra, Diệp Dược Nô ta không có duyên với chuyện thành thân. Ta chỉ có thể làm độc hành hiệp.
Rất nhanh, thuyền đã lại gần bờ, bọn ta đi tới hoàng cung Giang quốc, Đường Vấn Thiên thì một mình trở về Hoàng quốc.
Long Nộ rất muốn làm cho hai bọn ta rời đi nhưng ta lại kiên quyết muốn gặp Hàn Mai.
Lửa giận của hắn rất lớn, cho đến khi ta nói, chứng bệnh của Hàn Mai không ai có thề trị khỏi, hắn mới co quắp khoé môi nói “Đi theo ta!”
Ta không biết sau khi chia biệt với ta, cuộc sống của Hàn Mai là như thế nào, cho đến khi ta lại nhìn thấy nàng
Căn phòng nàng ở, có cảm giác không tốt. Ta cau mày. Không khí lạnh lẽo thanh tĩnh này, hay là, đây là lãnh cung trong truyền thuyết? Sắc mặt ta biến rồi biến. Ngạo mạn chậm rãi tiêu sái vào trong thì thấy Hàn Mai sắc mặt tái nhợt đang ngồi trên cẩm giường
“Hàn Mai! Ngươi không có việc gì, thật tốt quá!” Ta cười đi vào
Trong tích tắc nhìn thấy ta, Hàn Mai như nhớ tới cái gì, nghiêng đầu, hơi giật mình nhìn ta
“Rốt cuộc Long Nộ đã làm gì muội?” Ta run rẩy xoa xoa gò má nàng .
Một hồi lâu, con ngươi của nàng như tìm được tiêu cự, nhẹ giọng nói “Đại tỷ, đại tỷ sao?”
Ta cười nói, “Hàn Mai! Muội đưa tay cho ta.”
Nàng chết lạnh, sắc mặt không chút thay đổi, đưa tay cho ta. Trên cổ tay trắng muốt có chút vết thương. Ta cau mày.
Tinh tế xem mạch cho nàng “Hàn Mai, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta nghe khẩu khí của Đường Vấn Thiên thì Long Nộ như là rất yêu muội, nhưng tại sao nàng lại ở nơi này, hơn nữa lại trở thành như vậy? Hai gã trợ thủ của muội đâu? Chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra!” Tâm lý của ta rất loạn, cơ hồ mất một tấc vuông!
“Diệp tiểu thư, ngươi chỉ là đại phu đến xem bệnh, không nên hỏi nhiều như vậy thì tốt hơn!” Cung nữ bên người xuất hiện giống như quỷ mỵ. Ta cau mày.
Cung nữ này lúc nào ở chỗ này? Tại sao ta không biết gì?
Trong tích tắc cung nữ này xuất hiện, mạch đập của nàng nhảy nhanh hơn một ít. Ta cau mày. Cung nữ này là giám thị của nàng sao?
Ta ổn định mạch cho nàng, cười nói với người cung nữ đó “Bệnh của Hàn Mai đã vào trong cơ thể, nhưng cũng không phải là không có cách chữa. Ngươi gọi Long Nộ tới đây! Ta có lời hỏi hắn!”
Cung nữ đó trầm mặc một hồi lâu mới nói, “Chức trách của ta là hầu hạ nương nương!”
“Đi gọi Hoàng thượng cũng thuộc về việc hầu hạ nương nương! Nhanh đi!” Ta chau mày lạnh nhạt nói.
Nàng ta lúc này mới lên tiếng rời đi.
Nàng ta vừa đi, ta liền vém chăn của nàng lên xem. Đã thấy đôi chân của nàng đúng là một bộ khoá xích bằng sắt. Ta nói nàng bất lương vu hành, cũng không ngờ là loại tình huống này!
/163
|