Cáo biệt các tỷ muội, ha người ta liền bắt đầu cuộc hành trình
“Tuyên Tuyết Dung dùng có chết của ả, đổi lấy vĩnh cửu trị an của Tuyên thành. Đem trái tim của Đường Vấn Thiên vững vàng nắm trong lòng bàn tay. Có nói thế nào, cũng xem như là 1 đại anh hung của Tuyên thành. Ngày đó lúc an tang ả, Tuyên Tuyết Tán cũng có mặt ở đó, hắn tất hẳn sẽ kiên trì đem ả mang về Tuyên thành. Chỉ là, rốt cuộc ở nơi nào của Tuyên thành thì không thể nào khảo cứu” Ta xoa mi tâm nói
Vấn Hiên giữ lấy tay ta, cau mày nói “Ý nghĩ của ta với nàng bất đồng, nếu đại ca coi trọng cô ta như vậy, tất hẳn sẽ đem cô ta an tang ở nơi gần mình. Chính là có muốn cùng cô ta tâm sự thì cũng sẽ dễ dàng hơn 1 chút. Cho nên, ý của ta, đó là trong Hoàng thành! Thậm chí, vô cùng có khả năng, là ở Hoàng lăng!”
Khoé môi ta giật giật “Tuyên Tuyết Dung thân phận thế nào mà có thể vào Hoàng lăng? Chàng nghĩ đại ca chàng quá cao thượng rồi! Một nữ tử vô danh vô phận, hắn tất nhiên sẽ không đưa ả vào Hoàng lăng. Rốt cuộc chôn cất ở nơi nào thì chỉ có 1 mình đại ca chàng biết. Nói cách khác, phải xuống tay từ trên người đại ca chàng!”
Hắn thở dài một tiếng, “Nô nhi a, nô nhi! Nàng căn bản là sai lầm rồi! Ngày đó, Tuyên Tuyết Dung vì đại ca mà chết, như vậy, sao đại ca và Tuyên Tuyết Tán có thể hạ tang cô ta qua loa đây? Hơn nữa, cho dù cô ta không phải vì cứu đại ca, cho dù bất cứ ta hay Đường Đình Hiên, thấy cô ta chết, cũng không uỷ khuất cô ta! Cho nến, người biết chỗ mộ của cô ta, không có khả năng chỉ có 1 mình hắn!”
Ta nhướng mày “Nói cách khác! Hắn vốn là người giúp hắn liễm táng, có phải không? Ta ngày đó cũng từng đi tìm chỗ ở của bọn họ, hơn nữa, nhiều năm đã qua, thật sự không thể nào khảo cứu được nữa rồi!”
Hai người bọn ta vừa dắt ngựa đi vừa đàm [nói chuyện], trên nền tuyết dày in hằn những dấu chân thật dài. Đằng trước có am đường. Phía trước am đường có đầy xe ngựa. Hai người bọn ta liếc mắt nhìn nhau 1 cái
“Nơi này lúc nào đã xây 1 toà am đường rồi? Hơn nữa, cư nhiên lại lớn như vậy! Vốn là am đường này đặc biệt linh nghiệm hay là như thế nào?” Ta nghiêng đầu nói
Hắn cười nói, “Chưa từng nghe qua chỗ này có am đường, hơn nữa, xem ra cũng là mới xây! Nàng xem xem! Lưu ly ngói kia cũng đều là mới. Nước sơn cũng rất mới. Hơn nữa, trước đây có đồn, người ra vào nơi này không phải là tức tương [ta là ta chịu cái từ này a ==], ta nghĩ, có thể là mẫu hậu ta tới đây xuất gia rồi. Từ lúc bị nàng cạo sạch tóc, người liền không còn mặt mũi ở lại trong hoàng cung, nói thẳng là muốn xuất gia. Lúc này tới đây, hẳn là đúng rồi!” Hắn đứng ở trong tuyết, tuy là xinh đẹp, nhưng lại tăng thêm 1 chút khí phách nam tử. Mà ta, đứng ở bên cạnh hắn, ngược lại có vẻ nhỏ bé
Ta lược lược ngẩng đầu nhìn hắn “Vậy thì không bằng, chúng ta đánh cuộc đi? Nếu như bà ta không có ở đây, ta sẽ buông tha Tuyên Tuyết Dung, nếu như là bà ta, thì đây sẽ không buông tha, thế nào?”
Ta lược lược ngẩng đầu nhìn hắn, “Nọ vậy không bằng, chúng ta liền đánh cuộc như thế nào? Nếu như nơi này đầu địa không phải nàng, ta đây liền buông tha tuyên Tuyết nhi, nếu như vốn là nàng, ta đây liền không tha, như thế nào?”
Hắn lắc đầu “Nàng đem bà ấy ra đánh cuộc? Không bằng, cứ như vậy đi! Nếu như người bên trong là bà ấy, chung ta đây liền biến Tuyên phu nhân thành giống bà ấy, cũng cho vào ở trong cái am đường này, được không? Chúng ta đánh cuộc, là nàng ra tay, hoặc là ta ra tay! Nếu như không phải thì ta ra tay, nếu phải thì là nàng ra tay. Được không?”
Ta nghiêng đầu rồi cúi đầu, nửa ngày mới nói “Vậy đi”
Vì vậy, hai người bọn ta liền buộc ngựa vào cây, đang định đi lên thì bị người phía trước ngăn lại “Người nào?”
Hai bọn ta nhìn nhau người “Chúng ta đây vốn là vợ chồng cầu tử [“cầu tử” = muốn có con]! Muốn đi vào thắp hương mà thôi!”
Vài tên thị vệ cầm đao vừa nhìn liền biết là thủ hạ trong Tuyên thành, chỉ là không biết hôm nay đến nơi này, rốt cuộc là theo lệnh vị chủ tử nào trong Tuyên phủ đây!
Hắn tinh tế liếc mắt nhìn 2 người bọn ta 1 cái, nửa ngày mới nói “Một đôi vợ chồng bình thương, như thế nào có thể nam xinh đẹp, nữ tuyệt sắc như vậy? Các người là từ nơi nào tới? Là ai? Đến có mục đích gì? Nói!”
Đường Vấn Hiên cười nói “Việc này cũng liên quan đến tướng mạo?”
Bên môi ta nở nụ cười, chỉ là 1 chút người cỏn con trong Tuyên thành! Vung tay lên, ta cười nói “Cho các ngươi chút cơ hội để biểu hiện! Bây giờ, đi vào nói với chủ nhân bên trong am đường: Diệp Dược Nô đã tới rồi. Nếu còn muốn tóc trên đầu dài ra thì nên thân chinh ra tiếp đón ta!”
Quả nhiên thật kiêu ngạo đúng với ta. Ta lúc nào có thể cúi đầu. Căn bản là không làm được. Đến nơi nào mà chẳng trêu ghẹo người làm chủ
Bọn thị vệ bật cười, nửa ngày mới nói “Ngươi cũng biết Diệp Dược Nô tóc bạc hồng y, xinh đẹp tuyệt trần, bộ dáng ước chừng 30 tuổi, mà ngươi, 1 đầu tóc đen thì không nói, lại còn vận 1 kiện cẩm đoạn bạch y, nói dối thì cũng phải giống thật 1 chút!”
Ta che miệng nói, “Cười cái gì? Lập tức trên người sẽ thấy rất ngứa, lấy tay gãi đến mức thịt nát vụn thì mới thấy thoải mái. Nếu như theo tính toán của ta, độc đã ngấm vào cốt [xương], đừng trách ta không nhắc nhở ngươi
Mấy người hắn thoáng giật mình, nửa ngày sau liền thật sự bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy. Cuối cùng cũng có 1 người biết khôn, bay vọt vào trong bẩm báo
Ta và Vấn Hiên đứng ở bên ngựa, nhàn nhã nhìn noãn dương [mặt trời ấm áp]. Lúc này, các muội muội, không biết đã tới nơi nào. Đã trở về Phượng Hoàng cốc hay nơi nào, chưa ai biết. Ta biết các nàng đã cho 2 người bọn ta cơ hội. Như vậy, thời gian sắp tới ở Phượng Hoàng cốc, hai người bọn ta trên cơ bản không có cơ hội ở riêng với nhau!
Cùng với nam nhân mình yêu mến hành hiệp giang hồ, nguyên lai cảm giác là như thế này sao? Mặc dù cái định nghĩa “hành hiệp” này có hơi bị cải biến
Lúc này tuyết đã ngừng, noãn dương nhuộm đã nền tuyết trắng. Vô cùng xinh đẹp, vô cùng thương cảm
Bên trong am đường vang lên tiếng bước chân hỗn độn, phá vỡ mê tư của 2 người bọn ta. Chỉ chốc lát sau, 1 lão cô tử đi phía đằng trước, phía sau có 2 nam nhân. Ba người kia, có 2 người ta nhận ra. Một người là thái hậu đầu không tóc trong hoàng cung, lúc này, bà ta 1 thân thanh y, trên đầu đội mũ, da tay da mặt đều giống như ta đã đoán, giống hệt như vỏ cây đã lão. Xem ra, con bà ta không giúp bà ta giải độc. Hai người khác, 1 người hắc y thiết giáp, thắt lưng có giắt 1 trượng trường kiếm, anh vĩ bất phàm, đúng là Tuyên Tuyết Hạo. Còn người kia, hồng y thiết giáp, thắt lưng cũng giắt 1 trượng trường kiếm, xin đẹp như ánh mắt trời. Chỉ là nét mặt không phù hợp với khí nghi “đao kiếm vô tình” – Tuyên Tuyết Băng
Nhìn thấy 2 bọn ta, ba người hắn đều mở to mắt. Thật sự không tin mà nhìn chằm chằm 2 người ta. Thái hậu mở to miệng nửa ngày mới hét lớn “Vấn… Vấn Hiên”. Dứt lời, liền muốn chạy vội lên
Hai người phía sau thấy thế, liền quỳ nửa gối, chắp tay nói “Tham kiến Thái thượng hoàng!” Dứt lời, hai mắt liền hướng về phía ta. Tiếp xúc với đôi mắt lạnh lùng của ta thì lập tức cúi đầu!
Ánh mắt ta chuyển lên người bọn thị vệ, bọn họ cũng quỳ xuống theo, cúi đầu không dám nhìn ta
Vấn Hiên nói “Đứng lên đi. Huynh đệ 1 nhà, cần gì câu lễ như thế. Mẫu hậu, đây là thê tử tương lai của ta! Nô nhi!”
Ta hướng nàng phúc thân [nhún người], cưới nòi “Tham kiến Thái hậu!” Khoé môi ta nổi lên 1 nụ cười, đây là ta thị uy với nàng. Là ta tận lực để cho nàng nhìn thấy ý cười trên khoé môi ta. Hảo hảo nhắc nhở nàng. Ta thật không biết bà ta như thế nào có thể sống sót. Tại sao cư nhiên nhanh chóng sống vui nhân thế [xuất gia]
Bà ta thấy ta như thế, đương nhiên tức giận đến miệng lệch mũi nghiêng. Ta thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của nàng. Nửa ngày sau, nàng mới nâng tay, cười nói “Đứng dậy đi! Vấn Hiên. Ta nói ngươi rời nhà bỏ đi là vì chuyện gì, cũng không ngờ, nguyên lai là cùng chị dâu bỏ trốn. Chuyện hai người các ngươi, nhất định hậu thế cũng không tha, chỉ là người làm mẫu thân như ta, sao có thể thấy 2 người các ngươi như thế đây. Như vậy, được rồi! Ngươi mau hồi cùng đi, hay là vào ở Xuất Vân điện, được không? Dù sao, bây giờ trong hoàng cung vẫn còn nhiều phòng trống mà!” Nàng hữu ý vô ý nói
Ta nhanh chóng gật đầu, liền đi theo nàng vào nội đường. Am đường này dù sao cũng là hoàng thất viện kiến, bên ngoài xa hoa, nội bộ thờ phụng Quan Âm, các khâu ni (*) quỳ ở 1 bên. Cả ngày hương khói không ngừng. Xuyên qua sương khói, nhìn thấy tượng Quan Âm, đúng là vô cùng thánh khiết, vô cùng đoan trang
Tiếp tục đi vào bên trong, hậu viện lại càng thanh tịnh, nô bộc hầu hạ cuộc sống hằng ngày của bà ta có đến mười mấy người. Cho dù là các khâu ni làm việc quét dọng cũng vô cùng thanh tú. Tuy là xuất gia nhưng vẫn còn phô trương như vậy. Lòng ta thầm nghĩ
Lúc này nơi đây, trong lòng ta lại có cảm giác ê ẩm, rõ ràng vốn là hoa quý nữ tử, nhưng lại vì 1 lão thái bà muốn xuất gia mà bỏ đi theo. Là bởi vì ta sao?
A! Không phải! Bởi vì, các nàng thân là cung nữ! Liền chỉ có thể có số mệnh như thế này. Chủ tử mất hứng, muốn xuất gia thì cũng phải cùng xuất cung theo
Vẫn là không thoát khỏi số mạng nô tài. Đó là sâm nghiêm cấp bậc chế độ của thế giới này
Ta cau mày. Ta vốn lớn lên ở chốn thâm sơn, căn bản là không thể giải thích cái loại chế độ giai cấp này. Cho nên, liền cũng không tuân thủ. Vấn Hiên vốn biết ý nghĩ của ta, liền duỗi tay qua, nắm lấy tay của ta, vỗ nhè nhẹ
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn ta.
Trong chốc lát sau, bọn ta được dẫn vào một gian phòng thanh nhã. Trong phòng này được quét tước sạch sẽ. Trong lọ hoa đặt trên bàn có 1 cành hàn mai, hương hoa mai phủ ngợp cả phòng. Nếu không đích thân nhìn thấy, ta như thế nào cũng không tin 1 gian phòng như vậy cư nhiên phải để 1 lão nhân xấu dung, xấu tâm như vậy lui tới
Bà ta ngồi vào bên bèn, 2 nam nhân Tuyên thành liền đứng ngay sau nàng. Ta ngồi ở phía đối diện nàng, Đường Vấn Hiên ngồi ở bên cạnh ta
“Mời Thái hậu nương nương đem vết thương trên đầu cho ta xem 1 chút” Ta cười nói với nàng
Mặt bà ta giống như 1 cái vỏ cây, lộ ra 1 tia làm khó. Qua được nửa ngày, mới chậm rãi tháo chiếc mũ trên đầu xuống. Khi ta nhìn thấy đầu nàng, không khỏi cảm than, kỹ thuật của chính mình thật sự rất tốt
Tất nhiên là như thế rồi, cư nhiên có thể khiến cho 1 khối đầu không có tóc trở nên trọc lốc. Tinh mắt 1 chút thì nhìn cũng đẹp mắt lắm. Cũng không ngờ! Cũng được! Đã là ta làm thì để ta bồi thương là được [=]]] đọc đoạn này ta cười đau bụng *bò lăn bò càng*]
Ta ý bảo nàng đưa tay cho ta. Nàng do dự, duỗi tay ra cho ta. Ta bế khởi [nhắm] đôi mắt nửa ngày, rồi mở mắt ra “Trước đây có phải Thái hậu còn bị đau bụng, kéo dài không ngừng?”
Đôi mắt bà ta phát sáng, liên tục gật đầu nói “Đúng vậy, đúng vậy! Không biết vì sao từ lúc rụng hết tóc, vẫn không ngớt đau bụng. Nghĩ đến, thật sự kỳ quái!”
Có gì mà kỳ quái. Hạ nhiều độc như vậy mà “Vốn là di chứng của độc dược! Độc dược này vốn đến từ Trạch quốc. Thái hậu, người có tiếp xúc với người nào từ Trạch quốc không? Cũng mau thái hậu vẫn còn đau bụng, nếu không, nếu di chứng này không phát ra, sợ là không có biện pháp chữa trị rồi!”
Nàng kinh hỉ nói, “Nói cách khác, đây là có thể chữa trị, phải không? Thật tốt quá! Vấn Hiên! Con thật sự cưới về 1 người con dâu rất tốt!”
Khoé môi Vấn Hiên thoáng co rút. Khoé môi ta lược lược rủ xuống. Cái lão thái bà này. Tưởng rằng nói vài câu này thì ta liền không có việc gì sao? Quả nhiên là buồn cười! Ta rất muốn cười ra tiếng, nhưng không thành công!
“Vốn dĩ là thần y, nếu không phải ngày trước ở trong cung gặp 1 số bất trắc, một chút bệnh con con này sao có thể làm khó ta đây!” Đó là làm cho bà ta phải hối hận ngày đó đã chủ trương độc sát ta! Ta muốn bà ta hối hận đến ruột cũng phải phát thanh
“Bây giờ cũng không muôn! Được rồi, Vấn Hiên, 2 người các con khi nào thành thân? Ôi chao a! Ngày đó, ta còn nói Vấn Hiên với ngươi vô duyên, nhưng nguyên lai, trải qua khoảng thời gian dài như vậy, hai người các ngươi vẫn tiến tới với nhau. Quả nhiên thật là đáng mừng!” Nàng cười nói.
Ta cười nói, “Nơi nào! Chỉ là trước đó có người cản trở thôi! Bây giờ cái người cản trở đó không biết ta còn sống, rất tốt!”
Khoé môi nàng lược lược rủ xuống! Trong lòng ta buồn cười, nói với nàng “Ta phải châm cứu!”
Nàng gật đầu, khoé môi ta nhếch lên “Biện pháp này chính là kích thích huyệt đạo trên đầu ngài, nhưng, cái đó, vốn bao gồm tử huyệt, rất nguy hiểm! Bất quá, chỉ cần sử dụng biện pháp này thích đáng, tóc mới mọc sẽ đen nhánh sáng lệ giống như trước cũng là điều có thể. Chỉ là hơi muộn 1 chút! Việc này phải làm trị liệu trường kỳ, nơi nay hẳn là có người am hiểu y lý. Để cho nàng đến xem, sau này, để cho nàng ta châm cứu cho thái hậu sau 3 bữa ăn. Nhanh thì hai tháng, chậm thì 1 năm. Cứ làm kiên trì, tóc sẽ tự dài ra!” Hơn nữa, khối đầu này, cũng sẽ bị ngân châm làm cho kiệt quệ
Thái hậu khoé môi giật giật “Lâu như vậy? có thể làm nhanh 1 chút không?”
Ta cúi đầu “Bởi vì thời gian kéo dài, cho nên, phát sinh tình huống này cũng là tự nhiên! Thái hậu, không phải là không tín nhiệm Dược Nô đấy chứ!”
Sắc mặt của bà ta trắng không còn chút máy, nhẹ giọng nói “Đương nhiên là tin! Nhưng la, nơi này không có cung nữ nào am hiểu y lý! Làm sao bây giờ?”
Ta thoáng giật mình , “Có tú cung nữ (**) không? Chỉ cần có thể cầm châm [kim] là được!” Mỗi ngày thêu tú hoa trên đầu bà ta. Người này vốn đại biểu cho quyền lực cao nhất ở Tuyên thành. Nhở vả ở chỗ này không đi là vì muốn từ miệng bà ta nghe ngóng chỗ mộ của Tuyên Tuyết Dung! Ta tin, cho dù bà ta không biết, thì cũng sẽ có dấu vết mới
có thiện đâm tú địa cung nữ? Chỉ cần có thể cầm châm, liền thành!” Mỗi ngày tại của nàng trên đầu tú hoa! Người này vốn là tuyên thành cao nhất địa quyền lực đại biểu. Nhờ vả ở chỗ này không đi, đó là muốn tại của nàng trong miệng nghe được tuyên tuyết dong địa ở nơi nào! Ta tin tưởng, chính là nàng không biết, cũng đoạn sẽ có dấu vết mới là!
Nàng giương giọng nói, “Tuyết Băng! Nhanh đi gọi Tiểu Kết vào! Nói là bổn cung có việc muốn phân phó nàng làm!”
Tuyên Tuyết Băng cúi đâu lĩnh mệnh đi! Ta ngồi thẳng người, không lên tiếng. Vấn Hiên nhỏ giọng nói “Hôm này vừa là ngày hoa mai nở, ta nhớ lúc còn nhỏ, mẫu hậu đều làm rất nhiều ô mai, ta và đại ca, Tuyết Dung, Tam đệ, còn có Tuyết Tán đều tranh nhau giành ăn!” Hắn ôn tồn nói
Nguyên lai, bọn họ từ lúc còn nhỏ, đã ở cùng 1 chỗ rồi sao
Bên môi nàng cũng nổi lên 1 nụ cười hoài niệm “Năm đó, ta còn trẻ tuổi cỡ nào a! Tuyết Dung vốn là nữ hài tử độc nhất, tết hai bím tóc, vô cùng tuyết ngọc đáng yêu, quỷ quái động lòng người! Đáng tiếc, nhưng là hồng nhan bạc mệnh!” Nói đến chỗ này, liền đại thán 1 tiếng
Tuyên Tuyết Hạo mắt lạnh nhìn ta “Đây cũng phải cảm tạ ơn cứu mạng của Diệp thần y!”
Hắn nói ra 1 lời, nước mắt ta liền rời xuống “Các ngươi cũng biết, ta là thần y, chứ không phải là thần tiên. Đại phu vốn vẫn luôn không cứu được người bệnh. Lúc ấy, lục phủ ngũ tạng của nàng ta đã quá xấu, ta thấy nàng sống đau đớn, rồi lại không thể cho nàng hi vọng, liền cho nàng 1 bát độc dược, để cho nàng ra đi không còn thống khổ! Đôi khi, đại phu có thể làm cho người sắp chết ra đi không thống khổ cũng là 1 loại thành công rồi! Các ngươi chưa nhìn thấy dung mạo phút cuối của Tuyên cô nương sao? Nàng vốn là mỉm cười ra đi! Để cho nàng ở trước mặt người mình yêu, bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, chung quy là 1 mạt tuyệt mỹ! Cái này là chuyện mà mọi nữ tử như ta đều phải làm!”
Một phen, làm cho các vị ở đây động dung rồi! Thái hậu vươn tay tới nắm lấy tay ta “Ta nói vì sao phải hạ độc! nhưng nguyên lai là nguyên nhân này! Vẫn tới nay, chúng ta trách oan Diệp tiểu thư rồi! Xin lỗi! Không sai! Ngày đó lúc Tuyên phi cùng với Vấn Thiên đã nói với ta như vậy. Bọn họ nói, Tuyết Dung, ra đi rất an tường. Cảm ơn ngươi, cảm ơn Diệp tiểu thư, đã thành toàn tâm nguyện cuối cùng của nàng!”
Ta cười khổ, “Nếu tất cả mọi người đều hiểu lý giống như thái hậu, nhiều năm như vậy, đã không bị Hoàng thượng thù hận như vậy rồi!” Nói cách khác, năm đó, Tuyên phi cũng biết chuyện này rồi. Chỉ cần có phụ nữ biết, chuyện liền được xử lý rồi. Chỉ cần 1 người biết, thì sẽ 1 truyền 10, 10 truyền trăm. Không thể nói, còn có thể có 1 người biết. Người đó, chính là Y Y. Trong lòng ta rung mình. Đường Vấn Thiên đem mọi chuyện nói cho Tuyên phi, thù nhất định phải nói cho Y Y. Bởi vì Y Y mới chính là mẫu thân ruột thịt của hắn. Lúc thống khổ, người ta đều tìm đến mẫu thân của mình
Ngày đó Tuyên Tuyết Dung chết, ta nghĩ, đó là lúc thống khổ nhất của hắn. Tìm Y Y, đương nhiên
Bà ta đang định nói, Tuyên Tuyết Băng đã dẫn Tiểu Kết đi vào. Nhìn thấy Tiểu Kết, ta không khỏi chau mày. Khâu ni này, thật giống với Tiểu Thanh. Chỉ là 1 tú cung nữ thôi! Không cần để ý! Ta đột nhiên nhớ tới năm đó Đường Vấn Thiên dùng Tiểu Hỷ uy hiếp ta. Trong lòng nổi lên 1 cỗ cảm giác bất hảo
Tiểu Kết phúc thân với ta, nửa ngày mới nói, “Cô nương hảo!”
Ta cười nói, “Sư thái đâu phải là người ngoài, có thể nào đối với ta hành đại lễ này?”
Nàng thoáng giật mình, lúc này mới chắp tay tạo thành chữ thập, nói với ta “Thí chủ!”
Ta gật đầu. Nói với Tuyên Tuyết Băng “Phân phí hạ nhân, chuẩn bị nước sôi! Còn nữa, đem tất cả kim may đến!”
Tuyên Tuyết Băng hừ lạnh một tiếng, “Cũng không phải sinh hài tử, nước sôi làm cái gì !” Dưới chân cũng không dừng, đi ra ngoài làm việc!
Chú thích:
(*) khâu ni: ni cô làm viêc hầu hạ
(**) tú cung nữ: cung nữ chuyên làm việc may vá
Ta thiếu chút nữa bật cười. Người này tính tình mặc dù nóng nảy, nhưng vẫn là bộc trực như vậy. Ta thấy sắc mặt mấy người bọn hắn thay đổi liên hồi. Ít nhất mà nói, chuyến đi này cũng không tệ, không phải sai? Mặc dù Tuyên phi đã chết, nhưng là, phụ nữ, chung quy có mấy người khăn tay chi giao [ý là giao tình khăn khít]. Nói thẳng ra là luôn không thể che giấu tốt mọi chuyện
Qua chốc lát sau, nước sôi và kim may đã được mang lên. Ta đem toàn bộ kim may nhúng vào trong nước sôi. Qua trong chốc lát sau, liền phân phó họ vớt ra
Ta cười nói với Tiểu Kết “Tiểu Kết, ngươi nhìn cho kỹ cách ta hạ chậm, hai mắt không nên chớp! Biết chưa?”
Nàng tái nhợt nghiêm mặt đến phát run!
Ta từ tốn nói “Sư thái không cần sợ! Cũng giống như ngày thường sư thái tú [thêu] hoa thôi!”
Vừa nói như vậy, sắc mặt của nàng liền chuyển biến tốt đẹp
Ta lúc này mới đem châm chậm rãi hướng đến chỗ không mọc tóc trên đầu bà ta mà châm xuống. Châm thế này sẽ làm cho tóc mọc dài ra 1 chút. Đem lại hiệu quả nhất định. Nhưng là, thống khổ cũng kéo dài. Một ngày sau 3 bữa cơm
Sau khi đem tất cả ngân châm cắm toàn bộ lên trên đầu nàng, ta hài lòng nhìn kiệt tác của chính mình. Cả người nàng giống hệt như con nhím, da mặt nàng không nhịn được mà co quắp
Nhưng là, vì xinh đẹp, nàng nhất định có thể nhẫn nại chịu đựng sự đau đớn phi thường này
Ta quay đầu lại, nhìn thấy trán Vấn Hiên tinh tế đổ mồ hôi lạnh. Khoé môi lược lược co quắp
“Được rồi! Chờ them nửa canh giờ nữa thì đem toàn bộ ngân châm nhổ ra. Tới buổi tối, sẽ châm 1 lần nữa. Hôm nay đã tốt rồi” Ta cười nói.
Nhưng lại làm cho mấy người bọn họ thay đổi sắc mặt. Ta hành châm cho bà ta đã mất tới nửa canh giờ. Nói cách khác, người khác hành châm ít nhất cũng phải đến 2 canh giờ. Hai canh giờ, một ngày hành châm 3 lần. Nói cách khác, thân thể của bà ta cơ bản vốn đầy ngân châm
Người hành châm cho bà ta còn chịu không được, càng nói gì đến người bị châm
Nhưng là, ta tính chuẩn, bà ta nhất định có thể chịu được. Bởi vì, một người phụ nữ muốn trở nên xinh đẹp, thống khổ gì cũng có thể chấp nhận
“Như thế, hai người bọn ta cáo từ! Mẫu hậu, hai người chúng ta còn có việc phải làm!” Vấn Hiên nói
Sắc mặt bà ta cả kinh “Các ngươi sao có thể đi như vậy đây? Diệp tiểu thư còn chưa giúp ta nhổ châm!”
Ta lại cười nói, “Không có việc gì! Chỉ là nhổ châm mà thôi, rất dễ dàng. Hơn nữa, chỉ cần hạ châm theo phương pháp của ta, thái hậu đương nhiên sẽ mọc lại tóc, cộng thêm việc phục hồi tuổi xuân xinh đẹp. Hôm nay bọn ta phải rời đi! Gặp lại!” Dứt lời, liền kéo Vấn Hiên đứng dậy
“Hai người các ngươi muốn đi đâu?” Tuyên Tuyết Băng nói
Bên môi ta phiếm nụ cười , “Đầu tiên là vào Tuyên thành tiếp đi! Nơi đó có chuyện ta không thể không làm!”
Tuyên Tuyết Băng nói “Hai huynh đệ ta hộ tống có ngươi 1 đoạn, được không?” Nói là hộ tống, nhưng là giám sát.
“Tuyên Tuyết Dung dùng có chết của ả, đổi lấy vĩnh cửu trị an của Tuyên thành. Đem trái tim của Đường Vấn Thiên vững vàng nắm trong lòng bàn tay. Có nói thế nào, cũng xem như là 1 đại anh hung của Tuyên thành. Ngày đó lúc an tang ả, Tuyên Tuyết Tán cũng có mặt ở đó, hắn tất hẳn sẽ kiên trì đem ả mang về Tuyên thành. Chỉ là, rốt cuộc ở nơi nào của Tuyên thành thì không thể nào khảo cứu” Ta xoa mi tâm nói
Vấn Hiên giữ lấy tay ta, cau mày nói “Ý nghĩ của ta với nàng bất đồng, nếu đại ca coi trọng cô ta như vậy, tất hẳn sẽ đem cô ta an tang ở nơi gần mình. Chính là có muốn cùng cô ta tâm sự thì cũng sẽ dễ dàng hơn 1 chút. Cho nên, ý của ta, đó là trong Hoàng thành! Thậm chí, vô cùng có khả năng, là ở Hoàng lăng!”
Khoé môi ta giật giật “Tuyên Tuyết Dung thân phận thế nào mà có thể vào Hoàng lăng? Chàng nghĩ đại ca chàng quá cao thượng rồi! Một nữ tử vô danh vô phận, hắn tất nhiên sẽ không đưa ả vào Hoàng lăng. Rốt cuộc chôn cất ở nơi nào thì chỉ có 1 mình đại ca chàng biết. Nói cách khác, phải xuống tay từ trên người đại ca chàng!”
Hắn thở dài một tiếng, “Nô nhi a, nô nhi! Nàng căn bản là sai lầm rồi! Ngày đó, Tuyên Tuyết Dung vì đại ca mà chết, như vậy, sao đại ca và Tuyên Tuyết Tán có thể hạ tang cô ta qua loa đây? Hơn nữa, cho dù cô ta không phải vì cứu đại ca, cho dù bất cứ ta hay Đường Đình Hiên, thấy cô ta chết, cũng không uỷ khuất cô ta! Cho nến, người biết chỗ mộ của cô ta, không có khả năng chỉ có 1 mình hắn!”
Ta nhướng mày “Nói cách khác! Hắn vốn là người giúp hắn liễm táng, có phải không? Ta ngày đó cũng từng đi tìm chỗ ở của bọn họ, hơn nữa, nhiều năm đã qua, thật sự không thể nào khảo cứu được nữa rồi!”
Hai người bọn ta vừa dắt ngựa đi vừa đàm [nói chuyện], trên nền tuyết dày in hằn những dấu chân thật dài. Đằng trước có am đường. Phía trước am đường có đầy xe ngựa. Hai người bọn ta liếc mắt nhìn nhau 1 cái
“Nơi này lúc nào đã xây 1 toà am đường rồi? Hơn nữa, cư nhiên lại lớn như vậy! Vốn là am đường này đặc biệt linh nghiệm hay là như thế nào?” Ta nghiêng đầu nói
Hắn cười nói, “Chưa từng nghe qua chỗ này có am đường, hơn nữa, xem ra cũng là mới xây! Nàng xem xem! Lưu ly ngói kia cũng đều là mới. Nước sơn cũng rất mới. Hơn nữa, trước đây có đồn, người ra vào nơi này không phải là tức tương [ta là ta chịu cái từ này a ==], ta nghĩ, có thể là mẫu hậu ta tới đây xuất gia rồi. Từ lúc bị nàng cạo sạch tóc, người liền không còn mặt mũi ở lại trong hoàng cung, nói thẳng là muốn xuất gia. Lúc này tới đây, hẳn là đúng rồi!” Hắn đứng ở trong tuyết, tuy là xinh đẹp, nhưng lại tăng thêm 1 chút khí phách nam tử. Mà ta, đứng ở bên cạnh hắn, ngược lại có vẻ nhỏ bé
Ta lược lược ngẩng đầu nhìn hắn “Vậy thì không bằng, chúng ta đánh cuộc đi? Nếu như bà ta không có ở đây, ta sẽ buông tha Tuyên Tuyết Dung, nếu như là bà ta, thì đây sẽ không buông tha, thế nào?”
Ta lược lược ngẩng đầu nhìn hắn, “Nọ vậy không bằng, chúng ta liền đánh cuộc như thế nào? Nếu như nơi này đầu địa không phải nàng, ta đây liền buông tha tuyên Tuyết nhi, nếu như vốn là nàng, ta đây liền không tha, như thế nào?”
Hắn lắc đầu “Nàng đem bà ấy ra đánh cuộc? Không bằng, cứ như vậy đi! Nếu như người bên trong là bà ấy, chung ta đây liền biến Tuyên phu nhân thành giống bà ấy, cũng cho vào ở trong cái am đường này, được không? Chúng ta đánh cuộc, là nàng ra tay, hoặc là ta ra tay! Nếu như không phải thì ta ra tay, nếu phải thì là nàng ra tay. Được không?”
Ta nghiêng đầu rồi cúi đầu, nửa ngày mới nói “Vậy đi”
Vì vậy, hai người bọn ta liền buộc ngựa vào cây, đang định đi lên thì bị người phía trước ngăn lại “Người nào?”
Hai bọn ta nhìn nhau người “Chúng ta đây vốn là vợ chồng cầu tử [“cầu tử” = muốn có con]! Muốn đi vào thắp hương mà thôi!”
Vài tên thị vệ cầm đao vừa nhìn liền biết là thủ hạ trong Tuyên thành, chỉ là không biết hôm nay đến nơi này, rốt cuộc là theo lệnh vị chủ tử nào trong Tuyên phủ đây!
Hắn tinh tế liếc mắt nhìn 2 người bọn ta 1 cái, nửa ngày mới nói “Một đôi vợ chồng bình thương, như thế nào có thể nam xinh đẹp, nữ tuyệt sắc như vậy? Các người là từ nơi nào tới? Là ai? Đến có mục đích gì? Nói!”
Đường Vấn Hiên cười nói “Việc này cũng liên quan đến tướng mạo?”
Bên môi ta nở nụ cười, chỉ là 1 chút người cỏn con trong Tuyên thành! Vung tay lên, ta cười nói “Cho các ngươi chút cơ hội để biểu hiện! Bây giờ, đi vào nói với chủ nhân bên trong am đường: Diệp Dược Nô đã tới rồi. Nếu còn muốn tóc trên đầu dài ra thì nên thân chinh ra tiếp đón ta!”
Quả nhiên thật kiêu ngạo đúng với ta. Ta lúc nào có thể cúi đầu. Căn bản là không làm được. Đến nơi nào mà chẳng trêu ghẹo người làm chủ
Bọn thị vệ bật cười, nửa ngày mới nói “Ngươi cũng biết Diệp Dược Nô tóc bạc hồng y, xinh đẹp tuyệt trần, bộ dáng ước chừng 30 tuổi, mà ngươi, 1 đầu tóc đen thì không nói, lại còn vận 1 kiện cẩm đoạn bạch y, nói dối thì cũng phải giống thật 1 chút!”
Ta che miệng nói, “Cười cái gì? Lập tức trên người sẽ thấy rất ngứa, lấy tay gãi đến mức thịt nát vụn thì mới thấy thoải mái. Nếu như theo tính toán của ta, độc đã ngấm vào cốt [xương], đừng trách ta không nhắc nhở ngươi
Mấy người hắn thoáng giật mình, nửa ngày sau liền thật sự bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy. Cuối cùng cũng có 1 người biết khôn, bay vọt vào trong bẩm báo
Ta và Vấn Hiên đứng ở bên ngựa, nhàn nhã nhìn noãn dương [mặt trời ấm áp]. Lúc này, các muội muội, không biết đã tới nơi nào. Đã trở về Phượng Hoàng cốc hay nơi nào, chưa ai biết. Ta biết các nàng đã cho 2 người bọn ta cơ hội. Như vậy, thời gian sắp tới ở Phượng Hoàng cốc, hai người bọn ta trên cơ bản không có cơ hội ở riêng với nhau!
Cùng với nam nhân mình yêu mến hành hiệp giang hồ, nguyên lai cảm giác là như thế này sao? Mặc dù cái định nghĩa “hành hiệp” này có hơi bị cải biến
Lúc này tuyết đã ngừng, noãn dương nhuộm đã nền tuyết trắng. Vô cùng xinh đẹp, vô cùng thương cảm
Bên trong am đường vang lên tiếng bước chân hỗn độn, phá vỡ mê tư của 2 người bọn ta. Chỉ chốc lát sau, 1 lão cô tử đi phía đằng trước, phía sau có 2 nam nhân. Ba người kia, có 2 người ta nhận ra. Một người là thái hậu đầu không tóc trong hoàng cung, lúc này, bà ta 1 thân thanh y, trên đầu đội mũ, da tay da mặt đều giống như ta đã đoán, giống hệt như vỏ cây đã lão. Xem ra, con bà ta không giúp bà ta giải độc. Hai người khác, 1 người hắc y thiết giáp, thắt lưng có giắt 1 trượng trường kiếm, anh vĩ bất phàm, đúng là Tuyên Tuyết Hạo. Còn người kia, hồng y thiết giáp, thắt lưng cũng giắt 1 trượng trường kiếm, xin đẹp như ánh mắt trời. Chỉ là nét mặt không phù hợp với khí nghi “đao kiếm vô tình” – Tuyên Tuyết Băng
Nhìn thấy 2 bọn ta, ba người hắn đều mở to mắt. Thật sự không tin mà nhìn chằm chằm 2 người ta. Thái hậu mở to miệng nửa ngày mới hét lớn “Vấn… Vấn Hiên”. Dứt lời, liền muốn chạy vội lên
Hai người phía sau thấy thế, liền quỳ nửa gối, chắp tay nói “Tham kiến Thái thượng hoàng!” Dứt lời, hai mắt liền hướng về phía ta. Tiếp xúc với đôi mắt lạnh lùng của ta thì lập tức cúi đầu!
Ánh mắt ta chuyển lên người bọn thị vệ, bọn họ cũng quỳ xuống theo, cúi đầu không dám nhìn ta
Vấn Hiên nói “Đứng lên đi. Huynh đệ 1 nhà, cần gì câu lễ như thế. Mẫu hậu, đây là thê tử tương lai của ta! Nô nhi!”
Ta hướng nàng phúc thân [nhún người], cưới nòi “Tham kiến Thái hậu!” Khoé môi ta nổi lên 1 nụ cười, đây là ta thị uy với nàng. Là ta tận lực để cho nàng nhìn thấy ý cười trên khoé môi ta. Hảo hảo nhắc nhở nàng. Ta thật không biết bà ta như thế nào có thể sống sót. Tại sao cư nhiên nhanh chóng sống vui nhân thế [xuất gia]
Bà ta thấy ta như thế, đương nhiên tức giận đến miệng lệch mũi nghiêng. Ta thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của nàng. Nửa ngày sau, nàng mới nâng tay, cười nói “Đứng dậy đi! Vấn Hiên. Ta nói ngươi rời nhà bỏ đi là vì chuyện gì, cũng không ngờ, nguyên lai là cùng chị dâu bỏ trốn. Chuyện hai người các ngươi, nhất định hậu thế cũng không tha, chỉ là người làm mẫu thân như ta, sao có thể thấy 2 người các ngươi như thế đây. Như vậy, được rồi! Ngươi mau hồi cùng đi, hay là vào ở Xuất Vân điện, được không? Dù sao, bây giờ trong hoàng cung vẫn còn nhiều phòng trống mà!” Nàng hữu ý vô ý nói
Ta nhanh chóng gật đầu, liền đi theo nàng vào nội đường. Am đường này dù sao cũng là hoàng thất viện kiến, bên ngoài xa hoa, nội bộ thờ phụng Quan Âm, các khâu ni (*) quỳ ở 1 bên. Cả ngày hương khói không ngừng. Xuyên qua sương khói, nhìn thấy tượng Quan Âm, đúng là vô cùng thánh khiết, vô cùng đoan trang
Tiếp tục đi vào bên trong, hậu viện lại càng thanh tịnh, nô bộc hầu hạ cuộc sống hằng ngày của bà ta có đến mười mấy người. Cho dù là các khâu ni làm việc quét dọng cũng vô cùng thanh tú. Tuy là xuất gia nhưng vẫn còn phô trương như vậy. Lòng ta thầm nghĩ
Lúc này nơi đây, trong lòng ta lại có cảm giác ê ẩm, rõ ràng vốn là hoa quý nữ tử, nhưng lại vì 1 lão thái bà muốn xuất gia mà bỏ đi theo. Là bởi vì ta sao?
A! Không phải! Bởi vì, các nàng thân là cung nữ! Liền chỉ có thể có số mệnh như thế này. Chủ tử mất hứng, muốn xuất gia thì cũng phải cùng xuất cung theo
Vẫn là không thoát khỏi số mạng nô tài. Đó là sâm nghiêm cấp bậc chế độ của thế giới này
Ta cau mày. Ta vốn lớn lên ở chốn thâm sơn, căn bản là không thể giải thích cái loại chế độ giai cấp này. Cho nên, liền cũng không tuân thủ. Vấn Hiên vốn biết ý nghĩ của ta, liền duỗi tay qua, nắm lấy tay của ta, vỗ nhè nhẹ
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn cũng đang nhìn ta.
Trong chốc lát sau, bọn ta được dẫn vào một gian phòng thanh nhã. Trong phòng này được quét tước sạch sẽ. Trong lọ hoa đặt trên bàn có 1 cành hàn mai, hương hoa mai phủ ngợp cả phòng. Nếu không đích thân nhìn thấy, ta như thế nào cũng không tin 1 gian phòng như vậy cư nhiên phải để 1 lão nhân xấu dung, xấu tâm như vậy lui tới
Bà ta ngồi vào bên bèn, 2 nam nhân Tuyên thành liền đứng ngay sau nàng. Ta ngồi ở phía đối diện nàng, Đường Vấn Hiên ngồi ở bên cạnh ta
“Mời Thái hậu nương nương đem vết thương trên đầu cho ta xem 1 chút” Ta cười nói với nàng
Mặt bà ta giống như 1 cái vỏ cây, lộ ra 1 tia làm khó. Qua được nửa ngày, mới chậm rãi tháo chiếc mũ trên đầu xuống. Khi ta nhìn thấy đầu nàng, không khỏi cảm than, kỹ thuật của chính mình thật sự rất tốt
Tất nhiên là như thế rồi, cư nhiên có thể khiến cho 1 khối đầu không có tóc trở nên trọc lốc. Tinh mắt 1 chút thì nhìn cũng đẹp mắt lắm. Cũng không ngờ! Cũng được! Đã là ta làm thì để ta bồi thương là được [=]]] đọc đoạn này ta cười đau bụng *bò lăn bò càng*]
Ta ý bảo nàng đưa tay cho ta. Nàng do dự, duỗi tay ra cho ta. Ta bế khởi [nhắm] đôi mắt nửa ngày, rồi mở mắt ra “Trước đây có phải Thái hậu còn bị đau bụng, kéo dài không ngừng?”
Đôi mắt bà ta phát sáng, liên tục gật đầu nói “Đúng vậy, đúng vậy! Không biết vì sao từ lúc rụng hết tóc, vẫn không ngớt đau bụng. Nghĩ đến, thật sự kỳ quái!”
Có gì mà kỳ quái. Hạ nhiều độc như vậy mà “Vốn là di chứng của độc dược! Độc dược này vốn đến từ Trạch quốc. Thái hậu, người có tiếp xúc với người nào từ Trạch quốc không? Cũng mau thái hậu vẫn còn đau bụng, nếu không, nếu di chứng này không phát ra, sợ là không có biện pháp chữa trị rồi!”
Nàng kinh hỉ nói, “Nói cách khác, đây là có thể chữa trị, phải không? Thật tốt quá! Vấn Hiên! Con thật sự cưới về 1 người con dâu rất tốt!”
Khoé môi Vấn Hiên thoáng co rút. Khoé môi ta lược lược rủ xuống. Cái lão thái bà này. Tưởng rằng nói vài câu này thì ta liền không có việc gì sao? Quả nhiên là buồn cười! Ta rất muốn cười ra tiếng, nhưng không thành công!
“Vốn dĩ là thần y, nếu không phải ngày trước ở trong cung gặp 1 số bất trắc, một chút bệnh con con này sao có thể làm khó ta đây!” Đó là làm cho bà ta phải hối hận ngày đó đã chủ trương độc sát ta! Ta muốn bà ta hối hận đến ruột cũng phải phát thanh
“Bây giờ cũng không muôn! Được rồi, Vấn Hiên, 2 người các con khi nào thành thân? Ôi chao a! Ngày đó, ta còn nói Vấn Hiên với ngươi vô duyên, nhưng nguyên lai, trải qua khoảng thời gian dài như vậy, hai người các ngươi vẫn tiến tới với nhau. Quả nhiên thật là đáng mừng!” Nàng cười nói.
Ta cười nói, “Nơi nào! Chỉ là trước đó có người cản trở thôi! Bây giờ cái người cản trở đó không biết ta còn sống, rất tốt!”
Khoé môi nàng lược lược rủ xuống! Trong lòng ta buồn cười, nói với nàng “Ta phải châm cứu!”
Nàng gật đầu, khoé môi ta nhếch lên “Biện pháp này chính là kích thích huyệt đạo trên đầu ngài, nhưng, cái đó, vốn bao gồm tử huyệt, rất nguy hiểm! Bất quá, chỉ cần sử dụng biện pháp này thích đáng, tóc mới mọc sẽ đen nhánh sáng lệ giống như trước cũng là điều có thể. Chỉ là hơi muộn 1 chút! Việc này phải làm trị liệu trường kỳ, nơi nay hẳn là có người am hiểu y lý. Để cho nàng đến xem, sau này, để cho nàng ta châm cứu cho thái hậu sau 3 bữa ăn. Nhanh thì hai tháng, chậm thì 1 năm. Cứ làm kiên trì, tóc sẽ tự dài ra!” Hơn nữa, khối đầu này, cũng sẽ bị ngân châm làm cho kiệt quệ
Thái hậu khoé môi giật giật “Lâu như vậy? có thể làm nhanh 1 chút không?”
Ta cúi đầu “Bởi vì thời gian kéo dài, cho nên, phát sinh tình huống này cũng là tự nhiên! Thái hậu, không phải là không tín nhiệm Dược Nô đấy chứ!”
Sắc mặt của bà ta trắng không còn chút máy, nhẹ giọng nói “Đương nhiên là tin! Nhưng la, nơi này không có cung nữ nào am hiểu y lý! Làm sao bây giờ?”
Ta thoáng giật mình , “Có tú cung nữ (**) không? Chỉ cần có thể cầm châm [kim] là được!” Mỗi ngày thêu tú hoa trên đầu bà ta. Người này vốn đại biểu cho quyền lực cao nhất ở Tuyên thành. Nhở vả ở chỗ này không đi là vì muốn từ miệng bà ta nghe ngóng chỗ mộ của Tuyên Tuyết Dung! Ta tin, cho dù bà ta không biết, thì cũng sẽ có dấu vết mới
có thiện đâm tú địa cung nữ? Chỉ cần có thể cầm châm, liền thành!” Mỗi ngày tại của nàng trên đầu tú hoa! Người này vốn là tuyên thành cao nhất địa quyền lực đại biểu. Nhờ vả ở chỗ này không đi, đó là muốn tại của nàng trong miệng nghe được tuyên tuyết dong địa ở nơi nào! Ta tin tưởng, chính là nàng không biết, cũng đoạn sẽ có dấu vết mới là!
Nàng giương giọng nói, “Tuyết Băng! Nhanh đi gọi Tiểu Kết vào! Nói là bổn cung có việc muốn phân phó nàng làm!”
Tuyên Tuyết Băng cúi đâu lĩnh mệnh đi! Ta ngồi thẳng người, không lên tiếng. Vấn Hiên nhỏ giọng nói “Hôm này vừa là ngày hoa mai nở, ta nhớ lúc còn nhỏ, mẫu hậu đều làm rất nhiều ô mai, ta và đại ca, Tuyết Dung, Tam đệ, còn có Tuyết Tán đều tranh nhau giành ăn!” Hắn ôn tồn nói
Nguyên lai, bọn họ từ lúc còn nhỏ, đã ở cùng 1 chỗ rồi sao
Bên môi nàng cũng nổi lên 1 nụ cười hoài niệm “Năm đó, ta còn trẻ tuổi cỡ nào a! Tuyết Dung vốn là nữ hài tử độc nhất, tết hai bím tóc, vô cùng tuyết ngọc đáng yêu, quỷ quái động lòng người! Đáng tiếc, nhưng là hồng nhan bạc mệnh!” Nói đến chỗ này, liền đại thán 1 tiếng
Tuyên Tuyết Hạo mắt lạnh nhìn ta “Đây cũng phải cảm tạ ơn cứu mạng của Diệp thần y!”
Hắn nói ra 1 lời, nước mắt ta liền rời xuống “Các ngươi cũng biết, ta là thần y, chứ không phải là thần tiên. Đại phu vốn vẫn luôn không cứu được người bệnh. Lúc ấy, lục phủ ngũ tạng của nàng ta đã quá xấu, ta thấy nàng sống đau đớn, rồi lại không thể cho nàng hi vọng, liền cho nàng 1 bát độc dược, để cho nàng ra đi không còn thống khổ! Đôi khi, đại phu có thể làm cho người sắp chết ra đi không thống khổ cũng là 1 loại thành công rồi! Các ngươi chưa nhìn thấy dung mạo phút cuối của Tuyên cô nương sao? Nàng vốn là mỉm cười ra đi! Để cho nàng ở trước mặt người mình yêu, bảo vệ chút tôn nghiêm cuối cùng, chung quy là 1 mạt tuyệt mỹ! Cái này là chuyện mà mọi nữ tử như ta đều phải làm!”
Một phen, làm cho các vị ở đây động dung rồi! Thái hậu vươn tay tới nắm lấy tay ta “Ta nói vì sao phải hạ độc! nhưng nguyên lai là nguyên nhân này! Vẫn tới nay, chúng ta trách oan Diệp tiểu thư rồi! Xin lỗi! Không sai! Ngày đó lúc Tuyên phi cùng với Vấn Thiên đã nói với ta như vậy. Bọn họ nói, Tuyết Dung, ra đi rất an tường. Cảm ơn ngươi, cảm ơn Diệp tiểu thư, đã thành toàn tâm nguyện cuối cùng của nàng!”
Ta cười khổ, “Nếu tất cả mọi người đều hiểu lý giống như thái hậu, nhiều năm như vậy, đã không bị Hoàng thượng thù hận như vậy rồi!” Nói cách khác, năm đó, Tuyên phi cũng biết chuyện này rồi. Chỉ cần có phụ nữ biết, chuyện liền được xử lý rồi. Chỉ cần 1 người biết, thì sẽ 1 truyền 10, 10 truyền trăm. Không thể nói, còn có thể có 1 người biết. Người đó, chính là Y Y. Trong lòng ta rung mình. Đường Vấn Thiên đem mọi chuyện nói cho Tuyên phi, thù nhất định phải nói cho Y Y. Bởi vì Y Y mới chính là mẫu thân ruột thịt của hắn. Lúc thống khổ, người ta đều tìm đến mẫu thân của mình
Ngày đó Tuyên Tuyết Dung chết, ta nghĩ, đó là lúc thống khổ nhất của hắn. Tìm Y Y, đương nhiên
Bà ta đang định nói, Tuyên Tuyết Băng đã dẫn Tiểu Kết đi vào. Nhìn thấy Tiểu Kết, ta không khỏi chau mày. Khâu ni này, thật giống với Tiểu Thanh. Chỉ là 1 tú cung nữ thôi! Không cần để ý! Ta đột nhiên nhớ tới năm đó Đường Vấn Thiên dùng Tiểu Hỷ uy hiếp ta. Trong lòng nổi lên 1 cỗ cảm giác bất hảo
Tiểu Kết phúc thân với ta, nửa ngày mới nói, “Cô nương hảo!”
Ta cười nói, “Sư thái đâu phải là người ngoài, có thể nào đối với ta hành đại lễ này?”
Nàng thoáng giật mình, lúc này mới chắp tay tạo thành chữ thập, nói với ta “Thí chủ!”
Ta gật đầu. Nói với Tuyên Tuyết Băng “Phân phí hạ nhân, chuẩn bị nước sôi! Còn nữa, đem tất cả kim may đến!”
Tuyên Tuyết Băng hừ lạnh một tiếng, “Cũng không phải sinh hài tử, nước sôi làm cái gì !” Dưới chân cũng không dừng, đi ra ngoài làm việc!
Chú thích:
(*) khâu ni: ni cô làm viêc hầu hạ
(**) tú cung nữ: cung nữ chuyên làm việc may vá
Ta thiếu chút nữa bật cười. Người này tính tình mặc dù nóng nảy, nhưng vẫn là bộc trực như vậy. Ta thấy sắc mặt mấy người bọn hắn thay đổi liên hồi. Ít nhất mà nói, chuyến đi này cũng không tệ, không phải sai? Mặc dù Tuyên phi đã chết, nhưng là, phụ nữ, chung quy có mấy người khăn tay chi giao [ý là giao tình khăn khít]. Nói thẳng ra là luôn không thể che giấu tốt mọi chuyện
Qua chốc lát sau, nước sôi và kim may đã được mang lên. Ta đem toàn bộ kim may nhúng vào trong nước sôi. Qua trong chốc lát sau, liền phân phó họ vớt ra
Ta cười nói với Tiểu Kết “Tiểu Kết, ngươi nhìn cho kỹ cách ta hạ chậm, hai mắt không nên chớp! Biết chưa?”
Nàng tái nhợt nghiêm mặt đến phát run!
Ta từ tốn nói “Sư thái không cần sợ! Cũng giống như ngày thường sư thái tú [thêu] hoa thôi!”
Vừa nói như vậy, sắc mặt của nàng liền chuyển biến tốt đẹp
Ta lúc này mới đem châm chậm rãi hướng đến chỗ không mọc tóc trên đầu bà ta mà châm xuống. Châm thế này sẽ làm cho tóc mọc dài ra 1 chút. Đem lại hiệu quả nhất định. Nhưng là, thống khổ cũng kéo dài. Một ngày sau 3 bữa cơm
Sau khi đem tất cả ngân châm cắm toàn bộ lên trên đầu nàng, ta hài lòng nhìn kiệt tác của chính mình. Cả người nàng giống hệt như con nhím, da mặt nàng không nhịn được mà co quắp
Nhưng là, vì xinh đẹp, nàng nhất định có thể nhẫn nại chịu đựng sự đau đớn phi thường này
Ta quay đầu lại, nhìn thấy trán Vấn Hiên tinh tế đổ mồ hôi lạnh. Khoé môi lược lược co quắp
“Được rồi! Chờ them nửa canh giờ nữa thì đem toàn bộ ngân châm nhổ ra. Tới buổi tối, sẽ châm 1 lần nữa. Hôm nay đã tốt rồi” Ta cười nói.
Nhưng lại làm cho mấy người bọn họ thay đổi sắc mặt. Ta hành châm cho bà ta đã mất tới nửa canh giờ. Nói cách khác, người khác hành châm ít nhất cũng phải đến 2 canh giờ. Hai canh giờ, một ngày hành châm 3 lần. Nói cách khác, thân thể của bà ta cơ bản vốn đầy ngân châm
Người hành châm cho bà ta còn chịu không được, càng nói gì đến người bị châm
Nhưng là, ta tính chuẩn, bà ta nhất định có thể chịu được. Bởi vì, một người phụ nữ muốn trở nên xinh đẹp, thống khổ gì cũng có thể chấp nhận
“Như thế, hai người bọn ta cáo từ! Mẫu hậu, hai người chúng ta còn có việc phải làm!” Vấn Hiên nói
Sắc mặt bà ta cả kinh “Các ngươi sao có thể đi như vậy đây? Diệp tiểu thư còn chưa giúp ta nhổ châm!”
Ta lại cười nói, “Không có việc gì! Chỉ là nhổ châm mà thôi, rất dễ dàng. Hơn nữa, chỉ cần hạ châm theo phương pháp của ta, thái hậu đương nhiên sẽ mọc lại tóc, cộng thêm việc phục hồi tuổi xuân xinh đẹp. Hôm nay bọn ta phải rời đi! Gặp lại!” Dứt lời, liền kéo Vấn Hiên đứng dậy
“Hai người các ngươi muốn đi đâu?” Tuyên Tuyết Băng nói
Bên môi ta phiếm nụ cười , “Đầu tiên là vào Tuyên thành tiếp đi! Nơi đó có chuyện ta không thể không làm!”
Tuyên Tuyết Băng nói “Hai huynh đệ ta hộ tống có ngươi 1 đoạn, được không?” Nói là hộ tống, nhưng là giám sát.
/163
|