Máu đen, giống như bộc vòi nước, phun thẳng ra ngoài, hắn nhanh chóng tránh ra, không do dự, cúi đầu, kề môi lên miệng vết thương của Tuyên Tuyết Tán!
Trong khoảnh khác, tâm của ta khẽ cảm động! Ít nhất mà nói, tên ma vương lãnh huyết này, còn nhân từ hơn ta, vĩ đại hơn ta! Hắn phun đám máu đen trong miệng lên mặt đất, ta nhìn bộ dáng của hắn, hưởng thụ cảm giác ấm áp trong chốc lát. Địa vị của Tuyên Tuyết Tán trong lòng hắn chắc hẳn là rất đặc biệt! Cùng giống như ta và các muội muội, liều mạng để bảo vệ nhau.
Máu đen trên mặt đất càng ngày càng nhiều, sắc mặt của Tuyên Tuyết Tán, cũng dần dần có chút tia huyết sắc. Như cả trăm năm đã trôi qua, Đường Vũ Hiên phun ra bụm máu màu đỏ tươi, cho thấy độc tố trong người của Tuyên Tuyết Tán đã hoàn toàn tiêu biến
Hắn mệt mỏi ngồi sang 1 bên. Sắc mặt tái nhợt. Bên môi dính đầy máu đen, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
“Như vậy thì tốt rồi! Quốc sư, ngươi có thể đi!” Ta nói nhỏ.
Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt ta, một hồi lâu mới nói, “Ta biết rồi!” Dứt lời, chậm rãi đứng dậy, đi được vài bước rồi dừng lại, “Sau khi hắn tỉnh dậy, đừng nói với hắn là ta giúp hắn hút chất độc!” Hắn thản nhiên ra lệnh. Không đợi ta trả lời, liền chậm rãi rời đi.
Lúc này, chân trời lộ ra ánh nắng mặt trời sớm mai, ta nhìn những tia sáng lẻ loi đơn độc của mặt trời, thầm nghĩ, rốt cuộc loại tình cảm mà có thể làm hắn đối xử với địch nhân như vậy
Ngồi vào bên giường, vỗ về gương mặt yêu mị của Tuyên Tuyết Tán, lòng ta thấy thật cao hứng
Tóc đen của hắn đã bung ra, cả người chìm vào trong ánh mặt trời, dáng vẻ suy yếu! Nhưng chính nam nhân suy yếu này, đêm qua đã chiến thắng cự xà! Anh dũng không sợ chết. So với thiên thần thật giống nhau, làm tim ta khẽ đập nhanh! Nam nhân này, có thể giúp ta bảo vệ các muội muội, bảo vệ người nhà hay không?
Hắn có thể vì ta mà đối kháng với Đường Vấn Thiên hay không? Ta thầm nghĩ trong lòng.
Đang lúc ta suy nghĩ miên man, hắn đã tóm lấy tay ta, ta cả kinh, nhanh chóng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hắn.
Hắn dùng đôi mắt sáng quắc nhìn ta chằm chằm, nói nhỏ, “Nàng không đi, thật tốt!” Dứt lời, trở mình, lại nhắm mắt lại!
Hắn! Hắn cư nhiên kéo tay ta rồi cứ như vậy mà ngủ thiếp đi? Ta muốn rút tay ra nhưng lại không có cách nào! Người này! Ta bất đắc dĩ mà thầm nghĩ. Nếu như bình thường có chém đứt tay hắn ta cũng làm để hắn thả tay ta ra ! Nhưng trải qua đêm qua, trải trận chiến mà trong đó hắn như thiên thần ấy, trái tim của ta, lại ngoài ý muốn mà trở nên yếu mềm
Ta dùng tay kia nhẹ nhàng lần theo từng đường nét trên gương mặt hắn, hắn thật sự rất đẹp! Hàng mi thật dài rợp bóng xuống đôi mắt. Sống mũi thẳng tắp, môi mỏng và lãnh đạm. Nhìn đôi môi của hắn, ta đột nhiên nhớ đến lúc hắn hấp trụ môi ta ở ôn tuyền! Ta vẫn có thể nhớ rõ cảm giác đó!
Bây giờ nhớ lại, hơn nữa, thân thể của hắn ở ở ngay trước mắt, chỉ cách 1 tầng chăn mỏng, ta cảm thấy mặt mình đỏ lên.
Nam nhân này, không chút phòng bị nằm trước mặt ta! Ta cảm giác thân thể có chút run rẩy. Chậm rãi cúi đầu, dùng môi chế trụ môi hắn!
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nóng bỏng đáp lại. Không giống như lần trước, lần này, là ta chủ động!
Hắn theo tiềm thức trở mình, đem ta đặt dưới thân. Không nói lời nào, chỉ là ở môi ta hôn say đắm. Đôi môi nóng bỏng dần trượt xuống cổ. Bây giờ ta không thể di chuyển được! Ta hơi giật mình khi thấy hắn gặm cắn cần cổ ta. Nhanh chóng đẩy hắn ra. Qua 1 đêm, mệt mỏi bây giờ đa kéo đến rồi!
Mí mắt càng ngày càng trầm, càng ngày càng nặng. Nam nhân trên người ta, khẽ trở mình bình yên vùi đầu vào hỗm cổ ta, hô hấp đều đều . Ta ở trong lòng hắn tìm được vị trí an toàn nhất, cứ thế chìm vào giấc ngủ!
Xuyên thấu tầng tầng lớp sương mù dày dặc, ta đặt chân đến Mai lâm ngoài Tuyên thành
Ta cơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương hoa mai tươi mát, có 1 âm thanh theo tiếng gió truyền đến, ta nhìn thấy trong bầu trời đầy cánh hoa mai, Tuyên Tuyết Tán vận trường sam màu bạc đang ở đó múa kiếm!
Lúc này đây, nhìn hắn thuần thục sử dụng kiếm pháp, ta thấy có cảm giác thật thân thiết
Động tác của hắn nhanh như nước chảy, liên tục không ngừng. Mỗi một động tác, mỗi bước đi, đều khiến lòng người tràn đầy hương mai thơm ngát!
Thật tốt! Thật đẹp! Ta thầm nghĩ. Chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mắt là cây đại thụ bằng vòng tay mấy người ôm! Tại sao, khi hắn múa kiếm, nhất định phải ở dưới gốc cây cây
Quay đầu, thấy hắn đã đứng trước mặt nhìn ta chằm chằm. Nói với ta, “Tại sao, tại sao lại gạt ta! Rõ ràng, chính là ngươi giết cha của ta! Tại sao, ngươi còn muốn giả mạo vi hôn thê của ta!” Sắc mặt hắn xanh mét, bên trong đôi mắt đang trợn thân mang theo sự hận thù như lửa cháy.”Diệp Dược Nô, trả mạng cho cha ta!”
Dứt lời, hắn giơ kiếm, đâm thẳng về phía ta!
Ta liều mạng né tránh, nhưng vẫn là bị hắn đâm trúng bả vai! Hả!
Ta sợ hãi kêu lên, tỉnh lại. Cả người mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng. Mở mắt ra, lại thấy đôi mắt của hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt ta ! Sắc mặt âm tình bất định.
Ý niệm đầu tiên trong đầu ta chính là, hắn biết rồi! Làm sao bây giờ! Ý nghĩ của ta, quá ngây thơ rồi! Nghĩ đến việc muốn ở bên hắn, nhưng không có nghĩ tới, nếu 1 ngày hắn biết ta là người giết phụ thân hắn, như vậy, ngày đó chính là ngày quyết định của 2 chúng ta! Ta, làm sao có thể động tâm với hắn? Tuyệt đối không thể!
“Nàng tỉnh? Làm sao vậy?” Hắn nói nhỏ. Vươn tay ra, khẽ vỗ về ta.
Ta hẳn là đẩy ra hắn, nhưng lại không có chút khí lực nào!
Hắn không nói lời nào, lấy tay nâng cằm ta lên, chế trụ môi ta. Ta cảm giác trong đầu “ầm” 1 tiếng. Thế giới này, liền trở nên yên tĩnh!
Tại sao có thể như vậy! Rõ ràng là đã quyết định sẽ không động tâm với hắn rồi! Tại sao lại như vậy!
“Bịch” một tiếng, cửa bị người nào đó đá văng ra! Tuyên Tuyết Băng cùng Tuyên Tuyết Hạo xông thẳng vào!
Trong khoảnh khác, tâm của ta khẽ cảm động! Ít nhất mà nói, tên ma vương lãnh huyết này, còn nhân từ hơn ta, vĩ đại hơn ta! Hắn phun đám máu đen trong miệng lên mặt đất, ta nhìn bộ dáng của hắn, hưởng thụ cảm giác ấm áp trong chốc lát. Địa vị của Tuyên Tuyết Tán trong lòng hắn chắc hẳn là rất đặc biệt! Cùng giống như ta và các muội muội, liều mạng để bảo vệ nhau.
Máu đen trên mặt đất càng ngày càng nhiều, sắc mặt của Tuyên Tuyết Tán, cũng dần dần có chút tia huyết sắc. Như cả trăm năm đã trôi qua, Đường Vũ Hiên phun ra bụm máu màu đỏ tươi, cho thấy độc tố trong người của Tuyên Tuyết Tán đã hoàn toàn tiêu biến
Hắn mệt mỏi ngồi sang 1 bên. Sắc mặt tái nhợt. Bên môi dính đầy máu đen, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.
“Như vậy thì tốt rồi! Quốc sư, ngươi có thể đi!” Ta nói nhỏ.
Hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào mắt ta, một hồi lâu mới nói, “Ta biết rồi!” Dứt lời, chậm rãi đứng dậy, đi được vài bước rồi dừng lại, “Sau khi hắn tỉnh dậy, đừng nói với hắn là ta giúp hắn hút chất độc!” Hắn thản nhiên ra lệnh. Không đợi ta trả lời, liền chậm rãi rời đi.
Lúc này, chân trời lộ ra ánh nắng mặt trời sớm mai, ta nhìn những tia sáng lẻ loi đơn độc của mặt trời, thầm nghĩ, rốt cuộc loại tình cảm mà có thể làm hắn đối xử với địch nhân như vậy
Ngồi vào bên giường, vỗ về gương mặt yêu mị của Tuyên Tuyết Tán, lòng ta thấy thật cao hứng
Tóc đen của hắn đã bung ra, cả người chìm vào trong ánh mặt trời, dáng vẻ suy yếu! Nhưng chính nam nhân suy yếu này, đêm qua đã chiến thắng cự xà! Anh dũng không sợ chết. So với thiên thần thật giống nhau, làm tim ta khẽ đập nhanh! Nam nhân này, có thể giúp ta bảo vệ các muội muội, bảo vệ người nhà hay không?
Hắn có thể vì ta mà đối kháng với Đường Vấn Thiên hay không? Ta thầm nghĩ trong lòng.
Đang lúc ta suy nghĩ miên man, hắn đã tóm lấy tay ta, ta cả kinh, nhanh chóng ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn hắn.
Hắn dùng đôi mắt sáng quắc nhìn ta chằm chằm, nói nhỏ, “Nàng không đi, thật tốt!” Dứt lời, trở mình, lại nhắm mắt lại!
Hắn! Hắn cư nhiên kéo tay ta rồi cứ như vậy mà ngủ thiếp đi? Ta muốn rút tay ra nhưng lại không có cách nào! Người này! Ta bất đắc dĩ mà thầm nghĩ. Nếu như bình thường có chém đứt tay hắn ta cũng làm để hắn thả tay ta ra ! Nhưng trải qua đêm qua, trải trận chiến mà trong đó hắn như thiên thần ấy, trái tim của ta, lại ngoài ý muốn mà trở nên yếu mềm
Ta dùng tay kia nhẹ nhàng lần theo từng đường nét trên gương mặt hắn, hắn thật sự rất đẹp! Hàng mi thật dài rợp bóng xuống đôi mắt. Sống mũi thẳng tắp, môi mỏng và lãnh đạm. Nhìn đôi môi của hắn, ta đột nhiên nhớ đến lúc hắn hấp trụ môi ta ở ôn tuyền! Ta vẫn có thể nhớ rõ cảm giác đó!
Bây giờ nhớ lại, hơn nữa, thân thể của hắn ở ở ngay trước mắt, chỉ cách 1 tầng chăn mỏng, ta cảm thấy mặt mình đỏ lên.
Nam nhân này, không chút phòng bị nằm trước mặt ta! Ta cảm giác thân thể có chút run rẩy. Chậm rãi cúi đầu, dùng môi chế trụ môi hắn!
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nóng bỏng đáp lại. Không giống như lần trước, lần này, là ta chủ động!
Hắn theo tiềm thức trở mình, đem ta đặt dưới thân. Không nói lời nào, chỉ là ở môi ta hôn say đắm. Đôi môi nóng bỏng dần trượt xuống cổ. Bây giờ ta không thể di chuyển được! Ta hơi giật mình khi thấy hắn gặm cắn cần cổ ta. Nhanh chóng đẩy hắn ra. Qua 1 đêm, mệt mỏi bây giờ đa kéo đến rồi!
Mí mắt càng ngày càng trầm, càng ngày càng nặng. Nam nhân trên người ta, khẽ trở mình bình yên vùi đầu vào hỗm cổ ta, hô hấp đều đều . Ta ở trong lòng hắn tìm được vị trí an toàn nhất, cứ thế chìm vào giấc ngủ!
Xuyên thấu tầng tầng lớp sương mù dày dặc, ta đặt chân đến Mai lâm ngoài Tuyên thành
Ta cơ hồ có thể ngửi thấy mùi hương hoa mai tươi mát, có 1 âm thanh theo tiếng gió truyền đến, ta nhìn thấy trong bầu trời đầy cánh hoa mai, Tuyên Tuyết Tán vận trường sam màu bạc đang ở đó múa kiếm!
Lúc này đây, nhìn hắn thuần thục sử dụng kiếm pháp, ta thấy có cảm giác thật thân thiết
Động tác của hắn nhanh như nước chảy, liên tục không ngừng. Mỗi một động tác, mỗi bước đi, đều khiến lòng người tràn đầy hương mai thơm ngát!
Thật tốt! Thật đẹp! Ta thầm nghĩ. Chậm rãi ngẩng đầu lên, trước mắt là cây đại thụ bằng vòng tay mấy người ôm! Tại sao, khi hắn múa kiếm, nhất định phải ở dưới gốc cây cây
Quay đầu, thấy hắn đã đứng trước mặt nhìn ta chằm chằm. Nói với ta, “Tại sao, tại sao lại gạt ta! Rõ ràng, chính là ngươi giết cha của ta! Tại sao, ngươi còn muốn giả mạo vi hôn thê của ta!” Sắc mặt hắn xanh mét, bên trong đôi mắt đang trợn thân mang theo sự hận thù như lửa cháy.”Diệp Dược Nô, trả mạng cho cha ta!”
Dứt lời, hắn giơ kiếm, đâm thẳng về phía ta!
Ta liều mạng né tránh, nhưng vẫn là bị hắn đâm trúng bả vai! Hả!
Ta sợ hãi kêu lên, tỉnh lại. Cả người mồ hôi lạnh đang chảy ròng ròng. Mở mắt ra, lại thấy đôi mắt của hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt ta ! Sắc mặt âm tình bất định.
Ý niệm đầu tiên trong đầu ta chính là, hắn biết rồi! Làm sao bây giờ! Ý nghĩ của ta, quá ngây thơ rồi! Nghĩ đến việc muốn ở bên hắn, nhưng không có nghĩ tới, nếu 1 ngày hắn biết ta là người giết phụ thân hắn, như vậy, ngày đó chính là ngày quyết định của 2 chúng ta! Ta, làm sao có thể động tâm với hắn? Tuyệt đối không thể!
“Nàng tỉnh? Làm sao vậy?” Hắn nói nhỏ. Vươn tay ra, khẽ vỗ về ta.
Ta hẳn là đẩy ra hắn, nhưng lại không có chút khí lực nào!
Hắn không nói lời nào, lấy tay nâng cằm ta lên, chế trụ môi ta. Ta cảm giác trong đầu “ầm” 1 tiếng. Thế giới này, liền trở nên yên tĩnh!
Tại sao có thể như vậy! Rõ ràng là đã quyết định sẽ không động tâm với hắn rồi! Tại sao lại như vậy!
“Bịch” một tiếng, cửa bị người nào đó đá văng ra! Tuyên Tuyết Băng cùng Tuyên Tuyết Hạo xông thẳng vào!
/163
|