Ta đi lang thang mà không có mục đích. Ta không biết tại sao ta lại làm như vậy! Từ lúc nhìn thấy Tuyên dây dưa cùng với nữ nhân đó, ta cơ hồ đã phát điên mất rồi! A! Diệp Dược Nô thông minh 1 đời cư nhiên lại phạm phải sai lầm này!
Hành lang thật dài, các phó nô tất bật chạy tới chạy lui. Có 1 phó nô đi ra từ trong phòng Đường Vấn Hiên, trong tay là 1 chiếc khăn trắng nhiễm đầy máu tươi, giống nhưới bông hoa máu tươi thắm nở rộ! Trong nền tuyết trắng thế này thật nổi bật! Trong không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi máu tanh. Ta nghĩ mấy ngày nay bệnh tình của Đường Vấn Hiên đã bắt đầu hoành hành!
Ta phớt lờ, tiếp tục bước đi. Chuyện này liên can đến ta sao? Hắn đến Tuyên thành vốn là để chờ chết! Nếu thật sự chết thì cũng là ý trời. Cũng tốt hơn là cứ bệnh tình đày đoạ thế này. Ít nhất mà nói thì Đường Vấn Thiên sẽ đau lòng! Lúc này, tại nơi đây, chỉ có mình ta đau lòng thì quả là quá cô độc, nhiều người đau khồ cùng ta, âu cũng là 1 loại an ủi! Đường Vấn Hiên, đành vậy thôi! Cũng tốt hơn là ngày ngày bị cơn đau ốm hành hạ! Bị bệnh đã lâu như vậy, tất cả bọn họ đều nên chuẩn bị tinh thần rằng việc hắn ra đi vào 1 ngày nào đó cũng chỉ còn là vấn đề thơi gian thôi
Ta duy trì tính mạng cho hắn trong 2 năm, ta lấy lại 1 năm, để lại cho hắn 1 năm, hắn không biết quý trọng thì biết trách ai bây giờ? Vốn tưởng rằng bệnh phong hàn đã hết rồi, lại không nghĩ rằng hắn vẫn nằm ở trong phòng, khổ sở hộc máu chỉ vì 1 căn bệnh nhỏ!
Có rất nhiều chiếc hăn trắng nhiễm máu, từ đó ta có thể kết luận mấy ngày nay hắn sống chẳng tốt chút nay! Thật tốt! Ta nghĩ thầm. Ít nhất mà nói thì người xuống địa ngục không chỉ có 1 mình ta! Có thể cùng thống khổ với Đường Vấn Thiên cũng là 1 chuyện thống khoái, không phải sao? Hắn khiến cho ta đau lòng, dựa vào cái gì mà hắn một mình một người được sống tiêu diêu tự tại?
Bây giờ ta đang cân nhắc đến việc phải làm thế nào mới có thể khiến TuyênTuyết tán chủ động thành thân với ta. Ngày thành hôn với hắn cũng ngày 2 chúng ta đoạn tuyệt! A, quả thật là châm chọc, không phải sao?
Ta đột ngột dừng chân, cười lạnh, có lẽ căn bệnh hiểm nguy của Đường Vấn Hiên chính là cơ hội cho ta! Nếu không có că bệnh đó của hắn thì thật sự ta không còn chtú cơ sở nào để bức Tuyên Tuyết Tán thành thân với ta! A! Nói cách khác là bức Đường Vấn Thiên hạ lệnh cho Tuyên Tuyết Tán thành thân với ta!
Tương đương với Tiểu Hạ, làm sao mà Đường Vấn Hiên lại không phải là điểm yếu của Đường Vấn Thiên? Hắn có thể bức hại Tiểu Hạ, có thể hạ độc nàng, mà ngược lại ta có thể đối thi dược (*) với Đường Vấn Hiên, ta có thể cứu mạng của hắn nhưng đồng thời cũng có thể giết chết hắn! Đường Vấn Thiên mặc dù đáng hận nhưng ít ra hắn cũng biết 2 chữ đạo nghĩa viết như thế nào. Nếu không phải như thế thì năm đó thì làm gì có chuyện Tuyên Tuyết Nhi mặc dù biết thuốc của ta là độc dược nhưng vẫn kiên trì uống vào! Ai nói trên đời này thủ đoạn của ta và Đường Vấn Thiên là cực mạnh, người cực mạnh cho đến bây giờ đều là Tuyên Tuyết Dung!
Ta còn nhớ rõ lúc ấy, khi nàng ta uống hết bát thuốc thì giọt lệ cũng từ hốc mắt mà lăn xuống khoé môi! Người bình thường được ta ban thuốc đều vui mừng khôn xiết, thậm chí còn mừng rỡ như điên! Mà nàng lại lộ ra cái loại vẻ mặt này! Nàng ta yêu Đường Vấn Thiên như vậy! Yêu đến mức lúc chết đi cũng muốn khiến hắn nhớ đến nàng ta cả đời! Mà ta, trong cơn thịnh nộ lại trở thành đồng loã của nàng ta! Đây chính là sỉ nhục lớn nhất cả đời ta!
Kiêu ngạo như ta thì làm sao có thể hạ mình giải thích với người khác rằng sở dĩ việc ta hạ độc nàng hoàn toàn là ta và Đường Vấn Thiên đều đã bị nàng ta xếp đặt
Tâm tư của nàng ta, ta cũng đoán được vài phần, nếu ta chữa khỏi bệnh cho nàng, nàng đích thật là có thể ở bên Đường Vấn Thiên, nhưng Đường Vấn Thiên lại sắp trở thành người đứng đầu 1 quốc gia, từ xưa đế vương vốn nhiều phi tần, ta nghĩ, nàng cũng không có đủ tự tin để mà tranh đấu trong chốn hậu cung! Vì vậy, nàng liền lựa chọn biện pháp đó, làm chính mình chết đi trong lòng Đường Vấn Thiên! Làm cho hắn cả đời cũng quên không được nàng!
Để Đường Vấn Thiên thương tâm, có thể nói là nàng tình nguyện vì Đường Vấn Thiên mà tự làm mình trúng độc! Sau khi trúng độc, nàng được Đường Vấn Thiên đưa đến Phượng Hoàng cốc cho ta điều trị! Rồi sau đó ta trúng kế của nàng, 1 chén thuốc độc làm nàng ta thống khổ! Lại trùng hợp làm nàng ta trở thành người phụ nữ không thể thay thế trong lòng Đường Vấn Thiên! Cũng làm cho Đường Vấn Thiên đính 1 minh ước bất diệt với Tuyên gia rằng cho dù tương lai Đường Vấn Thiên có nhiều phụ nữ đến thế nào thì cũng sẽ luôn luôn đặt nàng ở vị trí thứ nhất trong lòng! A, điểm này, Diệp Dược Nô ta làm không được!
Đương nhiên, tất cả việc này cũng là cơ duyên! Nàng chỉ là vừa mới gặp phải cơ hội mà thôi! Nếu đã bị độc nửa chết nửa sống, lại đúng lúc Đường Vấn Thiên chọc khóc
Tiểu Hạ thì cái chết của nàng ta tốt hơn hết là có giá trị, ! Một người phụ dám chết vì hoàng đế thì mặc kệ là trải qua bao nhiêu năm thì cũng sẽ là nỗi đau trong lòng Đường Vấn Thiên! Mà nàng đã thành công rồi! Ta một mực nghĩ rằng việc năm đó Đường Vấn Thiên chọc khóc Tiểu Hạ rất có khả năng là 1 trong những mưu kế của nàng ta!
Từ lúc đó Đường Vấn Thiên không ngừng gây phiền toái cho ta nhưng có thể biết 1 điều rằng Tuyên Tuyết Nhi là duy nhất trong lòng Đường Vấn Thiên! Dùng cái chết để đổi lấy địa đau đớn!
Mà 1 nữ tử vốn luyện độc như ta, đương nhiên liền trở thành vật hi sinh của Tuyên Tuyết Dung. Cả 2 cha con đều lần lượt chết trong tay ta, ta và Tuyên Tuyết Tán làm sao mà có thể có tương lai đây? Sớm nghĩ thông suốt chút thì không phải tốt hơn sao? Tại sao khi chứng kiến Tuyên Tuyết Tán hoan hảo với nữ tử khác mới nghĩ ra? Rõ ràng, chính mình đã hạ quyết tâm rồi, không phải sao?
Tuyên gia! Tuyên gia! Tuyên Tuyết Tán, Tuyên Tuyết Dung! A! Tuyên Tuyết Dung, đối với ta như vậy, các ngươi hẳn là rất nỗ lực! Cái chết của ngươi là vì đổi lấy vài thập niên hưng thịnh cho Tuyên thành, đáng tiếc, không khéo cái chết của ngươi lại kéo ta vào trung tâm lửa giận của Đường Vấn Thiên, khiến cho ta phải đứng trước đầu sóng ngọn gió của Đường Vấn Thiên! Trở thành người phụ nữ mà Đường Vấn Thiên muốn đánh gục! Không sai, trong mắt người dân Tuyên thành, ngươi thật sự bi tráng, vì tuyên thành hy sinh, nhưng sự bi tráng của ngươi đã kéo ta xuống nước! Mà ta sẽ không bởi vì ngươi đã chết mà buông tha việc trả thù ngươi! Tuyên thành! Tuyên thành! A! Hãy chờ xem! Ta muốn ngươi dù đã chết cũng không an bình!
Xoay người, quay đầu lại, ta đi thẳng vào phòng Đường Vấn Hiên! Nói chuyện với Đường Vấn Hiên cũng chính là nói chuyện với Đường Vấn Thiên! Đường Vấn Thiên sẽ không làm trái ý đệ đệ! Cũng giống như ta không bao giờ làm trái ý Tiểu Hạ!
Thật sự rất muốn cười, ta không nghĩ vẫn còn cứu hắn! Cứu hắn là làm trái với tâm ý của chính mình nhưng vẫn phải cứu! Đường Vấn Thiên, việc này, có phải ngươi cũng lường trước rồi?
Thật sự là rất đáng buồn, mỗi động thái của ta cơ hồ cũng có thể bị hắn tính toán, hơn nữa là lợi dụng. Hắn tận dụng hết mọi khả năng để lợi dùng bất cứ 1 người nào, bất cứ 1 việc nào. Mỗi một cơ hội, mỗi người cũng chỉ là 1 trong những nước cờ của hắn mà thôi!
Mà ta biết rõ mình cũng là 1 trong những quân cờ của hắn, nhưng bất kỳ quân cờ nào nằm trong ván cờ ấy đều không thể chạy trốn được!
Bị hắn lợi dụng thì sao? Sau khi lợi dụng, ta có thể có được thứ ta muốn, không phải sao? Nói đi nói lại thì mục đích cuối cùng của hắn là muốn ta cứu sống Đường Vấn Hiên, đồng thời làm ta thống khổ, không phải sao? Hắn thành công rồi!
Mà ta chỉ sẽ trả thù Tuyên Tuyết Tán mà thôi, khiến hắn mở đường đi cho ta là có thể thành công. Ta có cái gì không hài lòng đây?
Chỉ là a! Đường Vấn Thiên, nếu là việc này thành công, ta sẽ gặp đáp lễ cho ngươi 1 kinh hỉ không lớn không nhỏ! Hy vọng ngươi sẽ không tức giận! Ta có thể cứu Đường Vấn Hiên, nhưng ta sẽ đưa vào thân thể hắn 1 loại độc mới, một năm, ngươi tuyệt đối sẽ không nghĩ ra phương pháp giải độc! Nhiều mưu kế vui đùa như vậy nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là làm cho hắn sống lâu một năm mà thôi.
Đẩy cửa phòng ra, Đường Vấn Hiên tái nhợt nghiêm mặt kinh ngạc nhìn ta , “Ta nghĩ đến ngươi sẽ không đến!”
“Ngươi không thể huỷ hoại danh tiếng của ta! Ta kéo dài mạng sống cho ngươi 2 năm mà bây giờ ngươi lại sống không đến 2 tháng! Nếu truyền ra ngoài thì ta biết giấu mặt đi nơi nào?” Sắc mặt ta không chút thay đổi, bắt lấy tay hắn xem mạch.
Trên mặt hắn có chút dao động. Một hồi lâu sau mới nói, “Ngươi có yêu cầu gì?”
Ta thấy buồn cười tron lòng, thoạt nhìn, tìm hắn làm ta đã tìm đúng người rồi! Đường Vấn Hiên đúng là con người thông minh thông thấu! Ta đã sớm nói qua, có thể nói hắn còn thông minh hơn cả Đường Vấn Thiên!”Ta muốn Tuyên thành thân với ta ngay! Càng nhanh càng tốt!”
Sắc mặt hắn trắng bệch không chút sắc huyết, như là không ngờ rằng ta sẽ đưa ra yêu cầu này, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn ta, một hồi lâu sau mới nói, “Ngươi xác định, không hối hận?”
Ta cười với hắn, nói nhỏ, “Không thành thân với Tuyên ta mới sẽ hối hận! Các ngươi thành công rồi! Ta thích Tuyên! Ta có thể từ bỏ bất cứ thứ gì nhưng ta muốn thành thân với Tuyên! Ta muốn làm Tuyên phu nhân!”
Hắn hít thở một hồi lâu mới nói, “Được!”
Chú thích:
(*) Thi dược: dùng thuốc
Hành lang thật dài, các phó nô tất bật chạy tới chạy lui. Có 1 phó nô đi ra từ trong phòng Đường Vấn Hiên, trong tay là 1 chiếc khăn trắng nhiễm đầy máu tươi, giống nhưới bông hoa máu tươi thắm nở rộ! Trong nền tuyết trắng thế này thật nổi bật! Trong không khí lạnh lẽo tràn ngập mùi máu tanh. Ta nghĩ mấy ngày nay bệnh tình của Đường Vấn Hiên đã bắt đầu hoành hành!
Ta phớt lờ, tiếp tục bước đi. Chuyện này liên can đến ta sao? Hắn đến Tuyên thành vốn là để chờ chết! Nếu thật sự chết thì cũng là ý trời. Cũng tốt hơn là cứ bệnh tình đày đoạ thế này. Ít nhất mà nói thì Đường Vấn Thiên sẽ đau lòng! Lúc này, tại nơi đây, chỉ có mình ta đau lòng thì quả là quá cô độc, nhiều người đau khồ cùng ta, âu cũng là 1 loại an ủi! Đường Vấn Hiên, đành vậy thôi! Cũng tốt hơn là ngày ngày bị cơn đau ốm hành hạ! Bị bệnh đã lâu như vậy, tất cả bọn họ đều nên chuẩn bị tinh thần rằng việc hắn ra đi vào 1 ngày nào đó cũng chỉ còn là vấn đề thơi gian thôi
Ta duy trì tính mạng cho hắn trong 2 năm, ta lấy lại 1 năm, để lại cho hắn 1 năm, hắn không biết quý trọng thì biết trách ai bây giờ? Vốn tưởng rằng bệnh phong hàn đã hết rồi, lại không nghĩ rằng hắn vẫn nằm ở trong phòng, khổ sở hộc máu chỉ vì 1 căn bệnh nhỏ!
Có rất nhiều chiếc hăn trắng nhiễm máu, từ đó ta có thể kết luận mấy ngày nay hắn sống chẳng tốt chút nay! Thật tốt! Ta nghĩ thầm. Ít nhất mà nói thì người xuống địa ngục không chỉ có 1 mình ta! Có thể cùng thống khổ với Đường Vấn Thiên cũng là 1 chuyện thống khoái, không phải sao? Hắn khiến cho ta đau lòng, dựa vào cái gì mà hắn một mình một người được sống tiêu diêu tự tại?
Bây giờ ta đang cân nhắc đến việc phải làm thế nào mới có thể khiến TuyênTuyết tán chủ động thành thân với ta. Ngày thành hôn với hắn cũng ngày 2 chúng ta đoạn tuyệt! A, quả thật là châm chọc, không phải sao?
Ta đột ngột dừng chân, cười lạnh, có lẽ căn bệnh hiểm nguy của Đường Vấn Hiên chính là cơ hội cho ta! Nếu không có că bệnh đó của hắn thì thật sự ta không còn chtú cơ sở nào để bức Tuyên Tuyết Tán thành thân với ta! A! Nói cách khác là bức Đường Vấn Thiên hạ lệnh cho Tuyên Tuyết Tán thành thân với ta!
Tương đương với Tiểu Hạ, làm sao mà Đường Vấn Hiên lại không phải là điểm yếu của Đường Vấn Thiên? Hắn có thể bức hại Tiểu Hạ, có thể hạ độc nàng, mà ngược lại ta có thể đối thi dược (*) với Đường Vấn Hiên, ta có thể cứu mạng của hắn nhưng đồng thời cũng có thể giết chết hắn! Đường Vấn Thiên mặc dù đáng hận nhưng ít ra hắn cũng biết 2 chữ đạo nghĩa viết như thế nào. Nếu không phải như thế thì năm đó thì làm gì có chuyện Tuyên Tuyết Nhi mặc dù biết thuốc của ta là độc dược nhưng vẫn kiên trì uống vào! Ai nói trên đời này thủ đoạn của ta và Đường Vấn Thiên là cực mạnh, người cực mạnh cho đến bây giờ đều là Tuyên Tuyết Dung!
Ta còn nhớ rõ lúc ấy, khi nàng ta uống hết bát thuốc thì giọt lệ cũng từ hốc mắt mà lăn xuống khoé môi! Người bình thường được ta ban thuốc đều vui mừng khôn xiết, thậm chí còn mừng rỡ như điên! Mà nàng lại lộ ra cái loại vẻ mặt này! Nàng ta yêu Đường Vấn Thiên như vậy! Yêu đến mức lúc chết đi cũng muốn khiến hắn nhớ đến nàng ta cả đời! Mà ta, trong cơn thịnh nộ lại trở thành đồng loã của nàng ta! Đây chính là sỉ nhục lớn nhất cả đời ta!
Kiêu ngạo như ta thì làm sao có thể hạ mình giải thích với người khác rằng sở dĩ việc ta hạ độc nàng hoàn toàn là ta và Đường Vấn Thiên đều đã bị nàng ta xếp đặt
Tâm tư của nàng ta, ta cũng đoán được vài phần, nếu ta chữa khỏi bệnh cho nàng, nàng đích thật là có thể ở bên Đường Vấn Thiên, nhưng Đường Vấn Thiên lại sắp trở thành người đứng đầu 1 quốc gia, từ xưa đế vương vốn nhiều phi tần, ta nghĩ, nàng cũng không có đủ tự tin để mà tranh đấu trong chốn hậu cung! Vì vậy, nàng liền lựa chọn biện pháp đó, làm chính mình chết đi trong lòng Đường Vấn Thiên! Làm cho hắn cả đời cũng quên không được nàng!
Để Đường Vấn Thiên thương tâm, có thể nói là nàng tình nguyện vì Đường Vấn Thiên mà tự làm mình trúng độc! Sau khi trúng độc, nàng được Đường Vấn Thiên đưa đến Phượng Hoàng cốc cho ta điều trị! Rồi sau đó ta trúng kế của nàng, 1 chén thuốc độc làm nàng ta thống khổ! Lại trùng hợp làm nàng ta trở thành người phụ nữ không thể thay thế trong lòng Đường Vấn Thiên! Cũng làm cho Đường Vấn Thiên đính 1 minh ước bất diệt với Tuyên gia rằng cho dù tương lai Đường Vấn Thiên có nhiều phụ nữ đến thế nào thì cũng sẽ luôn luôn đặt nàng ở vị trí thứ nhất trong lòng! A, điểm này, Diệp Dược Nô ta làm không được!
Đương nhiên, tất cả việc này cũng là cơ duyên! Nàng chỉ là vừa mới gặp phải cơ hội mà thôi! Nếu đã bị độc nửa chết nửa sống, lại đúng lúc Đường Vấn Thiên chọc khóc
Tiểu Hạ thì cái chết của nàng ta tốt hơn hết là có giá trị, ! Một người phụ dám chết vì hoàng đế thì mặc kệ là trải qua bao nhiêu năm thì cũng sẽ là nỗi đau trong lòng Đường Vấn Thiên! Mà nàng đã thành công rồi! Ta một mực nghĩ rằng việc năm đó Đường Vấn Thiên chọc khóc Tiểu Hạ rất có khả năng là 1 trong những mưu kế của nàng ta!
Từ lúc đó Đường Vấn Thiên không ngừng gây phiền toái cho ta nhưng có thể biết 1 điều rằng Tuyên Tuyết Nhi là duy nhất trong lòng Đường Vấn Thiên! Dùng cái chết để đổi lấy địa đau đớn!
Mà 1 nữ tử vốn luyện độc như ta, đương nhiên liền trở thành vật hi sinh của Tuyên Tuyết Dung. Cả 2 cha con đều lần lượt chết trong tay ta, ta và Tuyên Tuyết Tán làm sao mà có thể có tương lai đây? Sớm nghĩ thông suốt chút thì không phải tốt hơn sao? Tại sao khi chứng kiến Tuyên Tuyết Tán hoan hảo với nữ tử khác mới nghĩ ra? Rõ ràng, chính mình đã hạ quyết tâm rồi, không phải sao?
Tuyên gia! Tuyên gia! Tuyên Tuyết Tán, Tuyên Tuyết Dung! A! Tuyên Tuyết Dung, đối với ta như vậy, các ngươi hẳn là rất nỗ lực! Cái chết của ngươi là vì đổi lấy vài thập niên hưng thịnh cho Tuyên thành, đáng tiếc, không khéo cái chết của ngươi lại kéo ta vào trung tâm lửa giận của Đường Vấn Thiên, khiến cho ta phải đứng trước đầu sóng ngọn gió của Đường Vấn Thiên! Trở thành người phụ nữ mà Đường Vấn Thiên muốn đánh gục! Không sai, trong mắt người dân Tuyên thành, ngươi thật sự bi tráng, vì tuyên thành hy sinh, nhưng sự bi tráng của ngươi đã kéo ta xuống nước! Mà ta sẽ không bởi vì ngươi đã chết mà buông tha việc trả thù ngươi! Tuyên thành! Tuyên thành! A! Hãy chờ xem! Ta muốn ngươi dù đã chết cũng không an bình!
Xoay người, quay đầu lại, ta đi thẳng vào phòng Đường Vấn Hiên! Nói chuyện với Đường Vấn Hiên cũng chính là nói chuyện với Đường Vấn Thiên! Đường Vấn Thiên sẽ không làm trái ý đệ đệ! Cũng giống như ta không bao giờ làm trái ý Tiểu Hạ!
Thật sự rất muốn cười, ta không nghĩ vẫn còn cứu hắn! Cứu hắn là làm trái với tâm ý của chính mình nhưng vẫn phải cứu! Đường Vấn Thiên, việc này, có phải ngươi cũng lường trước rồi?
Thật sự là rất đáng buồn, mỗi động thái của ta cơ hồ cũng có thể bị hắn tính toán, hơn nữa là lợi dụng. Hắn tận dụng hết mọi khả năng để lợi dùng bất cứ 1 người nào, bất cứ 1 việc nào. Mỗi một cơ hội, mỗi người cũng chỉ là 1 trong những nước cờ của hắn mà thôi!
Mà ta biết rõ mình cũng là 1 trong những quân cờ của hắn, nhưng bất kỳ quân cờ nào nằm trong ván cờ ấy đều không thể chạy trốn được!
Bị hắn lợi dụng thì sao? Sau khi lợi dụng, ta có thể có được thứ ta muốn, không phải sao? Nói đi nói lại thì mục đích cuối cùng của hắn là muốn ta cứu sống Đường Vấn Hiên, đồng thời làm ta thống khổ, không phải sao? Hắn thành công rồi!
Mà ta chỉ sẽ trả thù Tuyên Tuyết Tán mà thôi, khiến hắn mở đường đi cho ta là có thể thành công. Ta có cái gì không hài lòng đây?
Chỉ là a! Đường Vấn Thiên, nếu là việc này thành công, ta sẽ gặp đáp lễ cho ngươi 1 kinh hỉ không lớn không nhỏ! Hy vọng ngươi sẽ không tức giận! Ta có thể cứu Đường Vấn Hiên, nhưng ta sẽ đưa vào thân thể hắn 1 loại độc mới, một năm, ngươi tuyệt đối sẽ không nghĩ ra phương pháp giải độc! Nhiều mưu kế vui đùa như vậy nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ là làm cho hắn sống lâu một năm mà thôi.
Đẩy cửa phòng ra, Đường Vấn Hiên tái nhợt nghiêm mặt kinh ngạc nhìn ta , “Ta nghĩ đến ngươi sẽ không đến!”
“Ngươi không thể huỷ hoại danh tiếng của ta! Ta kéo dài mạng sống cho ngươi 2 năm mà bây giờ ngươi lại sống không đến 2 tháng! Nếu truyền ra ngoài thì ta biết giấu mặt đi nơi nào?” Sắc mặt ta không chút thay đổi, bắt lấy tay hắn xem mạch.
Trên mặt hắn có chút dao động. Một hồi lâu sau mới nói, “Ngươi có yêu cầu gì?”
Ta thấy buồn cười tron lòng, thoạt nhìn, tìm hắn làm ta đã tìm đúng người rồi! Đường Vấn Hiên đúng là con người thông minh thông thấu! Ta đã sớm nói qua, có thể nói hắn còn thông minh hơn cả Đường Vấn Thiên!”Ta muốn Tuyên thành thân với ta ngay! Càng nhanh càng tốt!”
Sắc mặt hắn trắng bệch không chút sắc huyết, như là không ngờ rằng ta sẽ đưa ra yêu cầu này, đôi mắt đen nhánh chăm chú nhìn ta, một hồi lâu sau mới nói, “Ngươi xác định, không hối hận?”
Ta cười với hắn, nói nhỏ, “Không thành thân với Tuyên ta mới sẽ hối hận! Các ngươi thành công rồi! Ta thích Tuyên! Ta có thể từ bỏ bất cứ thứ gì nhưng ta muốn thành thân với Tuyên! Ta muốn làm Tuyên phu nhân!”
Hắn hít thở một hồi lâu mới nói, “Được!”
Chú thích:
(*) Thi dược: dùng thuốc
/163
|