Ta không lên tiếng, cúi đầu bước đi. Thấy 2 người bọn hắn tiến vào Băng Tuyết Cung mời nhẹ nhõm thở dài 1 hơi, xoay người, quay đầu lại, chạy nhanh về ngự dược phòng! Nếu là bị hắn bắt gặp, ta không dám cam đoan rằng hắn sẽ không nhận ra ta! Biện pháp duy nhất là không để bị lọt vào tầm mắt hắn! Cho dù hoàng đế nói với hắn rằng ta ở đây nhưng hoàng cung rộng lớn như vậy, hắn muốn tìm ra ta cũng không phải là chuyện dễ!
Ta dịch dung thành Tiểu Lý tử – 1 người đã biến mất khỏi cõi đời! Nói cách khác, đầu mối duy nhất của hắn đã bị ta chặt đứt! Ta chỉ chắc chắn 1 điều rằng cho dù hắn có bản lãnh lớn đến đâu thì cũng không thể tìm ra ta!
Bên môi chậm rãi nở ra nụ cười lạnh, Đường Vấn Thiên, ngươi chắc không ngờ, ngôi vị hoàng đế trong tay ngươi sẽ thuộc về Đường Vấn Hiên! Chuyện ta muốn làm bây giờ chính là cho Đường Vấn Hiên uống thuốc, sau đó tìm cơ hội xuất cung!
Nếu xác định rằng Đường Vấn Thiên sẽ không lên ngôi hoàng đế thì mục đích khi tiến cung của ta đã đạt được!
Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy! Ta nhìn lên bầu trời, thở dài một tiếng. Các muội muội, chờ ta, ta đã kéo Đường Vấn Thiên xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, có thể trở về đoàn tụ với các muội rồi! A! Ta cười thầm trong lòng. Không biết khi các nàng thấy ta trở về thì sẽ có vẻ mặt thế nào đây? Sẽ cao hứng? Hay là kinh ngạc? Lần đầu tiên ta bật cười từ đáy lòng!
Ta cứ cười như thế trên suốt đoạn đường trở về tẩm phòng, thay đổi y phục cung nữ, cầm y phục của Tiểu Lý tử đi đến chiếc giếng khô! Cho dù chỉ là 1 yếu tố nhỏ có thể làm ta bại lộ thì ta đều muốn huỷ diệt!
Xác định bốn bề vắng lặng, ta đem ném quần áo của hắn xuống giếng. Một hồi lâu mới sau nói, “Tiểu Lý tử, an tâm ra đi đi, Thuỵ thái y đang chờ ngươi trên đường đến hoàng tuyên!” Dứt lời, liền đi trở về phòng!
Bởi vì là cung nữ do Thuỵ Triệt mang vào nên ngự dược phòng dành cho ta đãi ngộ rất tốt, không phải ngủ cùng phòng với người khác! Mặc dù chỉ là một gian phòng nho nhỏ ở chỗ khá hẻo lánh nhưng có thể có riêng 1 chỗ ta cũng cảm thấy tự do nguyên vẹn! Đẩy cửa ra, ta hít sâu 1 hơi. Rốt cục kết thúc rồi sao? A! Ngày mai, trong hoàng cung sẽ có chuyện đây!
Ta thích ứng với ánh sáng trong lòng, mò mẫm đi trở về bên giường, ánh trăng xuyên thấu cho cửa sổ, chiếu vào trong phòng. Tối nay vốn là thượng huyền nguyệt, bầu trời chi chít đầy những điểm nhỏ. Bất tri bất giác thay đổi hướng đi , ta đi tới phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh quất vào mặt. Ta nhìn bầu trời mà ngẩn người. Mấy ngày tiến cung này, ta chưa từng có khoảng khắc nào nhẹ nhõm như vậy. Còn có tâm tình ở chỗ này ngắm trăng. Ta nâng má, cung trang màu xanh, tóc dài quá vai, trong bóng đêm, cả người nhìn giống như ám dạ yêu ma (**)!
Bởi vì ở gần với ngự dược phòng nên trong cơn gió lạnh có hoà quyện mùi thuốc thơm mát. A! Từ nay về sau, ta có thể tiếp tục vùi đầu nghiên cứu các chứng bệnh rồi! Thật tốt! Làm một người hành y không thể thiếu chuyện này! Bên môi nổi lên nụ cười khẽ, đang muốn chuyển động tác nhưng cổ lại bị ai đó bóp lấy từ phía sau!
Là ai! Ta không thể động đậy!
“Thu Vũ, ăn cơm tối mà cũng lâu như vậy ! Lại còn đem ta khoá trái bên trong phòng sách! Ngươi có chủ ý gì? Còn nữa, ngươi vừa mới đi đâu? Tại sao không thấy ngươi?” Thanh âm cơ hồ như rít ra từ kẽ răng!
Là Thụy Triệt! Ta đã quên hắn!
Ta không thể cam đoan hắn rằng hắn ở chỗ này bao lâu, cũng không có thể cam đoan rằng hắn biết được bao nhiêu! Nhưng có 1 điều ta chắc chắn! Đó là phải tránh xa nam nhân này 1 chút!
Ta cười khẽ, nói với hắn, “Thụy tương cũng nói qua, tối nay là một đêm thức trắng! Thu Vũ cảm nhận được không khí khẩn trương trong cung nên có thế nào cũng không ngủ được, vì vậy mới đi dạo vài vòng. Ngươi xem, có sao băng!” Dứt lời, liền ôm lấy hai tay, nhanh chóng cúi đầu, làm ra vẻ đang cầu nguyện!
Hắn ngẩng đầu, quả nhiên thấy sao băng xẹt qua nơi cuối chân trời!
Hắn ngẩn người, nhẹ buông tay, thả cổ ta ra. Ta hít lấy từng ngụm từng ngụm khí. Quay đầu, đưa lưng về phía hắn, nói, “Thụy tương, nhốt ngài bên trong phòng sách là ý của thái y! Thái y biết hôm nay ngài ở trong cung!” Dù sao đã chết, đổ tất cả mọi việc lên người hắn cũng không sao, 1 người chết không thể đối chứng!
Hắn kinh ngạc nhìn về phía chân trời, một hồi lâu mới nói, “Đế vương tinh rơi xuống! Thiên tượng (***) đại biến! Tại sao có thể như vậy! Mới vừa rồi còn rất tốt! Tại sao trong chốc lát đã thành ra như vậy rồi? Xảy ra chuyện gì?” Miệng hắn mở rộng, đột xông ra ngoài, tại chạy vội đi dưới ánh trăng!
Thiên tượng khác thường sao? Người hắn nói đến hẳn là Đường Vấn Thiên! Đế vương tinh biến mất, nói cách khác, sẽ có 1 Đế vương tinh mới xuất hiện!
Ta nhìn bầu trời, bên môi tươi cười. Xem thiên tượng thì ta không biết. Bất quá, ta ta biết rằng lão hoàng đế đã được ta cứu sống, thái tử đã bị ta kéo xuống! Đó là sự thật!
Chứng kiến biến cố này, nhất định Thuỵ Triệt sẽ thương tâm gần chết! Dù sao, hắn cũng sẽ tưởng rằng Thuỵ thái y là vì hắn mà chết! A! Đã chết mà còn muốn ám sát vua! Thật đúng là chết mà cũng không an phận!
Nếu Thuỵ Triệt biết được việc hắn không bước ra ngăn cản Thuỵ thái y khi ở trong phòng sách là sai lầm lớn nhất cuộc đời của hắn thì không biết hắn sẽ có vẻ mặt gì ? Không biết, gương mặt xinh đẹp như ngọc của hắn có lộ vẻ hối hận đến vô tận hay không đây?
Địch nhân lớn nhất của đời người, không phải ai khác, mà là chính mình. Là lòng tham của chính mình. Nếu hắn không tham vinh hoa phú quý thì sẽ không mất đi lão cha, nếu ta đoán không sai thì Thụy nhà từ nay về sau sẽ không còn chỗ đứng trong Hoàng quốc rồi!
Tội hành thích vua! A! Nếu lúc nãy ta không ra tay thì huynh muội bọn họ từ nay về sau sẽ lên như diều gặp gió, dưới 1 người, trên vạn người! Huynh đệ của Hoàng thương, tốt xấu gì cũng sẽ phong vương!
Bằng thủ đoạn phong tình của Thuỵ Nhạc Mai, muốn nắm giữ trái tim của Đường Đình Hiên thì cũng không phải là việc khó. Đến lúc đó, mẫu quý nhờ tử. Không thể nói, quyền thế có thể chèn ép Tuyên gia!
Chỉ là! Kế hoạch vĩnh viễn theo không kịp biến hóa! Bọn họ ngờ, Đường Vũ Hiên lại mang ta vào trong cung! Chưa nói đến việc phá hòng đại sự của bọn hắn, mà điều làm bọn họ tức hộc máu đó là chính ta Thuỵ triệt an bài cho ta tiến cung!
Cảm giác thật tốt! Thụy tương! Nếu ngươi biết phụ thân của ngươi bị chính tay ngươi đưa xuống hoàng tuyền thì không biết ngươi sẽ có cảm giác gì đây?
A! Chính tay đập vỡ giấc mộng của người cao ngạo này, cảm giác thật tốt!
Hoàng đế sẽ ăn nói thế nào với Đường Vấn Thiên đây? Thật chờ mong!
Đang suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông. Làm sao trong cung lại xuất hiện tiếng chuông này? Cũng không phải là chùa miếu! Tiếng chuông trong hoàng cung là đại biểu cho cái gì? Lòng ta trong đột nhiên có dự cảm không tốt.
Tiếng chuông có tiết tấu giống hệt nhau, liên tiếp vang lên. Mọi người trong cung nghe thấy tiếng chuông liền đẩy cửa ra, nhìn về phía phát ra tiếng chuông! Là Băng Tuyết cung! Ta yên lặng, chuông gõ đúng 20 tiếng!
Tiếng chuông vừa dứt, các cung nữ lập tức khóc lớn. Lòng ta chấn động! Cảm giác bất an ngày càng lớn!
Đã chết sao? Ta lui ra sau 2 bước. Ta cứu hắn không có nghĩa là người khác không thể giết hắn!
Đã chết sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu người cuối cùng đi vào Băng Tuyết cung là Đường Vấn Thiên thì Đường Vấn Hiên có thể ngồi lên ngôi hoàng đế hay không cũng chỉ có 1 người biết!
Quả nhiên là không thể xuất cung nhanh như vậy! Ta không ngờ hắn lại hạ độc thủ với lão hoàng đế!
Trách không được! Trách không được Thuỵ Triệt nói Đế vương tinh rơi xuống! A! Đúng là như thế a! Người tính ngàn lần không bằng trời tính!
Chú thích
(*) Đế vương tinh: ngôi sao tượng trưng cho thân phận, số mệnh của hoàng đế
(**) Ám dạ yêu ma: Yêu ma bóng đêm
(***) Thiên tượng: sự sắp xếp của các ngôi sao trên bầu trời
Ta dịch dung thành Tiểu Lý tử – 1 người đã biến mất khỏi cõi đời! Nói cách khác, đầu mối duy nhất của hắn đã bị ta chặt đứt! Ta chỉ chắc chắn 1 điều rằng cho dù hắn có bản lãnh lớn đến đâu thì cũng không thể tìm ra ta!
Bên môi chậm rãi nở ra nụ cười lạnh, Đường Vấn Thiên, ngươi chắc không ngờ, ngôi vị hoàng đế trong tay ngươi sẽ thuộc về Đường Vấn Hiên! Chuyện ta muốn làm bây giờ chính là cho Đường Vấn Hiên uống thuốc, sau đó tìm cơ hội xuất cung!
Nếu xác định rằng Đường Vấn Thiên sẽ không lên ngôi hoàng đế thì mục đích khi tiến cung của ta đã đạt được!
Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi đến vậy! Ta nhìn lên bầu trời, thở dài một tiếng. Các muội muội, chờ ta, ta đã kéo Đường Vấn Thiên xuống khỏi ngôi vị hoàng đế, có thể trở về đoàn tụ với các muội rồi! A! Ta cười thầm trong lòng. Không biết khi các nàng thấy ta trở về thì sẽ có vẻ mặt thế nào đây? Sẽ cao hứng? Hay là kinh ngạc? Lần đầu tiên ta bật cười từ đáy lòng!
Ta cứ cười như thế trên suốt đoạn đường trở về tẩm phòng, thay đổi y phục cung nữ, cầm y phục của Tiểu Lý tử đi đến chiếc giếng khô! Cho dù chỉ là 1 yếu tố nhỏ có thể làm ta bại lộ thì ta đều muốn huỷ diệt!
Xác định bốn bề vắng lặng, ta đem ném quần áo của hắn xuống giếng. Một hồi lâu mới sau nói, “Tiểu Lý tử, an tâm ra đi đi, Thuỵ thái y đang chờ ngươi trên đường đến hoàng tuyên!” Dứt lời, liền đi trở về phòng!
Bởi vì là cung nữ do Thuỵ Triệt mang vào nên ngự dược phòng dành cho ta đãi ngộ rất tốt, không phải ngủ cùng phòng với người khác! Mặc dù chỉ là một gian phòng nho nhỏ ở chỗ khá hẻo lánh nhưng có thể có riêng 1 chỗ ta cũng cảm thấy tự do nguyên vẹn! Đẩy cửa ra, ta hít sâu 1 hơi. Rốt cục kết thúc rồi sao? A! Ngày mai, trong hoàng cung sẽ có chuyện đây!
Ta thích ứng với ánh sáng trong lòng, mò mẫm đi trở về bên giường, ánh trăng xuyên thấu cho cửa sổ, chiếu vào trong phòng. Tối nay vốn là thượng huyền nguyệt, bầu trời chi chít đầy những điểm nhỏ. Bất tri bất giác thay đổi hướng đi , ta đi tới phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh quất vào mặt. Ta nhìn bầu trời mà ngẩn người. Mấy ngày tiến cung này, ta chưa từng có khoảng khắc nào nhẹ nhõm như vậy. Còn có tâm tình ở chỗ này ngắm trăng. Ta nâng má, cung trang màu xanh, tóc dài quá vai, trong bóng đêm, cả người nhìn giống như ám dạ yêu ma (**)!
Bởi vì ở gần với ngự dược phòng nên trong cơn gió lạnh có hoà quyện mùi thuốc thơm mát. A! Từ nay về sau, ta có thể tiếp tục vùi đầu nghiên cứu các chứng bệnh rồi! Thật tốt! Làm một người hành y không thể thiếu chuyện này! Bên môi nổi lên nụ cười khẽ, đang muốn chuyển động tác nhưng cổ lại bị ai đó bóp lấy từ phía sau!
Là ai! Ta không thể động đậy!
“Thu Vũ, ăn cơm tối mà cũng lâu như vậy ! Lại còn đem ta khoá trái bên trong phòng sách! Ngươi có chủ ý gì? Còn nữa, ngươi vừa mới đi đâu? Tại sao không thấy ngươi?” Thanh âm cơ hồ như rít ra từ kẽ răng!
Là Thụy Triệt! Ta đã quên hắn!
Ta không thể cam đoan hắn rằng hắn ở chỗ này bao lâu, cũng không có thể cam đoan rằng hắn biết được bao nhiêu! Nhưng có 1 điều ta chắc chắn! Đó là phải tránh xa nam nhân này 1 chút!
Ta cười khẽ, nói với hắn, “Thụy tương cũng nói qua, tối nay là một đêm thức trắng! Thu Vũ cảm nhận được không khí khẩn trương trong cung nên có thế nào cũng không ngủ được, vì vậy mới đi dạo vài vòng. Ngươi xem, có sao băng!” Dứt lời, liền ôm lấy hai tay, nhanh chóng cúi đầu, làm ra vẻ đang cầu nguyện!
Hắn ngẩng đầu, quả nhiên thấy sao băng xẹt qua nơi cuối chân trời!
Hắn ngẩn người, nhẹ buông tay, thả cổ ta ra. Ta hít lấy từng ngụm từng ngụm khí. Quay đầu, đưa lưng về phía hắn, nói, “Thụy tương, nhốt ngài bên trong phòng sách là ý của thái y! Thái y biết hôm nay ngài ở trong cung!” Dù sao đã chết, đổ tất cả mọi việc lên người hắn cũng không sao, 1 người chết không thể đối chứng!
Hắn kinh ngạc nhìn về phía chân trời, một hồi lâu mới nói, “Đế vương tinh rơi xuống! Thiên tượng (***) đại biến! Tại sao có thể như vậy! Mới vừa rồi còn rất tốt! Tại sao trong chốc lát đã thành ra như vậy rồi? Xảy ra chuyện gì?” Miệng hắn mở rộng, đột xông ra ngoài, tại chạy vội đi dưới ánh trăng!
Thiên tượng khác thường sao? Người hắn nói đến hẳn là Đường Vấn Thiên! Đế vương tinh biến mất, nói cách khác, sẽ có 1 Đế vương tinh mới xuất hiện!
Ta nhìn bầu trời, bên môi tươi cười. Xem thiên tượng thì ta không biết. Bất quá, ta ta biết rằng lão hoàng đế đã được ta cứu sống, thái tử đã bị ta kéo xuống! Đó là sự thật!
Chứng kiến biến cố này, nhất định Thuỵ Triệt sẽ thương tâm gần chết! Dù sao, hắn cũng sẽ tưởng rằng Thuỵ thái y là vì hắn mà chết! A! Đã chết mà còn muốn ám sát vua! Thật đúng là chết mà cũng không an phận!
Nếu Thuỵ Triệt biết được việc hắn không bước ra ngăn cản Thuỵ thái y khi ở trong phòng sách là sai lầm lớn nhất cuộc đời của hắn thì không biết hắn sẽ có vẻ mặt gì ? Không biết, gương mặt xinh đẹp như ngọc của hắn có lộ vẻ hối hận đến vô tận hay không đây?
Địch nhân lớn nhất của đời người, không phải ai khác, mà là chính mình. Là lòng tham của chính mình. Nếu hắn không tham vinh hoa phú quý thì sẽ không mất đi lão cha, nếu ta đoán không sai thì Thụy nhà từ nay về sau sẽ không còn chỗ đứng trong Hoàng quốc rồi!
Tội hành thích vua! A! Nếu lúc nãy ta không ra tay thì huynh muội bọn họ từ nay về sau sẽ lên như diều gặp gió, dưới 1 người, trên vạn người! Huynh đệ của Hoàng thương, tốt xấu gì cũng sẽ phong vương!
Bằng thủ đoạn phong tình của Thuỵ Nhạc Mai, muốn nắm giữ trái tim của Đường Đình Hiên thì cũng không phải là việc khó. Đến lúc đó, mẫu quý nhờ tử. Không thể nói, quyền thế có thể chèn ép Tuyên gia!
Chỉ là! Kế hoạch vĩnh viễn theo không kịp biến hóa! Bọn họ ngờ, Đường Vũ Hiên lại mang ta vào trong cung! Chưa nói đến việc phá hòng đại sự của bọn hắn, mà điều làm bọn họ tức hộc máu đó là chính ta Thuỵ triệt an bài cho ta tiến cung!
Cảm giác thật tốt! Thụy tương! Nếu ngươi biết phụ thân của ngươi bị chính tay ngươi đưa xuống hoàng tuyền thì không biết ngươi sẽ có cảm giác gì đây?
A! Chính tay đập vỡ giấc mộng của người cao ngạo này, cảm giác thật tốt!
Hoàng đế sẽ ăn nói thế nào với Đường Vấn Thiên đây? Thật chờ mong!
Đang suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng chuông. Làm sao trong cung lại xuất hiện tiếng chuông này? Cũng không phải là chùa miếu! Tiếng chuông trong hoàng cung là đại biểu cho cái gì? Lòng ta trong đột nhiên có dự cảm không tốt.
Tiếng chuông có tiết tấu giống hệt nhau, liên tiếp vang lên. Mọi người trong cung nghe thấy tiếng chuông liền đẩy cửa ra, nhìn về phía phát ra tiếng chuông! Là Băng Tuyết cung! Ta yên lặng, chuông gõ đúng 20 tiếng!
Tiếng chuông vừa dứt, các cung nữ lập tức khóc lớn. Lòng ta chấn động! Cảm giác bất an ngày càng lớn!
Đã chết sao? Ta lui ra sau 2 bước. Ta cứu hắn không có nghĩa là người khác không thể giết hắn!
Đã chết sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu người cuối cùng đi vào Băng Tuyết cung là Đường Vấn Thiên thì Đường Vấn Hiên có thể ngồi lên ngôi hoàng đế hay không cũng chỉ có 1 người biết!
Quả nhiên là không thể xuất cung nhanh như vậy! Ta không ngờ hắn lại hạ độc thủ với lão hoàng đế!
Trách không được! Trách không được Thuỵ Triệt nói Đế vương tinh rơi xuống! A! Đúng là như thế a! Người tính ngàn lần không bằng trời tính!
Chú thích
(*) Đế vương tinh: ngôi sao tượng trưng cho thân phận, số mệnh của hoàng đế
(**) Ám dạ yêu ma: Yêu ma bóng đêm
(***) Thiên tượng: sự sắp xếp của các ngôi sao trên bầu trời
/163
|