Cách cửa sổ, ta và Đường Vấn Hiên nhìn nhau, cười nói, “Thu vũ chỉ là 1 cung nữ mà sao lại có tin vui gì? Để công công chê cười rồi!” Bên môi ta phiếm nụ cười khẽ, nhưng ý cười vẫn chưa hề đạt đến nơi đáy mắt!
2 vị công công đó đều mặc cung trang màu đỏ, trên đầu đội cao mạo (*). Ngoại hình thanh tú cực kỳ, nhã trí cực kỳ! Nếu trên cổ không có yết hầu đang chuyển động thì chắc chắn ta sẽ tưởng rằng 2 người bọn hắn là nữ giả nam trang!
Hắn thấy ta không tin, liền dùng 2 tay đưa ra 1 cuộn thánh chỉ màu vàng. Nói với ta, “Cung nữ Thu Vũ tiếp chỉ!”
Ta ngẩn người, lúc này mới xoay người lại, bất đắc dĩ quỳ xuống! Nghĩ tới Diệp Dược Nô ta 1 đời anh minh, cũng không ngờ có 1 ngày sẽ quỳ trước mặt 2 tên thái giám! Quả nhiên là mất mặt đến cực điểm! Thương tâm đến cực điểm!
Ta cúi đầu, cố gắng kiềm nén để không biểu lộ cảm xúc quá lộ liễu.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: nay cung nữ Thu Vũ của Xuất Vân điện: trái tim nhân hậu, xinh đẹp vô song, chu đáo tận tình; phong làm thư Loan, quan ngũ phẩm! Là chức quan cao nhất trong Xuất Vân điện! Sau này, chỉ cần phụ trách hầu hạ 1 mình Thái thượng hoàng! Khâm thử, tạ ơn!” Tên thái giám đó cao cao tại thượng nhìn ta, mở miệng cười nói, “Cung nữ lên chức thư Loan địa không ít, nhưng người được thăng chức nhanh như Thu Vũ cô nương lại không nhiều! Mời Thu Vũ cô nương mau mau tiếp chỉ!” Hắn gập thánh chỉ lại, dùng hai tay đưa cho ta.
Ta im lặng một hồi lâu, rất muốn không để ý đến hắn nhưng lại không thể không tiếp chỉ. Tên Đưởng Vấn Thiên này, quả nhiên là không chỗ nào thoát khỏi tầm tay hắn! Tuy ta không hầu hạ bên cạnh hắn nhưng hắn lại hạ thánh chỉ này, mượn tuyên cáo này để nắm trong tay sinh tử của ta. Mà ta, chỉ có thể bất lực nằm trong lòng bàn tay hắn, mặc hắn lấn lướt!
Tại sao hắn lại khơi mào chiến tranh vào lúc này?
“Thu Vũ cô nương! Mau tiếp chỉ!” Tên thái giám đó nâng cao thanh âm. Sắc mặt hơi lạnh lẽo.
Ta ngừng một hồi lâu, giơ 2 tay lên quá đầu , tiếp nhận thánh chỉ trong tay hắn. “Tạ ơn long ân của Hoàng thượng!” Ta cúi đầu xuống, cắn đầu lưỡi.
Thái giám thấy ta ngoan ngoãn phục tùng, lúc này sắc mặt mới có chuyển biến tốt đẹp, cười với ta, nói, “Sau này cô nương đã là hồng nhân của Thái thượng hoàng , tới lúc đó, mong cô nương chiếu cố nhiều hơn! Nếu không có việc gì thì 2 người chúng ta quay về Băng Tuyết cung trước!”
Ta đứng dậy cười nói, “Thu Vũ làm gì có phúc khí để chiếu cố 2 vị công công! Dù sao công công cũng coi như là lão nhân trong cung! Sau này nếu Thu Vũ có gì không phải thì xin 2 vị công công chỉ giáo!”
“Cô nương “tri tình thức thời” (**) như thế, trách không được Thái thượng hoàng coi trọng cô nương! Ngay cả khi cô nương nhận thánh chỉ, người cũng nhìn chăm chú vào cô nương, sợ cô nương bị ủy khuất! Cũng được! 2 người bọn ta nên quay về Băng Tuyết cung!” Dứt lời, liền xoay người rời đi.
Lên chức quan rồi! A! Hơn nữa lại là quan ngũ phẩm! Phải biết rằng, ngự y có quan phẩm cao nhất từ trước đến giờ chính là Thuỵ thái y, nhưng bất quá cũng chỉ là quan tam phẩm mà thôi. 1 tiểu cung nữ như ta lại 1 bước bay lên quan ngũ phẩm. Đương nhiên là sẽ bị người khác nhờ vả! Đường Vấn Thiên, ta thật sự rất muốn xé bụng moi tim gan ngươi ra, ngươi rốt cuộc có tin ta không phải là Diệp Dược Nô hay không!
A! Nhiều nghi ngờ như vậy thì làm sao có thể tin tưởng? Kế tiếp, chắc chắn hắn sẽ còn tiếp tục dò xét, Vấn Hiên có thể ngăn cản hắn tạm thời nhưng không thể ngăn cản cả đời! Mấu chốt bây giờ là trong hậu cung có mức yên bình, tên hoàng đế là hắn ăn no rửng mở, chẳng có việc gì làm. Nhàn rỗi đến mức lú nào cũng chạy đến tìm 1 tiểu cung nữ như ta để gây chuyện!
“Thu Vũ, nếu ngươi không muốn làm Loan thì cứ nói với ta! Chỉ là thay đổi một cái tên mà thôi, về bản chất thì không có gì khác nhau đâu!” Đường Vấn hiên đứng ở phái sau ta, nói nhỏ.
Thật sự chỉ là thay đổi một cái tên thôi sao? Tố Loan, thoạt nhìn thì chính là tên 1 chức giân, nhưng trên thực tế thì trái ngược trái ngược. Hắn nói rõ cho những người khác rằng nữ tử này, chắc chắn sẽ không trở thành chủ tử! Y tứ của chức Loan rất minh xác, đó chỉ luôn là 1 hạ nhân, chỉ là 1 nô tài trong cung!
Nếu hắn hông phong thưởng thì có thể dựa vào việc ta đã qua thị tẩm mà xếp ta lên chức chủ tử! Mà hắn chỉ dùng 1 thánh chỉ mà có thể nhanh chóng biến ta thành 1 nô tài! Nói cách khác, nếu ta đã là Loan thì co dù thân phận có cao đến đâu thì cũng chỉ là 1 nô tài! Hơn nữa, cũng đoạn tuyệt hết mọi cơ hội để ta lên làm chủ tử!
Có thể cột ta vào bên người Đường Vấn Hiên nhưng lại có thể duy trì được thân phận không cao mà cũng không thấp. Ban cho người chức vụ này, thân phận của ngươi vẫn chỉ là 1 hạ nhân mà thôi!
Có lẽ, đối với 1 cung nữ mà nói thì lên chức Loan vốn là 1 chuyên vô cùng cao hứng nhưng thực chất chức Loan trong cung chỉ là kết thúc của chức tiểu quan mà thôi! Thấy chủ tử phải cúi đầu hành lễ thì không nói, đi trong cung có thể đụng phải chủ tử hoặc chủ tử tương lai hay đụng phải người có bậc phẩm cao hơn 1 ít cũng phải cúi đầu, hô một tiếng công công!
Bên môi ta phiếm nụ cười, bỏ cuộn thánh chỉ vào trong ống tay áo, quay đầu lại nói với hắn,” thái thượng hoàng, ngươi nói, chức Loan này có chỗ nào khác so với cung nữ?”
Hắn mở miệng định trả lời nhưng đã thấy ta quay đầu rời đi!
Hắn sợ run một hồi lâu, khẽ thở dài, đóng cửa sổ lại.
Sáng sớm đầu xuân rất lạnh, chỉ nhưng sáng sớm này lại đem đến cho ta hy vọng mới. Thiên địa vạn vật, bời vì có mùa xuân nên mới có thể sinh tồn, tôn quý như hoàng cung cũng giống như vậy! Trong cung, việc đón xuân chính là đón các tú nữ đến từ khắp nơi trên Hoàng quốc!
Tú nữ tiến cung, người bệ bộn nhất và cũng là hưng phấn nhất chính là Đường Vấn Thiên! Vội vàng tìm 1 người mình tâm đầu ý hợp từ 1 đám các tú nữ, hoặc phong phi, hoặc phong quan, hoặc lưu làm đồ chơi của hắn! Nói tóm lại, tú nữ mới tiến cung, tranh quyền đoạt lợi, tàn nhẫn tranh đấu, tất cả là bởi vì Hoàng đế!
Mấy ngày nay, ta và Đường Vấn Hiên suốt ngày tấu đàn, thưởng mai, cũng nhàn nhã tự tại.
Nơi này cứ như là nơi thế ngoại đào nguyên. Cho đến khi có 2 tú nữ được lựa chọn để đưa vào Xuất Vân điện. Bởi vì sự xuất hiện của 2 tú nữ này nên mọi tâm tình của ta và Đường Vấn Hiên đã bị tàn phá sạch sẽ!
Các nàng một người tên là Tiên Tình, một người tên là Tiên Vũ, là đúng hoa tỷ muội. Tiên Tình lớn hơn một chút, mặc dùn dung nhan không phải là rất đẹp nhưng cũng là thanh tú nhã trí, cảm giác thích hợp.
Tiên Vũ tuy nhút nhát nhưng nhan sắc lại rất xinh đẹp!
Ta thấy nàng khi nhìn thấy Đường Vấn Hiên, đôi mắt liền hiện lên tia kinh hỉ, trong lòng đều biết nhưng lại không nói ra.
2 người nàng ta, vốn là tới để làm chủ tử của Xuất Vân điện. Mặc dù ta biết sớm muộn gì cũng có 1 ngày như vậy nhưng khi ngày này chính thức tới nhưng trong lòng lại thấy khó chịu!
Nhìn ban Tiên Vũ len lén nhìn Vấn Hiên đầy sợ sệt, lòng ta thấy buồn cười. Nữ tử đang trong độ xuân thì như thế, động tâm trước Đường Vấn Hiên cũng chỉ là chuyện bình thường thôi!
Đường Vấn Hiên thì lại cứ vô ý hữu ý tránh xa nàng. A! Đúng là người thông minh sáng giá nhất thiên hạ! Bởi vì đã biết tâm tư của nữ tử này nên mới cố tình giữ khoảng cách với nàng!
A! Đường Vấn Thiên, ngươi đem 2 nàng đến là muốn làm loãng tình cảm của Đường Vấn Hiên đối với ta sao? Hay là muốn ta đáp ứng đề nghị của Vấn Hiên? Bây giờ tiến đến cũng được, thôi lui cũng được, mọi tính toán của hắn đều là hợp lý! Tên nam nhân này đúng là quá đáng! Ta thầm nghĩ. Bởi vì 2 vị tiểu chủ tử này đến đây nên công việc của ta cũng dần dần bắt đầu trở nên lu bu.
Lượng công việc của Tiểu Quyên đã tăng đến mấy lần, mà ta chỉ là một Loan mà thôi. Đương nhiên là phải giúp các nàng làm việc ! Tiên Vũ bình thường tâm tình rất vui vẻ, luôn thường xuyên len lén liếc mắt nhìn Đường Vấn Hiên 1 cái. Tiên Tình thì không như vậy, ánh mắt của nàng luôn nhìn về 1 nơi rất xa.
Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, biết được hướng mà nàng nhìn đến chính là tẩm cung của hoàng đế! A! 2 tỷ muội nhà nàng vốn là cung nữ được Đường Vấn Thiên sủng ái nhất, cũng không biết đã phát sinh biến cố gì mà lại đem 2 tỷ muội nàng đến nơi này của Đường Vấn Hiên!
Mặc dù Đường Vấn Hiên là người có địa vị cao nhất trong cung nhưng hắn lại không phải là người cầm quyền chính thức! Người có đầu óc 1 tý, không bao giờ đem nữ nhi của minh giao cho Đường Vấn Hiên! Chỉ là, bọn họ không biết rằng Đường Vấn Hiên tuy chỉ luôn ru rú trong nhà nhưng lai là người nắm trong tay mạch nguồn kinh tế của Hoàng quốc, đến ngay cả Đường Tiển cũng phải nghe theo lời hắn!
Nếu hắn thật sự ngăn cản Đường Vấn Thiên thì quả thật Đường Vấn Thiên không thể có cách nào đối phó với hắn! Nếu là ta có lý trí một ít thì có thể lợi dụng hắn để đối phó với Đường Vấn Thiên! Thiên hạ tốt đẹp như vậy, tại sao ta lại từ bỏ cơ hội lợi dụng hắn?
Vì vậy, liền chỉ có thể chờ đợi cơ hội tốt, hành xử lén lút, chằng có 1 chút nào giống với phong cách của Diệp Dược Nô ta! Nguyên lai, trái tim của ta cũng có lúc yếu mềm! Ta thật tình rất muốn đối xử tốt với ngươi!
Dưới táng cây, bàn tay của Tiên Tình đón lấy 1 bông hoa mai rơi xuống. Mỹ nhân vọng tình dưới gốc cây mai, tình cảnh này, phải nói là tuyệt đẹp! Chỉ là! Trái tim của mỹ nữ lại đặt trên người Đường Vấn Thiên!
“Chủ tử, trời lạnh, nên mặc thêm áo vào!” Ta đang cầm trong tay áo choàng màu xanh nhạt. Lúc này, trong cung đang có tang, không nên mặc y phục xanh đỏ tím vàng rực rỡ!
Nàng bình tĩnh nhỉn vào chiếc áo choàng trên tay ta, một hồi lâu sau mới thở ra 1 hơi thật dài.
“Chủ tử quả nhiên là băng cơ ngọc cốt (***), ở dưới táng mai này, nhìn giống gìgìhệt như thiên nữ hạ phàm!” Ta cúi đầu cười nói.
Không có phụ nữ nào là không thích được người khác khen mình đẹp!
Nàng nghe vậy lại thở thật dài, nhìn chiếc áo choàng lần nữa rồi nói, “Đáng tiếc!”
Ta thấy nàng cau mày suy tư, nghĩ đến tỷ muội nàng vốn đang hoài chí lớn được tiến xa hơn với Hoàng đế nhưng hôm nay lại bị đưa vào trong Xuất Vân điện để sống hết quãng đời còn lại, ta không khỏi mềm lòng, liền tự dò hỏi, “Chủ tử, cái áo choàng này mặc dù rất hợp với chủ tử nhưng vẫn không bằng màu đỏ khi khoác lên nước da trắng như tuyết của người! Thu Vũ rất muốn nhìn thấy người khoác áo choàng đỏ! Như vậy chắc hẳn là đẹp lắm!” Nếu có dã tâm thì lúc này đã cắn câu rồi!
Quả nhiên, nàng mở miệng, lạnh nhạt nói với ta, “Chỉ có chính thất hoàng hậu mới được mặc màu đỏ như thế, ta đã bị đưa đến Xuất Vân điện, có mặc áo màu đỏ thì người trong lòng cũng không thể nhìn thấy ! Như thế thì còn có ý nghĩa gì nữa đây? Sau này đừng nhắc đến đề tài này nữa!”
Càng lãnh đạm thì lại càng động tâm ! Ta đã quan sát nàng 1 thời gian rồi! Sao lại không đoán ra ý nghĩ của nàng? Nếu nàng không mang trong mình nhiệm vụ tranh sủng thì đã ở đây hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn. Nhưng nàng lại cứ ngày ngày thở ngắn than dài. Làm cho ta tưởng rằng Xuất Vân điện đối với nàng chẳng khác gì địa ngục!
“Chủ tử cố tình thì có thể mặc! Không cần mặc màu đỏ tươi, chỉ là màu hồng đậm, hay màu tím sáng cũng được! Chỉ cần Hoàng thượng đối với chủ tử có tình là được!” Ta lãnh đạm cười nói. Phủ thêm áo choàng cho nàng. Nếu nữ tử chốn hậu cung không có dã tâm tranh sủng thì ta sẽ không có nơi sống yên ổn!
Nàng nâng mắt lên, nói nhỏ, “Có thể không? Ta còn có thể sao?”
“Thu Vũ có biết là 3 ngày sau các tú nữ của Hoàng thượng sẽ thi nghệ, phân biệt cầm kỳ thi họa, thêu thùa, nhảy múa sáu hạng mục. 8 người được chọn sẽ được phong làm Cầm phi, Kỳ phi, Thư phi, Tranh phi, Thi phi, và Vũ phi. Sáu phi tử này sẽ được đưa vào hậu cung của Hoàng thượng. Hơn nữa, Hoàng thượng nói qua là chỉ cần có tranh thêu được ngài ấy yêu thích là có thể được phong phi. Những tú nữ khác chỉ cần đem tú cầu ra là có thể có cơ hội được Hoàng thượng yêu thích rồi! Thu Vũ nghĩ rằng đây là 1 cơ hội tốt cho chủ tử, hơn nữa lại là cơ hội cuối cùng!” Ta chậm rãi mà nói. Nữ tử này, rõ ràng là công cụ mà Đường Vấn Thiên dùng để đối phó với ta, thiên thời địa lợi nhân hoà như vậy, nếu ta không lợi dụng hết mình thì thật có lỗi với hắn.
Nàng cúi đầu, một hồi lâu sau mới nói, “Thu Vũ, ngươi có thể giúp ta không?”
Ta mở miệng cười, nói nhỏ, “Chỉ cần chủ tử nói một tiếng thì Thu Vũ sẽ dùng hết toàn lực!”
Nàng nghe thấy ta cam đoan, liền thở dài 1 hơi, bên môi lúc này mới nổi lên một nụ cưởi, “Thu Vũ, ngươi thấy ta có thể thắng không?”
Ta đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Nói thật ra thì với nhan sắc của nàng, trong chốn hậu cung chỉ cần quơ 1 cái là được cả đám. Chỉ là đẹp hơn người bình thường mà thôi. Ít nhất mà nói nói thì trong mười mấy tỷ muội của ta, ai cũng đẹp hơn nàng rất nhiều! Nhưng nếu nhìn kỹ nàng thì sẽ cảm nhận được vẻ đẹp của nàng! Là 1 lọai vẻ đẹp đáng để người ta từ từ thưởng thức, đáng để người ta tinh tế nhấm nháp!
Ta nghĩ, đó cũng là nguyên nhân mà người nhà nàng – Tiên Vũ cùng bị đưa đến đây!
“Sở trường của chủ từ là gì?” Ta nói nhỏ.
Nàng cười cười, “Gia phụ từ nhỏ dạy dỗ mấy tỷ muội ta rất nghiêm, cầm kỳ thi họa, đều có xin thỉnh tiên sinh đến dạy!”
“Cái gì cũng biết? Kể cả thêu thùa cũng biết sao?” Ta tùy ý nói.
Nàng ngây cả người, một hồi lâu mới nói, “Cũng có biết! Như thế nào? Thu Vũ muốn ta thêu tranh sao? Tất cả mọi người đều thêu tranh, ta sợ đến lúc đó tranh thêu của ta sẽ không được tốt!”
Ta cười nói, “Cứ tin ta, chủ tử, nếu muốn lọt vào 8 người được chọn thỉ trước tiên phải thêu tú cầu! Yên tâm, Thu Vũ sẽ có cách để ngài được lọt vào 8 người đó!”
Phương pháp này đối với nhiều người có thể là không vẹn toàn lắm nhưng 1 khi dùng thì chắc chắn sẽ thánh công! Không phải sao? Chỉ cần Đường Vấn Thiên chú ý đến nàng giữa đám nữ tử sặc sỡ đó là liền thành công rồi, không phải sao?
A! Nếu nàng cố gắng hết mình, cộng với tri kế của ta thì ta tin rằng chắc chắn có 1 ngày Đường Vấn Thiên sẽ sủng hạnh nàng
Đến ngày đó, ta lại đến giúp đỡ vài cung phi khác, mọi người cùng nhau tranh sủng, cứ như vậy, hậu cung của Đường Vấn Thiên sẽ náo nhiệt vô cùng!
Đến lúc đó, ta xem hắn có còn hơi sức để xen vào chuyện của Diệp Dược Nô không!
“Có phải Thu Vũ muốn tốt cho ta hay không?” Nàng vội la lên. Đứng ở trong gió lạnh, vốn có vẻ là 1 nữ tử kiều nhược, bởi vì có vài phần kiên cường nên được người khác chú ý!
Bên môi ta phiếm nụ cười, nói nhỏ, “Đúng vậy! Chủ tử của ta phải lọt vào 8 tứ nữ được chọn, phải được trở thành Tú phi nương nương!”
Nàng hơi thấp đầu, nói nhỏ, “Ngươi cũng biết, trong số các nàng, có 3 người sinh ra ở tú phường? Ta đã thấy khăn thêu của nàng, là tuyệt thế vô song! Thu vũ, không bằng, chúng ta liền sửa vi khác đi!”
Ta cười nói, “Chủ tử yên tâm, tranh thêu của Thu Vũ rất độc đáo, đó cũng chính là loại tranh mà Hoàng thượng yêu thích, 3 người bọn họ mặc dù thêu giỏi nhưng lại không thêu được thứ mà Hoàng thượng thích, cũng là uổng phí, không phải sao? Bức tranh của chủ tử, là ta đã nghe thấy Hoàng thượng nhắc đến khi ngài ấy nói chuyện với Thái thượng hoàng. Nói là hoa ngang là loại hắn thích nhất! Chủ tử cứ yên tâm! Chỉ cần chủ tử thêu tranh thì Thu Vũ cam đoan, tranh của chủ tử sẽ được chọn!”
Nàng cúi đầu 1 hồi lâu, nói nhỏ, “Ta ngờ ngươi lại nguyện ý giúp ta! Ta thấy ngươi là cung nữ có địa vị cao nhất, hơn nữa lại nhất thông minh, Thái thượng hoàng lại càng thâm tình với ngươi! Cứ tưởng rằng ngươi vốn là người cao ngạo, không rằng ngươi lại nguyện ý giúp ta như vậy!”
Lúc này, nếu ta không tìm lý do thuyết phục nàng thì nàng sẽ không tin, như vậy chuyện này sẽ có khả năng thất bại!
Ta nghiền ngẫm tâm tư của nàng, cười nói, “Kỳ thật lý do của Thu Vũ rất đơn giản, đó là muốn ngài rời khỏi Xuất Vân điện này!”
Nàng cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn ta. Ta buồn cười nhìn nàng, nói nhỏ, “Tiên Tình cô nương cũng biết rằng quan hệ giữa Thu Vũ và Thái thượng hoàng không chỉ là đơn giản như cô nương đã nhìn thấy, đúng không? Nói vậy khi Tiên Tình cô nương vào Xuất Vân điện là đã nghe qua tin đồn tình cảm giữa Thu Vũ và Thái thượng hoàng, phải không? Không sai! Nếu Tiên Tình và Tiên Vũ cô nương cứ 1 mực ở trong Xuất Vân điện như vậy, ta sợ sẽ có một ngày, ánh mặt của Thái thượng hoàng sẽc chuyển lên người của nhị vị cô nương! Tới khi đó, Thu Vũ sẽ không thể sống yên ồn trong Xuất Vân điện này! Nếu Hoàng thượng lập cô nương làm phi thì sẽ phải mang Tiên Vũ cô nương theo cùng, khi 2 người rời đi thì trong Xuất Vân điện này chỉ còn lại ta và Thái thượng hoàng! Đó là tâm nguyện của Thu Vũ! Như vậy có làm Tiên Tình cô nương hài lòng không?”
Nàng gật đầu, quả nhiên rất hài lòng với những điều ta vừa nói! A! Nỗi lòng của phụ nữ thật đúng là rất dễ đoán! Ta thấy buốn cười trong lòng nhưng lại không thể hiện ra ngoài nét mặt!
Thế gian vạn vật đều có thứ nó thích, ong mật thích hoa mật, là bởi vì hoa mật có mùi thơm, lại hợp khẩu vị của nó.
Như vậy, Đường Vấn Thiên thích thứ gì, và nó đang ở nơi nào?
Khi thấy Tiên Vũ trốn sau gốc cây nhìn trộm Đường Vấn Hiên, lòng ta chấn động mạnh, thiếu chút nữa là đã cười ra tiếng
Đang định xoay người rời đi thì thấy tóc nàng buông xuống bên hông, bộ dáng ngây ngốc, trong lòng máy động, không khỏi thấy đau lòng vì nàng!
A! Nguyên lai, cha mẹ Tiên tình đem 2 tỷ muội vào cung cũng không phải đem là chỉ phó thác tất cả hy vọng lên Tiên Tình! Dĩ nhiên còn có Tiên Vũ! Chỉ là, đôi tỷ muội này đến bây giờ vẫn chưa nhận ra!
Cha mẹ của nàng nhất định là biết rằng trong cung rất tàn khốc nên mới nói việc này cho các nàng biết!
Nhìn gương mặt đỏ ửng của Tiên Vũ, ta thở dài trong lòng. Tiên Vũ a, tại sao, tuổi còn nhỏ lại phải chịu khổ sở như thế này? Sau việc này, trái tim của ngươi nhất định sẽ bị tổn thương! Chỉ là, Tiên Vũ, ngươi cũng nên học tập, nhân tính đôi khi cũng không tốt đẹp như ngươi đã nghĩ!
Nhìn nàng như vậy, không biết tại sao ta lại nghĩ đến Tiểu Hạ! Người này, vốn không phải là do Đường Vấn Thiên cử đến giám sát ta sao? Có phải hay không đây? A! Không phải! Đường Vấn Thiên đã gần một tháng không ra chiêu rồi! Cứ như thể hắn đã quên mất sự tồn tại của ta! Nếu ta không phát hiện ra bộ dáng nhìn trộm Đường Vấn Hiên của nàng, quá giống với Tiểu Hạ thì ta đã nghĩ rằng nàng chính là Tiểu Hỷ [đoạn nỳ thậc kỳ cục ==]!
Tiểu Hỷ đã thế nào rồi? Vốn là đã bị tất cả các phó nô trong Tuyên phủ xa lánh, vừa đã nhận ta làm chủ tử, ta nghĩ sau khi ta ra đi, nàng đã phải chịu không ít khổ sở! Nghĩ đến gương mặt có 6 phần giống với Tiểu Hạ của nàng, trái tim của ta liền thoáng đau đớn!
A! Muội muội của mình là người, Tiểu Hỷ cũng là người! Nếu lúc đó ta mềm lòng 1 chút thì sẽ mang theo nàng đến đây, phải không? Chỉ là, trong chôn hoàng cung này chất chứa rất nhiều nguy hiểm, mà nàng chưa chắc đã đồng ý chịu khổ cùng ta!
Chú thích:
(*) Cao mạo: mũ dành cho thái giám
(**) tri tình thức thời: có tình nghĩa + biết điều
(***) Băng cơ ngọc cốt: thân thể quý giá
Ta nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng cảm thấy hơi đau đớn! hai ngày rồi! đã 2 ngày nàng không cười như thế này rồi! Từ sau khi bị đưa vào chốn thâm cung, thật đáng tiếc cho khuôn mặt tươi cười vui vẻ này!
Ta đi mua chút chỉ thêu, chỉ thêu này là để cho Tiên Tình sử dụng. Những sợi chỉ thêu này sẽ làm nàng chấn danh khắp hoàng quốc! Tiếng tốt lan xa! Chỉ là a, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời. Từ nay về sau, nàng sẽ không còn cơ hội thoát khỏi chốn thâm cung này ! Có chết thì cũng chỉ có thể chôn cất trong hoàng lăng! A! Điển hình là Tuyên phi, đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng chỉ là con chim bị giam lỏng trong chốn thâm cung mà thôi! Gả cho lão cha của Đường Vấn Thiên lâu như vậy mà cũng không hề có cơ hội ra khỏi cung! Tới cuối cùng cũng vì việc sửa đổi tổ chế của con mình mà bị ban thưởng 3 thước khăn trắng, bị chính đứa con của mình xử tội chết!
Quả nhiên là một người đáng thương!
Hái chút hoa mật tẩm vào chỉ thêu. Ta đã từng nghiên cứu ra mùi thơm mà loài bướm yêu thích nhất, chính mùi thơm này đã thu hút rất nhiều loài bướm! Vì thế, liền kết luận, đây chình là mùi hương mà bướm yêu thích nhất!
Nếu bông hoa trên tranh thêu được nhiều bướm tìm đến thì liền có thể chứng minh rằng bông hoa thêu của nàng là sản phẩm thêu tốt nhất! Ai có ngờ rằng 1 bức tranh thêu cũng có thể thu hút loài bướm! !
Nhiều năm sau, khi nhớ lại chuyên này, ta mới biết được tất cả mọi thứ đều là da hắn ai bài! An bài nàng đến bên người ta, an bài cho ta giúp nàng! Nếu lần này ta không ra tay thì cuộc sống sau này của sẽ khác đi rất nhiều!
Chỉ là, cuộc sống của con người không có nhiều từ “nếu” đến vậy!
Từ sau ngày đó, Đường Vấn Hiên không hay nói chuyện với ta. Ta chỉ cần im lặng là cũng có thể cảm nhận được tình cảm của hắn. Có muốn tiếp nhận hay không thì đó còn là vấn đề đang được lo lằng!
Hôm nay là ngày Tiên Tình và Tiên Vũ cùng tham gia cái hội tuyển phi kia! Sau lần này, hẳn là danh tiếng của Tiên Tình đã vang dội khắp cung rồi! Đường Vấn Thiên cũng đã thấy đến muội muội Tiên Vũ bên người nàng!
Diện mạo của Tiên Vũ giống Tuyên Tuyết Nhi đến 2 phần! Đặc biệt là bộ phận ở ót! A! Đường Vấn Thiên chỉ cần nhìn thấy nữ tử nào có phần tương tự với nàng thì sẽ liền đem về phong phi, mà ở đây lại giống đến 2 phần! Thật tốt! Tất nhiên là hắn sẽ phát hiện ra nàng và phong phi! Khoé môi ta mỉm cười. Nếu để cho Tiên Tình biết, cha mẹ nàng đưa 2 tỷ muội nàng vào đây là để củng cố quyền lực thì không biết nàng sẽ có vẻ mặt như thế nào?
Trời chiều, ta đi bộ dưới táng cây mai. Mùa đông rốt cuộc đã qua! Khi xuân đến thì hoa mai cũng nở! Lại còn nở lâu như vậy! A! Cả người ta đắm chìm vào bầu trời đầy hoa.
Trong không gian lành lạnh và tràn đầy hương thơm thế này, ta lại thấy nhớ Tuyên thành, nhớ đến Tuyên Tuyết Tán! Trong đôi mắt mơ hồ, ta như có thể thấy được hình bóng của Tuyên Tuyết Tán. Tựa hồ! Ta lắc lắc đầu, như thế nào có thể!
Ta lau đi nước mắt, mở to hai mắt, không sai! Đúng là Tuyên Tuyết Tán! Lúc này, hắn đang mặc tướng phục (*) màu bạc, lưng thắt trường kiếm, tóc buông xuống vai, trên mặt là chiếc ngân diện (**). Chậm rãi đi lên cầu thang!
Hình như Tuyên Tuyết Tán cảm thấy có người nhìn mình, liền híp mắt, gắt gao nhìn ta chăm chú, rồi quay đầu đi về hướng chính điện!
Hắn không nhận ra ta! Bàn tay đang giơ lên trở nên cứng đờ trong không trung! Tại sao hắn lại không nhận ra ta! Rõ ràng là hắn đã từng nhìn thấy diện mạo thật của ta! Tại sao hắn lại không nhận ra ta! Trên mặt ta chỉ có thêm vài nốt ban đỏ mà thôi!
Hay là, hắn đã quên ta? Mới có vài ngày mà thôi mà hắn đã quên ta rồi sao! Hắn! Hắn! Hắn!
Ta thở không ra hơi, đột cảm thấy chân khí dâng lên, 1 bụm máu tươi cứ thế trào ra khỏi miệng, bắn vào gốc cây mai! Máu nhanh chóng rót vào bùn đất, hóa thành hoa bùn!
Ta lau nhẹ vết máu ở khoé môi; tại sao hắn lại đến Xuất Vân điện? Tại sao lại làm cho ta mềm yếu. Tuyên Tuyết Tán!
Thẳng đến lúc này ta mới phát hiện rằng mình vẫn luôn nhớ đến hắn! Muốn có hắn, muốn hiểu hắn, muốn yêu thương hắn! A! Nhưng không được! Nhưng không được! Ta không thể xác định rằng có phải hắn thật sự là Tuyên hay không!
Ta muốn đi kiểm chứng điều này!
Bước chân mềm yếu vô lực, chậm rãi đi về phía chính điện. Hắn đang nói chuyện với Đường Vấn Hiên, thấy ta tiến vào, ánh mắt chỉ nhanh chóng đảo qua người ta rồi ngay lập tức dời đi!
Đường Vấn Hiên nhìn thẳng vào mặt ta, thấy sắc mặt ta không tốt, liền giương giọng nói, “Thu Vũ! Dâng trà cho Tuyên thành chủ!”
Vấn Hiên, hắn đang cố ý, phải không? Cố ý bảo ta dâng trà
Ta cơ hồ run rẩy rót 1 chén trà nóng, đi tới trước mặt hắn, dâng bằng 2 tay! Hắn đang định tiếp nhận thì bàn tay đang run rẩy của ta đã làm đổ trà. À một tiếng, vội la lên, “Xin lỗi! Thu Vũ ngu xuẩn! Nô tỳ sẽ rót lại trà!” Ta đứng ở một bên, chân tay luống cuống .
Hắn vỗ vỗ vào ngân diện trên mặt, khẽ cười nói, “Không có việc gì! Vấn Hiên, ngươi có quần áo sạch không?”
Đường Vấn Hiên cười khẽ, giương giọng nói, “Tiểu Quyên, mau đem quần áo đến cho Tuyên thành chủ thay”
Tiểu quyên lên tiếng rồi chạy đi!
Tuyên Tuyết Tán bắt đầu cởi quần áo trên người ra. Mặc dù ta cúi đầu nhưng 2 tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trước ngực hắn, cho ta xem xem! Cho ta xem xem! Trước ngực của ngươi có cái ký hiệu đó không! Chỉ cần liếc mắt một cái! Chỉ cần liếc mắt một cái là được!
Nội sam màu trắng được cởi ra, trên lồng ngực chỗ trái tim quả nhiên là có 1 vết đao sẹo hình chữ thập, ánh vào mi mắt của ta! Là hắn! Là hắn! Thật là hắn! Chính là cái nam nhân này! Đây chính là nam nhân ta yêu mến
Nam nhân ấy vẫn cứ như thiên thần! A! Đường Vấn Thiên, tại sao ngay đến tình cảm của chúng ta cũng không thê thoát khỏi ma chưởng của ngươi!
Nước mắt của ta, vô thanh vô thức rơi xuống!
Đường Vấn Hiên nói, “Tuyết Tán! Sao lúc này lại đến Xuất Vân điện? Ta tưởng rằng ngươi hẳn phải tham dự tiệc tuyển phi, cùng Đường Vấn Thiên xem tú nữ thi tài trổ nghệ!”
Hắn nhẹ nhếch khoé môi, đáp, “Tiệc rượu tuyển phi thì có cái gì hay ho! Chỉ là lựa chọn ra 1 đám người! Nếu không phải vì củng cố ngôi vị hoàng đế thì Hoàng thượng cũng sẽ không nạp nhiều phi tử như vậy! Chứng kiến bộ dáng đau lòng của hắn là ta liền biết, làm thành chủ còn tốt hơn là làm Hoàng thượng nhiều! Ít nhất mà nói, làm thành chủ có thể kết hôn với người mình thích! Lựa chọn người mình muốn! Vì nữ tử mình yêu mến mà huỷ hôn, cũng không do dự! Chỉ là, làm như một Hoàng đế thì không thể làm những điều đó! A! Thật sự là bi ai đến cùng cực! Không ngờ là đã lâu ta không gặp ngươi rồi!”
“Đúng vậy! Thật sự đã rất lâu rồi! Từ sau hôn lể của ngươi lần trước, vẫn chưa gặp lại!” Khoé môi của hắn khẽ hạ xuống. Lãnh đạm cười.
Lúc này, Tiểu Quyên đã đem quần áo của Đường Vấn Hiên lại đây, bộ ngực của Tuyên Tuyết Tán, không khỏi đỏ mặt.
Hắn cũng không lên tiếng, đứng dậy mặc quần áo. Đường Vấn Hiên mặc dù thoạt nhìn gầy yếu, nhưng quần áo của hắn, Tuyên Tuyết Tán lại có thể mặc vừa!
Ta thấy hắn mặc quần áo của Đường Vấn Hiên, có vẻ rất nho nhã, rất xinh đẹp, tim không khỏi đập thật mạnh đến mức thiếu chút nữa là đã nhảy tọt ra ngoài miệng rồi
“Vẫn chưa tìm được Hạ cô nương sao?” Đường Vấn Hiên lạnh nhạt nói. 2 mắt lặng lẽ liếc nhìn ta 1 cái.
Ta nhìn lại hắn, chạm phải ánh mắt của hắn, liền cuối đầu xuống!
“Không có! Đã tìm ở rất nhiều nơi rồi nhưng nàng cứ như bố hơi khỏi Hoàng quốc! Ta đang nghĩ rằng có phải nàng chưa từng đặt chân đến Hoàng quốc hay không! Nếu là như thế thì ta xin nhờ Tuyên Tuyết Băng giữ chức nguyên soái giúp ta, ta sẽ đi tìm nàng!” Hắn thở dài một tiếng.
“Tuyết Tán, tình cảm ngươi dành cho nàng ấy rất sâu nặng ! Phải không?” Hắn hữu ý vô ý muốn gợi cho ta nghe tâm ý của Tuyên Tuyết Tán.
Tuyên Tuyết Tán trầm mặc một hồi lâu, lãnh đạm nói, “Nếu tìm được nữ tử vô tâm vô phế (***) không chịu nghe ta giải thích kia thì ta quả quyết sẽ không tiếp tục khinh địch mà lại làm mất nàng! Không tin ta thì thôi, đằng này lại bỏ ta 1 mình ở hôn lễ! Tại sao sau lúc đó lại biến mất không bòng dáng, không hề xuất hiện 1 lần nữa?” Dứt lời, yết hầu của hắn đã ngừng chuyển động.
A! Tuyết Tán, ta biết lúc đầu là ta đã trúng kế của Đường Vấn Thiên! Chỉ là, chúng ta còn có cơ hội quay lại sao?
Nếu ngươi biết là ngay đến cái tên mà ta cũng dối gạt ngươi thì không biết cõi lòng của ngươi sẽ tan nát đến mức nào! Tuyết Tán!
“Nếu lúc này nàng ấy xuất hiện trước mặt ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào? Ngươi, còn có thể lấy nàng âý sao? Mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì?” Đường Vấn Hiên ho nhẹ nói. Sắc mặt tái nhợt .
Đôi mắt hắn lập tức trở nên loé sáng, ánh mặt sáng quắt nhìn thẳng vào mắt Đường Vấn Hiên, “Vấn Hiên, ngươi biết nàng đang ở nơi nào, phải không?”
Đường Vấn Hiên lắc nhẹ đầu, “Nếu nàng muốn thì sẽ ngay lập tức xuất hiện! Tuyết Tán, khi gặp lại, ngươi có còn nhận ra nàng không?”
Tuyên Tuyết Tán chống đầu, ra vẻ rất khổ não, một hồi lâu sau mới nói, “Nói thật, ta không dám chắc! Bởi vì nàng tinh thông thuật dịch dung, hôm nay là ngươi này nhưng hôm kia sẽ biến thành người khác, muốn nhận ra nàng, thật sự rất khó!”
Đường Vấn Hiên hít một hơi thật sâu, nói nhỏ, “Tuyết Tán, ngươi không cần nói như thế, chắc chắn sẽ không nàng xuất hiện trước mặt ngươi!”
Tuyên Tuyết Tán cả kinh, một hồi lâu mới nói đầy không phục nói, “Sao ngươi biết là nàng sẽ không gặp ta? Ta nói là nếu nàng biết ta đang ở đây thì chắc đến tìm ta!” Khoé môi của hắn co quắp . Cố gắng chịu đựng cơn tức giận!
Ta nghe thấy, trong lòng kích động. Thiếu chút nữa là lại rơi lệ! Nếu không phải hắn vẫn không chú ý đến sự hiện diện ta thì chắc chắn thân phận của ta sẽ bị bại lộ! Tuyên Tuyết Tán, ngươi thật sự yêu ta sao? Ta cũng yêu ngươi! Tuyết Tán! Chỉ là, ngươi vốn là người của Đường Vấn Hiên, làm sao ta có thể yêu ngươi đây? Ta rất sợ rằng ngươi chính là 1 nước cờ mà Đường Vấn Thiên sử dụng để làm cho ta thương tâm!
Đường Vấn Hiên nôn ra 1 bụm máu tươi, ta vội vàng cầm khăn lau cho hắn. Hắn bình tĩnh nhìn ta, nói nhỏ, “Tuyết Tán, ngươi xem có phải Loan của ta rất giống với Hạ Tuyết cô nương hay không?”
Lòng ta cả kinh, thiếu chút nữa là đã làm rớt chiếc khăn xuống mặt đất! Đường Vấn Hiên, ngươi muốn làm gì! Nếu lúc này bị Tuyên Tuyết Tán nhận ra thì ta phải làm sao bây giờ?
Tuyên Tuyết Tán im lặng 1 lúc, chuyển ánh nhìn về phía ta! A! Cho đến lúc này hán mới chú ý đến sự tồn tại của ta sao? Một người mà trên mặt chỉ được tô điểm thêm vài hoạ tiết mà hắn cũng không nhận ra sao?
Ta cúi đầu xuống nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của! Hắn đang nhìn cái gì! Muốn nhìn xem diện mạo của có giống với Hạ Tuyết không sao? Chẳng phải hắn đã nói là Hạ Tuyết tinh thông dịch dung, hắn cũng không chắc là có thể nhận ra được?
“Ngẩng đầu lên!” Hắn hạ lệnh nói.
Ta không lên tiếng, cúi đầu nói, “Diện mạo của Thu Vũ xấu xí, không dám làm bẩn mắt Tuyên thành chủ!”
Nhưng Đường Vấn Hiên lại nói, “Ngẩn đầu lên đi! Ngươi vốn không phải là Hạ
Tuyết, cho hắn nhìn 1 chút thì có làm sao? Thu vũ, trong mắt ta nàng là người đẹp nhất, Tuyết Tán cũng không phải là loại người nông cạn, ngẩng đầu lên đi!”
A! Vấn Hiên, ngay từ đầu ngươi đã muốn ta và hắn tái hợp sao? Chỉ là, việc đã đến nước này là không thể cứu vãn nữa rồi!
Đang suy nghĩ thì hắn đã lấy tay nâng cằm ta lên, ta cả người run lên, hắn chậm rãi nâng đầu ta lên, nhìn thật sâu vào mắt ta!
Trong đôi mắt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, như là không thể tin; một hồi lâu sau mới nói, “Thật sự rất giống! Hạ Tuyết, Thu Vũ!” Dứt lời, hắn liền tháo ngân diện trên mặt xuống, bắt lấy tay ta đưa lên rồi dùng tay ta xoa xoa gương mặt hắn.
Lòng ta thấy cả kinh, tiềm thức muốn rút tay lại, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay to của hắn!
“Tuyên thành chủ! Ngài làm đau Thu Vũ rồi! Tuyên thành chủ!” Ta nhỏ giọng kêu.
Sắc mặt của Đường Vấn Hiến trắng không còn chút máu. Cả người cơ hồ nằm ở sải ra trên ghế!
Hắn quay nửa đầu ra, nói với Vấn Hiên, “Vấn Hiên, thật sự rất giống! Nếu trên mặt không có nhưng nốt ban thì nàng trông giống hệt Hạ Tuyết! Thu Vũ, ngươi có phải là tỷ muội của Hạ Tuyết không? Ngươi có thể nói cho ta biết nàng ấy đang ở đâu không?” Hắn vội vàng nói.
Nhìn vào mắt hắn. Trái tim của ta không khỏi trở nên mềm yếu.
Hắn bình tĩnh nhìn vào ta một hồi lâu, thấy ta không lên tiếng, nhìn ta 1 chút rồi lại nhìn sang Vấn Hiên, như là đã nhận ra được điều gì. Đột nhiên hắn buông tay ta ra, xông ra ngoài!
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, không lên tiếng. Đường Vấn Hiên nói, “Đi thôi, nơi này của ta không thể lưu lại ngươi!”
Ta quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn 1 cái, đột nhiên co chân chạy như điên, cảm giác như trái tim của chính mình sắp nhảy tọt ra khỏi miệng! Ta muốn hắn! Ta muốn nam nhân này! Cả đời ta, chưa bao giờ ta thấy thèm muốn 1 nam nhân nào đến vậy
Mặc dù biết rõ rằng hắn vốn là quân cờ mà Đường Vấn Thiên lợi dụng nhưng ta vẫn cứ muốn hắn!
“Tuyết Tán, chờ ta 1 chút!” Hắn dừng bước, cả người giống hệt vầng ánh sáng ấm áp trong buổi trời chiều, trong bầu trời đầy hoa, trông thật tuấn lãng. Giống như lần đầu bọn ta gặp gỡ!
“Ta là Hạ Tuyết!” Ta nói nhỏ. Sau đó chạy nhanh đến, nhào vào trong lòng hắn!
Chú thích:
(*) tướng phục: trang phục của tướng quân
(**) ngân diện: mặt nạ bạc
(***) Vô tâm vô phế: chỉ người vô tình, không tim không gan
2 vị công công đó đều mặc cung trang màu đỏ, trên đầu đội cao mạo (*). Ngoại hình thanh tú cực kỳ, nhã trí cực kỳ! Nếu trên cổ không có yết hầu đang chuyển động thì chắc chắn ta sẽ tưởng rằng 2 người bọn hắn là nữ giả nam trang!
Hắn thấy ta không tin, liền dùng 2 tay đưa ra 1 cuộn thánh chỉ màu vàng. Nói với ta, “Cung nữ Thu Vũ tiếp chỉ!”
Ta ngẩn người, lúc này mới xoay người lại, bất đắc dĩ quỳ xuống! Nghĩ tới Diệp Dược Nô ta 1 đời anh minh, cũng không ngờ có 1 ngày sẽ quỳ trước mặt 2 tên thái giám! Quả nhiên là mất mặt đến cực điểm! Thương tâm đến cực điểm!
Ta cúi đầu, cố gắng kiềm nén để không biểu lộ cảm xúc quá lộ liễu.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: nay cung nữ Thu Vũ của Xuất Vân điện: trái tim nhân hậu, xinh đẹp vô song, chu đáo tận tình; phong làm thư Loan, quan ngũ phẩm! Là chức quan cao nhất trong Xuất Vân điện! Sau này, chỉ cần phụ trách hầu hạ 1 mình Thái thượng hoàng! Khâm thử, tạ ơn!” Tên thái giám đó cao cao tại thượng nhìn ta, mở miệng cười nói, “Cung nữ lên chức thư Loan địa không ít, nhưng người được thăng chức nhanh như Thu Vũ cô nương lại không nhiều! Mời Thu Vũ cô nương mau mau tiếp chỉ!” Hắn gập thánh chỉ lại, dùng hai tay đưa cho ta.
Ta im lặng một hồi lâu, rất muốn không để ý đến hắn nhưng lại không thể không tiếp chỉ. Tên Đưởng Vấn Thiên này, quả nhiên là không chỗ nào thoát khỏi tầm tay hắn! Tuy ta không hầu hạ bên cạnh hắn nhưng hắn lại hạ thánh chỉ này, mượn tuyên cáo này để nắm trong tay sinh tử của ta. Mà ta, chỉ có thể bất lực nằm trong lòng bàn tay hắn, mặc hắn lấn lướt!
Tại sao hắn lại khơi mào chiến tranh vào lúc này?
“Thu Vũ cô nương! Mau tiếp chỉ!” Tên thái giám đó nâng cao thanh âm. Sắc mặt hơi lạnh lẽo.
Ta ngừng một hồi lâu, giơ 2 tay lên quá đầu , tiếp nhận thánh chỉ trong tay hắn. “Tạ ơn long ân của Hoàng thượng!” Ta cúi đầu xuống, cắn đầu lưỡi.
Thái giám thấy ta ngoan ngoãn phục tùng, lúc này sắc mặt mới có chuyển biến tốt đẹp, cười với ta, nói, “Sau này cô nương đã là hồng nhân của Thái thượng hoàng , tới lúc đó, mong cô nương chiếu cố nhiều hơn! Nếu không có việc gì thì 2 người chúng ta quay về Băng Tuyết cung trước!”
Ta đứng dậy cười nói, “Thu Vũ làm gì có phúc khí để chiếu cố 2 vị công công! Dù sao công công cũng coi như là lão nhân trong cung! Sau này nếu Thu Vũ có gì không phải thì xin 2 vị công công chỉ giáo!”
“Cô nương “tri tình thức thời” (**) như thế, trách không được Thái thượng hoàng coi trọng cô nương! Ngay cả khi cô nương nhận thánh chỉ, người cũng nhìn chăm chú vào cô nương, sợ cô nương bị ủy khuất! Cũng được! 2 người bọn ta nên quay về Băng Tuyết cung!” Dứt lời, liền xoay người rời đi.
Lên chức quan rồi! A! Hơn nữa lại là quan ngũ phẩm! Phải biết rằng, ngự y có quan phẩm cao nhất từ trước đến giờ chính là Thuỵ thái y, nhưng bất quá cũng chỉ là quan tam phẩm mà thôi. 1 tiểu cung nữ như ta lại 1 bước bay lên quan ngũ phẩm. Đương nhiên là sẽ bị người khác nhờ vả! Đường Vấn Thiên, ta thật sự rất muốn xé bụng moi tim gan ngươi ra, ngươi rốt cuộc có tin ta không phải là Diệp Dược Nô hay không!
A! Nhiều nghi ngờ như vậy thì làm sao có thể tin tưởng? Kế tiếp, chắc chắn hắn sẽ còn tiếp tục dò xét, Vấn Hiên có thể ngăn cản hắn tạm thời nhưng không thể ngăn cản cả đời! Mấu chốt bây giờ là trong hậu cung có mức yên bình, tên hoàng đế là hắn ăn no rửng mở, chẳng có việc gì làm. Nhàn rỗi đến mức lú nào cũng chạy đến tìm 1 tiểu cung nữ như ta để gây chuyện!
“Thu Vũ, nếu ngươi không muốn làm Loan thì cứ nói với ta! Chỉ là thay đổi một cái tên mà thôi, về bản chất thì không có gì khác nhau đâu!” Đường Vấn hiên đứng ở phái sau ta, nói nhỏ.
Thật sự chỉ là thay đổi một cái tên thôi sao? Tố Loan, thoạt nhìn thì chính là tên 1 chức giân, nhưng trên thực tế thì trái ngược trái ngược. Hắn nói rõ cho những người khác rằng nữ tử này, chắc chắn sẽ không trở thành chủ tử! Y tứ của chức Loan rất minh xác, đó chỉ luôn là 1 hạ nhân, chỉ là 1 nô tài trong cung!
Nếu hắn hông phong thưởng thì có thể dựa vào việc ta đã qua thị tẩm mà xếp ta lên chức chủ tử! Mà hắn chỉ dùng 1 thánh chỉ mà có thể nhanh chóng biến ta thành 1 nô tài! Nói cách khác, nếu ta đã là Loan thì co dù thân phận có cao đến đâu thì cũng chỉ là 1 nô tài! Hơn nữa, cũng đoạn tuyệt hết mọi cơ hội để ta lên làm chủ tử!
Có thể cột ta vào bên người Đường Vấn Hiên nhưng lại có thể duy trì được thân phận không cao mà cũng không thấp. Ban cho người chức vụ này, thân phận của ngươi vẫn chỉ là 1 hạ nhân mà thôi!
Có lẽ, đối với 1 cung nữ mà nói thì lên chức Loan vốn là 1 chuyên vô cùng cao hứng nhưng thực chất chức Loan trong cung chỉ là kết thúc của chức tiểu quan mà thôi! Thấy chủ tử phải cúi đầu hành lễ thì không nói, đi trong cung có thể đụng phải chủ tử hoặc chủ tử tương lai hay đụng phải người có bậc phẩm cao hơn 1 ít cũng phải cúi đầu, hô một tiếng công công!
Bên môi ta phiếm nụ cười, bỏ cuộn thánh chỉ vào trong ống tay áo, quay đầu lại nói với hắn,” thái thượng hoàng, ngươi nói, chức Loan này có chỗ nào khác so với cung nữ?”
Hắn mở miệng định trả lời nhưng đã thấy ta quay đầu rời đi!
Hắn sợ run một hồi lâu, khẽ thở dài, đóng cửa sổ lại.
Sáng sớm đầu xuân rất lạnh, chỉ nhưng sáng sớm này lại đem đến cho ta hy vọng mới. Thiên địa vạn vật, bời vì có mùa xuân nên mới có thể sinh tồn, tôn quý như hoàng cung cũng giống như vậy! Trong cung, việc đón xuân chính là đón các tú nữ đến từ khắp nơi trên Hoàng quốc!
Tú nữ tiến cung, người bệ bộn nhất và cũng là hưng phấn nhất chính là Đường Vấn Thiên! Vội vàng tìm 1 người mình tâm đầu ý hợp từ 1 đám các tú nữ, hoặc phong phi, hoặc phong quan, hoặc lưu làm đồ chơi của hắn! Nói tóm lại, tú nữ mới tiến cung, tranh quyền đoạt lợi, tàn nhẫn tranh đấu, tất cả là bởi vì Hoàng đế!
Mấy ngày nay, ta và Đường Vấn Hiên suốt ngày tấu đàn, thưởng mai, cũng nhàn nhã tự tại.
Nơi này cứ như là nơi thế ngoại đào nguyên. Cho đến khi có 2 tú nữ được lựa chọn để đưa vào Xuất Vân điện. Bởi vì sự xuất hiện của 2 tú nữ này nên mọi tâm tình của ta và Đường Vấn Hiên đã bị tàn phá sạch sẽ!
Các nàng một người tên là Tiên Tình, một người tên là Tiên Vũ, là đúng hoa tỷ muội. Tiên Tình lớn hơn một chút, mặc dùn dung nhan không phải là rất đẹp nhưng cũng là thanh tú nhã trí, cảm giác thích hợp.
Tiên Vũ tuy nhút nhát nhưng nhan sắc lại rất xinh đẹp!
Ta thấy nàng khi nhìn thấy Đường Vấn Hiên, đôi mắt liền hiện lên tia kinh hỉ, trong lòng đều biết nhưng lại không nói ra.
2 người nàng ta, vốn là tới để làm chủ tử của Xuất Vân điện. Mặc dù ta biết sớm muộn gì cũng có 1 ngày như vậy nhưng khi ngày này chính thức tới nhưng trong lòng lại thấy khó chịu!
Nhìn ban Tiên Vũ len lén nhìn Vấn Hiên đầy sợ sệt, lòng ta thấy buồn cười. Nữ tử đang trong độ xuân thì như thế, động tâm trước Đường Vấn Hiên cũng chỉ là chuyện bình thường thôi!
Đường Vấn Hiên thì lại cứ vô ý hữu ý tránh xa nàng. A! Đúng là người thông minh sáng giá nhất thiên hạ! Bởi vì đã biết tâm tư của nữ tử này nên mới cố tình giữ khoảng cách với nàng!
A! Đường Vấn Thiên, ngươi đem 2 nàng đến là muốn làm loãng tình cảm của Đường Vấn Hiên đối với ta sao? Hay là muốn ta đáp ứng đề nghị của Vấn Hiên? Bây giờ tiến đến cũng được, thôi lui cũng được, mọi tính toán của hắn đều là hợp lý! Tên nam nhân này đúng là quá đáng! Ta thầm nghĩ. Bởi vì 2 vị tiểu chủ tử này đến đây nên công việc của ta cũng dần dần bắt đầu trở nên lu bu.
Lượng công việc của Tiểu Quyên đã tăng đến mấy lần, mà ta chỉ là một Loan mà thôi. Đương nhiên là phải giúp các nàng làm việc ! Tiên Vũ bình thường tâm tình rất vui vẻ, luôn thường xuyên len lén liếc mắt nhìn Đường Vấn Hiên 1 cái. Tiên Tình thì không như vậy, ánh mắt của nàng luôn nhìn về 1 nơi rất xa.
Ta nhìn theo ánh mắt của nàng, biết được hướng mà nàng nhìn đến chính là tẩm cung của hoàng đế! A! 2 tỷ muội nhà nàng vốn là cung nữ được Đường Vấn Thiên sủng ái nhất, cũng không biết đã phát sinh biến cố gì mà lại đem 2 tỷ muội nàng đến nơi này của Đường Vấn Hiên!
Mặc dù Đường Vấn Hiên là người có địa vị cao nhất trong cung nhưng hắn lại không phải là người cầm quyền chính thức! Người có đầu óc 1 tý, không bao giờ đem nữ nhi của minh giao cho Đường Vấn Hiên! Chỉ là, bọn họ không biết rằng Đường Vấn Hiên tuy chỉ luôn ru rú trong nhà nhưng lai là người nắm trong tay mạch nguồn kinh tế của Hoàng quốc, đến ngay cả Đường Tiển cũng phải nghe theo lời hắn!
Nếu hắn thật sự ngăn cản Đường Vấn Thiên thì quả thật Đường Vấn Thiên không thể có cách nào đối phó với hắn! Nếu là ta có lý trí một ít thì có thể lợi dụng hắn để đối phó với Đường Vấn Thiên! Thiên hạ tốt đẹp như vậy, tại sao ta lại từ bỏ cơ hội lợi dụng hắn?
Vì vậy, liền chỉ có thể chờ đợi cơ hội tốt, hành xử lén lút, chằng có 1 chút nào giống với phong cách của Diệp Dược Nô ta! Nguyên lai, trái tim của ta cũng có lúc yếu mềm! Ta thật tình rất muốn đối xử tốt với ngươi!
Dưới táng cây, bàn tay của Tiên Tình đón lấy 1 bông hoa mai rơi xuống. Mỹ nhân vọng tình dưới gốc cây mai, tình cảnh này, phải nói là tuyệt đẹp! Chỉ là! Trái tim của mỹ nữ lại đặt trên người Đường Vấn Thiên!
“Chủ tử, trời lạnh, nên mặc thêm áo vào!” Ta đang cầm trong tay áo choàng màu xanh nhạt. Lúc này, trong cung đang có tang, không nên mặc y phục xanh đỏ tím vàng rực rỡ!
Nàng bình tĩnh nhỉn vào chiếc áo choàng trên tay ta, một hồi lâu sau mới thở ra 1 hơi thật dài.
“Chủ tử quả nhiên là băng cơ ngọc cốt (***), ở dưới táng mai này, nhìn giống gìgìhệt như thiên nữ hạ phàm!” Ta cúi đầu cười nói.
Không có phụ nữ nào là không thích được người khác khen mình đẹp!
Nàng nghe vậy lại thở thật dài, nhìn chiếc áo choàng lần nữa rồi nói, “Đáng tiếc!”
Ta thấy nàng cau mày suy tư, nghĩ đến tỷ muội nàng vốn đang hoài chí lớn được tiến xa hơn với Hoàng đế nhưng hôm nay lại bị đưa vào trong Xuất Vân điện để sống hết quãng đời còn lại, ta không khỏi mềm lòng, liền tự dò hỏi, “Chủ tử, cái áo choàng này mặc dù rất hợp với chủ tử nhưng vẫn không bằng màu đỏ khi khoác lên nước da trắng như tuyết của người! Thu Vũ rất muốn nhìn thấy người khoác áo choàng đỏ! Như vậy chắc hẳn là đẹp lắm!” Nếu có dã tâm thì lúc này đã cắn câu rồi!
Quả nhiên, nàng mở miệng, lạnh nhạt nói với ta, “Chỉ có chính thất hoàng hậu mới được mặc màu đỏ như thế, ta đã bị đưa đến Xuất Vân điện, có mặc áo màu đỏ thì người trong lòng cũng không thể nhìn thấy ! Như thế thì còn có ý nghĩa gì nữa đây? Sau này đừng nhắc đến đề tài này nữa!”
Càng lãnh đạm thì lại càng động tâm ! Ta đã quan sát nàng 1 thời gian rồi! Sao lại không đoán ra ý nghĩ của nàng? Nếu nàng không mang trong mình nhiệm vụ tranh sủng thì đã ở đây hưởng thụ cuộc sống thanh nhàn. Nhưng nàng lại cứ ngày ngày thở ngắn than dài. Làm cho ta tưởng rằng Xuất Vân điện đối với nàng chẳng khác gì địa ngục!
“Chủ tử cố tình thì có thể mặc! Không cần mặc màu đỏ tươi, chỉ là màu hồng đậm, hay màu tím sáng cũng được! Chỉ cần Hoàng thượng đối với chủ tử có tình là được!” Ta lãnh đạm cười nói. Phủ thêm áo choàng cho nàng. Nếu nữ tử chốn hậu cung không có dã tâm tranh sủng thì ta sẽ không có nơi sống yên ổn!
Nàng nâng mắt lên, nói nhỏ, “Có thể không? Ta còn có thể sao?”
“Thu Vũ có biết là 3 ngày sau các tú nữ của Hoàng thượng sẽ thi nghệ, phân biệt cầm kỳ thi họa, thêu thùa, nhảy múa sáu hạng mục. 8 người được chọn sẽ được phong làm Cầm phi, Kỳ phi, Thư phi, Tranh phi, Thi phi, và Vũ phi. Sáu phi tử này sẽ được đưa vào hậu cung của Hoàng thượng. Hơn nữa, Hoàng thượng nói qua là chỉ cần có tranh thêu được ngài ấy yêu thích là có thể được phong phi. Những tú nữ khác chỉ cần đem tú cầu ra là có thể có cơ hội được Hoàng thượng yêu thích rồi! Thu Vũ nghĩ rằng đây là 1 cơ hội tốt cho chủ tử, hơn nữa lại là cơ hội cuối cùng!” Ta chậm rãi mà nói. Nữ tử này, rõ ràng là công cụ mà Đường Vấn Thiên dùng để đối phó với ta, thiên thời địa lợi nhân hoà như vậy, nếu ta không lợi dụng hết mình thì thật có lỗi với hắn.
Nàng cúi đầu, một hồi lâu sau mới nói, “Thu Vũ, ngươi có thể giúp ta không?”
Ta mở miệng cười, nói nhỏ, “Chỉ cần chủ tử nói một tiếng thì Thu Vũ sẽ dùng hết toàn lực!”
Nàng nghe thấy ta cam đoan, liền thở dài 1 hơi, bên môi lúc này mới nổi lên một nụ cưởi, “Thu Vũ, ngươi thấy ta có thể thắng không?”
Ta đánh giá nàng từ trên xuống dưới. Nói thật ra thì với nhan sắc của nàng, trong chốn hậu cung chỉ cần quơ 1 cái là được cả đám. Chỉ là đẹp hơn người bình thường mà thôi. Ít nhất mà nói nói thì trong mười mấy tỷ muội của ta, ai cũng đẹp hơn nàng rất nhiều! Nhưng nếu nhìn kỹ nàng thì sẽ cảm nhận được vẻ đẹp của nàng! Là 1 lọai vẻ đẹp đáng để người ta từ từ thưởng thức, đáng để người ta tinh tế nhấm nháp!
Ta nghĩ, đó cũng là nguyên nhân mà người nhà nàng – Tiên Vũ cùng bị đưa đến đây!
“Sở trường của chủ từ là gì?” Ta nói nhỏ.
Nàng cười cười, “Gia phụ từ nhỏ dạy dỗ mấy tỷ muội ta rất nghiêm, cầm kỳ thi họa, đều có xin thỉnh tiên sinh đến dạy!”
“Cái gì cũng biết? Kể cả thêu thùa cũng biết sao?” Ta tùy ý nói.
Nàng ngây cả người, một hồi lâu mới nói, “Cũng có biết! Như thế nào? Thu Vũ muốn ta thêu tranh sao? Tất cả mọi người đều thêu tranh, ta sợ đến lúc đó tranh thêu của ta sẽ không được tốt!”
Ta cười nói, “Cứ tin ta, chủ tử, nếu muốn lọt vào 8 người được chọn thỉ trước tiên phải thêu tú cầu! Yên tâm, Thu Vũ sẽ có cách để ngài được lọt vào 8 người đó!”
Phương pháp này đối với nhiều người có thể là không vẹn toàn lắm nhưng 1 khi dùng thì chắc chắn sẽ thánh công! Không phải sao? Chỉ cần Đường Vấn Thiên chú ý đến nàng giữa đám nữ tử sặc sỡ đó là liền thành công rồi, không phải sao?
A! Nếu nàng cố gắng hết mình, cộng với tri kế của ta thì ta tin rằng chắc chắn có 1 ngày Đường Vấn Thiên sẽ sủng hạnh nàng
Đến ngày đó, ta lại đến giúp đỡ vài cung phi khác, mọi người cùng nhau tranh sủng, cứ như vậy, hậu cung của Đường Vấn Thiên sẽ náo nhiệt vô cùng!
Đến lúc đó, ta xem hắn có còn hơi sức để xen vào chuyện của Diệp Dược Nô không!
“Có phải Thu Vũ muốn tốt cho ta hay không?” Nàng vội la lên. Đứng ở trong gió lạnh, vốn có vẻ là 1 nữ tử kiều nhược, bởi vì có vài phần kiên cường nên được người khác chú ý!
Bên môi ta phiếm nụ cười, nói nhỏ, “Đúng vậy! Chủ tử của ta phải lọt vào 8 tứ nữ được chọn, phải được trở thành Tú phi nương nương!”
Nàng hơi thấp đầu, nói nhỏ, “Ngươi cũng biết, trong số các nàng, có 3 người sinh ra ở tú phường? Ta đã thấy khăn thêu của nàng, là tuyệt thế vô song! Thu vũ, không bằng, chúng ta liền sửa vi khác đi!”
Ta cười nói, “Chủ tử yên tâm, tranh thêu của Thu Vũ rất độc đáo, đó cũng chính là loại tranh mà Hoàng thượng yêu thích, 3 người bọn họ mặc dù thêu giỏi nhưng lại không thêu được thứ mà Hoàng thượng thích, cũng là uổng phí, không phải sao? Bức tranh của chủ tử, là ta đã nghe thấy Hoàng thượng nhắc đến khi ngài ấy nói chuyện với Thái thượng hoàng. Nói là hoa ngang là loại hắn thích nhất! Chủ tử cứ yên tâm! Chỉ cần chủ tử thêu tranh thì Thu Vũ cam đoan, tranh của chủ tử sẽ được chọn!”
Nàng cúi đầu 1 hồi lâu, nói nhỏ, “Ta ngờ ngươi lại nguyện ý giúp ta! Ta thấy ngươi là cung nữ có địa vị cao nhất, hơn nữa lại nhất thông minh, Thái thượng hoàng lại càng thâm tình với ngươi! Cứ tưởng rằng ngươi vốn là người cao ngạo, không rằng ngươi lại nguyện ý giúp ta như vậy!”
Lúc này, nếu ta không tìm lý do thuyết phục nàng thì nàng sẽ không tin, như vậy chuyện này sẽ có khả năng thất bại!
Ta nghiền ngẫm tâm tư của nàng, cười nói, “Kỳ thật lý do của Thu Vũ rất đơn giản, đó là muốn ngài rời khỏi Xuất Vân điện này!”
Nàng cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn ta. Ta buồn cười nhìn nàng, nói nhỏ, “Tiên Tình cô nương cũng biết rằng quan hệ giữa Thu Vũ và Thái thượng hoàng không chỉ là đơn giản như cô nương đã nhìn thấy, đúng không? Nói vậy khi Tiên Tình cô nương vào Xuất Vân điện là đã nghe qua tin đồn tình cảm giữa Thu Vũ và Thái thượng hoàng, phải không? Không sai! Nếu Tiên Tình và Tiên Vũ cô nương cứ 1 mực ở trong Xuất Vân điện như vậy, ta sợ sẽ có một ngày, ánh mặt của Thái thượng hoàng sẽc chuyển lên người của nhị vị cô nương! Tới khi đó, Thu Vũ sẽ không thể sống yên ồn trong Xuất Vân điện này! Nếu Hoàng thượng lập cô nương làm phi thì sẽ phải mang Tiên Vũ cô nương theo cùng, khi 2 người rời đi thì trong Xuất Vân điện này chỉ còn lại ta và Thái thượng hoàng! Đó là tâm nguyện của Thu Vũ! Như vậy có làm Tiên Tình cô nương hài lòng không?”
Nàng gật đầu, quả nhiên rất hài lòng với những điều ta vừa nói! A! Nỗi lòng của phụ nữ thật đúng là rất dễ đoán! Ta thấy buốn cười trong lòng nhưng lại không thể hiện ra ngoài nét mặt!
Thế gian vạn vật đều có thứ nó thích, ong mật thích hoa mật, là bởi vì hoa mật có mùi thơm, lại hợp khẩu vị của nó.
Như vậy, Đường Vấn Thiên thích thứ gì, và nó đang ở nơi nào?
Khi thấy Tiên Vũ trốn sau gốc cây nhìn trộm Đường Vấn Hiên, lòng ta chấn động mạnh, thiếu chút nữa là đã cười ra tiếng
Đang định xoay người rời đi thì thấy tóc nàng buông xuống bên hông, bộ dáng ngây ngốc, trong lòng máy động, không khỏi thấy đau lòng vì nàng!
A! Nguyên lai, cha mẹ Tiên tình đem 2 tỷ muội vào cung cũng không phải đem là chỉ phó thác tất cả hy vọng lên Tiên Tình! Dĩ nhiên còn có Tiên Vũ! Chỉ là, đôi tỷ muội này đến bây giờ vẫn chưa nhận ra!
Cha mẹ của nàng nhất định là biết rằng trong cung rất tàn khốc nên mới nói việc này cho các nàng biết!
Nhìn gương mặt đỏ ửng của Tiên Vũ, ta thở dài trong lòng. Tiên Vũ a, tại sao, tuổi còn nhỏ lại phải chịu khổ sở như thế này? Sau việc này, trái tim của ngươi nhất định sẽ bị tổn thương! Chỉ là, Tiên Vũ, ngươi cũng nên học tập, nhân tính đôi khi cũng không tốt đẹp như ngươi đã nghĩ!
Nhìn nàng như vậy, không biết tại sao ta lại nghĩ đến Tiểu Hạ! Người này, vốn không phải là do Đường Vấn Thiên cử đến giám sát ta sao? Có phải hay không đây? A! Không phải! Đường Vấn Thiên đã gần một tháng không ra chiêu rồi! Cứ như thể hắn đã quên mất sự tồn tại của ta! Nếu ta không phát hiện ra bộ dáng nhìn trộm Đường Vấn Hiên của nàng, quá giống với Tiểu Hạ thì ta đã nghĩ rằng nàng chính là Tiểu Hỷ [đoạn nỳ thậc kỳ cục ==]!
Tiểu Hỷ đã thế nào rồi? Vốn là đã bị tất cả các phó nô trong Tuyên phủ xa lánh, vừa đã nhận ta làm chủ tử, ta nghĩ sau khi ta ra đi, nàng đã phải chịu không ít khổ sở! Nghĩ đến gương mặt có 6 phần giống với Tiểu Hạ của nàng, trái tim của ta liền thoáng đau đớn!
A! Muội muội của mình là người, Tiểu Hỷ cũng là người! Nếu lúc đó ta mềm lòng 1 chút thì sẽ mang theo nàng đến đây, phải không? Chỉ là, trong chôn hoàng cung này chất chứa rất nhiều nguy hiểm, mà nàng chưa chắc đã đồng ý chịu khổ cùng ta!
Chú thích:
(*) Cao mạo: mũ dành cho thái giám
(**) tri tình thức thời: có tình nghĩa + biết điều
(***) Băng cơ ngọc cốt: thân thể quý giá
Ta nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng cảm thấy hơi đau đớn! hai ngày rồi! đã 2 ngày nàng không cười như thế này rồi! Từ sau khi bị đưa vào chốn thâm cung, thật đáng tiếc cho khuôn mặt tươi cười vui vẻ này!
Ta đi mua chút chỉ thêu, chỉ thêu này là để cho Tiên Tình sử dụng. Những sợi chỉ thêu này sẽ làm nàng chấn danh khắp hoàng quốc! Tiếng tốt lan xa! Chỉ là a, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời. Từ nay về sau, nàng sẽ không còn cơ hội thoát khỏi chốn thâm cung này ! Có chết thì cũng chỉ có thể chôn cất trong hoàng lăng! A! Điển hình là Tuyên phi, đẹp khuynh quốc khuynh thành nhưng cũng chỉ là con chim bị giam lỏng trong chốn thâm cung mà thôi! Gả cho lão cha của Đường Vấn Thiên lâu như vậy mà cũng không hề có cơ hội ra khỏi cung! Tới cuối cùng cũng vì việc sửa đổi tổ chế của con mình mà bị ban thưởng 3 thước khăn trắng, bị chính đứa con của mình xử tội chết!
Quả nhiên là một người đáng thương!
Hái chút hoa mật tẩm vào chỉ thêu. Ta đã từng nghiên cứu ra mùi thơm mà loài bướm yêu thích nhất, chính mùi thơm này đã thu hút rất nhiều loài bướm! Vì thế, liền kết luận, đây chình là mùi hương mà bướm yêu thích nhất!
Nếu bông hoa trên tranh thêu được nhiều bướm tìm đến thì liền có thể chứng minh rằng bông hoa thêu của nàng là sản phẩm thêu tốt nhất! Ai có ngờ rằng 1 bức tranh thêu cũng có thể thu hút loài bướm! !
Nhiều năm sau, khi nhớ lại chuyên này, ta mới biết được tất cả mọi thứ đều là da hắn ai bài! An bài nàng đến bên người ta, an bài cho ta giúp nàng! Nếu lần này ta không ra tay thì cuộc sống sau này của sẽ khác đi rất nhiều!
Chỉ là, cuộc sống của con người không có nhiều từ “nếu” đến vậy!
Từ sau ngày đó, Đường Vấn Hiên không hay nói chuyện với ta. Ta chỉ cần im lặng là cũng có thể cảm nhận được tình cảm của hắn. Có muốn tiếp nhận hay không thì đó còn là vấn đề đang được lo lằng!
Hôm nay là ngày Tiên Tình và Tiên Vũ cùng tham gia cái hội tuyển phi kia! Sau lần này, hẳn là danh tiếng của Tiên Tình đã vang dội khắp cung rồi! Đường Vấn Thiên cũng đã thấy đến muội muội Tiên Vũ bên người nàng!
Diện mạo của Tiên Vũ giống Tuyên Tuyết Nhi đến 2 phần! Đặc biệt là bộ phận ở ót! A! Đường Vấn Thiên chỉ cần nhìn thấy nữ tử nào có phần tương tự với nàng thì sẽ liền đem về phong phi, mà ở đây lại giống đến 2 phần! Thật tốt! Tất nhiên là hắn sẽ phát hiện ra nàng và phong phi! Khoé môi ta mỉm cười. Nếu để cho Tiên Tình biết, cha mẹ nàng đưa 2 tỷ muội nàng vào đây là để củng cố quyền lực thì không biết nàng sẽ có vẻ mặt như thế nào?
Trời chiều, ta đi bộ dưới táng cây mai. Mùa đông rốt cuộc đã qua! Khi xuân đến thì hoa mai cũng nở! Lại còn nở lâu như vậy! A! Cả người ta đắm chìm vào bầu trời đầy hoa.
Trong không gian lành lạnh và tràn đầy hương thơm thế này, ta lại thấy nhớ Tuyên thành, nhớ đến Tuyên Tuyết Tán! Trong đôi mắt mơ hồ, ta như có thể thấy được hình bóng của Tuyên Tuyết Tán. Tựa hồ! Ta lắc lắc đầu, như thế nào có thể!
Ta lau đi nước mắt, mở to hai mắt, không sai! Đúng là Tuyên Tuyết Tán! Lúc này, hắn đang mặc tướng phục (*) màu bạc, lưng thắt trường kiếm, tóc buông xuống vai, trên mặt là chiếc ngân diện (**). Chậm rãi đi lên cầu thang!
Hình như Tuyên Tuyết Tán cảm thấy có người nhìn mình, liền híp mắt, gắt gao nhìn ta chăm chú, rồi quay đầu đi về hướng chính điện!
Hắn không nhận ra ta! Bàn tay đang giơ lên trở nên cứng đờ trong không trung! Tại sao hắn lại không nhận ra ta! Rõ ràng là hắn đã từng nhìn thấy diện mạo thật của ta! Tại sao hắn lại không nhận ra ta! Trên mặt ta chỉ có thêm vài nốt ban đỏ mà thôi!
Hay là, hắn đã quên ta? Mới có vài ngày mà thôi mà hắn đã quên ta rồi sao! Hắn! Hắn! Hắn!
Ta thở không ra hơi, đột cảm thấy chân khí dâng lên, 1 bụm máu tươi cứ thế trào ra khỏi miệng, bắn vào gốc cây mai! Máu nhanh chóng rót vào bùn đất, hóa thành hoa bùn!
Ta lau nhẹ vết máu ở khoé môi; tại sao hắn lại đến Xuất Vân điện? Tại sao lại làm cho ta mềm yếu. Tuyên Tuyết Tán!
Thẳng đến lúc này ta mới phát hiện rằng mình vẫn luôn nhớ đến hắn! Muốn có hắn, muốn hiểu hắn, muốn yêu thương hắn! A! Nhưng không được! Nhưng không được! Ta không thể xác định rằng có phải hắn thật sự là Tuyên hay không!
Ta muốn đi kiểm chứng điều này!
Bước chân mềm yếu vô lực, chậm rãi đi về phía chính điện. Hắn đang nói chuyện với Đường Vấn Hiên, thấy ta tiến vào, ánh mắt chỉ nhanh chóng đảo qua người ta rồi ngay lập tức dời đi!
Đường Vấn Hiên nhìn thẳng vào mặt ta, thấy sắc mặt ta không tốt, liền giương giọng nói, “Thu Vũ! Dâng trà cho Tuyên thành chủ!”
Vấn Hiên, hắn đang cố ý, phải không? Cố ý bảo ta dâng trà
Ta cơ hồ run rẩy rót 1 chén trà nóng, đi tới trước mặt hắn, dâng bằng 2 tay! Hắn đang định tiếp nhận thì bàn tay đang run rẩy của ta đã làm đổ trà. À một tiếng, vội la lên, “Xin lỗi! Thu Vũ ngu xuẩn! Nô tỳ sẽ rót lại trà!” Ta đứng ở một bên, chân tay luống cuống .
Hắn vỗ vỗ vào ngân diện trên mặt, khẽ cười nói, “Không có việc gì! Vấn Hiên, ngươi có quần áo sạch không?”
Đường Vấn Hiên cười khẽ, giương giọng nói, “Tiểu Quyên, mau đem quần áo đến cho Tuyên thành chủ thay”
Tiểu quyên lên tiếng rồi chạy đi!
Tuyên Tuyết Tán bắt đầu cởi quần áo trên người ra. Mặc dù ta cúi đầu nhưng 2 tròng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào trước ngực hắn, cho ta xem xem! Cho ta xem xem! Trước ngực của ngươi có cái ký hiệu đó không! Chỉ cần liếc mắt một cái! Chỉ cần liếc mắt một cái là được!
Nội sam màu trắng được cởi ra, trên lồng ngực chỗ trái tim quả nhiên là có 1 vết đao sẹo hình chữ thập, ánh vào mi mắt của ta! Là hắn! Là hắn! Thật là hắn! Chính là cái nam nhân này! Đây chính là nam nhân ta yêu mến
Nam nhân ấy vẫn cứ như thiên thần! A! Đường Vấn Thiên, tại sao ngay đến tình cảm của chúng ta cũng không thê thoát khỏi ma chưởng của ngươi!
Nước mắt của ta, vô thanh vô thức rơi xuống!
Đường Vấn Hiên nói, “Tuyết Tán! Sao lúc này lại đến Xuất Vân điện? Ta tưởng rằng ngươi hẳn phải tham dự tiệc tuyển phi, cùng Đường Vấn Thiên xem tú nữ thi tài trổ nghệ!”
Hắn nhẹ nhếch khoé môi, đáp, “Tiệc rượu tuyển phi thì có cái gì hay ho! Chỉ là lựa chọn ra 1 đám người! Nếu không phải vì củng cố ngôi vị hoàng đế thì Hoàng thượng cũng sẽ không nạp nhiều phi tử như vậy! Chứng kiến bộ dáng đau lòng của hắn là ta liền biết, làm thành chủ còn tốt hơn là làm Hoàng thượng nhiều! Ít nhất mà nói, làm thành chủ có thể kết hôn với người mình thích! Lựa chọn người mình muốn! Vì nữ tử mình yêu mến mà huỷ hôn, cũng không do dự! Chỉ là, làm như một Hoàng đế thì không thể làm những điều đó! A! Thật sự là bi ai đến cùng cực! Không ngờ là đã lâu ta không gặp ngươi rồi!”
“Đúng vậy! Thật sự đã rất lâu rồi! Từ sau hôn lể của ngươi lần trước, vẫn chưa gặp lại!” Khoé môi của hắn khẽ hạ xuống. Lãnh đạm cười.
Lúc này, Tiểu Quyên đã đem quần áo của Đường Vấn Hiên lại đây, bộ ngực của Tuyên Tuyết Tán, không khỏi đỏ mặt.
Hắn cũng không lên tiếng, đứng dậy mặc quần áo. Đường Vấn Hiên mặc dù thoạt nhìn gầy yếu, nhưng quần áo của hắn, Tuyên Tuyết Tán lại có thể mặc vừa!
Ta thấy hắn mặc quần áo của Đường Vấn Hiên, có vẻ rất nho nhã, rất xinh đẹp, tim không khỏi đập thật mạnh đến mức thiếu chút nữa là đã nhảy tọt ra ngoài miệng rồi
“Vẫn chưa tìm được Hạ cô nương sao?” Đường Vấn Hiên lạnh nhạt nói. 2 mắt lặng lẽ liếc nhìn ta 1 cái.
Ta nhìn lại hắn, chạm phải ánh mắt của hắn, liền cuối đầu xuống!
“Không có! Đã tìm ở rất nhiều nơi rồi nhưng nàng cứ như bố hơi khỏi Hoàng quốc! Ta đang nghĩ rằng có phải nàng chưa từng đặt chân đến Hoàng quốc hay không! Nếu là như thế thì ta xin nhờ Tuyên Tuyết Băng giữ chức nguyên soái giúp ta, ta sẽ đi tìm nàng!” Hắn thở dài một tiếng.
“Tuyết Tán, tình cảm ngươi dành cho nàng ấy rất sâu nặng ! Phải không?” Hắn hữu ý vô ý muốn gợi cho ta nghe tâm ý của Tuyên Tuyết Tán.
Tuyên Tuyết Tán trầm mặc một hồi lâu, lãnh đạm nói, “Nếu tìm được nữ tử vô tâm vô phế (***) không chịu nghe ta giải thích kia thì ta quả quyết sẽ không tiếp tục khinh địch mà lại làm mất nàng! Không tin ta thì thôi, đằng này lại bỏ ta 1 mình ở hôn lễ! Tại sao sau lúc đó lại biến mất không bòng dáng, không hề xuất hiện 1 lần nữa?” Dứt lời, yết hầu của hắn đã ngừng chuyển động.
A! Tuyết Tán, ta biết lúc đầu là ta đã trúng kế của Đường Vấn Thiên! Chỉ là, chúng ta còn có cơ hội quay lại sao?
Nếu ngươi biết là ngay đến cái tên mà ta cũng dối gạt ngươi thì không biết cõi lòng của ngươi sẽ tan nát đến mức nào! Tuyết Tán!
“Nếu lúc này nàng ấy xuất hiện trước mặt ngươi thì ngươi sẽ làm thế nào? Ngươi, còn có thể lấy nàng âý sao? Mặc kệ sẽ xảy ra chuyện gì?” Đường Vấn Hiên ho nhẹ nói. Sắc mặt tái nhợt .
Đôi mắt hắn lập tức trở nên loé sáng, ánh mặt sáng quắt nhìn thẳng vào mắt Đường Vấn Hiên, “Vấn Hiên, ngươi biết nàng đang ở nơi nào, phải không?”
Đường Vấn Hiên lắc nhẹ đầu, “Nếu nàng muốn thì sẽ ngay lập tức xuất hiện! Tuyết Tán, khi gặp lại, ngươi có còn nhận ra nàng không?”
Tuyên Tuyết Tán chống đầu, ra vẻ rất khổ não, một hồi lâu sau mới nói, “Nói thật, ta không dám chắc! Bởi vì nàng tinh thông thuật dịch dung, hôm nay là ngươi này nhưng hôm kia sẽ biến thành người khác, muốn nhận ra nàng, thật sự rất khó!”
Đường Vấn Hiên hít một hơi thật sâu, nói nhỏ, “Tuyết Tán, ngươi không cần nói như thế, chắc chắn sẽ không nàng xuất hiện trước mặt ngươi!”
Tuyên Tuyết Tán cả kinh, một hồi lâu mới nói đầy không phục nói, “Sao ngươi biết là nàng sẽ không gặp ta? Ta nói là nếu nàng biết ta đang ở đây thì chắc đến tìm ta!” Khoé môi của hắn co quắp . Cố gắng chịu đựng cơn tức giận!
Ta nghe thấy, trong lòng kích động. Thiếu chút nữa là lại rơi lệ! Nếu không phải hắn vẫn không chú ý đến sự hiện diện ta thì chắc chắn thân phận của ta sẽ bị bại lộ! Tuyên Tuyết Tán, ngươi thật sự yêu ta sao? Ta cũng yêu ngươi! Tuyết Tán! Chỉ là, ngươi vốn là người của Đường Vấn Hiên, làm sao ta có thể yêu ngươi đây? Ta rất sợ rằng ngươi chính là 1 nước cờ mà Đường Vấn Thiên sử dụng để làm cho ta thương tâm!
Đường Vấn Hiên nôn ra 1 bụm máu tươi, ta vội vàng cầm khăn lau cho hắn. Hắn bình tĩnh nhìn ta, nói nhỏ, “Tuyết Tán, ngươi xem có phải Loan của ta rất giống với Hạ Tuyết cô nương hay không?”
Lòng ta cả kinh, thiếu chút nữa là đã làm rớt chiếc khăn xuống mặt đất! Đường Vấn Hiên, ngươi muốn làm gì! Nếu lúc này bị Tuyên Tuyết Tán nhận ra thì ta phải làm sao bây giờ?
Tuyên Tuyết Tán im lặng 1 lúc, chuyển ánh nhìn về phía ta! A! Cho đến lúc này hán mới chú ý đến sự tồn tại của ta sao? Một người mà trên mặt chỉ được tô điểm thêm vài hoạ tiết mà hắn cũng không nhận ra sao?
Ta cúi đầu xuống nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của! Hắn đang nhìn cái gì! Muốn nhìn xem diện mạo của có giống với Hạ Tuyết không sao? Chẳng phải hắn đã nói là Hạ Tuyết tinh thông dịch dung, hắn cũng không chắc là có thể nhận ra được?
“Ngẩng đầu lên!” Hắn hạ lệnh nói.
Ta không lên tiếng, cúi đầu nói, “Diện mạo của Thu Vũ xấu xí, không dám làm bẩn mắt Tuyên thành chủ!”
Nhưng Đường Vấn Hiên lại nói, “Ngẩn đầu lên đi! Ngươi vốn không phải là Hạ
Tuyết, cho hắn nhìn 1 chút thì có làm sao? Thu vũ, trong mắt ta nàng là người đẹp nhất, Tuyết Tán cũng không phải là loại người nông cạn, ngẩng đầu lên đi!”
A! Vấn Hiên, ngay từ đầu ngươi đã muốn ta và hắn tái hợp sao? Chỉ là, việc đã đến nước này là không thể cứu vãn nữa rồi!
Đang suy nghĩ thì hắn đã lấy tay nâng cằm ta lên, ta cả người run lên, hắn chậm rãi nâng đầu ta lên, nhìn thật sâu vào mắt ta!
Trong đôi mắt hắn lộ ra vẻ khiếp sợ, như là không thể tin; một hồi lâu sau mới nói, “Thật sự rất giống! Hạ Tuyết, Thu Vũ!” Dứt lời, hắn liền tháo ngân diện trên mặt xuống, bắt lấy tay ta đưa lên rồi dùng tay ta xoa xoa gương mặt hắn.
Lòng ta thấy cả kinh, tiềm thức muốn rút tay lại, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay to của hắn!
“Tuyên thành chủ! Ngài làm đau Thu Vũ rồi! Tuyên thành chủ!” Ta nhỏ giọng kêu.
Sắc mặt của Đường Vấn Hiến trắng không còn chút máu. Cả người cơ hồ nằm ở sải ra trên ghế!
Hắn quay nửa đầu ra, nói với Vấn Hiên, “Vấn Hiên, thật sự rất giống! Nếu trên mặt không có nhưng nốt ban thì nàng trông giống hệt Hạ Tuyết! Thu Vũ, ngươi có phải là tỷ muội của Hạ Tuyết không? Ngươi có thể nói cho ta biết nàng ấy đang ở đâu không?” Hắn vội vàng nói.
Nhìn vào mắt hắn. Trái tim của ta không khỏi trở nên mềm yếu.
Hắn bình tĩnh nhìn vào ta một hồi lâu, thấy ta không lên tiếng, nhìn ta 1 chút rồi lại nhìn sang Vấn Hiên, như là đã nhận ra được điều gì. Đột nhiên hắn buông tay ta ra, xông ra ngoài!
Ta nhìn theo bóng lưng hắn, không lên tiếng. Đường Vấn Hiên nói, “Đi thôi, nơi này của ta không thể lưu lại ngươi!”
Ta quay đầu lại, liếc mắt nhìn hắn 1 cái, đột nhiên co chân chạy như điên, cảm giác như trái tim của chính mình sắp nhảy tọt ra khỏi miệng! Ta muốn hắn! Ta muốn nam nhân này! Cả đời ta, chưa bao giờ ta thấy thèm muốn 1 nam nhân nào đến vậy
Mặc dù biết rõ rằng hắn vốn là quân cờ mà Đường Vấn Thiên lợi dụng nhưng ta vẫn cứ muốn hắn!
“Tuyết Tán, chờ ta 1 chút!” Hắn dừng bước, cả người giống hệt vầng ánh sáng ấm áp trong buổi trời chiều, trong bầu trời đầy hoa, trông thật tuấn lãng. Giống như lần đầu bọn ta gặp gỡ!
“Ta là Hạ Tuyết!” Ta nói nhỏ. Sau đó chạy nhanh đến, nhào vào trong lòng hắn!
Chú thích:
(*) tướng phục: trang phục của tướng quân
(**) ngân diện: mặt nạ bạc
(***) Vô tâm vô phế: chỉ người vô tình, không tim không gan
/163
|