Tào Quần cũng không hoàn toàn ngu ngốc, tất nhiên hắn hiểu đây sự là sự uy hiếp trắng trợn của Vương Hòa Bình.
Tào Quần kéo cổ áo, cũng muốn vung tay chơi ngang tay với Vương Hòa Bình.
Khi chuẩn bị mở miệng mắng thì Tào Quần chợt phát hiện tất cả mọi người dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn mình, vẻ mặt cũng rất quái dị.
Trong số đó có những người gấp đến mức muốn vung tay vung chân, liên tục nháy mắt với Tào Quần, bộ dạng giống như muốn hắn không nên vọng động.
Tào Quần biết nếu hôm nay bình không nói thì không xong, nói cũng không xong, vì Mã Tam Cao đã xui khiến, không thể không hoàn thành. Hơn nữa hắn thấy đường đi của Vương Hòa Bình trước đó quá đẹp, nghĩ đến chính mình nhiều năm phải uốn mình trong khoa quy hoạch, không có chỗ nào hoạt động tay chân, trong lòng thật sự phát hỏa.
Tào Quần ỷ vào anh rẻ là phó chủ tịch thường vụ thành phố mà hoành hành ngang ngược trong huyện Nam Vân, lúc này hắn cố tình hạ uy thế của Vương Hòa Bình, để cho đối phương biết, trong khu kinh tế mới này Tào Quần hắn mới là người số một.
Nhưng sau khi náo loạn vì nóng đầu thì bây giờ Tào Quần đã tỉnh táo trở lại, hắn lập tức nghĩ đến phòng quy hoạch của mình, sổ sách căn bản là một mớ bòng bong, căn bản không thể nào để điều tra được.
Vương Hòa Bình đứng trước mặt các cán bộ khu kinh tế mới nói muốn điều tra sổ sách, một thau nước hắt đi khó hốt lại, coi như quyết tâm này thật sự đáng tin.
Tào Quần càng nghĩ càng cảm thấy bức bối, cuối cùng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn đứng đó mà ánh mắt xoay chuyển, không biết làm sao cho phải.
Vương Hòa Bình cũng không cảm thấy kỳ quái vì tình cảnh của Tào Quần ở dưới đài, vì người này quen kiêu ngạo, thậm chí đã đến mức thiếu sử dụng cái đầu.
Tạm thời Vương Hòa Bình cũng không muốn so đo với Tào Quần, vì vậy hắn nở nụ cười mời Tôn Tuyền và Lương Quốc Toàn đến phòng làm việc của mình uống trà.
- Ha ha, tốt, là trà của lãnh đạo mới, tất nhiên tôi và anh Lương sẽ muốn uống.
Tôn Tuyền thấy Vương Hòa Bình chỉ nói một câu mà giải quyết được tình huống, vì vậy ánh mắt nhìn Vương Hòa Bình có chút ý vị mới.
Vừa rồi Tôn Tuyền còn đổ mồ hôi hột thay cho Vương Hòa Bình, nhưng hắn cũng không có xúc động muốn giúp đỡ. Phải biết răng Tào Quần kiêu ngạo không phải ngày một ngày hai, đừng nói Vương Hòa Bình là một cán bộ cùng là cấp phó khoa với Tào Quần, dù là chủ tịch huyện thì Tào Quần cũng dám chơi ngang tay.
Tất cả cũng vì một nguyên nhân, đó là con quái vật khổng lồ Sử Phương.
Tuy Tôn Tuyền và Vương Hòa Bình cũng cùng một phe cánh, nhưng đây chỉ là sách lược sinh tồn của Tôn Tuyền mà thôi, nguyên nhân hạch tâm đơn giản chỉ vì Nghiêm Minh Cao là bí thư huyện ủy, lại có quan hệ không đơn giản với Vương Hòa Bình.
Lương Quốc Toàn vốn muốn đứng bên ngoài xem kịch hay nhưng không ngờ Tào Quần không xem ai ra gì lại tắt lửa vào đúng thời điểm mấu chốt. Hắn liếc mắt nhìn Vương Học Bình, thầm nghĩ người này khá nhanh trí, coi như vượt xa người thường.
Nếu là lãnh đạo bình thường thì sợ rằng đã tức đến mức váng đầu, nói không ra lời; cũng có thể là chửi ầm lên, hoặc khốn khổ rời khỏi phòng họp.
Lương Quốc Toàn thầm thở dài, cán bộ trẻ mà được như vậy thì quá tốt, vì đối phương có thành tích, tư tưởng tốt, ý nghĩ lại linh hoạt, ngoài khuyết điểm lý lịch mỏng thì Vương Hòa Bình đã có cơ sở để tiến lên mây xanh.
Nếu là địch với kẻ này thì rõ ràng là không khôn ngoan, Lương Quốc Toàn dùng ánh mắt thương cảm nhìn Tào Quần, trong lòng thầm nghĩ trưởng khoa Tào, đây là cấp huyện chứ không phải thành phố, anh nên tự cầu phúc cho mình đi là vừa. Tốt nhất là nên tranh thủ thời gian đi gặp chủ tịch Sử, sau đó liên hệ vài câu với bí thư Nghiêm, nếu không đến lúc người của phòng kiểm toán đi xuống thì ngày an nhàn của anh đã vứt lên cung trăng.
Trong đám người nơi đây chỉ có Lương Quốc Toàn biết Tào Quần có quan hệ rất tốt với Mã Tam Cao, vì vậy mà hắn chợt nghĩ ra một vấn đề, kịch hay này có phải là do bí thư Mã đạo diễn ra?
Ý nghĩ này bùng lên trong đầu rất lâu mà không thể xua đuổi, Lương Quốc Toàn càng xem xét cẩn thận thì càng tin tưởng khả năng này, rất có thể là do Mã Tam Cao âm thầm thao túng.
Tào Quần nổi danh là kẻ khoác lác trong huyện, với bối cảnh của hắn, nếu không phải cái miệng làm hại cái thân thì Sử Phương sẽ tuyệt đối không ném em vợ ở một khoa quy hoạch trong huyện Nam Vân.
Tôn Tuyền và Lương Quốc Toàn đến phòng làm việc của Vương Hòa Bình mà không có ý muốn ở lâu, bọn họ nhấp một ngụm trà, rút một điếu thuốc, sau đó nói vài câu, cuối cùng cả hai cùng rời khỏi khu văn phòng khu kinh tế mới.
Sau khi tiễn chân Tôn Tuyền và Lương Quốc Toàn, Vương Hòa Bình lấy điện thoại ra báo cáo hành vi làm bậy của Tào Quần cho Nghiêm Minh Cao.
Sau khi Nghiêm Minh Cao nghe được tin tức thì cực kỳ tức giận, mọi người đều biết hắn là người sắp xếp Vương Hòa Bình đến khu kinh tế mới mới, Tào Quần cũng quá lớn gan, không trừng trị là không được.
Nhưng Nghiêm Minh Cao cũng có chút bức bối, chủ tịch Kim Hữu Công vẫn chưa xóa đi hai chữ thay mặt trước hai chữ chủ tịch, hơn nữa trước nay Sử Phương đều hợp tác rất tốt với Kim Hữu Công, nếu vì một người mà làm cho hai đại nhân vật náo loạn, hình như không có lợi.
Vương Hòa Bình phát hiện Nghiêm Minh Cao trầm ngâm, vì vậy hắn cười nói:
- Bí thư, nếu nhìn từ một góc độ khác thì chúng ta có thể niêm phong sổ sách và sao chép lại, đánh cho Tào Quần không kịp trở tay, như vậy dù không kiểm tra thì hắn cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Thật ra Vương Học Bình cũng rất căm tức, hắn rất muốn giẫm lên người Tào Quần, để cho đối phương hoàn toàn không thể nào thoát thân.
Đáng tiếc là sự thật chính trị quá tàn khốc, thường thì mọi người sẽ trao đổi lợi ích với nhau, một Tào Quần nho nhỏ nhưng tác động đến quan hệ của rất nhiều người, bắt đầu là Kim Hữu Công và Sử Phương, sau đó là bí thư Nghiêm, cuối cùng là Vương Hòa Bình.
Kể cả bản thân Vương Hòa Bình đều phải đặt mình vào bên trong để xem xét lợi hại, sợ ném chuột vỡ bình, bốn chữ này thật sự thích hợp với hoàn cảnh trước mắt.
Vương Hòa Bình đề nghị Nghiêm Minh Cao xử lý Tào Quần, chẳng qua chỉ vì Tào Quần làm việc quá bừa bãi, nếu không ra tay dạy cho một bài học thì sợ rằng người ta sẽ nghĩ rằng Tào Quần mới là bí thư huyện ủy.
Kế sách của Vương Hòa Bình là gom sổ sách, tiến có thể điều tra, lui có thể niêm phong vào trong kho, tiến thối đều có đường sống.
Nghiêm Minh Cao ra lệnh một tiếng, nhân sự của phòng kiểm toán chuẩn bị sáng sớm mai đi thăm dò Tào Quần, đáng tiếc là không biết vì sao lại để lộ tin tức.
Vào buổi tối hôm đó, phòng tài vụ của khoa quy hoạch đột nhiên hỏa hoạn, tất cả tư liệu đều cháy sạch.
Sau khi ban ngành phòng cháy điều tra thì phát hiện đây là vụ án phóng hỏa, vì hiện trường còn lưu giữ dấu xăng.
Sau khi Nghiêm Minh Cao biêt tin thì thầm mắng trưởng phòng kiểm toán ngu như lợn, hơn nữa yêu cầu phòng kiểm toán nhanh chóng phá án.
Chưa đến nửa tháng sau, trưởng phòng kiểm toán được sắp xếp làm một phó phòng trong văn phòng của mặt trận tổ quốc.
Liễu Ngân Hà tự mình xuất mã đốc xúc đám cảnh sát phá án, sau khi điều tra thì cuối cùng phát hiện kế toán Vương Ảnh của khoa quy hoạch là người hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng từ buổi tối hỏa hoạn xảy ra thì Vương Ảnh đã không còn thấy đâu, người nhà cũng không biết kẻ này chạy đi đâu.
Điều tra nhà Vương Ảnh cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào có giá trị, Liễu Ngân Hà quyết định phát thông cáo truy nã Vương Ảnh.
Vương Hòa Bình sau khi biết tin thì trong lòng có chút ảo não, thầm nghĩ một cơ hội tốt đã hoàn toàn tan biến.
Không có căn cứ chính xác thì mất đi vũ khí có sức uy hiếp nhất với Tào Quần, vì vậy mà cục diện của khu kinh tế mới sau đó càng trở nên khó giải quyết.
Ví dụ như trưa hôm nay, Tào Quần ngồi trên bàn nhậu, vì uống quá nhiều rượu mà lớn tiếng khoác lác:
- Trong lòng ông không có quỷ, sợ con mẹ gì thằng họ Vương? Hừ, chỉ biết bố láo, nếu ông thèm liếc mắt nhìn mày cũng uổng công cha mẹ sinh dưỡng.
Trong cơ quan luôn có những kẻ thích nịnh hót, ưa đầu cơ, đâm thọc, Tào Quần mới nói vài câu phát tiết vào lúc hai giờ chiều, đến năm giờ rưỡi thì những lời đó đã rơi vào trong tai Vương Học Bình.
Vì Sử Phương kịp thời điện thoại cho Nghiêm Minh Cao, Vương Hòa Bình cũng không có biện pháp nào đối phó với Tào Quần, dù có cũng phải ẩn nhẫn. Coi như để cho Tào Quần kiêu ngạo thêm vài ngày, đợi đến lúc thời cơ chín muồi sẽ ra tay thu thập.
Lưu Hổ được nghe những tình huống của Vương Hòa Bình mà cảm thấy rất vui sướng, hắn không nói hai lời mà gọi đến hai người đẹp, đầu tiên là đua xe một vòng, sau đó thuê phòng lớn, coi như hoan lạc một phen.
Lưu Hổ tin đây mới chỉ là lúc bắt đầu số con rệp của Vương Hòa Bình, bi kịch sẽ còn tiếp tục trình diễn, mãi đến khi con chó Vương Hòa Bình ngã xuống mới thôi.
Tào Quần kéo cổ áo, cũng muốn vung tay chơi ngang tay với Vương Hòa Bình.
Khi chuẩn bị mở miệng mắng thì Tào Quần chợt phát hiện tất cả mọi người dùng ánh mắt lạ lẫm nhìn mình, vẻ mặt cũng rất quái dị.
Trong số đó có những người gấp đến mức muốn vung tay vung chân, liên tục nháy mắt với Tào Quần, bộ dạng giống như muốn hắn không nên vọng động.
Tào Quần biết nếu hôm nay bình không nói thì không xong, nói cũng không xong, vì Mã Tam Cao đã xui khiến, không thể không hoàn thành. Hơn nữa hắn thấy đường đi của Vương Hòa Bình trước đó quá đẹp, nghĩ đến chính mình nhiều năm phải uốn mình trong khoa quy hoạch, không có chỗ nào hoạt động tay chân, trong lòng thật sự phát hỏa.
Tào Quần ỷ vào anh rẻ là phó chủ tịch thường vụ thành phố mà hoành hành ngang ngược trong huyện Nam Vân, lúc này hắn cố tình hạ uy thế của Vương Hòa Bình, để cho đối phương biết, trong khu kinh tế mới này Tào Quần hắn mới là người số một.
Nhưng sau khi náo loạn vì nóng đầu thì bây giờ Tào Quần đã tỉnh táo trở lại, hắn lập tức nghĩ đến phòng quy hoạch của mình, sổ sách căn bản là một mớ bòng bong, căn bản không thể nào để điều tra được.
Vương Hòa Bình đứng trước mặt các cán bộ khu kinh tế mới nói muốn điều tra sổ sách, một thau nước hắt đi khó hốt lại, coi như quyết tâm này thật sự đáng tin.
Tào Quần càng nghĩ càng cảm thấy bức bối, cuối cùng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn đứng đó mà ánh mắt xoay chuyển, không biết làm sao cho phải.
Vương Hòa Bình cũng không cảm thấy kỳ quái vì tình cảnh của Tào Quần ở dưới đài, vì người này quen kiêu ngạo, thậm chí đã đến mức thiếu sử dụng cái đầu.
Tạm thời Vương Hòa Bình cũng không muốn so đo với Tào Quần, vì vậy hắn nở nụ cười mời Tôn Tuyền và Lương Quốc Toàn đến phòng làm việc của mình uống trà.
- Ha ha, tốt, là trà của lãnh đạo mới, tất nhiên tôi và anh Lương sẽ muốn uống.
Tôn Tuyền thấy Vương Hòa Bình chỉ nói một câu mà giải quyết được tình huống, vì vậy ánh mắt nhìn Vương Hòa Bình có chút ý vị mới.
Vừa rồi Tôn Tuyền còn đổ mồ hôi hột thay cho Vương Hòa Bình, nhưng hắn cũng không có xúc động muốn giúp đỡ. Phải biết răng Tào Quần kiêu ngạo không phải ngày một ngày hai, đừng nói Vương Hòa Bình là một cán bộ cùng là cấp phó khoa với Tào Quần, dù là chủ tịch huyện thì Tào Quần cũng dám chơi ngang tay.
Tất cả cũng vì một nguyên nhân, đó là con quái vật khổng lồ Sử Phương.
Tuy Tôn Tuyền và Vương Hòa Bình cũng cùng một phe cánh, nhưng đây chỉ là sách lược sinh tồn của Tôn Tuyền mà thôi, nguyên nhân hạch tâm đơn giản chỉ vì Nghiêm Minh Cao là bí thư huyện ủy, lại có quan hệ không đơn giản với Vương Hòa Bình.
Lương Quốc Toàn vốn muốn đứng bên ngoài xem kịch hay nhưng không ngờ Tào Quần không xem ai ra gì lại tắt lửa vào đúng thời điểm mấu chốt. Hắn liếc mắt nhìn Vương Học Bình, thầm nghĩ người này khá nhanh trí, coi như vượt xa người thường.
Nếu là lãnh đạo bình thường thì sợ rằng đã tức đến mức váng đầu, nói không ra lời; cũng có thể là chửi ầm lên, hoặc khốn khổ rời khỏi phòng họp.
Lương Quốc Toàn thầm thở dài, cán bộ trẻ mà được như vậy thì quá tốt, vì đối phương có thành tích, tư tưởng tốt, ý nghĩ lại linh hoạt, ngoài khuyết điểm lý lịch mỏng thì Vương Hòa Bình đã có cơ sở để tiến lên mây xanh.
Nếu là địch với kẻ này thì rõ ràng là không khôn ngoan, Lương Quốc Toàn dùng ánh mắt thương cảm nhìn Tào Quần, trong lòng thầm nghĩ trưởng khoa Tào, đây là cấp huyện chứ không phải thành phố, anh nên tự cầu phúc cho mình đi là vừa. Tốt nhất là nên tranh thủ thời gian đi gặp chủ tịch Sử, sau đó liên hệ vài câu với bí thư Nghiêm, nếu không đến lúc người của phòng kiểm toán đi xuống thì ngày an nhàn của anh đã vứt lên cung trăng.
Trong đám người nơi đây chỉ có Lương Quốc Toàn biết Tào Quần có quan hệ rất tốt với Mã Tam Cao, vì vậy mà hắn chợt nghĩ ra một vấn đề, kịch hay này có phải là do bí thư Mã đạo diễn ra?
Ý nghĩ này bùng lên trong đầu rất lâu mà không thể xua đuổi, Lương Quốc Toàn càng xem xét cẩn thận thì càng tin tưởng khả năng này, rất có thể là do Mã Tam Cao âm thầm thao túng.
Tào Quần nổi danh là kẻ khoác lác trong huyện, với bối cảnh của hắn, nếu không phải cái miệng làm hại cái thân thì Sử Phương sẽ tuyệt đối không ném em vợ ở một khoa quy hoạch trong huyện Nam Vân.
Tôn Tuyền và Lương Quốc Toàn đến phòng làm việc của Vương Hòa Bình mà không có ý muốn ở lâu, bọn họ nhấp một ngụm trà, rút một điếu thuốc, sau đó nói vài câu, cuối cùng cả hai cùng rời khỏi khu văn phòng khu kinh tế mới.
Sau khi tiễn chân Tôn Tuyền và Lương Quốc Toàn, Vương Hòa Bình lấy điện thoại ra báo cáo hành vi làm bậy của Tào Quần cho Nghiêm Minh Cao.
Sau khi Nghiêm Minh Cao nghe được tin tức thì cực kỳ tức giận, mọi người đều biết hắn là người sắp xếp Vương Hòa Bình đến khu kinh tế mới mới, Tào Quần cũng quá lớn gan, không trừng trị là không được.
Nhưng Nghiêm Minh Cao cũng có chút bức bối, chủ tịch Kim Hữu Công vẫn chưa xóa đi hai chữ thay mặt trước hai chữ chủ tịch, hơn nữa trước nay Sử Phương đều hợp tác rất tốt với Kim Hữu Công, nếu vì một người mà làm cho hai đại nhân vật náo loạn, hình như không có lợi.
Vương Hòa Bình phát hiện Nghiêm Minh Cao trầm ngâm, vì vậy hắn cười nói:
- Bí thư, nếu nhìn từ một góc độ khác thì chúng ta có thể niêm phong sổ sách và sao chép lại, đánh cho Tào Quần không kịp trở tay, như vậy dù không kiểm tra thì hắn cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Thật ra Vương Học Bình cũng rất căm tức, hắn rất muốn giẫm lên người Tào Quần, để cho đối phương hoàn toàn không thể nào thoát thân.
Đáng tiếc là sự thật chính trị quá tàn khốc, thường thì mọi người sẽ trao đổi lợi ích với nhau, một Tào Quần nho nhỏ nhưng tác động đến quan hệ của rất nhiều người, bắt đầu là Kim Hữu Công và Sử Phương, sau đó là bí thư Nghiêm, cuối cùng là Vương Hòa Bình.
Kể cả bản thân Vương Hòa Bình đều phải đặt mình vào bên trong để xem xét lợi hại, sợ ném chuột vỡ bình, bốn chữ này thật sự thích hợp với hoàn cảnh trước mắt.
Vương Hòa Bình đề nghị Nghiêm Minh Cao xử lý Tào Quần, chẳng qua chỉ vì Tào Quần làm việc quá bừa bãi, nếu không ra tay dạy cho một bài học thì sợ rằng người ta sẽ nghĩ rằng Tào Quần mới là bí thư huyện ủy.
Kế sách của Vương Hòa Bình là gom sổ sách, tiến có thể điều tra, lui có thể niêm phong vào trong kho, tiến thối đều có đường sống.
Nghiêm Minh Cao ra lệnh một tiếng, nhân sự của phòng kiểm toán chuẩn bị sáng sớm mai đi thăm dò Tào Quần, đáng tiếc là không biết vì sao lại để lộ tin tức.
Vào buổi tối hôm đó, phòng tài vụ của khoa quy hoạch đột nhiên hỏa hoạn, tất cả tư liệu đều cháy sạch.
Sau khi ban ngành phòng cháy điều tra thì phát hiện đây là vụ án phóng hỏa, vì hiện trường còn lưu giữ dấu xăng.
Sau khi Nghiêm Minh Cao biêt tin thì thầm mắng trưởng phòng kiểm toán ngu như lợn, hơn nữa yêu cầu phòng kiểm toán nhanh chóng phá án.
Chưa đến nửa tháng sau, trưởng phòng kiểm toán được sắp xếp làm một phó phòng trong văn phòng của mặt trận tổ quốc.
Liễu Ngân Hà tự mình xuất mã đốc xúc đám cảnh sát phá án, sau khi điều tra thì cuối cùng phát hiện kế toán Vương Ảnh của khoa quy hoạch là người hiềm nghi lớn nhất.
Nhưng từ buổi tối hỏa hoạn xảy ra thì Vương Ảnh đã không còn thấy đâu, người nhà cũng không biết kẻ này chạy đi đâu.
Điều tra nhà Vương Ảnh cũng không tìm được bất kỳ manh mối nào có giá trị, Liễu Ngân Hà quyết định phát thông cáo truy nã Vương Ảnh.
Vương Hòa Bình sau khi biết tin thì trong lòng có chút ảo não, thầm nghĩ một cơ hội tốt đã hoàn toàn tan biến.
Không có căn cứ chính xác thì mất đi vũ khí có sức uy hiếp nhất với Tào Quần, vì vậy mà cục diện của khu kinh tế mới sau đó càng trở nên khó giải quyết.
Ví dụ như trưa hôm nay, Tào Quần ngồi trên bàn nhậu, vì uống quá nhiều rượu mà lớn tiếng khoác lác:
- Trong lòng ông không có quỷ, sợ con mẹ gì thằng họ Vương? Hừ, chỉ biết bố láo, nếu ông thèm liếc mắt nhìn mày cũng uổng công cha mẹ sinh dưỡng.
Trong cơ quan luôn có những kẻ thích nịnh hót, ưa đầu cơ, đâm thọc, Tào Quần mới nói vài câu phát tiết vào lúc hai giờ chiều, đến năm giờ rưỡi thì những lời đó đã rơi vào trong tai Vương Học Bình.
Vì Sử Phương kịp thời điện thoại cho Nghiêm Minh Cao, Vương Hòa Bình cũng không có biện pháp nào đối phó với Tào Quần, dù có cũng phải ẩn nhẫn. Coi như để cho Tào Quần kiêu ngạo thêm vài ngày, đợi đến lúc thời cơ chín muồi sẽ ra tay thu thập.
Lưu Hổ được nghe những tình huống của Vương Hòa Bình mà cảm thấy rất vui sướng, hắn không nói hai lời mà gọi đến hai người đẹp, đầu tiên là đua xe một vòng, sau đó thuê phòng lớn, coi như hoan lạc một phen.
Lưu Hổ tin đây mới chỉ là lúc bắt đầu số con rệp của Vương Hòa Bình, bi kịch sẽ còn tiếp tục trình diễn, mãi đến khi con chó Vương Hòa Bình ngã xuống mới thôi.
/435
|