Lâm Lạc Thi kéo tay Vương Học Bình, hai người sóng vai đi đến cửa ra vào, một tên bảo vệ mặc đồng phục tiến lên dùng giọng lễ phép nói:
- Nữ sĩ xinh đẹp, tiên sinh tôn kính, chào buổi tối.
Vương Học Bình hiểu ý, hắn thuận tay lấy hai tấm thẻ vàng đưa ra, tên bảo vệ xem xét, sau đó cúi đầu cung kính duỗi tay phải, mời hai người tiến vào.
- Cộp cộp.
Lâm Lạc Thi gõ gót giày lên mặt đá cẩm thạch rất có tiết tấu, những âm thanh vang lên rộn rã, hấp dẫn sự chú ý của khá nhiều người.
Đám đàn ông khắp bốn phía đều chú ý đến sự tồn tại của Lâm Lạc Thi, ai cũng nhìn vào dáng người cao gầy của nàng, đặc biệt là cặp chân dài như ẩn như hiện, thậm chí có người nuốt nước miếng.
Lâm Lạc Thi dù sao cũng chưa thích ứng với cuộc sống xã hội thượng lưu, nàng dùng một tay kéo tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình tiến lên một bước, sau đó khẽ vỗ lên bàn tay nhỏ của Lâm Lạc Thi:
- Thả lỏng một chút, đàn ông nơi đây đều là thân sĩ, sẽ không ăn thịt em.
- Ừ!
Lâm Lạc Thi lên tiếng, nàng liếc mắt nhìn gương mặt điển trai của Vương Học Bình, trong lòng thầm nghĩ, mình rất may mắn, vì chỉ nhặt được một bóp tiền mà có được một "anh đẹp trai", nàng thầm mơ ước có được tương lai tốt đẹp.
Vương Học Bình cũng không muốn quá mức đường hoàng, hắn kéo Lâm Lạc Thi đi theo nhân viên vào trong căn phòng đã sớm đặt trước.
- Em muốn ăn gì thì cứ tự nhiên.
Vương Học Bình mỉm cười nhìn Lâm Lạc Thi ngồi ở phía đối diện.
Dưới ánh đèn khá dịu, Vương Học Bình khẽ xẹt mắt qua dáng người của Lâm Lạc Thi, đặc biệt là cặp chân dài, trong lòng không khỏi rung động.
Dựa theo sự ái mộ hư vinh của Lâm Lạc Thi, hơn nữa lại có tính cách rất đơn thuần, nếu vô tình gặp phải một hoa công tử, hơn phân nữa là chơi chán rồi bỏ.
Vương Học Bình tiếp cận Lâm Lạc Thi với mục đích rất rõ ràng, đó chính là lợi dụng nàng để tiếp cận Hồng Mộng Ngọc.
- Anh, em còn chưa ăn cơm tây, có thể... ....
Lâm Lạc Thi cảm thấy mình rất thân cận với Vương Học Bình, vì vậy cách xưng hô cũng chỉ còn một chữ anh.
- Vậy thì ăn cơm Tây, ăn cơm Pháp.
Vương Học Bình sảng khoái đồng ý yêu cầu của Lâm Lạc Thi.
Khi thấy Lâm Lạc Thi nở nụ cười khó thể khống chế, Vương Học Bình thầm lắc đầu, rõ ràng là một cô gái đơn thuần.
Vương Học Bình hiểu, trải qua lễ rửa tội cuộc sống phú quý này, nếu sau này muốn Lâm Lạc Thi trở về khoảng thời gian ăn cơm rau dưa trước kia, chỉ sợ đây là chuyện không có khả năng.
Từ khi tiếp cận Lâm Lạc Thi thì Vương Học Bình đã thấy rất rõ, chuyện này khó giải quyết. Nhưng thời gian quá gấp, Sử Phương là con quái vật khổng lồ, giống như một ngọn núi luôn chặn trong lòng Vương Học Bình.
Trong quan trường, thượng cấp muốn tìm bệnh của hạ cấp thì giống như sói ăn thịt cừu.
Sau khi trải qua một ngày tiếp xúc, Vương Học Bình xác định một vấn đề,d đó là dù sau khi làm xong việc và đưa cho Lâm Lạc Thi vài trăm ngàn, sợ rằng cũng khó để cho nha đầu này kín miệng.
Sau khi trải qua quan sát và phân tích thì Vương Học Bình cảm thấy với tính cách lỗ mãng của Lâm Lạc Thi, nếu nàng rời khỏi hắn, sợ rằng sẽ bị một tên bất lương thu hút, cuối cùng sẽ đặt Vương Học Bình vào hoàn cảnh ác liệt.
Sự việc rõ ràng, nếu có người hữu tâm thì những chuyện Vương Học Bình trước đó lợi dụng Lâm Lạc Thi rất dễ lộ ra.
Đối với một người mà lúc này đang toàn tâm toàn ý muốn phát triển trên quan trường như Vương Học Bình, nếu thả Lâm Lạc Thi ra thì không khác nào chôn xuống một quả bom hẹn giờ, có trời mới biết sẽ nổ vào lúc nào.
Quan trọng hơn, vì sự an toàn của gia đình và bản thân, Vương Học Bình phải lựa chọn một vài biện pháp không nên để lại bất kỳ tai họa ngầm nào.
Tất nhiên Vương Học Bình không phải là thánh nhân, càng không phải Liễu Hạ Huệ không gần nữ sắc, một cặp chân dài như ẩn như hiện trước mắt làm hắn thật sự động tâm.
Rượu đỏ nhanh chóng được đưa lên, món pháp cũng được bày ra, Lâm Lạc Thi ăn cơm rất vui vẻ.
- Ha ha, vì duyên phận hôm nay, Lạc Thi, chúng ta làm một lâm yếnVương Học Bình nâng ly khẽ cụng một cái với Lâm Lạc Thi, sau đó ngửa đầu uống cạn.
- Anh, cám ơn anh hôm nay đưa em đến đây, còn giúp em mua nhiều thứ tốt, cả đời này em sẽ không quên anh.
Lâm Lạc Thi dùng ánh mắt ngập nước vài kiều diễm nhìn Vương Học Bình, trong lời nói lại không đả động gì đến chuyện trả tiền. Vì nàng biết rõ, dù nàng làm công cả đời cũng chưa chắc mua được sợi dây chuyền kim cương kia.
Vương Học Bình thầm thở dài, biểu hiện của Lâm Lạc Thi càng làm hắn lo lắng, quyết tâm của hắn cũng ngày càng lớn.
- Không thể quên được, vậy em sẽ ghi khắc trong lòng sao?
Vương Học Bình cố gắng mở miệng hỏi.
Lâm Lạc Thi đỏ mặt, nàng khẽ nói:
- Em sẽ ghi khắc trong lòng.
Lúc này Vương Học Bình không khỏi nhớ đến một câu ngạn ngữ, tài phú và quyền thế luôn là pháp bảo quyến rũ phụ nữ.
Hai người liên tục nâng ly, bầu không khí càng thêm hòa hợp.
Vượt quá dự đoán của Vương Học Bình, tửu lượng của Lâm Lạc Thi cũng không tệ, uống hết một chai mà không say, lại hưng phấn, líu ríu nói chuyện với Vương Học Bình.
Sau khi uống hết chai thứ hai, Lâm Lạc Thi bắt đầu không ngồi yên, nàng đột nhiên hỏi Vương Học Bình:
- Anh...Anh đã kết hôn chưa?
Vương Học Bình đã sớm có chuẩn bị, hắn cười nói:
- Đã kết hôn, cô ấy rất đẹp.
- À, ra vậy... ....
Ánh mắt của Lâm Lạc Thi rất buồn bã, nàng cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Vương Học Bình là người thế nào? Tất nhiên hắn hiểu mục đích câu hỏi của Lâm Lạc Thi, hắn nghiêm túc phá vỡ ý nghĩ bậy bạ của nàng.
Vương Học Bình thấy nếu cùng kết duyên vợ chồng với Lâm Lạc Thi, ít nhất ông trời cũng không thể phá vỡ hạnh phúc uyên ương của bọn họ, vĩnh viễn không chia lìa.
Sau khi tính tiền, cảm xúc của Lâm Lạc Thi có chút không tốt, Vương Học Bình tỏ ra không biết, vào thời điểm này không nên tỏ ra mềm lòng, đợi cho nàng nghĩ thông thì sẽ dễ làm hơn.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên, Vương Học Bình ôm Lâm Lạc Thi với thân thể mềm nhũn đi đến căn phòng mà Paolo đã đặt sẵn.
Vương Học Bình mở cửa xem, hắn phát hiện bên trong đèn đuốc sáng trưng, cách sắp xếp và bố trí rất tốt. Hắn thầm nghĩ, đây là một gian phòng tổng thống, Paolo này đúng là, vuốt mông ngựa nhưng không phải tiền của mình, không biết đau lòng sao?
Lâm Lạc Thi vốn dựa lên người Vương Học Bình, nhưng khi gần đến cạnh cửa thì nàng không chịu cất bước.
Vương Học Bình biết rõ đi vào bên trong và đứng ở bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, hắn cố ý không thúc dục nàng, vì vậy mới lấy ra một gói thuốc Trung Hoa và khẽ hút.
- Anh, đêm nay ở đây sao?
Lâm Lạc Thi dùng giọng có chút chột dạ hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, hắn hỏi ngược lại:
- Không thích ở đây sao?
Lâm Lạc Thi ngẩng đầu nhìn Vương Học Bình, nàng chậm rãi lắc đầu nói:
- Chỗ này đối với em là thiên đường.
- Ha ha, vào uống một ly cà phê nóng cho tỉnh rượu.
Vương Học Bình dịu dàng cười, sau đó nói lời mời.
- Em có chút váng đầu.
Lâm Lạc Thi khẽ ghé sát lên người Vương Học Bình, nàng khó khăn nhấc chân, bước ra bước đầu tiên, rồi bước thứ hai, bước thứ ba, sau đó tốc độ nhấc chân ngày càng nhanh.
Vương Học Bình ôm eo nhỏ của Lâm Lạc Thi, nàng nhanh hắn cũng nhanh, nàng ngừng thì hắn ngừng
Vương Học Bình đi vào phòng khách rồi chợt nhớ một câu nói: "Đàn ông bốn xấu", một là không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm, không hứa hẹn.
Vương Học Bình không khỏi mỉm cười, trong bốn không thì hắn tuyệt đối chẳng làm được hai không, đó là không chịu trách nhiệm và không hứa hẹn.
Có hai không chẳng làm được, hắn có xem như là đàn ông nửa xấu không?
- Kẹt!
Cửa khép lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, một gian phòng rộng chỉ còn hai người, một nam một nữ.
- Anh em chóng mặt, muốn ói... ....
Lâm Lạc Thi đứng trong phòng khách, cơ thể lay động, nàng dùng tay che miệng, bắt đầu nôn khan.
Vương Học Bình không dám chậm trễ, hắn cúi người nhấc nàng ôm vào lòng, sau đó sải bước vào nhà vệ sinh.
Lâm Lạc Thi dán vào lòng Vương Học Bình, cách một lớp áo nhưng nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ của hắn.
Sau khi giúp Lâm Lạc Thi đứng vững, Vương Học Bình phát hiện nàng không dùng hết sức lực toàn thân mà chỉ há miệng nhổ ra nước miếng mà thôi.
Vương Học Bình mỉm cười, nha đầu này không có gì sai, nhưng vẫn còn có chút tâm cơ, có lẽ trong lòng vẫn còn lo lắng, bàng hoàng, do dự. Nàng cố ý giả vờ sau nhưng thật ra chỉ muốn tìm cho mình thời gian suy xét vấn đề.
Vương Học Bình không vạch trần tâm tư của Lâm Lạc Thi, hắn khẽ vỗ lưng của nàng rồi dịu dàng nói:
- Không sao, nhổ ra là tốt rồi.
- Anh, em khó chịu, muốn tắm... ....
Lâm Lạc Thi thở dốc một hơi, nàng mắc cở đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Chỉ cần là đàn ông, nếu nghe được lời nói này thì sợ rằng chỉ có một phản ứng, đó là lột sạch nàng ra, giúp nàng tắm rửa.
Nhưng Vương Học Bình chỉ ôm Lâm Lạc Thi đến bồn tắm, mở vòi nước.
Sau khi thấy bàn tay nhỏ của Lâm Lạc Thi giữ chặt lấy tay mình, hơi thở dồn dập, Vương Học Bình hiểu có chuyện gì, nhưng hắn ra vẻ không biết.
Sau đó nước đầy, Vương Học Bình thuận tay với vài chiếc khăn lót xuống mặt đất rồi đỡ Lâm Lạc Thi ngồi lên.
- Lạc Thi, nước đã ấm, em chậm rãi tắm rửa, anh ở bên ngoài xem tivi, có gì cứ gọi anh.
Vương Học Bình sau khi sắp xếp tốt cho Lâm Lạc Thi, hắn cũng không làm như những gì nàng tưởng tượng, không nhào đến xé quần áo của nàng, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Lâm Lạc Thi dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Vương Học Bình, nàng cúi đầu và thấy chiếc dây chuyền kim cương, vì vậy mà không khỏi ngây người.
- Nữ sĩ xinh đẹp, tiên sinh tôn kính, chào buổi tối.
Vương Học Bình hiểu ý, hắn thuận tay lấy hai tấm thẻ vàng đưa ra, tên bảo vệ xem xét, sau đó cúi đầu cung kính duỗi tay phải, mời hai người tiến vào.
- Cộp cộp.
Lâm Lạc Thi gõ gót giày lên mặt đá cẩm thạch rất có tiết tấu, những âm thanh vang lên rộn rã, hấp dẫn sự chú ý của khá nhiều người.
Đám đàn ông khắp bốn phía đều chú ý đến sự tồn tại của Lâm Lạc Thi, ai cũng nhìn vào dáng người cao gầy của nàng, đặc biệt là cặp chân dài như ẩn như hiện, thậm chí có người nuốt nước miếng.
Lâm Lạc Thi dù sao cũng chưa thích ứng với cuộc sống xã hội thượng lưu, nàng dùng một tay kéo tay Vương Học Bình.
Vương Học Bình tiến lên một bước, sau đó khẽ vỗ lên bàn tay nhỏ của Lâm Lạc Thi:
- Thả lỏng một chút, đàn ông nơi đây đều là thân sĩ, sẽ không ăn thịt em.
- Ừ!
Lâm Lạc Thi lên tiếng, nàng liếc mắt nhìn gương mặt điển trai của Vương Học Bình, trong lòng thầm nghĩ, mình rất may mắn, vì chỉ nhặt được một bóp tiền mà có được một "anh đẹp trai", nàng thầm mơ ước có được tương lai tốt đẹp.
Vương Học Bình cũng không muốn quá mức đường hoàng, hắn kéo Lâm Lạc Thi đi theo nhân viên vào trong căn phòng đã sớm đặt trước.
- Em muốn ăn gì thì cứ tự nhiên.
Vương Học Bình mỉm cười nhìn Lâm Lạc Thi ngồi ở phía đối diện.
Dưới ánh đèn khá dịu, Vương Học Bình khẽ xẹt mắt qua dáng người của Lâm Lạc Thi, đặc biệt là cặp chân dài, trong lòng không khỏi rung động.
Dựa theo sự ái mộ hư vinh của Lâm Lạc Thi, hơn nữa lại có tính cách rất đơn thuần, nếu vô tình gặp phải một hoa công tử, hơn phân nữa là chơi chán rồi bỏ.
Vương Học Bình tiếp cận Lâm Lạc Thi với mục đích rất rõ ràng, đó chính là lợi dụng nàng để tiếp cận Hồng Mộng Ngọc.
- Anh, em còn chưa ăn cơm tây, có thể... ....
Lâm Lạc Thi cảm thấy mình rất thân cận với Vương Học Bình, vì vậy cách xưng hô cũng chỉ còn một chữ anh.
- Vậy thì ăn cơm Tây, ăn cơm Pháp.
Vương Học Bình sảng khoái đồng ý yêu cầu của Lâm Lạc Thi.
Khi thấy Lâm Lạc Thi nở nụ cười khó thể khống chế, Vương Học Bình thầm lắc đầu, rõ ràng là một cô gái đơn thuần.
Vương Học Bình hiểu, trải qua lễ rửa tội cuộc sống phú quý này, nếu sau này muốn Lâm Lạc Thi trở về khoảng thời gian ăn cơm rau dưa trước kia, chỉ sợ đây là chuyện không có khả năng.
Từ khi tiếp cận Lâm Lạc Thi thì Vương Học Bình đã thấy rất rõ, chuyện này khó giải quyết. Nhưng thời gian quá gấp, Sử Phương là con quái vật khổng lồ, giống như một ngọn núi luôn chặn trong lòng Vương Học Bình.
Trong quan trường, thượng cấp muốn tìm bệnh của hạ cấp thì giống như sói ăn thịt cừu.
Sau khi trải qua một ngày tiếp xúc, Vương Học Bình xác định một vấn đề,d đó là dù sau khi làm xong việc và đưa cho Lâm Lạc Thi vài trăm ngàn, sợ rằng cũng khó để cho nha đầu này kín miệng.
Sau khi trải qua quan sát và phân tích thì Vương Học Bình cảm thấy với tính cách lỗ mãng của Lâm Lạc Thi, nếu nàng rời khỏi hắn, sợ rằng sẽ bị một tên bất lương thu hút, cuối cùng sẽ đặt Vương Học Bình vào hoàn cảnh ác liệt.
Sự việc rõ ràng, nếu có người hữu tâm thì những chuyện Vương Học Bình trước đó lợi dụng Lâm Lạc Thi rất dễ lộ ra.
Đối với một người mà lúc này đang toàn tâm toàn ý muốn phát triển trên quan trường như Vương Học Bình, nếu thả Lâm Lạc Thi ra thì không khác nào chôn xuống một quả bom hẹn giờ, có trời mới biết sẽ nổ vào lúc nào.
Quan trọng hơn, vì sự an toàn của gia đình và bản thân, Vương Học Bình phải lựa chọn một vài biện pháp không nên để lại bất kỳ tai họa ngầm nào.
Tất nhiên Vương Học Bình không phải là thánh nhân, càng không phải Liễu Hạ Huệ không gần nữ sắc, một cặp chân dài như ẩn như hiện trước mắt làm hắn thật sự động tâm.
Rượu đỏ nhanh chóng được đưa lên, món pháp cũng được bày ra, Lâm Lạc Thi ăn cơm rất vui vẻ.
- Ha ha, vì duyên phận hôm nay, Lạc Thi, chúng ta làm một lâm yếnVương Học Bình nâng ly khẽ cụng một cái với Lâm Lạc Thi, sau đó ngửa đầu uống cạn.
- Anh, cám ơn anh hôm nay đưa em đến đây, còn giúp em mua nhiều thứ tốt, cả đời này em sẽ không quên anh.
Lâm Lạc Thi dùng ánh mắt ngập nước vài kiều diễm nhìn Vương Học Bình, trong lời nói lại không đả động gì đến chuyện trả tiền. Vì nàng biết rõ, dù nàng làm công cả đời cũng chưa chắc mua được sợi dây chuyền kim cương kia.
Vương Học Bình thầm thở dài, biểu hiện của Lâm Lạc Thi càng làm hắn lo lắng, quyết tâm của hắn cũng ngày càng lớn.
- Không thể quên được, vậy em sẽ ghi khắc trong lòng sao?
Vương Học Bình cố gắng mở miệng hỏi.
Lâm Lạc Thi đỏ mặt, nàng khẽ nói:
- Em sẽ ghi khắc trong lòng.
Lúc này Vương Học Bình không khỏi nhớ đến một câu ngạn ngữ, tài phú và quyền thế luôn là pháp bảo quyến rũ phụ nữ.
Hai người liên tục nâng ly, bầu không khí càng thêm hòa hợp.
Vượt quá dự đoán của Vương Học Bình, tửu lượng của Lâm Lạc Thi cũng không tệ, uống hết một chai mà không say, lại hưng phấn, líu ríu nói chuyện với Vương Học Bình.
Sau khi uống hết chai thứ hai, Lâm Lạc Thi bắt đầu không ngồi yên, nàng đột nhiên hỏi Vương Học Bình:
- Anh...Anh đã kết hôn chưa?
Vương Học Bình đã sớm có chuẩn bị, hắn cười nói:
- Đã kết hôn, cô ấy rất đẹp.
- À, ra vậy... ....
Ánh mắt của Lâm Lạc Thi rất buồn bã, nàng cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Vương Học Bình là người thế nào? Tất nhiên hắn hiểu mục đích câu hỏi của Lâm Lạc Thi, hắn nghiêm túc phá vỡ ý nghĩ bậy bạ của nàng.
Vương Học Bình thấy nếu cùng kết duyên vợ chồng với Lâm Lạc Thi, ít nhất ông trời cũng không thể phá vỡ hạnh phúc uyên ương của bọn họ, vĩnh viễn không chia lìa.
Sau khi tính tiền, cảm xúc của Lâm Lạc Thi có chút không tốt, Vương Học Bình tỏ ra không biết, vào thời điểm này không nên tỏ ra mềm lòng, đợi cho nàng nghĩ thông thì sẽ dễ làm hơn.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên, Vương Học Bình ôm Lâm Lạc Thi với thân thể mềm nhũn đi đến căn phòng mà Paolo đã đặt sẵn.
Vương Học Bình mở cửa xem, hắn phát hiện bên trong đèn đuốc sáng trưng, cách sắp xếp và bố trí rất tốt. Hắn thầm nghĩ, đây là một gian phòng tổng thống, Paolo này đúng là, vuốt mông ngựa nhưng không phải tiền của mình, không biết đau lòng sao?
Lâm Lạc Thi vốn dựa lên người Vương Học Bình, nhưng khi gần đến cạnh cửa thì nàng không chịu cất bước.
Vương Học Bình biết rõ đi vào bên trong và đứng ở bên ngoài là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, hắn cố ý không thúc dục nàng, vì vậy mới lấy ra một gói thuốc Trung Hoa và khẽ hút.
- Anh, đêm nay ở đây sao?
Lâm Lạc Thi dùng giọng có chút chột dạ hỏi Vương Học Bình.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, hắn hỏi ngược lại:
- Không thích ở đây sao?
Lâm Lạc Thi ngẩng đầu nhìn Vương Học Bình, nàng chậm rãi lắc đầu nói:
- Chỗ này đối với em là thiên đường.
- Ha ha, vào uống một ly cà phê nóng cho tỉnh rượu.
Vương Học Bình dịu dàng cười, sau đó nói lời mời.
- Em có chút váng đầu.
Lâm Lạc Thi khẽ ghé sát lên người Vương Học Bình, nàng khó khăn nhấc chân, bước ra bước đầu tiên, rồi bước thứ hai, bước thứ ba, sau đó tốc độ nhấc chân ngày càng nhanh.
Vương Học Bình ôm eo nhỏ của Lâm Lạc Thi, nàng nhanh hắn cũng nhanh, nàng ngừng thì hắn ngừng
Vương Học Bình đi vào phòng khách rồi chợt nhớ một câu nói: "Đàn ông bốn xấu", một là không chủ động, không từ chối, không chịu trách nhiệm, không hứa hẹn.
Vương Học Bình không khỏi mỉm cười, trong bốn không thì hắn tuyệt đối chẳng làm được hai không, đó là không chịu trách nhiệm và không hứa hẹn.
Có hai không chẳng làm được, hắn có xem như là đàn ông nửa xấu không?
- Kẹt!
Cửa khép lại ngăn cách với thế giới bên ngoài, một gian phòng rộng chỉ còn hai người, một nam một nữ.
- Anh em chóng mặt, muốn ói... ....
Lâm Lạc Thi đứng trong phòng khách, cơ thể lay động, nàng dùng tay che miệng, bắt đầu nôn khan.
Vương Học Bình không dám chậm trễ, hắn cúi người nhấc nàng ôm vào lòng, sau đó sải bước vào nhà vệ sinh.
Lâm Lạc Thi dán vào lòng Vương Học Bình, cách một lớp áo nhưng nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ của hắn.
Sau khi giúp Lâm Lạc Thi đứng vững, Vương Học Bình phát hiện nàng không dùng hết sức lực toàn thân mà chỉ há miệng nhổ ra nước miếng mà thôi.
Vương Học Bình mỉm cười, nha đầu này không có gì sai, nhưng vẫn còn có chút tâm cơ, có lẽ trong lòng vẫn còn lo lắng, bàng hoàng, do dự. Nàng cố ý giả vờ sau nhưng thật ra chỉ muốn tìm cho mình thời gian suy xét vấn đề.
Vương Học Bình không vạch trần tâm tư của Lâm Lạc Thi, hắn khẽ vỗ lưng của nàng rồi dịu dàng nói:
- Không sao, nhổ ra là tốt rồi.
- Anh, em khó chịu, muốn tắm... ....
Lâm Lạc Thi thở dốc một hơi, nàng mắc cở đỏ mặt, giọng nhỏ như muỗi kêu.
Chỉ cần là đàn ông, nếu nghe được lời nói này thì sợ rằng chỉ có một phản ứng, đó là lột sạch nàng ra, giúp nàng tắm rửa.
Nhưng Vương Học Bình chỉ ôm Lâm Lạc Thi đến bồn tắm, mở vòi nước.
Sau khi thấy bàn tay nhỏ của Lâm Lạc Thi giữ chặt lấy tay mình, hơi thở dồn dập, Vương Học Bình hiểu có chuyện gì, nhưng hắn ra vẻ không biết.
Sau đó nước đầy, Vương Học Bình thuận tay với vài chiếc khăn lót xuống mặt đất rồi đỡ Lâm Lạc Thi ngồi lên.
- Lạc Thi, nước đã ấm, em chậm rãi tắm rửa, anh ở bên ngoài xem tivi, có gì cứ gọi anh.
Vương Học Bình sau khi sắp xếp tốt cho Lâm Lạc Thi, hắn cũng không làm như những gì nàng tưởng tượng, không nhào đến xé quần áo của nàng, chỉ xoay người đi ra ngoài.
Lâm Lạc Thi dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Vương Học Bình, nàng cúi đầu và thấy chiếc dây chuyền kim cương, vì vậy mà không khỏi ngây người.
/435
|