Trong ánh sáng mờ ảo, Vương Học Bình tỉnh lại từ giấc mộng, hắn lẳng lặng đứng lên đưa mắt nhìn về bốn phía, lúc này ánh trăng sáng đang thông qua ô cửa sổ lợi dụng khe hở trên rèm để xuyên vào phòng, làm cho hoàn cảnh xung quanh giống như một thế giới mờ ảo.
Vương Học Bình nhìn Lâm Lạc Thi đang ngủ say bên người, hắn không khỏi mỉm cười, hắn chậm rãi ngồi dậy, sau đó châm một điếu thuốc, khoác một bộ đồ ngủ rồi đi đến bên cạnh cửa sổ.
Từ cửa sổ nhìn xuống bên dưới, ánh đèn đường vàng vọt đang chiếu sáng bốn phương tám hướng, một chiếc xe hơi chạy vụt qua, coi như phá tan con phố yên tĩnh.
Tỉnh thành sáng sớm thật đẹp, Vương Học Bình thầm cảm thán, sau đó là chút cảm giác hưng phấn, vì phong cảnh tươi đẹp trước mắt, biết đâu trong tương lai cũng nằm trong sự cai quản của hắn.
Vương Học Bình liếc mắt nhìn Lâm Lạc Thi vẫn còn ngủ say, hắn khẽ cười, nha đầu này hâm mộ hư vinh, tính cách mềm yếu, có lẽ rất có thể còn có những tật xấu như ham ăn biếng làm, ngoài một cặp chân tuyệt đẹp thì căn bản thứ gì cũng sai.
Nếu không phải Vương Học Bình cần Lâm Lạc Thi để tiếp cận tình nhân Hồng Mộng Ngọc của Lâm Lạc Thi, biết đâu hắn sẽ không có bất kỳ liên lạc gì với cuộc sống của nàng?
Nhưng đêm qua sau quá trình đau đớn và sung sướng thì Lâm Lạc Thi đã biến thành phụ nữ của Vương Học Bình, sau này cặp chân đẹp sẽ được hắn giấu vào trong túi, cũng chỉ có mình hắn được hưởng dụng ve vuốt mà thôi.
Vương Học Bình chọc vào con quái vật Sử Phương, đây là sự việc rất bất ngờ, vì ai biết rằng thằng ngu Tào Quần kia lại công khai khiêu chiến với quyền uy của hắn?
Kết quả là ngay sau đó tạo nên một phản ứng từ trên xuống dưới, trực tiếp làm cho hoàn cảnh của Vương Học Bình trong huyện ngày càng trở nên xấu hổ.
Vương Học Bình rời khỏi cửa sổ mà chậm rãi đi về phía giường, có lẽ vì nguyên nhân tối qua rất hưng phấn nên Lâm Lạc Thi vẫn còn chìm trong mộng đẹp, khé mắt mơ hồ có chút nước mắt.
Trong phòng tràn đầy tiếng hít thở đều đặn, bên khóe miệng đỏ hồng còn có chút nước miếng, thân thể non mềm co lại thành một khối như con mèo nhỏ, cặp chân tuyệt diệu xuất hiện, làm người ta cảm thấy thương yêu.
Vương Học Bình không thể nhịn cười, hắn ngồi xuống bên giường, đưa tay cầm lấy khăn giấy khẽ lau đi nước bọt trên khóe miệng Lâm Lạc Thi, sau đó lại lợi dụng ánh đèn mờ ảo để nàng nằm thẳng người ra.
Một cảm giác thương xót bùng lên trong lòng, tối qua nha đầu này thật sự chịu không ít khổ.
Vương Học Bình khẽ nhấc chăn mỏng lên, hắn nằm xuống giường. Dưới sự trợ giúp của ánh đèn ngủ, Vương Học Bình phát hiện trên ga giường có vài gọt máu tươi, đó là sự trưởng thành của phụ nữ, là cái giá phải trả.
Sắc trời dần sáng, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào phòng, trong lòng Vương Học Bình khá sảng khoái khuây khỏa, hắn ôm lấy hình dáng mất hết sức lực của Lâm Lạc Thi, vô tình có chút đắc ý.
Lâm Lạc Thi mới nếm thử cảm giác hoan ái, nàng ôm thật chặt thân hình hùng tráng của Vương Học Bình rồi cúi thấp đầu xấu hổ, vẻ mặt si mê, gương mặt nhỏ nhắn liên tục dụi vào cổ hắn.
Vương Học Bình khẽ vuốt ve mái tóc dài của Lâm Lạc Thi, sau đó khẽ vươn tay rất tự nhiên, ghì sát người đẹp không phản kháng vào trong lòng. Hắn vùi đầu lên tóc người đẹp mà cảm nhận được mùi hương nồng nàn, hắn hít vào một hơi thật sâu, thật sự không biết nói lời nào.
Người phụ nữ trong lòng Vương Học Bình chợt kinh ngạc vì cảm giác thân mật, nhưng chỉ sau khoảnh khắc thì thân thể cứng nhắc đã trở lại như thường, vẫn an tâm nằm trong lòng hắn.
Một lát sau Vương Học Bình cảm nhận chiếc cổ của đối phương ngày càng nóng, hắn đưa ánh mắt mập mờ nhìn gương mặt đỏ ửng của người đẹp, hai tay hầu như không cần ai chỉ huy mà bắt đầu trèo đèo lội suối, khẽ ve vuốt, xoa bóa, day nhẹ...Làm cho thân thể mềm mại mãi run lên.
Một tay của Vương Học Bình đưa đến bãi cỏ nơi khe núi, khẽ chạm vào thì không ngờ nơi đây đã ướt đẫm sương sớm, bàn tay hắn tiếp tục khẽ vỗ lên phần da thịt mịn màng trắng nõn của người đẹp, chốc chốt cũng lướt qua đùi, chạy qua bãi cỏ. Thân hình mềm mại của người đẹp càng trở nên trơn mềm và run rẩy, những âm thanh mê người vang lên liên tục.
Hai bàn tay của Lâm Lạc Thi cũng bắt đầu vặn vẹo, nàng bị đánh lén, bị đùa giỡn cho điên cuồng, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng càng bùng ra nồng đậm.
Vương Học Bình khẽ cắn vành tai trong suốt long lanh của Vương Học Bình, hắn khẽ nói:
- Bảo bối ngoan, anh sẽ cho em lên thiên đường.
Sau đó bàn tay Vương Học Bình lại gia tốc.
Lâm Lạc Thi cảm thấy thân thể bồng bềnh, run rẩy, toàn thân trở nên cứng ngắc.
- Ư!
Một tiếng rên lớn vang lên.
Lâm Lạc Thi rúc đầu vào vai Vương Học Bình, âm thanh phát ra từ miệng nàng có thể nói trực tiếp vang lên bên tai hắn.
Một lúc lâu sau Lâm Lạc Thi chậm rãi trở nên yếu đuối, Vương Học Bình đặt chân nàng lên vai, dùng sức chúi xuống, hầu như gấp hẳn người nàng lại, thân thể chuyển động.
Khi Vương Học Bình thực hiện những hành động trùng kích, cặp chân đẹp của Lâm Lạc Thi đong đưa dữ dội, khi thì bị ép chặt, khi thì gập lại, biến hóa không giống nhau nhưng cực kỳ mê người.
Lâm Lạc Thi khẽ híp cặp mắt mê ly, trong miệng khẽ phát ra âm thanh chết người, liên tục nối tiếp... ....
Sau khi cuồng hoan, Lâm Lạc Thi xuống giường, sau đó ngay cả bữa trưa thì Vương Học Bình cũng coi cặp chân đẹp là thức ăn.
Hai người ôm lấy nhau, gương mặt Lâm Lạc Thi có chút hờn dỗi:
- Đều tại anh, chỗ đó của người ta đau chết.
Vương Học Bình khẽ vuốt ve lưng trần của Lâm Lạc Thi rồi khẽ cười nói:
- Là ai nói còn muốn tới?
- Hừ, không để ý đến anh.
Lâm Lạc Thi quay đầu, tỏ ra tức giận không quan tâm đến Vương Học Bình.
Vương Học Bình ngửi mùi hương trên cổ Lâm Lạc Thi rồi khẽ thử:
- Lần này trước khi đi, nhớ rõ mang về ít lễ vật với những bạn học và bạn đồng nghiệp có quan hệ tốt.
Hai mắt Lâm Lạc Thi chợt tỏa sáng, nàng nghiêng đầu dùng ánh mắt vui sướng nhìn Vương Học Bình:
- Thật sao?
- Không thật chẳng lẽ là giả sao?
Vương Học Bình nghiêm mặt, Lâm Lạc Thi vội vàng dán gương mặt nhỏ nhắn lên mặt hắn, sau đó nũng nịu kêu lên:
- Chồng, đừng giận, người ta biết sai rồi.
- À, biết sai là tốt, chúng ta thương lượng, cần mua lễ vật nào cho người thân hoặc bạn bè.
Vương Học Bình khẽ đón lời.
Không ngờ Lâm Lạc Thi mở miệng nói:
- Chồng, quản lý Hồng trước nay luôn quan tâm đến em, phần lễ vật đầu tiên chúng ta phải mua cho chị ấy.
Vương Học Bình cố ý hỏi:
- Quản lý Hồng là thượng cấp của em sao?
Lâm Lạc Thi ôm cổ Vương Học Bình cười nói:
- Là phó quản lý khu trang phục, vừa vặn là người quản lý em, hai chúng em quan hệ rất tốt, hầu như không có gì không tâm sự, nhưng gần đây hình như tâm tình của chị ấy không được tốt lắm.
Lâm Lạc Thi khá tốt, hỏi một đáp mười, líu ríu nói không yên, Vương Học Bình thi thoảng lại chen vào vài câu mấu chốt, chọc cho nàng nói chuyện không ngừng, không dứt miệng.
Ngay sau đó Vương Học Bình đã coi như nắm giữ một vài tình huống cơ bản về Hồng Mộng Ngọc.
Hồng Mộng Ngọc xuất thân bần hàn, sau khi tốt nghiệp phổ thông thì đi vào làm nhân viên bàn hàng trong đại bách hóa.
Vì chăm chỉ công tác nên Hồng Mộng Ngọc nhanh chóng được thăng cấp làm trưởng quầy, nhưng vì nàng không có bối cảnh nên không tiếp tục được tấn chức.
Mãi đến năm ngoái, dưới tình huống không có bất kỳ dấu hiệu nào, Hồng Mộng Ngọc được đề bạt làm phó quản lý khu trang phục, phân công quản lý mua sắm.
Vương Học Bình nghe thì hiểu ra ngay, có lẽ Hồng Mộng Ngọc đã rơi vào trong lòng Sử Phương, nếu không thì nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Theo lời nói của Lâm Lạc Thi, có vài lần nàng thấy sau khi tan việc Hồng Mộng Ngọc leo lên một chiếc xe, không biết đi đâu.
Hơn nữa Hồng Mộng Ngọc ngoài cố một chiếc máy nhắn tin, còn có một chiếc điện thoại.
Vương Học Bình cười cười, hắn nói với Lâm Lạc Thi:
- Anh có một người khách làm kinh doanh trang phục, đến lúc đó có thể liên lạc với quản lý Hồng của em.
Lâm Lạc Thi chợt thốt ra số máu nhắn tin của Hồng Mộng Ngọc, nhưng nàng không biết số điện thoại của đối phương.
Vương Học Bình nhớ thật kỹ số nhắn tin quan trọng này, quan trọng hơn đây là một chiếc máy nhắn tin Trung Quốc, nếu đi gọi điện thoại thì sẽ để lại chút manh mối hữu dụng.
Vương Học Bình lại hỏi chút tập quán sinh hoạt của Hồng Mộng Ngọc, địa chỉ nhà, dưới tình huống Lâm Lạc Thi vẫn hồn nhiên chưa phát hiện vấn đề, hắn đã nắm giữ khá nhiều tin tức.
Sau đó dựa theo kế hoạch của Vương Học Bình, tiểu nha đầu Lâm Lạc Thi này có tác dụng quan trọng trong lúc ban đầu, đây cũng là nguyên nhân mà hắn muốn ăn nàng.
Tất nhiên một cặp chân đẹp cũng hấp dẫn sự chú ý của Vương Học Bình.
Vương Học Bình ôm lấy Lâm Lạc Thi, hắn khẽ đẩy nàng xuống giường rồi cúi đầu hôn, nàng tưởng rằng hắn tiếp tục phát động xu thế chinh phạt, vì vậy trái tim đập lên rộn rã, lại dùng hai tay che giữa đùi rồi đau khổ cầu xin:
- Chồng, em thật sự không chịu nổi, phía dưới đau lắm.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Ngốc quá, anh biết em khổ cực nên cố ý cho em nghỉ ngơi, anh ra ngoài làm chút chuyện, em ngoan ngoãn ngủ đi.
Lâm Lạc Thi cười ngượng ngùng, nàng nói:
- Chồng, anh thật tốt.
Vương Học Bình khẽ có một ý nghĩ, hắn không khỏi nở nụ cười. Nếu xét theo logic nào đó, tuy Vương Học Bình muốn cơ thể của Lâm Lạc Thi, nhưng cũng muốn cho nha đầu này tránh khỏi vận mệnh tương lai bị người ta bắt được và chơi chán rồi vứt bỏ, coi như cũng là cứu vớt.
Vương Học Bình nhìn Lâm Lạc Thi đang ngủ say bên người, hắn không khỏi mỉm cười, hắn chậm rãi ngồi dậy, sau đó châm một điếu thuốc, khoác một bộ đồ ngủ rồi đi đến bên cạnh cửa sổ.
Từ cửa sổ nhìn xuống bên dưới, ánh đèn đường vàng vọt đang chiếu sáng bốn phương tám hướng, một chiếc xe hơi chạy vụt qua, coi như phá tan con phố yên tĩnh.
Tỉnh thành sáng sớm thật đẹp, Vương Học Bình thầm cảm thán, sau đó là chút cảm giác hưng phấn, vì phong cảnh tươi đẹp trước mắt, biết đâu trong tương lai cũng nằm trong sự cai quản của hắn.
Vương Học Bình liếc mắt nhìn Lâm Lạc Thi vẫn còn ngủ say, hắn khẽ cười, nha đầu này hâm mộ hư vinh, tính cách mềm yếu, có lẽ rất có thể còn có những tật xấu như ham ăn biếng làm, ngoài một cặp chân tuyệt đẹp thì căn bản thứ gì cũng sai.
Nếu không phải Vương Học Bình cần Lâm Lạc Thi để tiếp cận tình nhân Hồng Mộng Ngọc của Lâm Lạc Thi, biết đâu hắn sẽ không có bất kỳ liên lạc gì với cuộc sống của nàng?
Nhưng đêm qua sau quá trình đau đớn và sung sướng thì Lâm Lạc Thi đã biến thành phụ nữ của Vương Học Bình, sau này cặp chân đẹp sẽ được hắn giấu vào trong túi, cũng chỉ có mình hắn được hưởng dụng ve vuốt mà thôi.
Vương Học Bình chọc vào con quái vật Sử Phương, đây là sự việc rất bất ngờ, vì ai biết rằng thằng ngu Tào Quần kia lại công khai khiêu chiến với quyền uy của hắn?
Kết quả là ngay sau đó tạo nên một phản ứng từ trên xuống dưới, trực tiếp làm cho hoàn cảnh của Vương Học Bình trong huyện ngày càng trở nên xấu hổ.
Vương Học Bình rời khỏi cửa sổ mà chậm rãi đi về phía giường, có lẽ vì nguyên nhân tối qua rất hưng phấn nên Lâm Lạc Thi vẫn còn chìm trong mộng đẹp, khé mắt mơ hồ có chút nước mắt.
Trong phòng tràn đầy tiếng hít thở đều đặn, bên khóe miệng đỏ hồng còn có chút nước miếng, thân thể non mềm co lại thành một khối như con mèo nhỏ, cặp chân tuyệt diệu xuất hiện, làm người ta cảm thấy thương yêu.
Vương Học Bình không thể nhịn cười, hắn ngồi xuống bên giường, đưa tay cầm lấy khăn giấy khẽ lau đi nước bọt trên khóe miệng Lâm Lạc Thi, sau đó lại lợi dụng ánh đèn mờ ảo để nàng nằm thẳng người ra.
Một cảm giác thương xót bùng lên trong lòng, tối qua nha đầu này thật sự chịu không ít khổ.
Vương Học Bình khẽ nhấc chăn mỏng lên, hắn nằm xuống giường. Dưới sự trợ giúp của ánh đèn ngủ, Vương Học Bình phát hiện trên ga giường có vài gọt máu tươi, đó là sự trưởng thành của phụ nữ, là cái giá phải trả.
Sắc trời dần sáng, ánh sáng từ bên ngoài hắt vào phòng, trong lòng Vương Học Bình khá sảng khoái khuây khỏa, hắn ôm lấy hình dáng mất hết sức lực của Lâm Lạc Thi, vô tình có chút đắc ý.
Lâm Lạc Thi mới nếm thử cảm giác hoan ái, nàng ôm thật chặt thân hình hùng tráng của Vương Học Bình rồi cúi thấp đầu xấu hổ, vẻ mặt si mê, gương mặt nhỏ nhắn liên tục dụi vào cổ hắn.
Vương Học Bình khẽ vuốt ve mái tóc dài của Lâm Lạc Thi, sau đó khẽ vươn tay rất tự nhiên, ghì sát người đẹp không phản kháng vào trong lòng. Hắn vùi đầu lên tóc người đẹp mà cảm nhận được mùi hương nồng nàn, hắn hít vào một hơi thật sâu, thật sự không biết nói lời nào.
Người phụ nữ trong lòng Vương Học Bình chợt kinh ngạc vì cảm giác thân mật, nhưng chỉ sau khoảnh khắc thì thân thể cứng nhắc đã trở lại như thường, vẫn an tâm nằm trong lòng hắn.
Một lát sau Vương Học Bình cảm nhận chiếc cổ của đối phương ngày càng nóng, hắn đưa ánh mắt mập mờ nhìn gương mặt đỏ ửng của người đẹp, hai tay hầu như không cần ai chỉ huy mà bắt đầu trèo đèo lội suối, khẽ ve vuốt, xoa bóa, day nhẹ...Làm cho thân thể mềm mại mãi run lên.
Một tay của Vương Học Bình đưa đến bãi cỏ nơi khe núi, khẽ chạm vào thì không ngờ nơi đây đã ướt đẫm sương sớm, bàn tay hắn tiếp tục khẽ vỗ lên phần da thịt mịn màng trắng nõn của người đẹp, chốc chốt cũng lướt qua đùi, chạy qua bãi cỏ. Thân hình mềm mại của người đẹp càng trở nên trơn mềm và run rẩy, những âm thanh mê người vang lên liên tục.
Hai bàn tay của Lâm Lạc Thi cũng bắt đầu vặn vẹo, nàng bị đánh lén, bị đùa giỡn cho điên cuồng, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng càng bùng ra nồng đậm.
Vương Học Bình khẽ cắn vành tai trong suốt long lanh của Vương Học Bình, hắn khẽ nói:
- Bảo bối ngoan, anh sẽ cho em lên thiên đường.
Sau đó bàn tay Vương Học Bình lại gia tốc.
Lâm Lạc Thi cảm thấy thân thể bồng bềnh, run rẩy, toàn thân trở nên cứng ngắc.
- Ư!
Một tiếng rên lớn vang lên.
Lâm Lạc Thi rúc đầu vào vai Vương Học Bình, âm thanh phát ra từ miệng nàng có thể nói trực tiếp vang lên bên tai hắn.
Một lúc lâu sau Lâm Lạc Thi chậm rãi trở nên yếu đuối, Vương Học Bình đặt chân nàng lên vai, dùng sức chúi xuống, hầu như gấp hẳn người nàng lại, thân thể chuyển động.
Khi Vương Học Bình thực hiện những hành động trùng kích, cặp chân đẹp của Lâm Lạc Thi đong đưa dữ dội, khi thì bị ép chặt, khi thì gập lại, biến hóa không giống nhau nhưng cực kỳ mê người.
Lâm Lạc Thi khẽ híp cặp mắt mê ly, trong miệng khẽ phát ra âm thanh chết người, liên tục nối tiếp... ....
Sau khi cuồng hoan, Lâm Lạc Thi xuống giường, sau đó ngay cả bữa trưa thì Vương Học Bình cũng coi cặp chân đẹp là thức ăn.
Hai người ôm lấy nhau, gương mặt Lâm Lạc Thi có chút hờn dỗi:
- Đều tại anh, chỗ đó của người ta đau chết.
Vương Học Bình khẽ vuốt ve lưng trần của Lâm Lạc Thi rồi khẽ cười nói:
- Là ai nói còn muốn tới?
- Hừ, không để ý đến anh.
Lâm Lạc Thi quay đầu, tỏ ra tức giận không quan tâm đến Vương Học Bình.
Vương Học Bình ngửi mùi hương trên cổ Lâm Lạc Thi rồi khẽ thử:
- Lần này trước khi đi, nhớ rõ mang về ít lễ vật với những bạn học và bạn đồng nghiệp có quan hệ tốt.
Hai mắt Lâm Lạc Thi chợt tỏa sáng, nàng nghiêng đầu dùng ánh mắt vui sướng nhìn Vương Học Bình:
- Thật sao?
- Không thật chẳng lẽ là giả sao?
Vương Học Bình nghiêm mặt, Lâm Lạc Thi vội vàng dán gương mặt nhỏ nhắn lên mặt hắn, sau đó nũng nịu kêu lên:
- Chồng, đừng giận, người ta biết sai rồi.
- À, biết sai là tốt, chúng ta thương lượng, cần mua lễ vật nào cho người thân hoặc bạn bè.
Vương Học Bình khẽ đón lời.
Không ngờ Lâm Lạc Thi mở miệng nói:
- Chồng, quản lý Hồng trước nay luôn quan tâm đến em, phần lễ vật đầu tiên chúng ta phải mua cho chị ấy.
Vương Học Bình cố ý hỏi:
- Quản lý Hồng là thượng cấp của em sao?
Lâm Lạc Thi ôm cổ Vương Học Bình cười nói:
- Là phó quản lý khu trang phục, vừa vặn là người quản lý em, hai chúng em quan hệ rất tốt, hầu như không có gì không tâm sự, nhưng gần đây hình như tâm tình của chị ấy không được tốt lắm.
Lâm Lạc Thi khá tốt, hỏi một đáp mười, líu ríu nói không yên, Vương Học Bình thi thoảng lại chen vào vài câu mấu chốt, chọc cho nàng nói chuyện không ngừng, không dứt miệng.
Ngay sau đó Vương Học Bình đã coi như nắm giữ một vài tình huống cơ bản về Hồng Mộng Ngọc.
Hồng Mộng Ngọc xuất thân bần hàn, sau khi tốt nghiệp phổ thông thì đi vào làm nhân viên bàn hàng trong đại bách hóa.
Vì chăm chỉ công tác nên Hồng Mộng Ngọc nhanh chóng được thăng cấp làm trưởng quầy, nhưng vì nàng không có bối cảnh nên không tiếp tục được tấn chức.
Mãi đến năm ngoái, dưới tình huống không có bất kỳ dấu hiệu nào, Hồng Mộng Ngọc được đề bạt làm phó quản lý khu trang phục, phân công quản lý mua sắm.
Vương Học Bình nghe thì hiểu ra ngay, có lẽ Hồng Mộng Ngọc đã rơi vào trong lòng Sử Phương, nếu không thì nào có chuyện trùng hợp như vậy?
Theo lời nói của Lâm Lạc Thi, có vài lần nàng thấy sau khi tan việc Hồng Mộng Ngọc leo lên một chiếc xe, không biết đi đâu.
Hơn nữa Hồng Mộng Ngọc ngoài cố một chiếc máy nhắn tin, còn có một chiếc điện thoại.
Vương Học Bình cười cười, hắn nói với Lâm Lạc Thi:
- Anh có một người khách làm kinh doanh trang phục, đến lúc đó có thể liên lạc với quản lý Hồng của em.
Lâm Lạc Thi chợt thốt ra số máu nhắn tin của Hồng Mộng Ngọc, nhưng nàng không biết số điện thoại của đối phương.
Vương Học Bình nhớ thật kỹ số nhắn tin quan trọng này, quan trọng hơn đây là một chiếc máy nhắn tin Trung Quốc, nếu đi gọi điện thoại thì sẽ để lại chút manh mối hữu dụng.
Vương Học Bình lại hỏi chút tập quán sinh hoạt của Hồng Mộng Ngọc, địa chỉ nhà, dưới tình huống Lâm Lạc Thi vẫn hồn nhiên chưa phát hiện vấn đề, hắn đã nắm giữ khá nhiều tin tức.
Sau đó dựa theo kế hoạch của Vương Học Bình, tiểu nha đầu Lâm Lạc Thi này có tác dụng quan trọng trong lúc ban đầu, đây cũng là nguyên nhân mà hắn muốn ăn nàng.
Tất nhiên một cặp chân đẹp cũng hấp dẫn sự chú ý của Vương Học Bình.
Vương Học Bình ôm lấy Lâm Lạc Thi, hắn khẽ đẩy nàng xuống giường rồi cúi đầu hôn, nàng tưởng rằng hắn tiếp tục phát động xu thế chinh phạt, vì vậy trái tim đập lên rộn rã, lại dùng hai tay che giữa đùi rồi đau khổ cầu xin:
- Chồng, em thật sự không chịu nổi, phía dưới đau lắm.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Ngốc quá, anh biết em khổ cực nên cố ý cho em nghỉ ngơi, anh ra ngoài làm chút chuyện, em ngoan ngoãn ngủ đi.
Lâm Lạc Thi cười ngượng ngùng, nàng nói:
- Chồng, anh thật tốt.
Vương Học Bình khẽ có một ý nghĩ, hắn không khỏi nở nụ cười. Nếu xét theo logic nào đó, tuy Vương Học Bình muốn cơ thể của Lâm Lạc Thi, nhưng cũng muốn cho nha đầu này tránh khỏi vận mệnh tương lai bị người ta bắt được và chơi chán rồi vứt bỏ, coi như cũng là cứu vớt.
/435
|