Vương Học Bình bàn chuyện một đêm với Từ Dương, sáng hôm sau Từ Dương mang theo tiền lên thành phố.
Ba ngày sau Vương Học Bình chạy lên thành phố, hắn đến nhà Cao Thành Thu.
Cao Thành Thu ngồi lên xe rồi cười tủm tỉm nói:
- Cậu Vương, vất vả cậu rồi.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Tôi là anh Cao là chiến hữu lâu nay, chút việc nhỏ này có đáng gì?
Cao Thành Thu biết về Vương Học Bình từ trước khi vặn ngã Lý Đại Giang, lúc đó Vương Học Bình muốn nhờ hắn để liên lạc với phó bí thư thị ủy Kim Hữu Công.
- Cậu Vương, cậu là người nhớ tình bạn cũ, không giống như một số người, qua sông quên cầu.
Cao Thành Thu cảm khái.
Vương Học Bình dù sao cũng chỉ ở dưới huyện Nam Vân, hắn khá bế tắc với tin tức trên thành phố, vì vậy tò mò hỏi Cao Thành Thu:
- Anh Cao, có chuyện gì sao?
- Ôi, một lời khó nói cho hết.
Cao Thành Thu lắc đầu, ánh mắt lại liếc về phía lái xe Lưu.
Vương Học Bình coi như hiểu ý, Cao Thành Thu kiêng kỵ lái xe Lưu, vì vậy hắn cười nói:
- Tất cả là người một nhà, sẽ không truyền ra ngoài.
Với kinh nghiệm liên hệ nhiều lần giữa Cao Thành Thu và Vương Học Bình, Cao Thành Thu biết rất rõ một quan điểm, đó là Vương Học Bình cực kỳ thận trọng trong lời nói và việc làm, chỉ biết hiện thực, không nói suông.
- Ôi, sắp tổ chức hội nghị đại biểu nhân dân nhưng trên thành phố lại có người cố ý khuấy đục nước, cắn ngược lại chủ tịch Kim.
Cao Thành Thu vẫn không nói rõ ràng.
Vương Học Bình trong lòng khẽ động, hắn nói:
- Cấp phó trong khối chính quyền thành phố thật sự không phải là đèn cạn dầu.
- Đúng vậy, có vài người lòng tham không đáy rắn nuốt voi, ngoài sáng thì tỏ ra đường hoàng, trong tối lại cắn ngược lại, đúng là rất lợi hại.
Cao Thành Thu nói đến đúng trọng điểm thì dừng, nhưng Vương Học Bình đã hoàn toàn hiểu rõ, âm thầm giở trò không phải Sử Phương thì là ai?
Sự việc đã rõ ràng, trong tất cả nhân vật cấp phó ở khối chính quyền thành phố, người có gan đấu tay đôi với Kim Hữu Công, ngoài thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ Sử Phương thì các nhân vật cấp phó khác không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vương Học Bình đang lo không có quan hệ trên thành phố, dù lấy được tài liệu về Sử Phương cũng khó ra tay, hôm nay mọi thứ đã thông, coi như là chuyện tốt.
- Ha ha, anh Cao, chúng ta buông lỏng chơi đùa hai ngày, tôi giúp anh thả lỏng một chút.
Vương Học Bình mời thuốc Cao Thành Thu.
Cao Thành Thu đốt thuốc, hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ chủ tịch Kim dù sao cũng là chủ tịch Kim, trước khi tổ chức hội nghị đại biểu nhân dân đã lợi dụng chuyến xuất ngoại khảo sát với chủ tịch Hà mà quyết đoán kéo cả Sử Phương đi cùng.
Dù Kim Hữu Công chưa nói nhưng Cao Thành Thu thân là thư ký của lãnh đạo, hắn có thể thầm phán đoán ra thâm ý của lãnh đạo.
Đợi đến mười lăm ngày sau, khi chuyến khảo sát kết thúc, khi đó hội nghị đại biểu nhân dân sẽ khai mạc, đến khi đó dù Sử Phương giở trò thì phạm vi cũng rút ngắn lại, lực uy hiếp sẽ giảm đi rất nhiều.
Sử Phương cũng là người có chỗ dựa trên tỉnh, vì vậy hắn mới mạo hiểm dám khiêu chiến với Kim Hữu Công, cũng làm cho Kim Hữu Công rất đau đầu.
Kim Hữu Công bị ép vào đường cùng, quyết định nhanh chóng ra tay, chọn phương pháp diệu hổ ly sơn.
Chỉ xét quy tắc trong đảng thì nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố sẽ không thể nào xuất hiện tình huống xấu.
Theo phân tích của Cao Thành Thu thì Kim Hữu Công hiểu rõ quy tắc của trò chơi tuyển cử. Vì dựa theo quy định bất thành văn thì anh Chu bí thư thị ủy sẽ là chủ nhiệm ủy ban tuyển cử, lão nhất định là người phụ trách kết quả tuyển cử.
Nếu Kim Hữu Công không được tuyển cử, như vậy anh Chu sẽ khó thể nào sống khá giả, đây là một biểu hiện vô năng, sẽ làm cho thường ủy tỉnh ủy sinh ra nghi vấn với năng lực của lão.
Vì vậy Kim Hữu Công xuất ngoại giống như không tập trung lực lượng thu hút đầu phiếu, thật ra lão chỉ có ý đồ kiềm chế Sử Phương ở bên cạnh mình.
Thời đại này thông tin truyền thông trong nước không như thời sau, điện thoại "bộ đàm" chỉ có thể cầm đi dạo trong tỉnh, điện thoại di động toàn cầu còn chưa xuất hiện.
Chỉ cần ra nước ngoài thì Sử Phương sẽ khó thể liên hệ với bộ hạ trong thành phố, điều này cũng nằm trong tính toán của Kim Hữu Công. Dù Kim Hữu Công không bỏ phiếu nhưng bí thư Chu dù suy nghĩ thế nào thì cũng vì uy tín của mình mà ra tay giúp đỡ.
Bí thư thị ủy tự mình ra mặt nói vài lời với các đại biểu, thật ra còn có hiệu quả tốt hơn so với tình huống Kim Hữu Công tự ra mặt.
Tất nhiên Vương Học Bình không thể hiểu rõ tâm tư này của Cao Thành Thu, nhưng hắn lại biết chủ tịch Kim Hữu Công và phó chủ tịch Sử Phương có mâu thuẫn, như vậy là quá đủ.
- Ha ha, hôm nay buông lỏng một chút, xem như buồn bực khá lâu rồi.
Cao Thành Thu móc điện thoại ra liên hệ một lượt, sau đó cười nói với Vương Học Bình:
- Đúng là trùng hợp, vài anh bạn của tôi đều đang tập trung ở khách sạn Hồng Hải, chuẩn bị mở tiệc, gọi chúng ta qua góp vui. Nếu không thì chúng ta đi ăn uống no say, sau đó lại đi câu cá?
Vương Học Bình vốn chỉ ôm tâm tư vui chơi, tất nhiên sẽ cười đồng ý.
Khách sạn Hồng Hải không tính là xa, lái xe chưa đến mười phút.
Cao Thành Thu từ xa đã trông thấy một tên mập mặc áo đen đứng chờ ngoài cổng, xe còn chưa dừng lại thì tên này đa tiến lên duỗi hai tay hướng về phía Cao Thành Thu cười hì hì:
- Thư ký Cao, tôi được các anh em ủy thác ra đây đón tiếp anh.
Cao Thành Thu vừa bắt tay vừa vỗ vỗ vai tên mập rồi cười nói:
- Anh Chu, cả tháng nay không cùng nhau tụ tập rồi thì phải?
- Đúng vậy, đã cả tháng rồi chưa được gặp long nhan của thư ký Cao, thật sự muốn chết, một ngày không gặp như cách ba thu, một tháng không gặp thật sự đâu phải là ba năm? Phải nói là trông mỏi mắt.
Tên mập rất khéo nói, liên tục chọc cho Cao Thành Thu cười lớn.
- Ha ha, anh Chu, giới thiệu cho anh, đây là chủ nhiệm Vương Học Bình của khu quy hoạch huyện Nam Vân.
Cao Thành Thu quay đầu giới thiệu với Vương Học Bình:
- Cậu Học Bình, đây là cục trưởng Chu Huyền, là cục trưởng cục công an quận Vân Bắc.
- À, chào chủ nhiệm Vương.
Chu Huyền cười bắt tay với Vương Học Bình, lúc này Vương Học Bình cũng phát hiện trên mặt đối phương vẫn mang theo nụ cười nhưng rõ ràng không còn cảm giác thân mật như đối với Cao Thành Thu.
Người trong quan trường thì thực lực mới quan trọng, Chu Huyền tuy chỉ là cục trưởng cục công an một quận, nhưng dựa theo lệ cũ thì cũng là thường ủy quận, cấp bậc là phó ban, thực quyền trong tay là không nhỏ.
Vương Học Bình chẳng qua chỉ là một vị phó chủ nhiệm khu quy hoạch dưới huyện, tất nhiên không thể lọt vào mắt Chu Huyền.
Ba người vừa nói vừa đi vào, nhân viên phục vụ đều nhận ra Chu Huyền, vì vậy liên tục nghe tiếng hỏi thăm ân cần;
- Chào cục trưởng Chu.
Cao Thành Thu nói đùa:
- Không ngờ cục trưởng Chu lại có nhân duyên như vậy, tiểu đệ bội phục sát đất.
Chu Huyền nghe thấy vậy thì cười híp mắt.
Vào phòng, Cao Thành Thu lúc này mới thấy rõ những vị bạn cũ đều ở bên trong, gồm phó tổng biên tập Thôi Liễu nhật báo Vân Châu, trưởng phòng điều tra thuế thành phố Tiền Đông Phương, còn có phó phòng tài chính Tần Hoa, mọi người cùng tụ tập, bầu không khí náo nhiệt.
Vương Học Bình bắt tay chào hỏi những người này, hắn thầm nghĩ, hôm nay đám người trình diện ở đây có lẽ là vòng tròn quan hệ nhỏ hẹp của Cao Thành Thu, chỉ cần nhìn vào biểu hiện quen biết thì có thể thấy thời gian biết nhau là không ngắn.
Lúc này có vài vị tiểu thư tiến vào, trong tay là những chai đồ uống đủ màu, Chu Huyền tự chủ trương, chỉ vào chai Mao Đài:
- Bình thường hay uống Mao Đài, hôm nay đổi sang rượu Ngũ Lương.
Một lúc sau đã có đầy đủ món bày ra trên bàn, Chu Huyền nâng ly rượu nói:
- Các huynh đệ, chúng ta đã có một khoảng thời gian chưa tụ hội, mời mọi người làm một ly.
Chu Huyền nói xong thì ngửa cổ uống cạn.
Rượu qua ba vòng, Vương Học Bình và đám người này đã quen thuộc hơn, vì đám người này đều tinh tế phát hiện Cao Thành Thu đặc biệt xem trọng Vương Học Bình, hai người liên tục nâng ly, thật sự có hương vị anh em đáng tin.
Sau khi cơm nước xong thì Chu Huyền đề nghị mướn phòng đánh bài, mọi người hưởng ứng, vì vậy lên lầu vào phòng chuyên dùng đánh bài.
Vào phòng Chu Huyền vung tay hào sảng nói:
- Các anh em, vẫn quy củ cũ, một "đam thủy".
Chu Huyền nói lời này thì cố ý nhìn về phía Vương Học Bình, giống như nghi ngờ hắn không thể chịu đựng được mức tiêu phí này.
Vương Học Bình biết rất rõ một "đam thủy" chính là ngôn ngữ sòng bài, đại biểu cho hàng trăm, có nghĩa là một ván một trăm đồng, vào thời này thì đây là con số lớn.
Vương Học Bình cũng không có vấn đề, trong túi hắn lúc nào cũng có vài chục ngàn, binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, không có vấn đề gì.
Chu Huyền vừa nói xong, Vương Học Bình cũng muốn nhìn xem biểu cảm của mỗi người.
Tiền Đông Phương và Tần Hoa đều cười tùy ý, vẻ mặt vị phó tổng biên tập Thôi Liễu của nhật báo Vân Châu thì có hơi khó khăn.
Lúc này ông chủ khách sạn Hồng Hải gõ cửa phòng tiến vào nói:
- Mọi người là khách phương xa, chắc chắn không mang theo nhiều tiền, tôi đã sớm chuẩn bị xong, mời mọi người dùng.
Ông chủ khách sạn vừa nói vừa đặt vài phong thư nặng trịch xuống, sau đó xếp vào trị trí của mỗi người.
Vương Học Bình thấy tình cảnh này thì từ chối tham gia, thu tiền của ông chủ khách sạn sao được? Tiền Đông Phương thấy Vương Học Bình từ chối thì cũng cười nói:
- Tôi và chủ nhiệm Vương sẽ quan sát, các anh cứ chơi thoải mái.
Cao Thành Thu cho rằng Vương Học Bình không thích hợp với hoàn cảnh này, vì vậy cũng không miễn cưỡng mà ngồi vào bàn.
Sau khi phân chia đông tây nam bắc thì bốn người bắt đầu chơi mạt chược.
Vương Học Bình ngồi lẳng lặng bên cạnh Cao Thành Thu, hắn chỉ xem mà không lên tiếng. Sau khi chơi vài vòng, Vương Học Bình phát hiện bài của Thôi Liễu khá tốt, thường hay thắng, mà Chu Huyền và Tần Hoa thì khác.
Chỉ cần nhìn động tác tẩy và đánh bài thì biết Chu Huyền và Tần Hoa chơi bài rất tốt, nhưng mỗi khi Cao Thành Thu xả bài thì bọn họ đều làm tròn nhiệm vụ pháo hôi.
Đây là mạt chược nghiệp vụ, chỉ cần nhìn thái độ thì biết Chu Huyền và Tần Hoa có thực quyền ngang nhau, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện là không nhỏ.
Nếu so sánh thì Thôi Liễu kém hơn hai người Chu Tần rất nhiều, nhưng người này không biết chức phận, khó trách chỉ là một phó tổng biên tập nhật báo thành phố
Ba ngày sau Vương Học Bình chạy lên thành phố, hắn đến nhà Cao Thành Thu.
Cao Thành Thu ngồi lên xe rồi cười tủm tỉm nói:
- Cậu Vương, vất vả cậu rồi.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Tôi là anh Cao là chiến hữu lâu nay, chút việc nhỏ này có đáng gì?
Cao Thành Thu biết về Vương Học Bình từ trước khi vặn ngã Lý Đại Giang, lúc đó Vương Học Bình muốn nhờ hắn để liên lạc với phó bí thư thị ủy Kim Hữu Công.
- Cậu Vương, cậu là người nhớ tình bạn cũ, không giống như một số người, qua sông quên cầu.
Cao Thành Thu cảm khái.
Vương Học Bình dù sao cũng chỉ ở dưới huyện Nam Vân, hắn khá bế tắc với tin tức trên thành phố, vì vậy tò mò hỏi Cao Thành Thu:
- Anh Cao, có chuyện gì sao?
- Ôi, một lời khó nói cho hết.
Cao Thành Thu lắc đầu, ánh mắt lại liếc về phía lái xe Lưu.
Vương Học Bình coi như hiểu ý, Cao Thành Thu kiêng kỵ lái xe Lưu, vì vậy hắn cười nói:
- Tất cả là người một nhà, sẽ không truyền ra ngoài.
Với kinh nghiệm liên hệ nhiều lần giữa Cao Thành Thu và Vương Học Bình, Cao Thành Thu biết rất rõ một quan điểm, đó là Vương Học Bình cực kỳ thận trọng trong lời nói và việc làm, chỉ biết hiện thực, không nói suông.
- Ôi, sắp tổ chức hội nghị đại biểu nhân dân nhưng trên thành phố lại có người cố ý khuấy đục nước, cắn ngược lại chủ tịch Kim.
Cao Thành Thu vẫn không nói rõ ràng.
Vương Học Bình trong lòng khẽ động, hắn nói:
- Cấp phó trong khối chính quyền thành phố thật sự không phải là đèn cạn dầu.
- Đúng vậy, có vài người lòng tham không đáy rắn nuốt voi, ngoài sáng thì tỏ ra đường hoàng, trong tối lại cắn ngược lại, đúng là rất lợi hại.
Cao Thành Thu nói đến đúng trọng điểm thì dừng, nhưng Vương Học Bình đã hoàn toàn hiểu rõ, âm thầm giở trò không phải Sử Phương thì là ai?
Sự việc đã rõ ràng, trong tất cả nhân vật cấp phó ở khối chính quyền thành phố, người có gan đấu tay đôi với Kim Hữu Công, ngoài thường ủy thị ủy, phó chủ tịch thường vụ Sử Phương thì các nhân vật cấp phó khác không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Vương Học Bình đang lo không có quan hệ trên thành phố, dù lấy được tài liệu về Sử Phương cũng khó ra tay, hôm nay mọi thứ đã thông, coi như là chuyện tốt.
- Ha ha, anh Cao, chúng ta buông lỏng chơi đùa hai ngày, tôi giúp anh thả lỏng một chút.
Vương Học Bình mời thuốc Cao Thành Thu.
Cao Thành Thu đốt thuốc, hít một hơi thật sâu, thầm nghĩ chủ tịch Kim dù sao cũng là chủ tịch Kim, trước khi tổ chức hội nghị đại biểu nhân dân đã lợi dụng chuyến xuất ngoại khảo sát với chủ tịch Hà mà quyết đoán kéo cả Sử Phương đi cùng.
Dù Kim Hữu Công chưa nói nhưng Cao Thành Thu thân là thư ký của lãnh đạo, hắn có thể thầm phán đoán ra thâm ý của lãnh đạo.
Đợi đến mười lăm ngày sau, khi chuyến khảo sát kết thúc, khi đó hội nghị đại biểu nhân dân sẽ khai mạc, đến khi đó dù Sử Phương giở trò thì phạm vi cũng rút ngắn lại, lực uy hiếp sẽ giảm đi rất nhiều.
Sử Phương cũng là người có chỗ dựa trên tỉnh, vì vậy hắn mới mạo hiểm dám khiêu chiến với Kim Hữu Công, cũng làm cho Kim Hữu Công rất đau đầu.
Kim Hữu Công bị ép vào đường cùng, quyết định nhanh chóng ra tay, chọn phương pháp diệu hổ ly sơn.
Chỉ xét quy tắc trong đảng thì nhân tuyển cho vị trí chủ tịch thành phố sẽ không thể nào xuất hiện tình huống xấu.
Theo phân tích của Cao Thành Thu thì Kim Hữu Công hiểu rõ quy tắc của trò chơi tuyển cử. Vì dựa theo quy định bất thành văn thì anh Chu bí thư thị ủy sẽ là chủ nhiệm ủy ban tuyển cử, lão nhất định là người phụ trách kết quả tuyển cử.
Nếu Kim Hữu Công không được tuyển cử, như vậy anh Chu sẽ khó thể nào sống khá giả, đây là một biểu hiện vô năng, sẽ làm cho thường ủy tỉnh ủy sinh ra nghi vấn với năng lực của lão.
Vì vậy Kim Hữu Công xuất ngoại giống như không tập trung lực lượng thu hút đầu phiếu, thật ra lão chỉ có ý đồ kiềm chế Sử Phương ở bên cạnh mình.
Thời đại này thông tin truyền thông trong nước không như thời sau, điện thoại "bộ đàm" chỉ có thể cầm đi dạo trong tỉnh, điện thoại di động toàn cầu còn chưa xuất hiện.
Chỉ cần ra nước ngoài thì Sử Phương sẽ khó thể liên hệ với bộ hạ trong thành phố, điều này cũng nằm trong tính toán của Kim Hữu Công. Dù Kim Hữu Công không bỏ phiếu nhưng bí thư Chu dù suy nghĩ thế nào thì cũng vì uy tín của mình mà ra tay giúp đỡ.
Bí thư thị ủy tự mình ra mặt nói vài lời với các đại biểu, thật ra còn có hiệu quả tốt hơn so với tình huống Kim Hữu Công tự ra mặt.
Tất nhiên Vương Học Bình không thể hiểu rõ tâm tư này của Cao Thành Thu, nhưng hắn lại biết chủ tịch Kim Hữu Công và phó chủ tịch Sử Phương có mâu thuẫn, như vậy là quá đủ.
- Ha ha, hôm nay buông lỏng một chút, xem như buồn bực khá lâu rồi.
Cao Thành Thu móc điện thoại ra liên hệ một lượt, sau đó cười nói với Vương Học Bình:
- Đúng là trùng hợp, vài anh bạn của tôi đều đang tập trung ở khách sạn Hồng Hải, chuẩn bị mở tiệc, gọi chúng ta qua góp vui. Nếu không thì chúng ta đi ăn uống no say, sau đó lại đi câu cá?
Vương Học Bình vốn chỉ ôm tâm tư vui chơi, tất nhiên sẽ cười đồng ý.
Khách sạn Hồng Hải không tính là xa, lái xe chưa đến mười phút.
Cao Thành Thu từ xa đã trông thấy một tên mập mặc áo đen đứng chờ ngoài cổng, xe còn chưa dừng lại thì tên này đa tiến lên duỗi hai tay hướng về phía Cao Thành Thu cười hì hì:
- Thư ký Cao, tôi được các anh em ủy thác ra đây đón tiếp anh.
Cao Thành Thu vừa bắt tay vừa vỗ vỗ vai tên mập rồi cười nói:
- Anh Chu, cả tháng nay không cùng nhau tụ tập rồi thì phải?
- Đúng vậy, đã cả tháng rồi chưa được gặp long nhan của thư ký Cao, thật sự muốn chết, một ngày không gặp như cách ba thu, một tháng không gặp thật sự đâu phải là ba năm? Phải nói là trông mỏi mắt.
Tên mập rất khéo nói, liên tục chọc cho Cao Thành Thu cười lớn.
- Ha ha, anh Chu, giới thiệu cho anh, đây là chủ nhiệm Vương Học Bình của khu quy hoạch huyện Nam Vân.
Cao Thành Thu quay đầu giới thiệu với Vương Học Bình:
- Cậu Học Bình, đây là cục trưởng Chu Huyền, là cục trưởng cục công an quận Vân Bắc.
- À, chào chủ nhiệm Vương.
Chu Huyền cười bắt tay với Vương Học Bình, lúc này Vương Học Bình cũng phát hiện trên mặt đối phương vẫn mang theo nụ cười nhưng rõ ràng không còn cảm giác thân mật như đối với Cao Thành Thu.
Người trong quan trường thì thực lực mới quan trọng, Chu Huyền tuy chỉ là cục trưởng cục công an một quận, nhưng dựa theo lệ cũ thì cũng là thường ủy quận, cấp bậc là phó ban, thực quyền trong tay là không nhỏ.
Vương Học Bình chẳng qua chỉ là một vị phó chủ nhiệm khu quy hoạch dưới huyện, tất nhiên không thể lọt vào mắt Chu Huyền.
Ba người vừa nói vừa đi vào, nhân viên phục vụ đều nhận ra Chu Huyền, vì vậy liên tục nghe tiếng hỏi thăm ân cần;
- Chào cục trưởng Chu.
Cao Thành Thu nói đùa:
- Không ngờ cục trưởng Chu lại có nhân duyên như vậy, tiểu đệ bội phục sát đất.
Chu Huyền nghe thấy vậy thì cười híp mắt.
Vào phòng, Cao Thành Thu lúc này mới thấy rõ những vị bạn cũ đều ở bên trong, gồm phó tổng biên tập Thôi Liễu nhật báo Vân Châu, trưởng phòng điều tra thuế thành phố Tiền Đông Phương, còn có phó phòng tài chính Tần Hoa, mọi người cùng tụ tập, bầu không khí náo nhiệt.
Vương Học Bình bắt tay chào hỏi những người này, hắn thầm nghĩ, hôm nay đám người trình diện ở đây có lẽ là vòng tròn quan hệ nhỏ hẹp của Cao Thành Thu, chỉ cần nhìn vào biểu hiện quen biết thì có thể thấy thời gian biết nhau là không ngắn.
Lúc này có vài vị tiểu thư tiến vào, trong tay là những chai đồ uống đủ màu, Chu Huyền tự chủ trương, chỉ vào chai Mao Đài:
- Bình thường hay uống Mao Đài, hôm nay đổi sang rượu Ngũ Lương.
Một lúc sau đã có đầy đủ món bày ra trên bàn, Chu Huyền nâng ly rượu nói:
- Các huynh đệ, chúng ta đã có một khoảng thời gian chưa tụ hội, mời mọi người làm một ly.
Chu Huyền nói xong thì ngửa cổ uống cạn.
Rượu qua ba vòng, Vương Học Bình và đám người này đã quen thuộc hơn, vì đám người này đều tinh tế phát hiện Cao Thành Thu đặc biệt xem trọng Vương Học Bình, hai người liên tục nâng ly, thật sự có hương vị anh em đáng tin.
Sau khi cơm nước xong thì Chu Huyền đề nghị mướn phòng đánh bài, mọi người hưởng ứng, vì vậy lên lầu vào phòng chuyên dùng đánh bài.
Vào phòng Chu Huyền vung tay hào sảng nói:
- Các anh em, vẫn quy củ cũ, một "đam thủy".
Chu Huyền nói lời này thì cố ý nhìn về phía Vương Học Bình, giống như nghi ngờ hắn không thể chịu đựng được mức tiêu phí này.
Vương Học Bình biết rất rõ một "đam thủy" chính là ngôn ngữ sòng bài, đại biểu cho hàng trăm, có nghĩa là một ván một trăm đồng, vào thời này thì đây là con số lớn.
Vương Học Bình cũng không có vấn đề, trong túi hắn lúc nào cũng có vài chục ngàn, binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, không có vấn đề gì.
Chu Huyền vừa nói xong, Vương Học Bình cũng muốn nhìn xem biểu cảm của mỗi người.
Tiền Đông Phương và Tần Hoa đều cười tùy ý, vẻ mặt vị phó tổng biên tập Thôi Liễu của nhật báo Vân Châu thì có hơi khó khăn.
Lúc này ông chủ khách sạn Hồng Hải gõ cửa phòng tiến vào nói:
- Mọi người là khách phương xa, chắc chắn không mang theo nhiều tiền, tôi đã sớm chuẩn bị xong, mời mọi người dùng.
Ông chủ khách sạn vừa nói vừa đặt vài phong thư nặng trịch xuống, sau đó xếp vào trị trí của mỗi người.
Vương Học Bình thấy tình cảnh này thì từ chối tham gia, thu tiền của ông chủ khách sạn sao được? Tiền Đông Phương thấy Vương Học Bình từ chối thì cũng cười nói:
- Tôi và chủ nhiệm Vương sẽ quan sát, các anh cứ chơi thoải mái.
Cao Thành Thu cho rằng Vương Học Bình không thích hợp với hoàn cảnh này, vì vậy cũng không miễn cưỡng mà ngồi vào bàn.
Sau khi phân chia đông tây nam bắc thì bốn người bắt đầu chơi mạt chược.
Vương Học Bình ngồi lẳng lặng bên cạnh Cao Thành Thu, hắn chỉ xem mà không lên tiếng. Sau khi chơi vài vòng, Vương Học Bình phát hiện bài của Thôi Liễu khá tốt, thường hay thắng, mà Chu Huyền và Tần Hoa thì khác.
Chỉ cần nhìn động tác tẩy và đánh bài thì biết Chu Huyền và Tần Hoa chơi bài rất tốt, nhưng mỗi khi Cao Thành Thu xả bài thì bọn họ đều làm tròn nhiệm vụ pháo hôi.
Đây là mạt chược nghiệp vụ, chỉ cần nhìn thái độ thì biết Chu Huyền và Tần Hoa có thực quyền ngang nhau, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện là không nhỏ.
Nếu so sánh thì Thôi Liễu kém hơn hai người Chu Tần rất nhiều, nhưng người này không biết chức phận, khó trách chỉ là một phó tổng biên tập nhật báo thành phố
/435
|