Cũng có người không muốn đến huyện Nam Vân câu cá, nhưng Cao Thành Thu thầm nghĩ tương lai còn phải làm tốt quan hệ với Vương Học Bình, biết đâu còn có nhiều tác dụng, vì thế mới kiên trì đi theo Vương Học Bình.
Chu Huyền lập tức mở miệng hưởng ứng, dù người nào có nói gì thì hắn cũng ngồi vào trong xe, chuẩn bị xuống huyện đi chơi.
Cao Thành Thu và Vương Học Bình cùng vào trong xe của lái xe Lưu, còn chưa ngồi vững thì Chu Huyền lại kéo cửa xe ngồi vào vị trí tay lái phụ.
Ngay sau đó Tần Hoa cũng chen ra phía sau, hắn và Cao Thành Thu chèn Vương Học Bình ngồi ở chính giữa.
Vương Học Bình thầm hiể, đây là di chứng mà Lữ Tử Tâm mang lại.
Cao Thành Thu ỷ vào quan hệ không tệ với Vương Học Bình mà mở miệng hỏi:
- Cậu Vương, cậu nói thật đi, quan hệ giữa cậu và vị Lữ tiểu thư kia là thế nào?
Nghe thấy câu hỏi của Cao Thành Thu thì Tần Hoa và Chu Huyền đều dựng lỗ tai lên, thậm chí còn muốn từ miệng Vương Học Bình mà tìm được vài tin tức mà người khác không thể biết.
Vương Học Bình cười nhạt:
- Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, đã gặp mặt vài lần, cùng ăn cơm một lần, không có gì hơn.
- Này cậu Vương, nói vậy thì ai tin? Chính cậu cũng không tin ấy chứ?
Cao Thành Thu dùng ánh mắt tràn đầy ý vị nhìn Vương Học Bình, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Vương Học Bình vung tay thở dài rồi hỏi ngược lại:
- Anh Cao, khi nào thì tôi nói dối với anh?
Cao Thành Thu nghĩ lại mà cảm thấy rất đúng, trong quá trình kết giao với Vương Học Bình, đối phương thật sự chưa từng lừa dối bao giờ, nhưng điều này cũng không chứng tỏ Vương Học Bình sẽ hoàn toàn nói thật. Cao Thành Thu xuất phát từ lẽ thường mà đưa ra dự đoán, nếu bản thân mình có một tầng quan hệ tốt thì nhất định sẽ không nói ra, không cho nhiều người biết rõ.
Trong quan trường có thêm nhiều đường để đi thì ý nghĩa sẽ có nhiều cơ hội thăng thiên hơn, chỉ cần có thể bò lên trên, kẻ nào không biết giữ bí mật thì thật sự là đại ngốc.
Chu Huyền và Tần Hoa cũng có cùng ý nghĩ với Cao Thành Thu, bọn họ đều cho rằng Vương Học Bình không nói thật, đặc biệt là Chu Huyền.
Chu Huyền thầm nghĩ, nói đùa à, đám người chúng tôi đâu có mù, Lữ đại tiểu thư người ta rất thân mật với Tiểu Vương anh, dù là thằng ngốc cũng thấy.
Phó tổng biên tập Thôi Liễu và Tiền Đông Phương ngồi cùng một chiếc xe, hai người cũng không quá quan tâm đến chủ đề mối quan hệ giữa Lữ Tử Tâm và Vương Học Bình.
Thôi Liễu chợt híp mắt suy nghĩ rồi nói:
- Anh Tiền, tôi thấy tám phần là quan hệ xấu, thời đại này con gái nhà phú hào có cuộc sống rất phóng đãng.
Tiền Đông Phương khẽ ho một tiếng cắt đứt lời nói bậy bạ của Thôi Liễu, sau đó khẽ khuyên:
- Anh Thôi, không phải tôi là anh em mà không nói rõ với anh, anh rất nghĩa khí, điều này ai cũng biết, nhưng...Anh Thôi, anh cần phải xem xét lời nói của mình, nếu không cả đời cứ dừng chân trong tòa soạn, điều này là không được.
Thôi Liễu và Tiền Đông Phương có quan hệ rất tốt, vì vậy Tiền Đông Phương cũng thường hay mở miệng khuyên bảo.
Thôi Liễu ngậm miệng lại có chút xấu hổ, sau đó nặng nề thở dài, hắn nói:
- Anh Tiền, tôi biết rõ anh muốn tốt, nhưng tôi năm xưa là phó ban, nháy mắt mười năm trôi qua vẫn không được chuyển chỗ, trong lòng luôn không thoải mái.
- À, Thành Thu sắp xuống nhận chức chủ tịch quận, để cậu ấy giúp anh khơi thông, nói không chừng sẽ có cơ hội được làm phó chủ tịch quận.
Tiền Đông Phương khác biệt với Chu Huyền, Thôi Liễu, địa vị của hắn hơn hẳn đám người này.
Vài năm trước trong tỉnh quyết định chọn nơi làm thí điểm cải cách thuế vụ, phòng thuế vụ thành phố Vân Châu trực tiếp nằm dưới sự quản lý của tỉnh, vì vậy Tiền Đông Phương là trưởng phòng điều tra thuế vụ, dù là quan hệ nhân sự hay quan hệ tài vụ đều nằm trên sở thuế vụ tỉnh, không còn liên hệ gì với thành phố.
Vì thế mà Tiền Đông Phương quan hệ rất tốt, ít nhất cũng không giống như Chu Huyền chỉ biết quấn lấy Cao Thành Thu, muốn nhào vào bên cạnh Kim Hữu Công.
- Anh Tiền, phó chủ tịch quận sao? Nói thì dễ nhưng làm rất khó, anh cũng đâu phải không biết tình huống trong nhà tôi?
Thôi Liễu than thở càu nhàu.
Tiền Đông Phương tuy có quan hệ rất tốt với Thôi Liễu nhưng cũng rất chán ngán tính cách mềm nhũn của đối phương, Thôi Liễu là người làm việc thích xem xét trước sau, vừa muốn ăn bồ đào lại sợ đầu tư quá lớn.
Nhưng trên thế giới này làm gì có trò không làm mà hưởng?
- Hì hì, vậy thì anh cứ đợi ở tòa soạn, cũng đừng mong tiến lên.
Tiền Đông Phương dù sao cũng đã hết nghĩa vụ anh em, cũng lười tiếp tục mở miệng với Thôi Liễu
Trong chiếc xe phía trước, Chu Huyền liên tục nói ra những lời chọc cười, mọi người cười nghiêng ngả, bầu không khí cũng trở nên rất tốt.
Vương Học Bình thầm nghĩ Chu Huyền thật sự là nhân tài, không những biết cách làm người còn có bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện. Dựa theo xu thế này mà tiếp tục phát triển thì Cao Thành Thu sẽ ngày càng vững ở thành phố, tương lai không kém.
Xe nhanh chóng chạy đến đập nước ở vùng ranh giới giữa huyện Nam Vân và thành phố.
Trưởng phòng quản lý đập nước Mã Thanh Sơn mỉm cười mời mọi người vào phòng làm việc của mình, sau khi chào hỏi thì dâng trà, mời thuốc, rất cung kính.
Mã Thanh Sơn cũng giữ chặt tay Vương Học Bình nói:
- Cậu Học Bình, trước nay luôn chuẩn bị cần cho cậu, còn có cả trà ngon nhưng không thấy cậu đến chơi, tôi còn tưởng rằng cậu đã quên người anh em này rồi.
Chu Huyền phát hiện vị trưởng phòng Mã Thanh Sơn này tương đối khách khí với Vương Học Bình, nói chuyện còn kèm theo chút nịnh nọt.
Tần Hoa cũng có cùng cảm giác với Chu Huyền, vì vậy mà hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy kỳ quái: "Vị phó chủ nhiệm này dù mạnh cũng đâu có cai quản cả khu đập nước này? Chẳng lẽ chủ nhiệm Tiểu Vương là nhân vật số một trong huyện?"
Vương Học Bình cười nói:
- Hôm nay có cơ hội đẹp trời nên đón vài người bạn trên thành phố xuống giải sầu, mọi người thả lỏng một chút, trưởng phòng Mã cũng không nên hao tâm tổn trí, cử để mặc chúng tôi tự nhiên là được.
Mã Thanh Sơn cố ý nghiêm mặt oán giận nói:
- Cậu Vương, cậu xem thường tôi sao? Đến chỗ này mà bảo tôi mặc kệ, đây không phải làm tôi mất mặt sao? Nếu lời này truyền ra ngoài thì tôi cũng khó thể nào gặp mặt người khác.
Mã Thanh Sơn vừa nói ra như vậy thì Chu Huyền cảm thấy kinh dị, đây không phải là nịnh nọt, rõ ràng là nịnh bợ.
Cao Thành Thu thấy Chu Huyền và Tần Hoa lén nháy mắt, trong lòng hiểu có chuyện gì xảy ra, vì vậy thừa dịp Mã Thanh Sơn quấn lấy Vương Học Bình thì khẽ giới thiệu:
- Học Bình trước kia là thư ký của chủ tịch huyện, ngay cả lãnh đạo của tôi cũng rất tán thưởng cậu ấy.
Lúc này Chu Huyền và Tần Hoa mới hiểu ra, thì ra có xuất thân là thư ký của thổ hoàng đế trong huyện.
Tần Hoa vì nằm trong một ban ngành trọng điểm là phòng tài chính, vì vậy cũng coi như có quan hệ với các lãnh đạo huyện thị, cũng hiểu rõ hơn so với Chu Huyền.
Tần Hoa biết bí thư Nghiêm Minh Cao huyện Nam Vân cũng chính là thay mặt chủ tịch huyện, người này là dòng chính của Kim Hữu Công, coi như là một nhân vật có thực quyền trong Kim phái.
Khó trách Cao Thành Thu muốn kéo Vương Học Bình vào trong vòng quan hệ của mình, Tần Hoa thầm nghĩ, ngay sau đó hiểu ngay vấn đề ở bên trong. Nếu hai vị lãnh đạo có quan hệ rất sâu thì quan hệ giữa hai thư ký cũng không kém đi đường nào.
Vương Học Bình cố ý không giới thiệu thân phân của đám người Cao Thành Thu, nhưng Mã Thanh Sơn cũng rất biết điều, chỉ hai tay cầm danh thiếp của mình đưa cho từng người.
Chu Huyền phát hiện trên danh thiếp của Mã Thanh Sơn ngoài chức vụ là trưởng phòng quản lý khu đập nước, phía sau còn có cấp bậc, là chính khoa.
Lần này Chu Huyền càng có hiểu biết trực quan về địa vị của Vương Học Bình trong huyện Nam Vân, có thể làm cho cán bộ đường đường là chính khoa phải hạ mình đến nịnh hót với một vị phó chủ nhiệm cấp phó khoa, điều này đại biểu cho lực ảnh hưởng không tầm thường của Vương Học Bình ở huyện Nam Vân.
Mã Thanh Sơn đến bàn làm việc điện thoại cho chủ nhiệm văn phòng, sau khi dặn dò một phen mới cúp điện thoại mời đám người Vương Học Bình đi câu cá.
Khi đến đập nước thì Chu Huyền mới phát hiện vài cô gái xinh đẹp đứng thành hàng đừng bên cạnh một hàng ghế, sau đó dùng giọng ngọt ngào nói:
- Hoan nghênh lãnh đạo đến đơn vị chúng tôi thị sát công tác.
Không chỉ là Chu Huyền mà ngay cả Cao Thành Thu cũng cảm thấy vui vẻ, vì loại chiêu đãi này quá tốt, hoạt động câu cá không những có người đẹp ở bên cạnh, trên bàn cũng có đầy đủ bia, nước ngọt, hoa quả, thuốc Trung Hoa, thậm chí còn có cánh gà chiên, mắm muối, các loại món nhắm.
Chu Huyền nhận một chiếc kính râm từ trong tay người đẹp, sau đó gác lên sống mũi, tựa lưng lên ghế, thuận tay cầm lấy quả táo, cũng không gọt vỏ mà nhai từng miếng lớn.
Vương Học Bình và Cao Thành Thu lại có vẻ nhã nhặn hơn, dùng bột mì quấn lấy những loại thính, sau đó vung cần, chống nạng rồi chậm rãi nằm lên ghế.
Thôi Liễu không có hứng thú với trò câu cá, hắn cười tủm tỉm nhìn cô gái xinh xắn mà nói về văn học, làm thơ, nhân sinh.
Tiền Đông Phương thì thật sự đam mê câu cá, hắn đã làm xong mồi, vung cần và ngồi xuống ghế gấp, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt hồ, chỉ cần cá cắn câu thì chắc chắn không thoát.
Tần Hoa lại kéo Mã Thanh Sơn sang bên cạnh ăn cánh gà uống bia, cùng nói đủ chuyện thiên hạ. Khi hai bên nói chuyện với nhau, Tần Hoa có thể thấy Mã Thanh Sơn này rất tôn sùng năng lực và cách sống của Vương Học Bình.
Khi Tần Hoa nghe nói lợi nhuận của khu quy hoạch còn cao hơn cả tài chính của cả huyện thì bệnh nghề nghiệp phát tác, liên tiếp đưa ra nhiều câu hỏi, điều này làm Mã Thanh Sơn vã mồ hôi lạnh, cuối cùng chỉ có thể thoái thác không biết mà thôi.
Lúc chiều tối thì Liễu Ngân Hà và trưởng phòng tài chính Triệu Hồng Dương biết chuyện mà chạy đến, coi như hai vòng quan hệ. Đám người cùng ngồi quanh bàn, vừa ăn món cá vừa mời rượu, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Cao Thành Thu và Vương Học Bình cụng ly, Cao Thành Thu lợi dụng hơi rượu khẽ hỏi:
- Cậu Vương, có cơ hội giới thiệu tôi với vị Lữ tiểu thư kia nhé?
Ánh mắt Vương Học Bình chợt lóe lên, trong lòng thầm hiểu, dựa vào Kim Hữu Công thì Cao Thành Thu sắp được đưa xuống làm chủ tịch quận, coi như sự nghiệp tiến triển tốt. Nhưng Cao Thành Thu muốn tiến nhanh thì không thể chỉ dựa vào Kim Hữu Công, phải có con đường kéo quan hệ với các vị ở trên tỉnh hoặc trung ương.
Chu Huyền lập tức mở miệng hưởng ứng, dù người nào có nói gì thì hắn cũng ngồi vào trong xe, chuẩn bị xuống huyện đi chơi.
Cao Thành Thu và Vương Học Bình cùng vào trong xe của lái xe Lưu, còn chưa ngồi vững thì Chu Huyền lại kéo cửa xe ngồi vào vị trí tay lái phụ.
Ngay sau đó Tần Hoa cũng chen ra phía sau, hắn và Cao Thành Thu chèn Vương Học Bình ngồi ở chính giữa.
Vương Học Bình thầm hiể, đây là di chứng mà Lữ Tử Tâm mang lại.
Cao Thành Thu ỷ vào quan hệ không tệ với Vương Học Bình mà mở miệng hỏi:
- Cậu Vương, cậu nói thật đi, quan hệ giữa cậu và vị Lữ tiểu thư kia là thế nào?
Nghe thấy câu hỏi của Cao Thành Thu thì Tần Hoa và Chu Huyền đều dựng lỗ tai lên, thậm chí còn muốn từ miệng Vương Học Bình mà tìm được vài tin tức mà người khác không thể biết.
Vương Học Bình cười nhạt:
- Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, đã gặp mặt vài lần, cùng ăn cơm một lần, không có gì hơn.
- Này cậu Vương, nói vậy thì ai tin? Chính cậu cũng không tin ấy chứ?
Cao Thành Thu dùng ánh mắt tràn đầy ý vị nhìn Vương Học Bình, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
Vương Học Bình vung tay thở dài rồi hỏi ngược lại:
- Anh Cao, khi nào thì tôi nói dối với anh?
Cao Thành Thu nghĩ lại mà cảm thấy rất đúng, trong quá trình kết giao với Vương Học Bình, đối phương thật sự chưa từng lừa dối bao giờ, nhưng điều này cũng không chứng tỏ Vương Học Bình sẽ hoàn toàn nói thật. Cao Thành Thu xuất phát từ lẽ thường mà đưa ra dự đoán, nếu bản thân mình có một tầng quan hệ tốt thì nhất định sẽ không nói ra, không cho nhiều người biết rõ.
Trong quan trường có thêm nhiều đường để đi thì ý nghĩa sẽ có nhiều cơ hội thăng thiên hơn, chỉ cần có thể bò lên trên, kẻ nào không biết giữ bí mật thì thật sự là đại ngốc.
Chu Huyền và Tần Hoa cũng có cùng ý nghĩ với Cao Thành Thu, bọn họ đều cho rằng Vương Học Bình không nói thật, đặc biệt là Chu Huyền.
Chu Huyền thầm nghĩ, nói đùa à, đám người chúng tôi đâu có mù, Lữ đại tiểu thư người ta rất thân mật với Tiểu Vương anh, dù là thằng ngốc cũng thấy.
Phó tổng biên tập Thôi Liễu và Tiền Đông Phương ngồi cùng một chiếc xe, hai người cũng không quá quan tâm đến chủ đề mối quan hệ giữa Lữ Tử Tâm và Vương Học Bình.
Thôi Liễu chợt híp mắt suy nghĩ rồi nói:
- Anh Tiền, tôi thấy tám phần là quan hệ xấu, thời đại này con gái nhà phú hào có cuộc sống rất phóng đãng.
Tiền Đông Phương khẽ ho một tiếng cắt đứt lời nói bậy bạ của Thôi Liễu, sau đó khẽ khuyên:
- Anh Thôi, không phải tôi là anh em mà không nói rõ với anh, anh rất nghĩa khí, điều này ai cũng biết, nhưng...Anh Thôi, anh cần phải xem xét lời nói của mình, nếu không cả đời cứ dừng chân trong tòa soạn, điều này là không được.
Thôi Liễu và Tiền Đông Phương có quan hệ rất tốt, vì vậy Tiền Đông Phương cũng thường hay mở miệng khuyên bảo.
Thôi Liễu ngậm miệng lại có chút xấu hổ, sau đó nặng nề thở dài, hắn nói:
- Anh Tiền, tôi biết rõ anh muốn tốt, nhưng tôi năm xưa là phó ban, nháy mắt mười năm trôi qua vẫn không được chuyển chỗ, trong lòng luôn không thoải mái.
- À, Thành Thu sắp xuống nhận chức chủ tịch quận, để cậu ấy giúp anh khơi thông, nói không chừng sẽ có cơ hội được làm phó chủ tịch quận.
Tiền Đông Phương khác biệt với Chu Huyền, Thôi Liễu, địa vị của hắn hơn hẳn đám người này.
Vài năm trước trong tỉnh quyết định chọn nơi làm thí điểm cải cách thuế vụ, phòng thuế vụ thành phố Vân Châu trực tiếp nằm dưới sự quản lý của tỉnh, vì vậy Tiền Đông Phương là trưởng phòng điều tra thuế vụ, dù là quan hệ nhân sự hay quan hệ tài vụ đều nằm trên sở thuế vụ tỉnh, không còn liên hệ gì với thành phố.
Vì thế mà Tiền Đông Phương quan hệ rất tốt, ít nhất cũng không giống như Chu Huyền chỉ biết quấn lấy Cao Thành Thu, muốn nhào vào bên cạnh Kim Hữu Công.
- Anh Tiền, phó chủ tịch quận sao? Nói thì dễ nhưng làm rất khó, anh cũng đâu phải không biết tình huống trong nhà tôi?
Thôi Liễu than thở càu nhàu.
Tiền Đông Phương tuy có quan hệ rất tốt với Thôi Liễu nhưng cũng rất chán ngán tính cách mềm nhũn của đối phương, Thôi Liễu là người làm việc thích xem xét trước sau, vừa muốn ăn bồ đào lại sợ đầu tư quá lớn.
Nhưng trên thế giới này làm gì có trò không làm mà hưởng?
- Hì hì, vậy thì anh cứ đợi ở tòa soạn, cũng đừng mong tiến lên.
Tiền Đông Phương dù sao cũng đã hết nghĩa vụ anh em, cũng lười tiếp tục mở miệng với Thôi Liễu
Trong chiếc xe phía trước, Chu Huyền liên tục nói ra những lời chọc cười, mọi người cười nghiêng ngả, bầu không khí cũng trở nên rất tốt.
Vương Học Bình thầm nghĩ Chu Huyền thật sự là nhân tài, không những biết cách làm người còn có bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện. Dựa theo xu thế này mà tiếp tục phát triển thì Cao Thành Thu sẽ ngày càng vững ở thành phố, tương lai không kém.
Xe nhanh chóng chạy đến đập nước ở vùng ranh giới giữa huyện Nam Vân và thành phố.
Trưởng phòng quản lý đập nước Mã Thanh Sơn mỉm cười mời mọi người vào phòng làm việc của mình, sau khi chào hỏi thì dâng trà, mời thuốc, rất cung kính.
Mã Thanh Sơn cũng giữ chặt tay Vương Học Bình nói:
- Cậu Học Bình, trước nay luôn chuẩn bị cần cho cậu, còn có cả trà ngon nhưng không thấy cậu đến chơi, tôi còn tưởng rằng cậu đã quên người anh em này rồi.
Chu Huyền phát hiện vị trưởng phòng Mã Thanh Sơn này tương đối khách khí với Vương Học Bình, nói chuyện còn kèm theo chút nịnh nọt.
Tần Hoa cũng có cùng cảm giác với Chu Huyền, vì vậy mà hai người đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy kỳ quái: "Vị phó chủ nhiệm này dù mạnh cũng đâu có cai quản cả khu đập nước này? Chẳng lẽ chủ nhiệm Tiểu Vương là nhân vật số một trong huyện?"
Vương Học Bình cười nói:
- Hôm nay có cơ hội đẹp trời nên đón vài người bạn trên thành phố xuống giải sầu, mọi người thả lỏng một chút, trưởng phòng Mã cũng không nên hao tâm tổn trí, cử để mặc chúng tôi tự nhiên là được.
Mã Thanh Sơn cố ý nghiêm mặt oán giận nói:
- Cậu Vương, cậu xem thường tôi sao? Đến chỗ này mà bảo tôi mặc kệ, đây không phải làm tôi mất mặt sao? Nếu lời này truyền ra ngoài thì tôi cũng khó thể nào gặp mặt người khác.
Mã Thanh Sơn vừa nói ra như vậy thì Chu Huyền cảm thấy kinh dị, đây không phải là nịnh nọt, rõ ràng là nịnh bợ.
Cao Thành Thu thấy Chu Huyền và Tần Hoa lén nháy mắt, trong lòng hiểu có chuyện gì xảy ra, vì vậy thừa dịp Mã Thanh Sơn quấn lấy Vương Học Bình thì khẽ giới thiệu:
- Học Bình trước kia là thư ký của chủ tịch huyện, ngay cả lãnh đạo của tôi cũng rất tán thưởng cậu ấy.
Lúc này Chu Huyền và Tần Hoa mới hiểu ra, thì ra có xuất thân là thư ký của thổ hoàng đế trong huyện.
Tần Hoa vì nằm trong một ban ngành trọng điểm là phòng tài chính, vì vậy cũng coi như có quan hệ với các lãnh đạo huyện thị, cũng hiểu rõ hơn so với Chu Huyền.
Tần Hoa biết bí thư Nghiêm Minh Cao huyện Nam Vân cũng chính là thay mặt chủ tịch huyện, người này là dòng chính của Kim Hữu Công, coi như là một nhân vật có thực quyền trong Kim phái.
Khó trách Cao Thành Thu muốn kéo Vương Học Bình vào trong vòng quan hệ của mình, Tần Hoa thầm nghĩ, ngay sau đó hiểu ngay vấn đề ở bên trong. Nếu hai vị lãnh đạo có quan hệ rất sâu thì quan hệ giữa hai thư ký cũng không kém đi đường nào.
Vương Học Bình cố ý không giới thiệu thân phân của đám người Cao Thành Thu, nhưng Mã Thanh Sơn cũng rất biết điều, chỉ hai tay cầm danh thiếp của mình đưa cho từng người.
Chu Huyền phát hiện trên danh thiếp của Mã Thanh Sơn ngoài chức vụ là trưởng phòng quản lý khu đập nước, phía sau còn có cấp bậc, là chính khoa.
Lần này Chu Huyền càng có hiểu biết trực quan về địa vị của Vương Học Bình trong huyện Nam Vân, có thể làm cho cán bộ đường đường là chính khoa phải hạ mình đến nịnh hót với một vị phó chủ nhiệm cấp phó khoa, điều này đại biểu cho lực ảnh hưởng không tầm thường của Vương Học Bình ở huyện Nam Vân.
Mã Thanh Sơn đến bàn làm việc điện thoại cho chủ nhiệm văn phòng, sau khi dặn dò một phen mới cúp điện thoại mời đám người Vương Học Bình đi câu cá.
Khi đến đập nước thì Chu Huyền mới phát hiện vài cô gái xinh đẹp đứng thành hàng đừng bên cạnh một hàng ghế, sau đó dùng giọng ngọt ngào nói:
- Hoan nghênh lãnh đạo đến đơn vị chúng tôi thị sát công tác.
Không chỉ là Chu Huyền mà ngay cả Cao Thành Thu cũng cảm thấy vui vẻ, vì loại chiêu đãi này quá tốt, hoạt động câu cá không những có người đẹp ở bên cạnh, trên bàn cũng có đầy đủ bia, nước ngọt, hoa quả, thuốc Trung Hoa, thậm chí còn có cánh gà chiên, mắm muối, các loại món nhắm.
Chu Huyền nhận một chiếc kính râm từ trong tay người đẹp, sau đó gác lên sống mũi, tựa lưng lên ghế, thuận tay cầm lấy quả táo, cũng không gọt vỏ mà nhai từng miếng lớn.
Vương Học Bình và Cao Thành Thu lại có vẻ nhã nhặn hơn, dùng bột mì quấn lấy những loại thính, sau đó vung cần, chống nạng rồi chậm rãi nằm lên ghế.
Thôi Liễu không có hứng thú với trò câu cá, hắn cười tủm tỉm nhìn cô gái xinh xắn mà nói về văn học, làm thơ, nhân sinh.
Tiền Đông Phương thì thật sự đam mê câu cá, hắn đã làm xong mồi, vung cần và ngồi xuống ghế gấp, hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt hồ, chỉ cần cá cắn câu thì chắc chắn không thoát.
Tần Hoa lại kéo Mã Thanh Sơn sang bên cạnh ăn cánh gà uống bia, cùng nói đủ chuyện thiên hạ. Khi hai bên nói chuyện với nhau, Tần Hoa có thể thấy Mã Thanh Sơn này rất tôn sùng năng lực và cách sống của Vương Học Bình.
Khi Tần Hoa nghe nói lợi nhuận của khu quy hoạch còn cao hơn cả tài chính của cả huyện thì bệnh nghề nghiệp phát tác, liên tiếp đưa ra nhiều câu hỏi, điều này làm Mã Thanh Sơn vã mồ hôi lạnh, cuối cùng chỉ có thể thoái thác không biết mà thôi.
Lúc chiều tối thì Liễu Ngân Hà và trưởng phòng tài chính Triệu Hồng Dương biết chuyện mà chạy đến, coi như hai vòng quan hệ. Đám người cùng ngồi quanh bàn, vừa ăn món cá vừa mời rượu, bầu không khí cực kỳ hòa hợp.
Cao Thành Thu và Vương Học Bình cụng ly, Cao Thành Thu lợi dụng hơi rượu khẽ hỏi:
- Cậu Vương, có cơ hội giới thiệu tôi với vị Lữ tiểu thư kia nhé?
Ánh mắt Vương Học Bình chợt lóe lên, trong lòng thầm hiểu, dựa vào Kim Hữu Công thì Cao Thành Thu sắp được đưa xuống làm chủ tịch quận, coi như sự nghiệp tiến triển tốt. Nhưng Cao Thành Thu muốn tiến nhanh thì không thể chỉ dựa vào Kim Hữu Công, phải có con đường kéo quan hệ với các vị ở trên tỉnh hoặc trung ương.
/435
|