Vương Học Bình lái xe đưa Lâm Lạc Thi đến một quán ăn, sau đó ngồi vào bàn gọi vài món đặc sắc, gọi hai chai bia, hai người ngồi đối diện nhau và bắt đầu uống.
Lữ Tử Tâm nếm một miếng gà nướng rồi khen:
- Hương vị khá tốt.
- Là món ăn trong nhà mà thôi, hầu như ngày nào tôi cũng ăn, không thấy có gì tốt.
Vương Học Bình dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lữ Tử Tâm, trong lòng thầm nghĩ nha đầu này xuất thân phú quý, có thứ gì mà chưa được hưởng qua? Không ngờ lại mở miệng khen một món tầm thường như thế.
- Nói anh là đồ nhà quê mà không thừa nhận, trong nhà chúng tôi dùng cơm có quy củ rất lớn, cha chưa động đũa thì không ai dám động, cha để đũa xuống thì mọi người phải buông theo.
- Ôi, thời gian còn ở trong nhà thật sự rất nín nhịn, tôi đến đại lục mới dễ dàng hơn một chút, cũng không muốn chạy về nhà nữa.
Lữ Tử Tâm vui vẻ nhai một cây rau dại, vừa ăn vừa càu nhàu.
Vương Học Bình nghe Lữ Tử Tâm nói như vậy thì nghĩ lại cung thấy đúng, loại con cái nhà phú quý như Lữ Tử Tâm trước mặt người ngoài thì có vẻ cực kỳ hào hoa, thật ra ai biết được trong lòng cũng có chua xót?
- Ha ha, con người là một loại động vật kỳ quái, không có tiền thì muốn nhiều tiền, lúc có nhiều tiền lại cảm thấy không tự do, muốn sống như bình dân, đúng là mâu thuẫn.
Vương Học Bình không biết Lữ Tử Tâm có địa vị thế nào trong nhà, vì thế chỉ biết nói nước đôi như vậy mà thôi.
- Ôi chao, không ngờ à nha, anh còn là nhà triết lý nữa cơ đấy, coi như chúng ta làm một ly vì nhà đại triết học gia của tương lai.
Lữ Tử Tâm trừng cặp mắt đẹp với Vương Học Bình, hai mắt đen nhánh như phóng điện, điều này là hắn có hơi ngây người.
Vương Học Bình cố gắng kiềm chế nhịp tim đang gia tốc, hắn khẽ cười:
- Cô là người ở trên cao và cảm thấy lạnh, tôi chỉ là loại nhà quê, cũng không có lý tưởng gì quá lớn, lấy được cô vợ tốt, sống tốt là được.
- Này, tôi chưa từng thấy một người có phong độ như anh lại là người nhà quê.
Lữ Tử Tâm phát hiện Vương Học Bình giả vờ ngu ngơ, trong lòng thầm buồn cười, tiểu tử anh có thể giấu người khác, bây giờ lại liên tục lừa dối bản cô nương, để xem tôi chậm rãi thu anh vào túi như thế nào.
Vương Học Bình nghe những lời có nhiều ý nghĩ của Lữ Tử Tâm, hắn thầm nghĩ với năng lượng của nàng thì chắc chắn sẽ điều tra được vài tình huống ở nước ngoài, chẳng lẽ vì tài? Nhưng điều này là không đúng, với thân phận con cháu trực hệ của Lữ gia, tương lai ít nhất cũng được cả tỷ đô la chứ?
Sau khi dùng cơm xong thì Vương Học Bình đưa Lữ Tử Tâm về nhà khách huyện ủy.
Lữ Tử Tâm thấy thời gian không còn sớm, vì vậy cũng không giữ Vương Học Bình ở lại uống trà, nàng thuận miệng nói:
- Tôi đến đây cũng không muốn kinh động lãnh đạo địa phương, nhưng tôi vẫn nên suy xét cho anh, cũng có thể gặp mặt bí thư Nghiêm, những người khác thì xin miễn.
Vương Học Bình dù biết Lữ Tử Tâm có mưu đồ nhưng khi nghe được lời này cũng không khỏi cảm động, lúc này hắn cười nói:
- Làm khó cô rồi, tôi rất cảm kích.
- Đường xa mới biết mã lực, chúng ta chậm rãi kết giao bằng hữu, một ngày nào đó anh sẽ biết tôi là người phụ nữ thế nào.
Lữ Tử Tâm nở nụ cười tươi sáng, nàng chớp mắt nhìn, rõ ràng là ánh mắt giết người không đền mạng.
Vương Học Bình không dám nhìn nhiều, hắn quay đầu đi rồi cười nói:
- Bây giờ đã muộn, cô nghĩ ngơi trước đi.
Lữ Tử Tâm thấy Vương Học Bình xoay người muốn đi gấp thì nói:
- Ngày mai mấy giờ mở hội nghị? Tôi đi đến hò hét trợ uy giúp anh.
Vương Học Bình xoay người cười nói:
- Cũng không muốn làm phiền cô, nhưng nếu cô đã muốn đến thì sáng mai tôi đến đón cô, thế nào?
- Ừ, quyết định như vậy đi, bái bai.
Lữ Tử Tâm vung vẫy bàn tay nhỏ với Vương Học Bình, sau đó nàng đóng cửa phòng.
Lúc xuống lầ Vương Học Bình thầm nghĩ, Lữ Tử Tâm đúng là rất có ý, có vài lời không cần hắn nói nhưng nàng đã nói ra, thật sự không hổ danh là nhân tài của nhà phú quý.
Sáng hôm sau Vương Học Bình đến đón Lữ Tử Tâm, sau đó phóng xe về phía nhà máy đồ hộp ở khu quy hoạch.
- Học Bình, sao anh lại đột nhiên muốn tổ chức hội nghị đại lý?
Lữ Tử Tâm trước nay ở kinh đô kinh doanh là Hongkong, từ nhỏ lại được bồi dưỡng nghiêm khắc, tất nhiên cũng biết khá nhiều hoạt động kinh doanh.
- Ha ha, nhà máy đồ hộp của Lưu gia từng bước ép sát, biên độ hạ giá cũng ngày càng lớn, tôi rất sốt ruột nên mời tất cả đại lý đến tham gia hội nghị.
Vương Học Bình không lộ ra vấn đề.
Ánh mắt đẹp của Lữ Tử Tâm chợt xoay chuyển, nàng khẽ cười nói:
- Dựa theo những gì tôi biết về anh, anh chắc chắn có âm mưu, hơn nữa còn là âm mưu lớn, anh nói nghe chút coi?
- Ha ha, tôi chỉ là kẻ nhà quê, có âm mưu gì?
Vương Học Bình cố ý giả ngu và không trả lời thẳng vấn đề của Lữ Tử Tâm.
- Nhìn vẻ mặt gian xảo của anh thì biết ngay.
Lữ Tử Tâm chẳng qua chỉ có chút tò mò, chỉ thuận miệng nói mà thôi, nàng cũng không quá quan tâm đến một hội nghị đại lý nho nhỏ dưới huyện.
- Lâm tiểu thư bạn tốt của tôi, xin thứ cho tôi không nói ngay bây giờ, nhưng chẳng bao lâu nữa thì chân tướng sẽ rõ ràng khắp thiên hạ.
Vương Học Bình vừa lái xe vừa ngắm tiểu mỹ nhân ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết tương lai người đàn ông nào có phúc ôm người phụ nữ có đôi mắt phóng điện này lên giường để yêu thương?
Lữ Tử Tâm cúi đầu dùng một tay nâng má, vô tình ánh mắt phóng điện lại tràn đầy sương mù.
Xe chạy đến cổng nhà máy đồ hộp, Vương Học Bình dừng xe ổn định thì thuận miệng kêu lên:
- Tử Tâm, đến rồi.
Vương Học Bình không thấy Lữ Tử Tâm đáp lại, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn, lại thấy tình huống khác thường của nàng, trong lòng khẽ động, nha đầu này có hơn phân nửa đang nghĩ về câu chuyện thương tâm nào đó.
Khi thấy Cao Danh Thịnh và Tiết Văn tiến lên chào đón, Vương Học Bình khoát tay với bọn họ, sau đó đưa tay lên bên miệng, tỏ ý không nên làm ồn.
Tiết Văn thấy bên cạnh Vương Học Bình là Lữ Tử Tâm, vì vậy hắn cơ trí kéo tay Cao Danh Thịnh, sau đó khẽ nói:
- Chủ nhiệm có việc, cậu đừng làm ồn.
Vì vậy hai người Tiết Văn cứ đứng đó.
Vương Học Bình chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Lữ Tử Tâm, hắn sợ làm kinh động đến nàng, vì thế không gian rất yên tĩnh.
Một lát sau Lữ Tử Tâm mới tỉnh hồn lại, nàng nhanh chóng lau khóe mắt rồi dùng giọng che giấu nói:
- Đến rồi, chúng ta xuống xe thôi.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Tối qua không ngủ ngon phải không? Lát nữa quay về khách sạn, tắm nước nóng, ngủ một đêm thì tinh thần sẽ tốt.
- À, gần đây thật sự có mất ngủ, thật sự cần ngủ say một giấc.
Lữ Tử Tâm biết Vương Học Bình cố ý yểm trợ cho mình, trong lòng có chút cảm động, người đàn ông cũng không quá đẹp trai này không ngờ lại có tâm tư như thế.
Vương Học Bình thấy được sự cảm kích của Lữ Tử Tâm, vì vậy mà trong lòng thầm nghĩ, nếu cứ bảo trì mối quan hệ thế này cũng tốt.
Tiết Văn và Cao Danh Thịnh thấy Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm xuống xe thì tiến lên chào đón, Tiết Văn khẽ nói:
- Tổng cộng có bảy mươi đại lý tham gia hội nghị.
- Còn nhiều như vậy à?
Vương Học Bình có chút bất ngờ, đám thương nhân đều là động vật trục lợi, Lưu gia bên kia không những hạ giá phạm vi lớn, còn đề cao thu nhập của đại lý.
Khu quy hoạch bên này không giảm một đồng, cũng không tăng lợi cho đại lý, đám thương nhân này còn chưa đi hết, chẳng lẽ thật sự vì nghĩa không cần tiền?
- Trong đó có những đại lý rất nhỏ, được công ty giúp đỡ phát tài, trong lòng cảm kích nên ở lại. Nhưng chẳng qua chỉ có bảy tám đại lý như vậy mà thôi, dù tôi không có chút chứng cứ gì nhưng trong đám người còn lại nhất định có tai mắt của Lưu gia.
Tiết Văn đã chịu khổ nhiều năm, vì vậy hắn làm việc luôn cẩn thận, so với người khác thì an tâm hơn rất nhiều.
- À, đây là sự việc nằm trong dự đoán, chúng ta cũng mặc kệ, cứ theo kế hoạch là được.
Vương Học Bình thầm nghĩ, nếu không có tai mắt của Lưu gia thì cũng mất hay.
Cao Danh Thịnh tiến lên khẽ nói:
- Tối qua có người mở tủ hồ sơ của tôi, mất đi vài văn kiện.
Vương Học Bình cười nói với Cao Danh Thịnh:
- Trước đó dùng anh là bước bảo hiểm, bây giờ như vậy xem như cũng đúng hướng.
Cao Danh Thịnh thở dài nói:
- Chủ nhiệm, tôi cảm thấy rất khó chịu, đều là những thành viên anh nâng đỡ nhưng lại có người lâm trận phản bội, đúng là khó ngờ.
- Ha ha, anh than thở cái gì, rừng lớn thì thứ gì cũng có, không có lợi sẽ chẳng thức dậy sớm.
Vương Học Bình an ủi Cao Danh Thịnh một phen, sau đó quay đầu phân phó Hác Cương:
- Cậu đi thông báo cho Liễu Sướng, để cậu ấy lén đưa những dụng cụ chuyên nghiệp đến điều tra hiện trường, đừng đánh rắn động cỏ.
- Vâng, tôi sẽ liên lạc với cậu ấy.
Hác Cương tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó đến bên cạnh lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Sướng.
Lữ Tử Tâm thấy Vương Học Bình bố trí nhân lực cũng muốn gạt mình, nàng thầm nghĩ, người này cố ý thị uy với bản cô nương sao? Hừ, tôi cũng không quan tâm.
Vương Học Bình đi vào phòng họp dưới sự bao quanh của đám người Cao Danh Thịnh, có vài chục người ngồi trong hội trường thưa thớt, bầu không khí có chút ngưng trọng.
Sau khi Vương Học Bình ngồi xuống đài chủ tịch thì đám người dưới đài không còn châu đầu ghé tai, ai cũng quăng ánh mắt đến.
Lữ Tử Tâm không muốn lên đài tham gia náo nhiệt, nàng tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, nàng cũng muốn xem trong hồ lô của Vương Học Bình bán loại thuốc gì.
Tiết Văn đưa tay gõ micro, sau đó hắn khẽ gật đầu với Vương Học Bình rồi lớn tiếng nói:
- Thưa các vị đại lý tôn kính, bây giờ tôi xin giới thiệu với mọi người, vị này là chủ nhiệm Vương Học Bình của hiệp hội quản lý khu quy hoạch chúng tôi.
Vương Học Bình ngồi tại chỗ không nhúc nhích, chỉ khẽ gật đầu về phía đài.
- Này các vị lãnh đạo, chúng tôi đều nể mặt giám đốc Tiểu Cao, lúc này là thời điểm lửa cháy đến nhà, kính nhờ các vị đừng giở giọng quan, tranh thủ tìm biện pháp cấp cứu đi.
Lúc này ở bên dưới có một người đàn ông mặt đỏ đột nhiên đứng lên nói.
Lữ Tử Tâm nếm một miếng gà nướng rồi khen:
- Hương vị khá tốt.
- Là món ăn trong nhà mà thôi, hầu như ngày nào tôi cũng ăn, không thấy có gì tốt.
Vương Học Bình dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Lữ Tử Tâm, trong lòng thầm nghĩ nha đầu này xuất thân phú quý, có thứ gì mà chưa được hưởng qua? Không ngờ lại mở miệng khen một món tầm thường như thế.
- Nói anh là đồ nhà quê mà không thừa nhận, trong nhà chúng tôi dùng cơm có quy củ rất lớn, cha chưa động đũa thì không ai dám động, cha để đũa xuống thì mọi người phải buông theo.
- Ôi, thời gian còn ở trong nhà thật sự rất nín nhịn, tôi đến đại lục mới dễ dàng hơn một chút, cũng không muốn chạy về nhà nữa.
Lữ Tử Tâm vui vẻ nhai một cây rau dại, vừa ăn vừa càu nhàu.
Vương Học Bình nghe Lữ Tử Tâm nói như vậy thì nghĩ lại cung thấy đúng, loại con cái nhà phú quý như Lữ Tử Tâm trước mặt người ngoài thì có vẻ cực kỳ hào hoa, thật ra ai biết được trong lòng cũng có chua xót?
- Ha ha, con người là một loại động vật kỳ quái, không có tiền thì muốn nhiều tiền, lúc có nhiều tiền lại cảm thấy không tự do, muốn sống như bình dân, đúng là mâu thuẫn.
Vương Học Bình không biết Lữ Tử Tâm có địa vị thế nào trong nhà, vì thế chỉ biết nói nước đôi như vậy mà thôi.
- Ôi chao, không ngờ à nha, anh còn là nhà triết lý nữa cơ đấy, coi như chúng ta làm một ly vì nhà đại triết học gia của tương lai.
Lữ Tử Tâm trừng cặp mắt đẹp với Vương Học Bình, hai mắt đen nhánh như phóng điện, điều này là hắn có hơi ngây người.
Vương Học Bình cố gắng kiềm chế nhịp tim đang gia tốc, hắn khẽ cười:
- Cô là người ở trên cao và cảm thấy lạnh, tôi chỉ là loại nhà quê, cũng không có lý tưởng gì quá lớn, lấy được cô vợ tốt, sống tốt là được.
- Này, tôi chưa từng thấy một người có phong độ như anh lại là người nhà quê.
Lữ Tử Tâm phát hiện Vương Học Bình giả vờ ngu ngơ, trong lòng thầm buồn cười, tiểu tử anh có thể giấu người khác, bây giờ lại liên tục lừa dối bản cô nương, để xem tôi chậm rãi thu anh vào túi như thế nào.
Vương Học Bình nghe những lời có nhiều ý nghĩ của Lữ Tử Tâm, hắn thầm nghĩ với năng lượng của nàng thì chắc chắn sẽ điều tra được vài tình huống ở nước ngoài, chẳng lẽ vì tài? Nhưng điều này là không đúng, với thân phận con cháu trực hệ của Lữ gia, tương lai ít nhất cũng được cả tỷ đô la chứ?
Sau khi dùng cơm xong thì Vương Học Bình đưa Lữ Tử Tâm về nhà khách huyện ủy.
Lữ Tử Tâm thấy thời gian không còn sớm, vì vậy cũng không giữ Vương Học Bình ở lại uống trà, nàng thuận miệng nói:
- Tôi đến đây cũng không muốn kinh động lãnh đạo địa phương, nhưng tôi vẫn nên suy xét cho anh, cũng có thể gặp mặt bí thư Nghiêm, những người khác thì xin miễn.
Vương Học Bình dù biết Lữ Tử Tâm có mưu đồ nhưng khi nghe được lời này cũng không khỏi cảm động, lúc này hắn cười nói:
- Làm khó cô rồi, tôi rất cảm kích.
- Đường xa mới biết mã lực, chúng ta chậm rãi kết giao bằng hữu, một ngày nào đó anh sẽ biết tôi là người phụ nữ thế nào.
Lữ Tử Tâm nở nụ cười tươi sáng, nàng chớp mắt nhìn, rõ ràng là ánh mắt giết người không đền mạng.
Vương Học Bình không dám nhìn nhiều, hắn quay đầu đi rồi cười nói:
- Bây giờ đã muộn, cô nghĩ ngơi trước đi.
Lữ Tử Tâm thấy Vương Học Bình xoay người muốn đi gấp thì nói:
- Ngày mai mấy giờ mở hội nghị? Tôi đi đến hò hét trợ uy giúp anh.
Vương Học Bình xoay người cười nói:
- Cũng không muốn làm phiền cô, nhưng nếu cô đã muốn đến thì sáng mai tôi đến đón cô, thế nào?
- Ừ, quyết định như vậy đi, bái bai.
Lữ Tử Tâm vung vẫy bàn tay nhỏ với Vương Học Bình, sau đó nàng đóng cửa phòng.
Lúc xuống lầ Vương Học Bình thầm nghĩ, Lữ Tử Tâm đúng là rất có ý, có vài lời không cần hắn nói nhưng nàng đã nói ra, thật sự không hổ danh là nhân tài của nhà phú quý.
Sáng hôm sau Vương Học Bình đến đón Lữ Tử Tâm, sau đó phóng xe về phía nhà máy đồ hộp ở khu quy hoạch.
- Học Bình, sao anh lại đột nhiên muốn tổ chức hội nghị đại lý?
Lữ Tử Tâm trước nay ở kinh đô kinh doanh là Hongkong, từ nhỏ lại được bồi dưỡng nghiêm khắc, tất nhiên cũng biết khá nhiều hoạt động kinh doanh.
- Ha ha, nhà máy đồ hộp của Lưu gia từng bước ép sát, biên độ hạ giá cũng ngày càng lớn, tôi rất sốt ruột nên mời tất cả đại lý đến tham gia hội nghị.
Vương Học Bình không lộ ra vấn đề.
Ánh mắt đẹp của Lữ Tử Tâm chợt xoay chuyển, nàng khẽ cười nói:
- Dựa theo những gì tôi biết về anh, anh chắc chắn có âm mưu, hơn nữa còn là âm mưu lớn, anh nói nghe chút coi?
- Ha ha, tôi chỉ là kẻ nhà quê, có âm mưu gì?
Vương Học Bình cố ý giả ngu và không trả lời thẳng vấn đề của Lữ Tử Tâm.
- Nhìn vẻ mặt gian xảo của anh thì biết ngay.
Lữ Tử Tâm chẳng qua chỉ có chút tò mò, chỉ thuận miệng nói mà thôi, nàng cũng không quá quan tâm đến một hội nghị đại lý nho nhỏ dưới huyện.
- Lâm tiểu thư bạn tốt của tôi, xin thứ cho tôi không nói ngay bây giờ, nhưng chẳng bao lâu nữa thì chân tướng sẽ rõ ràng khắp thiên hạ.
Vương Học Bình vừa lái xe vừa ngắm tiểu mỹ nhân ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, cũng không biết tương lai người đàn ông nào có phúc ôm người phụ nữ có đôi mắt phóng điện này lên giường để yêu thương?
Lữ Tử Tâm cúi đầu dùng một tay nâng má, vô tình ánh mắt phóng điện lại tràn đầy sương mù.
Xe chạy đến cổng nhà máy đồ hộp, Vương Học Bình dừng xe ổn định thì thuận miệng kêu lên:
- Tử Tâm, đến rồi.
Vương Học Bình không thấy Lữ Tử Tâm đáp lại, hắn khẽ nghiêng đầu nhìn, lại thấy tình huống khác thường của nàng, trong lòng khẽ động, nha đầu này có hơn phân nửa đang nghĩ về câu chuyện thương tâm nào đó.
Khi thấy Cao Danh Thịnh và Tiết Văn tiến lên chào đón, Vương Học Bình khoát tay với bọn họ, sau đó đưa tay lên bên miệng, tỏ ý không nên làm ồn.
Tiết Văn thấy bên cạnh Vương Học Bình là Lữ Tử Tâm, vì vậy hắn cơ trí kéo tay Cao Danh Thịnh, sau đó khẽ nói:
- Chủ nhiệm có việc, cậu đừng làm ồn.
Vì vậy hai người Tiết Văn cứ đứng đó.
Vương Học Bình chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh Lữ Tử Tâm, hắn sợ làm kinh động đến nàng, vì thế không gian rất yên tĩnh.
Một lát sau Lữ Tử Tâm mới tỉnh hồn lại, nàng nhanh chóng lau khóe mắt rồi dùng giọng che giấu nói:
- Đến rồi, chúng ta xuống xe thôi.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Tối qua không ngủ ngon phải không? Lát nữa quay về khách sạn, tắm nước nóng, ngủ một đêm thì tinh thần sẽ tốt.
- À, gần đây thật sự có mất ngủ, thật sự cần ngủ say một giấc.
Lữ Tử Tâm biết Vương Học Bình cố ý yểm trợ cho mình, trong lòng có chút cảm động, người đàn ông cũng không quá đẹp trai này không ngờ lại có tâm tư như thế.
Vương Học Bình thấy được sự cảm kích của Lữ Tử Tâm, vì vậy mà trong lòng thầm nghĩ, nếu cứ bảo trì mối quan hệ thế này cũng tốt.
Tiết Văn và Cao Danh Thịnh thấy Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm xuống xe thì tiến lên chào đón, Tiết Văn khẽ nói:
- Tổng cộng có bảy mươi đại lý tham gia hội nghị.
- Còn nhiều như vậy à?
Vương Học Bình có chút bất ngờ, đám thương nhân đều là động vật trục lợi, Lưu gia bên kia không những hạ giá phạm vi lớn, còn đề cao thu nhập của đại lý.
Khu quy hoạch bên này không giảm một đồng, cũng không tăng lợi cho đại lý, đám thương nhân này còn chưa đi hết, chẳng lẽ thật sự vì nghĩa không cần tiền?
- Trong đó có những đại lý rất nhỏ, được công ty giúp đỡ phát tài, trong lòng cảm kích nên ở lại. Nhưng chẳng qua chỉ có bảy tám đại lý như vậy mà thôi, dù tôi không có chút chứng cứ gì nhưng trong đám người còn lại nhất định có tai mắt của Lưu gia.
Tiết Văn đã chịu khổ nhiều năm, vì vậy hắn làm việc luôn cẩn thận, so với người khác thì an tâm hơn rất nhiều.
- À, đây là sự việc nằm trong dự đoán, chúng ta cũng mặc kệ, cứ theo kế hoạch là được.
Vương Học Bình thầm nghĩ, nếu không có tai mắt của Lưu gia thì cũng mất hay.
Cao Danh Thịnh tiến lên khẽ nói:
- Tối qua có người mở tủ hồ sơ của tôi, mất đi vài văn kiện.
Vương Học Bình cười nói với Cao Danh Thịnh:
- Trước đó dùng anh là bước bảo hiểm, bây giờ như vậy xem như cũng đúng hướng.
Cao Danh Thịnh thở dài nói:
- Chủ nhiệm, tôi cảm thấy rất khó chịu, đều là những thành viên anh nâng đỡ nhưng lại có người lâm trận phản bội, đúng là khó ngờ.
- Ha ha, anh than thở cái gì, rừng lớn thì thứ gì cũng có, không có lợi sẽ chẳng thức dậy sớm.
Vương Học Bình an ủi Cao Danh Thịnh một phen, sau đó quay đầu phân phó Hác Cương:
- Cậu đi thông báo cho Liễu Sướng, để cậu ấy lén đưa những dụng cụ chuyên nghiệp đến điều tra hiện trường, đừng đánh rắn động cỏ.
- Vâng, tôi sẽ liên lạc với cậu ấy.
Hác Cương tiếp nhận nhiệm vụ, sau đó đến bên cạnh lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Sướng.
Lữ Tử Tâm thấy Vương Học Bình bố trí nhân lực cũng muốn gạt mình, nàng thầm nghĩ, người này cố ý thị uy với bản cô nương sao? Hừ, tôi cũng không quan tâm.
Vương Học Bình đi vào phòng họp dưới sự bao quanh của đám người Cao Danh Thịnh, có vài chục người ngồi trong hội trường thưa thớt, bầu không khí có chút ngưng trọng.
Sau khi Vương Học Bình ngồi xuống đài chủ tịch thì đám người dưới đài không còn châu đầu ghé tai, ai cũng quăng ánh mắt đến.
Lữ Tử Tâm không muốn lên đài tham gia náo nhiệt, nàng tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, nàng cũng muốn xem trong hồ lô của Vương Học Bình bán loại thuốc gì.
Tiết Văn đưa tay gõ micro, sau đó hắn khẽ gật đầu với Vương Học Bình rồi lớn tiếng nói:
- Thưa các vị đại lý tôn kính, bây giờ tôi xin giới thiệu với mọi người, vị này là chủ nhiệm Vương Học Bình của hiệp hội quản lý khu quy hoạch chúng tôi.
Vương Học Bình ngồi tại chỗ không nhúc nhích, chỉ khẽ gật đầu về phía đài.
- Này các vị lãnh đạo, chúng tôi đều nể mặt giám đốc Tiểu Cao, lúc này là thời điểm lửa cháy đến nhà, kính nhờ các vị đừng giở giọng quan, tranh thủ tìm biện pháp cấp cứu đi.
Lúc này ở bên dưới có một người đàn ông mặt đỏ đột nhiên đứng lên nói.
/435
|