Tạ Viêm thấy Lữ Tử Tâm mỉm cười đứng bên cạnh Vương Học Bình thì thầm nghĩ, các người nếu không có quan hệ tình nhân thì thật sự có quỷ rồi.
- Lữ tiểu thư, thật sự trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.
Tạ Viêm mỉm cười duỗi hai tay với Lữ Tử Tâm, nhưng Lữ Tử Tâm lại ra vẻ như không thấy mà tiến đến bên tai Vương Học Bình rồi khẽ nói:
- Anh muốn lợi dụng bản cô nương thì cũng phải trả một cái giá lớn đấy nhé.
Vương Học Bình thầm nghĩ vị tiểu mỹ nhân này trí tuệ này có lẽ cũng đã nhìn ra ý nghĩ của mình, vì vậy mà không khỏi đưa tay sờ mũi cười xấu hổ một tiếng.
Tạ Viêm bị mất mặt nhưng trong lòng cũng không quá để ý, với thân phận của Lữ Tử Tâm thì làm như vậy là quá bình thường.
Tạ Viêm thản nhiên thu hồi hai tay rồi cười nói:
- Hôm nay khí trời rất đẹp.
Vương Học Bình cũng không thể đối xử với Tạ Viêm giống như Lữ Tử Tâm, hắn móc gói Trung Hoa trong túi ra, mỗi người một điếu, bắt đầu nhả khói nuốt sương.
Lữ Tử Tâm giống như lúc này mới thấy mặt thư ký Tạ Viêm, nàng vươn bàn tay nhỏ ra rồi nói:
- Thư ký Tạ, chúng ta lại gặp mặt.
Tạ Viêm tranh thủ ném điếu thuốc trong tay đi, hắn lại duỗi hai tay nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Lữ Tử Tâm, sau đó cười nói:
- Nhà cậu Học Bình có tiệc mừng, tôi xuống đây coi như uống ly rượu mừng.
- Ôi, Học Bình, sao anh không nói sớm? Nếu sớm biết như vậy thì tôi sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ.
Lữ Tử Tâm trừng mắt nhìn Vương Học Bình, khi thấy hắn cười hì hì thì lại trừng mắt lên.
Tạ Viêm thấy tình cảnh này thì trong lòng càng cảm thấy quan hệ giữa Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm là có quỷ, hắn cảm thấy chyến đi này cũng không uổng công.
Tạ Viêm khác biệt so với thư ký Cao Thành Thu của chủ tịch Kim Hữu Công, Tạ Viêm theo bí thư Chu Văn Quảng từ rất sớm, đã là thư ký được tám năm, từ vị trí phó khoa từng bước leo lên cấp trưởng phòng chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy.
Dựa theo luật lệ ở trong tỉnh, thư ký của bí thư thị ủy ít nhất cũng là chủ tịch quận huyện, bình thường là bí thư quận huyện. Tất nhiên bí thư sẽ phái thư ký của mình xuống làm lãnh đạo đứng đầu quận huyện.
Trong đây cũng có cất giấu một phần mưu lược.
Bí thư thị ủy phái thư ký của mình xuống làm bí thư quận huyện, như vậy chẳng khác nào nắm một quận huyện, thuận lợi cho việc nắm giữ đại cục toàn thành phố.
Ba người lên xe của Vương Học Bình, Tạ Viêm rất giác ngộ mà ngồi trên vị trí tay lái phụ, để hai vị trí phía sau cho Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm.
Con lớn của bác trai Hà Dương đãi tiệc ở trị trấn Hồng Thạch, lái xe Lưu chạy xe lên đường Nam Hồng.
- Lữ tiểu thư, lần này chị sẽ ở trong huyện bao lâu?
Tạ Viêm nghiêng đầu điều tra hành trình của Lữ Tử Tâm.
Lữ Tử Tâm liếc mắt mỉm cười nhìn Vương Học Bình, sau đó khẽ cười với Tạ Viêm:
- Học Bình muốn tôi giúp đỡ tìm một vài điểm phát triển, vì vậy tôi cũng sẽ ở huyện một thời gian ngắn nữa.
Ánh mắt Tạ Viêm xoay chuyển, hắn cười nói:
- Nếu được thì hoàn toàn có thể xuống các quận huyện xem xét điểm phát triển.
Lữ Tử Tâm chỉ cười nhạt, cũng không quan tâm đến câu nói biến tướng của Tạ Viêm.
Vương Học Bình thầm nghĩ, lời nói quá lộ liễu này của Tạ Viêm thật sự khó phù hợp với thân phận đệ nhất thư ký thị ủy. Nhưng nếu xét ở phương diện lợi ích thì hoàn toàn có thể, Vương Học Bình cho rằng Tạ Viêm có việc cần cầu Lữ Tử Tâm.
Xe nhanh chóng chạy đến thị trấn Hồng Thạch, từ xa đã thấy Hà gia đèn lồng kết hoa, bên đường dừng lại đủ mọi loại xe hơi.
Vương Học Bình cố ý không để cho lái xe Lưu chạy đến cửa lớn của Hà gia, cố ý dừng xe ven đường để cùng đi bộ với Tạ Viêm và Lữ Tử Tâm.
Tạ Viêm chỉ chú ý đến Lữ Tử Tâm, vì vậy cũng không quan tâm đến những điều khác lạ ở nơi đây.
Con trai đã đi rước dâu, Hà Dương dẫn Hà Nghị đứng ở cửa ra vào tiếp đón khách quý đến từ bốn phương tám hướng.
Hà Dương vừa bắt tay mời một vị khách hàng xóm đi vào thì quay người và thấy Vương Học Bình dẫn theo một cặp nam nữ đi đến.
Hà Dương không khỏi ngây người, mình không mời thiệp, hắn sao biết được?
Hà Nghị lén kéo tay Hắc Đản rồi khẽ nói:
- Là con đến mời cô chú.
Hà Dương cau mày, đang định khiển trách Hà Nghị thì ba người Vương Học Bình đã đi đến trước mặt, hắn phải miễn cưỡng tươi cười nói:
- Học Bình, đến rồi à, vào trong ngồi đi.
Vương Học Bình nhìn vẻ mặt giả tạo của bác trai mà trong lòng thầm cười lạnh, nụ cười này sao giống với kiếp trước như vậy?
Kiếp trước Hà Dương cũng không muốn mời thiệp cô em gái của mình, nhưng lão cũng không ngờ con trai Hà Nghị lại lén đi mời Vương gia.
Kiếp trước Vương Học Bình cũng đến làm khách, đưa tiền xong được dẫn ngay vào hậu viện, cũng không mời ra đại sảnh dành cho khách quý ở bên ngoài.
- Đây là quà cho anh chị.
Vương Học Bình đưa tiền lì xì vào trong tay Hà Dương.
Hà Dương tiếp nhận và cảm thấy bên trong là một xấp dày, xem ra lễ cũng khá nặng, vì vậy vẻ mặt có hơi cứng lại:
- Mời vào trong ngồi.
Hà Dương xoay người muốn đưa Vương Học Bình vào.
Lúc này Tạ Viêm cũng đưa tiền lì xì rồi khách khí nói:
- Chúc mừng ngài.
Hà Dương dừng bước nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình cố ý không giới thiệu Tạ Viêm là thư ký bí thư thị ủy, hắn cười nói:
- Đây là một người bạn tốt của cháu, nghe nói anh nhà kế hôn nên cùng đến chúc mừng.
Ngày bình thường Hà Dương cũng có chút quan hệ với khối chính quyền thành phố, hầu như không tiếp xúc với đám người thị ủy, vì vậy cũng không biết thân phận của Tạ Viêm, nhưng vì thể diện mà lão cũng không quan tâm.
Lữ Tử Tâm thấy Vương Học Bình chỉ lì xì một ngàn đồng, trong lòng nàng khẽ động, đưa tay vào trong túi xách động vào bao lì xì năm mươi ngàn.
Lữ Tử Tâm cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Học Bình và Hà Dương, ánh mắt nàng chợt lóe lên và bàn tay không rút ra khỏi túi xách. Tạ Viêm không hiểu rõ vấn đề, hắn chỉ đơn giản đứng bên cạnh Vương Học Bình chờ xem náo nhiệt.
Hà Dương có chút do dự, lão nghĩ hôm nay có nhiều lãnh đạo đơn vị và phòng ban trong huyện đến chúc mừng, vì vậy càng cố gắng đưa đám người Vương Học Bình vào hậu viện.
Vương Học Bình đi theo sát bên cạnh Hà Dương vào bên trong, Lữ Tử Tâm đi theo mà trừng mắt, quả nhiên đoán không sai, nào có ông bác nào đưa cháu mình đến chúc mừng vào nhà sau vắng vẻ?
Tất cả tâm tư của Tạ Viêm đều đặt lên người Lữ Tử Tâm, chỉ mong sao Lữ gia đầu tư vào thành phố, vì vậy cũng không chú ý đến Hà Dương, không thấy có gì bất ổn.
Trong hậu viện cũng sắp xếp vài bàn lớn, Hà Dương tỏ ra thân mật nói với Vương Học Bình:
- Học Bình, đây là chỗ dành cho người nha, cháu coi như chịu khó ngồi đây nhé.
- Vâng, bác đừng quá chú ý.
Vương Học Bình thầm nghĩ, kiếp này đưa tiền nhiều hơn, xem ra đãi ngộ cũng mạnh hơn kiếp trước.
- Học Bình, anh kéo chúng tôi từ xa đến rồi an vị ở chỗ này sao?
Lữ Tử Tâmg giả vờ tỏ ra không biết, nàng cố ý chọc vào Hà Dương một câu.
Hà Dương đang bận rộn váng đầu, lão nghe thấy câu nói của Lữ Tử Tâm thì không khỏi ngẩn ngơ. Lúc này lão mới chú ý, cô gái này hoàn toàn không thể nào đánh đồng với cô con dâu của mình.
Hà Dương đang định tìm lý do để cho qua thì nghe thấy ngoài cửa lớn truyền đến tiếng hét
- Anh Hà và vài vị trưởng phòng đến, ra ngay đi.
- Học Bình, giúp bác chiêu đãi nhé, bác ra ngoài tiếp khách quý.
Hà Dương ném lại những lời như vậy rồi vội chạy đi.
Lúc này Tạ Viêm cũng thấy sự việc có gì đó là lạ, hắn cau mày hỏi Vương Học Bình:
- Học Bình, nhìn có vẻ cậu và bác trai này không quá thân thiết thì phải.
Vương Học Bình nghe rõ lời nói không thân thiết của Tạ Viêm, nếu đặt vào quan trường thì sẽ được phiên dịch là bất hòa.
- Chủ nhiệm Tạ, vị bác trai này trước nay kinh doanh và đầu óc rất thoáng đạt, hôm nay có lẽ quá bận rộn, lại thấy tôi là người trong nhà nên tùy tiện mà thôi.
Vương Học Bình nói vài lời cho qua.
Tạ Viêm làm thư ký của bí thư thị ủy tám năm trời, hắn tất nhiên cũng là người tinh quái, vì thế cũng mơ hồ cảm thấy không đúng, lời giải thích của Vương Học Bình không quá rõ ràng.
Lữ Tử Tâm suy xét một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Vương Học Bình:
- Nếu đây là nơi chiêu đãi thân thích, sao không thấy ai đến chào hỏi?
Vương Học Bình thầm thở dài, tiểu mỹ nhân bóng đèn điện này quá tinh quái, chỉ sợ đã thấy rõ tình huống mất rồi.
- Ha ha, chúng ta đến sớm, còn chưa có người thân nào đến.
Vương Học Bình nói ra lời này thì Lữ Tử Tâm xem như đã hiểu rõ, nàng liếc mắt nhìn Tạ Viêm đang hút thuốc rồi ghé sát bên tai Vương Học Bình hỏi:
- Anh muốn lợi dụng hắn ta thế nào?
Vương Học Bình không khỏi cảm khái, phản ứng cực nhanh của Lữ Tử Tâm đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Lúc này đang ở trước mặt Tạ Viêm, Vương Học Bình cũng không dám nói thẳng mà khẽ nói bên tai Lữ Tử Tâm:
- Thích ứng mọi tình cảnh.
Lữ Tử Tâm lúc này xem như đã hiểu, cái gọi là thích ứng mọi hoàn cảnh chính là lợi dụng Tạ Viêm trong mọi hoàn cảnh.
Tạ Viêm thấy Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm thân mật nói chuyện với nhau, hắn thầm nghĩ, hai người mà không có tư tình thì thật sự khó thể tin.
Nhưng hôm nay Tạ Viêm lại thấy là chuyện tốt, Vương Học Bình chỉ là một phó khoa nho nhỏ nằm trong phạm vi quản hạt của thành phố Văn Châu.
Với năng lượng của Tạ Viêm thì hoàn toàn có cơ hội giúp đỡ Vương Học Bình để tìm sự trợ giúp từ phía Lữ Tử Tâm.
Lúc này ngoài đại sảnh có vẻ vô cùng náo nhiệt, Vương Học Bình ngồi ở hậu viện cũng có thể nghe thấy tiếng cười lớn của "bác trai".
- Lữ tiểu thư, thật sự trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.
Tạ Viêm mỉm cười duỗi hai tay với Lữ Tử Tâm, nhưng Lữ Tử Tâm lại ra vẻ như không thấy mà tiến đến bên tai Vương Học Bình rồi khẽ nói:
- Anh muốn lợi dụng bản cô nương thì cũng phải trả một cái giá lớn đấy nhé.
Vương Học Bình thầm nghĩ vị tiểu mỹ nhân này trí tuệ này có lẽ cũng đã nhìn ra ý nghĩ của mình, vì vậy mà không khỏi đưa tay sờ mũi cười xấu hổ một tiếng.
Tạ Viêm bị mất mặt nhưng trong lòng cũng không quá để ý, với thân phận của Lữ Tử Tâm thì làm như vậy là quá bình thường.
Tạ Viêm thản nhiên thu hồi hai tay rồi cười nói:
- Hôm nay khí trời rất đẹp.
Vương Học Bình cũng không thể đối xử với Tạ Viêm giống như Lữ Tử Tâm, hắn móc gói Trung Hoa trong túi ra, mỗi người một điếu, bắt đầu nhả khói nuốt sương.
Lữ Tử Tâm giống như lúc này mới thấy mặt thư ký Tạ Viêm, nàng vươn bàn tay nhỏ ra rồi nói:
- Thư ký Tạ, chúng ta lại gặp mặt.
Tạ Viêm tranh thủ ném điếu thuốc trong tay đi, hắn lại duỗi hai tay nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của Lữ Tử Tâm, sau đó cười nói:
- Nhà cậu Học Bình có tiệc mừng, tôi xuống đây coi như uống ly rượu mừng.
- Ôi, Học Bình, sao anh không nói sớm? Nếu sớm biết như vậy thì tôi sẽ chuẩn bị một phần hậu lễ.
Lữ Tử Tâm trừng mắt nhìn Vương Học Bình, khi thấy hắn cười hì hì thì lại trừng mắt lên.
Tạ Viêm thấy tình cảnh này thì trong lòng càng cảm thấy quan hệ giữa Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm là có quỷ, hắn cảm thấy chyến đi này cũng không uổng công.
Tạ Viêm khác biệt so với thư ký Cao Thành Thu của chủ tịch Kim Hữu Công, Tạ Viêm theo bí thư Chu Văn Quảng từ rất sớm, đã là thư ký được tám năm, từ vị trí phó khoa từng bước leo lên cấp trưởng phòng chức vụ phó chủ nhiệm văn phòng thị ủy.
Dựa theo luật lệ ở trong tỉnh, thư ký của bí thư thị ủy ít nhất cũng là chủ tịch quận huyện, bình thường là bí thư quận huyện. Tất nhiên bí thư sẽ phái thư ký của mình xuống làm lãnh đạo đứng đầu quận huyện.
Trong đây cũng có cất giấu một phần mưu lược.
Bí thư thị ủy phái thư ký của mình xuống làm bí thư quận huyện, như vậy chẳng khác nào nắm một quận huyện, thuận lợi cho việc nắm giữ đại cục toàn thành phố.
Ba người lên xe của Vương Học Bình, Tạ Viêm rất giác ngộ mà ngồi trên vị trí tay lái phụ, để hai vị trí phía sau cho Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm.
Con lớn của bác trai Hà Dương đãi tiệc ở trị trấn Hồng Thạch, lái xe Lưu chạy xe lên đường Nam Hồng.
- Lữ tiểu thư, lần này chị sẽ ở trong huyện bao lâu?
Tạ Viêm nghiêng đầu điều tra hành trình của Lữ Tử Tâm.
Lữ Tử Tâm liếc mắt mỉm cười nhìn Vương Học Bình, sau đó khẽ cười với Tạ Viêm:
- Học Bình muốn tôi giúp đỡ tìm một vài điểm phát triển, vì vậy tôi cũng sẽ ở huyện một thời gian ngắn nữa.
Ánh mắt Tạ Viêm xoay chuyển, hắn cười nói:
- Nếu được thì hoàn toàn có thể xuống các quận huyện xem xét điểm phát triển.
Lữ Tử Tâm chỉ cười nhạt, cũng không quan tâm đến câu nói biến tướng của Tạ Viêm.
Vương Học Bình thầm nghĩ, lời nói quá lộ liễu này của Tạ Viêm thật sự khó phù hợp với thân phận đệ nhất thư ký thị ủy. Nhưng nếu xét ở phương diện lợi ích thì hoàn toàn có thể, Vương Học Bình cho rằng Tạ Viêm có việc cần cầu Lữ Tử Tâm.
Xe nhanh chóng chạy đến thị trấn Hồng Thạch, từ xa đã thấy Hà gia đèn lồng kết hoa, bên đường dừng lại đủ mọi loại xe hơi.
Vương Học Bình cố ý không để cho lái xe Lưu chạy đến cửa lớn của Hà gia, cố ý dừng xe ven đường để cùng đi bộ với Tạ Viêm và Lữ Tử Tâm.
Tạ Viêm chỉ chú ý đến Lữ Tử Tâm, vì vậy cũng không quan tâm đến những điều khác lạ ở nơi đây.
Con trai đã đi rước dâu, Hà Dương dẫn Hà Nghị đứng ở cửa ra vào tiếp đón khách quý đến từ bốn phương tám hướng.
Hà Dương vừa bắt tay mời một vị khách hàng xóm đi vào thì quay người và thấy Vương Học Bình dẫn theo một cặp nam nữ đi đến.
Hà Dương không khỏi ngây người, mình không mời thiệp, hắn sao biết được?
Hà Nghị lén kéo tay Hắc Đản rồi khẽ nói:
- Là con đến mời cô chú.
Hà Dương cau mày, đang định khiển trách Hà Nghị thì ba người Vương Học Bình đã đi đến trước mặt, hắn phải miễn cưỡng tươi cười nói:
- Học Bình, đến rồi à, vào trong ngồi đi.
Vương Học Bình nhìn vẻ mặt giả tạo của bác trai mà trong lòng thầm cười lạnh, nụ cười này sao giống với kiếp trước như vậy?
Kiếp trước Hà Dương cũng không muốn mời thiệp cô em gái của mình, nhưng lão cũng không ngờ con trai Hà Nghị lại lén đi mời Vương gia.
Kiếp trước Vương Học Bình cũng đến làm khách, đưa tiền xong được dẫn ngay vào hậu viện, cũng không mời ra đại sảnh dành cho khách quý ở bên ngoài.
- Đây là quà cho anh chị.
Vương Học Bình đưa tiền lì xì vào trong tay Hà Dương.
Hà Dương tiếp nhận và cảm thấy bên trong là một xấp dày, xem ra lễ cũng khá nặng, vì vậy vẻ mặt có hơi cứng lại:
- Mời vào trong ngồi.
Hà Dương xoay người muốn đưa Vương Học Bình vào.
Lúc này Tạ Viêm cũng đưa tiền lì xì rồi khách khí nói:
- Chúc mừng ngài.
Hà Dương dừng bước nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình cố ý không giới thiệu Tạ Viêm là thư ký bí thư thị ủy, hắn cười nói:
- Đây là một người bạn tốt của cháu, nghe nói anh nhà kế hôn nên cùng đến chúc mừng.
Ngày bình thường Hà Dương cũng có chút quan hệ với khối chính quyền thành phố, hầu như không tiếp xúc với đám người thị ủy, vì vậy cũng không biết thân phận của Tạ Viêm, nhưng vì thể diện mà lão cũng không quan tâm.
Lữ Tử Tâm thấy Vương Học Bình chỉ lì xì một ngàn đồng, trong lòng nàng khẽ động, đưa tay vào trong túi xách động vào bao lì xì năm mươi ngàn.
Lữ Tử Tâm cẩn thận quan sát biểu cảm của Vương Học Bình và Hà Dương, ánh mắt nàng chợt lóe lên và bàn tay không rút ra khỏi túi xách. Tạ Viêm không hiểu rõ vấn đề, hắn chỉ đơn giản đứng bên cạnh Vương Học Bình chờ xem náo nhiệt.
Hà Dương có chút do dự, lão nghĩ hôm nay có nhiều lãnh đạo đơn vị và phòng ban trong huyện đến chúc mừng, vì vậy càng cố gắng đưa đám người Vương Học Bình vào hậu viện.
Vương Học Bình đi theo sát bên cạnh Hà Dương vào bên trong, Lữ Tử Tâm đi theo mà trừng mắt, quả nhiên đoán không sai, nào có ông bác nào đưa cháu mình đến chúc mừng vào nhà sau vắng vẻ?
Tất cả tâm tư của Tạ Viêm đều đặt lên người Lữ Tử Tâm, chỉ mong sao Lữ gia đầu tư vào thành phố, vì vậy cũng không chú ý đến Hà Dương, không thấy có gì bất ổn.
Trong hậu viện cũng sắp xếp vài bàn lớn, Hà Dương tỏ ra thân mật nói với Vương Học Bình:
- Học Bình, đây là chỗ dành cho người nha, cháu coi như chịu khó ngồi đây nhé.
- Vâng, bác đừng quá chú ý.
Vương Học Bình thầm nghĩ, kiếp này đưa tiền nhiều hơn, xem ra đãi ngộ cũng mạnh hơn kiếp trước.
- Học Bình, anh kéo chúng tôi từ xa đến rồi an vị ở chỗ này sao?
Lữ Tử Tâmg giả vờ tỏ ra không biết, nàng cố ý chọc vào Hà Dương một câu.
Hà Dương đang bận rộn váng đầu, lão nghe thấy câu nói của Lữ Tử Tâm thì không khỏi ngẩn ngơ. Lúc này lão mới chú ý, cô gái này hoàn toàn không thể nào đánh đồng với cô con dâu của mình.
Hà Dương đang định tìm lý do để cho qua thì nghe thấy ngoài cửa lớn truyền đến tiếng hét
- Anh Hà và vài vị trưởng phòng đến, ra ngay đi.
- Học Bình, giúp bác chiêu đãi nhé, bác ra ngoài tiếp khách quý.
Hà Dương ném lại những lời như vậy rồi vội chạy đi.
Lúc này Tạ Viêm cũng thấy sự việc có gì đó là lạ, hắn cau mày hỏi Vương Học Bình:
- Học Bình, nhìn có vẻ cậu và bác trai này không quá thân thiết thì phải.
Vương Học Bình nghe rõ lời nói không thân thiết của Tạ Viêm, nếu đặt vào quan trường thì sẽ được phiên dịch là bất hòa.
- Chủ nhiệm Tạ, vị bác trai này trước nay kinh doanh và đầu óc rất thoáng đạt, hôm nay có lẽ quá bận rộn, lại thấy tôi là người trong nhà nên tùy tiện mà thôi.
Vương Học Bình nói vài lời cho qua.
Tạ Viêm làm thư ký của bí thư thị ủy tám năm trời, hắn tất nhiên cũng là người tinh quái, vì thế cũng mơ hồ cảm thấy không đúng, lời giải thích của Vương Học Bình không quá rõ ràng.
Lữ Tử Tâm suy xét một chút rồi ngồi xuống bên cạnh Vương Học Bình:
- Nếu đây là nơi chiêu đãi thân thích, sao không thấy ai đến chào hỏi?
Vương Học Bình thầm thở dài, tiểu mỹ nhân bóng đèn điện này quá tinh quái, chỉ sợ đã thấy rõ tình huống mất rồi.
- Ha ha, chúng ta đến sớm, còn chưa có người thân nào đến.
Vương Học Bình nói ra lời này thì Lữ Tử Tâm xem như đã hiểu rõ, nàng liếc mắt nhìn Tạ Viêm đang hút thuốc rồi ghé sát bên tai Vương Học Bình hỏi:
- Anh muốn lợi dụng hắn ta thế nào?
Vương Học Bình không khỏi cảm khái, phản ứng cực nhanh của Lữ Tử Tâm đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Lúc này đang ở trước mặt Tạ Viêm, Vương Học Bình cũng không dám nói thẳng mà khẽ nói bên tai Lữ Tử Tâm:
- Thích ứng mọi tình cảnh.
Lữ Tử Tâm lúc này xem như đã hiểu, cái gọi là thích ứng mọi hoàn cảnh chính là lợi dụng Tạ Viêm trong mọi hoàn cảnh.
Tạ Viêm thấy Vương Học Bình và Lữ Tử Tâm thân mật nói chuyện với nhau, hắn thầm nghĩ, hai người mà không có tư tình thì thật sự khó thể tin.
Nhưng hôm nay Tạ Viêm lại thấy là chuyện tốt, Vương Học Bình chỉ là một phó khoa nho nhỏ nằm trong phạm vi quản hạt của thành phố Văn Châu.
Với năng lượng của Tạ Viêm thì hoàn toàn có cơ hội giúp đỡ Vương Học Bình để tìm sự trợ giúp từ phía Lữ Tử Tâm.
Lúc này ngoài đại sảnh có vẻ vô cùng náo nhiệt, Vương Học Bình ngồi ở hậu viện cũng có thể nghe thấy tiếng cười lớn của "bác trai".
/435
|