Xưa nay hồng nhan bạc mệnh, Vương Học Bình cố gắng làm cho mình trấn tĩnh trở lại, hắn quay đầu nhìn cặp mắt xinh đẹp khó gì so sánh được của Lữ Tử Tâm, trong lòng thầm nghĩ:
"Tử Tâm, chỉ cần cô hoãn hành động một năm, sợ rằng không cần cô đánh thì Cống gia cũng sập!"
Lữ Tử Tâm phát hiện Vương Học Bình đang lén nhìn mình, trong lòng không khỏi có chút đắc ý. Nếu so sánh với Lý Tiểu Linh thì nàng không kém hơn, hơn nữa nàng lại có thân thế và địa vị, có thể mang đến cho Vương Học Bình những chỗ tốt khó tưởng.
Lữ Tử Tâm cảm thấy Vương Học Bình là người dã tâm bừng bừng, hơn nữa là người có bản lĩnh, đây là loại đàn ông có thể nắm quyền thiên hạ.
Trước khi gặp Vương Học Bình, Lữ Tử Tâm đã quan sát nhiều thế gia đệ tử, nàng cẩn thận phân loại, nàng thấy bọn họ đều có dã tâm nhưng cha mẹ trong nhà vẫn còn khỏe mạnh, số tiền tài mà bọn họ nắm giữ còn kém xa nàng.
Đám công tử khác thì không cần phải nói.
Đám công tử mà Lữ Tử Tâm từng tiếp xúc phần lớn đều là hạng ngu xuẩn, chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc để trình diễn nhiều trò khôi hài, căn bản không ra gì.
Hongkong và hải ngoại thật sự có rất nhiều phú hào lắm tiền nhiều của, thậm chí còn nhiều tiền hơn cả Cống Chính Nho, đáng tiếc bọn họ là những cáo già từ trong mưa máu gió tanh đi ra, tuyệt đối sẽ không vì sắc đẹp mà chọn phương án giết địch một ngàn hao tổn tám trăm.
Dù sao Lữ Tử Tâm cũng là một người phụ nữ trong Lữ gia, thân là nữ nhi, tuyệt đối không thể trở thành người thừa kế Lữ gia.
Lần đầu tiên Vương Học Bình đã bộc lộ trước mặt Lữ Tử Tâm, đặc biệt là sau khi nàng phát hiện tình cảnh Paolo khúm núm trước mặt Vương Học Bình, nàng bắt đầu chú ý đến hắn.
Lữ Tử Tâm bỏ ra số tiền lớn mua được một nhân tình của Paolo, sau đó lại khéo léo xếp đặt, nàng kinh hỉ phát hiện Vương Học Bình không phải là người thường, là một gian thương giấu đầu trong biển người mênh mông.
Sau khi điều tra thì Lữ Tử Tâm càng kinh dị phát hiện, chỉ nửa năm mà Vương Học Bình từ một kẻ vô danh biến thành tỷ phú cả trăm triệu đô la, hơn nữa số tài chính hắn đang nắm trong tay lại liên tục tăng trưởng.
- Học Bình, anh đang suy nghĩ gì vậy?
Lữ Tử Tâm quay đầu cười với Vương Học Bình, khoảnh khắc này bộ dạng của nàng rất tao nhã, không khỏi làm cho Vương Học Bình thở dài một người phụ nữ như vậy, sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn nàng buông tay khỏi nhân gian?
- Tôi đang suy nghĩ đến vấn đề duyên phận, ký ức về chuyện ngẫu nhiên trong thang máy đến nay vẫn còn rất mới mẻ với tôi.
Vương Học Bình hiểu rõ mục đích của Lữ Tử Tâm, tâm tình của hắn coi như thả lỏng, hắn dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nàng, nói ra lời dí dỏm.
Lữ Tử Tâm nge được hàm nghĩa trêu chọc trong lời nói của Vương Học Bình, nàng không khỏi nhớ đến tình cảnh mắc cở chết người trước đó, vì vậy không kìm lòng được phải véo tay Vương Học Bình rồi khẽ gắt:
- Đại sắc lang.
- Ha ha, Tử Tâm, cô oan uổng tôi.
Vương Học Bình dùng ánh mắt có thâm ý nhìn Lữ Tử Tâm, thầm nghĩ, Tử Tâm, tôi tuyệt đối không trơ mắt nhìn cô đi vào con đường tuyệt diệt kia. Trên thế giới này ngoài tôi thì không còn ai có thể kéo cô từ trong vận mệnh bi thảm ra ngoài, không có người thứ hai.
Nửa tháng sau Vương Học Bình đột nhiên nhận được thông báo nhập học của trường đảng thị ủy, hắn phải thoát ly công tác để đi học tập một năm.
Vương Học Bình nhận được phần thông báo từ trong tay Cổ Văn Cường, trong lòng thầm hiểu, đây là chiêu thức hạ độc thủ của Sử Phương.
Cổ Văn Cường dùng ánh mắt lo lắng nhìn Vương Học Bình, thầm nghĩ, thoát ly sản xuất đi học tập một năm, đợi đến khi Vương Học Bình quay lại khu quy hoạch thì giang sơn đã đổi, vậy phải làm sao?
Vương Học Bình khẽ cười:
- Việt Cường, tôi đi học tập, anh sẽ được đề bạt lên vị trí phó chủ nhiệm, trọng trách sẽ khá nặng.
Tuy Vương Học Bình không biết bí thư Nghiêm có biết tình huống này không, nhưng hắn hiểu, không ai dám phản đối thông báo yêu cầu nhập học của trường đảng. Coi như một chiêu của Sử Phương quá độc, hắn không thể nào đối kháng chính diện.
Cổ Văn Cường thu lại những tạp niệm trong lòng, hắn cắn răng nói:
- Lãnh đạo, việc này không thể để như vậy, chúng ta nên liên hợp lại, cần phản ứng tình huống với thị ủy, khu quy hoạch tuyệt đối không thể mất đi sự cầm lái của anh.
Vương Học Bình thầm cảm thấy đây là Cổ Văn Cường đang tỏ ra trung thành, vào khoảnh khắc này dù đối phương nói như vậy là thật hay giả thì hắn cũng cần phải trấn an, vì vậy hắn cười nói:
- Yên tâm đi, anh nên làm gì thì cứ làm như vậy, trời vẫn là trời.
Cổ Văn Cường nghe cũng hiểu ám hiệu của Vương Học Bình, thầm nghĩ chủ nhiệm Tiểu Vương nói không sai, chỉ cần bí thư Nghiêm còn cầm lái trong huyện, khu quy hoạch sẽ không rơi vào tay người ngoài.
Sau khi Cổ Văn Cường rời khỏi phòng làm việc thì Vương Học Bình cầm điện thoại báo cáo tình huống mới cho Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao vừa nghe nói có chuyện như vậy thì phát hỏa, hắn cả giận nói:
- Đúng là không ra gì, cậu là cán bộ của huyện, khi nào đến trường đảng học tập, học nội dung gì đều phải do huyện sắp xếp, có vài người muốn làm loạn, còn có nguyên tắc tổ chức nữa không? Học Bình, tôi nói cho cậu biết, chỉ cần tôi còn làm bí thư huyện ủy, chưa bị miễn chức, khu quy hoạch sẽ vẫn do cậu chủ trì công tác, dù là kẻ nào cũng khó thể làm dao động quyết tâm của tôi.
Sau khi cúp điện thoại chưa đến mười phút, Nghiêm Minh Cao đã xuất hiện ở khu văn phòng khu quy hoạch với vẻ mặt tái nhợt.
Vương Học Bình lập tức sắp xếp Cổ Văn Cường tập hợp các thành viên ban ngành khu quy hoạch và các cán bộ trung tầng đến phòng hội nghị. Sau khi tập hợp đông đủ, Nghiêm Minh Cao quét mắt một vòng rồi trầm giọng nói:
- Từ khi đồng chí Vương Học Bình đến nhận công tác đến nay thì hiệp hội quản lý khu quy hoạch phát triển không ngừng, thành tích đạt được rất rõ ràng, huyện ủy cực kỳ hài lòng.
Đám người trong hội trường cảm thấy rất rung động, đường đường là bí thư huyện ủy mà đứng trước mặt mọi người đánh giá cao Vương Học Bình như vậy.
Nghiêm Minh Cao nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó đảo mắt qua mọi người rồi dùng giọng thấm thía nói:
- Huyện ủy trước nay luôn thận trọng trong công tác lựa chọn lãnh đạo cho khu quy hoạch, sự thật luôn thắng lời nói suông, bây giờ xem như huyện ủy dùng đúng người.
Vương Học Bình tuy không có biểu hiện gì nhưng trong lòng rất thoải mái, sự thật luôn thắng lời nói suông, vào thời điểm mấu chốt thì bí thư Nghiêm luôn đáng tin.
Sau đó Nghiêm Minh Cao di chuyển chủ đề, nói đến vấn đề đoàn kết ban ngành:
- Các đồng chí, khu quy hoạch lấy được thành tích như vậy, tôi thấy điều quan trọng nhất chính là các đồng chí đoàn kết chặt chẽ xung quanh lãnh đạo chủ chốt, mọi người vặn lại thành một sợi dây thừng, tích cát thành tháp. Truyền thống tốt đẹp này nên tiếp tục bảo trì, các đồng chí, các anh nói xem có đúng không?
- Bí thư Nghiêm, anh nói rất đúng, hoàn toàn là như vậy, nếu không có đồng chí Vương Học Bình dốc hết tâm huyết đưa mọi người cùng tiến lên, sợ rằng khu quy hoạch chúng tôi cũng không có được cục diện hôm nay.
Cổ Văn Cường là người đầu tiên đứng lên nói.
Tiết Văn cũng đứng lên nói:
- Tôi kiên quyết ủng hộ quyết sách anh minh của lãnh đạo, cần đoàn kết chặt chẽ xung quanh lãnh đạo, cố gắng làm tốt công tác khu quy hoạch..
Tất cả thành viên ban ngành và cán bộ quản lý trung tầng của hiệp hội quản lý khu quy hoạch đều đứng lên tỏ thái độ giúp đỡ Vương Học Bình tiếp tục lãnh đạo toàn diện công tác khu quy hoạch.
Tất cả mọi người đều hiểu, Nghiêm Minh Cao nói như vậy chỉ đưa ra một thông điệp, đó là ai không ủng hộ Vương Học Bình thì tự ra đi.
Nghiêm Minh Cao thấy tất cả mọi người đề tỏ thái độ thì lần đầu tiên lấy trong túi ra hai gói Trung Hoa đưa cho Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Tôi thấy tất cả mọi người ở đây đều nghiện thuốc, cậu thay tôi phân phát cho mọi người.
Vương Học Bình đứng lên phân phát thuốc lá, Tiết Văn đốt một điếu, hít vào một hơi rồi cười nói:
- Bí thư Nghiêm, hú điếu thuốc của anh cũng có thể làm người ta nâng cao tinh thần.
Vì Vương Học Bình trước nay hay đề cử Tiết Văn, vì vậy Nghiêm Minh Cao cũng không xa lạ gì với Tiết Văn, trước kia còn đặc biệt tìm gặp mặt người này.
Khi thấy Tiết Văn lên tiếng thì trong lòng Nghiêm Minh Cao cũng rất vui vẻ, hắn cười nói:
- Chúng ta làm lãnh đạo, nhiệm vụ hàng đầu là bảo vệ đầu óc thanh tỉnh.
Cổ Văn Cường nghe lời nói của bí thư Nghiêm thì thầm nghĩ, bí thư rõ ràng là tiên lễ hậu binh, đã nói ra rõ ràng, nếu ai không thanh tỉnh thì kết cục sợ rằng sẽ rất thảm.
Tiết Văn nhận được lời tán dương của Nghiêm Minh Cao, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ, hắn cười nói:
- Chỉ cần có thể theo sát chủ nhiệm Vương, tôi tin tất cả mọi người đều có tương lai.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Tiết Văn không những có năng lực, kỹ thuật, hơn nữa đầu óc cũng thanh tỉnh, nói rất hay.
Phải biết rằng đứng trước mặt bí thư huyện ủy mà nói ra những lời như vậy, nếu vào lúc bình thường thì xem như phạm húy.
Nhưng lúc này Tiết Văn nói lại không khác nào nói ra thay cho Nghiêm Minh Cao, hắn nói như vậy cũng bộc lộ trí tuệ hơn người của mình.
Những lời nói của Nghiêm Minh Cao ở khu quy hoạch nhanh chóng rơi vào trong tai Mã Tam Cao.
Mã Tam Cao cười lạnh:
- Tào Quần là thằng ngu, đúng là chó ngu cũng vào nồi. Hổ Tử, cháu đừng quan tâm những thứ gì khác, tiếp tục gia tăng độ mạnh, làm cho nhà máy đồ hộp của khu quy hoạch phải đóng cửa, coi như là có công lớn rồi.
Lưu Hổ dùng hai tay cầm bật lửa, hắn đốt thuốc cho Mã Tam Cao rồi cười nói:
- Chú Mã, dưới sự bố trí của chú, thực lực kinh tế của khu quy hoạch đã bị đả kích nghiêm trọng, sẽ không đến vài ngày nữa thì tất cả đại lý của bọn họ sẽ chạy sang phía cháu. Tên Vương Học Bình kia lại nhắc nhở rất tốt, lấy trước tiền hàng, chiêu này thật sự cháu còn chưa nghĩ ra. Trong thời gian nửa tháng nhà máy đã có bảy tám triệu tiền mặt, thực lực tài chính cũng đủ liều mạng với Vương Học Bình.
Mã Tam Cao thật sự rất vui, hắn cười nói với Lưu Ngũ Cao:
- Cậu Lưu Ngũ Cao, Tiểu Hổ là rất tốt, tương lai tươi sáng.
Lưu Ngũ Cao cau mày nói:
- Bí thư Mã, hiện tại tôi có chút lo lắng, lúc này nhà máy đồ hộp thu nhiều tiền, nếu đồ hộp sản xuất ra mà tiêu thụ không nhanh thì sẽ tạo nên gánh nặng lớn.
Mã Tam Cao vung tay cười nói:
- Truy giặc cùng đường, vào thời điểm mấu chốt này chúng ta cũng không thể buông lỏng. Nhưng chúng ta đều đã đầu tư tài sản vào sản xuất, cũng phải chừa lại một phần để đề phòng.
Với trí tuệ của Mã Tam Cao thì tất nhiên nhìn ra nguy hiểm, nhưng đó là tiền của Lưu gia, đâu có liên quan gì đến Mã gia?
Kế hoạch của Mã Tam Cao là lợi dụng tiên của Lưu gia để đả kích thực lực kinh tế của Vương Học Bình. Nửa năm qua Mã Tam Cao đã thấy rõ tình huống tài chính của huyện, nếu không vặn ngã Vương Học Bình là kẻ kiếm tiền chủ chốt, sợ rằng Nghiêm Minh Cao sẽ rất khó đổ.
"Tử Tâm, chỉ cần cô hoãn hành động một năm, sợ rằng không cần cô đánh thì Cống gia cũng sập!"
Lữ Tử Tâm phát hiện Vương Học Bình đang lén nhìn mình, trong lòng không khỏi có chút đắc ý. Nếu so sánh với Lý Tiểu Linh thì nàng không kém hơn, hơn nữa nàng lại có thân thế và địa vị, có thể mang đến cho Vương Học Bình những chỗ tốt khó tưởng.
Lữ Tử Tâm cảm thấy Vương Học Bình là người dã tâm bừng bừng, hơn nữa là người có bản lĩnh, đây là loại đàn ông có thể nắm quyền thiên hạ.
Trước khi gặp Vương Học Bình, Lữ Tử Tâm đã quan sát nhiều thế gia đệ tử, nàng cẩn thận phân loại, nàng thấy bọn họ đều có dã tâm nhưng cha mẹ trong nhà vẫn còn khỏe mạnh, số tiền tài mà bọn họ nắm giữ còn kém xa nàng.
Đám công tử khác thì không cần phải nói.
Đám công tử mà Lữ Tử Tâm từng tiếp xúc phần lớn đều là hạng ngu xuẩn, chỉ biết dựa vào thế lực gia tộc để trình diễn nhiều trò khôi hài, căn bản không ra gì.
Hongkong và hải ngoại thật sự có rất nhiều phú hào lắm tiền nhiều của, thậm chí còn nhiều tiền hơn cả Cống Chính Nho, đáng tiếc bọn họ là những cáo già từ trong mưa máu gió tanh đi ra, tuyệt đối sẽ không vì sắc đẹp mà chọn phương án giết địch một ngàn hao tổn tám trăm.
Dù sao Lữ Tử Tâm cũng là một người phụ nữ trong Lữ gia, thân là nữ nhi, tuyệt đối không thể trở thành người thừa kế Lữ gia.
Lần đầu tiên Vương Học Bình đã bộc lộ trước mặt Lữ Tử Tâm, đặc biệt là sau khi nàng phát hiện tình cảnh Paolo khúm núm trước mặt Vương Học Bình, nàng bắt đầu chú ý đến hắn.
Lữ Tử Tâm bỏ ra số tiền lớn mua được một nhân tình của Paolo, sau đó lại khéo léo xếp đặt, nàng kinh hỉ phát hiện Vương Học Bình không phải là người thường, là một gian thương giấu đầu trong biển người mênh mông.
Sau khi điều tra thì Lữ Tử Tâm càng kinh dị phát hiện, chỉ nửa năm mà Vương Học Bình từ một kẻ vô danh biến thành tỷ phú cả trăm triệu đô la, hơn nữa số tài chính hắn đang nắm trong tay lại liên tục tăng trưởng.
- Học Bình, anh đang suy nghĩ gì vậy?
Lữ Tử Tâm quay đầu cười với Vương Học Bình, khoảnh khắc này bộ dạng của nàng rất tao nhã, không khỏi làm cho Vương Học Bình thở dài một người phụ nữ như vậy, sao hắn có thể nhẫn tâm nhìn nàng buông tay khỏi nhân gian?
- Tôi đang suy nghĩ đến vấn đề duyên phận, ký ức về chuyện ngẫu nhiên trong thang máy đến nay vẫn còn rất mới mẻ với tôi.
Vương Học Bình hiểu rõ mục đích của Lữ Tử Tâm, tâm tình của hắn coi như thả lỏng, hắn dùng ánh mắt thương tiếc nhìn nàng, nói ra lời dí dỏm.
Lữ Tử Tâm nge được hàm nghĩa trêu chọc trong lời nói của Vương Học Bình, nàng không khỏi nhớ đến tình cảnh mắc cở chết người trước đó, vì vậy không kìm lòng được phải véo tay Vương Học Bình rồi khẽ gắt:
- Đại sắc lang.
- Ha ha, Tử Tâm, cô oan uổng tôi.
Vương Học Bình dùng ánh mắt có thâm ý nhìn Lữ Tử Tâm, thầm nghĩ, Tử Tâm, tôi tuyệt đối không trơ mắt nhìn cô đi vào con đường tuyệt diệt kia. Trên thế giới này ngoài tôi thì không còn ai có thể kéo cô từ trong vận mệnh bi thảm ra ngoài, không có người thứ hai.
Nửa tháng sau Vương Học Bình đột nhiên nhận được thông báo nhập học của trường đảng thị ủy, hắn phải thoát ly công tác để đi học tập một năm.
Vương Học Bình nhận được phần thông báo từ trong tay Cổ Văn Cường, trong lòng thầm hiểu, đây là chiêu thức hạ độc thủ của Sử Phương.
Cổ Văn Cường dùng ánh mắt lo lắng nhìn Vương Học Bình, thầm nghĩ, thoát ly sản xuất đi học tập một năm, đợi đến khi Vương Học Bình quay lại khu quy hoạch thì giang sơn đã đổi, vậy phải làm sao?
Vương Học Bình khẽ cười:
- Việt Cường, tôi đi học tập, anh sẽ được đề bạt lên vị trí phó chủ nhiệm, trọng trách sẽ khá nặng.
Tuy Vương Học Bình không biết bí thư Nghiêm có biết tình huống này không, nhưng hắn hiểu, không ai dám phản đối thông báo yêu cầu nhập học của trường đảng. Coi như một chiêu của Sử Phương quá độc, hắn không thể nào đối kháng chính diện.
Cổ Văn Cường thu lại những tạp niệm trong lòng, hắn cắn răng nói:
- Lãnh đạo, việc này không thể để như vậy, chúng ta nên liên hợp lại, cần phản ứng tình huống với thị ủy, khu quy hoạch tuyệt đối không thể mất đi sự cầm lái của anh.
Vương Học Bình thầm cảm thấy đây là Cổ Văn Cường đang tỏ ra trung thành, vào khoảnh khắc này dù đối phương nói như vậy là thật hay giả thì hắn cũng cần phải trấn an, vì vậy hắn cười nói:
- Yên tâm đi, anh nên làm gì thì cứ làm như vậy, trời vẫn là trời.
Cổ Văn Cường nghe cũng hiểu ám hiệu của Vương Học Bình, thầm nghĩ chủ nhiệm Tiểu Vương nói không sai, chỉ cần bí thư Nghiêm còn cầm lái trong huyện, khu quy hoạch sẽ không rơi vào tay người ngoài.
Sau khi Cổ Văn Cường rời khỏi phòng làm việc thì Vương Học Bình cầm điện thoại báo cáo tình huống mới cho Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao vừa nghe nói có chuyện như vậy thì phát hỏa, hắn cả giận nói:
- Đúng là không ra gì, cậu là cán bộ của huyện, khi nào đến trường đảng học tập, học nội dung gì đều phải do huyện sắp xếp, có vài người muốn làm loạn, còn có nguyên tắc tổ chức nữa không? Học Bình, tôi nói cho cậu biết, chỉ cần tôi còn làm bí thư huyện ủy, chưa bị miễn chức, khu quy hoạch sẽ vẫn do cậu chủ trì công tác, dù là kẻ nào cũng khó thể làm dao động quyết tâm của tôi.
Sau khi cúp điện thoại chưa đến mười phút, Nghiêm Minh Cao đã xuất hiện ở khu văn phòng khu quy hoạch với vẻ mặt tái nhợt.
Vương Học Bình lập tức sắp xếp Cổ Văn Cường tập hợp các thành viên ban ngành khu quy hoạch và các cán bộ trung tầng đến phòng hội nghị. Sau khi tập hợp đông đủ, Nghiêm Minh Cao quét mắt một vòng rồi trầm giọng nói:
- Từ khi đồng chí Vương Học Bình đến nhận công tác đến nay thì hiệp hội quản lý khu quy hoạch phát triển không ngừng, thành tích đạt được rất rõ ràng, huyện ủy cực kỳ hài lòng.
Đám người trong hội trường cảm thấy rất rung động, đường đường là bí thư huyện ủy mà đứng trước mặt mọi người đánh giá cao Vương Học Bình như vậy.
Nghiêm Minh Cao nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó đảo mắt qua mọi người rồi dùng giọng thấm thía nói:
- Huyện ủy trước nay luôn thận trọng trong công tác lựa chọn lãnh đạo cho khu quy hoạch, sự thật luôn thắng lời nói suông, bây giờ xem như huyện ủy dùng đúng người.
Vương Học Bình tuy không có biểu hiện gì nhưng trong lòng rất thoải mái, sự thật luôn thắng lời nói suông, vào thời điểm mấu chốt thì bí thư Nghiêm luôn đáng tin.
Sau đó Nghiêm Minh Cao di chuyển chủ đề, nói đến vấn đề đoàn kết ban ngành:
- Các đồng chí, khu quy hoạch lấy được thành tích như vậy, tôi thấy điều quan trọng nhất chính là các đồng chí đoàn kết chặt chẽ xung quanh lãnh đạo chủ chốt, mọi người vặn lại thành một sợi dây thừng, tích cát thành tháp. Truyền thống tốt đẹp này nên tiếp tục bảo trì, các đồng chí, các anh nói xem có đúng không?
- Bí thư Nghiêm, anh nói rất đúng, hoàn toàn là như vậy, nếu không có đồng chí Vương Học Bình dốc hết tâm huyết đưa mọi người cùng tiến lên, sợ rằng khu quy hoạch chúng tôi cũng không có được cục diện hôm nay.
Cổ Văn Cường là người đầu tiên đứng lên nói.
Tiết Văn cũng đứng lên nói:
- Tôi kiên quyết ủng hộ quyết sách anh minh của lãnh đạo, cần đoàn kết chặt chẽ xung quanh lãnh đạo, cố gắng làm tốt công tác khu quy hoạch..
Tất cả thành viên ban ngành và cán bộ quản lý trung tầng của hiệp hội quản lý khu quy hoạch đều đứng lên tỏ thái độ giúp đỡ Vương Học Bình tiếp tục lãnh đạo toàn diện công tác khu quy hoạch.
Tất cả mọi người đều hiểu, Nghiêm Minh Cao nói như vậy chỉ đưa ra một thông điệp, đó là ai không ủng hộ Vương Học Bình thì tự ra đi.
Nghiêm Minh Cao thấy tất cả mọi người đề tỏ thái độ thì lần đầu tiên lấy trong túi ra hai gói Trung Hoa đưa cho Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Tôi thấy tất cả mọi người ở đây đều nghiện thuốc, cậu thay tôi phân phát cho mọi người.
Vương Học Bình đứng lên phân phát thuốc lá, Tiết Văn đốt một điếu, hít vào một hơi rồi cười nói:
- Bí thư Nghiêm, hú điếu thuốc của anh cũng có thể làm người ta nâng cao tinh thần.
Vì Vương Học Bình trước nay hay đề cử Tiết Văn, vì vậy Nghiêm Minh Cao cũng không xa lạ gì với Tiết Văn, trước kia còn đặc biệt tìm gặp mặt người này.
Khi thấy Tiết Văn lên tiếng thì trong lòng Nghiêm Minh Cao cũng rất vui vẻ, hắn cười nói:
- Chúng ta làm lãnh đạo, nhiệm vụ hàng đầu là bảo vệ đầu óc thanh tỉnh.
Cổ Văn Cường nghe lời nói của bí thư Nghiêm thì thầm nghĩ, bí thư rõ ràng là tiên lễ hậu binh, đã nói ra rõ ràng, nếu ai không thanh tỉnh thì kết cục sợ rằng sẽ rất thảm.
Tiết Văn nhận được lời tán dương của Nghiêm Minh Cao, trong lòng hắn cũng rất vui vẻ, hắn cười nói:
- Chỉ cần có thể theo sát chủ nhiệm Vương, tôi tin tất cả mọi người đều có tương lai.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Tiết Văn không những có năng lực, kỹ thuật, hơn nữa đầu óc cũng thanh tỉnh, nói rất hay.
Phải biết rằng đứng trước mặt bí thư huyện ủy mà nói ra những lời như vậy, nếu vào lúc bình thường thì xem như phạm húy.
Nhưng lúc này Tiết Văn nói lại không khác nào nói ra thay cho Nghiêm Minh Cao, hắn nói như vậy cũng bộc lộ trí tuệ hơn người của mình.
Những lời nói của Nghiêm Minh Cao ở khu quy hoạch nhanh chóng rơi vào trong tai Mã Tam Cao.
Mã Tam Cao cười lạnh:
- Tào Quần là thằng ngu, đúng là chó ngu cũng vào nồi. Hổ Tử, cháu đừng quan tâm những thứ gì khác, tiếp tục gia tăng độ mạnh, làm cho nhà máy đồ hộp của khu quy hoạch phải đóng cửa, coi như là có công lớn rồi.
Lưu Hổ dùng hai tay cầm bật lửa, hắn đốt thuốc cho Mã Tam Cao rồi cười nói:
- Chú Mã, dưới sự bố trí của chú, thực lực kinh tế của khu quy hoạch đã bị đả kích nghiêm trọng, sẽ không đến vài ngày nữa thì tất cả đại lý của bọn họ sẽ chạy sang phía cháu. Tên Vương Học Bình kia lại nhắc nhở rất tốt, lấy trước tiền hàng, chiêu này thật sự cháu còn chưa nghĩ ra. Trong thời gian nửa tháng nhà máy đã có bảy tám triệu tiền mặt, thực lực tài chính cũng đủ liều mạng với Vương Học Bình.
Mã Tam Cao thật sự rất vui, hắn cười nói với Lưu Ngũ Cao:
- Cậu Lưu Ngũ Cao, Tiểu Hổ là rất tốt, tương lai tươi sáng.
Lưu Ngũ Cao cau mày nói:
- Bí thư Mã, hiện tại tôi có chút lo lắng, lúc này nhà máy đồ hộp thu nhiều tiền, nếu đồ hộp sản xuất ra mà tiêu thụ không nhanh thì sẽ tạo nên gánh nặng lớn.
Mã Tam Cao vung tay cười nói:
- Truy giặc cùng đường, vào thời điểm mấu chốt này chúng ta cũng không thể buông lỏng. Nhưng chúng ta đều đã đầu tư tài sản vào sản xuất, cũng phải chừa lại một phần để đề phòng.
Với trí tuệ của Mã Tam Cao thì tất nhiên nhìn ra nguy hiểm, nhưng đó là tiền của Lưu gia, đâu có liên quan gì đến Mã gia?
Kế hoạch của Mã Tam Cao là lợi dụng tiên của Lưu gia để đả kích thực lực kinh tế của Vương Học Bình. Nửa năm qua Mã Tam Cao đã thấy rõ tình huống tài chính của huyện, nếu không vặn ngã Vương Học Bình là kẻ kiếm tiền chủ chốt, sợ rằng Nghiêm Minh Cao sẽ rất khó đổ.
/435
|