Đám người trong phòng thấy tình cảnh này cũng rất cảm động, đặc biệt là Kim Hữu Công, thủ hạ bị oan mà lão lại không có biện pháp nào, thật sự cảm thấy rất xấu hổ.
Chủ tịch Nghiêm kéo tay Vương Học Bình rồi thổn thức nói:
- Trước đó tôi nhìn trúng vì thấy cậu có linh khí, cũng không nghĩ rằng bây giờ lại thế này, tôi nghĩ lại mà thầm may mắn vì mình không nhìn lầm người.
- Ha ha, anh Nghiêm, nói cho anh biết một tin tức tốt, sáng nay Lý Đại Giang đến tỉnh họp đã bị người của ủy ban kỷ luật bí mật mang đi.
Bí thư Kim hiểu những cảm nhận của Nghiêm Minh Cao vào lúc này, hắn cũng không muốn cho thuộc hạ quá mức thương cảm, cố ý chuyển chủ đề.
- Hắn sớm muộn gì cũng có ngày như vậy, tâm tính quá tham lam.
Nghiêm Minh Cao nhớ đến Lý Đại Giang mà cũng không cảm thấy quá giật mình, ngươi này quá tham lam, hơn nữa lại chơi trò trả đũa, cực kỳ ghê tởm, bị bắt cũng không có gì là ngạc nhiên.
- Cũng sắp đến trưa rồi, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Lan Ninh, để đón gió tẩy trần cho anh Nghiêm.
Kim Hữu Công cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Minh Cao, tâm tình rất vui sướng.
Bộ hạ cũ thoát khỏi nguy nan tất nhiên phải vui sướng, quan trọng là lần này Kim Hữu Công mượn Vương Học Bình để có được "gió đông", trong lòng sao không vui cho được?
Chủ tịch thành phố Vân Châu là Hoàng Tử Cương và Lý Đại Giang có quan hệ rất thân mật, đây không phải là bí mật gì ở thành phố Vân Châu, nghe nói hai người này còn kết bái anh em, xem như đó là hai anh em có quan hệ mật thiết.
Lý Đại Giang nếu suy sụp thì sợ rằng Hoàng Tử Cương cũng khó thể nào ngồi yên trên vị trí chủ tịch thành phố Vân Châu. Kim Hữu Công có lý do để tin, dưới sự trợ giúp của Hà Thượng Thanh, lão tiến lên một bước cũng không có gì khó khăn.
Càng thêm có ý chính là Hà Thượng Thanh trước nay luôn bất hòa với phó bí thư Lý Vượng Hỉ, cũng chính là người chú có họ hàng xa với Lý Đại Giang, vì người này rất có thể cũng sẽ iên quan đến chuyện của Lý Đại Giang.
Nếu thật sự là như vậy thì Hà công tử có thể tiến thêm một bước trong công tác củng cố địa vị của mình trong tỉnh.
Đoàn người cười cười nói nói đi ra, đám người của ủy ban kỷ luật cũng không phải kẻ ngu, tất cả đều chạy sạch, suốt cả quảng đường chỉ còn lại tiếng cười nói rôm rả.
Cao Thành Thu ở bên cạnh liếc mắt nhìn Vương Học Bình, hắn thầm nghĩ chỉ sau vài ngày nữa thì Vương Học Bình sẽ biến thành thư ký của bí thư huyện ủy huyện Nam Vân.
Vương Học Bình có hậu trường cứng ngắc trong huyện, lại được bí thư Kim tán thưởng, điều này có thể thấy vài năm sau một Vương Học Bình trẻ tuổi nhất định sẽ tiến thẳng lên trời.
- Người này đúng là rất may mắn.
Cao Thành Thu nhớ đến những kinh nghiệm nhấp nhô của mình trên quan trường mà không khỏi cảm thấy có chút chua xót.
Trước đó Cao Thành Thu đau khổ công tác đến ba mươi hai tuổi mới tìm được cơ hội tuyệt hảo, nhận được sự ưu ái của bí thư Kim, nhưng năm nay hắn ba mươi bảy, cũng chỉ là một phó ban mà thôi.
Lái xe Tiểu Trần thấy mọi người từ trong nhà khách đi ra thì cũng chạy lên hai ba bước, hắn nắm chặt tay của bí thư Nghiêm rồi rưng rưng nói:
- Chủ tịch Nghiêm, anh đã trở lại.
- Chủ tịch, nếu không có sự phối hợp của Tiểu Trần, sợ rằng sự việc cũng không giải quyết thuận lợi như lúc này.
Vương Học Bình cố ý nhắc đến lái xe Tiểu Trần, coi như nước lên thuyền lên, đề cử người có công.
- Tốt, tốt, vất vả mọi người.
Nghiêm Minh Cao tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng cũng hiểu Tiểu Trần chỉ là chân chạy việc đi theo Vương Học Bình mà thôi, có một vài thứ nói toạc ra cũng không tốt.
Bí thư Kim Hữu Công kéo Nghiêm Minh Cao vào trong xe của mình, Cao Thành Thu biết điều không đi tham gia náo nhiệt, hắn và Vương Học Bình cùng ngồi lên chiếc Audi 100 của Tiểu Trần.
Vương Học Bình móc gói Hồng Tháp Sơn đưa cho Cao Thành Thu, Cao Thành Thu nhận thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu, sau đó cười nói:
- Nếu rảnh thì mang theo vài người bạn đi câu cá, cậu có hoan nghênh không?
Cao Thành Thu không phải là loại người tùy tiện nói chuyện, hắn đột nhiên nói như vậy tất nhiên là có làm thân, Vương Học Bình cũng hùa theo:
- Anh Cao, cũng không nói như vậy được, chỉ cần anh rảnh, không chê huyện tôi điều kiện kém, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh anh đại giá quang lâm.
- Cá Hoa Lan của huyện Nam Vân nổi tiếng cả nước, hương vị thơm ngon, cũng lâu rồi chưa được thưởng thức.
Cao Thành Thu thở ra một hơi thuốc rồi tỏ ra ngây người nói.
Vương Học Bình cười nói:
- Tháng sau đúng mùa cá Hoa Lan, đến lúc đó tôi sẽ đến đón anh.
- Cậu Vương, cậu quá khách khí, như vậy cũng không quá tốt, thời gian của tôi cũng không được chính xác, đến lúc đó tôi sắp xếp xem thế nào.
Cao Thành Thu khẽ thở dài, làm thư ký cho lãnh đạo có hàng ngàn cái tốt nhưng có một vấn đề là thời gian gò bó, không quá tự do.
Lái xe Tiểu Trần định nói đùa vài câu nhưng chiếc xe phía trước chợt tăng tốc, hắn không dám phân thần, sợ làm mất mặt.
Hai chiếc xe một trước một sau tiến vào cổng nhà hàng Lan Ninh, Vương Học Bình xuống xe, cố ý để cho Cao Thành Thu xuống trước và đi lên trước.
Cao Thành Thu khẽ gật đầu, thầm nghĩ tiểu tử này thay mặt cho bí thư Kim lập công lao giải cứu chủ tịch Nghiêm, lại biết giữ bổn phận, thật sự đáng kết giao.
Nhưng có một số vấn đề dù đánh mất mạng cũng phải tranh chấp, mà có một vài việc chẳng cần tranh chấp làm gì, vì Vương Học Bình thân là thư ký nên hiểu tình cảnh của Cao Thành Thu.
Cao Thành Thu nhanh chóng đi đến kéo cửa xe cho bí thư Kim, mà Vương Học Bình cũng đi đến bên cạnh đứng song song với Cao Thành Thu.
Trước mặt người ngoài thì bí thư Kim có vẻ rất phái đoàn, chủ tịch Nghiêm hơi nghiêng người, hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong.
Có hai nhân viên phục vụ nữ mặc sườn xám đứng hai bên cửa, bộ dạng thon gọn cao gầy, chân trắng, cực kỳ đáng chú ý.
Khi thấy đám người bí thư Kim tiến đến thì không cần có ai ra lệnh mà hai cô nhân viên đều cúi đầu dùng giọng yêu kiều nói:
- Hoan nghênh khách quý.
Sau khi vào phòng, rượu và thức ăn dâng lên đầy đủ, nhân viên phục vụ bắt đầu rót rượu theo thứ tự.
Bí thư Kim nháy mắt với Cao Thành Thu, vì vậy Cao Thành Thu thuận miệng tìm lý do chạy ra khỏi phòng.
- Lãnh đạo, làm phiền anh ứng cứu lúc nguy nan, tôi kính anh một ly.
Chủ tịch Nghiêm đứng lên, hắn nâng ly rượu đưa vào tay bí thư Kim.
Kim Hữu Công nhận lấy ly rượu rồi cười nói:
- Minh Cao, tôi và anh còn khách sáo thế này sao? Lần này anh có thể biến nguy hiểm thành an vui, tất cả thiệt thòi đều nằm trên người Học Bình, ngay cả tôi cũng phải mượn hào quang từ cậu ấy, hai chúng ta nên chúc rượu cậu ấy mới đúng.
Chủ tịch Nghiêm nở nụ cười vui vẻ, sau đó hắn nâng ly về phía Vương Học Bình rồi cười nói:
- Học Bình, ngay cả lãnh đạo cũng nói tốt cho cậu, đúng là không dễ dàng gì, chúng ta làm một ly.
Vương Học Bình tranh thủ thời gian đứng lên, hắn thành khẩn nói:
- Bí thư Kim, chủ tịch Nghiêm, điều này thật sự không dám nhận. Nói thật, tôi chẳng qua chỉ làm hết bổn phận của mình mà thôi, không là gì cả. Tôi còn trẻ, đầu óc dễ nóng, được hai lãnh đạo ủng hộ, nếu sau này đắc ý quên hình thì nhất định sẽ vấp ngã... .....
Vương Học Bình nói gì cũng không chịu tiếp nhận rượu mời của hai vị lãnh đạo.
Kim Hữu Công và Nghiêm Minh Cao đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng gật đầu. Đừng nghĩ tiểu tử kia còn trẻ mà không biết khiêm tốn thủ lễ, bây giờ không bị công lao làm cho váng đầu, đúng là khó kiếm.
Chủ tịch Nghiêm kéo tay Vương Học Bình rồi thổn thức nói:
- Trước đó tôi nhìn trúng vì thấy cậu có linh khí, cũng không nghĩ rằng bây giờ lại thế này, tôi nghĩ lại mà thầm may mắn vì mình không nhìn lầm người.
- Ha ha, anh Nghiêm, nói cho anh biết một tin tức tốt, sáng nay Lý Đại Giang đến tỉnh họp đã bị người của ủy ban kỷ luật bí mật mang đi.
Bí thư Kim hiểu những cảm nhận của Nghiêm Minh Cao vào lúc này, hắn cũng không muốn cho thuộc hạ quá mức thương cảm, cố ý chuyển chủ đề.
- Hắn sớm muộn gì cũng có ngày như vậy, tâm tính quá tham lam.
Nghiêm Minh Cao nhớ đến Lý Đại Giang mà cũng không cảm thấy quá giật mình, ngươi này quá tham lam, hơn nữa lại chơi trò trả đũa, cực kỳ ghê tởm, bị bắt cũng không có gì là ngạc nhiên.
- Cũng sắp đến trưa rồi, tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Lan Ninh, để đón gió tẩy trần cho anh Nghiêm.
Kim Hữu Công cười tủm tỉm nhìn Nghiêm Minh Cao, tâm tình rất vui sướng.
Bộ hạ cũ thoát khỏi nguy nan tất nhiên phải vui sướng, quan trọng là lần này Kim Hữu Công mượn Vương Học Bình để có được "gió đông", trong lòng sao không vui cho được?
Chủ tịch thành phố Vân Châu là Hoàng Tử Cương và Lý Đại Giang có quan hệ rất thân mật, đây không phải là bí mật gì ở thành phố Vân Châu, nghe nói hai người này còn kết bái anh em, xem như đó là hai anh em có quan hệ mật thiết.
Lý Đại Giang nếu suy sụp thì sợ rằng Hoàng Tử Cương cũng khó thể nào ngồi yên trên vị trí chủ tịch thành phố Vân Châu. Kim Hữu Công có lý do để tin, dưới sự trợ giúp của Hà Thượng Thanh, lão tiến lên một bước cũng không có gì khó khăn.
Càng thêm có ý chính là Hà Thượng Thanh trước nay luôn bất hòa với phó bí thư Lý Vượng Hỉ, cũng chính là người chú có họ hàng xa với Lý Đại Giang, vì người này rất có thể cũng sẽ iên quan đến chuyện của Lý Đại Giang.
Nếu thật sự là như vậy thì Hà công tử có thể tiến thêm một bước trong công tác củng cố địa vị của mình trong tỉnh.
Đoàn người cười cười nói nói đi ra, đám người của ủy ban kỷ luật cũng không phải kẻ ngu, tất cả đều chạy sạch, suốt cả quảng đường chỉ còn lại tiếng cười nói rôm rả.
Cao Thành Thu ở bên cạnh liếc mắt nhìn Vương Học Bình, hắn thầm nghĩ chỉ sau vài ngày nữa thì Vương Học Bình sẽ biến thành thư ký của bí thư huyện ủy huyện Nam Vân.
Vương Học Bình có hậu trường cứng ngắc trong huyện, lại được bí thư Kim tán thưởng, điều này có thể thấy vài năm sau một Vương Học Bình trẻ tuổi nhất định sẽ tiến thẳng lên trời.
- Người này đúng là rất may mắn.
Cao Thành Thu nhớ đến những kinh nghiệm nhấp nhô của mình trên quan trường mà không khỏi cảm thấy có chút chua xót.
Trước đó Cao Thành Thu đau khổ công tác đến ba mươi hai tuổi mới tìm được cơ hội tuyệt hảo, nhận được sự ưu ái của bí thư Kim, nhưng năm nay hắn ba mươi bảy, cũng chỉ là một phó ban mà thôi.
Lái xe Tiểu Trần thấy mọi người từ trong nhà khách đi ra thì cũng chạy lên hai ba bước, hắn nắm chặt tay của bí thư Nghiêm rồi rưng rưng nói:
- Chủ tịch Nghiêm, anh đã trở lại.
- Chủ tịch, nếu không có sự phối hợp của Tiểu Trần, sợ rằng sự việc cũng không giải quyết thuận lợi như lúc này.
Vương Học Bình cố ý nhắc đến lái xe Tiểu Trần, coi như nước lên thuyền lên, đề cử người có công.
- Tốt, tốt, vất vả mọi người.
Nghiêm Minh Cao tuy ngoài miệng nói như vậy nhưng cũng hiểu Tiểu Trần chỉ là chân chạy việc đi theo Vương Học Bình mà thôi, có một vài thứ nói toạc ra cũng không tốt.
Bí thư Kim Hữu Công kéo Nghiêm Minh Cao vào trong xe của mình, Cao Thành Thu biết điều không đi tham gia náo nhiệt, hắn và Vương Học Bình cùng ngồi lên chiếc Audi 100 của Tiểu Trần.
Vương Học Bình móc gói Hồng Tháp Sơn đưa cho Cao Thành Thu, Cao Thành Thu nhận thuốc, châm lửa, hít một hơi thật sâu, sau đó cười nói:
- Nếu rảnh thì mang theo vài người bạn đi câu cá, cậu có hoan nghênh không?
Cao Thành Thu không phải là loại người tùy tiện nói chuyện, hắn đột nhiên nói như vậy tất nhiên là có làm thân, Vương Học Bình cũng hùa theo:
- Anh Cao, cũng không nói như vậy được, chỉ cần anh rảnh, không chê huyện tôi điều kiện kém, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh anh đại giá quang lâm.
- Cá Hoa Lan của huyện Nam Vân nổi tiếng cả nước, hương vị thơm ngon, cũng lâu rồi chưa được thưởng thức.
Cao Thành Thu thở ra một hơi thuốc rồi tỏ ra ngây người nói.
Vương Học Bình cười nói:
- Tháng sau đúng mùa cá Hoa Lan, đến lúc đó tôi sẽ đến đón anh.
- Cậu Vương, cậu quá khách khí, như vậy cũng không quá tốt, thời gian của tôi cũng không được chính xác, đến lúc đó tôi sắp xếp xem thế nào.
Cao Thành Thu khẽ thở dài, làm thư ký cho lãnh đạo có hàng ngàn cái tốt nhưng có một vấn đề là thời gian gò bó, không quá tự do.
Lái xe Tiểu Trần định nói đùa vài câu nhưng chiếc xe phía trước chợt tăng tốc, hắn không dám phân thần, sợ làm mất mặt.
Hai chiếc xe một trước một sau tiến vào cổng nhà hàng Lan Ninh, Vương Học Bình xuống xe, cố ý để cho Cao Thành Thu xuống trước và đi lên trước.
Cao Thành Thu khẽ gật đầu, thầm nghĩ tiểu tử này thay mặt cho bí thư Kim lập công lao giải cứu chủ tịch Nghiêm, lại biết giữ bổn phận, thật sự đáng kết giao.
Nhưng có một số vấn đề dù đánh mất mạng cũng phải tranh chấp, mà có một vài việc chẳng cần tranh chấp làm gì, vì Vương Học Bình thân là thư ký nên hiểu tình cảnh của Cao Thành Thu.
Cao Thành Thu nhanh chóng đi đến kéo cửa xe cho bí thư Kim, mà Vương Học Bình cũng đi đến bên cạnh đứng song song với Cao Thành Thu.
Trước mặt người ngoài thì bí thư Kim có vẻ rất phái đoàn, chủ tịch Nghiêm hơi nghiêng người, hai người vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong.
Có hai nhân viên phục vụ nữ mặc sườn xám đứng hai bên cửa, bộ dạng thon gọn cao gầy, chân trắng, cực kỳ đáng chú ý.
Khi thấy đám người bí thư Kim tiến đến thì không cần có ai ra lệnh mà hai cô nhân viên đều cúi đầu dùng giọng yêu kiều nói:
- Hoan nghênh khách quý.
Sau khi vào phòng, rượu và thức ăn dâng lên đầy đủ, nhân viên phục vụ bắt đầu rót rượu theo thứ tự.
Bí thư Kim nháy mắt với Cao Thành Thu, vì vậy Cao Thành Thu thuận miệng tìm lý do chạy ra khỏi phòng.
- Lãnh đạo, làm phiền anh ứng cứu lúc nguy nan, tôi kính anh một ly.
Chủ tịch Nghiêm đứng lên, hắn nâng ly rượu đưa vào tay bí thư Kim.
Kim Hữu Công nhận lấy ly rượu rồi cười nói:
- Minh Cao, tôi và anh còn khách sáo thế này sao? Lần này anh có thể biến nguy hiểm thành an vui, tất cả thiệt thòi đều nằm trên người Học Bình, ngay cả tôi cũng phải mượn hào quang từ cậu ấy, hai chúng ta nên chúc rượu cậu ấy mới đúng.
Chủ tịch Nghiêm nở nụ cười vui vẻ, sau đó hắn nâng ly về phía Vương Học Bình rồi cười nói:
- Học Bình, ngay cả lãnh đạo cũng nói tốt cho cậu, đúng là không dễ dàng gì, chúng ta làm một ly.
Vương Học Bình tranh thủ thời gian đứng lên, hắn thành khẩn nói:
- Bí thư Kim, chủ tịch Nghiêm, điều này thật sự không dám nhận. Nói thật, tôi chẳng qua chỉ làm hết bổn phận của mình mà thôi, không là gì cả. Tôi còn trẻ, đầu óc dễ nóng, được hai lãnh đạo ủng hộ, nếu sau này đắc ý quên hình thì nhất định sẽ vấp ngã... .....
Vương Học Bình nói gì cũng không chịu tiếp nhận rượu mời của hai vị lãnh đạo.
Kim Hữu Công và Nghiêm Minh Cao đưa mắt nhìn nhau, cả hai cùng gật đầu. Đừng nghĩ tiểu tử kia còn trẻ mà không biết khiêm tốn thủ lễ, bây giờ không bị công lao làm cho váng đầu, đúng là khó kiếm.
/435
|