Đến tối Vương Học Bình về đến trường đảng thị ủy Vân Châu, hắn đi đến trước phòng ký túc xá thì phát hiện bên trong vang lên tiếng cười rộn rã, vì vậy khẽ gõ cửa.
- Mời vào.
Trong phòng có người nói lớn.
Vương Học Bình vào cửa và thấy bốn người, bọn họ đang ngồi đánh bài nói chuyện.
- Chào các vị.
Vương Học Bình lên tiếng, Tiếu Nam cười cười:
- Đã về rồi à?
- Đúng vậy, về nhà làm chút chuyện, rất mệt mỏi.
Vương Học Bình không muốn để lộ chuyện mình đến thủ đô, chỉ có thể lấy lý do qua loa..
Tiếu Nam đặt bài xuống rồi cười nói:
- Mọi người tự giới thiệu đi, sau này là bạn bè cùng chiến hào.
Một người đàn ông trung niên mặt đầy râu cười nói:
- Tôi là Tống Binh, trước mắt đang là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy huyện Vân Đông.
Một người đàn ông còn rất trẻ, rất trắng, trên sống mũi là một chiếc kính cũng cười giới thiệu:
- Chào anh, tôi là Triệu Gia Lương, phòng xây dựng quận Vân Quang, ha ha, xem như là phó phòng.
Vương Học Bình nghe được lời này mà cảm thấy rất có ý, phó phòng là phó phòng, nào có người nói xem như là phó phòng? Triệu Gia Lương rõ ràng muốn cường điệu thân phận của mình.
- Ha ha, mọi người đều khách khí rồi, cùng ngồi thôi, tôi là Pháo Minh, là phó khoa nhân sự phòng thương nghiệp quận Vân Quang.
Mọi người báo danh xong thì đều đưa mắt nhìn về phía Vương Học Bình.
Vương Học Bình mỉm cười lấy ra một gói Hồng Tháp Sơn mời mỗi người một điếu rồi giới thiệu:
- Tôi là Vương Học Bình, phó chủ nhiệm khu quy hoạch huyện Nam Vân.
Vương Học Bình nói chuyện một lúc thì phát hiện vài vấn đề, Triệu Gia Lương nói chuyện liên tục thủ thế, ngôn ngữ cơ thể biểu hiện rất tinh tế, có vẻ rất đặc biệt trong nhóm người, không giống người thường.
Pháo Minh cố tình nói hùa với vài quan điểm của Triệu Gia Lương, có vẻ rất hợp ý.
Vương Học Bình nghĩ lại và hiểu ra vài phần, ngoài Tiếu Nam thì ba vị cán bộ trước mắt tuy đều cấp khoa, nhưng Triệu Gia Lương là phó phòng xây dựng một quận trong nội thành, xem như một thành viên ban ngành phòng xây dựng, thực quyền trong tay khá lớn, quan hệ cũng rộng, năng lượng giao tiếp cũng tương đối mạnh.
Vương Học Bình cũng thấy Tống Binh nói nhiều lời dễ nghe với Triệu Gia Lương nhưng trong lòng chưa chắc coi trọng.
Những nơi nào có người thì có sự khác biệt về địa vị, dù là giữa các bạn học trong trường đảng cũng là như vậy.
Tống Binh lôi kéo Vương Học Bình hỏi han rất tự nhiên, tỏ ra rất thân mật. Phần lớn thời gian Pháo Minh nói chuyện với Triệu Gia Lương, nhưng thỉnh thoảng cũng nó vài lời với Vương Học Bình, bầu không khí cũng vui vẻ.
Triệu Gia Lương có vẻ có giá, tuy cũng nói vài câu với Vương Học Bình nhưng lại có tư thái từ trên cao nhìn xuống.
Vương Học Bình tỏ thái độ rất bình thản, hắn mới đến, hai mắt còn tối đen, thôi thì an phận cho ổn thỏa. Hơn nữa nơi đây cũng không phải là huyện Nam Vân, không phải nơi hắn có thể hô phong hoán vũ.
Tống Binh vuốt vuốt gương mặt đầu râu, hắn cười hỏi Vương Học Bình:
- Anh là chủ nhiệm khu quy hoạch huyện, sao lại tiến vào ban bồi dưỡng này?
Triệu Gia Lương và Pháo Minh cũng nghiêng đầu nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình ung dung nói:
- Tôi là một cục gạch cách mạng khô cứng, chỗ đó cảm thấy cần chuyển.
- Ha ha, chủ nhiệm Vương không thành thật rồi, chúng ta đều là chiến hữu cùng chiến hào, cũng không nên nói như vậy.
Pháo Minh cười ha hả hích nhẹ Vương Học Bình.
Vương Học Bình giang hai tay ra nói:
- Thật sự không có gì phải giấu, tôi lên làm phó chủ nhiệm chưa được bao lâu thì đã sắp xếp đi học tập, đúng là rất không may.
Vẻ mặt mọi người rất thoải mái, Tống Binh vỗ vai Vương Học Bình rồi nói:
- Xem ra anh cũng không có bạn bè thân thích ở vùng này, tôi là người huyện Vân Đông, nếu có rảnh thì xuống tôi một chuyến, có xe đưa đón, bao ăn ở.
Vương Học Bình cười nói:
- Anh Tống, chỉ cần anh không thấy phiền, tôi nhất định sẽ đi.
Triệu Gia Lương tiêu sái ném đi tàn thuốc vẫn còn một nữa, hắn cười nói:
- Huyện Vân Đông quá xa, hôm nay chúng ta có thời gian tụ tập, lần này tôi mời khách.
Pháo Minh tiếp lời:
- Phòng thương nghiệp chúng tôi cũng không có gì, các xí nghiệp thuộc hạ cũng rất suy sụp, nhưng vẫn có thể có vài món lợi. Thế này đi, ngày mai tôi đưa cho mọi người phiếu ưu đãi, đi đến trung tâm thương mại mua đồ, sẽ giảm giá cao nhất là 30%.
Vương Học Bình chắp tay nói:
- Cám ơn các anh, tôi xin cảm ơn trước.
Mọi người là bạn học, nếu xưng hô là trưởng phòng hay chủ nhiệm cũng không phù hợp, vì vậy Vương Học Bình quyết định xưng hô theo kiểu bình thường, vì ai nơi đây cũng lớn tuổi hơn hắn, có gọi anh cả cũng không thiệt thòi.
Tống Binh vỗ trán rồi chợt có ý tưởng, hắn đề nghị:
- Cơ hội ngàn năm có một, chúng ta là bạn học, hay là kết bái đi?
Trong phòng đều là người hiểu chuyện, tất nhiên cũng hiểu vấn đề, nhưng dù sao đảng cũng không cho phép những hoạt động mê tín.
Đầu óc Vương Học Bình xoay chuyển rất nhanh, hắn lập tức hiểu rõ ý nghĩ của Tống Binh, anh Tống không thích Triệu Gia Lương, ngoài miệng cũng không thể nói gì khác, chỉ có thể áp dụng biện pháp này ép Triệu Gia Lương.
Rõ ràng Tống Binh là người lớn tuổi nhất, có lẽ cũng hơn bốn mươi rồi, Tiếu Nam, Triệu Gia Lương và Pháo Minh thật ra mới ba bốn ba lăm mà thôi.
Nếu kết bái thì theo thứ tự Tống Binh sẽ là đại ca, Triệu Gia Lương sợ rằng chỉ là lão Tam, Vương Học Bình thì chẳng có gì để nói, dù xét theo phương diện nào hắn cũng chỉ là nhỏ nhất.
Pháo Minh cướp lời Triệu Gia Lương, hắn lên tiếng:
- Được, được, hữu duyên thiên lý, cơ hội khó có được. Tất cả đều là anh em, Học Bình, cậu thấy thế nào?
Pháo Minh này là người có công lực xử lý sự việc rất cao, tất nhiên hắn hiểu ý Tống Binh, nhưng cố ý không vạch trần, chỉ có thể dụ dỗ Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười nói:
- Các anh đều là huynh trưởng, tôi chỉ là đệ đệ mà thôi.
Pháo Minh nở nụ cười, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ cũng là tiểu hồ lâm yến
Triệu Gia Lương rõ ràng không kịp nghĩ thông vấn đề, hắn nói:
- Tôi ba lăm.
Pháo Minh nở nụ cười chân thành:
- Xấu hổ quá, tôi lớn hơn một chút, ba sáu.
- Tôi hai bốn.
Vương Học Bình nói ra tuổi của mình.
Tống Binh vung bàn tay to cười ha hả nói:
- Tôi bốn mươi, phải là anh rồi chứ?
- Đại ca.
Vương Học Bình ra vẻ ngây thơ, hắn là người đầu tiên lên tiếng.
Pháo Minh cũng không chậm, hắn kêu lên:
- Tống đại ca.
Triệu Gia Lương nhíu mày, giống như đã nghĩ rõ cái khổ bên trong, hắn cười khổ nói:
- Sau này anh là đại ca.
Tống Binh hào sảng cười nói:
- Tất cả mọi người là huynh đệ, trước mặt người khác nên xưng hô thế nào thì cứ theo vậy mà làm, ha ha.
Tiếu Nam cũng cười nói:
- Anh là đại ca.
Tống Binh hào sảng nói:
- Tốt, hôm nay ăn mừng, trước mắt tôi tính tiền, mọi người say một bữa.
Pháo Minh cũng rất vui vì được ăn chùa, hắn liên tục nói:
- Tốt, tốt, tốt, nên ăn mừng, nhưng phòng thương nghiệp chúng tôi dạo này rất căng chuyện xe cộ, cũng không thể đi bộ ra ngoài được. Anh Tống, anh phải phái xe.
Vương Học Bình thấy những biểu hiện của Pháo Minh mà thầm buồn cười, thầm nghĩ lúc này Pháo Minh lại giúp Triệu Gia Lương làm khó Tống Binh.
Triệu Gia Lương không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Tống Binh, mà Tống Binh cũng không nhiều lời, lấy điện thoại ra gọi ngay.
Một giờ sau một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang thở hồng hộc chạy đến trước mặt Tống Binh, hắn cung kính nói:
- Chủ nhiệm Tống, tôi đã đến.
- Ha ha, Tiểu Liễu, mang xe gì đến vậy?
Tống Binh cố ý hỏi, sau đó quay đầu giới thiệu:
- Vị này là một trưởng khoa trong văn phòng huyện ủy chúng tôi.
Tiểu Liễu đưa mắt nhìn mọi người:
- Tôi chạy đến hai chiếc, một chiếc Santana, một chiếc Audi.
Tống Binh liếc mắt nhìn Triệu Gia Lương, hắn nói:
- Các vị huynh đệ, chúng ta đi thôi?
Đám người lúc này cùng cười đùa đi xuống ký túc xá.
Tống Binh đi đến trước hai chiếc xe rồi vung tay nói:
- Các huynh đệ, chúng ta chia ra ngồi xe đi.
Triệu Gia Lương nghe vậy chỉ lạnh mặt không lên tiếng.
Pháo Minh chỉ vào chiếc Audi nói:
- Chiếc này cũng khá tốt, ít nhất cũng vài trăm ngàn.
Tống Binh chắp tay sau lưng nói:
- Chiếc này còn chưa tính là chiếc xe tốt nhất huyện chúng tôi, xe bí thư của huyện ủy chúng tôi... ....
Tống Binh liếc mắt nhìn Tiểu Liễu, sau đó nói với mọi người:
- Chúng ta lên xe nói chuyện, cũng đừng đứng ở chỗ này.
Vương Học Bình thấy rất rõ ràng, anh Tống muốn khoác lác nhưng vì sợ uy nghiêm của bí thư, sợ Tiểu Liễu sẽ truyền ra ngoài sinh ra ảnh hưởng không tốt, vì vậy mới thu lời.
Vài người vào trong xe, Tống Binh liếc mắt nhìn, phát hiện lái xe là Tiểu Cao, là kẻ được hắn sắp xếp tiến vào phòng xe của văn phòng khối chính quyền huyện, vì vậy hắn cười quay sang hỏi Triệu Gia Lương:
- Lão Tam, chúng ta đi đâu?
Triệu Gia Lương rất bực với cách xưng hô như vậy nhưng lại không thể không nể mặt, vì vậy mà dùng giọng như cười như không nói:
- Đi theo ý đại ca thôi, anh Tống cũng là người nổi tiếng ăn mặn uống cay mà?
Tống Binh lớn tiếng phóng khoáng nói:
- Được, vậy chúng ta đi nhà hàng hải sản Vân Châu.
Pháo Minh chợt giật mình nhìn:
- Anh Tống, nơi đó rất đắt, có lẽ mất nhiều tiền.
- Hôm nay vui vẻ, xuất huyết một chút cũng được.
Tống Binh nghiêng đầu phân phó:
- Tiểu Cao, đi thôi.
Khi thấy Vương Học Bình có vder không biết về nhà hàng hải sản Vân Châu thì Pháo Minh chủ động giải thích:
- Đó là nhà hàng xa hoa nhất, thậm chí cán bộ cấp phòng muốn vào cũng phải đặt trước.
Vương Học Bình thật ra cũng đã từng nghe qua cái tên này, nơi đây nhất định là chốn ăn uống cao cấp nhất thành phố Vân Châu, nhưng nếu đến mức cán bộ cấp phòng muốn vào cũng phải đặt trước thì đúng là khó thể ngờ.
Thành phố Vân Châu về đêm vẫn sáng đèn, trên đường người xe như nêm, tình cảnh cũng không vội vàng như ban ngày, có thêm vài phần ưu nhã và thanh thản, vô tình mọi người cũng hòa mình vào nhịp sống về đêm.
Tiểu Liễu đứng ở cửa lớn huy hoàng của nhà hàng hải sản Vân Châu đón mọi người đi vào bên trong, sau đó lại đi tìm quản lý.
Tên quản lý nhìn danh sách phòng rồi nói với vẻ mặt không chút biểu cảm:
- Thật sự xấu hổ, gian phòng này vừa rồi đã sắp xếp cho chủ nhiệm phòng thương nghiệp, hơn nữa bây giờ cũng không còn gian nào khác, thật sự xin lỗi, chỉ có thể sắp xếp ra đại sảnh.
Mọi người vốn đang cười hì hì nói chuyện chợt trở nên yên ắng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Pháo Minh lắc đầu nói:
- Thôi bỏ, chúng ta đi nơi khác.
Vương Học Bình phát hiện Tống Binh xiết chặt nắm đấm, vẻ mặt rất khó coi, nhưng không dám phát giận trước mặt mọi người.
Triệu Gia Lương lại nở nụ cười, hắn nói:
- Anh Tống, thôi, chúng ta đến một quán nhậu bình thường là được, uống bia ăn thịt nướng cũng là một loại hưởng thụ.
Vẻ mặt Tống Binh trở nên tái nhợt giống như muốn ăn thịt người.
Tiếu Nam thấy tình thế không ổn thì tranh thủ lên tiếng giảng hòa:
- Thật ra món ăn nơi đây đắt đỏ, hương vị cũng không tốt, chúng ta đến nhà hàng Hồng Đô đi? Anh Tống hình như rất quen với vị giám đốc nhà hàng Hồng Đô thì phải?
Vương Học Bình lấy gói Hồng Tháp Sơn đi mời từng người, sau đó cười nói:
- Không bằng chúng ta đi ăn lẩu dê, đã lâu chưa ăn, bây giờ cũng thấy thèm.
Vẻ mặt Tống Binh có hơi hòa hoãn:
- Được, vậy chúng ta đến quán anh Lý.
Chính chủ đã đổi ý, tất cả mọi người cũng lên tiếng ủng hộ, vì vậy mọi người lại đi theo Tống Binh xuống lầu.
Sau khi rời khỏi nhà hàng hải sản Vân Châu thì Tống Binh hung dữ nói:
- Chủ nhiệm Hạ là lãnh đạo cũ của tôi, coi như tôi nể mặt anh ấy mà không so đo.
Pháo Minh cười nói:
- Chủ nhiệm Hạ trước kia là bí thư huyện ủy của các anh phải không?
Dù Tống Binh bị ép nhưng Triệu Gia Lương cũng thấy không thoải mái, dù sao hắn cũng không có cách nào, nếu làm quá thì coi như không nể mặt đối phương.
Sau khi ăn uống xong và quay về ký túc xá thì Tiếu Nam cười nói với Vương Học Bình:
- Dù là trong trương học hay ngoài xã hội thì có vài tình huống cũng không kém bao nhiêu.
Tiếu Nam dù nói rất mờ mịt nhưng Vương Học Bình nghe qua đã hiểu, đối phương đang càu nhàu.
Cũng khó trách Tiếu Nam công tác trên thị ủy nhưng không có thực quyền, là một lãnh đạo nhưng không có quyền thì rất khó chịu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Binh và Triệu Gia Lương đấu nhau, trong lòng nhiều ít gì cũng không thoải mái.
- Tôi thấy vị trí của anh lúc này là rất tốt, tiến có thể công, lui có thể thủ, ít cơ hội phạm sai lầm.
Vương Học Bình cố ý không nghe thấy những lời bực tức của Tiếu Nam, hắn di dời chủ đề.
Tiếu Nam thở dài nói:
- Không gạt cậu, tôi ở đơn vị không đối phó được với lãnh đạo, vì vậy trúng chiêu mới phải trốn đến trường đảng, đến khi tôi quay về, sợ rằng đã không còn vị trí của mình.
Vương Học Bình và Tiếu Nam dù sao cũng không tính là quá quen thuộc, chân thấp cũng không tốt khi đi vào chỗ sâu, hắn chỉ cười nói:
- Có đôi khi có hại cũng là có lợi, tôi ở trong huyện đã tận mắt thấy hai vị phó chủ tịch huyện tranh giành nhau, muốn cướp vị trí phó chủ tịch thường vụ, kết quả là sau này đều mất khốn chế, cuối cùng để cho một vị phó chủ tịch khác hái đào.
Tiếu Nam nghe xong cũng có hơi chấn động, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, sau đó tựa người trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vương Học Bình nằm chết dí trên giường, thầm nghĩ ba người đàn bà cùng nhau ra một cái chợ, chẳng lẽ năm người đàn ông thì không?
Ngày hôm sau Vương Học Bình còn đang ở trên lớp thì nhận được tin nhắn của Lữ Tử Tâm, hàng đã về đến tỉnh thành.
- Mời vào.
Trong phòng có người nói lớn.
Vương Học Bình vào cửa và thấy bốn người, bọn họ đang ngồi đánh bài nói chuyện.
- Chào các vị.
Vương Học Bình lên tiếng, Tiếu Nam cười cười:
- Đã về rồi à?
- Đúng vậy, về nhà làm chút chuyện, rất mệt mỏi.
Vương Học Bình không muốn để lộ chuyện mình đến thủ đô, chỉ có thể lấy lý do qua loa..
Tiếu Nam đặt bài xuống rồi cười nói:
- Mọi người tự giới thiệu đi, sau này là bạn bè cùng chiến hào.
Một người đàn ông trung niên mặt đầy râu cười nói:
- Tôi là Tống Binh, trước mắt đang là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy huyện Vân Đông.
Một người đàn ông còn rất trẻ, rất trắng, trên sống mũi là một chiếc kính cũng cười giới thiệu:
- Chào anh, tôi là Triệu Gia Lương, phòng xây dựng quận Vân Quang, ha ha, xem như là phó phòng.
Vương Học Bình nghe được lời này mà cảm thấy rất có ý, phó phòng là phó phòng, nào có người nói xem như là phó phòng? Triệu Gia Lương rõ ràng muốn cường điệu thân phận của mình.
- Ha ha, mọi người đều khách khí rồi, cùng ngồi thôi, tôi là Pháo Minh, là phó khoa nhân sự phòng thương nghiệp quận Vân Quang.
Mọi người báo danh xong thì đều đưa mắt nhìn về phía Vương Học Bình.
Vương Học Bình mỉm cười lấy ra một gói Hồng Tháp Sơn mời mỗi người một điếu rồi giới thiệu:
- Tôi là Vương Học Bình, phó chủ nhiệm khu quy hoạch huyện Nam Vân.
Vương Học Bình nói chuyện một lúc thì phát hiện vài vấn đề, Triệu Gia Lương nói chuyện liên tục thủ thế, ngôn ngữ cơ thể biểu hiện rất tinh tế, có vẻ rất đặc biệt trong nhóm người, không giống người thường.
Pháo Minh cố tình nói hùa với vài quan điểm của Triệu Gia Lương, có vẻ rất hợp ý.
Vương Học Bình nghĩ lại và hiểu ra vài phần, ngoài Tiếu Nam thì ba vị cán bộ trước mắt tuy đều cấp khoa, nhưng Triệu Gia Lương là phó phòng xây dựng một quận trong nội thành, xem như một thành viên ban ngành phòng xây dựng, thực quyền trong tay khá lớn, quan hệ cũng rộng, năng lượng giao tiếp cũng tương đối mạnh.
Vương Học Bình cũng thấy Tống Binh nói nhiều lời dễ nghe với Triệu Gia Lương nhưng trong lòng chưa chắc coi trọng.
Những nơi nào có người thì có sự khác biệt về địa vị, dù là giữa các bạn học trong trường đảng cũng là như vậy.
Tống Binh lôi kéo Vương Học Bình hỏi han rất tự nhiên, tỏ ra rất thân mật. Phần lớn thời gian Pháo Minh nói chuyện với Triệu Gia Lương, nhưng thỉnh thoảng cũng nó vài lời với Vương Học Bình, bầu không khí cũng vui vẻ.
Triệu Gia Lương có vẻ có giá, tuy cũng nói vài câu với Vương Học Bình nhưng lại có tư thái từ trên cao nhìn xuống.
Vương Học Bình tỏ thái độ rất bình thản, hắn mới đến, hai mắt còn tối đen, thôi thì an phận cho ổn thỏa. Hơn nữa nơi đây cũng không phải là huyện Nam Vân, không phải nơi hắn có thể hô phong hoán vũ.
Tống Binh vuốt vuốt gương mặt đầu râu, hắn cười hỏi Vương Học Bình:
- Anh là chủ nhiệm khu quy hoạch huyện, sao lại tiến vào ban bồi dưỡng này?
Triệu Gia Lương và Pháo Minh cũng nghiêng đầu nhìn Vương Học Bình.
Vương Học Bình ung dung nói:
- Tôi là một cục gạch cách mạng khô cứng, chỗ đó cảm thấy cần chuyển.
- Ha ha, chủ nhiệm Vương không thành thật rồi, chúng ta đều là chiến hữu cùng chiến hào, cũng không nên nói như vậy.
Pháo Minh cười ha hả hích nhẹ Vương Học Bình.
Vương Học Bình giang hai tay ra nói:
- Thật sự không có gì phải giấu, tôi lên làm phó chủ nhiệm chưa được bao lâu thì đã sắp xếp đi học tập, đúng là rất không may.
Vẻ mặt mọi người rất thoải mái, Tống Binh vỗ vai Vương Học Bình rồi nói:
- Xem ra anh cũng không có bạn bè thân thích ở vùng này, tôi là người huyện Vân Đông, nếu có rảnh thì xuống tôi một chuyến, có xe đưa đón, bao ăn ở.
Vương Học Bình cười nói:
- Anh Tống, chỉ cần anh không thấy phiền, tôi nhất định sẽ đi.
Triệu Gia Lương tiêu sái ném đi tàn thuốc vẫn còn một nữa, hắn cười nói:
- Huyện Vân Đông quá xa, hôm nay chúng ta có thời gian tụ tập, lần này tôi mời khách.
Pháo Minh tiếp lời:
- Phòng thương nghiệp chúng tôi cũng không có gì, các xí nghiệp thuộc hạ cũng rất suy sụp, nhưng vẫn có thể có vài món lợi. Thế này đi, ngày mai tôi đưa cho mọi người phiếu ưu đãi, đi đến trung tâm thương mại mua đồ, sẽ giảm giá cao nhất là 30%.
Vương Học Bình chắp tay nói:
- Cám ơn các anh, tôi xin cảm ơn trước.
Mọi người là bạn học, nếu xưng hô là trưởng phòng hay chủ nhiệm cũng không phù hợp, vì vậy Vương Học Bình quyết định xưng hô theo kiểu bình thường, vì ai nơi đây cũng lớn tuổi hơn hắn, có gọi anh cả cũng không thiệt thòi.
Tống Binh vỗ trán rồi chợt có ý tưởng, hắn đề nghị:
- Cơ hội ngàn năm có một, chúng ta là bạn học, hay là kết bái đi?
Trong phòng đều là người hiểu chuyện, tất nhiên cũng hiểu vấn đề, nhưng dù sao đảng cũng không cho phép những hoạt động mê tín.
Đầu óc Vương Học Bình xoay chuyển rất nhanh, hắn lập tức hiểu rõ ý nghĩ của Tống Binh, anh Tống không thích Triệu Gia Lương, ngoài miệng cũng không thể nói gì khác, chỉ có thể áp dụng biện pháp này ép Triệu Gia Lương.
Rõ ràng Tống Binh là người lớn tuổi nhất, có lẽ cũng hơn bốn mươi rồi, Tiếu Nam, Triệu Gia Lương và Pháo Minh thật ra mới ba bốn ba lăm mà thôi.
Nếu kết bái thì theo thứ tự Tống Binh sẽ là đại ca, Triệu Gia Lương sợ rằng chỉ là lão Tam, Vương Học Bình thì chẳng có gì để nói, dù xét theo phương diện nào hắn cũng chỉ là nhỏ nhất.
Pháo Minh cướp lời Triệu Gia Lương, hắn lên tiếng:
- Được, được, hữu duyên thiên lý, cơ hội khó có được. Tất cả đều là anh em, Học Bình, cậu thấy thế nào?
Pháo Minh này là người có công lực xử lý sự việc rất cao, tất nhiên hắn hiểu ý Tống Binh, nhưng cố ý không vạch trần, chỉ có thể dụ dỗ Vương Học Bình.
Vương Học Bình cười nói:
- Các anh đều là huynh trưởng, tôi chỉ là đệ đệ mà thôi.
Pháo Minh nở nụ cười, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, trong lòng thầm nghĩ, không ngờ cũng là tiểu hồ lâm yến
Triệu Gia Lương rõ ràng không kịp nghĩ thông vấn đề, hắn nói:
- Tôi ba lăm.
Pháo Minh nở nụ cười chân thành:
- Xấu hổ quá, tôi lớn hơn một chút, ba sáu.
- Tôi hai bốn.
Vương Học Bình nói ra tuổi của mình.
Tống Binh vung bàn tay to cười ha hả nói:
- Tôi bốn mươi, phải là anh rồi chứ?
- Đại ca.
Vương Học Bình ra vẻ ngây thơ, hắn là người đầu tiên lên tiếng.
Pháo Minh cũng không chậm, hắn kêu lên:
- Tống đại ca.
Triệu Gia Lương nhíu mày, giống như đã nghĩ rõ cái khổ bên trong, hắn cười khổ nói:
- Sau này anh là đại ca.
Tống Binh hào sảng cười nói:
- Tất cả mọi người là huynh đệ, trước mặt người khác nên xưng hô thế nào thì cứ theo vậy mà làm, ha ha.
Tiếu Nam cũng cười nói:
- Anh là đại ca.
Tống Binh hào sảng nói:
- Tốt, hôm nay ăn mừng, trước mắt tôi tính tiền, mọi người say một bữa.
Pháo Minh cũng rất vui vì được ăn chùa, hắn liên tục nói:
- Tốt, tốt, tốt, nên ăn mừng, nhưng phòng thương nghiệp chúng tôi dạo này rất căng chuyện xe cộ, cũng không thể đi bộ ra ngoài được. Anh Tống, anh phải phái xe.
Vương Học Bình thấy những biểu hiện của Pháo Minh mà thầm buồn cười, thầm nghĩ lúc này Pháo Minh lại giúp Triệu Gia Lương làm khó Tống Binh.
Triệu Gia Lương không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Tống Binh, mà Tống Binh cũng không nhiều lời, lấy điện thoại ra gọi ngay.
Một giờ sau một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang thở hồng hộc chạy đến trước mặt Tống Binh, hắn cung kính nói:
- Chủ nhiệm Tống, tôi đã đến.
- Ha ha, Tiểu Liễu, mang xe gì đến vậy?
Tống Binh cố ý hỏi, sau đó quay đầu giới thiệu:
- Vị này là một trưởng khoa trong văn phòng huyện ủy chúng tôi.
Tiểu Liễu đưa mắt nhìn mọi người:
- Tôi chạy đến hai chiếc, một chiếc Santana, một chiếc Audi.
Tống Binh liếc mắt nhìn Triệu Gia Lương, hắn nói:
- Các vị huynh đệ, chúng ta đi thôi?
Đám người lúc này cùng cười đùa đi xuống ký túc xá.
Tống Binh đi đến trước hai chiếc xe rồi vung tay nói:
- Các huynh đệ, chúng ta chia ra ngồi xe đi.
Triệu Gia Lương nghe vậy chỉ lạnh mặt không lên tiếng.
Pháo Minh chỉ vào chiếc Audi nói:
- Chiếc này cũng khá tốt, ít nhất cũng vài trăm ngàn.
Tống Binh chắp tay sau lưng nói:
- Chiếc này còn chưa tính là chiếc xe tốt nhất huyện chúng tôi, xe bí thư của huyện ủy chúng tôi... ....
Tống Binh liếc mắt nhìn Tiểu Liễu, sau đó nói với mọi người:
- Chúng ta lên xe nói chuyện, cũng đừng đứng ở chỗ này.
Vương Học Bình thấy rất rõ ràng, anh Tống muốn khoác lác nhưng vì sợ uy nghiêm của bí thư, sợ Tiểu Liễu sẽ truyền ra ngoài sinh ra ảnh hưởng không tốt, vì vậy mới thu lời.
Vài người vào trong xe, Tống Binh liếc mắt nhìn, phát hiện lái xe là Tiểu Cao, là kẻ được hắn sắp xếp tiến vào phòng xe của văn phòng khối chính quyền huyện, vì vậy hắn cười quay sang hỏi Triệu Gia Lương:
- Lão Tam, chúng ta đi đâu?
Triệu Gia Lương rất bực với cách xưng hô như vậy nhưng lại không thể không nể mặt, vì vậy mà dùng giọng như cười như không nói:
- Đi theo ý đại ca thôi, anh Tống cũng là người nổi tiếng ăn mặn uống cay mà?
Tống Binh lớn tiếng phóng khoáng nói:
- Được, vậy chúng ta đi nhà hàng hải sản Vân Châu.
Pháo Minh chợt giật mình nhìn:
- Anh Tống, nơi đó rất đắt, có lẽ mất nhiều tiền.
- Hôm nay vui vẻ, xuất huyết một chút cũng được.
Tống Binh nghiêng đầu phân phó:
- Tiểu Cao, đi thôi.
Khi thấy Vương Học Bình có vder không biết về nhà hàng hải sản Vân Châu thì Pháo Minh chủ động giải thích:
- Đó là nhà hàng xa hoa nhất, thậm chí cán bộ cấp phòng muốn vào cũng phải đặt trước.
Vương Học Bình thật ra cũng đã từng nghe qua cái tên này, nơi đây nhất định là chốn ăn uống cao cấp nhất thành phố Vân Châu, nhưng nếu đến mức cán bộ cấp phòng muốn vào cũng phải đặt trước thì đúng là khó thể ngờ.
Thành phố Vân Châu về đêm vẫn sáng đèn, trên đường người xe như nêm, tình cảnh cũng không vội vàng như ban ngày, có thêm vài phần ưu nhã và thanh thản, vô tình mọi người cũng hòa mình vào nhịp sống về đêm.
Tiểu Liễu đứng ở cửa lớn huy hoàng của nhà hàng hải sản Vân Châu đón mọi người đi vào bên trong, sau đó lại đi tìm quản lý.
Tên quản lý nhìn danh sách phòng rồi nói với vẻ mặt không chút biểu cảm:
- Thật sự xấu hổ, gian phòng này vừa rồi đã sắp xếp cho chủ nhiệm phòng thương nghiệp, hơn nữa bây giờ cũng không còn gian nào khác, thật sự xin lỗi, chỉ có thể sắp xếp ra đại sảnh.
Mọi người vốn đang cười hì hì nói chuyện chợt trở nên yên ắng, mọi người đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Pháo Minh lắc đầu nói:
- Thôi bỏ, chúng ta đi nơi khác.
Vương Học Bình phát hiện Tống Binh xiết chặt nắm đấm, vẻ mặt rất khó coi, nhưng không dám phát giận trước mặt mọi người.
Triệu Gia Lương lại nở nụ cười, hắn nói:
- Anh Tống, thôi, chúng ta đến một quán nhậu bình thường là được, uống bia ăn thịt nướng cũng là một loại hưởng thụ.
Vẻ mặt Tống Binh trở nên tái nhợt giống như muốn ăn thịt người.
Tiếu Nam thấy tình thế không ổn thì tranh thủ lên tiếng giảng hòa:
- Thật ra món ăn nơi đây đắt đỏ, hương vị cũng không tốt, chúng ta đến nhà hàng Hồng Đô đi? Anh Tống hình như rất quen với vị giám đốc nhà hàng Hồng Đô thì phải?
Vương Học Bình lấy gói Hồng Tháp Sơn đi mời từng người, sau đó cười nói:
- Không bằng chúng ta đi ăn lẩu dê, đã lâu chưa ăn, bây giờ cũng thấy thèm.
Vẻ mặt Tống Binh có hơi hòa hoãn:
- Được, vậy chúng ta đến quán anh Lý.
Chính chủ đã đổi ý, tất cả mọi người cũng lên tiếng ủng hộ, vì vậy mọi người lại đi theo Tống Binh xuống lầu.
Sau khi rời khỏi nhà hàng hải sản Vân Châu thì Tống Binh hung dữ nói:
- Chủ nhiệm Hạ là lãnh đạo cũ của tôi, coi như tôi nể mặt anh ấy mà không so đo.
Pháo Minh cười nói:
- Chủ nhiệm Hạ trước kia là bí thư huyện ủy của các anh phải không?
Dù Tống Binh bị ép nhưng Triệu Gia Lương cũng thấy không thoải mái, dù sao hắn cũng không có cách nào, nếu làm quá thì coi như không nể mặt đối phương.
Sau khi ăn uống xong và quay về ký túc xá thì Tiếu Nam cười nói với Vương Học Bình:
- Dù là trong trương học hay ngoài xã hội thì có vài tình huống cũng không kém bao nhiêu.
Tiếu Nam dù nói rất mờ mịt nhưng Vương Học Bình nghe qua đã hiểu, đối phương đang càu nhàu.
Cũng khó trách Tiếu Nam công tác trên thị ủy nhưng không có thực quyền, là một lãnh đạo nhưng không có quyền thì rất khó chịu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tống Binh và Triệu Gia Lương đấu nhau, trong lòng nhiều ít gì cũng không thoải mái.
- Tôi thấy vị trí của anh lúc này là rất tốt, tiến có thể công, lui có thể thủ, ít cơ hội phạm sai lầm.
Vương Học Bình cố ý không nghe thấy những lời bực tức của Tiếu Nam, hắn di dời chủ đề.
Tiếu Nam thở dài nói:
- Không gạt cậu, tôi ở đơn vị không đối phó được với lãnh đạo, vì vậy trúng chiêu mới phải trốn đến trường đảng, đến khi tôi quay về, sợ rằng đã không còn vị trí của mình.
Vương Học Bình và Tiếu Nam dù sao cũng không tính là quá quen thuộc, chân thấp cũng không tốt khi đi vào chỗ sâu, hắn chỉ cười nói:
- Có đôi khi có hại cũng là có lợi, tôi ở trong huyện đã tận mắt thấy hai vị phó chủ tịch huyện tranh giành nhau, muốn cướp vị trí phó chủ tịch thường vụ, kết quả là sau này đều mất khốn chế, cuối cùng để cho một vị phó chủ tịch khác hái đào.
Tiếu Nam nghe xong cũng có hơi chấn động, hắn đưa mắt nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, sau đó tựa người trên giường, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Vương Học Bình nằm chết dí trên giường, thầm nghĩ ba người đàn bà cùng nhau ra một cái chợ, chẳng lẽ năm người đàn ông thì không?
Ngày hôm sau Vương Học Bình còn đang ở trên lớp thì nhận được tin nhắn của Lữ Tử Tâm, hàng đã về đến tỉnh thành.
/435
|