Chu Huyền và Vương Học Bình nói chuyện với nhau gạt tất cả những người còn lại ra ngoài làm cho Triệu Gia Lương cực kỳ ảo não, hắn không thể chen lời và chỉ biết dùng ánh mắt chăm chú nhìn Vương Học Bình, hy vọng đối phương có thể nói vài lời giải quyết chuyện của em mình.
Tống Binh quét mắt nhìn vẻ mặt liên tục biến đổi của Triệu Gia Lương, thầm nghĩ cố trồng hồng nhưng không nở hoa, vô tình vứt hoa dại lại mọc thành vườn. Triệu Gia Lương lúc này dù có nằm mơ cũng không ngờ Vương Học Bình có quan hệ với lãnh đạo trực tiếp của đồn trưởng Văn, nhưng tình huống quá tốt mà Triệu Gia Lương không thật sự dám cầu xin Tiểu Vương ngay vào lúc này, đúng là ứng với câu nói con người không nên xem vào vẻ bề ngoài, nước biển không để đong bằng đấu.
Tiếu Nam và Pháo Minh đưa mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng than khẽ, bọn họ cũng thật sự không nhìn ra.
Từ sau khi Vương Học Bình đến học tập ở trường đảng thị ủy, Tiếu Nam vì cùng phòng với Vương Học Bình, ngoài biết đối phương có một chiếc điện thoại thì thật sự chẳng có gì đặc biệt.
Pháo Minh cũng thật sự không ngờ, Vương Học Bình bình thường không có bất kỳ biểu hiện gì, bây giờ lại xưng anh em với cục trưởng cục công an quận Vân Bắc.
Phải biết rằng dựa theo lệ cũ thì tất cả lãnh đạo cục công an quận huyện đều là thường ủy cấp phó ban, hơn nữa đều là bí thư ủy ban tư pháp mà không có ngoại lệ, coi như quản lý toàn bộ hệ thống công an - kiểm sát - tư pháp, rõ ràng là tay cầm quyền cao, chạm vào có thể phỏng.
Vương Học Bình có thể được nhân vật có thực quyền coi trọng, nếu xét từ góc độ nào đó bản thân cũng phải có thực lực mà người ta xem trọng.
Vài người đều có tâm tư riêng, mọi người đi ra ngoài đại sảnh, đúng lúc một người đàn ông trung niên đeo kính, kẹp cặp da màu đen từ sau lưng Chu Huyền tiến lên, đi về phía quầy thu ngân.
Vương Học Bình thấy chiếc cặp da căng phồng của đối phương, thầm nghĩ có lẽ là đi tính hóa đơn.
Triệu Gia Lương cũng định tính hóa hơn, hắn vừa nhấc chân thì đội trưởng Văn đã cản lại.
Đồn trưởng Văn khẽ nói:
- Anh Triệu, hôm nay xin lỗi, hôm na tôi tính.
Triệu Gia Lương nào chịu để đồn trưởng Văn trả tiền, hắn chụp lấy tay đồn trưởng Văn rồi oán giận nói:
- Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Tôi cũng không phải bỏ tiền, chỉ ký hóa đơn là được, cuối tháng trong phòng sẽ đến tính tiền.
Khi hai người đang tranh chấp không buông thì Chu Huyền vẫy tay với đồn trưởng Văn, gọi đồn trưởng Văn đi sang.
Chu Huyền nhìn đồn trưởng Văn rồi lạnh lùng nói:
- Đừng giành nhau nữa, có người trả tiền rồi, bữa tiệc hôm nay xem như tôi mời cậu dùng cơm.
Đồn trưởng Văn chợt chấn động, hắn đứng thẳng người mà mà hôi đổ ròng ròng, vì vậy tranh thủ giải thích:
- Cục trưởng Chu, sao tôi lại không biết xấu hổ để ngài mời khách, tô... ....
- Tiểu Văn à, mau nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt Chu Huyền đảo qua mặt đồn trưởng Văn, ý tứ cảnh cáo rất đậm, làm đồn trưởng Văn không rét mà run.
Đồn trưởng Văn không dám chậm trễ, hắn khẽ nói sự việc một lượt, Chu Huyền thấy vậy thì sờ cằm rồi cười:
- Anh bạn của tôi có ý gì?
- Hình như không có ý gì.
Đồn trưởng Văn nghe câu hỏi của Chu Huyền thì trong lòng thầm hiểu, cục trưởng Chu đang muốn ném cho Vương Học Bình một phần nhân tình.
- Cục trưởng Chu, tôi biết nên làm thế nào.
Đồn trưởng Văn tuy nói như vậy nhưng trong lòng thầm kêu không may, coi như kế hoạch của mình thất bại thảm hại.
Đồn trưởng Văn nghe nói Triệu Gia Lương là phó phòng xây dựng thì hiểu ngay, thủ hạ của mình muốn lợi dụng chuyện em vợ của đối phương để tìm chút chỗ tốt.
Nhưng kế hoạch của đồn trưởng Văn lại không thực hiện được, không những thế hắn còn rất hối hận, nếu sớm biết Vương Học Bình là bạn tốt của Chu Huyền, như vậy không bằng nể mặt nhau trước, có phải giảm bớt nhiều chuyện rồi không?
Trên thế giới này có nhiều thuốc để ăn, nhưng không có thuốc hối hận, dù bây giờ có cũng đã muộn, không bằng nghĩ biện pháp đối mặt với tình thế.
Đồn trưởng Văn thầm nghĩ, nếu cục trưởng Chu đã nói như vậy thì bây giờ chỉ có thể tìm biện pháp mà thôi, cố gắng hầu hạ Vương Học Bình cho tốt, như vậy chuyện xấu mới là chuyện tốt.
Vương Học Bình thấy Chu Huyền gọi đồn trưởng Văn đến, hắn hiểu có chuyện gì xảy ra, vì vậy rút gói thuốc mời các vị bạn học.
Tống Binh nhận thuốc rồi khẽ oán hânj:
- Này anh bạn, che giấu cũng quá sâu như vậy sao? Sớm biết cậu có quan hệ thế này thì tôi còn gắng gượng làm gì? Nốc vào cả chai rượu, bây giờ trong bụng còn rối loạn.
Vương Học Bình thở dài nói:
- Anh Tống, tôi cũng thật sự không ngờ gặp cục trưởng Chu ở đây, mà lúc đó anh uống quá nhanh, mới đó đã cạn sạch, nào có ngăn được?
Tống Binh cười hì hì:
- Nói thật nhé, may mà tôi kéo cậu theo, nếu không thì bây giờ anh Triệu đang ăn quả đắng. Cậu nhìn vị đồn trưởng kia xem, nếu không ném vào hơn mười ngàn, chắc chắn chẳng thả người.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Việc này cũng không quan hệ đến tôi, cũng không biết thế nào cho phải.
Tống Binh thở dài xúc động:
- Đều là bạn học cùng trường, ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu lại gặp, cậu giúp cậu Triệu một lần đi.
- Đây cũng là vì anh lên tiếng, nếu là người khác thì tôi cũng mặc kệ. Nhưng cụ thể còn phải xem anh Triệu có ý gì.
Vương Học Bình gật đầu với Tống Binh.
Tống Binh trừng mắt, ý nghĩa lời nói của Vương Học Bình rất rõ ràng, vì Tống Binh hắn mà Vương Học Bình mới giúp Triệu Gia Lương.
Tất nhiên loại chuyện này còn phải xem xét vấn đề Triệu Gia Lương đến gặp Vương Học Bình và nói vài lời.
Lăn lộn trong quan trường, thật ra tùy ý một chút cũng không có vấn đề, nhưng chuyện lớn thì Triệu Gia Lương cũng phải nói vài lời với Vương Học Bình, như vậy mới xem là thỏa mãn.
Chu Huyền phất tay cho đồn trưởng Văn đi sang một bên, hắn đi đến kéo tay Vương Học Bình nói:
- Cậu Học Bình, tôi nói trước, bốn giờ chiều mai sẽ đến trường đảng đón cậu, tôi cũng gọi thêm nhóm Thành Thu, mọi người tụ hội vui vẻ.
Vương Học Bình có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, nhưng thấy Chu Huyền rất nhiệt tình, vì vậy chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lúc này Triệu Gia Lương từ quầy thu ngân đi đến bên cạnh Vương Học Bình rồi khẽ nói:
- Học Bình, bên kia cứng nhắc trả hóa đơn cho chúng ta, tôi không thể làm gì được, cậu thay tôi cám ơn cục trưởng Chu.
Vương Học Bình đã sớm đoán ra kết quả này, hắn quay đầu cười nhìn Chu Huyền:
- Anh Chu, tôi thay mặt trưởng phòng Triệu cảm ơn anh.
Chu Huyền đã biết rõ có chuyện gì xảy ra, hắn đến bên tai Vương Học Bình rồi nói:
- Tên đeo kính kia cũng đến cầu tôi làm việc, bây giờ thấy hắn biết làm người, lát nữa tôi sẽ nể mặt hắn.
Vương Học Bình thấy Chu Huyền nói ra những lời như vậy với mình thì trong lòng thầm cảm thấy thân mật, ít nhiều cũng có cảm động.
Phải biết rằng những chuyện trong cục công an trước nay luôn được che giấu rất nghiêm, bây giờ Chu Huyền nói ra với Vương Học Bình, tất nhiên coi Vương Học Bình là người một nhà.
- Anh Chu, lời này anh nói tiến vào tai tôi thì dừng lại.
Vương Học Bình cười nói:
- Hôm nay khí trời rất tốt, đúng là thích hợp giải trí.
- Ha ha, cậu Vương, cậu thật sự rất ẩn giấu.
Chu Huyền nghe xong Vương Học Bình tỏ thái độ rõ ràng thì tâm tình thở phào, Tiểu Vương này không hổ danh là người thành tinh, khó trách có thể tán đổ Lữ tam tiểu thư, không giống thường nhân.
- Cậu Vương, bên cạnh cậu có một nhóm người, đêm nay tôi thả cậu đi, ngày mai chúng ta tìm chỗ tụ họp.
Chu Huyền là người hiểu chuyện, cũng không cần Vương Học Bình chủ động mở miệng mà nói ngay.
Vương Học Bình bắt tay Chu Huyền rồi cười nói:
- Anh Chu, anh đúng là người tao nhã, đã đạt đến trình độ mới rồi.
Chu Huyền dùng sức khoát tay, hắn cười nói:
- Tôi hiểu tên Tiểu Văn kia, làm việc khá tốt, cậu cứ yên tâm.
Vương Học Bình thầm hiểu, Chu Huyền đã bắt chuyện với đồn trưởng Văn, vì vậy chuyện em vợ của Triệu Gia Lương xem như rơi vào mình.
- Anh Chu, tôi cũng không nói lời cảm ơn, đợi khi nào Lữ tiểu thư có thời gian, tôi mời cô ấy đến Vân Châu, hoặc chúng ta lên tỉnh thành cùng tụ tập, coi như ăn bữa cơm.
Chu Huyền thấy Vương Học Bình tỏ thái độ tốt như vậy thì rất vui vẻ, hắn dùng sức bóp tay, làm Vương Học Bình đau đến mức há miệng.
- Cậu Vương, nhớ đấy nhé.
Chu Huyền hớn hở leo lên xe bỏ đi.
Đồn trưởng Văn nãy giờ luôn chờ bên cạnh, sau khi Chu Huyền bỏ đi thì hắn mới đến bên cạnh Vương Học Bình rồi dùng giọng cảm kích nói:
- Chủ nhiệm Vương, Tiểu Văn tôi có mắt không thấy được phật, lạnh nhạt anh trên bàn rượu, mong anh đại nhân đại lượng bỏ quá cho.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Trước lạ sau quen mà thôi, cũng không ai làm khó ai, mọi người quan tâm lẫn nhau.
Đồn trưởng Văn liên tục gật đầu rồi khẽ nói:
- Chủ nhiệm Vương, anh nói nên làm thế nào? Tôi sẽ làm như vậy?
- Ha ha, đồn trưởng Văn, lời này của anh là không đúng, tôi dù sao cũng không biết rõ tình huống, còn phải xem ý của anh Triệu.
Vương Học Bình nói rất mơ hồ, đồn trưởng Văn xem như hiểu ra, hắn cười:
- Đúng vậy, tháo chuông phải tìm người buộc chuông, chỉ cần trưởng phòng Triệu có chương trình, tôi sẽ làm tốt công tác.
Tống Binh vừa rồi được Vương Học Bình nói rõ vấn đề, biết sẽ giúp Triệu Gia Lương, nhưng sự việc cũng không giải quyết đơn giản như vậy.
Xét đến cùng thì Tống Binh biết rõ, Triệu Gia Lương không biết làm người, khó trách ai khác được.
Sau đó đồn trưởng Văn cáo từ bước lên xe, Triệu Gia Lương chỉ biết dùng ánh mắt trông mong nhìn theo mà không biết nói gì cho tốt.
Tống Binh ở bên cạnh thầm thở dài, cố ý xoay người tám dóc với Tiếu Nam.
Triệu Gia Lương khẽ đến bên cạnh Vương Học Bình, hắn đỏ mặt nói:
- Học Bình, tôi coi như xin lỗi cậu, cậu nể mặt hai bên là bạn học, xin cậu giúp đỡ tôi một lần, tôi cám ơn nhiều.
Vương Học Bình nhìn Triệu Gia Lương với vẻ mặt quẫn bách mà thầm thở dài, nếu đã biết là bạn học, có phần tình cảm này cũng cần bày ra tư thái và điệu bộ trước kia sao?
- Anh Triệu, vừa rồi tôi chỉ dùng cơm, không nghe rõ có chuyện gì xảy ra, anh nói rõ cho tôi biết xem, biết đâu còn có biện pháp giúp đỡ?
Vương Học Bình khẽ nói, vẻ mặt Triệu Gia Lương đỏ bừng bừng, rất xấu hổ.
Tống Binh quét mắt nhìn vẻ mặt liên tục biến đổi của Triệu Gia Lương, thầm nghĩ cố trồng hồng nhưng không nở hoa, vô tình vứt hoa dại lại mọc thành vườn. Triệu Gia Lương lúc này dù có nằm mơ cũng không ngờ Vương Học Bình có quan hệ với lãnh đạo trực tiếp của đồn trưởng Văn, nhưng tình huống quá tốt mà Triệu Gia Lương không thật sự dám cầu xin Tiểu Vương ngay vào lúc này, đúng là ứng với câu nói con người không nên xem vào vẻ bề ngoài, nước biển không để đong bằng đấu.
Tiếu Nam và Pháo Minh đưa mắt nhìn nhau, hai người không hẹn mà cùng than khẽ, bọn họ cũng thật sự không nhìn ra.
Từ sau khi Vương Học Bình đến học tập ở trường đảng thị ủy, Tiếu Nam vì cùng phòng với Vương Học Bình, ngoài biết đối phương có một chiếc điện thoại thì thật sự chẳng có gì đặc biệt.
Pháo Minh cũng thật sự không ngờ, Vương Học Bình bình thường không có bất kỳ biểu hiện gì, bây giờ lại xưng anh em với cục trưởng cục công an quận Vân Bắc.
Phải biết rằng dựa theo lệ cũ thì tất cả lãnh đạo cục công an quận huyện đều là thường ủy cấp phó ban, hơn nữa đều là bí thư ủy ban tư pháp mà không có ngoại lệ, coi như quản lý toàn bộ hệ thống công an - kiểm sát - tư pháp, rõ ràng là tay cầm quyền cao, chạm vào có thể phỏng.
Vương Học Bình có thể được nhân vật có thực quyền coi trọng, nếu xét từ góc độ nào đó bản thân cũng phải có thực lực mà người ta xem trọng.
Vài người đều có tâm tư riêng, mọi người đi ra ngoài đại sảnh, đúng lúc một người đàn ông trung niên đeo kính, kẹp cặp da màu đen từ sau lưng Chu Huyền tiến lên, đi về phía quầy thu ngân.
Vương Học Bình thấy chiếc cặp da căng phồng của đối phương, thầm nghĩ có lẽ là đi tính hóa đơn.
Triệu Gia Lương cũng định tính hóa hơn, hắn vừa nhấc chân thì đội trưởng Văn đã cản lại.
Đồn trưởng Văn khẽ nói:
- Anh Triệu, hôm nay xin lỗi, hôm na tôi tính.
Triệu Gia Lương nào chịu để đồn trưởng Văn trả tiền, hắn chụp lấy tay đồn trưởng Văn rồi oán giận nói:
- Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao? Tôi cũng không phải bỏ tiền, chỉ ký hóa đơn là được, cuối tháng trong phòng sẽ đến tính tiền.
Khi hai người đang tranh chấp không buông thì Chu Huyền vẫy tay với đồn trưởng Văn, gọi đồn trưởng Văn đi sang.
Chu Huyền nhìn đồn trưởng Văn rồi lạnh lùng nói:
- Đừng giành nhau nữa, có người trả tiền rồi, bữa tiệc hôm nay xem như tôi mời cậu dùng cơm.
Đồn trưởng Văn chợt chấn động, hắn đứng thẳng người mà mà hôi đổ ròng ròng, vì vậy tranh thủ giải thích:
- Cục trưởng Chu, sao tôi lại không biết xấu hổ để ngài mời khách, tô... ....
- Tiểu Văn à, mau nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Ánh mắt Chu Huyền đảo qua mặt đồn trưởng Văn, ý tứ cảnh cáo rất đậm, làm đồn trưởng Văn không rét mà run.
Đồn trưởng Văn không dám chậm trễ, hắn khẽ nói sự việc một lượt, Chu Huyền thấy vậy thì sờ cằm rồi cười:
- Anh bạn của tôi có ý gì?
- Hình như không có ý gì.
Đồn trưởng Văn nghe câu hỏi của Chu Huyền thì trong lòng thầm hiểu, cục trưởng Chu đang muốn ném cho Vương Học Bình một phần nhân tình.
- Cục trưởng Chu, tôi biết nên làm thế nào.
Đồn trưởng Văn tuy nói như vậy nhưng trong lòng thầm kêu không may, coi như kế hoạch của mình thất bại thảm hại.
Đồn trưởng Văn nghe nói Triệu Gia Lương là phó phòng xây dựng thì hiểu ngay, thủ hạ của mình muốn lợi dụng chuyện em vợ của đối phương để tìm chút chỗ tốt.
Nhưng kế hoạch của đồn trưởng Văn lại không thực hiện được, không những thế hắn còn rất hối hận, nếu sớm biết Vương Học Bình là bạn tốt của Chu Huyền, như vậy không bằng nể mặt nhau trước, có phải giảm bớt nhiều chuyện rồi không?
Trên thế giới này có nhiều thuốc để ăn, nhưng không có thuốc hối hận, dù bây giờ có cũng đã muộn, không bằng nghĩ biện pháp đối mặt với tình thế.
Đồn trưởng Văn thầm nghĩ, nếu cục trưởng Chu đã nói như vậy thì bây giờ chỉ có thể tìm biện pháp mà thôi, cố gắng hầu hạ Vương Học Bình cho tốt, như vậy chuyện xấu mới là chuyện tốt.
Vương Học Bình thấy Chu Huyền gọi đồn trưởng Văn đến, hắn hiểu có chuyện gì xảy ra, vì vậy rút gói thuốc mời các vị bạn học.
Tống Binh nhận thuốc rồi khẽ oán hânj:
- Này anh bạn, che giấu cũng quá sâu như vậy sao? Sớm biết cậu có quan hệ thế này thì tôi còn gắng gượng làm gì? Nốc vào cả chai rượu, bây giờ trong bụng còn rối loạn.
Vương Học Bình thở dài nói:
- Anh Tống, tôi cũng thật sự không ngờ gặp cục trưởng Chu ở đây, mà lúc đó anh uống quá nhanh, mới đó đã cạn sạch, nào có ngăn được?
Tống Binh cười hì hì:
- Nói thật nhé, may mà tôi kéo cậu theo, nếu không thì bây giờ anh Triệu đang ăn quả đắng. Cậu nhìn vị đồn trưởng kia xem, nếu không ném vào hơn mười ngàn, chắc chắn chẳng thả người.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Việc này cũng không quan hệ đến tôi, cũng không biết thế nào cho phải.
Tống Binh thở dài xúc động:
- Đều là bạn học cùng trường, ngẩng đầu không thấy nhưng cúi đầu lại gặp, cậu giúp cậu Triệu một lần đi.
- Đây cũng là vì anh lên tiếng, nếu là người khác thì tôi cũng mặc kệ. Nhưng cụ thể còn phải xem anh Triệu có ý gì.
Vương Học Bình gật đầu với Tống Binh.
Tống Binh trừng mắt, ý nghĩa lời nói của Vương Học Bình rất rõ ràng, vì Tống Binh hắn mà Vương Học Bình mới giúp Triệu Gia Lương.
Tất nhiên loại chuyện này còn phải xem xét vấn đề Triệu Gia Lương đến gặp Vương Học Bình và nói vài lời.
Lăn lộn trong quan trường, thật ra tùy ý một chút cũng không có vấn đề, nhưng chuyện lớn thì Triệu Gia Lương cũng phải nói vài lời với Vương Học Bình, như vậy mới xem là thỏa mãn.
Chu Huyền phất tay cho đồn trưởng Văn đi sang một bên, hắn đi đến kéo tay Vương Học Bình nói:
- Cậu Học Bình, tôi nói trước, bốn giờ chiều mai sẽ đến trường đảng đón cậu, tôi cũng gọi thêm nhóm Thành Thu, mọi người tụ hội vui vẻ.
Vương Học Bình có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, nhưng thấy Chu Huyền rất nhiệt tình, vì vậy chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lúc này Triệu Gia Lương từ quầy thu ngân đi đến bên cạnh Vương Học Bình rồi khẽ nói:
- Học Bình, bên kia cứng nhắc trả hóa đơn cho chúng ta, tôi không thể làm gì được, cậu thay tôi cám ơn cục trưởng Chu.
Vương Học Bình đã sớm đoán ra kết quả này, hắn quay đầu cười nhìn Chu Huyền:
- Anh Chu, tôi thay mặt trưởng phòng Triệu cảm ơn anh.
Chu Huyền đã biết rõ có chuyện gì xảy ra, hắn đến bên tai Vương Học Bình rồi nói:
- Tên đeo kính kia cũng đến cầu tôi làm việc, bây giờ thấy hắn biết làm người, lát nữa tôi sẽ nể mặt hắn.
Vương Học Bình thấy Chu Huyền nói ra những lời như vậy với mình thì trong lòng thầm cảm thấy thân mật, ít nhiều cũng có cảm động.
Phải biết rằng những chuyện trong cục công an trước nay luôn được che giấu rất nghiêm, bây giờ Chu Huyền nói ra với Vương Học Bình, tất nhiên coi Vương Học Bình là người một nhà.
- Anh Chu, lời này anh nói tiến vào tai tôi thì dừng lại.
Vương Học Bình cười nói:
- Hôm nay khí trời rất tốt, đúng là thích hợp giải trí.
- Ha ha, cậu Vương, cậu thật sự rất ẩn giấu.
Chu Huyền nghe xong Vương Học Bình tỏ thái độ rõ ràng thì tâm tình thở phào, Tiểu Vương này không hổ danh là người thành tinh, khó trách có thể tán đổ Lữ tam tiểu thư, không giống thường nhân.
- Cậu Vương, bên cạnh cậu có một nhóm người, đêm nay tôi thả cậu đi, ngày mai chúng ta tìm chỗ tụ họp.
Chu Huyền là người hiểu chuyện, cũng không cần Vương Học Bình chủ động mở miệng mà nói ngay.
Vương Học Bình bắt tay Chu Huyền rồi cười nói:
- Anh Chu, anh đúng là người tao nhã, đã đạt đến trình độ mới rồi.
Chu Huyền dùng sức khoát tay, hắn cười nói:
- Tôi hiểu tên Tiểu Văn kia, làm việc khá tốt, cậu cứ yên tâm.
Vương Học Bình thầm hiểu, Chu Huyền đã bắt chuyện với đồn trưởng Văn, vì vậy chuyện em vợ của Triệu Gia Lương xem như rơi vào mình.
- Anh Chu, tôi cũng không nói lời cảm ơn, đợi khi nào Lữ tiểu thư có thời gian, tôi mời cô ấy đến Vân Châu, hoặc chúng ta lên tỉnh thành cùng tụ tập, coi như ăn bữa cơm.
Chu Huyền thấy Vương Học Bình tỏ thái độ tốt như vậy thì rất vui vẻ, hắn dùng sức bóp tay, làm Vương Học Bình đau đến mức há miệng.
- Cậu Vương, nhớ đấy nhé.
Chu Huyền hớn hở leo lên xe bỏ đi.
Đồn trưởng Văn nãy giờ luôn chờ bên cạnh, sau khi Chu Huyền bỏ đi thì hắn mới đến bên cạnh Vương Học Bình rồi dùng giọng cảm kích nói:
- Chủ nhiệm Vương, Tiểu Văn tôi có mắt không thấy được phật, lạnh nhạt anh trên bàn rượu, mong anh đại nhân đại lượng bỏ quá cho.
Vương Học Bình mỉm cười nói:
- Trước lạ sau quen mà thôi, cũng không ai làm khó ai, mọi người quan tâm lẫn nhau.
Đồn trưởng Văn liên tục gật đầu rồi khẽ nói:
- Chủ nhiệm Vương, anh nói nên làm thế nào? Tôi sẽ làm như vậy?
- Ha ha, đồn trưởng Văn, lời này của anh là không đúng, tôi dù sao cũng không biết rõ tình huống, còn phải xem ý của anh Triệu.
Vương Học Bình nói rất mơ hồ, đồn trưởng Văn xem như hiểu ra, hắn cười:
- Đúng vậy, tháo chuông phải tìm người buộc chuông, chỉ cần trưởng phòng Triệu có chương trình, tôi sẽ làm tốt công tác.
Tống Binh vừa rồi được Vương Học Bình nói rõ vấn đề, biết sẽ giúp Triệu Gia Lương, nhưng sự việc cũng không giải quyết đơn giản như vậy.
Xét đến cùng thì Tống Binh biết rõ, Triệu Gia Lương không biết làm người, khó trách ai khác được.
Sau đó đồn trưởng Văn cáo từ bước lên xe, Triệu Gia Lương chỉ biết dùng ánh mắt trông mong nhìn theo mà không biết nói gì cho tốt.
Tống Binh ở bên cạnh thầm thở dài, cố ý xoay người tám dóc với Tiếu Nam.
Triệu Gia Lương khẽ đến bên cạnh Vương Học Bình, hắn đỏ mặt nói:
- Học Bình, tôi coi như xin lỗi cậu, cậu nể mặt hai bên là bạn học, xin cậu giúp đỡ tôi một lần, tôi cám ơn nhiều.
Vương Học Bình nhìn Triệu Gia Lương với vẻ mặt quẫn bách mà thầm thở dài, nếu đã biết là bạn học, có phần tình cảm này cũng cần bày ra tư thái và điệu bộ trước kia sao?
- Anh Triệu, vừa rồi tôi chỉ dùng cơm, không nghe rõ có chuyện gì xảy ra, anh nói rõ cho tôi biết xem, biết đâu còn có biện pháp giúp đỡ?
Vương Học Bình khẽ nói, vẻ mặt Triệu Gia Lương đỏ bừng bừng, rất xấu hổ.
/435
|