Chu Huyền dẫn mọi người đến một sơn trang vừa mở, vài người đi ra khỏi xe, ông chủ sơn trang đã dẫn theo người chào đón.
Chu Huyền khẽ bắt tay với ông chủ sơn trang rồi rụt tay lại, hắn cười nói:
- Anh Hồng, đã chuẩn bị xong chưa? Đến nhà hôm nay đều là khách quý, cũng đừng làm tôi mất mặt đấy nhé.
Anh Hồng khom lưng nói:
- Cục trưởng Chu, anh cứ yên tâm, tất cả đều đã chuẩn bị xong, cũng vì đảm bảo quý khách chơi vui vẻ mà hôm nay tầng năm của tôi tạm dừng buôn bán đối với bên ngoài.
Chu Huyền gật đầu thỏa mãn, hắn cười nhìn Vương Học Bình rồi nói:
- Chỗ anh Hồng có đầy đủ tất cả phương diện, nhưng cũng vì nguyên nhân vừa khai trương, danh tiếng còn chưa mạnh mà thôi. Cậu Học Bình, sau này có nghiệp vụ quan hệ gì có thể giới thiệu đến đây, nhất định anh Hồng sẽ chiết khấu ưu đãi, có phải không?
Chu Huyền quay đầu nhìn qua ông chủ Hồng.
Ông chủ Hồng gật đầu, hắn vừa nghiêng người mời bọn họ vào cửa vừa cười nói:
- Đối chút nữa tôi sẽ đưa lên vài thẻ vàng cho khách quý, sử dụng thẻ có thẻ nhận được ưu đãi hai mươi phần trăm.
Chu Huyền cười ha hả:
- Anh Hồng, chiết khấu cao như vậy, anh không muốn kiếm tiền nữa sao?
Ông chủ Hồng khẽ cười:
- Trước khi làm ăn phải làm người, cục trưởng Chu đến quan tâm việc làm ăn của tôi, như vậy là quan tâm đến tôi, sao tôi có thể có tư tưởng kiếm tiền cho được?
Triệu Gia Lương ở bên cạnh nghe xong lời đối thoại này thì thầm líu lưỡi, tuy hắn còn chưa đi vào bên trong sơn trang, nhưng chỉ cần nhìn hai con sư tử đá cực lớn ngoài cửa và hàng kiếng chống đạn lắp đặt hai bên đại sảnh, điều này cho thấy thực lực của ông chủ Hồng không phải tầm thường.
Triệu Gia Lương là phó phòng xây dựng một quận, trong tay coi như có chút thực quyền, ngày bình thường cũng có rất nhiều thương nhân đến cầu làm việc, nhưng chưa từng có ai vì hắn mà bao cả tầng lầu, vì vậy có thể thấy người so với người đúng là khó thể nói cho rõ.
Lên tầng năm Triệu Gia Lương thấy một đám bảo vệ xếp ghế thành một hàng đứng canh giữa ở đầu cầu thang, hắn thầm nghĩ biện pháp an toàn chặt chẽ như vậy có thể nói là khách quý đến đây thật sự an tâm mà hưởng thụ cuộc sống.
Vì hôm nay mở đại hội đại biểu nhân dân, vì vậy lúc này tham gia buổi tụ tập chỉ có Chu Huyền, Thôi Liễu, Tiền Đông Phương, còn Cao Thành Thu và phó phòng tài chính thành phố Tần Hoa không có mặt.
Cao Thành Thu không phải là đại biểu nhân dân, nhưng hắn là thư ký thị ủy, vào thời điểm quan trọng này hắn phải cùng Kim Hữu Công tham gia các phân tổ thảo luận của các đoàn đại biểu, tất cả đều phải nhìn vào Kim Hữu Công, không thể nào tự chủ được.
Tần Hoa đang là đại biểu quốc hội, tất nhiên sẽ phải tham gia khối hoạt động này, chỉ có thể đợi đến trưa ngừng họp mới có thể chạy đến.
Chu Huyền xem ra khá nghiện đánh bài, sau khi tiến vào phòng thì giữ tay Vương Học Bình cười nói:
- Lần trước đã để cậu chạy mất một ván bài, coi như không thành công, lần này chúng ta ngồi cùng bàn, để xem ai có vậy may.
Vương Học Bình thật ra không có bao nhiêu nghiên cứu với trò mạt chược, hắn nhún vai cười:
- Kỹ thuật của tôi rất kém, ra bài cũng chậm, đến lúc đó anh Chu cũng đừng mắng.
Trong ví của Vương Học Bình lúc nào cũng có sẵn vài chục ngàn, của cải rất nhiều, hoàn toàn không sợ thua.
Chu Huyền khẽ đưa mắt nhìn Vương Học Bình rồi nói:
- Đánh bài thì bảy phần là vận may ba phần kỹ thuật, chưa mở chiến mà cậu đã nói đến vấn đề hô hoán, hôm nay chắc chắn là thắng tiền.
Trong túi Thôi Liễu cũng không có nhiều tiền, vì vậy cũng không dám tham gia, Vương Học Bình, Chu Huyền, Tiền Đông Phương coi như đã có ba tay, vừa vặn thiếu một tay.
Tiếu Nam tuy cấp bậc cao nhưng trong tay không tiền, cũng không dám tiến lên. Tống Binh dù là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, bình thường cũng thu chút bao lì xì, nhưng hắn thấy hôm nay chơi ít nhất là "hai gánh nước"(Hai trăm đồng), hắn không thể chịu nổi, vì vậy chỉ có thể đứng sóng vai với Tiếu Nam.
Vương Học Bình nhìn thấy Triệu Gia Lương có chút kích động, đối phương muốn đi đến góp vui nhưng lại có vẻ do dự, vì vậy Vương Học Bình cười nói:
- Anh Triệu, đang thiếu một tay, anh tới đi.
Chu Huyền thấy Triệu Gia Lương thì thầm nghĩ, người này đến đưa tiền, nếu không làm thịt thì cũng uổng phí.
Triệu Gia Lương cảm thấy lòng nóng lên, Vương Học Bình này đúng là rất tốt, bị hắn coi rẻ nhưng vào đúng thời điểm mấu chốt vẫn còn nhớ, coi như đáng giá kết giao.
- Kỹ thuật đánh bài của tôi không tốt, mong rằng cục trưởng Chu, trưởng phòng Tiền và cậu Học Bình thứ lỗi.
Triệu Gia Lương ngồi xuống rồi dùng giọng khiêm tốn nói vài lời khách sáo.
Chu Huyền vừa tẩy bài vừa hỏi:
- Vẫn là quy củ, ba gánh nước.
Tiền Đông Phương là bạn nối khố với Chu Huyền, biết rõ đối phương muốn làm thịt Triệu Gia Lương, vì vậy gật đầu nói:
- Ừ, theo quy luật cũ, ba gánh!
Vương Học Bình lo lắng Triệu Gia Lương không mang đủ tiền, vì sợ đối phương thua quá nhiều nên hắn cười nói:
- Tôi không mang nhiều tiền, hay là hai gánh thôi?
- Ha ha, nhập gia tùy tục, tôi thấy nên là ba gánh.
Triệu Gia Lương cam tâm tình nguyện để bị thịt, Vương Học Bình lúc này cũng không biết nói thêm điều gì.
Chu Huyền và Tiền Đông Phương liếc mắt nhìn, hai người hầu như cùng cười, đều hiểu rõ tâm ý của đối phương. Loại người không biết tốt xấu như Triệu Gia Lương, không làm thịt thì thôi, đã làm thịt là phải cho ra trò.
Thật ra Triệu Gia Lương cũng không phải người ngu, hôm nay biểu hiện lại rất khôn khéo. Từ ngày nghe nói Chu Huyền sẽ đến trường đón Vương Học Bình, hắn luôn mang trong túi vài chục ngàn, hôm nay cơ hội hiếm có, vì kết giao với Chu Huyền mà thua ít tiền cũng coi như đáng để đầu tư.
Nếu thành bạn tốt với một người có thực lực như Chu Huyền thì thật sự có rất nhiều chỗ tốt, Triệu Gia Lương chỉ cần nghĩ lại cũng có thể vui mừng nửa ngày.
Tống Binh ngồi bên cạnh Vương Học Bình mà lo lắng cho Triệu Gia Lương, bài cục quá lớn, nếu đánh một lúc, không may sẽ thua vài chục ngàn, cậu Triệu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nếu vì chuyện hôm nay mà phải âm thầm vươn tay lấy tiền của người, như vậy cũng không tốt.
Tống Binh từng tìm hiểu về Vương Học Bình, chị của Vương Học Bình kinh doanh ở nước ngoài, thường xuyên gửi tiền về nhà trợ cấp cho em trai. Vì vậy Tống Binh biết Vương Học Bình chỉ dùng tiền của mình để chơi, cũng không có vấn đề tham ô hay nhận hối lộ, điều này rất đáng an tâm.
- Cậu Triệu, trong túi tôi còn ít tiền, nếu sau này cần thì nói một tiếng.
Tống Binh hảo tâm nhắc nhở Triệu Gia Lương.
Triệu Gia Lương vẫn đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi tiếp cận Chu Huyền, hắn thuận miệng nói:
- Vậy cũng đa tạ, nếu vào thời điểm mấu chốt sẽ cần anh cấp cứu.
Nếu Triệu Gia Lương đã khăng khăng như vậy, mọi người đều đã trưởng thành, Tống Binh cảm thấy mình nên có nghĩa vụ ứng cứu cho Triệu Gia Lương, cũng không nói gì hơn. Hắn đứng lên gọi Tiếu Nam, Pháo Minh và kéo Thôi Liễu, bốn người ra ngoài lập một sòng nhỏ cho vui.
Chu Huyền thấy Vương Học Bình lấy ra một xấp tiền mặt từ trong ví rồi tiện tay nhét vào ngăn nhỏ trước mặt, hắn cười nói:
- Cậu Học Bình, cũng không ngờ cậu là người lắm của.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Tôi chẳng qua cũng chỉ dính chút hào quang của chị gái, chị ấy kinh doanh phát đạt và sang Mỹ, lúc nào cũng nhớ đến đứa em ở trong nước khổ cực, vì vậy mỗi tháng gửi về chút tiền, coi như cho tôi tiêu vặt.
Vương Học Bình không muốn để mọi người tưởng rằng mình là tham quan, Vương Học Bình cũng chỉ có thể chọn phương án này, coi như bộc lộ chút nguồn gốc của cải của mình. Có một vài việc cần nói rõ cho thỏa đáng, cũng miễn cho bạn bè suy đoán lung tung.
Nhưng điều làm cho Vương Học Bình không ngờ chính là Chu Huyền lại hiểu sai, lại cho rằng chị của Vương Học Bình chính là vị phú hào xinh đẹp vô song Lữ Tử Tâm đại tiểu thư.
Thậm chí trong đầu Chu Huyền còn có một ý nghĩ tà niệm: Chỉ cần Vương Học Bình có thể làm tốt công tác trên giường với đại mỹ nhân Lữ Tử Tâm, đừng nói là tiền tiêu vặt vài chục ngàn, dù là vài triệu một tháng cũng hoàn toàn không thàh vấn đề.
Đây cũng coi như một quan niệm sai lầm của Chu Huyền với các gia đình phú hào, thực tế lúc này trên tay Vương Học Bình nắm giữ số tiền còn nhiều hơn cả của Lữ Tử Tâm, hai bên hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
Tiền Đông Phương cũng không đặt nặng tâm tư bò lên trên như Chu Huyền, hắn rất hài lòng với vị trí hiện tại của mình. Tất nhiên nếu có thể lên cấp cao hơn, lên làm trưởng phòng thì sẽ càng thỏa mãn.
Tâm tính quyết định hành vi, Tiền Đông Phương cũng không nhiệt tình với Vương Học Bình như Chu Huyền, hắn cười tiêu sái nói:
- Vẫn là cậu Vương có cuộc sống gia đình ổn định và thoải mái, tôi từ nông thôn đi ra, cũng lăn lộn trong quan trường vài chục năm, coi như đến hôm nay mới có chút đỉnh, của cải cũng không tính là dày.
Vương Học Bình khẽ cười nói:
- Trời ban cho một người chị tốt, vận may này đúng là khó kiếm.
Triệu Gia Lương hôm nay mới nghe nói về chút chuyện nhà của Vương Học Bình, hắn vội vàng nói:
- Vận may cũng không phải đến thường xuyên, tôi cảm thấy cậu Học Bình là người hào sảng, đó mới là quan trọng.
Chu Huyền đưa mắt nhìn Triệu Gia Lương, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này nói vây mà được sao?
Bắt đầu cuộc chơi, Chu Huyền phát hiện kỹ thuật của Vương Học Bình rất bình thường, đáng lý có rất nhiều ván mà thế bài tốt nhưng không sắp xếp tốt, kết quả lại thua.
Mà Triệu Gia Lương thì Chu Huyền cảm thấy người này kỹ thuật tương đối khá, vị trưởng phòng Triệu này có lẽ cũng nhiều kinh nghiệm đánh bài. Nhưng hôm nay Triệu Gia Lương có rất ít bài tốt, cũng thường thua.
Tiền Đông Phương cũng chú ý đến Triệu Gia Lương, hắn phát hiện Triệu Gia Lương thường thua nhưng cũng có lúc thắng, thế bài không tốt, kỹ thuật lại khá hay, nhưng những lúc bài tốt cũng nể mặt bỏ thua.
Chu Huyền và Tiền Đông Phương thầm đưa mắt nhìn nhau, cả hai coi như giúp nhau thủ thế, ý nói tiểu tử kia đã biết điều thì thắng ít một chút, đừng để Vương Học Bình mất mặt.
Thế bài đang dữ dội, Vương Học Bình vừa mới thắng một ván, hắn đột nhiên nhận được điện thoại của Lữ Tử Tâm, nàng cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, anh không học tập ở trường đảng mà chạy ra ngoài lêu lổng rồi sao?
Âm thanh của Lữ Tử Tâm khá lớn, Chu Huyền ngồi ở bên cạnh vểnh tai lên cũng nghe thấy, hắn đang cố gắng áp sát người phụ nữ phú quý này, vì vậy trong lòng không khỏi vui vẻ, hắn ra hiệu với Vương Học Bình, muốn mời Lữ Tử Tâm đến đây.
Chu Huyền khẽ bắt tay với ông chủ sơn trang rồi rụt tay lại, hắn cười nói:
- Anh Hồng, đã chuẩn bị xong chưa? Đến nhà hôm nay đều là khách quý, cũng đừng làm tôi mất mặt đấy nhé.
Anh Hồng khom lưng nói:
- Cục trưởng Chu, anh cứ yên tâm, tất cả đều đã chuẩn bị xong, cũng vì đảm bảo quý khách chơi vui vẻ mà hôm nay tầng năm của tôi tạm dừng buôn bán đối với bên ngoài.
Chu Huyền gật đầu thỏa mãn, hắn cười nhìn Vương Học Bình rồi nói:
- Chỗ anh Hồng có đầy đủ tất cả phương diện, nhưng cũng vì nguyên nhân vừa khai trương, danh tiếng còn chưa mạnh mà thôi. Cậu Học Bình, sau này có nghiệp vụ quan hệ gì có thể giới thiệu đến đây, nhất định anh Hồng sẽ chiết khấu ưu đãi, có phải không?
Chu Huyền quay đầu nhìn qua ông chủ Hồng.
Ông chủ Hồng gật đầu, hắn vừa nghiêng người mời bọn họ vào cửa vừa cười nói:
- Đối chút nữa tôi sẽ đưa lên vài thẻ vàng cho khách quý, sử dụng thẻ có thẻ nhận được ưu đãi hai mươi phần trăm.
Chu Huyền cười ha hả:
- Anh Hồng, chiết khấu cao như vậy, anh không muốn kiếm tiền nữa sao?
Ông chủ Hồng khẽ cười:
- Trước khi làm ăn phải làm người, cục trưởng Chu đến quan tâm việc làm ăn của tôi, như vậy là quan tâm đến tôi, sao tôi có thể có tư tưởng kiếm tiền cho được?
Triệu Gia Lương ở bên cạnh nghe xong lời đối thoại này thì thầm líu lưỡi, tuy hắn còn chưa đi vào bên trong sơn trang, nhưng chỉ cần nhìn hai con sư tử đá cực lớn ngoài cửa và hàng kiếng chống đạn lắp đặt hai bên đại sảnh, điều này cho thấy thực lực của ông chủ Hồng không phải tầm thường.
Triệu Gia Lương là phó phòng xây dựng một quận, trong tay coi như có chút thực quyền, ngày bình thường cũng có rất nhiều thương nhân đến cầu làm việc, nhưng chưa từng có ai vì hắn mà bao cả tầng lầu, vì vậy có thể thấy người so với người đúng là khó thể nói cho rõ.
Lên tầng năm Triệu Gia Lương thấy một đám bảo vệ xếp ghế thành một hàng đứng canh giữa ở đầu cầu thang, hắn thầm nghĩ biện pháp an toàn chặt chẽ như vậy có thể nói là khách quý đến đây thật sự an tâm mà hưởng thụ cuộc sống.
Vì hôm nay mở đại hội đại biểu nhân dân, vì vậy lúc này tham gia buổi tụ tập chỉ có Chu Huyền, Thôi Liễu, Tiền Đông Phương, còn Cao Thành Thu và phó phòng tài chính thành phố Tần Hoa không có mặt.
Cao Thành Thu không phải là đại biểu nhân dân, nhưng hắn là thư ký thị ủy, vào thời điểm quan trọng này hắn phải cùng Kim Hữu Công tham gia các phân tổ thảo luận của các đoàn đại biểu, tất cả đều phải nhìn vào Kim Hữu Công, không thể nào tự chủ được.
Tần Hoa đang là đại biểu quốc hội, tất nhiên sẽ phải tham gia khối hoạt động này, chỉ có thể đợi đến trưa ngừng họp mới có thể chạy đến.
Chu Huyền xem ra khá nghiện đánh bài, sau khi tiến vào phòng thì giữ tay Vương Học Bình cười nói:
- Lần trước đã để cậu chạy mất một ván bài, coi như không thành công, lần này chúng ta ngồi cùng bàn, để xem ai có vậy may.
Vương Học Bình thật ra không có bao nhiêu nghiên cứu với trò mạt chược, hắn nhún vai cười:
- Kỹ thuật của tôi rất kém, ra bài cũng chậm, đến lúc đó anh Chu cũng đừng mắng.
Trong ví của Vương Học Bình lúc nào cũng có sẵn vài chục ngàn, của cải rất nhiều, hoàn toàn không sợ thua.
Chu Huyền khẽ đưa mắt nhìn Vương Học Bình rồi nói:
- Đánh bài thì bảy phần là vận may ba phần kỹ thuật, chưa mở chiến mà cậu đã nói đến vấn đề hô hoán, hôm nay chắc chắn là thắng tiền.
Trong túi Thôi Liễu cũng không có nhiều tiền, vì vậy cũng không dám tham gia, Vương Học Bình, Chu Huyền, Tiền Đông Phương coi như đã có ba tay, vừa vặn thiếu một tay.
Tiếu Nam tuy cấp bậc cao nhưng trong tay không tiền, cũng không dám tiến lên. Tống Binh dù là phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, bình thường cũng thu chút bao lì xì, nhưng hắn thấy hôm nay chơi ít nhất là "hai gánh nước"(Hai trăm đồng), hắn không thể chịu nổi, vì vậy chỉ có thể đứng sóng vai với Tiếu Nam.
Vương Học Bình nhìn thấy Triệu Gia Lương có chút kích động, đối phương muốn đi đến góp vui nhưng lại có vẻ do dự, vì vậy Vương Học Bình cười nói:
- Anh Triệu, đang thiếu một tay, anh tới đi.
Chu Huyền thấy Triệu Gia Lương thì thầm nghĩ, người này đến đưa tiền, nếu không làm thịt thì cũng uổng phí.
Triệu Gia Lương cảm thấy lòng nóng lên, Vương Học Bình này đúng là rất tốt, bị hắn coi rẻ nhưng vào đúng thời điểm mấu chốt vẫn còn nhớ, coi như đáng giá kết giao.
- Kỹ thuật đánh bài của tôi không tốt, mong rằng cục trưởng Chu, trưởng phòng Tiền và cậu Học Bình thứ lỗi.
Triệu Gia Lương ngồi xuống rồi dùng giọng khiêm tốn nói vài lời khách sáo.
Chu Huyền vừa tẩy bài vừa hỏi:
- Vẫn là quy củ, ba gánh nước.
Tiền Đông Phương là bạn nối khố với Chu Huyền, biết rõ đối phương muốn làm thịt Triệu Gia Lương, vì vậy gật đầu nói:
- Ừ, theo quy luật cũ, ba gánh!
Vương Học Bình lo lắng Triệu Gia Lương không mang đủ tiền, vì sợ đối phương thua quá nhiều nên hắn cười nói:
- Tôi không mang nhiều tiền, hay là hai gánh thôi?
- Ha ha, nhập gia tùy tục, tôi thấy nên là ba gánh.
Triệu Gia Lương cam tâm tình nguyện để bị thịt, Vương Học Bình lúc này cũng không biết nói thêm điều gì.
Chu Huyền và Tiền Đông Phương liếc mắt nhìn, hai người hầu như cùng cười, đều hiểu rõ tâm ý của đối phương. Loại người không biết tốt xấu như Triệu Gia Lương, không làm thịt thì thôi, đã làm thịt là phải cho ra trò.
Thật ra Triệu Gia Lương cũng không phải người ngu, hôm nay biểu hiện lại rất khôn khéo. Từ ngày nghe nói Chu Huyền sẽ đến trường đón Vương Học Bình, hắn luôn mang trong túi vài chục ngàn, hôm nay cơ hội hiếm có, vì kết giao với Chu Huyền mà thua ít tiền cũng coi như đáng để đầu tư.
Nếu thành bạn tốt với một người có thực lực như Chu Huyền thì thật sự có rất nhiều chỗ tốt, Triệu Gia Lương chỉ cần nghĩ lại cũng có thể vui mừng nửa ngày.
Tống Binh ngồi bên cạnh Vương Học Bình mà lo lắng cho Triệu Gia Lương, bài cục quá lớn, nếu đánh một lúc, không may sẽ thua vài chục ngàn, cậu Triệu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Nếu vì chuyện hôm nay mà phải âm thầm vươn tay lấy tiền của người, như vậy cũng không tốt.
Tống Binh từng tìm hiểu về Vương Học Bình, chị của Vương Học Bình kinh doanh ở nước ngoài, thường xuyên gửi tiền về nhà trợ cấp cho em trai. Vì vậy Tống Binh biết Vương Học Bình chỉ dùng tiền của mình để chơi, cũng không có vấn đề tham ô hay nhận hối lộ, điều này rất đáng an tâm.
- Cậu Triệu, trong túi tôi còn ít tiền, nếu sau này cần thì nói một tiếng.
Tống Binh hảo tâm nhắc nhở Triệu Gia Lương.
Triệu Gia Lương vẫn đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi tiếp cận Chu Huyền, hắn thuận miệng nói:
- Vậy cũng đa tạ, nếu vào thời điểm mấu chốt sẽ cần anh cấp cứu.
Nếu Triệu Gia Lương đã khăng khăng như vậy, mọi người đều đã trưởng thành, Tống Binh cảm thấy mình nên có nghĩa vụ ứng cứu cho Triệu Gia Lương, cũng không nói gì hơn. Hắn đứng lên gọi Tiếu Nam, Pháo Minh và kéo Thôi Liễu, bốn người ra ngoài lập một sòng nhỏ cho vui.
Chu Huyền thấy Vương Học Bình lấy ra một xấp tiền mặt từ trong ví rồi tiện tay nhét vào ngăn nhỏ trước mặt, hắn cười nói:
- Cậu Học Bình, cũng không ngờ cậu là người lắm của.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Tôi chẳng qua cũng chỉ dính chút hào quang của chị gái, chị ấy kinh doanh phát đạt và sang Mỹ, lúc nào cũng nhớ đến đứa em ở trong nước khổ cực, vì vậy mỗi tháng gửi về chút tiền, coi như cho tôi tiêu vặt.
Vương Học Bình không muốn để mọi người tưởng rằng mình là tham quan, Vương Học Bình cũng chỉ có thể chọn phương án này, coi như bộc lộ chút nguồn gốc của cải của mình. Có một vài việc cần nói rõ cho thỏa đáng, cũng miễn cho bạn bè suy đoán lung tung.
Nhưng điều làm cho Vương Học Bình không ngờ chính là Chu Huyền lại hiểu sai, lại cho rằng chị của Vương Học Bình chính là vị phú hào xinh đẹp vô song Lữ Tử Tâm đại tiểu thư.
Thậm chí trong đầu Chu Huyền còn có một ý nghĩ tà niệm: Chỉ cần Vương Học Bình có thể làm tốt công tác trên giường với đại mỹ nhân Lữ Tử Tâm, đừng nói là tiền tiêu vặt vài chục ngàn, dù là vài triệu một tháng cũng hoàn toàn không thàh vấn đề.
Đây cũng coi như một quan niệm sai lầm của Chu Huyền với các gia đình phú hào, thực tế lúc này trên tay Vương Học Bình nắm giữ số tiền còn nhiều hơn cả của Lữ Tử Tâm, hai bên hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
Tiền Đông Phương cũng không đặt nặng tâm tư bò lên trên như Chu Huyền, hắn rất hài lòng với vị trí hiện tại của mình. Tất nhiên nếu có thể lên cấp cao hơn, lên làm trưởng phòng thì sẽ càng thỏa mãn.
Tâm tính quyết định hành vi, Tiền Đông Phương cũng không nhiệt tình với Vương Học Bình như Chu Huyền, hắn cười tiêu sái nói:
- Vẫn là cậu Vương có cuộc sống gia đình ổn định và thoải mái, tôi từ nông thôn đi ra, cũng lăn lộn trong quan trường vài chục năm, coi như đến hôm nay mới có chút đỉnh, của cải cũng không tính là dày.
Vương Học Bình khẽ cười nói:
- Trời ban cho một người chị tốt, vận may này đúng là khó kiếm.
Triệu Gia Lương hôm nay mới nghe nói về chút chuyện nhà của Vương Học Bình, hắn vội vàng nói:
- Vận may cũng không phải đến thường xuyên, tôi cảm thấy cậu Học Bình là người hào sảng, đó mới là quan trọng.
Chu Huyền đưa mắt nhìn Triệu Gia Lương, trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này nói vây mà được sao?
Bắt đầu cuộc chơi, Chu Huyền phát hiện kỹ thuật của Vương Học Bình rất bình thường, đáng lý có rất nhiều ván mà thế bài tốt nhưng không sắp xếp tốt, kết quả lại thua.
Mà Triệu Gia Lương thì Chu Huyền cảm thấy người này kỹ thuật tương đối khá, vị trưởng phòng Triệu này có lẽ cũng nhiều kinh nghiệm đánh bài. Nhưng hôm nay Triệu Gia Lương có rất ít bài tốt, cũng thường thua.
Tiền Đông Phương cũng chú ý đến Triệu Gia Lương, hắn phát hiện Triệu Gia Lương thường thua nhưng cũng có lúc thắng, thế bài không tốt, kỹ thuật lại khá hay, nhưng những lúc bài tốt cũng nể mặt bỏ thua.
Chu Huyền và Tiền Đông Phương thầm đưa mắt nhìn nhau, cả hai coi như giúp nhau thủ thế, ý nói tiểu tử kia đã biết điều thì thắng ít một chút, đừng để Vương Học Bình mất mặt.
Thế bài đang dữ dội, Vương Học Bình vừa mới thắng một ván, hắn đột nhiên nhận được điện thoại của Lữ Tử Tâm, nàng cười nói:
- Chủ nhiệm Vương, anh không học tập ở trường đảng mà chạy ra ngoài lêu lổng rồi sao?
Âm thanh của Lữ Tử Tâm khá lớn, Chu Huyền ngồi ở bên cạnh vểnh tai lên cũng nghe thấy, hắn đang cố gắng áp sát người phụ nữ phú quý này, vì vậy trong lòng không khỏi vui vẻ, hắn ra hiệu với Vương Học Bình, muốn mời Lữ Tử Tâm đến đây.
/435
|