- Lúc này hai cha con Lưu gia đã sa lưới.
Nghiêm Minh Cao nhìn Vương Học Bình rồi dùng giọng bình tĩnh nói.
Vương Học Bình rất hiểu tâm tư của Nghiêm Minh Cao, hắn khẽ thở dài:
- Đáng tiếc, có vài người khó tránh được một kiếp.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt vui mừng nhìn Vương Học Bình, sau đó hắn đưa tay vuốt trán, lại trầm ngâm một lúc mới cười nhạt nói:
- Chỉ cần anh ta rửa tay chậu vàng, tôi cũng không quá khó khăn, sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Tuy nói như vậy nhưng Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao đều hiểu, thời điểm nghỉ hưu tuổi năm mươi tám đã đến gần, thời gian cầm quyền của Mc. đã không còn nhiều, cũng chưa chắc sẽ có gan tiếp tục dở trò sau lưng.
Nếu so sánh với Sử Phương, Vương Học Bình không thể không thừa nhận Mã Tam Cao thật sự rất liêm khiết.
Họ Mã này một không tham tài, hai không háo sắc, trong quan trường chỉ cần không dính vào hai vấn đề này, trừ khi là đắc tội khó bỏ qua với thượng cấp, thì dù là một lãnh đạo huyện ủy như Nghiêm Minh Cao cũng rất khó có khả năng đuổi Mã Tam Cao xuống đài.
Hơn nữa Mã Tam Cao còn có chỗ dựa là phó bí thư đoàn thể thành phố Tần Lập Bản, điều này có nghĩa là, chỉ cần Mã Tam Cao không phạm phải sai lầm cực lớn trên phương diện nguyên tắc, hắn hoàn toàn có thể vượt qua kiếp sống vài năm nữa trong quan trường.
Vương Học Bình đứng lên rót trà mới cho Nghiêm Minh Cao rồi mỉm cười:
- Chú Nghiêm, cháu có một dự cảm, Mã Tam Cao tuyệt đối sẽ không yên tĩnh.
Nghiêm Minh Cao suy xét một lát, sau đó cười nói:
- Cậu lại có ý kiến quỷ quái gì? Nói tôi nghe xem nào?
- Trước kia trong huyện chúng ta không tiền, chúng ta muốn kéo bí thư Mã cũng không có vốn. Hôm nay tài chính trong huyện liên tục được đẩy mạnh, cháu cảm thấy bây giờ chú không ngại tăng trọng trách cho Mã Tam Cao, để anh ấy đi tiếp quản công tác xây dựng trong huyện.
Nghiêm Minh Cao nghe xong lời này thì lúc đầu có hơi ngây người, sau đó chợt bừng tỉnh. Trước đó giữa Nghiêm Minh Cao và Mã Tam Cao luôn xuất hiện tình huống tranh đoạt, nhưng thật ra đó là hai hạng quyền lực, một là quyền nhân sự, một là quyền tài sản.
Sau khi trải qua vài lượt giao chiến, Nghiêm Minh Cao thông qua hành động nắm giữ hội nghị bí thư và hội nghị thường ủy mà khống chế quyền nhân sự, Mã Tam Cao cũng không thể xen vào.
Nếu lúc này lấy quyền sở hữu tài sản ra làm mồi, Nghiêm Minh Cao cho rằng Mã Tam Cao sẽ rút lui, vì xây dựng trước nay luôn là ban ngành hủ bại, đi đến bờ sông sao không ướt giày?
- Học Bình, đây là phương án nâng lên rồi giết, hay là lạt mềm buộc chặt?
Nghiêm Minh Cao làm chính trị nhiều năm, bây giờ nghe Vương Học Bình đề nghị thì chợt nhớ ra vài câu châm ngôn quan trường.
Nếu không thừa dịp mình cầm quyền mà tạo ra chút gì đó lưu lại cho đời sau, nếu không, đợi đến lúc sắp lui ra cũng chẳng còn năng lực.
- Ha ha, thật ra phải xem anh Mã nghĩ thế nào.
Vương Học Bình thầm nghĩ, nếu Mã Tam Cao không muốn lao đầu vào chỗ tốt, nhất định sẽ bình an vô sự.
- À, có một số việc chỉ có thể bàn, chưa nên gấp.
Nghiêm Minh Cao chỉ để lại một câu nói như vậy với Vương Học Bình rồi rời khỏi phòng, tiếp tục tham gia phân tổ thảo luận ở đại hội đại biểu nhân dân.
Khi Vương Học Bình đi ra khỏi khu vực thị ủy thì thầm nghĩ, coi như bây giờ là lúc bí thư Nghiêm hạ quyết tâm ra tay với Mã Tam Cao, anh Mã, anh tự cầu phúc cho mình đi.
Vương Học Bình ngồi xe quay về huyện Nam Vân, hắn liên lạc với Liễu Ngân Hà, biết được Lưu Hổ đang bị nhốt trong trại tạm giam huyện Nam Vân.
Khi Vương Học Bình đến cổng trại tạm giam thì Liễu Ngân Hà cũng từ cục công an chạy đến.
Liễu Ngân Hà nhìn vương học bình rồi cười hỏi:
- Cậu Vương, bây giờ cậu có ý nghĩ gì?
Vương Học Bình khẽ cười:
- Nhiều ít vẫn có chút kích động, thật sự là không ngờ sẽ gặp Lưu Hổ ở địa phương thế này.
- Ôi, đúng với câu nói kia, tạo nghiệt khó thể sống.
Liễu Ngân Hà cũng khá hiểu về ân oán giữa Vương Học Bình và Lưu Hổ, biết rõ giữa Tiểu Vương và Lưu Hổ không phải chỉ đơn giản là đối thủ chính trị, hơn nữa còn là một đôi tình địch.
Vương Học Bình hít vào một hơi thuốc rồi cười nói:
- Cục trưởng Liễu, chúng ta vào thôi, thăm hỏi anh bạn Lưu Hổ.
Liễu Ngân Hà nghe vậy thì không khỏi cười một tiếng:
- Tôi đây cũng có chút hiếu kỳ, cậu đến gặp Lưu Hổ sẽ muốn nói những gì?
- Cục trưởng Liễu, tạm thời để tôi giữ bí mật, được không?
Vương Học Bình cười nói với Liễu Ngân Hà.
- Ha ha, tốt lắm, tôi sẽ đến xem thế nào.
Liễu Ngân Hà cười ha hả, sau đó dẫn theo Vương Học Bình đi vào trại tạm giam.
Đồn trưởng trại tạm giam đã sớm chạy từ phòng làm việc đến đón, vừa thấy Liễu Ngân Hà thì lập tức tiên lên dùng giọng thân mật chào hỏi:
- Cục trưởng Liễu, trước khi anh đến sao không nói một tiếng? Tôi cũng có thời gian sắp xếp người chào đón.
- Sắp xếp mọi thứ để lừa tôi sao?
Liễu Ngân Hà nghiêm mặt trừng mắt nhìn vị đồn trưởng.
Vị đồn trưởng này là tâm phúc của Liễu Ngân Hà, vì vậy hắn trơ mặt nói:
- Tôi sẽ sắp xếp cho anh ấm trà ngon, còn vấn đề công tác, không phải Trương Tam Tiêu khoác lác, chào mừng anh đến thị sát bất cứ khi nào.
Liễu Ngân Hà cười mắng:
- Nhìn bộ dạng của cậu thì biết ngay tính tình vô lại, tôi giới thiệu cho cậu,d vị này là cậu em của tôi, chủ nhiệm Vương Học Bình của hiệp hội quản lý khu quy hoạch.
Trương Tam Tiêu đã sớm thấy Vương Học Bình đứng ở bên cạnh Liễu Ngân Hà, lúc này nghe xong giới thiệu thì tiến lên một bước bắt chặt tay Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Thường xuyên nghe lãnh đạo nhắc chủ nhiệm Vương là hảo hán, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt phật. Thế này đi, buổi chiều cũng đừng đi, ở lại chỗ tôi ăn vài miếng cơm rau dưa, uống một ly rượu.
- Đồn trưởng Trương, sau này cũng không thiếu việc cần làm phiền anh, mong rằng anh sẽ quan tâm nhiều hơn.
Vương Học Bình cố ý đứng trước mặt Liễu Ngân Hà mà nói mát, coi như tiếp nhận án mắt trừng trừng của Liễu Ngân Hà.
Trương Tam Tiêu vỗ ngực ầm ầm dùng giọng sảng khoái nói:
- Chỉ cần không phải những chuyện đặc biệt khác người, chủ nhiệm Vương ngài dù có bất kỳ chuyện gì, chỉ cần có thể là tôi nhất định sẽ giàn xếp.
Liễu Ngân Hà vưa tức vừa giận, hai người trước mặt một là tâm phúc một là minh hữu chính trị của mình, nhưng hai tên vô sỉ này dám đứng trước mặt hắn để thương lượng vài chuyện không thể đưa ra ngoài sáng, đúng là quá phận.
Vương Học Bình liếc mắt nhìn vẻ mặt có chút quái dị của Liễu Ngân Hà, thầm nghĩ, cục trưởng Liễu, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, hôm nay đứng trước mặt anh đánh chiêu dự phòng, chỉ cần Lưu Hổ còn ở đây một ngày, tác dụng của Trương Tam Tiêu là rất lớn.
Dưới sự dẫn đường của Trương Tam Tiêu, Liễu Ngân Hà và bọn họ cùng sóng vai đi vào trại tạm giam.
Bên trong có vài chữ lớn: Thành thật sẽ được tha, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.
Vương Học Bình chợt nhớ đến câu vè kinh điển vào đời sau: Thành thật cung khai thì ngồi tù dài hạn, kháng cự không khai sẽ được về nhà ăn tết.
Liễu Ngân Hà khát nước, hắn nhấc chân đi vào phòng trực ban, Vương Học Bình biết Liễu Ngân Hà không muốn tiến vào trong vòng ân oán giữa mình và Lưu Hổ, vì vậy cười nói:
- Cục trưởng Liễu, anh cứ nghỉ ngơi, tôi đi vào một chút.
- Sao cậu nói nhảm nhiều như vậy? Xong việc thì đến đây tìm tôi.
Liễu Ngân Hà đặt mông ngồi xuống.
Lưu Hổ được giam ở khu D, đây là khu dành cho tội phạm khá quan trọng, nhưng lại là phạm nhân không có tính nguy hiểm.
Tội phạm lừa gạt và kinh tế không liên quan đến án mạng cũng khá hơn các phạm nhân khác, nhưng đám đại lý có chứng cứ rõ ràng, cha con Lưu Hổ khó thoát tội.
Vụ án đã trong sáng, vì vậy Trương Tam Tiêu cũng không sắp xếp Lưu Hổ về phía khu trại "khổ sở".
- Đi ra.
Một tên cảnh sát mở cửa nhà giam dưới sự sắp xếp của Trương Tam Tiêu, hắn lớn tiếng hô hào.
Vương Học Bình hai tay khoanh trước ngực dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Lưu Hổ, người này cúi đầu, cung kính đứng trước mặt vị cảnh sát kia.
- Có người đến thăm.
Tên cảnh sát đưa tay chỉ Vương Học Bình, Lưu Hổ quay đầu nhìn, sau đó không tự chủ được phải lui về phía sau hai bước:
- Là...Là mày.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Giám đốc Lưu, tôi giống như là người bạn đầu tiên đến thăm anh thì phải?
Con ngươi của Lưu Hổ chợt co rút dữ dội, hắn giật mình nhìn Vương Học Bình, nửa ngày sau mới nặng nề thở dài:
- Anh thắng, tôi đánh không lại anh.
Vương Học Bình dùng ánh mắt thú vị nhìn Lưu Hổ, thầm nghĩ cả đời này cứ ngồi tù đi.
Liễu Ngân Hà đã nói rõ, Lưu Hổ lừa gạt hơn năm triệu tiền hàng, đây là vụ án lừa gạt lớn nhất huyện Nam Vân từ trước đến nay, dựa theo quy định hiện hành, ít nhất cũng phán tù chung thân.
- Đồn trưởng Trương, có thể tìm một địa phương yên tĩnh cho tôi và anh bạn Lưu Hổ đàm luận một chút không?
Vương Học Bình đưa mắt nhìn Trương Tam Tiêu.
Trương Tam Tiêu cười nói:
- Không bằng đến phòng làm việc của tôi, nơi đó rất yên tĩnh.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, đề nghị của Trương Tam Tiêu là rất tốt.
Lưu Hổ được đưa vào phòng làm việc của Trương Tam Tiêu mà đứng ngây người nhìn Vương Học Bình, sau đó hắ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Ngồi đi, hút điếu thuốc, chúng ta trò chuyện.
Lưu Hổ chậm rãi ngẩng đầu, hắn nhìn Vương Học Bình rồi thở dài:
- Tôi coi như đã xong, vận mệnh thế này thì đứng sẽ hay hơn.
Vương Học Bình thấy Lưu Hổ vẫn có vẻ không phục, hắn khẽ cười:
- Nếu tôi đoán không sai, lúc đó anh nghĩ rằng mình vẫn còn có cơ hội lật ngược bàn cờ, phải không?
Lưu Hổ ngẩng đầu thật mạnh, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Học Bình, cẩn thận quan sát một lúc mới lẩm bẩm:
- Tiền của cha tôi, tiền của tôi, tiền tôi đi mượn, tất cả đều biến thành đồ hộp không đáng một xu, nào lấy ra cơ hội lật bàn?
Vương Học Bình khẽ cười:
- Đến bây giờ anh còn muốn yểm trợ cho người sao? Hừ, nếu không phải vì hắn, chỉ sợ anh cũng không rơi đến mức này.
Lưu Hổ khẽ lắc đầu rồi thở dài:
- Rơi vào kết cục này chính là những gì tôi làm ra, không trách được ai.
- Ha ha, anh đừng bi quan như vậy, tôi thấy con đường của anh còn chưa cắt đứt.
Vương Học Bình thổi ra một hơi thuốc, hắn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Lưu Hổ.
- Này, tôi biết anh muốn gì, nhưng tôi đã xong, cũng không muốn liên lụy kẻ khác.
Lưu Hổ thở dài một hơi, bày ra bộ dạng không sao cả.
Vương Học Bình khẽ cười:
- Một ngày nào đó anh nghĩ thông, sợ rằng đã quá trễ.
Lưu Hổ vẫn có vẻ rất kiên cường, chết sống cũng không khai ra mình và Mã Tam Cao cùng mưu đồ sự việc, Vương Học Bình cũng thật sự không ngờ tình huống này.
Nghiêm Minh Cao nhìn Vương Học Bình rồi dùng giọng bình tĩnh nói.
Vương Học Bình rất hiểu tâm tư của Nghiêm Minh Cao, hắn khẽ thở dài:
- Đáng tiếc, có vài người khó tránh được một kiếp.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt vui mừng nhìn Vương Học Bình, sau đó hắn đưa tay vuốt trán, lại trầm ngâm một lúc mới cười nhạt nói:
- Chỉ cần anh ta rửa tay chậu vàng, tôi cũng không quá khó khăn, sẽ bỏ qua chuyện cũ.
Tuy nói như vậy nhưng Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao đều hiểu, thời điểm nghỉ hưu tuổi năm mươi tám đã đến gần, thời gian cầm quyền của Mc. đã không còn nhiều, cũng chưa chắc sẽ có gan tiếp tục dở trò sau lưng.
Nếu so sánh với Sử Phương, Vương Học Bình không thể không thừa nhận Mã Tam Cao thật sự rất liêm khiết.
Họ Mã này một không tham tài, hai không háo sắc, trong quan trường chỉ cần không dính vào hai vấn đề này, trừ khi là đắc tội khó bỏ qua với thượng cấp, thì dù là một lãnh đạo huyện ủy như Nghiêm Minh Cao cũng rất khó có khả năng đuổi Mã Tam Cao xuống đài.
Hơn nữa Mã Tam Cao còn có chỗ dựa là phó bí thư đoàn thể thành phố Tần Lập Bản, điều này có nghĩa là, chỉ cần Mã Tam Cao không phạm phải sai lầm cực lớn trên phương diện nguyên tắc, hắn hoàn toàn có thể vượt qua kiếp sống vài năm nữa trong quan trường.
Vương Học Bình đứng lên rót trà mới cho Nghiêm Minh Cao rồi mỉm cười:
- Chú Nghiêm, cháu có một dự cảm, Mã Tam Cao tuyệt đối sẽ không yên tĩnh.
Nghiêm Minh Cao suy xét một lát, sau đó cười nói:
- Cậu lại có ý kiến quỷ quái gì? Nói tôi nghe xem nào?
- Trước kia trong huyện chúng ta không tiền, chúng ta muốn kéo bí thư Mã cũng không có vốn. Hôm nay tài chính trong huyện liên tục được đẩy mạnh, cháu cảm thấy bây giờ chú không ngại tăng trọng trách cho Mã Tam Cao, để anh ấy đi tiếp quản công tác xây dựng trong huyện.
Nghiêm Minh Cao nghe xong lời này thì lúc đầu có hơi ngây người, sau đó chợt bừng tỉnh. Trước đó giữa Nghiêm Minh Cao và Mã Tam Cao luôn xuất hiện tình huống tranh đoạt, nhưng thật ra đó là hai hạng quyền lực, một là quyền nhân sự, một là quyền tài sản.
Sau khi trải qua vài lượt giao chiến, Nghiêm Minh Cao thông qua hành động nắm giữ hội nghị bí thư và hội nghị thường ủy mà khống chế quyền nhân sự, Mã Tam Cao cũng không thể xen vào.
Nếu lúc này lấy quyền sở hữu tài sản ra làm mồi, Nghiêm Minh Cao cho rằng Mã Tam Cao sẽ rút lui, vì xây dựng trước nay luôn là ban ngành hủ bại, đi đến bờ sông sao không ướt giày?
- Học Bình, đây là phương án nâng lên rồi giết, hay là lạt mềm buộc chặt?
Nghiêm Minh Cao làm chính trị nhiều năm, bây giờ nghe Vương Học Bình đề nghị thì chợt nhớ ra vài câu châm ngôn quan trường.
Nếu không thừa dịp mình cầm quyền mà tạo ra chút gì đó lưu lại cho đời sau, nếu không, đợi đến lúc sắp lui ra cũng chẳng còn năng lực.
- Ha ha, thật ra phải xem anh Mã nghĩ thế nào.
Vương Học Bình thầm nghĩ, nếu Mã Tam Cao không muốn lao đầu vào chỗ tốt, nhất định sẽ bình an vô sự.
- À, có một số việc chỉ có thể bàn, chưa nên gấp.
Nghiêm Minh Cao chỉ để lại một câu nói như vậy với Vương Học Bình rồi rời khỏi phòng, tiếp tục tham gia phân tổ thảo luận ở đại hội đại biểu nhân dân.
Khi Vương Học Bình đi ra khỏi khu vực thị ủy thì thầm nghĩ, coi như bây giờ là lúc bí thư Nghiêm hạ quyết tâm ra tay với Mã Tam Cao, anh Mã, anh tự cầu phúc cho mình đi.
Vương Học Bình ngồi xe quay về huyện Nam Vân, hắn liên lạc với Liễu Ngân Hà, biết được Lưu Hổ đang bị nhốt trong trại tạm giam huyện Nam Vân.
Khi Vương Học Bình đến cổng trại tạm giam thì Liễu Ngân Hà cũng từ cục công an chạy đến.
Liễu Ngân Hà nhìn vương học bình rồi cười hỏi:
- Cậu Vương, bây giờ cậu có ý nghĩ gì?
Vương Học Bình khẽ cười:
- Nhiều ít vẫn có chút kích động, thật sự là không ngờ sẽ gặp Lưu Hổ ở địa phương thế này.
- Ôi, đúng với câu nói kia, tạo nghiệt khó thể sống.
Liễu Ngân Hà cũng khá hiểu về ân oán giữa Vương Học Bình và Lưu Hổ, biết rõ giữa Tiểu Vương và Lưu Hổ không phải chỉ đơn giản là đối thủ chính trị, hơn nữa còn là một đôi tình địch.
Vương Học Bình hít vào một hơi thuốc rồi cười nói:
- Cục trưởng Liễu, chúng ta vào thôi, thăm hỏi anh bạn Lưu Hổ.
Liễu Ngân Hà nghe vậy thì không khỏi cười một tiếng:
- Tôi đây cũng có chút hiếu kỳ, cậu đến gặp Lưu Hổ sẽ muốn nói những gì?
- Cục trưởng Liễu, tạm thời để tôi giữ bí mật, được không?
Vương Học Bình cười nói với Liễu Ngân Hà.
- Ha ha, tốt lắm, tôi sẽ đến xem thế nào.
Liễu Ngân Hà cười ha hả, sau đó dẫn theo Vương Học Bình đi vào trại tạm giam.
Đồn trưởng trại tạm giam đã sớm chạy từ phòng làm việc đến đón, vừa thấy Liễu Ngân Hà thì lập tức tiên lên dùng giọng thân mật chào hỏi:
- Cục trưởng Liễu, trước khi anh đến sao không nói một tiếng? Tôi cũng có thời gian sắp xếp người chào đón.
- Sắp xếp mọi thứ để lừa tôi sao?
Liễu Ngân Hà nghiêm mặt trừng mắt nhìn vị đồn trưởng.
Vị đồn trưởng này là tâm phúc của Liễu Ngân Hà, vì vậy hắn trơ mặt nói:
- Tôi sẽ sắp xếp cho anh ấm trà ngon, còn vấn đề công tác, không phải Trương Tam Tiêu khoác lác, chào mừng anh đến thị sát bất cứ khi nào.
Liễu Ngân Hà cười mắng:
- Nhìn bộ dạng của cậu thì biết ngay tính tình vô lại, tôi giới thiệu cho cậu,d vị này là cậu em của tôi, chủ nhiệm Vương Học Bình của hiệp hội quản lý khu quy hoạch.
Trương Tam Tiêu đã sớm thấy Vương Học Bình đứng ở bên cạnh Liễu Ngân Hà, lúc này nghe xong giới thiệu thì tiến lên một bước bắt chặt tay Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Thường xuyên nghe lãnh đạo nhắc chủ nhiệm Vương là hảo hán, hôm nay cuối cùng cũng được gặp mặt phật. Thế này đi, buổi chiều cũng đừng đi, ở lại chỗ tôi ăn vài miếng cơm rau dưa, uống một ly rượu.
- Đồn trưởng Trương, sau này cũng không thiếu việc cần làm phiền anh, mong rằng anh sẽ quan tâm nhiều hơn.
Vương Học Bình cố ý đứng trước mặt Liễu Ngân Hà mà nói mát, coi như tiếp nhận án mắt trừng trừng của Liễu Ngân Hà.
Trương Tam Tiêu vỗ ngực ầm ầm dùng giọng sảng khoái nói:
- Chỉ cần không phải những chuyện đặc biệt khác người, chủ nhiệm Vương ngài dù có bất kỳ chuyện gì, chỉ cần có thể là tôi nhất định sẽ giàn xếp.
Liễu Ngân Hà vưa tức vừa giận, hai người trước mặt một là tâm phúc một là minh hữu chính trị của mình, nhưng hai tên vô sỉ này dám đứng trước mặt hắn để thương lượng vài chuyện không thể đưa ra ngoài sáng, đúng là quá phận.
Vương Học Bình liếc mắt nhìn vẻ mặt có chút quái dị của Liễu Ngân Hà, thầm nghĩ, cục trưởng Liễu, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám, hôm nay đứng trước mặt anh đánh chiêu dự phòng, chỉ cần Lưu Hổ còn ở đây một ngày, tác dụng của Trương Tam Tiêu là rất lớn.
Dưới sự dẫn đường của Trương Tam Tiêu, Liễu Ngân Hà và bọn họ cùng sóng vai đi vào trại tạm giam.
Bên trong có vài chữ lớn: Thành thật sẽ được tha, kháng cự sẽ bị nghiêm trị.
Vương Học Bình chợt nhớ đến câu vè kinh điển vào đời sau: Thành thật cung khai thì ngồi tù dài hạn, kháng cự không khai sẽ được về nhà ăn tết.
Liễu Ngân Hà khát nước, hắn nhấc chân đi vào phòng trực ban, Vương Học Bình biết Liễu Ngân Hà không muốn tiến vào trong vòng ân oán giữa mình và Lưu Hổ, vì vậy cười nói:
- Cục trưởng Liễu, anh cứ nghỉ ngơi, tôi đi vào một chút.
- Sao cậu nói nhảm nhiều như vậy? Xong việc thì đến đây tìm tôi.
Liễu Ngân Hà đặt mông ngồi xuống.
Lưu Hổ được giam ở khu D, đây là khu dành cho tội phạm khá quan trọng, nhưng lại là phạm nhân không có tính nguy hiểm.
Tội phạm lừa gạt và kinh tế không liên quan đến án mạng cũng khá hơn các phạm nhân khác, nhưng đám đại lý có chứng cứ rõ ràng, cha con Lưu Hổ khó thoát tội.
Vụ án đã trong sáng, vì vậy Trương Tam Tiêu cũng không sắp xếp Lưu Hổ về phía khu trại "khổ sở".
- Đi ra.
Một tên cảnh sát mở cửa nhà giam dưới sự sắp xếp của Trương Tam Tiêu, hắn lớn tiếng hô hào.
Vương Học Bình hai tay khoanh trước ngực dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Lưu Hổ, người này cúi đầu, cung kính đứng trước mặt vị cảnh sát kia.
- Có người đến thăm.
Tên cảnh sát đưa tay chỉ Vương Học Bình, Lưu Hổ quay đầu nhìn, sau đó không tự chủ được phải lui về phía sau hai bước:
- Là...Là mày.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Giám đốc Lưu, tôi giống như là người bạn đầu tiên đến thăm anh thì phải?
Con ngươi của Lưu Hổ chợt co rút dữ dội, hắn giật mình nhìn Vương Học Bình, nửa ngày sau mới nặng nề thở dài:
- Anh thắng, tôi đánh không lại anh.
Vương Học Bình dùng ánh mắt thú vị nhìn Lưu Hổ, thầm nghĩ cả đời này cứ ngồi tù đi.
Liễu Ngân Hà đã nói rõ, Lưu Hổ lừa gạt hơn năm triệu tiền hàng, đây là vụ án lừa gạt lớn nhất huyện Nam Vân từ trước đến nay, dựa theo quy định hiện hành, ít nhất cũng phán tù chung thân.
- Đồn trưởng Trương, có thể tìm một địa phương yên tĩnh cho tôi và anh bạn Lưu Hổ đàm luận một chút không?
Vương Học Bình đưa mắt nhìn Trương Tam Tiêu.
Trương Tam Tiêu cười nói:
- Không bằng đến phòng làm việc của tôi, nơi đó rất yên tĩnh.
Vương Học Bình khẽ gật đầu, đề nghị của Trương Tam Tiêu là rất tốt.
Lưu Hổ được đưa vào phòng làm việc của Trương Tam Tiêu mà đứng ngây người nhìn Vương Học Bình, sau đó hắ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Ngồi đi, hút điếu thuốc, chúng ta trò chuyện.
Lưu Hổ chậm rãi ngẩng đầu, hắn nhìn Vương Học Bình rồi thở dài:
- Tôi coi như đã xong, vận mệnh thế này thì đứng sẽ hay hơn.
Vương Học Bình thấy Lưu Hổ vẫn có vẻ không phục, hắn khẽ cười:
- Nếu tôi đoán không sai, lúc đó anh nghĩ rằng mình vẫn còn có cơ hội lật ngược bàn cờ, phải không?
Lưu Hổ ngẩng đầu thật mạnh, hắn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Vương Học Bình, cẩn thận quan sát một lúc mới lẩm bẩm:
- Tiền của cha tôi, tiền của tôi, tiền tôi đi mượn, tất cả đều biến thành đồ hộp không đáng một xu, nào lấy ra cơ hội lật bàn?
Vương Học Bình khẽ cười:
- Đến bây giờ anh còn muốn yểm trợ cho người sao? Hừ, nếu không phải vì hắn, chỉ sợ anh cũng không rơi đến mức này.
Lưu Hổ khẽ lắc đầu rồi thở dài:
- Rơi vào kết cục này chính là những gì tôi làm ra, không trách được ai.
- Ha ha, anh đừng bi quan như vậy, tôi thấy con đường của anh còn chưa cắt đứt.
Vương Học Bình thổi ra một hơi thuốc, hắn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Lưu Hổ.
- Này, tôi biết anh muốn gì, nhưng tôi đã xong, cũng không muốn liên lụy kẻ khác.
Lưu Hổ thở dài một hơi, bày ra bộ dạng không sao cả.
Vương Học Bình khẽ cười:
- Một ngày nào đó anh nghĩ thông, sợ rằng đã quá trễ.
Lưu Hổ vẫn có vẻ rất kiên cường, chết sống cũng không khai ra mình và Mã Tam Cao cùng mưu đồ sự việc, Vương Học Bình cũng thật sự không ngờ tình huống này.
/435
|