Tiết Dung có thể làm y tá trưởng tất nhiên sẽ rất khôn khéo, tu nàng không biết Vương Học Bình rốt cuộc làm gì mà giúp được chồng mình, nhưng nàng hiểu chồng làm việc rất trầm ổn, bên ngoài là lãnh đạo, về nhà là trụ cột, cũng không phải người mêm yếu thường nói bậy bạ, làm như vậy chắc chắn có lý do đầy đủ.
Khi thấy Nghiêm Minh Cao nháy mắt thì Tiết Dung nhanh chóng quay về phòng ngủ tìm chiếc tù và sừng trâu.
- Học Bình, chiếc tù và này là năm xưa tôi ở Tây Tạng và được một người dân tặng, nghe nói nó là một vật khảo cổ từ thời nhà Đường, bây giờ tôi tặng cho cậu.
Nghiêm Minh Cao vuốt ve tù và trong tay, sau đó lưu luyến không rời đưa đến trước mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình cũng từng nghe qua lai lịch về những chiếc tù và thế này, nó được dùng để điều khiển quân đội, là một công cụ thông tin liên lạc, ít nhất cũng có nhiều năm lịch sử.
Đây chính là một cổ vật, Vương Học Bình nào dám thu, hắn từ chối ngay.
Cuối cùng Nghiêm Minh Cao thiếu chút nữa đã vỗ bàn thì Vương Học Bình mới nhận lễ vật.
- Học Bình, bây giờ nhà tôi khá rối, cũng không muốn giữ cậu lại ăn cơm tối. Dựa theo sắp xếp của bí thư Kim thì ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện an dưỡng vài ngày, có thím Tiết của cậu chăm sóc là được, cậu và Tiểu Trần cứ về nhà nghỉ ngơi vài ngày, cuối tuần cậu và Tiểu Trần đến đây đón tôi là được.
Nghiêm Minh Cao mỉm cười ám hiệu sắp phát sinh nhiều biến đổi.
Vương Học Bình biết rõ Nghiêm Minh Cao không có bệnh, nằm viện chẳng qua chỉ là một sách lược chính trị đã thương lượng với bí thư Kim, rất có thể đang muốn tìm kiếm sự đồng tình của lãnh đạo tỉnh.
Chủ tịch Nghiêm Minh Cao không trực tiếp về huyện công tác, lại muốn ở lại thành phố, tín hiệu này rất rõ ràng, ý nghĩa là hắn vừa có thân phận bí thư huyện ủy, vài ngày sau sẽ vinh quy về huyện Nam Vân.
Sau khi trải qua sự kiện vừa qua thì quan hệ giữa Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao có biến đổi cách biệt trời vực so với khi chưa gặp chuyện không may, Vương Học Bình cũng không khách khí, hắn cầm lấy chiếc tù và rồi kẹp cặp công văn cáo từ.
- Anh Nghiêm, sao lại tặng một vật quý hiếm như vậy cho một tiểu thư ký?
Tiết Dung dùng giọng có hơi đau lòng hỏi Nghiêm Minh Cao.
- Em thì biết gì? Lần này ngay cả bí thư Kim còn phải trơ mắt đứng nhìn, không thể nào xuất thủ tương trợ. Nếu không phải Vương Học Bình liều chết cứu giúp thì anh đã xong rồi.
Nghiêm Minh Cao chỉ cần nghĩ đến vài ngày bị giam mà thật sự rất sợ hãi, lúc đó trạng thái cực kỳ uể oải, chỉ cần kéo dài không lâu nữa thì hắn sẽ chính thức tan vỡ.
- Tùy tiện tặng một thứ gì đó cũng được, không nhất thiết phải tặng tù và?
Tiết Dung vẫn chưa nghĩ ra.
- Đừng vì cái trước mắt, đó chỉ là ý nghĩ của em mà thôi, sau khi gặp chuyện không may lần này thì anh đã suy nghĩ rất nhiều, quan trường chìm nổi, biết đâu tương lai sẽ phát sinh vấn đề? Đến lúc đó mẹ con em sẽ trông cậy vào ai? Nói nhiều cũng chỉ có một ý nghĩa, đó là bên cạnh phải có người tuyệt đối đáng tin làm người thân.
Sau đó Nghiêm Minh Cao nói rõ ràng sự việc cho Tiết Dung, điều này làm nàng nghe xong mà không thỏi hít vào một hơi rồi kinh hoàng kêu lên:
- Thật sự làm phiền Học Bình, nếu không... ....
Hai vợ chồng Nghiêm Minh Cao đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều đọc được sự kinh hoàng trong mắt đối phương.
Lái xe Tiểu Trần thấy Vương Học Bình xác một chiếc tù và từ bên trong đi ra thì hai mắt chợt đỏ hồng như chuông đồng, thứ kia rõ ràng là bảo vật vô giá.
Tiểu Trần làm lái xe cho chủ tịch huyện được hơn hai năm, hắn cũng từng được một lần nhìn thấy chiếc tù và kia, nhưng chủ tịch Nghiêm lại không cho hắn sờ vào dù chỉ là một lần.
Vương Học Bình thấy Tiểu Trần vươn hai tay nhiệt tình thì trong lòng cũng biết có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không nói toạc ra, chỉ biết đưa cặp công văn và chiếc tù và cho đối phương.
Sau khi ngồi vững vàng trên xe thì Tiểu Trần đưa thuốc đến, Vương Học Bình cười cười, cũng không khách khí mà nhận lấy, nhưng từ chối Tiểu Trần châm lửa cho mình.
Mức độ tiếp nhận dù sao cũng có giới hạn, cũng không thể quá phận, dù sao thì Tiểu Trần cũng coi như là một tâm phúc của chủ tịch Nghiêm, sau này hai bên còn cộng sự với nhau dài lâu.
Vương Học Bình hít vào một hơi mà thầm nghĩ:
- Chủ tịch Nghiêm tặng tù và cho mình tuyệt đối không chỉ đơn giản là cảm kích, rõ ràng có thâm ý khác.
Tiểu Trần quay đầu lại hỏi Vương Học Bình:
- Anh Vương, bây giờ chúng ta đi đâu?
- Ha ha, nên về nhà.
Vương Học Bình lười biếng tựa lưng lên ghế, tâm tình của hắn lúc này rất sung sướng.
Vương Học Bình không chỉ lật ngược thế cờ, còn coi như làm quen với Hà Thượng Thanh, có thể nói cánh cửa chính lên trời đang mở rộng với hắn.
Kỳ ngộ đã xuất hiện trước mắt, bây giờ Vương Học Bình phải phấn đấu, cố gắng tiên lên thật cao trước năm 1998 mới được.
Vương Học Bình ngồi trong xe mà rất ảo não, trước khi trọng sinh sao mình không nghiên cứu thị trường cổ phiếu nhỉ?
Năm giờ chiều xe chạy về huyện thành Nam Vân, trên đường đi thì Tiểu Trần đã biết được chân tướng sự việc từ trong miệng Vương Học Bình, vì vậy mà cười không ngậm miệng lại được.
Tiểu Trần thầm nghĩ, nhất định phải cho đám người thích ném đá xuống giết biết rõ, Tiểu Trần mình cũng không phải loại dễ trêu.
Xe chạy đến một nhà hàng lớn nhất huyện Nam Vân có tên là Huệ Vân, Tiểu Trần chợt chạy chậm lại, hắn chỉ tay vào cặp nam nữ đứng trước nhà hàng rồi cười nói'
- Vị Đại thiếu gia Lưu gia lại đổi bạn gái.
Vương Học Bình quay đầu nhìn sang, hắn phát hiện Lưu Hổ, một tên nổi danh con nhà giàu trong huyện đang ôm một cô gái có tướng mạo khá ngọt ngào đứng ở trước nhà hàng, xem ra đang chờ một ai đó.
Dưới áng nắng chiều, chiếc đồng hồ vàng Lưu Hổ đeo trên tay phát ra những luồng sáng vàng rực rỡ, có vẻ rất chói mắt.
Vương Học Bình thầm lắc đầu, hắn không có hảo cảm gì với Lưu Hổ, năm xưa sau khi hắn gặp chuyện không may thì tên khốn Lưu Hổ đáng giận này cứ bám lấy bạn gái của hắn là Lý Tiểu Linh.
May mà Lý Tiểu Linh có tình cảm nồng thắm với Vương Học Bình, cuối cùng cũng gả cho hắn, vì vậy mà cuộc đời hắn vốn màu xám cũng có chút áng sáng chói lọi.
Tiểu Trần tên là Trần Lập Cương, hắn quệt miệng nói:
- Người này dựa vào tài lực của cha mà kinh doanh gốm sứ trên thành phố, thật sự lời không ít tiền, nhưng nhân phẩm không được tốt, còn cướp vợ của cả anh em.
- Gốm sứ sao?
Trái tim Vương Học Bình giống như bị người ta đấm vào thật mạnh, giống như muốn nhảy lên.
Đây là một kỳ tích phát tài.
Năm xưa Lưu Hổ đến tham quan hội chợ gốm sứ Quảng Đông, hắn phát hiện một loại khoáng "Khuê Thiết Hồng" của một công ty nhỏ của nước Pháp, giá sáu trăm tệ một tấn.
Thời đại năm 1993 thì thị trường gạch sứ chỉ mong sao rẻ tiền, rắn chắc, bền, không có yêu cầu cao với vẻ bề ngoài.
Lưu Hổ cho rằng loại "Khuê Thiết Hồng" kia là khoáng khô, dễ gia công, giá thành thấp, có thể tiêu thụ được.
Vì vậy hắn dựa theo yêu cầu thấp nhất của công ty kia mà đặt hàng hai mươi tấn khoáng Thiết Hồng Thạch.
Nhưng không được như mong muốn, loại khoáng kia gia công ra thành phẩm với tỉ lệ rất kém, căn bản không thể đưa ra tiêu thụ. Sau khi số khoáng kia tồn trữ lại hơn một tháng thì Lưu Hổ không thèm quan tâm, hắn đơn giản bán cho một nhà máy gốm sứ cùng huyện với giá chỉ bằng một nửa giá thu vào.
Trong lúc nhà máy kia sản xuất, một công nhân vì uống thuốc cảm mà đầu óc choáng váng, tăng nhiệt độ nung lên một ngàn hai trăm độ, cao hơn ba trăm độ so với bình thường.
Đến khi tên công nhân kia tỉnh lại thì cực kỳ hoảng sợ, tưởng mình gây ra đại họa.
Không ngờ những thành phẩm sau khi cho ra lò thì không phải có màu vàng nhạt cấp thấp, lại là màu đỏ sậm cực đẹp.
Loại mem sứ với màu sắc đỏ sậm được rất nhiều khách hàng các thành phố lớn ưng ý, vì vậy mà tình huống tiêu thụ cũng nóng hôi hổi.
Khi ông chủ nhà máy gạch mem chạy đến yêu cầu Lưu Hổ nhập hàng, điều này làm Lưu Hổ cảm thấy bất ngờ, vì thế mới âm thầm đi điều tra, cuối cùng phát hiện ra sự thật.
Lưu Hổ không nói hai lời mà chạy đến Nghiễm Châu ký hợp đồng bao tiêu tất cả khoáng "Khuê Thiết Hồng".
Vì bảo vệ tính cơ mật mà Lưu Hổ cố ý nghiền nát khoáng Khuê Thiết Hồng thành bột, đặt tên là vật liệu gốm sứ G10B.
Năm đó khi vật liệu này được tiêu thụ mạnh nhất thì có giá bốn mươi ngàn một tấn, mỗi tháng tiêu thụ gần mười ngàn tấn.
Dựa vào loại khoáng rẻ tiền bán ra giá cao này mà Lưu Hổ biến đổi nhanh chóng, chỉ trong thời gian hai năm đã là đại phú hào có trong tay vài trăm triệu đồng.
Khi thấy Nghiêm Minh Cao nháy mắt thì Tiết Dung nhanh chóng quay về phòng ngủ tìm chiếc tù và sừng trâu.
- Học Bình, chiếc tù và này là năm xưa tôi ở Tây Tạng và được một người dân tặng, nghe nói nó là một vật khảo cổ từ thời nhà Đường, bây giờ tôi tặng cho cậu.
Nghiêm Minh Cao vuốt ve tù và trong tay, sau đó lưu luyến không rời đưa đến trước mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình cũng từng nghe qua lai lịch về những chiếc tù và thế này, nó được dùng để điều khiển quân đội, là một công cụ thông tin liên lạc, ít nhất cũng có nhiều năm lịch sử.
Đây chính là một cổ vật, Vương Học Bình nào dám thu, hắn từ chối ngay.
Cuối cùng Nghiêm Minh Cao thiếu chút nữa đã vỗ bàn thì Vương Học Bình mới nhận lễ vật.
- Học Bình, bây giờ nhà tôi khá rối, cũng không muốn giữ cậu lại ăn cơm tối. Dựa theo sắp xếp của bí thư Kim thì ngày mai tôi sẽ đến bệnh viện an dưỡng vài ngày, có thím Tiết của cậu chăm sóc là được, cậu và Tiểu Trần cứ về nhà nghỉ ngơi vài ngày, cuối tuần cậu và Tiểu Trần đến đây đón tôi là được.
Nghiêm Minh Cao mỉm cười ám hiệu sắp phát sinh nhiều biến đổi.
Vương Học Bình biết rõ Nghiêm Minh Cao không có bệnh, nằm viện chẳng qua chỉ là một sách lược chính trị đã thương lượng với bí thư Kim, rất có thể đang muốn tìm kiếm sự đồng tình của lãnh đạo tỉnh.
Chủ tịch Nghiêm Minh Cao không trực tiếp về huyện công tác, lại muốn ở lại thành phố, tín hiệu này rất rõ ràng, ý nghĩa là hắn vừa có thân phận bí thư huyện ủy, vài ngày sau sẽ vinh quy về huyện Nam Vân.
Sau khi trải qua sự kiện vừa qua thì quan hệ giữa Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao có biến đổi cách biệt trời vực so với khi chưa gặp chuyện không may, Vương Học Bình cũng không khách khí, hắn cầm lấy chiếc tù và rồi kẹp cặp công văn cáo từ.
- Anh Nghiêm, sao lại tặng một vật quý hiếm như vậy cho một tiểu thư ký?
Tiết Dung dùng giọng có hơi đau lòng hỏi Nghiêm Minh Cao.
- Em thì biết gì? Lần này ngay cả bí thư Kim còn phải trơ mắt đứng nhìn, không thể nào xuất thủ tương trợ. Nếu không phải Vương Học Bình liều chết cứu giúp thì anh đã xong rồi.
Nghiêm Minh Cao chỉ cần nghĩ đến vài ngày bị giam mà thật sự rất sợ hãi, lúc đó trạng thái cực kỳ uể oải, chỉ cần kéo dài không lâu nữa thì hắn sẽ chính thức tan vỡ.
- Tùy tiện tặng một thứ gì đó cũng được, không nhất thiết phải tặng tù và?
Tiết Dung vẫn chưa nghĩ ra.
- Đừng vì cái trước mắt, đó chỉ là ý nghĩ của em mà thôi, sau khi gặp chuyện không may lần này thì anh đã suy nghĩ rất nhiều, quan trường chìm nổi, biết đâu tương lai sẽ phát sinh vấn đề? Đến lúc đó mẹ con em sẽ trông cậy vào ai? Nói nhiều cũng chỉ có một ý nghĩa, đó là bên cạnh phải có người tuyệt đối đáng tin làm người thân.
Sau đó Nghiêm Minh Cao nói rõ ràng sự việc cho Tiết Dung, điều này làm nàng nghe xong mà không thỏi hít vào một hơi rồi kinh hoàng kêu lên:
- Thật sự làm phiền Học Bình, nếu không... ....
Hai vợ chồng Nghiêm Minh Cao đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều đọc được sự kinh hoàng trong mắt đối phương.
Lái xe Tiểu Trần thấy Vương Học Bình xác một chiếc tù và từ bên trong đi ra thì hai mắt chợt đỏ hồng như chuông đồng, thứ kia rõ ràng là bảo vật vô giá.
Tiểu Trần làm lái xe cho chủ tịch huyện được hơn hai năm, hắn cũng từng được một lần nhìn thấy chiếc tù và kia, nhưng chủ tịch Nghiêm lại không cho hắn sờ vào dù chỉ là một lần.
Vương Học Bình thấy Tiểu Trần vươn hai tay nhiệt tình thì trong lòng cũng biết có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không nói toạc ra, chỉ biết đưa cặp công văn và chiếc tù và cho đối phương.
Sau khi ngồi vững vàng trên xe thì Tiểu Trần đưa thuốc đến, Vương Học Bình cười cười, cũng không khách khí mà nhận lấy, nhưng từ chối Tiểu Trần châm lửa cho mình.
Mức độ tiếp nhận dù sao cũng có giới hạn, cũng không thể quá phận, dù sao thì Tiểu Trần cũng coi như là một tâm phúc của chủ tịch Nghiêm, sau này hai bên còn cộng sự với nhau dài lâu.
Vương Học Bình hít vào một hơi mà thầm nghĩ:
- Chủ tịch Nghiêm tặng tù và cho mình tuyệt đối không chỉ đơn giản là cảm kích, rõ ràng có thâm ý khác.
Tiểu Trần quay đầu lại hỏi Vương Học Bình:
- Anh Vương, bây giờ chúng ta đi đâu?
- Ha ha, nên về nhà.
Vương Học Bình lười biếng tựa lưng lên ghế, tâm tình của hắn lúc này rất sung sướng.
Vương Học Bình không chỉ lật ngược thế cờ, còn coi như làm quen với Hà Thượng Thanh, có thể nói cánh cửa chính lên trời đang mở rộng với hắn.
Kỳ ngộ đã xuất hiện trước mắt, bây giờ Vương Học Bình phải phấn đấu, cố gắng tiên lên thật cao trước năm 1998 mới được.
Vương Học Bình ngồi trong xe mà rất ảo não, trước khi trọng sinh sao mình không nghiên cứu thị trường cổ phiếu nhỉ?
Năm giờ chiều xe chạy về huyện thành Nam Vân, trên đường đi thì Tiểu Trần đã biết được chân tướng sự việc từ trong miệng Vương Học Bình, vì vậy mà cười không ngậm miệng lại được.
Tiểu Trần thầm nghĩ, nhất định phải cho đám người thích ném đá xuống giết biết rõ, Tiểu Trần mình cũng không phải loại dễ trêu.
Xe chạy đến một nhà hàng lớn nhất huyện Nam Vân có tên là Huệ Vân, Tiểu Trần chợt chạy chậm lại, hắn chỉ tay vào cặp nam nữ đứng trước nhà hàng rồi cười nói'
- Vị Đại thiếu gia Lưu gia lại đổi bạn gái.
Vương Học Bình quay đầu nhìn sang, hắn phát hiện Lưu Hổ, một tên nổi danh con nhà giàu trong huyện đang ôm một cô gái có tướng mạo khá ngọt ngào đứng ở trước nhà hàng, xem ra đang chờ một ai đó.
Dưới áng nắng chiều, chiếc đồng hồ vàng Lưu Hổ đeo trên tay phát ra những luồng sáng vàng rực rỡ, có vẻ rất chói mắt.
Vương Học Bình thầm lắc đầu, hắn không có hảo cảm gì với Lưu Hổ, năm xưa sau khi hắn gặp chuyện không may thì tên khốn Lưu Hổ đáng giận này cứ bám lấy bạn gái của hắn là Lý Tiểu Linh.
May mà Lý Tiểu Linh có tình cảm nồng thắm với Vương Học Bình, cuối cùng cũng gả cho hắn, vì vậy mà cuộc đời hắn vốn màu xám cũng có chút áng sáng chói lọi.
Tiểu Trần tên là Trần Lập Cương, hắn quệt miệng nói:
- Người này dựa vào tài lực của cha mà kinh doanh gốm sứ trên thành phố, thật sự lời không ít tiền, nhưng nhân phẩm không được tốt, còn cướp vợ của cả anh em.
- Gốm sứ sao?
Trái tim Vương Học Bình giống như bị người ta đấm vào thật mạnh, giống như muốn nhảy lên.
Đây là một kỳ tích phát tài.
Năm xưa Lưu Hổ đến tham quan hội chợ gốm sứ Quảng Đông, hắn phát hiện một loại khoáng "Khuê Thiết Hồng" của một công ty nhỏ của nước Pháp, giá sáu trăm tệ một tấn.
Thời đại năm 1993 thì thị trường gạch sứ chỉ mong sao rẻ tiền, rắn chắc, bền, không có yêu cầu cao với vẻ bề ngoài.
Lưu Hổ cho rằng loại "Khuê Thiết Hồng" kia là khoáng khô, dễ gia công, giá thành thấp, có thể tiêu thụ được.
Vì vậy hắn dựa theo yêu cầu thấp nhất của công ty kia mà đặt hàng hai mươi tấn khoáng Thiết Hồng Thạch.
Nhưng không được như mong muốn, loại khoáng kia gia công ra thành phẩm với tỉ lệ rất kém, căn bản không thể đưa ra tiêu thụ. Sau khi số khoáng kia tồn trữ lại hơn một tháng thì Lưu Hổ không thèm quan tâm, hắn đơn giản bán cho một nhà máy gốm sứ cùng huyện với giá chỉ bằng một nửa giá thu vào.
Trong lúc nhà máy kia sản xuất, một công nhân vì uống thuốc cảm mà đầu óc choáng váng, tăng nhiệt độ nung lên một ngàn hai trăm độ, cao hơn ba trăm độ so với bình thường.
Đến khi tên công nhân kia tỉnh lại thì cực kỳ hoảng sợ, tưởng mình gây ra đại họa.
Không ngờ những thành phẩm sau khi cho ra lò thì không phải có màu vàng nhạt cấp thấp, lại là màu đỏ sậm cực đẹp.
Loại mem sứ với màu sắc đỏ sậm được rất nhiều khách hàng các thành phố lớn ưng ý, vì vậy mà tình huống tiêu thụ cũng nóng hôi hổi.
Khi ông chủ nhà máy gạch mem chạy đến yêu cầu Lưu Hổ nhập hàng, điều này làm Lưu Hổ cảm thấy bất ngờ, vì thế mới âm thầm đi điều tra, cuối cùng phát hiện ra sự thật.
Lưu Hổ không nói hai lời mà chạy đến Nghiễm Châu ký hợp đồng bao tiêu tất cả khoáng "Khuê Thiết Hồng".
Vì bảo vệ tính cơ mật mà Lưu Hổ cố ý nghiền nát khoáng Khuê Thiết Hồng thành bột, đặt tên là vật liệu gốm sứ G10B.
Năm đó khi vật liệu này được tiêu thụ mạnh nhất thì có giá bốn mươi ngàn một tấn, mỗi tháng tiêu thụ gần mười ngàn tấn.
Dựa vào loại khoáng rẻ tiền bán ra giá cao này mà Lưu Hổ biến đổi nhanh chóng, chỉ trong thời gian hai năm đã là đại phú hào có trong tay vài trăm triệu đồng.
/435
|