Trưa hôm nay Vương Học Bình đi xe đến khu quy hoạch, lúc này tất cả thành viên ban ngành đã đứng chờ ở dưới bậc thềm.
- Chủ nhiệm, chào mừng anh học tập quay về.
Tiết Văn mỉm cười lên tiếng trước tiên, hắn nắm chặt tay Vương Học Bình rồi dùng sức lay động.
Vương Học Bình chỉ cần suy xét là hiểu ngay, đây chính là quái chiêu mà Tiết Văn và Cổ Văn Cường thương lượng với nhau và đưa ra.
Trước đây Vương Học Bình chỉ là phó chủ nhiệm thường vụ hiệp hội quản lý khu quy hoạch, là người tạm thời chủ trì công tác mà thôi, tuy luôn nắm quyền nhưng cũng không phải là lãnh đạo danh chính ngôn thuận.
Hôm nay Vương Học Bình là thay mặt chủ nhiệm của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, rõ ràng đã là lãnh đạo đứng đầu đơn vị, dù trên mặt còn có hai chữ thay mặt nhưng mọi người đều hiểu rõ, chỉ cần nhận chức thêm thời gian để đầy một năm và thuận lợi phát triển, căn bản không có chuyện gì xảy ra.
Vương Học Bình bắt tay các thành viên bọn họ, sau đó hắn mỉm cười đề nghị:
- Chúng ta tạm thời mở hội nghị ban ngành được chưa?
Cổ Văn Cường là người đầu tiên phụ họa, hắn cười nói:
- Phòng họp đã chuẩn bị xong, chỉ chờ anh đến phát biểu dạy bảo vài lời.
Vương Học Bình đi đến phòng họp dưới sự xúm xít của mọi người, lại tiếp tục ngồi xuống chiếc ghế năm xưa của mình.
Từ khi đến học tập ở trường đảng thị ủy, đây là lần đầu tiên Vương Học Bình chủ trì hội nghị các thành viên ban ngành của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, lần trước Sử Phương bày mưu ép Vương Học Bình thoát ly sản xuất để tham gia học tập.
Đừng xem thường hai chữ thoát ly này, trong thông báo có hai chữ này thật ra lại có ý nghĩ miễn chức của Vương Học Bình, coi như hắn mất đi quyền lực quản lý khu quy hoạch.
Sau khi mọi người ngồi xuống thì Tiết Văn dẫn đầu mọi người nói:
- Chủ nhiệm, trong lúc anh học tập ở trường đảng thị ủy, tôi tạm thời chủ trì công tác, cũng may không làm ra sơ sót gì lớn. Bây giờ thì tốt, anh đã quay lại, đơn vị của chúng ta lại có lãnh đạo, trọng trách trên người chúng tôi cũng giảm đi nhiều lắm.
Vương Học Bình mỉm cười nhìn Tiết Văn, vài tháng qua dù là việc lớn hay nhỏ thì Tiết Văn cũng phải nhận được sự đồng ý của hắn thì mới bắt đầu hành động.
Thực tế chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, sự thật chứng minh Tiết Văn là một lựa chọn chính xác.
Vương Học Bình khẽ gật đầu với Tiết Văn, hắn nói:
- Sự thật chứng minh huyện ủy chọn chủ nhiệm Tiết làm người chủ trì công tác của hiệp hội quản lý là cực kỳ đúng đắn, đây là quyết sách hạng nhất. Trong lúc tôi đi học tập, tất cả hang mục công tác của hiệp hội quản lý đều lấy được thành tích rõ rệt, không thể bỏ qua công lao của anh Tiết.
Tiết Văn nhận được đánh giá cao độ của Vương Học Bình mà gương mặt hơi đỏ hồng, tâm tình thoải mái, hắn liên tục khiêm tốn nói:
- Tôi chủ trì công tác chẳng qua chỉ khai triển công tác theo những phương châm của chủ nhiệm, chưa nói gì đến công lao.
Cổ Văn Cường khẽ liếc mắt nhìn Tiết Văn, trong lòng có chút ghen ghét, anh Tiết hôm nay có kinh nghiệm chủ trì công tác thay cho Vương Học Bình,coi như đã vững vị trí thứ hai trong ban ngành như núi thái sơn. Cổ Văn Cường cũng hiểu, nếu nói về vấn đề con người và năng lực thì Tiết Văn rất mạnh, nếu bàn về kinh tế thì mình cũng không mạnh bằng đối phương.
Cổ Văn Cường thầm nghĩ, Tiết Văn làm ra những chuyện kia chẳng qua cũng dựa theo bản quy hoạch của Vương Học Bình, cũng không có nhiều thứ vung tay theo ý mình. Nếu đổi là Cổ Văn Cường, cũng chưa chắc kém hơn Tiết Văn.
Gần đến tết, Vương Học Bình cũng không muốn nói nhiều lời nhảm nhí, sau khi bàn luận chút ý kiến về phương hướng công tác năm sau, cuối cùng bắt đầu bàn vài vấn đề ngoài lề với các thành viên ban ngành.
Trong lúc nói chuyện, Cổ Văn Cường thừa dịp Vương Học Bình uống trà mà nhắc nhở:
- Chủ nhiệm, sắp đến năm mới, anh thấy hiệp hội quản lý khu quy hoạch chúng ta có chuẩn bị chút vật phẩm cho lãnh đạo hay không? Tất cả các bộ môn trong huyện cũng đều khuya chiêng gõ trống cho vấn đề này.
Mỗi lần đến cửa ải cuối năm, tất cả các bộ môn trong huyện đều chuẩn bị chút đặc sản, thậm chí có cả dầu ăn, bột ngọt, mắm muối...Mọi người phân phát cho cán bộ, cho cấp trên, kể cả lãnh đạo cấp thị ủy.
Vương Học Bình đã hai năm làm thư ký của chủ tịch huyện, tất nhiên hắn hiểu quy tắc ngầm bất thành văn này, nhưng từ sâu trong lòng hắn cũng không muốn sự việc này bị biến tướng.
Thời Mãn Thanh, đám quan lại ở thủ đô lợi dụng ngày tết mà ném cho nhau những phần vật phẩm cực kỳ khó ngờ.
Ngày hôm nay hạp cấp tất nhiên cũng tìm đủ mọi cách để đưa tiền và lễ vật cho thượng cấp, thậm chí còn dâng cả những người giúp việc trẻ đẹp, những trò quỷ trong quy tắc này thậm chí chỉ hơn chứ không kém thời Mãn Thanh.
Cổ Văn Cường thấy Vương Học Bình thật sự không cho ý nghĩ của mình là đúng, vì vậy hắn tranh thủ bổ sung:
- Chủ nhiệm, những ban ngành khác trong huyện đều đã đến thăm viếng lãnh đạo, chỉ có duy nhất hiệp hội quản lý chúng ta chưa có động tĩnh gì, ảnh hưởng cũng không tốt. Chúng ta đưa thì lãnh đạo có thể chưa chắc đã nhớ, nhưng nếu không thì bên trên nhất định sẽ ghi hận trong lòng, sau này sẽ gây khó khăn cho những lúc yêu cầu hỗ trợ.
Vương Học Bình cũng hiểu tâm tư chân thành của Cổ Văn Cường với mình, vấn đề quà cáp lên trên, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ nhưng ít nhất cũng là vài chục ngàn. Nếu để cho Vương Học Bình làm chủ thì sợ rằng sẽ ít hơn.
Bây giờ Cổ Văn Cường ném ra cho hội nghị ban ngành thảo luận, như vậy sẽ trở thành quyết sách, dù tương lai có người muốn ngáng chân thì Vương Học Bình cũng không có trách nhiệm.
Vì gọi là tập trung dân chủ, nguyên tắc số ít phục tùng số đông, thật ra đây chính là phương án tốt nhất để lãnh đạo thực hiện theo ý mình.
Tiết Văn thấy Vương Học Bình có chút do dự thì cười nói:
- Chủ nhiệm, với thực lực kinh tế của khu quy hoạch chúng ta, những ngành khác thì không nói, nhưng những vị quan lớn của cục thuế, phòng kinh tế, phòng địa chính, phòng quy hoạch của thành phố thì phải chuẩn bị tốt. Ôi, đều vì quyền hạn kinh tế trong huyện quá nhỏ, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Các thành viên ban ngành khác cũng lên tiếng, ai cũng nói rất uyển chuyển, ý nghĩ lại rất rõ ràng, đó chính là những vị lãnh đạo có thực quyền ở tuyến trên thì một khu quy hoạch nho nhỏ khó thể chịu nổi, nếu không làm tốt thì sau này sẽ khó đi.
Vương Học Bình cũng không phải loại người không hiểu lý, hắn đứng lên nói:
- Việc này coi như các anh thương lượng, tôi còn nhiều văn kiện cần xem.
Vương Học Bình quay lại phòng làm việc của mình, hắn hít vào một hơi thuốc, trong lòng lại thầm nghĩ:
- Ép kẻ hiền làm kỹ nữ.
Trong tay Vương Học Bình nắm quyền vẫn còn quá nhỏ, hắn cũng không thể thay đổi được hiện trạng vào lúc này, nếu hắn muốn thì phải nhan chóng nắm được quyền cao hơn.
Vương Học Bình nhìn văn kiện mà nhận được thông báo của văn phòng khối chính quyền huyện: Tám giờ sáng ngày mai đến tập trung ở khu hành chính khối chính quyền. Dựa theo tinh thần của thông báo, chủ tịch Mạnh đã quyết định mang theo các vị lãnh đạo bộ môn tương quan của khu quy hoạch, phòng kinh tế, phòng thương nghiệp, mọi người cùng đến thành phố Hỗ Đông trong tỉnh để tham gia ngày hội kêu gọi đầu tư vào mùa đông.
Vương Học Bình cảm thấy ngoài ý muốn với sự tích cực khi duy trì công tác của Mạnh Thu Lan, nếu là những vị chủ tịch khác, sau khi nhận chức sẽ bỏ ra nửa năm xuống thị sát, nghiên cứu và làm quen công tác của tất cả các xã thị trấn, sau đó sẽ đưa ra những phương án đúng thuốc đúng bệnh.
Mạnh Thu Lan coi như phá bỏ lệ cũ, mới nhận chức đã dẫn ban ngành đi tham gia hội chợ kêu gọi đầu tư, chỉ cần nhìn vào điểm này cũng thấy chủ tịch Mạnh thật sự có hùng tâm, muốn làm ra sự nghiệp.
Đến tối Vương Học Bình thu thập hành lý, sau đó đi đến nhà Lý Tiểu Linh, cùng nàng thân mật một buổi tối.
Bảy giờ ba mươi sáng, Vương Học Bình ngồi xe đến khu hành chính khối chính quyền huyện.
Vương Học Bình thấy Mạnh Thu Lan đứng trước một chiếc xe bốn mươi chỗ, hắn ân cần đi lên nói:
- Chào chủ tịch Mạnh.
Mạnh Thu Lan khẽ gật đầu với Vương Học Bình, nàng nói:
- Anh đến rất đúng giờ, lên xe đi.
Vương Học Bình lên xe mới thấy mình là người đến sớm nhất.
Vương Học Bình tùy ỳ ngồi xuống ở một vị trí bên cạnh cửa sổ, hắn châm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn ra cửa sổ và rơi lên người Mạnh Thu Lan.
Mái tóc đen nhánh xổ tung trên vai, Mạnh Thu Lan mặc một chiếc áo đỏ, dưới thân là một chiếc váy dài, trên chân là giày cao gót, toàn thân bùng ra sức quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Vương Học Bình sở dĩ đến sớm vì có nguyên nhân, đây là vị chủ tịch mới nhận chức, nếu đến muộn mà để cho Mạnh Thu Lan lấy đó làm lý do mắng mỏ, thật sự không bù được mất.
Vì vậy sáng nay Vương Học Bình dậy lúc sáu giờ sáng, đánh răng rửa mặt và vội vàng ăn sáng, sau đó tranh thủ chạy đi.
Lục tục có một đám cán bộ đi đến, mọi người đều là người quen, dù quan hệ có thân mật hay không thì ngồi lên xe và cũng có biểu hiện khá nóng sốt.
Trưởng phòng kinh tế Lý Nghị Trung vung tay vỗ vai Vương Học Bình rồi cười nói:
- Cậu Vương, cậu cuối cùng cũng tu thành chính quả, bây giờ là thay mặt chủ nhiệm, sao không gọi các anh đây đến làm vài ly chúc mừng?
Lý Nghị Trung nguyên là phó phòng kế hoạch, vì tốt nghiệp đại học, có cơ sở kiến thức cực kỳ tốt, lại được Nghiêm Minh Cao tán thưởng, vì thế được đưa lên làm phó phòng, coi như là một nửa tâm phúc của Nghiêm Minh Cao.
Sau khi Nghiêm Minh Cao lên làm bí thư huyện ủy thì Lý Nghị Trung thuận lợi được đề bạt làm trưởng phòng, vào thời đại này trưởng phòng kế hoạch nắm thực quyền còn mạnh hơn cả chủ tịch huyện, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Vương Học Bình cười nói:
- Trưởng phòng Lý, khi trên đầu tôi vẫn còn hai chữ thay mặt thì trong lòng sẽ không thể yên tâm, nào có tâm tư mời khách?
Lý Nghị Trung cười ha hả nói:
- Cậu Vương, cậu đúng là biết nói đùa, bây giờ cậu đã là cán bộ chính khoa, đợi đủ năm sẽ là chủ nhiệm ngay thôi, chỉ là chuyện nước chảy thành sông mà thôi.
Vương Học Bình cố ý than khẽ:
- Khi nào tôi làm chủ nhiệm thì chắc chắn sẽ mời khách.
Mạnh Thu Lan đưa tay nhìn giờ, vừa vặn là tám giờ, nàng quay đầu hỏi phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện ở bên cạnh:
- Đã đến đông đủ chưa??
- Ngoài trưởng phòng Hạ Thiên Hoan phòng kinh tế thì tất cả đều đã đến đông đủ.
Trương Vận Cao cung kính nói.
- Được rồi, không đợi, lên xe.
Mạnh Thu Lan có chút hờn dỗi, nàng hạ lệnh khởi hành không chút do dự.
Vương Học Bình an vị bên cửa sổ, hắn nghe rất rõ những gì Mạnh Thu Lan và Trương Vận Cao đối thoại với nhau. Hắn thầm nghĩ tên ngốc Hạ Thiên Hoan này đúng là muốn làm chim đầu đàn, sau này sợ rằng khó thể nào tiếp tục là trưởng phòng kinh tế.
- Chủ nhiệm, chào mừng anh học tập quay về.
Tiết Văn mỉm cười lên tiếng trước tiên, hắn nắm chặt tay Vương Học Bình rồi dùng sức lay động.
Vương Học Bình chỉ cần suy xét là hiểu ngay, đây chính là quái chiêu mà Tiết Văn và Cổ Văn Cường thương lượng với nhau và đưa ra.
Trước đây Vương Học Bình chỉ là phó chủ nhiệm thường vụ hiệp hội quản lý khu quy hoạch, là người tạm thời chủ trì công tác mà thôi, tuy luôn nắm quyền nhưng cũng không phải là lãnh đạo danh chính ngôn thuận.
Hôm nay Vương Học Bình là thay mặt chủ nhiệm của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, rõ ràng đã là lãnh đạo đứng đầu đơn vị, dù trên mặt còn có hai chữ thay mặt nhưng mọi người đều hiểu rõ, chỉ cần nhận chức thêm thời gian để đầy một năm và thuận lợi phát triển, căn bản không có chuyện gì xảy ra.
Vương Học Bình bắt tay các thành viên bọn họ, sau đó hắn mỉm cười đề nghị:
- Chúng ta tạm thời mở hội nghị ban ngành được chưa?
Cổ Văn Cường là người đầu tiên phụ họa, hắn cười nói:
- Phòng họp đã chuẩn bị xong, chỉ chờ anh đến phát biểu dạy bảo vài lời.
Vương Học Bình đi đến phòng họp dưới sự xúm xít của mọi người, lại tiếp tục ngồi xuống chiếc ghế năm xưa của mình.
Từ khi đến học tập ở trường đảng thị ủy, đây là lần đầu tiên Vương Học Bình chủ trì hội nghị các thành viên ban ngành của hiệp hội quản lý khu quy hoạch, lần trước Sử Phương bày mưu ép Vương Học Bình thoát ly sản xuất để tham gia học tập.
Đừng xem thường hai chữ thoát ly này, trong thông báo có hai chữ này thật ra lại có ý nghĩ miễn chức của Vương Học Bình, coi như hắn mất đi quyền lực quản lý khu quy hoạch.
Sau khi mọi người ngồi xuống thì Tiết Văn dẫn đầu mọi người nói:
- Chủ nhiệm, trong lúc anh học tập ở trường đảng thị ủy, tôi tạm thời chủ trì công tác, cũng may không làm ra sơ sót gì lớn. Bây giờ thì tốt, anh đã quay lại, đơn vị của chúng ta lại có lãnh đạo, trọng trách trên người chúng tôi cũng giảm đi nhiều lắm.
Vương Học Bình mỉm cười nhìn Tiết Văn, vài tháng qua dù là việc lớn hay nhỏ thì Tiết Văn cũng phải nhận được sự đồng ý của hắn thì mới bắt đầu hành động.
Thực tế chính là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý, sự thật chứng minh Tiết Văn là một lựa chọn chính xác.
Vương Học Bình khẽ gật đầu với Tiết Văn, hắn nói:
- Sự thật chứng minh huyện ủy chọn chủ nhiệm Tiết làm người chủ trì công tác của hiệp hội quản lý là cực kỳ đúng đắn, đây là quyết sách hạng nhất. Trong lúc tôi đi học tập, tất cả hang mục công tác của hiệp hội quản lý đều lấy được thành tích rõ rệt, không thể bỏ qua công lao của anh Tiết.
Tiết Văn nhận được đánh giá cao độ của Vương Học Bình mà gương mặt hơi đỏ hồng, tâm tình thoải mái, hắn liên tục khiêm tốn nói:
- Tôi chủ trì công tác chẳng qua chỉ khai triển công tác theo những phương châm của chủ nhiệm, chưa nói gì đến công lao.
Cổ Văn Cường khẽ liếc mắt nhìn Tiết Văn, trong lòng có chút ghen ghét, anh Tiết hôm nay có kinh nghiệm chủ trì công tác thay cho Vương Học Bình,coi như đã vững vị trí thứ hai trong ban ngành như núi thái sơn. Cổ Văn Cường cũng hiểu, nếu nói về vấn đề con người và năng lực thì Tiết Văn rất mạnh, nếu bàn về kinh tế thì mình cũng không mạnh bằng đối phương.
Cổ Văn Cường thầm nghĩ, Tiết Văn làm ra những chuyện kia chẳng qua cũng dựa theo bản quy hoạch của Vương Học Bình, cũng không có nhiều thứ vung tay theo ý mình. Nếu đổi là Cổ Văn Cường, cũng chưa chắc kém hơn Tiết Văn.
Gần đến tết, Vương Học Bình cũng không muốn nói nhiều lời nhảm nhí, sau khi bàn luận chút ý kiến về phương hướng công tác năm sau, cuối cùng bắt đầu bàn vài vấn đề ngoài lề với các thành viên ban ngành.
Trong lúc nói chuyện, Cổ Văn Cường thừa dịp Vương Học Bình uống trà mà nhắc nhở:
- Chủ nhiệm, sắp đến năm mới, anh thấy hiệp hội quản lý khu quy hoạch chúng ta có chuẩn bị chút vật phẩm cho lãnh đạo hay không? Tất cả các bộ môn trong huyện cũng đều khuya chiêng gõ trống cho vấn đề này.
Mỗi lần đến cửa ải cuối năm, tất cả các bộ môn trong huyện đều chuẩn bị chút đặc sản, thậm chí có cả dầu ăn, bột ngọt, mắm muối...Mọi người phân phát cho cán bộ, cho cấp trên, kể cả lãnh đạo cấp thị ủy.
Vương Học Bình đã hai năm làm thư ký của chủ tịch huyện, tất nhiên hắn hiểu quy tắc ngầm bất thành văn này, nhưng từ sâu trong lòng hắn cũng không muốn sự việc này bị biến tướng.
Thời Mãn Thanh, đám quan lại ở thủ đô lợi dụng ngày tết mà ném cho nhau những phần vật phẩm cực kỳ khó ngờ.
Ngày hôm nay hạp cấp tất nhiên cũng tìm đủ mọi cách để đưa tiền và lễ vật cho thượng cấp, thậm chí còn dâng cả những người giúp việc trẻ đẹp, những trò quỷ trong quy tắc này thậm chí chỉ hơn chứ không kém thời Mãn Thanh.
Cổ Văn Cường thấy Vương Học Bình thật sự không cho ý nghĩ của mình là đúng, vì vậy hắn tranh thủ bổ sung:
- Chủ nhiệm, những ban ngành khác trong huyện đều đã đến thăm viếng lãnh đạo, chỉ có duy nhất hiệp hội quản lý chúng ta chưa có động tĩnh gì, ảnh hưởng cũng không tốt. Chúng ta đưa thì lãnh đạo có thể chưa chắc đã nhớ, nhưng nếu không thì bên trên nhất định sẽ ghi hận trong lòng, sau này sẽ gây khó khăn cho những lúc yêu cầu hỗ trợ.
Vương Học Bình cũng hiểu tâm tư chân thành của Cổ Văn Cường với mình, vấn đề quà cáp lên trên, nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ nhưng ít nhất cũng là vài chục ngàn. Nếu để cho Vương Học Bình làm chủ thì sợ rằng sẽ ít hơn.
Bây giờ Cổ Văn Cường ném ra cho hội nghị ban ngành thảo luận, như vậy sẽ trở thành quyết sách, dù tương lai có người muốn ngáng chân thì Vương Học Bình cũng không có trách nhiệm.
Vì gọi là tập trung dân chủ, nguyên tắc số ít phục tùng số đông, thật ra đây chính là phương án tốt nhất để lãnh đạo thực hiện theo ý mình.
Tiết Văn thấy Vương Học Bình có chút do dự thì cười nói:
- Chủ nhiệm, với thực lực kinh tế của khu quy hoạch chúng ta, những ngành khác thì không nói, nhưng những vị quan lớn của cục thuế, phòng kinh tế, phòng địa chính, phòng quy hoạch của thành phố thì phải chuẩn bị tốt. Ôi, đều vì quyền hạn kinh tế trong huyện quá nhỏ, người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Các thành viên ban ngành khác cũng lên tiếng, ai cũng nói rất uyển chuyển, ý nghĩ lại rất rõ ràng, đó chính là những vị lãnh đạo có thực quyền ở tuyến trên thì một khu quy hoạch nho nhỏ khó thể chịu nổi, nếu không làm tốt thì sau này sẽ khó đi.
Vương Học Bình cũng không phải loại người không hiểu lý, hắn đứng lên nói:
- Việc này coi như các anh thương lượng, tôi còn nhiều văn kiện cần xem.
Vương Học Bình quay lại phòng làm việc của mình, hắn hít vào một hơi thuốc, trong lòng lại thầm nghĩ:
- Ép kẻ hiền làm kỹ nữ.
Trong tay Vương Học Bình nắm quyền vẫn còn quá nhỏ, hắn cũng không thể thay đổi được hiện trạng vào lúc này, nếu hắn muốn thì phải nhan chóng nắm được quyền cao hơn.
Vương Học Bình nhìn văn kiện mà nhận được thông báo của văn phòng khối chính quyền huyện: Tám giờ sáng ngày mai đến tập trung ở khu hành chính khối chính quyền. Dựa theo tinh thần của thông báo, chủ tịch Mạnh đã quyết định mang theo các vị lãnh đạo bộ môn tương quan của khu quy hoạch, phòng kinh tế, phòng thương nghiệp, mọi người cùng đến thành phố Hỗ Đông trong tỉnh để tham gia ngày hội kêu gọi đầu tư vào mùa đông.
Vương Học Bình cảm thấy ngoài ý muốn với sự tích cực khi duy trì công tác của Mạnh Thu Lan, nếu là những vị chủ tịch khác, sau khi nhận chức sẽ bỏ ra nửa năm xuống thị sát, nghiên cứu và làm quen công tác của tất cả các xã thị trấn, sau đó sẽ đưa ra những phương án đúng thuốc đúng bệnh.
Mạnh Thu Lan coi như phá bỏ lệ cũ, mới nhận chức đã dẫn ban ngành đi tham gia hội chợ kêu gọi đầu tư, chỉ cần nhìn vào điểm này cũng thấy chủ tịch Mạnh thật sự có hùng tâm, muốn làm ra sự nghiệp.
Đến tối Vương Học Bình thu thập hành lý, sau đó đi đến nhà Lý Tiểu Linh, cùng nàng thân mật một buổi tối.
Bảy giờ ba mươi sáng, Vương Học Bình ngồi xe đến khu hành chính khối chính quyền huyện.
Vương Học Bình thấy Mạnh Thu Lan đứng trước một chiếc xe bốn mươi chỗ, hắn ân cần đi lên nói:
- Chào chủ tịch Mạnh.
Mạnh Thu Lan khẽ gật đầu với Vương Học Bình, nàng nói:
- Anh đến rất đúng giờ, lên xe đi.
Vương Học Bình lên xe mới thấy mình là người đến sớm nhất.
Vương Học Bình tùy ỳ ngồi xuống ở một vị trí bên cạnh cửa sổ, hắn châm một điếu thuốc, ánh mắt nhìn ra cửa sổ và rơi lên người Mạnh Thu Lan.
Mái tóc đen nhánh xổ tung trên vai, Mạnh Thu Lan mặc một chiếc áo đỏ, dưới thân là một chiếc váy dài, trên chân là giày cao gót, toàn thân bùng ra sức quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.
Vương Học Bình sở dĩ đến sớm vì có nguyên nhân, đây là vị chủ tịch mới nhận chức, nếu đến muộn mà để cho Mạnh Thu Lan lấy đó làm lý do mắng mỏ, thật sự không bù được mất.
Vì vậy sáng nay Vương Học Bình dậy lúc sáu giờ sáng, đánh răng rửa mặt và vội vàng ăn sáng, sau đó tranh thủ chạy đi.
Lục tục có một đám cán bộ đi đến, mọi người đều là người quen, dù quan hệ có thân mật hay không thì ngồi lên xe và cũng có biểu hiện khá nóng sốt.
Trưởng phòng kinh tế Lý Nghị Trung vung tay vỗ vai Vương Học Bình rồi cười nói:
- Cậu Vương, cậu cuối cùng cũng tu thành chính quả, bây giờ là thay mặt chủ nhiệm, sao không gọi các anh đây đến làm vài ly chúc mừng?
Lý Nghị Trung nguyên là phó phòng kế hoạch, vì tốt nghiệp đại học, có cơ sở kiến thức cực kỳ tốt, lại được Nghiêm Minh Cao tán thưởng, vì thế được đưa lên làm phó phòng, coi như là một nửa tâm phúc của Nghiêm Minh Cao.
Sau khi Nghiêm Minh Cao lên làm bí thư huyện ủy thì Lý Nghị Trung thuận lợi được đề bạt làm trưởng phòng, vào thời đại này trưởng phòng kế hoạch nắm thực quyền còn mạnh hơn cả chủ tịch huyện, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Vương Học Bình cười nói:
- Trưởng phòng Lý, khi trên đầu tôi vẫn còn hai chữ thay mặt thì trong lòng sẽ không thể yên tâm, nào có tâm tư mời khách?
Lý Nghị Trung cười ha hả nói:
- Cậu Vương, cậu đúng là biết nói đùa, bây giờ cậu đã là cán bộ chính khoa, đợi đủ năm sẽ là chủ nhiệm ngay thôi, chỉ là chuyện nước chảy thành sông mà thôi.
Vương Học Bình cố ý than khẽ:
- Khi nào tôi làm chủ nhiệm thì chắc chắn sẽ mời khách.
Mạnh Thu Lan đưa tay nhìn giờ, vừa vặn là tám giờ, nàng quay đầu hỏi phó chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện ở bên cạnh:
- Đã đến đông đủ chưa??
- Ngoài trưởng phòng Hạ Thiên Hoan phòng kinh tế thì tất cả đều đã đến đông đủ.
Trương Vận Cao cung kính nói.
- Được rồi, không đợi, lên xe.
Mạnh Thu Lan có chút hờn dỗi, nàng hạ lệnh khởi hành không chút do dự.
Vương Học Bình an vị bên cửa sổ, hắn nghe rất rõ những gì Mạnh Thu Lan và Trương Vận Cao đối thoại với nhau. Hắn thầm nghĩ tên ngốc Hạ Thiên Hoan này đúng là muốn làm chim đầu đàn, sau này sợ rằng khó thể nào tiếp tục là trưởng phòng kinh tế.
/435
|