Lãnh đạo sắp xếp tiệc rượu mời các cán bộ huyện Nam Vân đến tham gia.
Sau khi rượu và thức ăn được dâng lên, chủ nhiệm Khâu Đông của ban thường trú văn phòng khối chính quyền tỉnh đứng lên nâng ly về phía Mạnh Thu Lan:
- Tôi đại biểu cho toàn thể cán bộ công nhân viên chức của khu thường trú hoan nghênh chủ tịch Mạnh đại giá quang lâm.
Ngoài Vương Học Bình thì tất cả cán bộ huyện Nam Vân đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Khâu Đông, ai cũng cảm thấy rất khó tưởng.
Khu thường trú của tỉnh Trung Hạ chính là một cơ cấu bên ngoài của văn phòng khối chính quyền tỉnh, Mạnh Thu Lan lại chỉ là một vị chủ tịch của một huyện nghèo khó, nếu nói về cấp bậc thì hơn kém quá xa.
Đường đường là một vị chủ nhiệm cấp chính sảnh mà lại chủ động mời rượu một vị chủ tịch huyện, vấn đề này tuyệt đối không tầm thường.
Đám người ngồi đây chẳng ai không phải lão quan trường, vì vậy ai cũng ném ánh mắt về phía Mạnh Thu Lan.
- Chú Khâu, chú còn khách khí với cháu như vậy làm gì?
Mạnh Thu Lan nở nụ cười yếu ớt, nàng nâng ly khẽ cụng một cái với Khâu Đông.
- Ha ha, Thu Lan, bí thư Mạnh có khỏe không? Đã hơn nữa năm rồi chưa được gặp lão nhân gia.
Khâu Đông ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, hắn cười tủm tỉm nhìn Mạnh Thu Lan rồi nói.
Lời này vừa nói ra thì bốn phía chợt khiếp sợ, chủ nhiệm phòng kế hoạch Lý Nghị Trung cũng tương đối quen thuộc lãnh đạo tỉnh thành phố, vì vậy trong lòng chợt có ngay ý nghĩ.
- Bí thư Mạnh, thành phố không có phó bí thư Mạnh, chẳng lẽ là phó bí thư tỉnh ủy Mạnh Chiêu Sơn.
Lý Nghị Trung nghĩ đến đây mà ngẩng đầu trợn mắt há mồm nhìn Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan cười nói:
- Đa tạ chú Khâu quan tâm, bác trai của tôi ăn uống rất ngon, ngủ đủ giấc, mỗi ngày ít nhất có nửa giơ đánh cầu lông, sức khỏe tốt.
- Ha ha, năm xưa tôi từ tỉnh ủy đi ra, may mà được bí thư Mạnh dạy bảo mới có được ngày hôm nay.
Khâu Đông nói.
- Ô!
Đám cán bộ từ huyện Nam Vân đến chợt ngây ra như phỗng, bọn họ coi như ngu ngốc cũng khó tưởng bác trai của Mạnh Thu Lan là phó bí thư tỉnh ủy quyền cao chức trọng.
Vương Học Bình thầm thở dài, trước đó hắn tưởng ông của Mạnh Thu Lan là phó bí thư, xem ra lại là bác trai, mà hắn cũng thấy Khâu Đông và Mạnh Thu Lan cố ý diễn trò song kiếm hợp bích.
Mục đích là gì tất nhiên không cần hỏi cũng biết, tất nhiên là vì tăng cường độ nặng của Mạnh Thu Lan trong mắt đám cán bộ huyện Nam Vân.
Không hỗ danh là cán bộ từ cơ quan lớn đi ra, biểu hiện của Mạnh Thu Lan thật sự làm Vương Học Bình mở rộng tầm mắt.
Chủ tịch huyện quyền cao chức trọng sẽ có thể đánh mạnh vào quyền uy của bí thư huyện ủy, đây chính là tình cảnh mà Vương Học Bình không muốn nhìn thấy nhất.
Dựa theo quy hoạch trước kia của Vương Học Bình, nếu Nghiêm Minh Cao leo lên bảo tọa quyền lực cao vời, như vậy sẽ có tác dụng rất lớn tới con đường làm quan của hắn.
Xét đến cùng thì căn cơ quyền lực của Vương Học Bình đều được xác lập trên quan hệ thân mật với Nghiêm Minh Cao.
Nếu nói rõ ràng thì dù là ai, nếu chỉ cần có cử động gây bất lợi cho bí thư Nghiêm, như vậy sẽ là địch của Vương Học Bình.
Đến bây giờ Vương Học Bình lo lắng nhất chính là Mạnh Thu Lan và Mã Tam Cao hợp lại với nhau, Mã Tam Cao chính là kẻ địch mạnh nhất và nguy hiểm nhất của bí thư Nghiêm ở huyện Nam Vân.
Mã Tam Cao này đa mưu túc trí và quen sử dụng chiêu độc, nếu hắn có liên hệ với một Mạnh Thu Lan có bối cảnh thâm sâu trên tỉnh ủy, Vương Học Bình sợ rằng rất khó làm gì được.
Lúc này Vương Học Bình chi là một vị thay mặt chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch, hắn không được kiêm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm khu kinh tế mới cũng vì sự liên hợp của Mã Tam Cao và Mạnh Thu Lan.
Sau đó bí thư Nghiêm đã từng gọi Vương Học Bình đến, cả hai cùng cẩn thận phân tích vài tình huống.
Bọn họ cho rằng đây có lẽ là một tín hiệu chính trị của Mạnh Thu Lan, nếu như Nghiêm Minh Cao ép nàng, nàng rất có thể sẽ ngã về phía Mã Tam Cao.
Đây cũng là nguyên nhân mà khi mở hội ý các bí thư và Nghiêm Minh Cao chọn phương án tạm thời nhẫn nại. Nếu hắn có thể đẩy một vị chủ tịch huyện với bối cảnh thâm sâu về phía kẻ địch của mình, đây là một biểu hiện không trưởng thành trong chính trị.
Tất nhiên tạm thời nhẫn nại cũng không có nghĩa là Nghiêm Minh Cao sợ Mạnh Thu Lan, hắn thân là chủ tịch với tư cách mạnh mẽ, bây giờ đang là bí thư huyện ủy, Nghiêm Minh Cao không những nắm quyền nhân sự, hơn nữa còn dựa vào Kim Hữu Công ở thành phố.
Quan trọng là nếu nói trên lý luận thì Nghiêm Minh Cao xem như một thành viên nòng cốt của phó chủ tịch thường vụ tỉnh Trung Hạ, là Hà Thượng Thanh.
Dù Mạnh Thu Lan không thấy rõ những mối quan hệ trên, nhưng bác trai của nàng là Mạnh Chiêu Sơn không thể không quan tâm đến cảm nhận của Hà Thượng Thanh.
Từ khi đến nhận công tác ở huyện Nam Vân thì Mạnh Thu Lan luôn quan tâm đến khu kinh tế mới, xem ra đó cũng là một tín hiệu chính trị uyển chuyển với bí thư Nghiêm Minh Cao, nàng đến để làm việc, không phải muốn cuốn vào trong quá trình tranh quyền đoạt vị.
Tình cảnh trên bàn rượu hôm nay thật sự làm cho Vương Học Bình thêm hiểu sâu về trí tuệ chính trị của Mạnh Thu Lan, nàng tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu.
Vương Học Bình lại thầm cảm thấy may mắn, lần trước hắn có nhắc nhở bí thư Nghiêm về việc thành lập tổ lãnh đạo công tác kinh tế tài chính, đây tuyệt đối là một chiêu thức tuyệt diệu để chế địch.
Trên bàn tiệc, vài vị phó chủ nhiệm khu thường trú liên tục thi nhau chúc rượu Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan thật sự có tửu lượng tốt, nàng liên tục uống bốn ly mà vẫn như thường.
Chủ nhiệm phòng kinh tế huyện Lý Nghị Trung dùng hai tay nâng ly rượu, hắn cười nói với Mạnh Thu Lan.
- Chủ tịch Mạnh, tôi đại biểu cho các đồng chí kính chị một ly.
Lý Nghị Trung nói năng rất khéo, ánh mắt Mạnh Thu Lan chợt lóe lên, nàng cười nói:
- Cảm tạ các đồng chí phòng kinh tế đã ra sức giúp đỡ công tác của tôi.
Mạnh Thu Lan trả lời rất khéo léo.
Vương Học Bình duỗi đũa gắp một khối măng bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt, trong đầu chợt có một ý nghĩ, Lý Nghị Trung tuy thích đùa giỡn dối trá, lại cố ý lập lời, nhưng hai bên thầm có thiện ý với nhau lại chính là sự thật.
Nếu Mạnh Thu Lan cố ý sắp xếp thì thật sự khó thể xem thường.
Vương Học Bình nuốt khối măng, trong lúc vô tình lại phát hiện Mạnh Thu Lan quét ánh mắt sắc bén qua mặt mình.
Vương Học Bình khẽ cụp mắt giả vờ như không biết, nhưng trong đầu có chút buồn bực, cũng không nâng ly chúc rượu.
Khi thấy Vương Học Bình ngồi bất động thì những cán bộ phòng ban khác trong huyện cũng không đi theo sau lưng Lý Nghị Trung, không chủ động mời rượu với Mạnh Thu Lan.
Một tiệc rượu nho nhỏ lại biến tướng thành nơi bày tỏ thái độ và lập trường chính trị, điều này thật sự làm cho Mạnh Thu Lan bất ngờ.
Lý Nghị Trung nắm bắt cơ hội làm cho Mạnh Thu Lan thỏa mãn, nhưng đám cán bộ còn lại thì học theo Vương Học Bình, không chen lời.
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt không vui nhìn Vương Học Bình, thầm nghĩ khó trách người ta nói Vương Học Bình đi theo Nghiêm Minh Cao và cực kỳ mưu trí, xem ra lời này quả nhiên là thật.
Vương Học Bình không hy vọng chống lại Mạnh Thu Lan, nhưng đứng trên lập trường chính trị thì hắn tuyệt đối không muốn nhìn từng quân bài domino ngã xuống.
Sau khi đợi đám người khối chính quyền tỉnh náo loạn xong, Vương Học Bình lúc này mới đứng lên nâng ly nói:
- Chủ tịch Mạnh, chị cũng khổ cực rồi.
Một câu nói của Vương Học Bình làm cho Mạnh Thu Lan hiểu được, Vương Học Bình đã hiểu những bố trí âm thầm của nàng.
Gương mặt Mạnh Thu Lan có hơi đỏ, cũng may vì uống khá nhiều rượu mà có sẵn màu hồng, vì thế dễ dàng che giấu.
Vương Học Bình bắt đầu làm cho đám cán bộ còn lại lục tục theo sau, cũng liên tục mời rượu Mạnh Thu Lan.
Sau khi dùng cơm xong thì Khâu Đông sắp xếp một sàn nhảy nho nhỏ, Mạnh Thu Lan cũng không từ chối, nàng gật đầu đồng ý.
Vì Mạnh Thu Lan là chủ tịch huyện, người nơi đây ngoài Khâu Đông, căn bản đám cán bộ huyện Nam Vân không ai dám nhảy với nàng.
Vương Học Bình ngồi ở vị trí của mình, hắn lợi dụng ánh đèn hơi tối mà thầmm quan sát tình huống của nàng.
Khi Vương Học Bình thấy chân trái của Mạnh Thu Lan thỉnh thoảng lại đong đưa theo nhịp nhạc, trong lòng không khỏi khẽ động.
Vương Học Bình đứng lên trước mắt bao người, hắn đi đến bên cạnh Mạnh Thu Lan rồi mỉm cười nói:
- Nữ sĩ xinh đẹp, xin hỏi có thể mời chị nhảy một bản hay không?
Mạnh Thu Lan nhíu mày rồi lại giãn ra, nàng chợt đứng lên cho Vương Học Bình nắm lấy bàn tay nhỏ của mình trước ánh mắt khó tưởng của mọi người, sau đó cả hai đi vào trong sàn nhảy.
Vương Học Bình thầm cảm thấy buồn cười, hắn nắm bắt cơ hội rất chính xác, nếu như ở huyện Nam Vân thì Mạnh Thu Lan rất có thể sẽ mượn lý do cơ thể không khỏe mà từ chối Vương Học Bình.
Nhưng bây giờ đang ở trong khu vực của người ta, nơi đây không chỉ có cán bộ huyện Nam Vân, còn có lãnh đạo và nhân viên công tác của khu thường trú khối chính quyền tỉnh, Mạnh Thu Lan nhất định phải quan tâm đến vấn đề phong độ.
Tiếng nhạc du dương vang lên, Vương Học Bình khẽ đưa tay khoác lên lưng Mạnh Thu Lan, ngón tay mẫn cảm của hắn chợt phát hiện vòng eo của nàng khẽ run.
Với kinh nghiệm và phán đoán của Vương Học Bình, sở dĩ xuất hiện hình huống này cũng vì Mạnh Thu Lan chưa quá thích ứng, rõ ràng đã lâu chưa từng khiêu vũ.
Một bản nhạc vang lên với nhịp điệu và tiết tấu sống động, âm thanh giọng hát lại trầm ấm và tràn đầy cảm xúc, điều này làm cho người nghe cảm thấy mùa xuân như về đến khắp đất trời.
Trong lúc nhảy, Vương Học Bình kinh dị phát hiện sống lưng của Mạnh Thu Lan là thẳng tắp, gò má xinh đẹp luôn bảo trì khoảng cách hai mươi phân trước mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm buồn cười, khiêu vũ mà cứ làm như chịu tội.
Ngay sau đó Vương Học Bình cũng đắm mình vào trong âm nhạc, hắn nhảy theo vũ khúc, giai điệu phập phồng, càng nhảy càng nhanh. Thân thể xinh đẹp của Mạnh Thu Lan cũng dần buông lỏng, cũng vùi đầu vào trong vũ khúc.
Hai người liên tục xoay chuyển, phối hợp dần ăn ý, hai bên khi thì nghiêng, lắc lư, quay người, có thể nói tạo ra đủ hình tượng duyên dáng, cũng có vài tư thế rất hoàn mỹ.
Trong lúc múa, một mùi hương thấm đẫm ruột gan phóng vào trong mũi, Vương Học Bình thầm có chút rung động, tầm mắt của hắn nhanh chóng đảo qua gò má của Mạnh Thu Lan, bây giờ khảng cách giữa hai người đã vô tình kéo lại khá gần.
- Ôi.
Vương Học Bình kêu thảm một tiếng, hắn vấp chân và lập tức giảm nhịp chân, mà Mạnh Thu Lan cũng không kịp đề phòng, nàng hầu như muốn đâm sầm vào hắn.
Trong lúc bối rối thì Mạnh Thu Lan cố gắng tránh đi sự tiếp xúc thân mật, nhưng không ngờ bờ môi anh đào của nàng lại khẽ lướt qua chóp mũi của Vương Học Bình, để lại một dấu son đỏ tươi.
Sau khi rượu và thức ăn được dâng lên, chủ nhiệm Khâu Đông của ban thường trú văn phòng khối chính quyền tỉnh đứng lên nâng ly về phía Mạnh Thu Lan:
- Tôi đại biểu cho toàn thể cán bộ công nhân viên chức của khu thường trú hoan nghênh chủ tịch Mạnh đại giá quang lâm.
Ngoài Vương Học Bình thì tất cả cán bộ huyện Nam Vân đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Khâu Đông, ai cũng cảm thấy rất khó tưởng.
Khu thường trú của tỉnh Trung Hạ chính là một cơ cấu bên ngoài của văn phòng khối chính quyền tỉnh, Mạnh Thu Lan lại chỉ là một vị chủ tịch của một huyện nghèo khó, nếu nói về cấp bậc thì hơn kém quá xa.
Đường đường là một vị chủ nhiệm cấp chính sảnh mà lại chủ động mời rượu một vị chủ tịch huyện, vấn đề này tuyệt đối không tầm thường.
Đám người ngồi đây chẳng ai không phải lão quan trường, vì vậy ai cũng ném ánh mắt về phía Mạnh Thu Lan.
- Chú Khâu, chú còn khách khí với cháu như vậy làm gì?
Mạnh Thu Lan nở nụ cười yếu ớt, nàng nâng ly khẽ cụng một cái với Khâu Đông.
- Ha ha, Thu Lan, bí thư Mạnh có khỏe không? Đã hơn nữa năm rồi chưa được gặp lão nhân gia.
Khâu Đông ngửa cổ uống một hơi cạn sạch, hắn cười tủm tỉm nhìn Mạnh Thu Lan rồi nói.
Lời này vừa nói ra thì bốn phía chợt khiếp sợ, chủ nhiệm phòng kế hoạch Lý Nghị Trung cũng tương đối quen thuộc lãnh đạo tỉnh thành phố, vì vậy trong lòng chợt có ngay ý nghĩ.
- Bí thư Mạnh, thành phố không có phó bí thư Mạnh, chẳng lẽ là phó bí thư tỉnh ủy Mạnh Chiêu Sơn.
Lý Nghị Trung nghĩ đến đây mà ngẩng đầu trợn mắt há mồm nhìn Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan cười nói:
- Đa tạ chú Khâu quan tâm, bác trai của tôi ăn uống rất ngon, ngủ đủ giấc, mỗi ngày ít nhất có nửa giơ đánh cầu lông, sức khỏe tốt.
- Ha ha, năm xưa tôi từ tỉnh ủy đi ra, may mà được bí thư Mạnh dạy bảo mới có được ngày hôm nay.
Khâu Đông nói.
- Ô!
Đám cán bộ từ huyện Nam Vân đến chợt ngây ra như phỗng, bọn họ coi như ngu ngốc cũng khó tưởng bác trai của Mạnh Thu Lan là phó bí thư tỉnh ủy quyền cao chức trọng.
Vương Học Bình thầm thở dài, trước đó hắn tưởng ông của Mạnh Thu Lan là phó bí thư, xem ra lại là bác trai, mà hắn cũng thấy Khâu Đông và Mạnh Thu Lan cố ý diễn trò song kiếm hợp bích.
Mục đích là gì tất nhiên không cần hỏi cũng biết, tất nhiên là vì tăng cường độ nặng của Mạnh Thu Lan trong mắt đám cán bộ huyện Nam Vân.
Không hỗ danh là cán bộ từ cơ quan lớn đi ra, biểu hiện của Mạnh Thu Lan thật sự làm Vương Học Bình mở rộng tầm mắt.
Chủ tịch huyện quyền cao chức trọng sẽ có thể đánh mạnh vào quyền uy của bí thư huyện ủy, đây chính là tình cảnh mà Vương Học Bình không muốn nhìn thấy nhất.
Dựa theo quy hoạch trước kia của Vương Học Bình, nếu Nghiêm Minh Cao leo lên bảo tọa quyền lực cao vời, như vậy sẽ có tác dụng rất lớn tới con đường làm quan của hắn.
Xét đến cùng thì căn cơ quyền lực của Vương Học Bình đều được xác lập trên quan hệ thân mật với Nghiêm Minh Cao.
Nếu nói rõ ràng thì dù là ai, nếu chỉ cần có cử động gây bất lợi cho bí thư Nghiêm, như vậy sẽ là địch của Vương Học Bình.
Đến bây giờ Vương Học Bình lo lắng nhất chính là Mạnh Thu Lan và Mã Tam Cao hợp lại với nhau, Mã Tam Cao chính là kẻ địch mạnh nhất và nguy hiểm nhất của bí thư Nghiêm ở huyện Nam Vân.
Mã Tam Cao này đa mưu túc trí và quen sử dụng chiêu độc, nếu hắn có liên hệ với một Mạnh Thu Lan có bối cảnh thâm sâu trên tỉnh ủy, Vương Học Bình sợ rằng rất khó làm gì được.
Lúc này Vương Học Bình chi là một vị thay mặt chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch, hắn không được kiêm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm khu kinh tế mới cũng vì sự liên hợp của Mã Tam Cao và Mạnh Thu Lan.
Sau đó bí thư Nghiêm đã từng gọi Vương Học Bình đến, cả hai cùng cẩn thận phân tích vài tình huống.
Bọn họ cho rằng đây có lẽ là một tín hiệu chính trị của Mạnh Thu Lan, nếu như Nghiêm Minh Cao ép nàng, nàng rất có thể sẽ ngã về phía Mã Tam Cao.
Đây cũng là nguyên nhân mà khi mở hội ý các bí thư và Nghiêm Minh Cao chọn phương án tạm thời nhẫn nại. Nếu hắn có thể đẩy một vị chủ tịch huyện với bối cảnh thâm sâu về phía kẻ địch của mình, đây là một biểu hiện không trưởng thành trong chính trị.
Tất nhiên tạm thời nhẫn nại cũng không có nghĩa là Nghiêm Minh Cao sợ Mạnh Thu Lan, hắn thân là chủ tịch với tư cách mạnh mẽ, bây giờ đang là bí thư huyện ủy, Nghiêm Minh Cao không những nắm quyền nhân sự, hơn nữa còn dựa vào Kim Hữu Công ở thành phố.
Quan trọng là nếu nói trên lý luận thì Nghiêm Minh Cao xem như một thành viên nòng cốt của phó chủ tịch thường vụ tỉnh Trung Hạ, là Hà Thượng Thanh.
Dù Mạnh Thu Lan không thấy rõ những mối quan hệ trên, nhưng bác trai của nàng là Mạnh Chiêu Sơn không thể không quan tâm đến cảm nhận của Hà Thượng Thanh.
Từ khi đến nhận công tác ở huyện Nam Vân thì Mạnh Thu Lan luôn quan tâm đến khu kinh tế mới, xem ra đó cũng là một tín hiệu chính trị uyển chuyển với bí thư Nghiêm Minh Cao, nàng đến để làm việc, không phải muốn cuốn vào trong quá trình tranh quyền đoạt vị.
Tình cảnh trên bàn rượu hôm nay thật sự làm cho Vương Học Bình thêm hiểu sâu về trí tuệ chính trị của Mạnh Thu Lan, nàng tuyệt đối không phải là đèn cạn dầu.
Vương Học Bình lại thầm cảm thấy may mắn, lần trước hắn có nhắc nhở bí thư Nghiêm về việc thành lập tổ lãnh đạo công tác kinh tế tài chính, đây tuyệt đối là một chiêu thức tuyệt diệu để chế địch.
Trên bàn tiệc, vài vị phó chủ nhiệm khu thường trú liên tục thi nhau chúc rượu Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan thật sự có tửu lượng tốt, nàng liên tục uống bốn ly mà vẫn như thường.
Chủ nhiệm phòng kinh tế huyện Lý Nghị Trung dùng hai tay nâng ly rượu, hắn cười nói với Mạnh Thu Lan.
- Chủ tịch Mạnh, tôi đại biểu cho các đồng chí kính chị một ly.
Lý Nghị Trung nói năng rất khéo, ánh mắt Mạnh Thu Lan chợt lóe lên, nàng cười nói:
- Cảm tạ các đồng chí phòng kinh tế đã ra sức giúp đỡ công tác của tôi.
Mạnh Thu Lan trả lời rất khéo léo.
Vương Học Bình duỗi đũa gắp một khối măng bỏ vào miệng chậm rãi nhai nuốt, trong đầu chợt có một ý nghĩ, Lý Nghị Trung tuy thích đùa giỡn dối trá, lại cố ý lập lời, nhưng hai bên thầm có thiện ý với nhau lại chính là sự thật.
Nếu Mạnh Thu Lan cố ý sắp xếp thì thật sự khó thể xem thường.
Vương Học Bình nuốt khối măng, trong lúc vô tình lại phát hiện Mạnh Thu Lan quét ánh mắt sắc bén qua mặt mình.
Vương Học Bình khẽ cụp mắt giả vờ như không biết, nhưng trong đầu có chút buồn bực, cũng không nâng ly chúc rượu.
Khi thấy Vương Học Bình ngồi bất động thì những cán bộ phòng ban khác trong huyện cũng không đi theo sau lưng Lý Nghị Trung, không chủ động mời rượu với Mạnh Thu Lan.
Một tiệc rượu nho nhỏ lại biến tướng thành nơi bày tỏ thái độ và lập trường chính trị, điều này thật sự làm cho Mạnh Thu Lan bất ngờ.
Lý Nghị Trung nắm bắt cơ hội làm cho Mạnh Thu Lan thỏa mãn, nhưng đám cán bộ còn lại thì học theo Vương Học Bình, không chen lời.
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt không vui nhìn Vương Học Bình, thầm nghĩ khó trách người ta nói Vương Học Bình đi theo Nghiêm Minh Cao và cực kỳ mưu trí, xem ra lời này quả nhiên là thật.
Vương Học Bình không hy vọng chống lại Mạnh Thu Lan, nhưng đứng trên lập trường chính trị thì hắn tuyệt đối không muốn nhìn từng quân bài domino ngã xuống.
Sau khi đợi đám người khối chính quyền tỉnh náo loạn xong, Vương Học Bình lúc này mới đứng lên nâng ly nói:
- Chủ tịch Mạnh, chị cũng khổ cực rồi.
Một câu nói của Vương Học Bình làm cho Mạnh Thu Lan hiểu được, Vương Học Bình đã hiểu những bố trí âm thầm của nàng.
Gương mặt Mạnh Thu Lan có hơi đỏ, cũng may vì uống khá nhiều rượu mà có sẵn màu hồng, vì thế dễ dàng che giấu.
Vương Học Bình bắt đầu làm cho đám cán bộ còn lại lục tục theo sau, cũng liên tục mời rượu Mạnh Thu Lan.
Sau khi dùng cơm xong thì Khâu Đông sắp xếp một sàn nhảy nho nhỏ, Mạnh Thu Lan cũng không từ chối, nàng gật đầu đồng ý.
Vì Mạnh Thu Lan là chủ tịch huyện, người nơi đây ngoài Khâu Đông, căn bản đám cán bộ huyện Nam Vân không ai dám nhảy với nàng.
Vương Học Bình ngồi ở vị trí của mình, hắn lợi dụng ánh đèn hơi tối mà thầmm quan sát tình huống của nàng.
Khi Vương Học Bình thấy chân trái của Mạnh Thu Lan thỉnh thoảng lại đong đưa theo nhịp nhạc, trong lòng không khỏi khẽ động.
Vương Học Bình đứng lên trước mắt bao người, hắn đi đến bên cạnh Mạnh Thu Lan rồi mỉm cười nói:
- Nữ sĩ xinh đẹp, xin hỏi có thể mời chị nhảy một bản hay không?
Mạnh Thu Lan nhíu mày rồi lại giãn ra, nàng chợt đứng lên cho Vương Học Bình nắm lấy bàn tay nhỏ của mình trước ánh mắt khó tưởng của mọi người, sau đó cả hai đi vào trong sàn nhảy.
Vương Học Bình thầm cảm thấy buồn cười, hắn nắm bắt cơ hội rất chính xác, nếu như ở huyện Nam Vân thì Mạnh Thu Lan rất có thể sẽ mượn lý do cơ thể không khỏe mà từ chối Vương Học Bình.
Nhưng bây giờ đang ở trong khu vực của người ta, nơi đây không chỉ có cán bộ huyện Nam Vân, còn có lãnh đạo và nhân viên công tác của khu thường trú khối chính quyền tỉnh, Mạnh Thu Lan nhất định phải quan tâm đến vấn đề phong độ.
Tiếng nhạc du dương vang lên, Vương Học Bình khẽ đưa tay khoác lên lưng Mạnh Thu Lan, ngón tay mẫn cảm của hắn chợt phát hiện vòng eo của nàng khẽ run.
Với kinh nghiệm và phán đoán của Vương Học Bình, sở dĩ xuất hiện hình huống này cũng vì Mạnh Thu Lan chưa quá thích ứng, rõ ràng đã lâu chưa từng khiêu vũ.
Một bản nhạc vang lên với nhịp điệu và tiết tấu sống động, âm thanh giọng hát lại trầm ấm và tràn đầy cảm xúc, điều này làm cho người nghe cảm thấy mùa xuân như về đến khắp đất trời.
Trong lúc nhảy, Vương Học Bình kinh dị phát hiện sống lưng của Mạnh Thu Lan là thẳng tắp, gò má xinh đẹp luôn bảo trì khoảng cách hai mươi phân trước mặt Vương Học Bình.
Vương Học Bình thầm buồn cười, khiêu vũ mà cứ làm như chịu tội.
Ngay sau đó Vương Học Bình cũng đắm mình vào trong âm nhạc, hắn nhảy theo vũ khúc, giai điệu phập phồng, càng nhảy càng nhanh. Thân thể xinh đẹp của Mạnh Thu Lan cũng dần buông lỏng, cũng vùi đầu vào trong vũ khúc.
Hai người liên tục xoay chuyển, phối hợp dần ăn ý, hai bên khi thì nghiêng, lắc lư, quay người, có thể nói tạo ra đủ hình tượng duyên dáng, cũng có vài tư thế rất hoàn mỹ.
Trong lúc múa, một mùi hương thấm đẫm ruột gan phóng vào trong mũi, Vương Học Bình thầm có chút rung động, tầm mắt của hắn nhanh chóng đảo qua gò má của Mạnh Thu Lan, bây giờ khảng cách giữa hai người đã vô tình kéo lại khá gần.
- Ôi.
Vương Học Bình kêu thảm một tiếng, hắn vấp chân và lập tức giảm nhịp chân, mà Mạnh Thu Lan cũng không kịp đề phòng, nàng hầu như muốn đâm sầm vào hắn.
Trong lúc bối rối thì Mạnh Thu Lan cố gắng tránh đi sự tiếp xúc thân mật, nhưng không ngờ bờ môi anh đào của nàng lại khẽ lướt qua chóp mũi của Vương Học Bình, để lại một dấu son đỏ tươi.
/435
|