Đám chuyên gia chống ô nhiễm chạy đến huyện Nam Vân, Vương Học Bình không muốn trước khi các chuyên gia cho ra báo cáo và kinh động Mạnh Thu Lan, vì vậy hắn không tự ra mặt mà sắp xếp cho Cổ Văn Cường cùng đi.
Còn vấn đề công bố với bên ngoài, khu quy hoạch nói đây là đoàn giáo sư tiến sĩ từ các trường đại học xuống với mục đích xem xét phương hướng phát triển tiếp theo của khu quy hoạch, coi như che mắt người khác.
Về phương diện kỹ thuật, cũng có vài tin tức nói với bên ngoài, đó chính là cho nhóm chuyên gia đi thăm dò tình huống của khu quy hoạch, sau đó cho bọn họ đưa ra báo cáo khách quan.
Vương Học Bình hiểu rất rõ, vấn đề khó khăn chính là khi hắn ra mặt đối phó với kế hoạch của Mạnh Thu Lan, khi đó Mã Tam Cao cũng sẽ hành động.
Nếu không lấp đầy chỗ trống như vậy thì sẽ không phải là Mã Tam Cao.
Dưới tình huống như vậy Vương Học Bình dù dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng thấy Mạnh Thu Lan rơi vào tình cảnh thế đơn lực bạc sẽ liên minh với Mã Tam Cao, cùng chống lại bí thư Nghiêm.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì thân phận khác biệt, chỉ cần Vương Học Bình đứng ra công khai phản đối kế hoạch kêu gọi đầu tư của Mạnh Thu Lan, nàng sẽ cho ràng Vương Học Bình được Nghiêm Minh Cao âm thầm sai bảo.
Nếu chủ tịch trông nom túi tiền của cả huyện mà liên minh với phó bí thư đoàn thể, như vậy sẽ tạo nên lực uy hiếp khổng lồ với quyền uy của bí thư Nghiêm, đây là sự việc mà Vương Học Bình thật sự khó thể tha thứ.
Nếu nói về phương diện khác, Mạnh Thu Lan là cán bộ hàng không, dù nàng có thật sự mạnh mẽ cũng vì chưa quen thuộc tình huống mà khó thể vùng lên, sẽ bị bí thư Nghiêm quản chế.
Mã Tam Cao lại là cán bộ từ bản địa đi lên, từ thôn xóm đến huyện ủy, coi như phát triển vài chục năm, quan hệ trải rộng khắp huyện. Nói cách khác, nếu không nắm bắt Mã Tam Cao, như vậy trong huyện sẽ vĩnh viễn không yên tĩnh.
Nhưng Mã Tam Cao không ham tài chẳng háo sắc, Vương Học Bình thật sự cảm thấy khó khăn với vấn đề này.
Vương Học Bình ngồi tê mông trên ghế, hắn thầm nghĩ, nếu Lưu Hổ cung cấp vài tin tức hữu dụng, như vậy sẽ rất tốt.
Đúng lúc này đồn trưởng Trương trại tạm giam điện thoại đến, hắn nói:
- Chủ nhiệm Vương, tên Lưu Hổ kia nói đã nghĩ thông, hy vọng có thể được gặp anh.
Khóe miệng Vương Học Bình khẽ nhếch lên, hắn thầm nghĩ, anh bạn Lưu Hổ cuối cùng cũng khuất phục, tin tức này quá tốt.
- Ha ha, đồn trưởng Trương, đến tôi sau khi tan tầm tôi mới đến được.
Sau khi hẹn thời gian với đồn trưởng Trương, Vương Học Bình khẽ đặt điện thoại xuống, hắn thầm nghĩ, vẫn là câu nói kia rất tốt, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Buổi chiều, sau khi tan việc, Vương Học Bình leo lên xe chạy đến trại tạm giam, đồn trưởng Trương đang đứng trước phòng trực ban, khi thấy xe của Vương Học Bình đi đến thì hắn đi ra đón chào với gương mặt tươi như hoa.
- Đồn trưởng Trương, vài ngày không cùng tụt tập với anh, tối nay xem như tôi mời khách, sẽ gọi cả cục trưởng Liễu đến, chúng ta vui say một bữa.
Vương Học Bình nắm tay đồn trưởng Trương rồi cười nói ra ý nghĩ của mình.
Đồn trưởng Trương nở nụ cười sáng lạn, hắn cười ha hả:
- Kết giao với Học Bình thật sự bớt lo rất nhiều chuyện.
Dưới sự quan sát của đám cảnh sát vác súng trên vai, Vương Học Bình và đồn trưởng Trương đi vào trại tạm giam.
Vương Học Bình được mời vào phòng làm việc của đồn trưởng Trương, sau đó Lưu Hổ được cạo đầu bóng láng cúi đầu chậm rãi đi đến.
- Ngồi đi, hút điếu thuốc lấy tinh thần.
Vương Học Bình đặt gói Trung Hoa xuống mặt bàn trước mặt Lưu Hổ.
Lưu Hổ cũng không nhiều lời, hắn rút điếu thuốc nhét vào miệng rồi run rẩy bật lửa, vài lần mà vẫn chưa xong.
Vương Học Bình khẽ thở dài, Lưu đại thiếu gia từng một thời vùng vẫy đã luân lạc đến mức thế này, thật sự làm cho người ta bóp cổ tay thở dài.
- Đừng gấp, tôi mang đến hai gói, cứ chậm rãi hút.
Vương Học Bình cười tỏ ý Lưu Hổ không nên gấp, vấn đề về thuốc rất dễ giải quyết.
Hai mắt Lưu Hổ tỏa sáng, hắn rất nghiện thuốc, khi chưa bị bắt giam còn hút cả hai gói một ngày, sau khi bị bắt giam thì khi nghiện thuốc chỉ có thể ngáp lên ngáp xuống, nuốt nước miếng mà cảm thấy khó chịu.
Lưu Hổ tham lam hút vào vài hơi thuốc Trung Hoa, hắn ngẩng đầu nhìn Vương Học Bình rồi cầu khẩn nói:
- Tôi rất nghiện thuốc, vào chỗ này cũng không có yêu cầu gì cao, anh có thể cho tôi mỗi ngày một gói thuốc được không?
Khi thấy Vương Học Bình trầm ngâm thì Lưu Hổ vội vàng nói:
- Ba ngày một gói cũng được.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ sắp xếp cho anh mỗi ngày một gói, nhưng không phải là Trung Hoa, chỉ có thể là Hồng Tháp Sơn.
Lưu Hổ liên tục gật đầu vui mừng, hắn cảm kích nói:
- Rất đa tạ anh, rất đa tạ anh.
Vương Học Bình cười nói:
- Vài tháng sau anh sẽ đi đến một nơi khác, ở riêng một phòng, vấn đề đọc sách xem báo cũng không là gì.
Lưu Hổ nghe rõ ám hiệu của Vương Học Bình, hắn biết rõ thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, nếu muốn được hưởng lợi thì chỉ có thể nghiêng về phía Vương Học Bình. Lưu Hổ khôngcó ý nghĩ cúi đầu với Vương Học Bình, nhưng hắn nhập vào trong phòng giam mười mấy người ở chung, hương vị bi thảm trong đó đã được hắn hưởng thụ đủ.
Lưu Hổ chỉ có thể là một tiểu đệ chạy việc, không làm tốt công tác sẽ bị đánh chửi, nhưng thật sự không dám lộ ra. Đến tối hắn chỉ có thể ngủ bên cạnh khu vực vệ sinh, hương vị tanh tưởi thật sự khó thể làm cho bất kỳ kẻ nào chịu được, chỉ cần nghĩ đến là muốn nôn mửa.
- Chủ...Chủ nhiệm Vương, anh Vương, lần này tôi rơi vào trong tay Mã Tam Cao, nếu không phải hắn xúi giục thì tôi cũng không dám chống lại anh.
Lưu Hổ chần chừ một lúc, cuối cùng hắn cũng lựa chọn cách xưng hô "anh Vương".
Vương Học Bình đã nhận ra sự biến hóa về tâm tính của Lưu Hổ, thật ra hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.
- Ha ha, biết sai là tốt, sẽ là đồng chí tốt, anh giới thiệu cho tôi biết về tập quán sinh hoạt của anh Mã, càng cẩn thận càng tốt, tốt nhất là đừng có gì sai.
Vương Học Bình thầm cảnh cáo Lưu Hổ, tỏ ý là đừng nên đùa giỡn, nếu không hậu quả khó tưởng.
- Lần này tôi gặp chuyện không may cũng là nhất thời hồ đồ, đem hết tiền của mình ném ra, Lưu gia cũng không đáng một đồng.
Lưu Hổ hít vào một hơi thuốc, bắt đầu sám hối về hành trình của mình.
Vương Học Bình thầm buồn cười, hắn thầm cảm thấy đáng tiếc cho cha con Lưu Hổ, thật sự sự việc đã xảy ra, kết cục tốt nhất chính là chấp nhận rủi ro để bảo toàn sự tự do.
Đáng tiếc là cha con Lưu Hổ lại chọn con đường chết, quyết định mang tiền bỏ đi, thật sự phải dính vào vòng lao lý.
Vương Học Bình nhấp một ngụm trà cẩn thận nghe Lưu Hổ nói về chuyện cũ bi thảm của mình, tuy rất dài dòng nhưng hắn vẫn rất kiên nhẫn.
Lưu Hổ bị giam giữ trong trại, không có người để nói chuyện giải tỏa, có thể thấy khổ sở cỡ nào.
Vương Học Bình cũng vui vẻ khi làm một người nghe, Lưu Hổ càng nói càng nhiều, vì vậy hắn có thể hiểu nhiều hơn về Mã Tam Cao.
- Anh Vương, lần này thật ra tôi đã sai khi uy hiếp Mã Tam Cao, hắn và giám đốc ngân hàng nông nghiệp huyện có vài tin đồn nhưng thật ra chưa từng có gì được chứng thực, nếu không tôi cũng không bị hại thảm như vậy... ....
Lưu Hổ hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn Vương Học Bình để tiếp tục than thở.
Vương Học Bình thầm nghĩ, lá gan của Lưu Hổ thật sự không nhỏ, vào đúng thời điểm quan trọng lại dám uy hiếp Mã Tam Cao, khó trách bị hại thảm thế này.
Lưu Hổ năm xưa có thể lợi dụng bí mật của Khuê Thiết Hồng mà chỉ mất vài năm để biến thành một đại vương trong nước, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.
Nếu không phải có một đại khắc tinh như Vương Học Bình vượt lên chặn cổ tài phú của Lưu Hổ, như vậy biết đâu tương lai sẽ khác?
Lưu Hổ cảm thấy Vương Học Bình bình tĩnh nghe mình kể chuyện cũ, không biểu hiện mất kiên nhẫn thì trong lòng thầm thở ra. Tiểu Vương này quá phong độ, hoàn toàn không có vẻ ngạo mạn.
- Anh Mã thật ra cũng có nhược điểm, tuy không tham tài không háo sắc nhưng rất mê tín.
- Khi tôi cùng ở cùng với Mã Tam Cao, đã nhiều lần cùng hắn lên chùa thắp hương. Điều này còn chưa tính, Mã Tam Cao còn có quan hệ rất tốt với một thầy tướng số, hình như tên là Cao Thiết Chủy, mỗi tháng hầu như Mã Tam Cao đều đến gặp Cao Thiết Chủy, thậm chí có nhiều chuyện mà Cao Thiết Chủy nói gì nghe nấy, rất ít khi không thuận theo.
Lưu Hổ lúc này chính thức vạch trần những bí ẩn cá nhân của Mã Tam Cao.
Vương Học Bình không có bất kỳ biểu hiện dư thừa nào, nhưng trong lòng cảm thấy không tệ, hắn tìm được nhược điểm mê tính của Mã Tam Cao, như vậy coi như sẽ dễ làm hơn, có nhiều thứ đã có thể bắt đầu.
Vương Học Bình đứng lên phá lệ rót cho Lưu Hổ một ly nước, hắn đưa đến tay Vương Học Bình rồi cười nói:
- Uống miếng nước đi, chúng ta cũng không vội, chậm rãi trò chuyện, biết đâu anh sẽ nhớ ra nhiều thứ khác. Anh sở dĩ rơi vào tình cảnh hôm nay chỉ có nguyên nhân là vì Mã Tam Cao, ha ha, nếu Mã Tam Cao cũng tiến vào đây, anh thấy thế nào?
Vương Học Bình thấy Lưu Hổ có hận ý với Mã Tam Cao, vì vậy lúc này hắn bắt đầu thả mồi.
Lưu Hổ chợt cảm thấy hai mắt sáng ngời, hắn vội vàng nói:
- Nếu có cơ hội tôi sẽ không nói hai lời, trực tiếp ra sức giúp đỡ.
Vương Học Bình khoát tay cười nói:
- Đừng vội, anh nghĩ lại xem có gì đó nhỏ nhặt còn bỏ sót hay không? Tôi cần tất cả chi tiết.
Vương Học Bình đưa đồng hồ lên nhìn giờ, cũng không còn sớm nữa, hắn đi đến cửa phòng nói vài lời với bốn tên cảnh sát, để bọn họ tìm đồn trưởng Trương đến.
Đồn trưởng Trương cũng ở gần đó, hắn nghe nói Vương Học Bình muốn tìm mình thì một phút sau đã xuất hiện trước cửa phòng, hắn cười nói:
- Xong rồi sao?
- À, tạm thời đã xong, bây giờ cần nhờ anh một việc, phiền anh đưa giấy bút cho Lưu Hổ, để anh ấy ghi nguyện vọng và hồi ức.
Vương Học Bình cười đưa ra yêu cầu với đồn trưởng Trương.
Đồn trưởng Trương mỉm cười:
- Cũng không có gì, cậu cứ yên tâm.
- Đồn trưởng Trương, anh phải chú ý, khi đưa giấy bút cho anh ta phải phái người trông coi thật chặt chẽ, đừng để xảy ra bất kỳ phiền toái nào.
Đồn trưởng Trương nghe xong lời nhắc nhở của Vương Học Bình thì cười hiểu ý:
- Cậu coi như suy nghĩ chu đáo.
Khi tiễn Vương Học Bình ra khỏi cửa, đồn trưởng Trương thầm nghĩ, Tiểu Vương này biết làm người, coi như kết quả không tệ.
Còn vấn đề công bố với bên ngoài, khu quy hoạch nói đây là đoàn giáo sư tiến sĩ từ các trường đại học xuống với mục đích xem xét phương hướng phát triển tiếp theo của khu quy hoạch, coi như che mắt người khác.
Về phương diện kỹ thuật, cũng có vài tin tức nói với bên ngoài, đó chính là cho nhóm chuyên gia đi thăm dò tình huống của khu quy hoạch, sau đó cho bọn họ đưa ra báo cáo khách quan.
Vương Học Bình hiểu rất rõ, vấn đề khó khăn chính là khi hắn ra mặt đối phó với kế hoạch của Mạnh Thu Lan, khi đó Mã Tam Cao cũng sẽ hành động.
Nếu không lấp đầy chỗ trống như vậy thì sẽ không phải là Mã Tam Cao.
Dưới tình huống như vậy Vương Học Bình dù dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng thấy Mạnh Thu Lan rơi vào tình cảnh thế đơn lực bạc sẽ liên minh với Mã Tam Cao, cùng chống lại bí thư Nghiêm.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì thân phận khác biệt, chỉ cần Vương Học Bình đứng ra công khai phản đối kế hoạch kêu gọi đầu tư của Mạnh Thu Lan, nàng sẽ cho ràng Vương Học Bình được Nghiêm Minh Cao âm thầm sai bảo.
Nếu chủ tịch trông nom túi tiền của cả huyện mà liên minh với phó bí thư đoàn thể, như vậy sẽ tạo nên lực uy hiếp khổng lồ với quyền uy của bí thư Nghiêm, đây là sự việc mà Vương Học Bình thật sự khó thể tha thứ.
Nếu nói về phương diện khác, Mạnh Thu Lan là cán bộ hàng không, dù nàng có thật sự mạnh mẽ cũng vì chưa quen thuộc tình huống mà khó thể vùng lên, sẽ bị bí thư Nghiêm quản chế.
Mã Tam Cao lại là cán bộ từ bản địa đi lên, từ thôn xóm đến huyện ủy, coi như phát triển vài chục năm, quan hệ trải rộng khắp huyện. Nói cách khác, nếu không nắm bắt Mã Tam Cao, như vậy trong huyện sẽ vĩnh viễn không yên tĩnh.
Nhưng Mã Tam Cao không ham tài chẳng háo sắc, Vương Học Bình thật sự cảm thấy khó khăn với vấn đề này.
Vương Học Bình ngồi tê mông trên ghế, hắn thầm nghĩ, nếu Lưu Hổ cung cấp vài tin tức hữu dụng, như vậy sẽ rất tốt.
Đúng lúc này đồn trưởng Trương trại tạm giam điện thoại đến, hắn nói:
- Chủ nhiệm Vương, tên Lưu Hổ kia nói đã nghĩ thông, hy vọng có thể được gặp anh.
Khóe miệng Vương Học Bình khẽ nhếch lên, hắn thầm nghĩ, anh bạn Lưu Hổ cuối cùng cũng khuất phục, tin tức này quá tốt.
- Ha ha, đồn trưởng Trương, đến tôi sau khi tan tầm tôi mới đến được.
Sau khi hẹn thời gian với đồn trưởng Trương, Vương Học Bình khẽ đặt điện thoại xuống, hắn thầm nghĩ, vẫn là câu nói kia rất tốt, người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Buổi chiều, sau khi tan việc, Vương Học Bình leo lên xe chạy đến trại tạm giam, đồn trưởng Trương đang đứng trước phòng trực ban, khi thấy xe của Vương Học Bình đi đến thì hắn đi ra đón chào với gương mặt tươi như hoa.
- Đồn trưởng Trương, vài ngày không cùng tụt tập với anh, tối nay xem như tôi mời khách, sẽ gọi cả cục trưởng Liễu đến, chúng ta vui say một bữa.
Vương Học Bình nắm tay đồn trưởng Trương rồi cười nói ra ý nghĩ của mình.
Đồn trưởng Trương nở nụ cười sáng lạn, hắn cười ha hả:
- Kết giao với Học Bình thật sự bớt lo rất nhiều chuyện.
Dưới sự quan sát của đám cảnh sát vác súng trên vai, Vương Học Bình và đồn trưởng Trương đi vào trại tạm giam.
Vương Học Bình được mời vào phòng làm việc của đồn trưởng Trương, sau đó Lưu Hổ được cạo đầu bóng láng cúi đầu chậm rãi đi đến.
- Ngồi đi, hút điếu thuốc lấy tinh thần.
Vương Học Bình đặt gói Trung Hoa xuống mặt bàn trước mặt Lưu Hổ.
Lưu Hổ cũng không nhiều lời, hắn rút điếu thuốc nhét vào miệng rồi run rẩy bật lửa, vài lần mà vẫn chưa xong.
Vương Học Bình khẽ thở dài, Lưu đại thiếu gia từng một thời vùng vẫy đã luân lạc đến mức thế này, thật sự làm cho người ta bóp cổ tay thở dài.
- Đừng gấp, tôi mang đến hai gói, cứ chậm rãi hút.
Vương Học Bình cười tỏ ý Lưu Hổ không nên gấp, vấn đề về thuốc rất dễ giải quyết.
Hai mắt Lưu Hổ tỏa sáng, hắn rất nghiện thuốc, khi chưa bị bắt giam còn hút cả hai gói một ngày, sau khi bị bắt giam thì khi nghiện thuốc chỉ có thể ngáp lên ngáp xuống, nuốt nước miếng mà cảm thấy khó chịu.
Lưu Hổ tham lam hút vào vài hơi thuốc Trung Hoa, hắn ngẩng đầu nhìn Vương Học Bình rồi cầu khẩn nói:
- Tôi rất nghiện thuốc, vào chỗ này cũng không có yêu cầu gì cao, anh có thể cho tôi mỗi ngày một gói thuốc được không?
Khi thấy Vương Học Bình trầm ngâm thì Lưu Hổ vội vàng nói:
- Ba ngày một gói cũng được.
Vương Học Bình mỉm cười:
- Đây chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ, tôi sẽ sắp xếp cho anh mỗi ngày một gói, nhưng không phải là Trung Hoa, chỉ có thể là Hồng Tháp Sơn.
Lưu Hổ liên tục gật đầu vui mừng, hắn cảm kích nói:
- Rất đa tạ anh, rất đa tạ anh.
Vương Học Bình cười nói:
- Vài tháng sau anh sẽ đi đến một nơi khác, ở riêng một phòng, vấn đề đọc sách xem báo cũng không là gì.
Lưu Hổ nghe rõ ám hiệu của Vương Học Bình, hắn biết rõ thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, nếu muốn được hưởng lợi thì chỉ có thể nghiêng về phía Vương Học Bình. Lưu Hổ khôngcó ý nghĩ cúi đầu với Vương Học Bình, nhưng hắn nhập vào trong phòng giam mười mấy người ở chung, hương vị bi thảm trong đó đã được hắn hưởng thụ đủ.
Lưu Hổ chỉ có thể là một tiểu đệ chạy việc, không làm tốt công tác sẽ bị đánh chửi, nhưng thật sự không dám lộ ra. Đến tối hắn chỉ có thể ngủ bên cạnh khu vực vệ sinh, hương vị tanh tưởi thật sự khó thể làm cho bất kỳ kẻ nào chịu được, chỉ cần nghĩ đến là muốn nôn mửa.
- Chủ...Chủ nhiệm Vương, anh Vương, lần này tôi rơi vào trong tay Mã Tam Cao, nếu không phải hắn xúi giục thì tôi cũng không dám chống lại anh.
Lưu Hổ chần chừ một lúc, cuối cùng hắn cũng lựa chọn cách xưng hô "anh Vương".
Vương Học Bình đã nhận ra sự biến hóa về tâm tính của Lưu Hổ, thật ra hắn cũng vui vẻ tiếp nhận.
- Ha ha, biết sai là tốt, sẽ là đồng chí tốt, anh giới thiệu cho tôi biết về tập quán sinh hoạt của anh Mã, càng cẩn thận càng tốt, tốt nhất là đừng có gì sai.
Vương Học Bình thầm cảnh cáo Lưu Hổ, tỏ ý là đừng nên đùa giỡn, nếu không hậu quả khó tưởng.
- Lần này tôi gặp chuyện không may cũng là nhất thời hồ đồ, đem hết tiền của mình ném ra, Lưu gia cũng không đáng một đồng.
Lưu Hổ hít vào một hơi thuốc, bắt đầu sám hối về hành trình của mình.
Vương Học Bình thầm buồn cười, hắn thầm cảm thấy đáng tiếc cho cha con Lưu Hổ, thật sự sự việc đã xảy ra, kết cục tốt nhất chính là chấp nhận rủi ro để bảo toàn sự tự do.
Đáng tiếc là cha con Lưu Hổ lại chọn con đường chết, quyết định mang tiền bỏ đi, thật sự phải dính vào vòng lao lý.
Vương Học Bình nhấp một ngụm trà cẩn thận nghe Lưu Hổ nói về chuyện cũ bi thảm của mình, tuy rất dài dòng nhưng hắn vẫn rất kiên nhẫn.
Lưu Hổ bị giam giữ trong trại, không có người để nói chuyện giải tỏa, có thể thấy khổ sở cỡ nào.
Vương Học Bình cũng vui vẻ khi làm một người nghe, Lưu Hổ càng nói càng nhiều, vì vậy hắn có thể hiểu nhiều hơn về Mã Tam Cao.
- Anh Vương, lần này thật ra tôi đã sai khi uy hiếp Mã Tam Cao, hắn và giám đốc ngân hàng nông nghiệp huyện có vài tin đồn nhưng thật ra chưa từng có gì được chứng thực, nếu không tôi cũng không bị hại thảm như vậy... ....
Lưu Hổ hít vào một hơi thật sâu rồi nhìn Vương Học Bình để tiếp tục than thở.
Vương Học Bình thầm nghĩ, lá gan của Lưu Hổ thật sự không nhỏ, vào đúng thời điểm quan trọng lại dám uy hiếp Mã Tam Cao, khó trách bị hại thảm thế này.
Lưu Hổ năm xưa có thể lợi dụng bí mật của Khuê Thiết Hồng mà chỉ mất vài năm để biến thành một đại vương trong nước, tuyệt đối không phải chỉ là hư danh.
Nếu không phải có một đại khắc tinh như Vương Học Bình vượt lên chặn cổ tài phú của Lưu Hổ, như vậy biết đâu tương lai sẽ khác?
Lưu Hổ cảm thấy Vương Học Bình bình tĩnh nghe mình kể chuyện cũ, không biểu hiện mất kiên nhẫn thì trong lòng thầm thở ra. Tiểu Vương này quá phong độ, hoàn toàn không có vẻ ngạo mạn.
- Anh Mã thật ra cũng có nhược điểm, tuy không tham tài không háo sắc nhưng rất mê tín.
- Khi tôi cùng ở cùng với Mã Tam Cao, đã nhiều lần cùng hắn lên chùa thắp hương. Điều này còn chưa tính, Mã Tam Cao còn có quan hệ rất tốt với một thầy tướng số, hình như tên là Cao Thiết Chủy, mỗi tháng hầu như Mã Tam Cao đều đến gặp Cao Thiết Chủy, thậm chí có nhiều chuyện mà Cao Thiết Chủy nói gì nghe nấy, rất ít khi không thuận theo.
Lưu Hổ lúc này chính thức vạch trần những bí ẩn cá nhân của Mã Tam Cao.
Vương Học Bình không có bất kỳ biểu hiện dư thừa nào, nhưng trong lòng cảm thấy không tệ, hắn tìm được nhược điểm mê tính của Mã Tam Cao, như vậy coi như sẽ dễ làm hơn, có nhiều thứ đã có thể bắt đầu.
Vương Học Bình đứng lên phá lệ rót cho Lưu Hổ một ly nước, hắn đưa đến tay Vương Học Bình rồi cười nói:
- Uống miếng nước đi, chúng ta cũng không vội, chậm rãi trò chuyện, biết đâu anh sẽ nhớ ra nhiều thứ khác. Anh sở dĩ rơi vào tình cảnh hôm nay chỉ có nguyên nhân là vì Mã Tam Cao, ha ha, nếu Mã Tam Cao cũng tiến vào đây, anh thấy thế nào?
Vương Học Bình thấy Lưu Hổ có hận ý với Mã Tam Cao, vì vậy lúc này hắn bắt đầu thả mồi.
Lưu Hổ chợt cảm thấy hai mắt sáng ngời, hắn vội vàng nói:
- Nếu có cơ hội tôi sẽ không nói hai lời, trực tiếp ra sức giúp đỡ.
Vương Học Bình khoát tay cười nói:
- Đừng vội, anh nghĩ lại xem có gì đó nhỏ nhặt còn bỏ sót hay không? Tôi cần tất cả chi tiết.
Vương Học Bình đưa đồng hồ lên nhìn giờ, cũng không còn sớm nữa, hắn đi đến cửa phòng nói vài lời với bốn tên cảnh sát, để bọn họ tìm đồn trưởng Trương đến.
Đồn trưởng Trương cũng ở gần đó, hắn nghe nói Vương Học Bình muốn tìm mình thì một phút sau đã xuất hiện trước cửa phòng, hắn cười nói:
- Xong rồi sao?
- À, tạm thời đã xong, bây giờ cần nhờ anh một việc, phiền anh đưa giấy bút cho Lưu Hổ, để anh ấy ghi nguyện vọng và hồi ức.
Vương Học Bình cười đưa ra yêu cầu với đồn trưởng Trương.
Đồn trưởng Trương mỉm cười:
- Cũng không có gì, cậu cứ yên tâm.
- Đồn trưởng Trương, anh phải chú ý, khi đưa giấy bút cho anh ta phải phái người trông coi thật chặt chẽ, đừng để xảy ra bất kỳ phiền toái nào.
Đồn trưởng Trương nghe xong lời nhắc nhở của Vương Học Bình thì cười hiểu ý:
- Cậu coi như suy nghĩ chu đáo.
Khi tiễn Vương Học Bình ra khỏi cửa, đồn trưởng Trương thầm nghĩ, Tiểu Vương này biết làm người, coi như kết quả không tệ.
/435
|