Vương Học Bình phê duyệt văn kiện, hắn đứng lên đi đến giữa phòng, cảm thấy cánh tay mệt mỏi. Hắn là người thường kỳ ngồi trong cơ quan, vì vậy xương cổ và xương thắt lưng cũng có chút vấn đề, phải thường xuyên hoạt động mới tránh khỏi những vấn đề lớn hơn.
- Tút, tút, tút... ....
Chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn chợt đổ chuông dồn dập, Vương Học Bình đi đến bên cạnh nhấc lên.
- Ngay cả tôi cậu cũng quên rồi sao?
Cao Thành Thu ở đầu dây bên kia cố ý hạ giọng, cố tình trêu chọc Vương Học Bình.
- Ha ha, anh Cao cũng đừng quá trêu đùa, giọng nói của anh sao tôi không nghe ra được chứ?
Lúc này Cao Thành Thu điện thoại đến, Vương Học Bình không khỏi mỉm cười, xem ra chuyện đến thăm chúc tết là hoàn toàn có thể.
- Ha ha, Cậu Vương, lãnh đạo nói tôi thông báo với câu, mai lên thành phố một chuyến.
Cao Thành Thu đi thẳng vào vấn đề.
Vương Học Bình thầm nghĩ, lần này tin tức đến thăm hỏi đến hơi trễ, nhưng cuối cùng cũng có tin tức chính xác.
Sắp đến cửa ải cuối năm, tất cả các cán bộ trong huyện đều đã sớm chuần bị quà tết, mua đủ thứ hàng, mang theo đủ loại rượu ngon, thuốc thơm, đưa lên thành phố và tỉnh ủy, nương theo danh nghĩa chúc tết để thắp hương bái phật.
Chuyện chúc tế của khu quy hoạch được Vương Học Bình vung tay giao cho Tiết Văn và Cổ Văn Cường đi thu xếp, hắn không muốn chộn rộn đến hoạt động biến tướng đút lót này.
Trước đó Vương Học Bình hỗ trợ Kim Hữu Công thuận lợi đánh ngã Sử Phương, Vương Học Bình vốn đã có cơ hội đến làm khách ở nhà chủ tịch Kim.
Nhưng điều không trùng hợp chính là Kim Hữu Công vừa nhận chức chủ tịch chính thức, một thời gian sau đó quá bận rộn, vì vậy mà quên mất.
Sắp đến cửa ải cuối năm, Kim Hữu Công đi lên tỉnh chúc tết, Cao Thành Thu thấy thời cơ thích hợp, vì vậy nói thay cho Vương Học Bình, cuối cùng khơi gợi ký ức của lãnh đạo.
- Anh Cao, đi đến chúc tết nhà chủ tịch nên mang theo những lễ vật gì?
Cao Thành Thu thân là thư ký của chủ tịch thành phố, hắn tất nhiên hiểu rõ những sở thích của lãnh đạo như trở bàn tay, Vương Học Bình không hỏi hắn thì hỏi ai?
- Cậu là người nhà, tôi cũng không gạt cậu, chỉ cần tùy tiện mang theo ít đặc sản là được, cũng đừng nên kẹp tiền vào.
Cao Thành Thu có quan hệ khác biệt với Vương Học Bình, vì vậy hắn cũng không che giấu mà trực tiếp nói ra:
- Nói thật, lãnh đạo coi trọng xu hướng phát triển, không quan tâm đến những vật ngoài thân kia.
Vương Học Bình cũng có chút hiểu biết về tính cách của Kim Hữu Công, hắn biết rõ Cao Thành Thu cũng không nói dối, Kim Hữu Công giống như bí thư Nghiêm, không tham tài không háo sắc, coi trọng thực quyền và tương lai.
Trước đó ở vấn đề của Sử Phương, Kim Hữu Công cũng không lập tức tỏ thái độ giúp đỡ Vương Học Bình, vì vậy tùy ý để Sử Phương chưa Vương Học Bình vào trường đảng thị ủy.
Nếu không có sự giúp đỡ chân thành của bí thư Nghiêm trong huyện, sợ rằng Vương Học Bình cũng rất khó khăn.
Sau này Vương Học Bình càng hiểu sâu về Kim Hữu Công, vị lãnh đạo này coi trọng quyền lực và địa vị, rất có thể làm ra những hiện tượng thí xe bắt tướng, không thể không đề phòng.
Cao Thành Thu phát hiện sự do dự của Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Rất nhiều cán bộ cho rằng lãnh đạo giống như những người khác, kết quả là giẫm lên vết xe đổ của nhiều người, phải cẩn thận đấy.
Cao Thành Thu tỏ ý trong lời nói, Vương Học Bình tất nhiên hiểu ra được, hắn cười nói:
- Được rồi, tôi sẽ đưa một chút đặc sản đến thăm.
- Như vậy là tốt, chiều cậu đến thành phố, tôi cũng có vài hạng mục muốn nói với cậu.
Cao Thành Thu tỏ ra vô cùng thân mật, đây cũng vì trước đó Vương Học Bình thật sự để cho hắn cơ hội giúp đỡ lãnh đạo Kim Hữu Công.
Vương Học Bình có hai năm thời gian làm thư ký cho chủ tịch Nghiêm, tất nhiên hắn có những hiểu biết rất sâu về công năng của một thư ký.
Chức năng cơ bản của thư ký chính là thượng truyền hạ đạt, hỗ trợ công tác của lãnh đạo, nhưng trong quá trình thực tế thì có nhiều thứ đã thay đổi.
Có đôi khi thư ký truyện đạt chỉ thị của lãnh đạo chỉ cần nói vài chữ, rất có thể sẽ thay đổi tương lai của một người.
Lại có những lúc thư ký coi như kẻ chịu tội thay cho lãnh đạo, bị đẩy ra phía trước.
Nghề thư ký chính là con đường tắt tốt nhất để leo lên vị trí cao, đồng thời cũng gặp nguy hiểm rất lớn khi lãnh đạo suy sụp.
Vương Học Bình đặt điện thoại xuống và ngồi xuống ghế, hắn nhìn những phần báo cáo trước mặt, lại rơi vào trầm tư.
Báo cáo của chuyên gia viện môi trường đã ra lò vào ngày hôm qua, kết luận là: Nếu xây dựng nhà máy xi măng và sắt thép trong khu quy hoạch huyện Nam Vân, như vậy sẽ tạo thành vết thương trí mạng cho cả huyện.
Hơn nữa sắp xếp này cũng nghiêm trọng rời bỏ quy luật kinh tế.
Bình thường những nhà máy sắt thép hay xi măng chỉ nên xây dựng ở những khu vực gần mỏ, như vậy sẽ tiết kiệm thành phẩm, cũng thuận tiện cho việc tập trung giải quyết vấn đề ô nhiễm.
Điều này có thể nói là Mạnh Thu Lan có điểm đúng trong vấn đề phát triển kinh tế, hưng lòng tốt lại trở thành chuyện xấu.
Kết luận của các chuyên gia thật sự không nằm ngoài dự đoán của Vương Học Bình, nếu không có sự can thiệp của vấn đề hành chính, chỉ có vài chuyên gia nói suông cũng như không. Vấn đề chính là phải làm sao đưa bản báo cáo này đến trước mặt bí thư, thậm chí thái độ của bí thư sẽ là thế nào? Nếu đồng ý thì gặp khó trên phương diện ép Mạnh Thu Lan liên kết với Mã Tam Cao.
Kết minh Mạnh Mã là cục diện xấu nhất mà Vương Học Bình không tình nguyện được gặp, thực tế đến bước này thì cục diện trong huyện sẽ sa lầy vào tranh đấu, Vương Học Bình nhất định cũng bị liên quan.
Suốt ngày đấu tranh thì còn hơi sức đâu mà đi xây dựng phát triển kinh tế?
Sau khi suy xét rõ ràng, Vương Học Bình quyết định lợi dụng lễ mừng năm mới để tạm thời áp dụng sách lược kéo Mạnh Thu Lan. Xét về phương diện khác, phải mau chóng kéo Mã Tam Cao từ vị trí thực quyền xuống đài, để tránh đêm dài lắm mộng.
Chỉ cần hạ Mã Tam Cao, trong huyện Nam Vân chỉ còn lại một mình Mạnh Thu Lan, dù làm gì cũng khó bùng sóng.
Nhớ ngày đó Vương Học Bình làm thư ký cho chủ tịch Nghiêm, nhưng lãnh đạo lại bị Lý Đại Giang trói chân trói tay, đây chính là một ví dụ rất rõ ràng.
Sau khi suy nghĩ ổn thỏa, Vương Học Bình liên lạc với Diệp Kim Sơn, nói muốn gặp bí thư Nghiêm.
Từ khi Nghiêm Minh Cao được đề bạt làm bí thư huyện ủy, mỗi lần Vương Học Bình có chuyện muốn gặp bí thư đều chủ động tìm Diệp Kim Sơn, yêu cầu hắn chuyển đạt dùm cho mình.
Diệp Kim Sơn dùng giọng nghiêm túc nói:
- Anh đừng cúp điện thoại, tôi sẽ lập tức báo cáo với lãnh đạo.
Diệp Kim Sơn hiểu rất rõ, với quan hệ giữa Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp, căn bản không cần người chuyển đạt.
Nhưng Vương Học Bình rất biết cách làm người, khoảnh khắc khi Diệp Kim Sơn gõ cửa vào phòng thì lại thừa nhận lời nói trên.
Nghiêm Minh Cao cau mày nhìn bản báo cáo mà Vương Học Bình đưa đến, hắn đọc tỉ mỉ hai lần, sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Thật sự nghiêm trọng vậy sao?
Vương Học Bình lấy trong cặp ra một tờ báo có dùng bút đỏ đánh dấu trọng điểm, hắn thở dài:
- Chú xem thứ này sẽ hiểu.
Nghiêm Minh Cao tiếp nhận tờ báo, hắn đọc từng câu từng chữ, vẻ mặt dần trở nên khó xem. Căn cứ vào bản tin bên trong, một huyện phía Tây có tình thế tương tự như huyện Nam Vân vào lúc này, lãnh đạo địa phương chỉ lo kêu gọi đầu tư, đơn giản xây dựng bốn nhà máy ô nhiễm, nhà máy hóa chất và luyện kim.
Kết quả trong hai năm ngắn ngủi, dòng sông xanh trong ở huyện biến thành màu đen, không khí huyện thành bị khói đen nồng đậm bao phủ.
Càng nghiêm trọng là những xã thị trấn gần nhà máy luôn xuất hiện những căn bệnh quái lạ khó thể giải thích, ví dụ như: Bệnh bạch cầu, ung thư phổi, làm người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nghiêm Minh Cao lấy chiếc kính lão xuống, hắn thở dài nặng nề:
- Nếu không phải cậu nhắc nhở kịp thời, sợ rằng tôi sẽ là tội nhân thiên cổ của cả huyện Nam Vân, nhưng... .....
Vương Học Bình rất hiểu ý nghĩ của bí thư Nghiêm, hắn lập tức đưa ra lời đề nghị:
- Chú Nghiêm, sắp đến lễ mừng năm mới, chúng ta nên kéo dài một chút, biết đâu sang năm sẽ có biến hóa.
Nghiêm Minh Cao khẽ đặt tay lên tay cầm của ghế sa lông, sau đó khẽ gõ ngón tay rất có tiết tấu, một lúc sau khẽ ngừng lại, sau đó nhìn Vương Học Bình rồi khẽ mắng:
- Nhất định cậu có chuyện dối tôi.
Vương Học Bình định há miệng nói nhưng Nghiêm Minh Cao khoát tay áo nói:
- Cách làm của cậu tôi còn chưa hiểu sao? Chỉ cần nằm trong phạm vi nguyên tắc, tôi đều ủng hộ.
Nghiêm Minh Cao không muốn hỏi gốc rễ sự việc, đây chính là kết quả mà Vương Học Bình muốn. Với sự ăn ý giữa hai người, Vương Học Bình đưa ra ám hiệu, Nghiêm Minh Cao nhất định sẽ đoán được vài vấn đề.
Có một số việc mà không biết mới thật sự được coi là biết, Nghiêm Minh Cao là chủ tịch huyện nhiều năm, bây giờ là lãnh đạo huyện ủy, nếu nói về vấn đề thân phận thì hắn rất hiểu vấn đề giả vờ hồ đồ.
Đây là một cảm giác tin tưởng lẫn nhau, cơ sở của nói chính là sự hiểu rõ về phong cách và tác phong công tác của bọn họ, Nghiêm Minh Cao biết rất rõ Vương Học Bình không thể nào mạo hiểm tương lai để làm ra những hoạt động nguy hiểm.
- Chú Nghiêm, ngày mai chủ Tịch Kim muốn cháu đến nhà tiếp kiến.
Vương Học Bình cười nói tin tức tốt với Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao chắp tay sau lưng đến bên cạnh cửa sổ, hắn nhìn về phương xa rồi thu hồi ánh mắt cười nói:
- Cậu sớm nên biết sẽ làm thế nào.
Đây là một lời an ủi biến tướng, với vị trí của Nghiêm Minh Cao thì chỉ có thể nói như vậy.
Vương Học Bình cười nói:
- Chỉ cần là việc có lợi cho chú, cháu tình nguyện đi làm.
- Tôi hiểu cậu, cậu giống như hiểu rõ hai tay tôi.
Dựa theo thói quen của Nghiêm Minh Cao, Vương Học Bình biết lời này là khen ngợi, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
- Ha ha, cháu và Chú Nghiêm vốn là người một nhà.
Vương Học Bình khẽ cười.
- Có chút ngứa tay, chút nữa chúng ta về làm vài ván cờ.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt từ ái nhìn Vương Học Bình, tiểu tử này đã trưởng thành, đã trở thành một người mà mình không thể thiếu giúp đỡ.
- Tút, tút, tút... ....
Chiếc điện thoại màu đỏ trên bàn chợt đổ chuông dồn dập, Vương Học Bình đi đến bên cạnh nhấc lên.
- Ngay cả tôi cậu cũng quên rồi sao?
Cao Thành Thu ở đầu dây bên kia cố ý hạ giọng, cố tình trêu chọc Vương Học Bình.
- Ha ha, anh Cao cũng đừng quá trêu đùa, giọng nói của anh sao tôi không nghe ra được chứ?
Lúc này Cao Thành Thu điện thoại đến, Vương Học Bình không khỏi mỉm cười, xem ra chuyện đến thăm chúc tết là hoàn toàn có thể.
- Ha ha, Cậu Vương, lãnh đạo nói tôi thông báo với câu, mai lên thành phố một chuyến.
Cao Thành Thu đi thẳng vào vấn đề.
Vương Học Bình thầm nghĩ, lần này tin tức đến thăm hỏi đến hơi trễ, nhưng cuối cùng cũng có tin tức chính xác.
Sắp đến cửa ải cuối năm, tất cả các cán bộ trong huyện đều đã sớm chuần bị quà tết, mua đủ thứ hàng, mang theo đủ loại rượu ngon, thuốc thơm, đưa lên thành phố và tỉnh ủy, nương theo danh nghĩa chúc tết để thắp hương bái phật.
Chuyện chúc tế của khu quy hoạch được Vương Học Bình vung tay giao cho Tiết Văn và Cổ Văn Cường đi thu xếp, hắn không muốn chộn rộn đến hoạt động biến tướng đút lót này.
Trước đó Vương Học Bình hỗ trợ Kim Hữu Công thuận lợi đánh ngã Sử Phương, Vương Học Bình vốn đã có cơ hội đến làm khách ở nhà chủ tịch Kim.
Nhưng điều không trùng hợp chính là Kim Hữu Công vừa nhận chức chủ tịch chính thức, một thời gian sau đó quá bận rộn, vì vậy mà quên mất.
Sắp đến cửa ải cuối năm, Kim Hữu Công đi lên tỉnh chúc tết, Cao Thành Thu thấy thời cơ thích hợp, vì vậy nói thay cho Vương Học Bình, cuối cùng khơi gợi ký ức của lãnh đạo.
- Anh Cao, đi đến chúc tết nhà chủ tịch nên mang theo những lễ vật gì?
Cao Thành Thu thân là thư ký của chủ tịch thành phố, hắn tất nhiên hiểu rõ những sở thích của lãnh đạo như trở bàn tay, Vương Học Bình không hỏi hắn thì hỏi ai?
- Cậu là người nhà, tôi cũng không gạt cậu, chỉ cần tùy tiện mang theo ít đặc sản là được, cũng đừng nên kẹp tiền vào.
Cao Thành Thu có quan hệ khác biệt với Vương Học Bình, vì vậy hắn cũng không che giấu mà trực tiếp nói ra:
- Nói thật, lãnh đạo coi trọng xu hướng phát triển, không quan tâm đến những vật ngoài thân kia.
Vương Học Bình cũng có chút hiểu biết về tính cách của Kim Hữu Công, hắn biết rõ Cao Thành Thu cũng không nói dối, Kim Hữu Công giống như bí thư Nghiêm, không tham tài không háo sắc, coi trọng thực quyền và tương lai.
Trước đó ở vấn đề của Sử Phương, Kim Hữu Công cũng không lập tức tỏ thái độ giúp đỡ Vương Học Bình, vì vậy tùy ý để Sử Phương chưa Vương Học Bình vào trường đảng thị ủy.
Nếu không có sự giúp đỡ chân thành của bí thư Nghiêm trong huyện, sợ rằng Vương Học Bình cũng rất khó khăn.
Sau này Vương Học Bình càng hiểu sâu về Kim Hữu Công, vị lãnh đạo này coi trọng quyền lực và địa vị, rất có thể làm ra những hiện tượng thí xe bắt tướng, không thể không đề phòng.
Cao Thành Thu phát hiện sự do dự của Vương Học Bình, hắn cười nói:
- Rất nhiều cán bộ cho rằng lãnh đạo giống như những người khác, kết quả là giẫm lên vết xe đổ của nhiều người, phải cẩn thận đấy.
Cao Thành Thu tỏ ý trong lời nói, Vương Học Bình tất nhiên hiểu ra được, hắn cười nói:
- Được rồi, tôi sẽ đưa một chút đặc sản đến thăm.
- Như vậy là tốt, chiều cậu đến thành phố, tôi cũng có vài hạng mục muốn nói với cậu.
Cao Thành Thu tỏ ra vô cùng thân mật, đây cũng vì trước đó Vương Học Bình thật sự để cho hắn cơ hội giúp đỡ lãnh đạo Kim Hữu Công.
Vương Học Bình có hai năm thời gian làm thư ký cho chủ tịch Nghiêm, tất nhiên hắn có những hiểu biết rất sâu về công năng của một thư ký.
Chức năng cơ bản của thư ký chính là thượng truyền hạ đạt, hỗ trợ công tác của lãnh đạo, nhưng trong quá trình thực tế thì có nhiều thứ đã thay đổi.
Có đôi khi thư ký truyện đạt chỉ thị của lãnh đạo chỉ cần nói vài chữ, rất có thể sẽ thay đổi tương lai của một người.
Lại có những lúc thư ký coi như kẻ chịu tội thay cho lãnh đạo, bị đẩy ra phía trước.
Nghề thư ký chính là con đường tắt tốt nhất để leo lên vị trí cao, đồng thời cũng gặp nguy hiểm rất lớn khi lãnh đạo suy sụp.
Vương Học Bình đặt điện thoại xuống và ngồi xuống ghế, hắn nhìn những phần báo cáo trước mặt, lại rơi vào trầm tư.
Báo cáo của chuyên gia viện môi trường đã ra lò vào ngày hôm qua, kết luận là: Nếu xây dựng nhà máy xi măng và sắt thép trong khu quy hoạch huyện Nam Vân, như vậy sẽ tạo thành vết thương trí mạng cho cả huyện.
Hơn nữa sắp xếp này cũng nghiêm trọng rời bỏ quy luật kinh tế.
Bình thường những nhà máy sắt thép hay xi măng chỉ nên xây dựng ở những khu vực gần mỏ, như vậy sẽ tiết kiệm thành phẩm, cũng thuận tiện cho việc tập trung giải quyết vấn đề ô nhiễm.
Điều này có thể nói là Mạnh Thu Lan có điểm đúng trong vấn đề phát triển kinh tế, hưng lòng tốt lại trở thành chuyện xấu.
Kết luận của các chuyên gia thật sự không nằm ngoài dự đoán của Vương Học Bình, nếu không có sự can thiệp của vấn đề hành chính, chỉ có vài chuyên gia nói suông cũng như không. Vấn đề chính là phải làm sao đưa bản báo cáo này đến trước mặt bí thư, thậm chí thái độ của bí thư sẽ là thế nào? Nếu đồng ý thì gặp khó trên phương diện ép Mạnh Thu Lan liên kết với Mã Tam Cao.
Kết minh Mạnh Mã là cục diện xấu nhất mà Vương Học Bình không tình nguyện được gặp, thực tế đến bước này thì cục diện trong huyện sẽ sa lầy vào tranh đấu, Vương Học Bình nhất định cũng bị liên quan.
Suốt ngày đấu tranh thì còn hơi sức đâu mà đi xây dựng phát triển kinh tế?
Sau khi suy xét rõ ràng, Vương Học Bình quyết định lợi dụng lễ mừng năm mới để tạm thời áp dụng sách lược kéo Mạnh Thu Lan. Xét về phương diện khác, phải mau chóng kéo Mã Tam Cao từ vị trí thực quyền xuống đài, để tránh đêm dài lắm mộng.
Chỉ cần hạ Mã Tam Cao, trong huyện Nam Vân chỉ còn lại một mình Mạnh Thu Lan, dù làm gì cũng khó bùng sóng.
Nhớ ngày đó Vương Học Bình làm thư ký cho chủ tịch Nghiêm, nhưng lãnh đạo lại bị Lý Đại Giang trói chân trói tay, đây chính là một ví dụ rất rõ ràng.
Sau khi suy nghĩ ổn thỏa, Vương Học Bình liên lạc với Diệp Kim Sơn, nói muốn gặp bí thư Nghiêm.
Từ khi Nghiêm Minh Cao được đề bạt làm bí thư huyện ủy, mỗi lần Vương Học Bình có chuyện muốn gặp bí thư đều chủ động tìm Diệp Kim Sơn, yêu cầu hắn chuyển đạt dùm cho mình.
Diệp Kim Sơn dùng giọng nghiêm túc nói:
- Anh đừng cúp điện thoại, tôi sẽ lập tức báo cáo với lãnh đạo.
Diệp Kim Sơn hiểu rất rõ, với quan hệ giữa Vương Học Bình và Nghiêm Minh Cao thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp, căn bản không cần người chuyển đạt.
Nhưng Vương Học Bình rất biết cách làm người, khoảnh khắc khi Diệp Kim Sơn gõ cửa vào phòng thì lại thừa nhận lời nói trên.
Nghiêm Minh Cao cau mày nhìn bản báo cáo mà Vương Học Bình đưa đến, hắn đọc tỉ mỉ hai lần, sau đó ngẩng đầu hỏi:
- Thật sự nghiêm trọng vậy sao?
Vương Học Bình lấy trong cặp ra một tờ báo có dùng bút đỏ đánh dấu trọng điểm, hắn thở dài:
- Chú xem thứ này sẽ hiểu.
Nghiêm Minh Cao tiếp nhận tờ báo, hắn đọc từng câu từng chữ, vẻ mặt dần trở nên khó xem. Căn cứ vào bản tin bên trong, một huyện phía Tây có tình thế tương tự như huyện Nam Vân vào lúc này, lãnh đạo địa phương chỉ lo kêu gọi đầu tư, đơn giản xây dựng bốn nhà máy ô nhiễm, nhà máy hóa chất và luyện kim.
Kết quả trong hai năm ngắn ngủi, dòng sông xanh trong ở huyện biến thành màu đen, không khí huyện thành bị khói đen nồng đậm bao phủ.
Càng nghiêm trọng là những xã thị trấn gần nhà máy luôn xuất hiện những căn bệnh quái lạ khó thể giải thích, ví dụ như: Bệnh bạch cầu, ung thư phổi, làm người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nghiêm Minh Cao lấy chiếc kính lão xuống, hắn thở dài nặng nề:
- Nếu không phải cậu nhắc nhở kịp thời, sợ rằng tôi sẽ là tội nhân thiên cổ của cả huyện Nam Vân, nhưng... .....
Vương Học Bình rất hiểu ý nghĩ của bí thư Nghiêm, hắn lập tức đưa ra lời đề nghị:
- Chú Nghiêm, sắp đến lễ mừng năm mới, chúng ta nên kéo dài một chút, biết đâu sang năm sẽ có biến hóa.
Nghiêm Minh Cao khẽ đặt tay lên tay cầm của ghế sa lông, sau đó khẽ gõ ngón tay rất có tiết tấu, một lúc sau khẽ ngừng lại, sau đó nhìn Vương Học Bình rồi khẽ mắng:
- Nhất định cậu có chuyện dối tôi.
Vương Học Bình định há miệng nói nhưng Nghiêm Minh Cao khoát tay áo nói:
- Cách làm của cậu tôi còn chưa hiểu sao? Chỉ cần nằm trong phạm vi nguyên tắc, tôi đều ủng hộ.
Nghiêm Minh Cao không muốn hỏi gốc rễ sự việc, đây chính là kết quả mà Vương Học Bình muốn. Với sự ăn ý giữa hai người, Vương Học Bình đưa ra ám hiệu, Nghiêm Minh Cao nhất định sẽ đoán được vài vấn đề.
Có một số việc mà không biết mới thật sự được coi là biết, Nghiêm Minh Cao là chủ tịch huyện nhiều năm, bây giờ là lãnh đạo huyện ủy, nếu nói về vấn đề thân phận thì hắn rất hiểu vấn đề giả vờ hồ đồ.
Đây là một cảm giác tin tưởng lẫn nhau, cơ sở của nói chính là sự hiểu rõ về phong cách và tác phong công tác của bọn họ, Nghiêm Minh Cao biết rất rõ Vương Học Bình không thể nào mạo hiểm tương lai để làm ra những hoạt động nguy hiểm.
- Chú Nghiêm, ngày mai chủ Tịch Kim muốn cháu đến nhà tiếp kiến.
Vương Học Bình cười nói tin tức tốt với Nghiêm Minh Cao.
Nghiêm Minh Cao chắp tay sau lưng đến bên cạnh cửa sổ, hắn nhìn về phương xa rồi thu hồi ánh mắt cười nói:
- Cậu sớm nên biết sẽ làm thế nào.
Đây là một lời an ủi biến tướng, với vị trí của Nghiêm Minh Cao thì chỉ có thể nói như vậy.
Vương Học Bình cười nói:
- Chỉ cần là việc có lợi cho chú, cháu tình nguyện đi làm.
- Tôi hiểu cậu, cậu giống như hiểu rõ hai tay tôi.
Dựa theo thói quen của Nghiêm Minh Cao, Vương Học Bình biết lời này là khen ngợi, có thể nói là xưa nay chưa từng có.
- Ha ha, cháu và Chú Nghiêm vốn là người một nhà.
Vương Học Bình khẽ cười.
- Có chút ngứa tay, chút nữa chúng ta về làm vài ván cờ.
Nghiêm Minh Cao dùng ánh mắt từ ái nhìn Vương Học Bình, tiểu tử này đã trưởng thành, đã trở thành một người mà mình không thể thiếu giúp đỡ.
/435
|