Ngay ngày hôm sau khi ủy ban kỷ luật thị ủy xuống huyện Nam Vân, có một tin tức đưa xuống, Mã Tam Cao sắp được điều đi.
Vương Học Bình nghe được tin này khi đang ngồi ở trong phòng làm việc khối chính quyền huyện.
Dựa theo chức vị hiện tại của Vương Học Bình, chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện Trương Vận Cao đã nhọc lòng sắp xếp cho Vương Học Bình một phòng làm việc ở tận cùng phía tây của khu hành chính khối chính quyền.
Phòng làm việc mới của Vương Học Bình cũng có phòng xép, gian ngoài là của thư ký, bên trong lòng phòng làm việc.
Nhưng phòng làm việc của chủ tịch Mạnh Thu Lan lại nằm ở tận đầu đông, dù hai người cùng một khu lầu thì vị trí lại cách nhau quá xa.
Với những gì Vương Học Bình hiểu về Trương Vận Cao, việc sắp xếp phòng làm việc thế này chắnc chắn phải xin chỉ thị từ Mạnh Thu Lan. Nếu không thì chẳng thể nào có hiện tượng một vị trợ lý lại phải đi qua một dãy các phòng làm việc khác mới tiếp cận được chủ tịch.
Trên mặt bàn là một chồng tài liệu dày đặc, những thứ này đều do Trương Vận Cao đưa đến, vì trợ lý chủ tịch huyện khác biệt với chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch, mà khác biệt lớn nhất chính là bây giờ Vương Học Bình cần phải tổng hợp vài suy xét nhiều phương diện trong huyện.
Dùng lời của Nghiêm Minh Cao thì Vương Học Bình đã là trợ lý chủ tịch huyện, đây là một cơ hội rèn luyện khó tìm, coi như làm ra một cơ sở kiên cố cho tương lai sau này.
Vương Học Bình thầm hiểu nguyên nhân là vì tư cách của mình chưa đủ, nếu không thì lần này Kim Hữu Công luận công ban thưởng, hắn sẽ vượt qua chức vị trợ lý chủ tịch huyện này, ít nhất cũng là phó chủ tịch mới đúng.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ tịch Mạnh đưa ra thông báo, tổ chức hội ý.
Chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền Trương Vận Cao khách khí điện thoại đến mời Vương Học Bình tham gia hội ý.
Vương Học Bình cũng có chút kỳ quái, hôm nay coi như là đêm ba mươi, Mạnh Thu Lan còn chuyện gì cần thương lượng?
Vương Học Bình tay phải cầm ly trà, tay trái xách vở dùng tốc độ không nhanh không chậm tiến vào phòng họp.
Đây là một gian phòng họp nhỏ, Vương Học Bình tất nhiên rất quen thuộc với nó, trước kia hắn là thư ký của chủ tịch huyện, coi như là nhân viên ghi chép của những hội ý trong gian phòng này.
Nghe thấy tiếng bước chân thì Trương Vận Cao ngồi ở vị trí ngoài cùng ngẩng đầu lên thấy Vương Học Bình đi đến, vì vậy tranh thủ đứng lên đưa hắn đến vị trí đối diện với Tiếu Nam rồi cười nói:
- Chủ tịch Vương, sau này vị trí này là của anh.
Vương Học Bình kéo ghế ngồi xuống đối diện với Tiếu Nam, lúc này Tiếu Nam cũng khẽ gật đầu với hắn rồi đưa ra con số chín, mà hắn cũng khẽ cười, hai người hiểu ý nhau.
Trước đây huyện Nam Vân tổng cộng có bảy vị phó chủ tịch, thêm chủ tịch huyện nữa là tám, bây giờ tính cả Vương Học Bình thì đạt đến con số chín.
Trong số chín vị lãnh đạo khối chính quyền huyện thì Tiếu Nam xếp vị trí thứ tám, Vương Học Bình là trợ lý chủ tịch huyện, tất nhiên xếp thứ chín.
Trợ lý của chủ tịch huyện dù sao cũng không phải là phó chủ tịch, tất nhiên Vương Học Bình có vị trí thấp nhất trong các vị chủ tịch ngồi đây, vẻn vẹn chi cao hơn Trương Vận Cao mà thôi.
Đợi chừng mười phút thì Mạnh Thu Lan đến phòng họp, nàng đến ngồi xuống chiếc ghế chủ trì quay lưng về phía quốc kỳ và cờ đảng.
- Các đồng chí, hôm nay là ngày ba mươi, đáng lý tôi cũng không nên kinh động mọi người, nhưng chủ tịch Vương vừa mới nhận chức, vì để anh ấy thích ứng với công tác nên tôi nghĩ trước tiên chúng ta nên sắp xếp lại phân công.
Mạnh Thu Lan vừa mở quyển vở trong tay vừa nói.
Đến cuối năm các lãnh đạo trong huyện phần lớn dính vào nhiều chuyện xã giao, ngoài vấn đề an ủi cán bộ và quần chúng thì cũng đi tìm bạn bè và lãnh đạo cấp trên, coi như thắp hương bái phật.
Dựa theo quy luật của các cơ quan chính đảng thì trước tết phải đảm bảo bầu không khí hài hòa, trừ khi có vấn đề lớn, nếu không sẽ chẳng bao giờ đưa ra sự kiện điều chỉnh công tác.
Nhưng hôm nay Mạnh Thu Lan lại đi ngược lại, điều này rõ ràng là vì một vị trợ lý chủ tịch huyện như Vương Học Bình đột nhiên xuất hiện.
Mạnh Thu Lan điều chỉnh sắp xếp ban ngành trước tết một ngày, điều này làm cho Vương Học Bình cảm thấy không ngờ.
Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Vương Học Bình lập tức hiểu ra tâm tư của Mạnh Thu Lan, nàng muốn đánh mình không kịp trở tay.
Rõ ràng Mạnh Thu Lan muốn ra tay cướp quyền lực của Vương Học Bình trước Nghiêm Minh Cao.
Người nơi đây, kể cả Tiếu Nam cũng phải nhìn về phía Vương Học Bình, cán bộ có thể lên đến cấp phó chủ tịch đều là người thành tinh, ai mà không hiểu ý của Mạnh Thu Lan?
Vương Học Bình cũng không nhìn ai, hắn chỉ hút thuốc uống trà rất bình tĩnh, giống như những lời nói của Mạnh Thu Lan vừa rồi không liên quan đến mình.
Mạnh Thu Lan nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, nàng thầm nghĩ, nếu tiếp tục để Nghiêm Minh Cao thẩm thấu sang khối chính quyền, như vậy một vị chủ tịch huyện như nàng mất đi quyền lực chỉ là thời gian.
Mạnh Thu Lan từ sau khi hàng không đến huyện Nam Vân làm chủ tịch huyện thì luôn có khát vọng, đó chính là làm quan tạo phúc cho một phương.
Xét từ phương diện biểu hiện thì tất cả những phân công trong khối chính quyền đều do chủ tịch huyện nắm chặt, do chính hội ý các vị chủ tịch nghiên cứu quyết định.
Thực tế cũng giống như huyện ủy bên kia, phân công ở khối chính quyền huyện phần lớn đều do chủ tịch huyện quyết định.
Vấn đề phân công này là một môn học vấn rất lớn, Vương Học Bình thầm hiểu, khối chính quyền phân công thế nào, dù là bí thư Nghiêm cũng khó nhúng tay vào.
Mạnh Thu Lan mở ra một bản nháp, nàng lớn tiếng tuyên bố phân công.
- Đó là lời đề nghị của tôi, mời các vị thành viên ban ngành tiếp tục thảo luận nghiên cứu.
Mạnh Thu Lan vừa nói xong thì Tiếu Nam cảm thấy hiện trường yên ắng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Học Bình.
Vì dựa theo đề nghị của Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình chỉ được phân công khu quy hoạch và phòng du lịch.
Tất cả các vị phó chủ tịch nơi đây đều hiểu, chủ tịch Mạnh hôm nay phân công chỉ là ngụy trang mà thôi.
Khu quy hoạch chính là phần đất của Vương Học Bình, hơn nữa là nơi tạo ra thành tích rất lớn, Mạnh Thu Lan muốn cướp đi cũng không thể.
Dựa theo phân công trước đó thì phòng du lịch huyện được giao cho phó chủ tịch Tiếu Nam, mà bây giờ quan hệ thân mật giữa Tiếu Nam và Vương Học Bình cũng không còn là bí mật.
Vương Học Bình thấy Mạnh Thu Lan chẳng qua chỉ ném ra vài phần gân gà mà thôi, lấy phòng du lịch trên tay Tiếu Nam cho cho hắn quản lý, điều này cũng không ảnh hưởng đến phân công của các vị chủ tịch khác, mục đích giới hạn quyền lực đã rõ ràng.
Mạnh Thu Lan quét mắt nhìn toàn trường một vòng, sau đó nàng dò hỏi:
- Mọi người nếu có ý kiến thì cứ nói ra, chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu.
Vài vị phó chủ tịch trong phòng họp, có vị vùi đầu nhìn vở, có người ve vuốt cây bút trong tay, có kẻ buồn bực hút thuốc. Mạnh Thu Lan đợi mười phút mà không ai mở miệng.
- Nếu mọi người không có ý kiến bất đồng, như vậy coi như quyết định.
Mạnh Thu Lan ngoài miệng tỏ ra rất bình thản nhưng thật ra trong lòng rất tức giận.
Dựa theo phương án phân chia bánh ngọt của nàng, ngoài Tiếu Nam và Vương Học Bình thì tất cả các vị còn lại đều không thay đổi, nàng đã rất quan tâm đến bọn họ nhưng không ai dám mở miệng hát đệm, đúng là bức bối.
- Chủ tịch Mạnh, tôi thật sự không có quá nhiều hiểu biết về khối du lịch, nếu để tôi làm lãnh đạo chỉ huy, nhất định sẽ bị mắng, nếu có thể, xin chị suy xét lại quyết định này.
Vương Học Bình nói cũng không nhìn Mạnh Thu Lan, hắn biểu thị rõ ràng quan điểm của mình.
Gương mặt đẹp của Mạnh Thu Lan bao phủ sương mù, nàng chau mày rồi lạnh lùng nói:
- Chúng ta là cán bộ lãnh đạo, cũng không thể vì chưa quen thuộc tình huống mà không duy trì công tác chứ?
- Chủ tịch Mạnh, tôi thật sự không hiểu quy luật nội tại của ngành du lịch, nếu có sai lầm thì biết làm sao?
Vương Học Bình cố ý tỏ ra đau khổ nói với Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, sau đó nàng chậm rãi nói:
- Trước đó khu quy hoạch cũng có cục diện rối rắm, không phải anh đã phát triển nóng như lửa sao? Tôi tin với năng lực của chủ tịch Vương thì nhất định sẽ đẩy mạnh phát triển ngành du lịch. Tôi đại biểu cho toàn thể khối chính quyền huyện nói lời giúp đỡ toàn lực với anh, anh cứ tùy ý vung tay cải cách.
Vương Học Bình biểu hiện thì có vẻ rất khổ sở nhưng trong lòng lại rất hài lòng với thái độ của Mạnh Thu Lan.
Thái độ của Mạnh Thu Lan giống như toàn lực giúp Vương Học Bình, thật ra hàm nghĩa bên trong không cần nói cũng biết.
Ý của Mạnh Thu Lan rất rõ ràng, giao tất cả quyền hạn của khối du lịch cho Vương Học Bình, nàng cũng không nhúng tay, tất cả họa phúc do hắn gánh chịu, không liên quan đến một vị chủ tịch huyện như nàng.
Vương Học Bình lại nghĩ rất đơn giản, chỉ cần khu quy hoạch còn ở trên tay hắn, dù là khối du lịch hay phòng công nghiệp, tất cả đều không đáng quan tâm.
Vương Học Bình sở dĩ cố ý không muốn tiếp nhận khối du lịch, chẳng qua muốn Mạnh Thu Lan tỏ thái độ rõ ràng.
Bây giờ Mạnh Thu Lan quả nhiên không đủ công tác cơ sở, chính thức đẩy Vương Học Bình lên.
Trong một huyện thì khoáng sản là thứ phong phú nhất, vì thế mà Nam Vân rất khó rơi vào mắt xanh của đám quyền quý. Nếu nói một cách tương đối thì cục diện chính trị của huyện Nam Vân là vài thế lực bên ngoài phóng vào, cục diện chính trị cũng không phức tạp bằng vấn đề khoáng sản.
Du lịch là một sản nghiệp mặt trời, dựa theo những gì Vương Học Bình biết, sau khi tiến vào thế kỷ mới thì càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào hàng ngũ xây dựng ngành du lịch.
Kiếp trước, căn cứ vào những tác phẩm nổi tiếng sẽ làm cho địa phương đi theo, có nhiều ví dụ điển hình, ví dụ như tác phẩm "Kim Bình Mai" dẫn đến phát triển du lịch "Quê cũ của Tây Môn Khánh!"
Những sự kiện này thật sự có chút khôi hài, nhưng thông qua nó mà chiết xạ một sự thật, đó chính là sản nghiệp du lịch rất có tiềm lực đào móc, thật sự không phải là chuyện cười.
Huyện Nam Vân tuy không phải huyện lớn nhiều khoáng sản nhưng lại tương đối có tiềm lực du lịch, đơn giản là nơi này có một thị trấn cổ Nam Vân chưa được khai phá.
Thị trấn cổ Nam Vân thật ra chính là huyện thành trước kia của huyện Nam Vân, những khu nhà có đặc điểm của thời Minh Thanh, nghề nghiệp thủ công truyền thống là làm giấy và rèn.
Nhưng kiến trúc thời Minh Thanh này đã qua vài trăm năm lịch sử, đến nay vẫn bảo tồn hoàn hảo, phần lớn các kiến trúc là tứ hợp viện, thậm chí con mang đậm phong cách địa phương.
Vương Học Bình thấy đây là một huyện thành cổ bảo toàn tương đối hoàn hảo, nếu cải tạo và đẩy mạnh quảng bá, nó có thể là thắng địa du lịch nổi tiếng.
Vương Học Bình nghe được tin này khi đang ngồi ở trong phòng làm việc khối chính quyền huyện.
Dựa theo chức vị hiện tại của Vương Học Bình, chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền huyện Trương Vận Cao đã nhọc lòng sắp xếp cho Vương Học Bình một phòng làm việc ở tận cùng phía tây của khu hành chính khối chính quyền.
Phòng làm việc mới của Vương Học Bình cũng có phòng xép, gian ngoài là của thư ký, bên trong lòng phòng làm việc.
Nhưng phòng làm việc của chủ tịch Mạnh Thu Lan lại nằm ở tận đầu đông, dù hai người cùng một khu lầu thì vị trí lại cách nhau quá xa.
Với những gì Vương Học Bình hiểu về Trương Vận Cao, việc sắp xếp phòng làm việc thế này chắnc chắn phải xin chỉ thị từ Mạnh Thu Lan. Nếu không thì chẳng thể nào có hiện tượng một vị trợ lý lại phải đi qua một dãy các phòng làm việc khác mới tiếp cận được chủ tịch.
Trên mặt bàn là một chồng tài liệu dày đặc, những thứ này đều do Trương Vận Cao đưa đến, vì trợ lý chủ tịch huyện khác biệt với chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch, mà khác biệt lớn nhất chính là bây giờ Vương Học Bình cần phải tổng hợp vài suy xét nhiều phương diện trong huyện.
Dùng lời của Nghiêm Minh Cao thì Vương Học Bình đã là trợ lý chủ tịch huyện, đây là một cơ hội rèn luyện khó tìm, coi như làm ra một cơ sở kiên cố cho tương lai sau này.
Vương Học Bình thầm hiểu nguyên nhân là vì tư cách của mình chưa đủ, nếu không thì lần này Kim Hữu Công luận công ban thưởng, hắn sẽ vượt qua chức vị trợ lý chủ tịch huyện này, ít nhất cũng là phó chủ tịch mới đúng.
- Chủ tịch Vương, vừa rồi chủ tịch Mạnh đưa ra thông báo, tổ chức hội ý.
Chủ nhiệm văn phòng khối chính quyền Trương Vận Cao khách khí điện thoại đến mời Vương Học Bình tham gia hội ý.
Vương Học Bình cũng có chút kỳ quái, hôm nay coi như là đêm ba mươi, Mạnh Thu Lan còn chuyện gì cần thương lượng?
Vương Học Bình tay phải cầm ly trà, tay trái xách vở dùng tốc độ không nhanh không chậm tiến vào phòng họp.
Đây là một gian phòng họp nhỏ, Vương Học Bình tất nhiên rất quen thuộc với nó, trước kia hắn là thư ký của chủ tịch huyện, coi như là nhân viên ghi chép của những hội ý trong gian phòng này.
Nghe thấy tiếng bước chân thì Trương Vận Cao ngồi ở vị trí ngoài cùng ngẩng đầu lên thấy Vương Học Bình đi đến, vì vậy tranh thủ đứng lên đưa hắn đến vị trí đối diện với Tiếu Nam rồi cười nói:
- Chủ tịch Vương, sau này vị trí này là của anh.
Vương Học Bình kéo ghế ngồi xuống đối diện với Tiếu Nam, lúc này Tiếu Nam cũng khẽ gật đầu với hắn rồi đưa ra con số chín, mà hắn cũng khẽ cười, hai người hiểu ý nhau.
Trước đây huyện Nam Vân tổng cộng có bảy vị phó chủ tịch, thêm chủ tịch huyện nữa là tám, bây giờ tính cả Vương Học Bình thì đạt đến con số chín.
Trong số chín vị lãnh đạo khối chính quyền huyện thì Tiếu Nam xếp vị trí thứ tám, Vương Học Bình là trợ lý chủ tịch huyện, tất nhiên xếp thứ chín.
Trợ lý của chủ tịch huyện dù sao cũng không phải là phó chủ tịch, tất nhiên Vương Học Bình có vị trí thấp nhất trong các vị chủ tịch ngồi đây, vẻn vẹn chi cao hơn Trương Vận Cao mà thôi.
Đợi chừng mười phút thì Mạnh Thu Lan đến phòng họp, nàng đến ngồi xuống chiếc ghế chủ trì quay lưng về phía quốc kỳ và cờ đảng.
- Các đồng chí, hôm nay là ngày ba mươi, đáng lý tôi cũng không nên kinh động mọi người, nhưng chủ tịch Vương vừa mới nhận chức, vì để anh ấy thích ứng với công tác nên tôi nghĩ trước tiên chúng ta nên sắp xếp lại phân công.
Mạnh Thu Lan vừa mở quyển vở trong tay vừa nói.
Đến cuối năm các lãnh đạo trong huyện phần lớn dính vào nhiều chuyện xã giao, ngoài vấn đề an ủi cán bộ và quần chúng thì cũng đi tìm bạn bè và lãnh đạo cấp trên, coi như thắp hương bái phật.
Dựa theo quy luật của các cơ quan chính đảng thì trước tết phải đảm bảo bầu không khí hài hòa, trừ khi có vấn đề lớn, nếu không sẽ chẳng bao giờ đưa ra sự kiện điều chỉnh công tác.
Nhưng hôm nay Mạnh Thu Lan lại đi ngược lại, điều này rõ ràng là vì một vị trợ lý chủ tịch huyện như Vương Học Bình đột nhiên xuất hiện.
Mạnh Thu Lan điều chỉnh sắp xếp ban ngành trước tết một ngày, điều này làm cho Vương Học Bình cảm thấy không ngờ.
Sau vài giây kinh ngạc ngắn ngủi, Vương Học Bình lập tức hiểu ra tâm tư của Mạnh Thu Lan, nàng muốn đánh mình không kịp trở tay.
Rõ ràng Mạnh Thu Lan muốn ra tay cướp quyền lực của Vương Học Bình trước Nghiêm Minh Cao.
Người nơi đây, kể cả Tiếu Nam cũng phải nhìn về phía Vương Học Bình, cán bộ có thể lên đến cấp phó chủ tịch đều là người thành tinh, ai mà không hiểu ý của Mạnh Thu Lan?
Vương Học Bình cũng không nhìn ai, hắn chỉ hút thuốc uống trà rất bình tĩnh, giống như những lời nói của Mạnh Thu Lan vừa rồi không liên quan đến mình.
Mạnh Thu Lan nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, nàng thầm nghĩ, nếu tiếp tục để Nghiêm Minh Cao thẩm thấu sang khối chính quyền, như vậy một vị chủ tịch huyện như nàng mất đi quyền lực chỉ là thời gian.
Mạnh Thu Lan từ sau khi hàng không đến huyện Nam Vân làm chủ tịch huyện thì luôn có khát vọng, đó chính là làm quan tạo phúc cho một phương.
Xét từ phương diện biểu hiện thì tất cả những phân công trong khối chính quyền đều do chủ tịch huyện nắm chặt, do chính hội ý các vị chủ tịch nghiên cứu quyết định.
Thực tế cũng giống như huyện ủy bên kia, phân công ở khối chính quyền huyện phần lớn đều do chủ tịch huyện quyết định.
Vấn đề phân công này là một môn học vấn rất lớn, Vương Học Bình thầm hiểu, khối chính quyền phân công thế nào, dù là bí thư Nghiêm cũng khó nhúng tay vào.
Mạnh Thu Lan mở ra một bản nháp, nàng lớn tiếng tuyên bố phân công.
- Đó là lời đề nghị của tôi, mời các vị thành viên ban ngành tiếp tục thảo luận nghiên cứu.
Mạnh Thu Lan vừa nói xong thì Tiếu Nam cảm thấy hiện trường yên ắng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Vương Học Bình.
Vì dựa theo đề nghị của Mạnh Thu Lan, Vương Học Bình chỉ được phân công khu quy hoạch và phòng du lịch.
Tất cả các vị phó chủ tịch nơi đây đều hiểu, chủ tịch Mạnh hôm nay phân công chỉ là ngụy trang mà thôi.
Khu quy hoạch chính là phần đất của Vương Học Bình, hơn nữa là nơi tạo ra thành tích rất lớn, Mạnh Thu Lan muốn cướp đi cũng không thể.
Dựa theo phân công trước đó thì phòng du lịch huyện được giao cho phó chủ tịch Tiếu Nam, mà bây giờ quan hệ thân mật giữa Tiếu Nam và Vương Học Bình cũng không còn là bí mật.
Vương Học Bình thấy Mạnh Thu Lan chẳng qua chỉ ném ra vài phần gân gà mà thôi, lấy phòng du lịch trên tay Tiếu Nam cho cho hắn quản lý, điều này cũng không ảnh hưởng đến phân công của các vị chủ tịch khác, mục đích giới hạn quyền lực đã rõ ràng.
Mạnh Thu Lan quét mắt nhìn toàn trường một vòng, sau đó nàng dò hỏi:
- Mọi người nếu có ý kiến thì cứ nói ra, chúng ta sẽ cùng nhau nghiên cứu.
Vài vị phó chủ tịch trong phòng họp, có vị vùi đầu nhìn vở, có người ve vuốt cây bút trong tay, có kẻ buồn bực hút thuốc. Mạnh Thu Lan đợi mười phút mà không ai mở miệng.
- Nếu mọi người không có ý kiến bất đồng, như vậy coi như quyết định.
Mạnh Thu Lan ngoài miệng tỏ ra rất bình thản nhưng thật ra trong lòng rất tức giận.
Dựa theo phương án phân chia bánh ngọt của nàng, ngoài Tiếu Nam và Vương Học Bình thì tất cả các vị còn lại đều không thay đổi, nàng đã rất quan tâm đến bọn họ nhưng không ai dám mở miệng hát đệm, đúng là bức bối.
- Chủ tịch Mạnh, tôi thật sự không có quá nhiều hiểu biết về khối du lịch, nếu để tôi làm lãnh đạo chỉ huy, nhất định sẽ bị mắng, nếu có thể, xin chị suy xét lại quyết định này.
Vương Học Bình nói cũng không nhìn Mạnh Thu Lan, hắn biểu thị rõ ràng quan điểm của mình.
Gương mặt đẹp của Mạnh Thu Lan bao phủ sương mù, nàng chau mày rồi lạnh lùng nói:
- Chúng ta là cán bộ lãnh đạo, cũng không thể vì chưa quen thuộc tình huống mà không duy trì công tác chứ?
- Chủ tịch Mạnh, tôi thật sự không hiểu quy luật nội tại của ngành du lịch, nếu có sai lầm thì biết làm sao?
Vương Học Bình cố ý tỏ ra đau khổ nói với Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan nhìn chằm chằm vào Vương Học Bình, sau đó nàng chậm rãi nói:
- Trước đó khu quy hoạch cũng có cục diện rối rắm, không phải anh đã phát triển nóng như lửa sao? Tôi tin với năng lực của chủ tịch Vương thì nhất định sẽ đẩy mạnh phát triển ngành du lịch. Tôi đại biểu cho toàn thể khối chính quyền huyện nói lời giúp đỡ toàn lực với anh, anh cứ tùy ý vung tay cải cách.
Vương Học Bình biểu hiện thì có vẻ rất khổ sở nhưng trong lòng lại rất hài lòng với thái độ của Mạnh Thu Lan.
Thái độ của Mạnh Thu Lan giống như toàn lực giúp Vương Học Bình, thật ra hàm nghĩa bên trong không cần nói cũng biết.
Ý của Mạnh Thu Lan rất rõ ràng, giao tất cả quyền hạn của khối du lịch cho Vương Học Bình, nàng cũng không nhúng tay, tất cả họa phúc do hắn gánh chịu, không liên quan đến một vị chủ tịch huyện như nàng.
Vương Học Bình lại nghĩ rất đơn giản, chỉ cần khu quy hoạch còn ở trên tay hắn, dù là khối du lịch hay phòng công nghiệp, tất cả đều không đáng quan tâm.
Vương Học Bình sở dĩ cố ý không muốn tiếp nhận khối du lịch, chẳng qua muốn Mạnh Thu Lan tỏ thái độ rõ ràng.
Bây giờ Mạnh Thu Lan quả nhiên không đủ công tác cơ sở, chính thức đẩy Vương Học Bình lên.
Trong một huyện thì khoáng sản là thứ phong phú nhất, vì thế mà Nam Vân rất khó rơi vào mắt xanh của đám quyền quý. Nếu nói một cách tương đối thì cục diện chính trị của huyện Nam Vân là vài thế lực bên ngoài phóng vào, cục diện chính trị cũng không phức tạp bằng vấn đề khoáng sản.
Du lịch là một sản nghiệp mặt trời, dựa theo những gì Vương Học Bình biết, sau khi tiến vào thế kỷ mới thì càng ngày càng có nhiều người gia nhập vào hàng ngũ xây dựng ngành du lịch.
Kiếp trước, căn cứ vào những tác phẩm nổi tiếng sẽ làm cho địa phương đi theo, có nhiều ví dụ điển hình, ví dụ như tác phẩm "Kim Bình Mai" dẫn đến phát triển du lịch "Quê cũ của Tây Môn Khánh!"
Những sự kiện này thật sự có chút khôi hài, nhưng thông qua nó mà chiết xạ một sự thật, đó chính là sản nghiệp du lịch rất có tiềm lực đào móc, thật sự không phải là chuyện cười.
Huyện Nam Vân tuy không phải huyện lớn nhiều khoáng sản nhưng lại tương đối có tiềm lực du lịch, đơn giản là nơi này có một thị trấn cổ Nam Vân chưa được khai phá.
Thị trấn cổ Nam Vân thật ra chính là huyện thành trước kia của huyện Nam Vân, những khu nhà có đặc điểm của thời Minh Thanh, nghề nghiệp thủ công truyền thống là làm giấy và rèn.
Nhưng kiến trúc thời Minh Thanh này đã qua vài trăm năm lịch sử, đến nay vẫn bảo tồn hoàn hảo, phần lớn các kiến trúc là tứ hợp viện, thậm chí con mang đậm phong cách địa phương.
Vương Học Bình thấy đây là một huyện thành cổ bảo toàn tương đối hoàn hảo, nếu cải tạo và đẩy mạnh quảng bá, nó có thể là thắng địa du lịch nổi tiếng.
/435
|