Ngày đầu tiên đi làm sau khi từ nước ngoài quay về, Vương Học Bình bớt chút thời gian đưa Lý Tiểu Linh đi làm giấy kết hôn.
Sau khi đi ra từ trong phòng dân chính, Vương Học Bình ôm Lý Tiểu Linh rồi dịu dàng nói:
- Vợ, anh yêu em.
Trên gương mặt đẹp của Lý Tiểu Linh bừng lên hào quang vui sướng, nàng cúi đầu khẽ nói:
- Chồng, em tin anh.
Vương Học Bình không khỏi nóng lòng, hắn mẫn cảm phát hiện Lý Tiểu Linh hiểu vài vấn đề, nhưng vẫn bỏ quá cho.
Vương Học Bình khẽ cười rồi vuốt ve mái tóc của Lý Tiểu Linh, thừa dịp hai bên không có người, hán hôn lên môi nàng:
- Anh và em vĩnh viễn không chia lìa.
Lý Tiểu Linh ngẩng đầu lên, nàng khẽ ôm cánh tay của Vương Học Bình rồi ngượng ngùng nói:
- Em thích nghe lời này.
Vương Học Bình vừa chân trước bước vào phòng làm việc thì Hác Cương đã chân sau chạy đến, hắn khẽ báo cáo:
- Lãnh đạo, sáng nay chủ tịch Mạnh tiếp đãi vài vị lãnh đạo xí nghiệp phía nam xuống, bọn họ đang ở trong phòng họp.
- À, tôi biết rồi.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Mạnh Thu Lan hành động không chậm, mới đầu năm mà nàng đã tìm các xí nghiệp đến, mục đích là gì không hỏi cũng biết, nhất định là muốn nhanh chóng thúc đẩy xây dựng hạng mục nhà máy xi măng và sắt thép.
Đã đến lúc ngăn chặn.
Vì mang lại bầu không khí trong lành cho đời sau, Vương Học Bình đã hạ quyết tâm cản tay Mạnh Thu Lan.
Vương Học Bình đi đến bàn làm việc và cầm điện thoại gọi cho Tiết Văn.
Mạnh Thu Lan là ngựa không dừng vó, sau khi đi khảo sát vài ngày với khách quý thì tổ chức hội nghị văn phòng huyện.
Vương Học Bình ngồi trên ghế của mình, trên mặt bàn đã chuẩn bị sẵn báo cáo của chuyên gia.
Mạnh Thu Lan vừa xuất hiện trong phòng họp thì đã đưa ra vấn đề:
- Hôm nay mời mọi người tham gia hội nghị, là muốn nghiên cứu tình huống kêu gọi đầu tư lần trước.
Vương Học Bình kiên nhẫn đợi Mạnh Thu Lan giới thiệu xong tình huống, mãi đến khi Mạnh Thu Lan bắt đầu trưng cầu ý kiến, đến lượt Vương Học Bình, hắn mới dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Chủ tịch Mạnh, đây là hạng mục công trình lớn, nếu không xem xét toàn diện, sợ rằng tương lai sẽ để lại tai họa ngầm.
- Chủ tịch Vương, ném đá qua sông, chúng ta nào có nhiều thời gian kéo dài ra như vậy, nếu tiếp tục kéo dài sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vấn đề kéo hạng mục của địa phương.
Mạnh Thu Lan dùng án mắt không vui nhìn Vương Học Bình, nàng thầm nghĩ, phát triển kinh tế là chuyện lớn bằng trời của khối chính quyền, ngay cả chuyện này mà họ Vương anh cũng nhúng tay vào, có quá đáng không?
Vương Học Bình hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt âm trầm của Mạnh Thu Lan, hắn đưa báo cáo của chuyên gia lên rồi bình tĩnh nói:
- Nơi đây của tôi có một phần báo cáo nhìn mà giật mình, tôi tin, chỉ cần là người có lương tri nhìn vào sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.
- Anh?
Gương mặt Mạnh Thu Lan chợt đỏ chợt trắng, phải biết rằng Vương Học Bình mới làm trợ lý chủ tịch được vài ngày mà thôi, thứ báo cáo kia chắc chắn đã được chuẩn bị từ trước, rõ ràng có mưu đồ phản kích.
Vương Học Bình không thèm quan tâm đến Mạnh Thu Lan, hắn chậm rãi đứng lên, sau đó lấy ra phần báo cáo đã sáo chép trong cặp ra đưa cho mỗi vị phó chủ tịch.
Cuối cùng Vương Học Bình đi đến trước Mạnh Thu Lan với gương mặt tái nhợt, hắn khẽ đặt báo cáo xuống trước mặt nàng rồi nói:
- Chủ tịch Mạnh, phát triển kinh tế là rất tốt, nhưng chúng ta không nên vì cái trước mắt để hy sinh hoàn cảnh, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến đời sau.
Mạnh Thu Lan cả giận nói:
- Chủ tịch Vương, trong huyện có bao nhiêu xí nghiệp đóng cửa? Có bao nhiêu công nhân nghỉ việc? Anh biết không? Nhiều người cần ăn cơm, anh hiểu không?
Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:
- Chủ tịch Mạnh, chị nói không sai, nhưng... ....
- Không nhưng nhị gì cả, anh nên biết người không có cơm ăn thì chuyện gì cũng có thể làm, sau này anh sẽ gánh trách nhiệm sao?
Mạnh Thu Lan thật sự không nhịn được, nàng nói lời chanh chua:
- Tôi hỏi anh, tiền từ đâu ra? Bán anh đi cũng không được vài đồng.
Vương Học Bình rất hiểu tâm tình của Mạnh Thu Lan vào lúc này, nàng vất vả lắm mới tìm được tiền, bây giờ lại bị chối bỏ, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Vương Học Bình khẽ cười:
- Chủ tịch Mạnh, thật ra phát triển kinh tế và bảo vệ hoàn cảnh, hai bên không mâu thuẫn. Chỉ cần chị cho tôi nữa năm, tôi nhất định sẽ cung cấp cho huyện một lượng tài chính hơn một trăm triệu.
- Một nhà máy nước giải khát cũng không được nhiều tiền như vậy.
Mạnh Thu Lan dù sao cũng là một chủ tịch huyện, nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
- Ha ha, nhà máy nước giải khát đã phát triển đến cực hạn, không thể tiến thêm. Tôi suy xét sẽ đẩy mạnh phát triển du lịch, cụ thể khi tôi làm ra thành tích sẽ báo cáo với chị sau.
Vương Học Bình bình tĩnh nhìn Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan chợt nghĩ đến một vấn đề, chỉ cần ép Vương Học Bình lên Lương Sơn, biết đâu có thể lợi dung cơ hội này để vứt bỏ tên khốn chán ghét này?
Mạnh Thu Lan vừa suy xét đối sách vừa quét mắt nhìn hiện trường, bây giờ tất cả các vị phó chủ tịch, kể cả phó chủ tịch thường vụ cũng cố gắng tránh ánh mắt của nàng.
Mạnh Thu Lan chỉ cần suy nghĩ là hiểu ngay, dù nàng là chủ tịch huyện, nhưng Vương Học Bình thân là trợ lý chủ tịch lại là tâm phúc tuyệt đối của bí thư Nghiêm.
Bây giờ Vương Học Bình công khai đứng ra đối chiến với Mạnh Thu Lan, đám phó chủ tịch kia không thể không lo đến nhiều tầng quan hệ, Vương Học Bình này có hay không được Nghiêm Minh Cao sắp xếp?
Đám người nơi đây không ai hiểu rõ, vì vậy cách sáng suốt nhất là nên giữ mình, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, nói nhiều sai nhiều, không nói không sai.
Mạnh Thu Lan suy nghĩ lại mà cảm thấy tình cảnh của mình rất bi ai, nàng là chủ tịch huyện, nhưng nàng vẫn không thể thoát khỏi bóng ma của Nghiêm Minh Cao.
- Chủ tịch Vương, anh đã nắm chắc như vậy, chỉ cần anh nói lời giữ lời, tôi có thể suy xét không tiến cử những nhà máy ô nhiễm kia vào huyện.
Mạnh Thu Lan không phải kẻ đầu đường xó chợ, nàng nói và cố ý nói ra hai chữ ô nhiễm, mục đích là dụ Vương Học Bình cắn câu.
Vương Học Bình không tiến lên tiếp lời Mạnh Thu Lan, hắn đốt một điếu thuốc, thả ra một hơi sương mù, lúc này mới chậm rãi nói:
- Nếu chủ tịch Mạnh đồng ý tôi vài điều kiện, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ tăng tài chính cho huyện.
- Các vị chủ tịch đều có mặt nơi đây, anh cứ nói yêu cầu của mình ra, tôi tin mọi người sẽ suy xét thật đầy đủ. Nhưng điều kiện của huyện cũng có hạn, tôi tin anh hiểu.
Mạnh Thu Lan bắn tên không thể thu lại, nàng lúc này tràn đầy quyết tâm bắn gục Vương Học Bình, tất nhiên phải ép hắn vào góc tường, không cho thoát.
- Chủ tịch Mạnh, thật ra yêu cầu của tôi rất đơn giản. Từ hôm nay trở đi, phòng du lịch huyện đã nằm trong tay tôi, chỉ do mình tôi quản lý. Lúc này đứng trước mặt chư vị, nếu chủ tịch Mạnh đồng ý yêu cầu này của tôi, tôi cũng dám vỗ ngực nói, nửa năm sau tôi mà không nộp lên số tài chính một trăm triệu thì sẽ từ chức.
Vương Học Bình không quan tâm đến trò mèo của Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan cẩn thận xem xét, nàng cảm thấy lúc này Vương Học Bình đã khó thoát thân, vì vậy nàng cố khôi phục tâm tính của mình, cố tình hào phóng nói:
- Không phải tôi có vấn đề hay không, dựa theo nguyên tăc dân chủ, số ít phục tùng đa số, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.
Vương Học Bình thầm cảm thấy buồn cười, trò chơi dân ý này mình đã sớm ghi khắc trong lòng, bây giờ xem đám phó chủ tịch có kẻ ngốc nào không.
Quả nhiên Vương Học Bình đoán đúng, đám phó chủ tịch đều không ai mở miệng, bọn họ đều dõi mắt tìm thái độ của Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan hỏi ba lượt, không ai mở miệng, nàng cũng lười hỏi tiếp mà tỏ thái độ:
- Nếu không ai có ý kiến, tôi có khuynh hướng đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương.
Tiếu Nam nãy giờ không nói, dù hắn không suy xét cẩn thận nhưng vẫn quan tâm đến tiết mục của Vương Học Bình, hắn đi theo phía sau Mạnh Thu Lan và đưa ra nghi vấn:
- Bản ghi chép của hội nghị hôm nay có báo lên huyện ủy hay không?
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiếu Nam, nàng đã nắm giữ vấn đề Tiếu Nam xuống huyện Nam Vân rèn luyện, tên này bây giờ hát đệm với Vương Học Bình, nàng cũng không kỳ quái.
- Dựa theo lệ cũ thì hội nghị các chủ tịch sẽ phải thông báo cho huyện ủy một tiếng, sau khi kết thúc hội nghị, tôi sẽ tìm báo cáo với bí thư Nghiêm.
Chỉ có chủ tịch huyện mới có tư cách đại biểu cho khối chính quyền, lời nói của Mạnh Thu Lan hoàn toàn chính xác.
Vương Học Bình thật ra cũng không trông cậy quá nhiều vào sự nhượng bộ của Mạnh Thu Lan, hắn chỉ cần Mạnh Thu Lan đồng ý với ý kiến của mình, như vậy là quá đủ rồi.
- Thư ký Dương, sau khi kết thúc hội nghị, mời anh đưa bản ghi chép đến cho tôi ký tên.
Vương Học Bình dựa vào quy tắc trò chơi, bắt đầu lôi bản ghi chép của hội nghị ra để đặt vấn đề.
Mạnh Thu Lan cũng không ngờ đến điều này, dựa theo thói quen thì bản ghi chép ở hội nghị khối chủ tịch sẽ có khác biệt rất lớn với hội nghị thường ủy.
Nói cách khác thì họp khối chủ tịch sẽ không cần quan tâm và xác nhận bản ghi chép hội nghị, mà hội nghị thường ủy thì lại khác.
Dù là bất kỳ hội nghị thường ủy bàn về sự kiện gì đều cần tất cả thường ủy tham dự đặt bút ký lên bản ghi chép.
Mạnh Thu Lan đã biểu hiện thái độ trước mặt mọi người, bây giờ nàng đối mặt với đề nghị của Vương Học Bình, nàng cũng không có lý gì để phản đối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau khi tan họp thì Mạnh Thu Lan đi nhanh qua bên người Vương Học Bình mang theo một mùi hương thơm ngát. Vương Học Bình thầm nghĩ, vị nữ chủ tịch huyện này tâm địa không xấu nhưng quá mức vì cái trước mắt, phải dạy cho một bài học nhỏ, nếu không sẽ rất nguy hại.
Sau khi đi ra từ trong phòng dân chính, Vương Học Bình ôm Lý Tiểu Linh rồi dịu dàng nói:
- Vợ, anh yêu em.
Trên gương mặt đẹp của Lý Tiểu Linh bừng lên hào quang vui sướng, nàng cúi đầu khẽ nói:
- Chồng, em tin anh.
Vương Học Bình không khỏi nóng lòng, hắn mẫn cảm phát hiện Lý Tiểu Linh hiểu vài vấn đề, nhưng vẫn bỏ quá cho.
Vương Học Bình khẽ cười rồi vuốt ve mái tóc của Lý Tiểu Linh, thừa dịp hai bên không có người, hán hôn lên môi nàng:
- Anh và em vĩnh viễn không chia lìa.
Lý Tiểu Linh ngẩng đầu lên, nàng khẽ ôm cánh tay của Vương Học Bình rồi ngượng ngùng nói:
- Em thích nghe lời này.
Vương Học Bình vừa chân trước bước vào phòng làm việc thì Hác Cương đã chân sau chạy đến, hắn khẽ báo cáo:
- Lãnh đạo, sáng nay chủ tịch Mạnh tiếp đãi vài vị lãnh đạo xí nghiệp phía nam xuống, bọn họ đang ở trong phòng họp.
- À, tôi biết rồi.
Vương Học Bình thầm nghĩ, Mạnh Thu Lan hành động không chậm, mới đầu năm mà nàng đã tìm các xí nghiệp đến, mục đích là gì không hỏi cũng biết, nhất định là muốn nhanh chóng thúc đẩy xây dựng hạng mục nhà máy xi măng và sắt thép.
Đã đến lúc ngăn chặn.
Vì mang lại bầu không khí trong lành cho đời sau, Vương Học Bình đã hạ quyết tâm cản tay Mạnh Thu Lan.
Vương Học Bình đi đến bàn làm việc và cầm điện thoại gọi cho Tiết Văn.
Mạnh Thu Lan là ngựa không dừng vó, sau khi đi khảo sát vài ngày với khách quý thì tổ chức hội nghị văn phòng huyện.
Vương Học Bình ngồi trên ghế của mình, trên mặt bàn đã chuẩn bị sẵn báo cáo của chuyên gia.
Mạnh Thu Lan vừa xuất hiện trong phòng họp thì đã đưa ra vấn đề:
- Hôm nay mời mọi người tham gia hội nghị, là muốn nghiên cứu tình huống kêu gọi đầu tư lần trước.
Vương Học Bình kiên nhẫn đợi Mạnh Thu Lan giới thiệu xong tình huống, mãi đến khi Mạnh Thu Lan bắt đầu trưng cầu ý kiến, đến lượt Vương Học Bình, hắn mới dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Chủ tịch Mạnh, đây là hạng mục công trình lớn, nếu không xem xét toàn diện, sợ rằng tương lai sẽ để lại tai họa ngầm.
- Chủ tịch Vương, ném đá qua sông, chúng ta nào có nhiều thời gian kéo dài ra như vậy, nếu tiếp tục kéo dài sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vấn đề kéo hạng mục của địa phương.
Mạnh Thu Lan dùng án mắt không vui nhìn Vương Học Bình, nàng thầm nghĩ, phát triển kinh tế là chuyện lớn bằng trời của khối chính quyền, ngay cả chuyện này mà họ Vương anh cũng nhúng tay vào, có quá đáng không?
Vương Học Bình hoàn toàn không quan tâm đến vẻ mặt âm trầm của Mạnh Thu Lan, hắn đưa báo cáo của chuyên gia lên rồi bình tĩnh nói:
- Nơi đây của tôi có một phần báo cáo nhìn mà giật mình, tôi tin, chỉ cần là người có lương tri nhìn vào sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.
- Anh?
Gương mặt Mạnh Thu Lan chợt đỏ chợt trắng, phải biết rằng Vương Học Bình mới làm trợ lý chủ tịch được vài ngày mà thôi, thứ báo cáo kia chắc chắn đã được chuẩn bị từ trước, rõ ràng có mưu đồ phản kích.
Vương Học Bình không thèm quan tâm đến Mạnh Thu Lan, hắn chậm rãi đứng lên, sau đó lấy ra phần báo cáo đã sáo chép trong cặp ra đưa cho mỗi vị phó chủ tịch.
Cuối cùng Vương Học Bình đi đến trước Mạnh Thu Lan với gương mặt tái nhợt, hắn khẽ đặt báo cáo xuống trước mặt nàng rồi nói:
- Chủ tịch Mạnh, phát triển kinh tế là rất tốt, nhưng chúng ta không nên vì cái trước mắt để hy sinh hoàn cảnh, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến đời sau.
Mạnh Thu Lan cả giận nói:
- Chủ tịch Vương, trong huyện có bao nhiêu xí nghiệp đóng cửa? Có bao nhiêu công nhân nghỉ việc? Anh biết không? Nhiều người cần ăn cơm, anh hiểu không?
Vương Học Bình khẽ gật đầu nói:
- Chủ tịch Mạnh, chị nói không sai, nhưng... ....
- Không nhưng nhị gì cả, anh nên biết người không có cơm ăn thì chuyện gì cũng có thể làm, sau này anh sẽ gánh trách nhiệm sao?
Mạnh Thu Lan thật sự không nhịn được, nàng nói lời chanh chua:
- Tôi hỏi anh, tiền từ đâu ra? Bán anh đi cũng không được vài đồng.
Vương Học Bình rất hiểu tâm tình của Mạnh Thu Lan vào lúc này, nàng vất vả lắm mới tìm được tiền, bây giờ lại bị chối bỏ, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Vương Học Bình khẽ cười:
- Chủ tịch Mạnh, thật ra phát triển kinh tế và bảo vệ hoàn cảnh, hai bên không mâu thuẫn. Chỉ cần chị cho tôi nữa năm, tôi nhất định sẽ cung cấp cho huyện một lượng tài chính hơn một trăm triệu.
- Một nhà máy nước giải khát cũng không được nhiều tiền như vậy.
Mạnh Thu Lan dù sao cũng là một chủ tịch huyện, nàng nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
- Ha ha, nhà máy nước giải khát đã phát triển đến cực hạn, không thể tiến thêm. Tôi suy xét sẽ đẩy mạnh phát triển du lịch, cụ thể khi tôi làm ra thành tích sẽ báo cáo với chị sau.
Vương Học Bình bình tĩnh nhìn Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan chợt nghĩ đến một vấn đề, chỉ cần ép Vương Học Bình lên Lương Sơn, biết đâu có thể lợi dung cơ hội này để vứt bỏ tên khốn chán ghét này?
Mạnh Thu Lan vừa suy xét đối sách vừa quét mắt nhìn hiện trường, bây giờ tất cả các vị phó chủ tịch, kể cả phó chủ tịch thường vụ cũng cố gắng tránh ánh mắt của nàng.
Mạnh Thu Lan chỉ cần suy nghĩ là hiểu ngay, dù nàng là chủ tịch huyện, nhưng Vương Học Bình thân là trợ lý chủ tịch lại là tâm phúc tuyệt đối của bí thư Nghiêm.
Bây giờ Vương Học Bình công khai đứng ra đối chiến với Mạnh Thu Lan, đám phó chủ tịch kia không thể không lo đến nhiều tầng quan hệ, Vương Học Bình này có hay không được Nghiêm Minh Cao sắp xếp?
Đám người nơi đây không ai hiểu rõ, vì vậy cách sáng suốt nhất là nên giữ mình, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, nói nhiều sai nhiều, không nói không sai.
Mạnh Thu Lan suy nghĩ lại mà cảm thấy tình cảnh của mình rất bi ai, nàng là chủ tịch huyện, nhưng nàng vẫn không thể thoát khỏi bóng ma của Nghiêm Minh Cao.
- Chủ tịch Vương, anh đã nắm chắc như vậy, chỉ cần anh nói lời giữ lời, tôi có thể suy xét không tiến cử những nhà máy ô nhiễm kia vào huyện.
Mạnh Thu Lan không phải kẻ đầu đường xó chợ, nàng nói và cố ý nói ra hai chữ ô nhiễm, mục đích là dụ Vương Học Bình cắn câu.
Vương Học Bình không tiến lên tiếp lời Mạnh Thu Lan, hắn đốt một điếu thuốc, thả ra một hơi sương mù, lúc này mới chậm rãi nói:
- Nếu chủ tịch Mạnh đồng ý tôi vài điều kiện, tôi đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ tăng tài chính cho huyện.
- Các vị chủ tịch đều có mặt nơi đây, anh cứ nói yêu cầu của mình ra, tôi tin mọi người sẽ suy xét thật đầy đủ. Nhưng điều kiện của huyện cũng có hạn, tôi tin anh hiểu.
Mạnh Thu Lan bắn tên không thể thu lại, nàng lúc này tràn đầy quyết tâm bắn gục Vương Học Bình, tất nhiên phải ép hắn vào góc tường, không cho thoát.
- Chủ tịch Mạnh, thật ra yêu cầu của tôi rất đơn giản. Từ hôm nay trở đi, phòng du lịch huyện đã nằm trong tay tôi, chỉ do mình tôi quản lý. Lúc này đứng trước mặt chư vị, nếu chủ tịch Mạnh đồng ý yêu cầu này của tôi, tôi cũng dám vỗ ngực nói, nửa năm sau tôi mà không nộp lên số tài chính một trăm triệu thì sẽ từ chức.
Vương Học Bình không quan tâm đến trò mèo của Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan cẩn thận xem xét, nàng cảm thấy lúc này Vương Học Bình đã khó thoát thân, vì vậy nàng cố khôi phục tâm tính của mình, cố tình hào phóng nói:
- Không phải tôi có vấn đề hay không, dựa theo nguyên tăc dân chủ, số ít phục tùng đa số, tôi muốn nghe ý kiến của mọi người.
Vương Học Bình thầm cảm thấy buồn cười, trò chơi dân ý này mình đã sớm ghi khắc trong lòng, bây giờ xem đám phó chủ tịch có kẻ ngốc nào không.
Quả nhiên Vương Học Bình đoán đúng, đám phó chủ tịch đều không ai mở miệng, bọn họ đều dõi mắt tìm thái độ của Mạnh Thu Lan.
Mạnh Thu Lan hỏi ba lượt, không ai mở miệng, nàng cũng lười hỏi tiếp mà tỏ thái độ:
- Nếu không ai có ý kiến, tôi có khuynh hướng đồng ý với ý kiến của chủ tịch Vương.
Tiếu Nam nãy giờ không nói, dù hắn không suy xét cẩn thận nhưng vẫn quan tâm đến tiết mục của Vương Học Bình, hắn đi theo phía sau Mạnh Thu Lan và đưa ra nghi vấn:
- Bản ghi chép của hội nghị hôm nay có báo lên huyện ủy hay không?
Mạnh Thu Lan dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiếu Nam, nàng đã nắm giữ vấn đề Tiếu Nam xuống huyện Nam Vân rèn luyện, tên này bây giờ hát đệm với Vương Học Bình, nàng cũng không kỳ quái.
- Dựa theo lệ cũ thì hội nghị các chủ tịch sẽ phải thông báo cho huyện ủy một tiếng, sau khi kết thúc hội nghị, tôi sẽ tìm báo cáo với bí thư Nghiêm.
Chỉ có chủ tịch huyện mới có tư cách đại biểu cho khối chính quyền, lời nói của Mạnh Thu Lan hoàn toàn chính xác.
Vương Học Bình thật ra cũng không trông cậy quá nhiều vào sự nhượng bộ của Mạnh Thu Lan, hắn chỉ cần Mạnh Thu Lan đồng ý với ý kiến của mình, như vậy là quá đủ rồi.
- Thư ký Dương, sau khi kết thúc hội nghị, mời anh đưa bản ghi chép đến cho tôi ký tên.
Vương Học Bình dựa vào quy tắc trò chơi, bắt đầu lôi bản ghi chép của hội nghị ra để đặt vấn đề.
Mạnh Thu Lan cũng không ngờ đến điều này, dựa theo thói quen thì bản ghi chép ở hội nghị khối chủ tịch sẽ có khác biệt rất lớn với hội nghị thường ủy.
Nói cách khác thì họp khối chủ tịch sẽ không cần quan tâm và xác nhận bản ghi chép hội nghị, mà hội nghị thường ủy thì lại khác.
Dù là bất kỳ hội nghị thường ủy bàn về sự kiện gì đều cần tất cả thường ủy tham dự đặt bút ký lên bản ghi chép.
Mạnh Thu Lan đã biểu hiện thái độ trước mặt mọi người, bây giờ nàng đối mặt với đề nghị của Vương Học Bình, nàng cũng không có lý gì để phản đối, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Sau khi tan họp thì Mạnh Thu Lan đi nhanh qua bên người Vương Học Bình mang theo một mùi hương thơm ngát. Vương Học Bình thầm nghĩ, vị nữ chủ tịch huyện này tâm địa không xấu nhưng quá mức vì cái trước mắt, phải dạy cho một bài học nhỏ, nếu không sẽ rất nguy hại.
/435
|